Quyển 1 - Chương 8: Đa tạ chiếu cố
Phong Phiêu Tuyết
26/07/2014
Edit: Tinh Linh.
Yên lặng!
Cực kì yên lặng!
Đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe!
Hạ Hinh Viêm ngẹo đầu cười hề hề, khiêu mi nhìn tam tiểu thư, cũng không nói lời nào, chờ nàng ta hoàn hồn.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Trong không gian lặng ngắt như tờ, thanh âm của tam tiểu thư đột ngột vang lên, tuy rằng có chút lắp ba lắp bắp, nhưng mà tóm lại âm thanh phát ra vẫn rõ ràng.
"Ta nói, tam tiểu thư có thể phái người đến thành chủ phủ lấy tiền, cứ nói rõ chi tiết một chút là được." Hạ Hinh Viêm tốt bụng lặp lại lần nữa, nụ cười trên mặt một chút cũng không biến mất. Lần này tam tiểu thư hoàn toàn nghe rõ, đột nhiên nổi giận: "Dựa vào cái gì mà ngươi mua đồ, lại làm cho người của phủ thành chủ trả tiền cho ngươi?"
Trái ngược với tam tiểu thư tức giận đến sắp hỏng, Hạ Hinh Viêm lại thoải mái nhún vai, coi như là chuyện đương nhiên mà đáp: "Ai bảo bây giờ ta là thiếp thất của Cảnh Thủ chứ."
"Chẳng lẽ tam tiểu thư cảm thấy Thiếu thành chủ ngay cả khả năng cho thiếp thất của mình mua chút đồ cũng không có?" Hạ Hinh Viêm cười đến khả ái, thế nhưng ý tứ trong câu lại khiến mọi người trong lòng run lên. Tam tiểu thư há miệng thở dốc, tức giận đến nỗi môi khép mở vài lần vẫn không phát ra được một chút thanh âm.
"Đúng rồi, ta mua nhiều đồ như thế, tam tiểu thư làm một thương gia không phải nên có chút thành ý sao?" Hạ Hinh Viêm cười híp mắt nhìn tam tiểu thư, bộ dạng không nóng không lạnh càng khiến người ta giận dữ.
Tam tiểu thư cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, ánh mắt sáng quắc còn chỉ còn kém đốt thành hai cái lỗ trên người nàng: "Đa tạ chiếu cố!" Rõ ràng là bốn chữ tỏ vẻ cảm kích nhưng lại có cảm giác như đang đối diện với kẻ thù giết cha không bằng.
Nhưng Hạ Hinh Viêm vẫn thờ ơ, mừng rỡ tiếp nhận "cảm tạ" của tam tiểu thư. Tại dưới ánh mắt đủ để giết chết người của tam tiểu thư, nhận lấy vòng tay tinh thạch trong tay tiểu nhị, sau khi giọt lên một giọt máu tươi nhận chủ, đem tất cả những gì nàng "mua" bỏ vào trong đó, cười xoay người rời đi.
Đi tới trước cửa của cửa hàng, Hạ Hinh Viêm dường như nhớ tới gì đó, ngẩng đầu cười với mọi người chung quanh vẫn còn đang xem kịch: "Các ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn thiếp thất của Thiếu thành chủ mua đồ như thế nào? Hay là nhìn tam tiểu thư hiếu khách như thế nào?"
Tất cả người vây quanh cửa hàng đều cả kinh, cuống quít tránh né ánh mắt của Hạ Hinh Viêm, bọn họ không sợ Hạ Hinh Viêm, nhưng lại sợ Nghiêm Cảnh Thủ cùng với thế lực của Thành chủ ở sau lưng nàng, cũng sợ đắc tội nữ tài thần tam tiểu thư. Đợi đến lúc mọi người phục hồi lại tinh thần, Hạ Hinh Viêm đã rời đi từ lâu, bên trong cửa hàng chỉ còn lại tam tiểu thư tức giận đến sắp nổi điên, ngón tay run run chỉ giữa không trung hướng về phía Hạ Hinh Viêm rời đi.
Lúc này người nào đó vừa khiến cửa hàng loạn thất bát tao (lung tung, rối loạn) đang đứng ở bên bờ sông ngoài thành, lẳng lặng nhìn nước sông.
"Dập Hoàng." Hạ Hinh Viêm đột nhiên lên tiếng.
"Ân?"
"Nhắm mắt."
"A?" Dập Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã chợt nghe thấy phù phù một tiếng, bọt nước bắn ra tung toé, Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong nước sông.
Hôm nay còn đang là đầu mùa xuân, nước sông cũng vừa mới tan ra, có thể tưởng tượng được nhiệt độ trong đó thấp đến mức nào. Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong đó, nàng chưa đến mức không muốn sống chứ?
"Hạ Hinh Viêm!" Dập Hoàng lập tức hiện thân theo ở trong nước, hồng mang nhàn nhạt lan ra khắp bên ngoài cơ thể khiến nó tách biệt với nước sông, đưa tay tìm chuẩn bị nắm lấy Hạ Hinh Viêm.
"Đừng đụng đến ta." Hạ Hinh Viêm ở trong nước đột nhiên trừng mắt, trong lòng mắng nhỏ Dập Hoàng vài tiếng. Sau đó từ từ chìm sâu xuống nước, cả người chống lại áp lực cùng lạnh buốt đến thấu xương dưới đáy nước.
Dập Hoàng khó hiểu mà nhìn, không rõ Hạ Hinh Viêm đang làm cái gì?
Hạ Hinh Viêm không để ý tới Dập Hoàng đang kinh ngạc, tập trung tinh thần chống lại nước sông, cho đến khi trong phổi hết sạch không khí, lúc này mới đạp một cái mạnh mẽ dưới đáy nhanh chóng bơi lên mặt sông. Sau khi lên bờ cũng không tìm chỗ trú, mà là khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện linh lực.
Dập Hoàng thật sự là choáng váng, chưa từng nhìn thấy người nào tu luyện linh lực như vậy. Ở trong gió lạnh gào thét, y phục ẩm ướt trên người rất nhanh kết thành một tầng băng mỏng, trên tóc là một viên lại một viên băng châu trăng trắng nhỏ bé, lạnh như thế tuyệt đối là điều không phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng mà, chính là nhờ thân thể vô cùng lạnh, mới có thể kích thích bản năng bên trong thân thể, linh lực tu luyện so với ở trạng thái bình thường nhanh hơn không ít.
Theo linh lực lưu chuyển nhanh chóng, băng mỏng trên người Hạ Hinh Viêm cũng chậm rãi tan ra, đợi đến khi băng mỏng hoàn toàn hóa thành nước đọng, Hạ Hinh Viêm mới mở hai mắt ra, Dập Hoàng còn chưa kịp nói câu gì, phù phù một tiếng, Hạ Hinh Viêm lại nhảy vào trong nước.
Dập Hoàng cũng không nhảy theo vào nước, mà là lẳng lặng đứng ở bên bờ sông, nhìn Hạ Hinh Viêm lần lượt nhảy vào trong dòng sông lạnh giá, sau đó lại bơi lên, tu luyện linh lực lại nhảy vào trong. Một lần lại một lần lặp lại, linh lực từng chút một tích lũy.
Dập Hoàng vốn không có bất kỳ hứng thú gì đôi mắt lúc này từ từ trầm thấp, mâu sắc càng sâu, thời điểm khi Hạ Hinh Viêm lại muốn nhảy vào trong nước sông, đưa tay ngăn cản nàng: "Ngươi làm như vậy tốc độ quá chậm." Thanh âm nói ra thế nhưng lại khàn khàn như vậy, làm cho Dập Hoàng không thoải mái nhíu nhíu mày vội ho một tiếng, lúc này mới khiến giọng nói trở lại bình thường.
Dập Hoàng vung ống tay áo lên, hồng quang hiện ra, nước đọng trên người Hạ Hinh Viêm lập tức bốc hơi hết. Hạ Hinh Viêm liếc nhìn Dập Hoàng: "Ngươi có biện pháp tu luyện tốt hơn?"
"Đi vào trong đó trước đã rồi nói sau." Dập Hoàng đưa tay lên chỉ một cái, cách đó không xa vừa vặn là một chỗ tránh gió. Hạ Hinh Viêm thuận theo lời nói đi tới, tùy ý ngồi xuống.
"Ngươi nếu không muốn bị giữ chân lại ở Y Lạc thành nhỏ nhoi này, vậy thì chúng ta có thể hợp tác một chút." Dập Hoàng ngồi đối diện với Hạ Hinh Viêm, nghiêm túc nói ra.
"Hợp tác?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu nhíu mày, "Nói rõ ta nghe thử xem."
"Ta muốn đi tìm ít đồ, ngươi cũng biết ta không cách nào rời khỏi phạm vi quá xa ngân trâm, ta giúp ngươi đề cao thực lực, ngươi mang ta du tẩu (ngao du cùng hành tẩu) thiên hạ." Dập Hoàng rất đơn giản nói ra sự tình.
Hạ Hinh Viêm không hề nghĩ ngợi, hai tay vỗ một cái: "Thành giao."
"Ngươi không lo lắng một chút nào?" Hạ Hinh Viêm quá sảng khoái đáp ứng khiến Dập Hoàng kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không sợ hắn lừa gạt nàng sao?
"Lo lắng cái gì?" Hạ Hinh Viêm đột nhiên cười, "Ngươi sẽ có thể hại ta hay sao?" Nụ cười thẳng thắn thành thật làm cho ngực của Dập Hoàng run lên, đáy lòng không biết có cái gì bỗng nhiên xuất hiện vết rạn.
"Nếu ngươi đã đồng ý, từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy cho ngươi." Dập Hoàng hơi gãi gãi đầu, sau khi sửa sang tâm tình của mình một chút mới quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Hạ Hinh Viêm. "Ngươi nên biết ở thế giới này linh lực mạnh hay yếu sẽ quyết định đến địa vị của một người." Dập Hoàng trước tiên phân tích tình hình của thế giới hiện tại cho Hạ Hinh Viêm.
"Ta đương nhiên biết." Hạ Hinh Viêm nhún vai cười, đây không phải là lời vô ích sao. Cứ từ nàng mà ra cũng có thể thấy được, nếu không phải linh lực của nàng vô cùng thấp thì sẽ đến nỗi bị người ta khinh thường như vậy sao? Còn phu quân trên danh nghĩa của nàng, là người có thực lực về linh lực xuất sắc trong những người trẻ tuổi ở Y Lạc thành, cho nên mới khiến cho nhiều nữ tử đối với hắn xua như xua vịt (theo đuổi ý ạ
Yên lặng!
Cực kì yên lặng!
Đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe!
Hạ Hinh Viêm ngẹo đầu cười hề hề, khiêu mi nhìn tam tiểu thư, cũng không nói lời nào, chờ nàng ta hoàn hồn.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Trong không gian lặng ngắt như tờ, thanh âm của tam tiểu thư đột ngột vang lên, tuy rằng có chút lắp ba lắp bắp, nhưng mà tóm lại âm thanh phát ra vẫn rõ ràng.
"Ta nói, tam tiểu thư có thể phái người đến thành chủ phủ lấy tiền, cứ nói rõ chi tiết một chút là được." Hạ Hinh Viêm tốt bụng lặp lại lần nữa, nụ cười trên mặt một chút cũng không biến mất. Lần này tam tiểu thư hoàn toàn nghe rõ, đột nhiên nổi giận: "Dựa vào cái gì mà ngươi mua đồ, lại làm cho người của phủ thành chủ trả tiền cho ngươi?"
Trái ngược với tam tiểu thư tức giận đến sắp hỏng, Hạ Hinh Viêm lại thoải mái nhún vai, coi như là chuyện đương nhiên mà đáp: "Ai bảo bây giờ ta là thiếp thất của Cảnh Thủ chứ."
"Chẳng lẽ tam tiểu thư cảm thấy Thiếu thành chủ ngay cả khả năng cho thiếp thất của mình mua chút đồ cũng không có?" Hạ Hinh Viêm cười đến khả ái, thế nhưng ý tứ trong câu lại khiến mọi người trong lòng run lên. Tam tiểu thư há miệng thở dốc, tức giận đến nỗi môi khép mở vài lần vẫn không phát ra được một chút thanh âm.
"Đúng rồi, ta mua nhiều đồ như thế, tam tiểu thư làm một thương gia không phải nên có chút thành ý sao?" Hạ Hinh Viêm cười híp mắt nhìn tam tiểu thư, bộ dạng không nóng không lạnh càng khiến người ta giận dữ.
