Quyển 1 - Chương 35: Hạ quyết tâm
Phong Phiêu Tuyết
18/05/2015
Rốt cuộc đem vết thương trên người Hạ Hinh Viêm xử lý tốt, thì Dập Hoàng mới phát hiện một vấn đề, vừa nãy, giống như để xử lý vết thương của nàng, cho nên, hắn, trong lúc sốt ruột, đem quần áo của nàng đều xé sạch….
Vụng trộm liếc mắt một cái, nhìn trắng nõn da thịt không có quần áo che đậy, vội ho một tiếng, Dập Hoàng quay mặt đi, giọng nói mất tự nhiên: “Còn lại chính người tự xử lý đi.”
“Ừm.” Sau lưng vang lên giọng nói không chút để ý của Hạ Hinh Viêm làm cho trong lòng Dập Hoàng không thấy thoải mái.
Dường như đối với việc xử lý vết thương không có chút để ý, chẳng lẽ trước kia cũng có người xử lý vết thương cho nàng như thế sao?
Chỉ mới nghĩ đã có người cũng từng như thế nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, trong lòng Dập Hoàng không hiểu hiện lên một đoàn lửa, làm cho hắn cả người khó chịu.
Sau lưng truyền đến thanh âm mặc quần áo, sau đó là giọng nói bình tĩnh của Hạ Hinh Viêm: “Xong rồi.”
Dập Hoàng xoay người, cẩn thận nhìn nàng, xác định quần áo Hạ Hinh Viêm không có quần đề gì, mới gỡ bỏ kết giới.
Tiểu hồ ly thấy hai người đột nhiên hiện thân, sưu một tiếng vội đứng lên.
Hạ Hinh Viêm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, đi qua, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh:“Người có chuyện gì sao?”
Nàng cũng sẽ không nghĩ rằng tiểu hồ ly sẽ vô duyên vô cớ đến hỗ trợ mình.
“A Hy là vì ta.” Tiểu hồ ly ngửa đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm,“Người có thể không trách hắn được không?”
Nghe được lời nói của tiểu hồ ly, Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, một nụ cười ôn nhu, cùng người vừa rồi giao thủ ngoan tuyệt tuyệt đối là đối lập: “Ta không trách hắn.”
“Nhưng người giải trừ khế ước.” Tiểu hồ ly đứng thẳng tắp, có lẽ con người không biết, giải trừ khế ước không chỉ đại diện cho linh thú bị chủ nhân vứt bỏ còn là một loại phủ định.
Phủ định thực lực của linh thú.
Bởi vì chỉ có linh thú không có khả năng đảm đương mới có thể giải trừ khế ước.
Bình thường đều là sau khi linh thú đã không còn giá trị lợi dụng, không còn giá trị gì mới có thể bị chủ nhân buộc giải trừ khế ước.
Hạ Hinh Viêm cũng không hiểu tâm tư của linh thú, nhất là ở trong Y Lạc thành căn bản là không ai có được linh thú, nàng càng không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tiểu hồ ly, chỉ biết nói rõ ý tứ của chính mình.
“Hà Hy Nguyên và ta không có gì bất đồng, tự do đối với hắn cũng giống như đối với ta đều rất quan trọng.”
Vừa nói xong, phát hiện đôi mắt của tiểu hồ ly đứng đối diện nheo lên, nửa ngày cũng không nói gì.
Hạ Hinh Viêm cũng không nóng nảy, chính là nhìn tiểu hồ ly cười.
“Cho nên… người mới giải trừ khế ước sao?” Tiểu hồ ly mở miệng, trong giọng nói không có vừa rồi trong trẻo, ngược lại khàn khan.
“Ta không thích bắt buộc người khác.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cười nhìn tiểu hồ ly, “Người trở về nói cho hắn, không cần suy nghĩ nhiều. Ta giúp hắn vì hắn là người trọng tình trọng nghĩa.”
Tiểu hồ ly chần chừ một chút, mới mở miệng: “Kỳ thật, người các ngươi ban đầu gặp là một cái tượng không phải người thật.”
Hắn cũng không biết chính mình vì sao lại muốn nói, hắn tự nhiên biết tại thời điểm Hà Hy Nguyên là thực muốn giết Hạ Hinh Viêm, chỉ vì bên cạnh có Dập Hoàng, một cái không rõ thực lực, nên Hà Hy Nguyên mới không hề ra tay.
