Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 149: Điên cuồng

Phong Phiêu Tuyết

28/07/2020

Có thể nói, những thứ được vòng quang mang bảo vệ nếu lọt ra bên ngoài, tất nhiên sẽ dẫn tới một đám người tranh nhau cướp đoạt, khiến cho từng hồi đại loạn.

Nam tử đang đợi, chờ Hạ Hinh Viêm đi bắt mấy thứ này, hắn ở chỗ này gặp quá nhiều người, không ai nhìn thấy mấy thứ này mà còn có thể không động tâm.

Nhưng mà, khi đối mặt với Hạ Hinh Viêm, nam tử lại lần nữa tính toán sai lầm.

Hạ Hinh Viêm ánh mắt ngó cũng đều không có ngó những thứ trân bảo được quang mang bảo vệ kia, mà chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam tử: “Ngươi là thứ gì?”

Một câu trực tiếp làm sắc mặt nam tử biến thành màu đen, cái gì kêu hắn là thứ gì?

“Ngươi đang vũ nhục ta sao?” Nam tử sắc mặt trầm xuống, trong thanh âm đã mang theo sát khí.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, hoàn toàn làm lơ sát khí nam tử đang phát ra: “Ta chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

“Ha hả……” Nam tử đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp cực kỳ man rợ lại vô cùng kỳ dị, nhưng khi chui vào trong tai Hạ Hinh Viêm lại thành từng đợt say mê, làm đại não của nàng cứ chập chờn như từng đợt say xe, giống Như tiếng cười này có thể khống chế đại não người khác.

Hạ Hinh Viêm dưới đáy lòng mắng một tiếng, cuộc đời nàng hận nhất chính là bị người khác khống chế.

Lúc còn ở trong căn cứ bị khống chế nhiều năm như vậy, oán hận của nàng vẫn luôn được chất chồng lên, hiện tại cái loại cảm giác bị khống chế này lại xuất hiện.

Hạ Hinh Viêm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía đôi mắt nam tử đối diện, ánh mắt thực bình tĩnh, nhưng ánh mắt này lại làm tâm nam tử run lên.

Bên trong ánh mắt ấy không hề pha thêm chút đe dọa nào, nhưng cái mà hắn cảm nhận được trong ánh mắt này, chính là sát ý, một cổ sát ý quyết tuyệt, sát ý nỗi lên ngọc nát đá tan.

Liền ở ngay lúc này, phía sau Hạ Hinh Viêm đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Hạ Hinh Viêm cũng không có quay đầu lại, như cũ yên lặng như vậy nhìn nam tử ngồi trên bảo tọa, lẳng lặng nhìn, không tiếng động truyền đến hắn sát khí của nàng.

Tiếng bước chân dừng lại, là nữ nhân bạch y hoàn mỹ lúc nãy đi đến phía dưới bảo tọa, đối với nam tử trên bảo tọa hơi hơi khom mình hành lễ, sau đó đứng ở một bên, trên người vết máu đã sớm biến mất không thấy.

“Ngươi nói canh giờ sinh ra không đúng.” Trên bảo tọa nam tử hơi hơi cúi đầu nhìn người đang quỳ phía dưới.

Trong giọng nói không có nửa phần trách cứ, lại làm thân thể mỏng manh của nữ nhân phía dưới kịch liệt phát run.

“Không sai, sinh nhật của nàng chính là hôm nay.” Nữ nhân quỳ sát người vừa trả lời, Hạ Hinh Viêm lập tức biết người kia là ai.

“Nghiêm Cảnh Thủ?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn nữ nhân bạch y ngay cả đáp lời cũng không dám ngẩng đầu lên kia, nàng ta chính là đệ nhất thiên tài của Y Lạc Thành, con trai ngọc của thành chủ Y Lạc Thành Nghiêm Cảnh Thủ, nàng thật sự không rõ hắn đây là bị làm sao, từ một nam nhân lại biến thành nữ nhân, lại còn sợ tên nam tử kia như vậy.

“Hạ Hinh Viêm, xem như chúng ta đã từng quen biết, ngươi liền lưu lại đây đi.” Nghiêm Cảnh Thủ đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, thân thể còn đang run rẩy không ngừng, phảng phất hắn đã chịu cực hình rất lớn.



Yêu cầu Không thể hiểu được làm cho Hạ Hinh Viêm không hiểu ra sao lẩm bẩm nói nhỏ: “Lưu lại?”

“Đúng vậy, chỉ cần ngươi lưu lại đây, sau khi ta ra ngoài liền đem cả nhà các ngươi tất cả mọi người đều đưa trở về thành, làm nửa đời sau áo cơm vô ưu. Ngươi cũng biết cha ta là thành chủ, muốn dưỡng toàn gia các ngươi rất đơn giản.”Hạ Hinh Viêm chần chờ, làm Nghiêm Cảnh Thủ cho rằng nàng động tâm, lập tức giống như dư tinh lực thuyết minh.