Tam tiểu thư cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, ánh mắt sáng quắc còn chỉ còn kém đốt thành hai cái lỗ trên người nàng: "Đa tạ chiếu cố!" Rõ ràng là bốn chữ tỏ vẻ cảm kích nhưng lại có cảm giác như đang đối diện với kẻ thù giết cha không bằng.
Nhưng Hạ Hinh Viêm vẫn thờ ơ, mừng rỡ tiếp nhận "cảm tạ" của tam tiểu thư. Tại dưới ánh mắt đủ để giết chết người của tam tiểu thư, nhận lấy vòng tay tinh thạch trong tay tiểu nhị, sau khi giọt lên một giọt máu tươi nhận chủ, đem tất cả những gì nàng "mua" bỏ vào trong đó, cười xoay người rời đi.
Đi tới trước cửa của cửa hàng, Hạ Hinh Viêm dường như nhớ tới gì đó, ngẩng đầu cười với mọi người chung quanh vẫn còn đang xem kịch: "Các ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn thiếp thất của Thiếu thành chủ mua đồ như thế nào? Hay là nhìn tam tiểu thư hiếu khách như thế nào?"
Tất cả người vây quanh cửa hàng đều cả kinh, cuống quít tránh né ánh mắt của Hạ Hinh Viêm, bọn họ không sợ Hạ Hinh Viêm, nhưng lại sợ Nghiêm Cảnh Thủ cùng với thế lực của Thành chủ ở sau lưng nàng, cũng sợ đắc tội nữ tài thần tam tiểu thư. Đợi đến lúc mọi người phục hồi lại tinh thần, Hạ Hinh Viêm đã rời đi từ lâu, bên trong cửa hàng chỉ còn lại tam tiểu thư tức giận đến sắp nổi điên, ngón tay run run chỉ giữa không trung hướng về phía Hạ Hinh Viêm rời đi.
Lúc này người nào đó vừa khiến cửa hàng loạn thất bát tao (lung tung, rối loạn) đang đứng ở bên bờ sông ngoài thành, lẳng lặng nhìn nước sông.
"Dập Hoàng." Hạ Hinh Viêm đột nhiên lên tiếng.
"Ân?"
"Nhắm mắt."
"A?" Dập Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã chợt nghe thấy phù phù một tiếng, bọt nước bắn ra tung toé, Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong nước sông.
Hôm nay còn đang là đầu mùa xuân, nước sông cũng vừa mới tan ra, có thể tưởng tượng được nhiệt độ trong đó thấp đến mức nào. Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong đó, nàng chưa đến mức không muốn sống chứ?
"Hạ Hinh Viêm!" Dập Hoàng lập tức hiện thân theo ở trong nước, hồng mang nhàn nhạt lan ra khắp bên ngoài cơ thể khiến nó tách biệt với nước sông, đưa tay tìm chuẩn bị nắm lấy Hạ Hinh Viêm.
"Đừng đụng đến ta." Hạ Hinh Viêm ở trong nước đột nhiên trừng mắt, trong lòng mắng nhỏ Dập Hoàng vài tiếng. Sau đó từ từ chìm sâu xuống nước, cả người chống lại áp lực cùng lạnh buốt đến thấu xương dưới đáy nước.
Dập Hoàng khó hiểu mà nhìn, không rõ Hạ Hinh Viêm đang làm cái gì?
Hạ Hinh Viêm không để ý tới Dập Hoàng đang kinh ngạc, tập trung tinh thần chống lại nước sông, cho đến khi trong phổi hết sạch không khí, lúc này mới đạp một cái mạnh mẽ dưới đáy nhanh chóng bơi lên mặt sông. Sau khi lên bờ cũng không tìm chỗ trú, mà là khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện linh lực.
Dập Hoàng thật sự là choáng váng, chưa từng nhìn thấy người nào tu luyện linh lực như vậy. Ở trong gió lạnh gào thét, y phục ẩm ướt trên người rất nhanh kết thành một tầng băng mỏng, trên tóc là một viên lại một viên băng châu trăng trắng nhỏ bé, lạnh như thế tuyệt đối là điều không phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng mà, chính là nhờ thân thể vô cùng lạnh, mới có thể kích thích bản năng bên trong thân thể, linh lực tu luyện so với ở trạng thái bình thường nhanh hơn không ít.
Theo linh lực lưu chuyển nhanh chóng, băng mỏng trên người Hạ Hinh Viêm cũng chậm rãi tan ra, đợi đến khi băng mỏng hoàn toàn hóa thành nước đọng, Hạ Hinh Viêm mới mở hai mắt ra, Dập Hoàng còn chưa kịp nói câu gì, phù phù một tiếng, Hạ Hinh Viêm lại nhảy vào trong nước.
Dập Hoàng cũng không nhảy theo vào nước, mà là lẳng lặng đứng ở bên bờ sông, nhìn Hạ Hinh Viêm lần lượt nhảy vào trong dòng sông lạnh giá, sau đó lại bơi lên, tu luyện linh lực lại nhảy vào trong. Một lần lại một lần lặp lại, linh lực từng chút một tích lũy.
Dập Hoàng vốn không có bất kỳ hứng thú gì đôi mắt lúc này từ từ trầm thấp, mâu sắc càng sâu, thời điểm khi Hạ Hinh Viêm lại muốn nhảy vào trong nước sông, đưa tay ngăn cản nàng: "Ngươi làm như vậy tốc độ quá chậm." Thanh âm nói ra thế nhưng lại khàn khàn như vậy, làm cho Dập Hoàng không thoải mái nhíu nhíu mày vội ho một tiếng, lúc này mới khiến giọng nói trở lại bình thường.
Dập Hoàng vung ống tay áo lên, hồng quang hiện ra, nước đọng trên người Hạ Hinh Viêm lập tức bốc hơi hết. Hạ Hinh Viêm liếc nhìn Dập Hoàng: "Ngươi có biện pháp tu luyện tốt hơn?"
"Đi vào trong đó trước đã rồi nói sau." Dập Hoàng đưa tay lên chỉ một cái, cách đó không xa vừa vặn là một chỗ tránh gió. Hạ Hinh Viêm thuận theo lời nói đi tới, tùy ý ngồi xuống.
"Ngươi nếu không muốn bị giữ chân lại ở Y Lạc thành nhỏ nhoi này, vậy thì chúng ta có thể hợp tác một chút." Dập Hoàng ngồi đối diện với Hạ Hinh Viêm, nghiêm túc nói ra.
"Hợp tác?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu nhíu mày, "Nói rõ ta nghe thử xem."
"Ta muốn đi tìm ít đồ, ngươi cũng biết ta không cách nào rời khỏi phạm vi quá xa ngân trâm, ta giúp ngươi đề cao thực lực, ngươi mang ta du tẩu (ngao du cùng hành tẩu) thiên hạ." Dập Hoàng rất đơn giản nói ra sự tình.
Hạ Hinh Viêm không hề nghĩ ngợi, hai tay vỗ một cái: "Thành giao."
"Ngươi không lo lắng một chút nào?" Hạ Hinh Viêm quá sảng khoái đáp ứng khiến Dập Hoàng kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không sợ hắn lừa gạt nàng sao?
"Lo lắng cái gì?" Hạ Hinh Viêm đột nhiên cười, "Ngươi sẽ có thể hại ta hay sao?" Nụ cười thẳng thắn thành thật làm cho ngực của Dập Hoàng run lên, đáy lòng không biết có cái gì bỗng nhiên xuất hiện vết rạn.
"Nếu ngươi đã đồng ý, từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy cho ngươi." Dập Hoàng hơi gãi gãi đầu, sau khi sửa sang tâm tình của mình một chút mới quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Hạ Hinh Viêm. "Ngươi nên biết ở thế giới này linh lực mạnh hay yếu sẽ quyết định đến địa vị của một người." Dập Hoàng trước tiên phân tích tình hình của thế giới hiện tại cho Hạ Hinh Viêm.
"Ta đương nhiên biết." Hạ Hinh Viêm nhún vai cười, đây không phải là lời vô ích sao. Cứ từ nàng mà ra cũng có thể thấy được, nếu không phải linh lực của nàng vô cùng thấp thì sẽ đến nỗi bị người ta khinh thường như vậy sao? Còn phu quân trên danh nghĩa của nàng, là người có thực lực về linh lực xuất sắc trong những người trẻ tuổi ở Y Lạc thành, cho nên mới khiến cho nhiều nữ tử đối với hắn xua như xua vịt (theo đuổi ý ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.