“Ánh mắt là không lừa được người.” Hạ Hinh Viêm cũng không để ý mà là thản nhiên cười, xoay người, đi về phía Dập Hoàng, “Chúng ta đi thôi.”
Cho dù là Hà Hy Nguyên lúc trước là diễn trò, nhưng bi thương khi mất đi đồng bạn trong mắt hắn là cỡ nào chân thật, nàng làm sao có thể không giúp?
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của Hạ Hinh Viêm và Dập Hoàng, hai người kia vừa đi còn vừa cãi nhau.
“Về sau người không xử lý được, bớt giống như kẻ điên xông lên phía trước, ngu ngốc.” Dập Hoàng lạnh lùng quát lớn.
“Ta không ra tay, chẳng lẽ là ngươi ra tay? Cho dù không biết người dùng phương pháp gì làm cho nội thương của ta tốt lên nhưng ta cũng không phải ngu ngốc!” Hạ Hinh Viêm thở phì phì hét to.
“Làm cho chính mình bị thương cả người cũng không biết ai mới là ngu ngốc!” Dập Hoàng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Hinh Viêm, khinh miệt trong ánh mắt làm cho Hạ Hinh Viêm hoàn toàn tức giận.
“Cho dù là tấn công từ khoảng cách xa thì ta cũng có thể thắng!” Đây cũng không phải là ngoài miệng thắng thua vấn đề mà là vấn đề mặt mũi, Hạ Hinh Viêm tuyệt một chút cũng không nhường.
“Sau đó bị thương thật nặng, mất cánh tay hay là mất chân?” Đối với sự tức giận của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng chính là lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc hắn nhìn đến Hạ Hinh Viêm ra tay, hắn cứ nghĩ để cho nàng chịu chút nhỏ mệt mỏi, sau đó hắn sẽ ra tay.
Ai biết, nàng thế nhưng vừa ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn là một người không muốn sống, chờ hắn từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vết thương trên người nàng đã không chỗ không có, đã thế hắn muốn ra tay lại bị con hồ ly kia ra tay trước.
“Ôi chao, Dập Hoàng, người thực độc!” Hạ Hinh Viêm tức giận đến trợn mắt, có nam nhân sẽ cùng nữ nhân so đo như thế sao!
“Phải không?” Dập Hoàng nhíu mày, ra vẻ vô tội hỏi lại một câu, lập tức làm Hạ Vinh Viêm tức giận đến mức đầu bốc hơi.
“Dập Hoàng người thật đáng ghét!” Tức giận đến Hạ Hinh Viêm dậm chân, chạy nhanh về phía trước.
Dập Hoàng nhướng mày, chạy nhanh đuổi tới, hung tợn rống: “Không được chạy, không cho phép làm các động tác mạnh như thế!”
Trong lời nói bá đạo chứa bao nhiêu lo lắng, có lẽ cũng chỉ có mình hắn rõ ràng.
“A Hy, cô gái này thực thú vị.” Tiểu hồ ly xõa tung đuôi to, nhìn chằm chằm phương hướng Hạ Hinh Viêm rời đi, nói nhỏ.
Phía sau thân cây, Hà Hy Nguyên chậm rãi đi ra, nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó liền im lặng đứng bên cạnh tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly xoay cái đầu đầy lông xù qua, nhìn Hà Hy Nguyên: “Không có cảm xúc gì sao?”
Hà Hy Nguyên mím môi, chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Hắn cũng không biết chính mình làm sao, chỉ thấy trong lòng thật vắng vẻ.
Hà Hy Nguyên có chút hoảng hốt, sửng sốt hỏi lại: “Hằng, ngươi có ý gì?”
“Chúng ta luôn ở một chỗ đối với tu luyện cũng chẳng có chỗ tốt gì, đi lịch lãm xung quanh một phen cũng là một lựa chọn không sai.” Tiểu hồ ly Đoạn Hằng Nghê vẫy vẫy đuôi, đôi mắt hẹp dài nhẹ híp, tựa hồ là đang tính kế cái gì.
“Ý của ngươi là… muốn đi theo nàng?” Hà Hy Nguyên không ngu ngốc lập tức hiểu được ý của Đoạn Hằng Nghê, nói xong, khó xử lắc đầu, “Không được, nàng đã giải trừ khế ước với ta.”
“Ai nói giải trừ khế ước sẽ không thể đi theo.” Đoạn Hằng Nghê ngửa đầu, mắt đen nhỏ lung liếng chớp chớp, nở nụ cười, “Một người ngu ngốc như nàng cũng không dễ tìm, bằng cách gì ta cũng phải làm cho nàng nhận lấy chúng ta.”
Thực lực của Dập Hoàng cao như thế, đối phố với linh sư cấp hai mươi sáu tuyệt đối dễ dàng, nhưng Hạ Hinh Viêm vì muốn cho “Thân thể suy yếu” Dập Hoàng được nghỉ ngơi mà liều mạng thành cả người bị thương.
Thử hỏi, trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể đối đãi như thế với linh thú?
Mặc kệ là vì cái gì, Hạ Hinh Viêm người này hắn định rồi.
“Hằng, ngươi muốn làm gì?” Nhìn đến tươi cười đầy quỷ dị của Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên trong lòng sợ hãi, rung mình một cái.
Bình thường mỗi khi Đoạn Hằng Nghê lộ ra biểu tình như thế tuyệt đối là không có chuyện tốt phát sinh, hắn lần này lại muốn this kế ai đây?
“Ngươi ngay lập tức sẽ biết. Theo ta đi!” Đoạn Hằng Nghê nghĩ đến liền làm, vèo một cái liền nhảy về phía trước.
Hà Hy Nguyên không có cách gì khác, đành phải vội đi theo.
Ở phía trước đang vội vã bước đi, Hạ Hinh Viêm đột nhiên đánh một cái rùng mình, kỳ quái nhìn xung quanh.
“Làm sao thế?” Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm khác thường, Dập Hoàng hỏi.
“Không biết, đột nhiên thấy hơi lạnh.” Hạ Hinh Viêm khó hiểu nói xong, trong lòng tự dung sao lại cảm thấy không tốt đây?
“Ai làm cho người tự mình làm bị thương, trước nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đã đi.” Vừa nghe xong, Dập Hoàng lập tức hừ lạnh.
Muốn mắng thêm hai câu, nhưng nhìn đến hai má trắng bệch của Hạ Hinh Viêm, lời nói đến bên miệng đều nhanh hóa thành một tiếng thở dài.
Nghe được sau lưng có tiếng bước chân tới gần, Dập Hoàng nhíu mày, hai kẻ kia còn chưa chết tâm sao?
Vụng trộm liếc mắt một cái, nhìn trắng nõn da thịt không có quần áo che đậy, vội ho một tiếng, Dập Hoàng quay mặt đi, giọng nói mất tự nhiên: “Còn lại chính người tự xử lý đi.”
“Ừm.” Sau lưng vang lên giọng nói không chút để ý của Hạ Hinh Viêm làm cho trong lòng Dập Hoàng không thấy thoải mái.
Dường như đối với việc xử lý vết thương không có chút để ý, chẳng lẽ trước kia cũng có người xử lý vết thương cho nàng như thế sao?
Chỉ mới nghĩ đã có người cũng từng như thế nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, trong lòng Dập Hoàng không hiểu hiện lên một đoàn lửa, làm cho hắn cả người khó chịu.
Sau lưng truyền đến thanh âm mặc quần áo, sau đó là giọng nói bình tĩnh của Hạ Hinh Viêm: “Xong rồi.”
Dập Hoàng xoay người, cẩn thận nhìn nàng, xác định quần áo Hạ Hinh Viêm không có quần đề gì, mới gỡ bỏ kết giới.
Tiểu hồ ly thấy hai người đột nhiên hiện thân, sưu một tiếng vội đứng lên.
Hạ Hinh Viêm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, đi qua, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh:“Người có chuyện gì sao?”
Nàng cũng sẽ không nghĩ rằng tiểu hồ ly sẽ vô duyên vô cớ đến hỗ trợ mình.
“A Hy là vì ta.” Tiểu hồ ly ngửa đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm,“Người có thể không trách hắn được không?”
Nghe được lời nói của tiểu hồ ly, Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, một nụ cười ôn nhu, cùng người vừa rồi giao thủ ngoan tuyệt tuyệt đối là đối lập: “Ta không trách hắn.”
“Nhưng người giải trừ khế ước.” Tiểu hồ ly đứng thẳng tắp, có lẽ con người không biết, giải trừ khế ước không chỉ đại diện cho linh thú bị chủ nhân vứt bỏ còn là một loại phủ định.
Phủ định thực lực của linh thú.
Bởi vì chỉ có linh thú không có khả năng đảm đương mới có thể giải trừ khế ước.
Bình thường đều là sau khi linh thú đã không còn giá trị lợi dụng, không còn giá trị gì mới có thể bị chủ nhân buộc giải trừ khế ước.
Hạ Hinh Viêm cũng không hiểu tâm tư của linh thú, nhất là ở trong Y Lạc thành căn bản là không ai có được linh thú, nàng càng không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tiểu hồ ly, chỉ biết nói rõ ý tứ của chính mình.
“Hà Hy Nguyên và ta không có gì bất đồng, tự do đối với hắn cũng giống như đối với ta đều rất quan trọng.”
Vừa nói xong, phát hiện đôi mắt của tiểu hồ ly đứng đối diện nheo lên, nửa ngày cũng không nói gì.
Hạ Hinh Viêm cũng không nóng nảy, chính là nhìn tiểu hồ ly cười.
“Cho nên… người mới giải trừ khế ước sao?” Tiểu hồ ly mở miệng, trong giọng nói không có vừa rồi trong trẻo, ngược lại khàn khan.
“Ta không thích bắt buộc người khác.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cười nhìn tiểu hồ ly, “Người trở về nói cho hắn, không cần suy nghĩ nhiều. Ta giúp hắn vì hắn là người trọng tình trọng nghĩa.”
Tiểu hồ ly chần chừ một chút, mới mở miệng: “Kỳ thật, người các ngươi ban đầu gặp là một cái tượng không phải người thật.”
Hắn cũng không biết chính mình vì sao lại muốn nói, hắn tự nhiên biết tại thời điểm Hà Hy Nguyên là thực muốn giết Hạ Hinh Viêm, chỉ vì bên cạnh có Dập Hoàng, một cái không rõ thực lực, nên Hà Hy Nguyên mới không hề ra tay.
“Ánh mắt là không lừa được người.” Hạ Hinh Viêm cũng không để ý mà là thản nhiên cười, xoay người, đi về phía Dập Hoàng, “Chúng ta đi thôi.”
Cho dù là Hà Hy Nguyên lúc trước là diễn trò, nhưng bi thương khi mất đi đồng bạn trong mắt hắn là cỡ nào chân thật, nàng làm sao có thể không giúp?
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của Hạ Hinh Viêm và Dập Hoàng, hai người kia vừa đi còn vừa cãi nhau.
“Về sau người không xử lý được, bớt giống như kẻ điên xông lên phía trước, ngu ngốc.” Dập Hoàng lạnh lùng quát lớn.
“Ta không ra tay, chẳng lẽ là ngươi ra tay? Cho dù không biết người dùng phương pháp gì làm cho nội thương của ta tốt lên nhưng ta cũng không phải ngu ngốc!” Hạ Hinh Viêm thở phì phì hét to.
“Làm cho chính mình bị thương cả người cũng không biết ai mới là ngu ngốc!” Dập Hoàng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Hinh Viêm, khinh miệt trong ánh mắt làm cho Hạ Hinh Viêm hoàn toàn tức giận.
“Cho dù là tấn công từ khoảng cách xa thì ta cũng có thể thắng!” Đây cũng không phải là ngoài miệng thắng thua vấn đề mà là vấn đề mặt mũi, Hạ Hinh Viêm tuyệt một chút cũng không nhường.
“Sau đó bị thương thật nặng, mất cánh tay hay là mất chân?” Đối với sự tức giận của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng chính là lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc hắn nhìn đến Hạ Hinh Viêm ra tay, hắn cứ nghĩ để cho nàng chịu chút nhỏ mệt mỏi, sau đó hắn sẽ ra tay.
Ai biết, nàng thế nhưng vừa ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn là một người không muốn sống, chờ hắn từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vết thương trên người nàng đã không chỗ không có, đã thế hắn muốn ra tay lại bị con hồ ly kia ra tay trước.
“Ôi chao, Dập Hoàng, người thực độc!” Hạ Hinh Viêm tức giận đến trợn mắt, có nam nhân sẽ cùng nữ nhân so đo như thế sao!
“Phải không?” Dập Hoàng nhíu mày, ra vẻ vô tội hỏi lại một câu, lập tức làm Hạ Vinh Viêm tức giận đến mức đầu bốc hơi.