Trên bảo tọa nam tử xem xét Nghiêm Cảnh Thủ liếc mắt một cái, ngón tay bắn ra, ở giữa không trung hiện ra một cảnh tượng, thế nhưng là những học viên của Học Viện Hoàng Gia ở trong cái kia huyết trì kia không ngừng chìm nổi.

Bên trong hình như là có thứ gì đó đang cắn xé bọn họ, nghe không được thanh âm, lại có thể nhìn đến khuôn mặt dữ tợn của bọn họ vì thống khổ mà không ngừng vặn vẹo với không ngừng khép mở miệng, hiển nhiên là ở ra sức kêu rên, lại vô lực tránh thoát.

Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu mày, nàng đã nhìn ra cái huyết trì kia, cũng không phải nàng từng gặp qua thứ này mà nếu nói theo cách khác, bên trong không gian này có vài cái huyết trì như vậy.

Xem ra vừa rồi nếu không phải nàng cảnh giác, chỉ sợ đã sớm biến thành đại kết cục như học viện của Học Viện Hoàng Gia rồi.

Hạ Hinh Viêm thì đang xem cảnh tượng bên trong huyết trì, còn trên bảo tọa thì nam tử lại đang nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, thời điểm xem đến đoạn cực kỳ bi thảm, nhưng mày dù nhăn cũng không nhăn một cái. Trong mắt nam tử đột nhiên hiện lên một tia sáng kỳ dị.

“Nghiêm Cảnh Thủ, bọn họ đều rơi vào đi, ngươi là như thế nào thoát thân?” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, hỏi Nghiêm Cảnh Thủ. Không có khả năng một hàng bốn người, chỉ có một người thoát thân, mà người này còn là người có thực lực yếu nhất.

Vừa nghe Hạ Hinh Viêm hỏi chuyện, Nghiêm Cảnh Thủ hoảng loạn dịch khai ánh mắt, chuyển tới nơi khác, không dám nhìn Hạ Hinh Viêm nữa, tuy không dám nhìn nhưng hắn vẫn trả lời nàng: “Cái kia chỉ là thí luyện, nếu thắng họ sẽ được đến chỗ tốt.”

“Phải không? Vậy ngươi như thế nào không muốn đi cái kia chỗ tốt kia?” Hạ Hinh Viêm cười như không cười nhìn Nghiêm Cảnh Thủ, lời hắn nói, nữa chữ nàng cũng không tin.

“Có phải tất cả bọn họ điều bị ngươi đạp xuống?” Hạ Hinh Viêm nói vừa xong, lập tức nhìn thấy thân thể Nghiêm Cảnh Thủ chấn động, không cần hắn đáp lời, nàng cũng biết chân tướng.

Hạ Hinh Viêm chuyển hướng tới nam tử trên bảo tọa: “Ta mặc kệ ngươi có cái mục đích gì, nơi này có thứ mà ta cần, đại gia tốt nhất không cần can thiệp vào chuyện của nhau, cũng đừng cho đối phương tìm phiền toái.”

Nghe xong lời nói dõng dạc của Hạ Hinh Viêm, nam tử trên bảo tọa đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười khùng khục từ nhỏ biến thành lớn, giống như hắn vừa nghe qua một câu chuyện nào đó rất buồn cười.

“Nhóc con, rất có ý tứ.” Nam tử trên bảo tọa chậm rãi đứng dậy, cánh tay vung lên, Nghiêm Cảnh Thủ đang quỳ rạp dưới đất đột nhiên mạnh mẽ bị đánh bay, theo tiếng kêu thảm thiết hắn dần dần biến mất, đồng thời truyền đến một tiếng thình thịch trọng vật rơi xuống nước.Không cần đi xem cũng biết, Nghiêm Cảnh Thủ chung quy vẫn là không thể chạy thoát vận mệnh rơi vào huyết trì.

Nam tử bước một đi xuống dưới, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Hinh Viêm: “Ngươi muốn gây phiền toái cho ta thế nào?”

Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, duỗi tay run lên không gian lắc tay, trong tay cầm vài loại tinh thạch bất đồng, cười tủm tỉm nhìn nam tử: “Ngươi cảm thấy ngọc nát đá tan tốt không?”

Ánh mắt nam tử nhìn cố định tinh thạch trong tay Hạ Hinh Viêm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không thể tưởng tượng kinh hô: “Ngươi như thế nào sẽ có tinh thạch này?”

Loại tinh thạch này sớm đã bị người ta đào mất, sao có thể còn tồn lưu?