“Dập Hoàng người thật đáng ghét!” Tức giận đến Hạ Hinh Viêm dậm chân, chạy nhanh về phía trước.
Dập Hoàng nhướng mày, chạy nhanh đuổi tới, hung tợn rống: “Không được chạy, không cho phép làm các động tác mạnh như thế!”
Trong lời nói bá đạo chứa bao nhiêu lo lắng, có lẽ cũng chỉ có mình hắn rõ ràng.
“A Hy, cô gái này thực thú vị.” Tiểu hồ ly xõa tung đuôi to, nhìn chằm chằm phương hướng Hạ Hinh Viêm rời đi, nói nhỏ.
Phía sau thân cây, Hà Hy Nguyên chậm rãi đi ra, nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó liền im lặng đứng bên cạnh tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly xoay cái đầu đầy lông xù qua, nhìn Hà Hy Nguyên: “Không có cảm xúc gì sao?”
Hà Hy Nguyên mím môi, chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Hắn cũng không biết chính mình làm sao, chỉ thấy trong lòng thật vắng vẻ.
Hà Hy Nguyên có chút hoảng hốt, sửng sốt hỏi lại: “Hằng, ngươi có ý gì?”
“Chúng ta luôn ở một chỗ đối với tu luyện cũng chẳng có chỗ tốt gì, đi lịch lãm xung quanh một phen cũng là một lựa chọn không sai.” Tiểu hồ ly Đoạn Hằng Nghê vẫy vẫy đuôi, đôi mắt hẹp dài nhẹ híp, tựa hồ là đang tính kế cái gì.
“Ý của ngươi là… muốn đi theo nàng?” Hà Hy Nguyên không ngu ngốc lập tức hiểu được ý của Đoạn Hằng Nghê, nói xong, khó xử lắc đầu, “Không được, nàng đã giải trừ khế ước với ta.”
“Ai nói giải trừ khế ước sẽ không thể đi theo.” Đoạn Hằng Nghê ngửa đầu, mắt đen nhỏ lung liếng chớp chớp, nở nụ cười, “Một người ngu ngốc như nàng cũng không dễ tìm, bằng cách gì ta cũng phải làm cho nàng nhận lấy chúng ta.”
Thực lực của Dập Hoàng cao như thế, đối phố với linh sư cấp hai mươi sáu tuyệt đối dễ dàng, nhưng Hạ Hinh Viêm vì muốn cho “Thân thể suy yếu” Dập Hoàng được nghỉ ngơi mà liều mạng thành cả người bị thương.
Thử hỏi, trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể đối đãi như thế với linh thú?
Mặc kệ là vì cái gì, Hạ Hinh Viêm người này hắn định rồi.
“Hằng, ngươi muốn làm gì?” Nhìn đến tươi cười đầy quỷ dị của Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên trong lòng sợ hãi, rung mình một cái.
Bình thường mỗi khi Đoạn Hằng Nghê lộ ra biểu tình như thế tuyệt đối là không có chuyện tốt phát sinh, hắn lần này lại muốn this kế ai đây?
“Ngươi ngay lập tức sẽ biết. Theo ta đi!” Đoạn Hằng Nghê nghĩ đến liền làm, vèo một cái liền nhảy về phía trước.
Hà Hy Nguyên không có cách gì khác, đành phải vội đi theo.
Ở phía trước đang vội vã bước đi, Hạ Hinh Viêm đột nhiên đánh một cái rùng mình, kỳ quái nhìn xung quanh.
“Làm sao thế?” Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm khác thường, Dập Hoàng hỏi.
“Không biết, đột nhiên thấy hơi lạnh.” Hạ Hinh Viêm khó hiểu nói xong, trong lòng tự dung sao lại cảm thấy không tốt đây?
“Ai làm cho người tự mình làm bị thương, trước nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đã đi.” Vừa nghe xong, Dập Hoàng lập tức hừ lạnh.
Muốn mắng thêm hai câu, nhưng nhìn đến hai má trắng bệch của Hạ Hinh Viêm, lời nói đến bên miệng đều nhanh hóa thành một tiếng thở dài.
Nghe được sau lưng có tiếng bước chân tới gần, Dập Hoàng nhíu mày, hai kẻ kia còn chưa chết tâm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.