Một loại tinh thạch đại biểu cho một loại lực lượng cuồng bạo, nếu là cùng nhau ở chỗ này bạo liệt mở ra, hắn tuy rằng không thể chết, nhưng trọng thương là khẳng định a.

“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tinh thạch ngũ hệ.” Hạ Hinh Viêm thưởng thức tinh thạch cực phẩm cao giai trong tay, cười tủm tỉm nhìn nam tử, “Ngươi nói, những thứ tương sinh tương khắc này, có thể làm cho không gian này của ngươi biến mất hay không?”



“Đương nhiên, ta sẽ không tùy tiện vứt nha.” Hạ Hinh Viêm nói, nhưng trái với lời nói chính là, tất cả linh lực nàng đều tập trung lên bên trong lòng bàn tay, mặt ngoài tinh thạch cứng rắn theo linh lực rót vào bắt đầu chặm rãi có vết nứt.

“Ngươi muốn làm gì?” Nam tử đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, bởi vì hắn nhìn thấy ở trong mắt Hạ Hinh Viêm có sự điên cuồng.

Đó là sự điên cuồng cố chấp không có sự ràng buộc, phảng phất sự điên cuồng này của nàng có thể hủy diệt cả thế giới.

“Ngươi muốn dung hợp năm hệ tinh thạch? Ngươi kẻ điên này!” Nam tử rốt cuộc minh bạch ý đồ của Hạ Hinh Viêm, lớn tiếng gầm lên.

Năm hệ tinh thạch nếu là dung hợp vào nhau, phát nổ há có thể theo sức của họ mà chịu được.

“Ngươi cũng không sống được!” Nam tử không biết phải khuyên Hạ Hinh Viêm như thế nào, đành phải đem kết quả đáng sợ nhất nói ra.

“Không sống được thì không sống được, ngươi cho rằng ta sợ chết?” Hạ Hinh Viêm nhướng mày châm biếm, “Đem đồ vật kia lấy ra đây.”

“Thứ gì?” Nam tử đối mặt với sự điên cuồng của Hạ Hinh Viêm cũng không thể không thỏa hiệp, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ điên như vậy, thế nhưng không màng đến tánh mạng của chính mình.

Hạ Hinh Viêm chẳng lẽ là đồ ngốc sao.

Cho dù muốn đồ vật nào đó từ nơi này, cũng không thể lấy tánh mạng của chính nàng ra nói giỡn, mệnh cũng không cần, vậy đồ vật cho dù lấy nhiều cũng có ích lợi gì?

“Ta muốn cơ hội có thể cởi bỏ Thấu Cốt đinh.” Cùng là một Hạ Hinh Viêm trong mắt chứa đầy điên cuồng, và Hạ Hinh Viêm nói ra lời này hoàn toàn bất đồng, thậm chí ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói, một cách chậm rãi.

Tiểu Hồ Ly trong lòng Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhắm lại đôi mắt hẹp dài, không biết là đang cảm thán hay là thương tiếc, đáy lòng khẽ thở dài một tiếng.

Quả nhiên không có đoán sai.

Vì cái gì đối mặt với tất cả ảo cảnh với vô số trân bảo, Hạ Hinh Viêm một chút cũng không có bị mê hoặc, không phải nàng không thích những thứ kia, cũng không phải bởi vì Hạ Hinh Viêm tâm vô tham niệm, mà là, trong lòng nàng có chuyện còn quan trọng.

“Thấu Cốt đinh?” Nam tử hơi hơi sửng sốt, vừa rồi khẩn trương cũng bị kinh ngạc trong lòng thay thế, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Hinh Viêm, “Ngươi có linh thú bị đánh Thấu Cốt đinh lên người?”

“Ngươi không cần phải biết nhiều như vậy, ta biết nơi này có cơ hội có thể rút ra Thấu Cốt đinh, ngươi sẽ không biết đi?” Hạ Hinh Viêm căn bản là không nghĩ lãng phí thời gian, nhìn gần nam tử, “Giao ra đây, hoặc là ngọc nát đá tan.”

Nam tử cười, nhẹ nhàng cười, hình như là có cái âm mưu nào đó sắp thực hiện thành công.

“Nguyên lai ngươi có một đầu linh thú cường đại đi theo, khó trách ngươi không có sợ hãi. Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết, ngươi ngàn tính vạn tính tính sai một chiêu rồi, đó chính là, nơi này xác thật có cơ hội có thể rút ra Thấu Cốt đinh, lại cũng có khắc tinh của Thấu Cốt đinh.”

Lời nam tử vừa dứt, không biết hắn làm một cái cái thủ thế gì, trâm bạc trên đầu Hạ Hinh Viêm quang mang chợt lóe, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng rên thống khổ của Dập Hoàng, sau đó, không có động tĩnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngút Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook