Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 163: Lan Tây Thành có biến

Phong Phiêu Tuyết

10/08/2020

Đối với vấn đề của Hạ Hinh Viêm, yên tâm, bất luận là người nào hỏi chuyện này, phản ứng cùng tư duy của bọn họ tuyệt đối sẽ không phân rõ theo phải trái.

Phân rõ phải trái?

Hảo a, đánh thắng bọn họ rồi nói!

Nhìn tiểu hồ ly cùng bọn họ phản ứng, Đoạn Hồn hiện tại có cảm giác đầu óc choáng váng, giống như có khả năng, việc ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm còn phức tạp hơn hắn nghĩ.

Nhưng đối mặt với những người bá đạo này, hắn lại không có khẩn trương nhiều như vậy.

Chẳng lẽ hắn ẩn cư một đoạn thời gian, bên ngoài thế giới tư duy cùng phương thức tất cả đều thay đổi cả rồi?

Trước cửa có tiếng động, Dập Hoàng đẩy cửa tiến vào.

Hà Hy Nguyên vừa thấy, lập tức đem ghế dựa cấp Dập Hoàng, còn là chủ vị.

Vừa thấy Dập Hoàng đến, thân thể Đoạn Hồn khẩn trương lên run run một cái, vừa rồi Dập Hoàng khí thế khủng bố thật sự là quá dọa người, làm hắn ấn tượng khắc sâu, hiện tại nhìn thấy Dập Hoàng chính là sợ hãi theo bản năng.

Cũng may Dập Hoàng cũng biết đúng mực, chỉ là khó chịu Hạ Hinh Viêm ăn nhiều khổ như vậy, phát tiết nhỏ nhỏ một chút mà thôi.

Hiện tại cảm xúc bình phục trở lại nàng đã sớm thu hồi khí thế, tựa như một người bình thường vô hại ngồi ở chỗ kia.

“Ngươi tỉnh thực sự rất nhanh.” Lời nói đỉnh đạt như thế cũng chỉ có Liên Chi dám nói, không có biện pháp nha ai bảo trong cả đám chỉ có mình nàng là giống phụ nữ nhất.

(Lời edit:”Ý bà chi là chỉ có bả là thụ thôi đó

Liên Chi cũng biết về điểm này, liền ỷ vào chuyện này, nói chuyện không kiêng nể gì, không giống bọn Hà Hy Nguyên cẩn thận như vậy.

“Thật sự rất mau.” Tiểu hồ ly đúng trọng tâm nói, lẽ ra sau khi nhổ Thấu Cốt đinh, Dập Hoàng ít nhất phải ngủ mấy ngày mấy đêm, nơi nào nghĩ đến liền chỉ có một đêm, Dập Hoàng đã khôi phục lại.

Lại xem sắc mặt Dập Hoàng, một chút suy yếu cũng không có.

“Khi nào tỉnh?” Minh Hâm so với thân thể của Dập Hoàng, nàng càng để ý chính là cấp bậc linh thú của Dập Hoàng. Nếu là Dập Hoàng cấp bậc càng cao, an toàn của Hạ Hinh Viêm càng được bảo đảm.

“Nàng rời đi tuyệt vọng nước ao.” Dập Hoàng bình tĩnh nói ra một câu, thiếu chút nữa làm tất cả mọi người hộc máu.

“Ngươi, ngươi, ngươi……” Liên Chi duỗi tay chỉ vào Dập Hoàng, đầy mặt kinh ngạc, trừng lớn hai mắt giống như gặp quỷ.

“Phốc –” Hà Hy Nguyên vừa mới uống một hớp nước trà vào miệng chưa kịp nuốt tất cả đều phun ra ngoài, cũng may hắn phản ứng rất nhanh trực tiếp quay đầu phun lên đất, mới không đến nỗi làm đối diện Minh Hâm rửa mặt.

Còn lại Minh Hâm là mở to hai mắt, kinh hãi từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá Dập Hoàng.

Trong đầu toát ra vô số dấu chấm hỏi, đang cân nhắc Dập Hoàng rốt cuộc là thứ gì biến thành.

Đoạn Hồn ở một bên bị doạ cho ngốc một âm thanh cũng không phát ra được, trực tiếp rơi vào trạng thái hóa đá.

Tiểu hồ ly vẫn là tương đối trấn định, bày một chút đuôi to, đúng trọng tâm làm một cái tổng kết: “Ngươi không phải người.”

“Ân.” Dập hoàng một chút đều không có tức giận, ngược lại gật gật đầu, thừa nhận, “Ta là linh thú.”

“Đông” một tiếng, Liên Chi trực tiếp từ trên ghế ngã xuống.

Minh Hâm mau tay nhanh mắt đưa một tay giữ chặt lấy nàng một tay giữ bàn, cả hai mới đứng vững thân hình, Hà Hy Nguyên là ngửa đầu nhìn trời vô ngữ.

Tiểu hồ ly “bang” một tiếng, trực tiếp trượt chân ở trên bàn, rơi vào trạng thái hấp hối.

“Có vấn đề gì sao?” Dập Hoàng nhíu mày không hiểu ra sao, rất hảo tâm mà dò hỏi bọn Hà Hy Nguyên nguyên nhân phản ứng dị thường như vậy.

Bị ánh mắt của Đập Hoàng đảo qua, tất cả mọi người đều giật mình, run run lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ vừa rồi bọn họ một chút dị thường đều không có, mọi người bình thường vô cùng.

“Ngươi lúc ấy liền tỉnh lại, vậy vì cái gì phải giả bộ ngủ?” Không ai nghĩ đến, người trước hết mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc thế nhưng là vừa mới bị dọa đến chết khiếp Đoạn Hồn.

Dập Hoàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Đoạn Hồn, nhướng mày dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.

Đoạn Hồn cũng không có bởi vì ánh mắt này của Đập Hoàng mà sợ hãi, mà thực kiên trì muốn một đáp án: “Vì cái gì phải giả bộ ngủ?”

“Nguyên nhân rất quan trọng?” Dập Hoàng nhíu mày nghĩ nghĩ, nàng thật sự không rõ cái đáp án này đối với Đoạn Hồn ý nghĩa gì sao?

Cần thiết chấp nhất hỏi tới như vậy sao?

“Ngươi nếu đã sớm tỉnh, cổ lực lượng kia cũng không thể áp chế được ngươi, vậy ngươi vì cái gì không hiện thân, ngươi nếu muốn rời đi phiến không gian kia hẳn là không có bất luận khó khăn gì với ngươi có phải hay không?”

Đoạn hồn cười lạnh liếc xéo Dập Doàng, căn bản là quên mất không lâu trước đây vài phút hắn là cỡ nào sợ hãi Dập Hoàng, ở dưới khí thế của Dập Hoàng mà run lên bần bật.

“Ngươi để cho Hạ Hinh Viêm đi rút Đoạn Hồn đao, có phải hay không bởi vì ngươi thấy được lực lượng của ta?” Đoạn Hồn không phải nghi ngờ Dập Doàng nhìn ra hắn che dấu thực lực, mà là trực tiếp nhìn thấu bản thể của hắn.



Một linh thú sau khi nhổ thấu cốt đinh, chỉ có nhiêu thời gian liền tỉnh lại, thực lực sẽ yếu kém sao?

Chỉ sợ dập hoàng đã sớm đã nhìn ra đi?

Hạ Hinh Viêm trong lòng không có bất luận tham niệm gì, nhưng là Dập Hoàng đã biết được một ít thực lực của hắn, cho nên nàng ta muốn Hạ Hinh Viêm đoạt lấy thực lực của hắn.

Bị người tính kế cảm giác thật không tốt, cho nên, đoạn hồn lúc này trong lòng bị một cổ cảm xúc khổ sở tràn ngập, hắn nên phẫn nộ không phải sao?

Nhưng là vì cái gì trong lòng lại hỗn loạn cùng quá nhiều thất vọng như vậy?

“Thực lực của ngươi?” Dập Hoàng cười, nở một nụ cười cực kỳ khinh thường, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ý một chút lực lượng nhỏ nhoi này của ngươi?”

Đoạn hồn mày nhăn lại, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Dập Hoàng, hừ nhẹ một tiếng, không tiếng động biểu đạt hắn kháng nghị.

Thực lực của hắn như thế nào căn bản không cần hắn phải nói ra, lúc trước kiến thức được hắn lợi hại người người đều biết.

Nếu không phải bởi vì lực lượng của hắn cường đại, lại như thế nào sẽ có nhiều người không tiếc hết thảy trả giá đại giới để có được hắn như vậy?

Dập Hoàng tự nhiên là nhìn ra được ý tứ trong mắt Đoạn Hồn, không có ý định phải giải thích cho hắn, chỉ là nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Yển Hoa.”

Khinh phiêu phiêu hai chữ vừa ra, Đoạn Hồn giống như bị sét đánh trúng thân thể cứng ngắc cùng không thể tin, không thể tưởng tượng gắt gao nhìn chằm chằm Dập Hoàng, lẩm bẩm giống như bị chạm dây thần kinh chất vấn Dập Hoàng: “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là người nào?”

“Đã sớm nói, ta không phải người, là linh thú.” Dập hoàng bỉu môi lạnh lùng hừ nhẹ, liếc mắt nhìn Đoạn Hồn một cái, “Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, người khác hiếm lạ lực lượng của ngươi, nhưng với ta mà nói, căn bản không đáng giá một cái cười nhạt.”

Lần này, đoạn hồn không còn có nói chuyện, càng không có phản bác, chỉ là lẳng lặng nghe Dập Hoàng cuồng vọng nói.

Tuy rằng lời nói thực cuồng, nhưng là Đoạn Hồn cũng không có cảm thấy những lời này bị Dập Hoàng nói ra có cái gì không đúng.

Bởi vì nàng thế nhưng biết Yển Hoa, dập hoàng thế nhưng biết Yển Hoa.

Như vậy nàng liền có tư cách nói hắn như vậy.

“Ta không hiện thân, đó là bởi vì, không muốn làm Hinh Viêm lo lắng.” Dập hoàng bình tĩnh nói, này cũng coi như là đối với bằng hữu của Hạ Hinh Viêm thỏa hiệp, nếu là người khác, Dập Hoàng sẽ không tốn thời gian để đi giải thích?

“Giải thích” hai chữ này, đối với Dập Hoàng mà nói tuyệt đối là hai chữ xa xỉ, thậm chí từ nhỏ đến lớn nàng đều không có nếm thử qua.

Chỉ có đối với Hạ Hinh Viêm, nàng phá lệ.

Kỳ thật bởi vì Hạ Hinh Viêm, chuyện nàng phá lệ còn thiếu sao?

“Nàng nhất định không muốn nhìn thấy ta biết nàng vì ta hy sinh như thế nào.” Dập Hoàng nói những lời này nghe tới tựa hồ có điểm khó hiểu, nhưng ý tứ trong đó, vài người đang ngồi đây tất cả đều minh bạch.

Hà Hy Nguyên bọn họ còn lại là vui mừng gật đầu, liền nói Dập Hoàng là đau Hạ Hinh Viêm.

Tuy rằng nói bọn họ cũng rất bất mãn Dập Hoàng liên lụy Hạ Hinh Viêm đại bộ phận tâm tư cùng tinh lực, nhưng là, nhìn đến Hạ Hinh Viêm có thể tìm được một người bạn lữ như vậy, bọn họ cũng vui vẻ thay Hạ Hinh Viêm.

Dù sao nàng lại không phải tùy thời đều xuất hiện, bọn họ lại có thể ở thời điểm Dập Hoàng không hiện thân bá chiếm Hạ Hinh Viêm.

Không có việc gì không có việc gì, điểm này vấn đề nhỏ bọn họ là có thể giải quyết.

“Nàng cần không gian để trưởng thành, Hinh Viêm tuyệt đối không phải một người tình nguyện suốt đời sống dưới cánh chim của người khác.” Dập Hoàng hơi hơi mỉm cười, nghĩ tới lúc này nữ nhân nào đó đang ở phòng bên cạnh ngủ say, trong mắt tràn đầy tất cả đều là sủng nịch.

“Chuyện của ta nói xong rồi, nói đến chuyện Lan Tây Thành đi.” Dập Hoàng ánh mắt lạnh lùng, từ sủng nịch biến thành lạnh băng chuyển biến thế nhưng chưa đầy một giây, làm cho tiểu hồ ly ở một bên trong lòng tán thưởng không thôi.

Không hổ là Dập Hoàng a, cao giai linh thú chính là cao giai linh thú, liền ánh mắt thôi cũng thu phóng tự nhiên như thế.

“Người Lan Tây Thành mỗi lần vào được không gian đều sẽ phái người tới lấy nước của huyết trì.” Đoạn Hồn cũng buông xuống tất cả cảm xúc vừa rồi, thản nhiên đối mặt với Dập Hoàng.

Hiện tại hắn cũng đã khai thông, hắn thích cảm giác đi theo bên người Hạ Hinh Viêm, vậy không cần băn khoăn quá nhiều như vậy.

Trên người Đập Hoàng có rất nhiều bí mật, nhưng như vậy thì sao.

Nhìn xem Hà Hy Nguyên bọn họ, không phải cũng không rõ ràng bí mật của Dập Hoàng đó sao?

Nhưng là, bọn họ vẫn như cũ tín nhiệm Dập Hoàng như vậy.

Hắn chân chính không còn xem nhẹ Đập Hoàng chính là lúc nàng nói đến hai chữ Yển Hoa, Hà Hy Nguyên bọn họ trong mắt cũng hiện lên nghi hoặc, chẳng qua, cái nghi hoặc kia chỉ lóe lên mà thôi, chứ không có ý định hỏi ra miệng.

“Kia nước của huyết trì có tác dụng gì?” Dập Hoàng hỏi Đoạn Hồn, dù gì hắn cũng ở trong không gian kia một thời gian, việc này hỏi hắn là chính xác.

“Không rõ ràng lắm, chỉ biết được, nó có thể rút ra được thứ gì đó từ linh lực cùng linh hồn.” Đoạn Hồn nghĩ nghĩ nói.

“Các ngươi có tra được cái gì sao?” Dập Hoàng nhìn về phía bọn người Hà Hy Nguyên, đợi hắn trả lời, nàng không tin lúc Hạ Hinh Viêm tiến vào không gian, bọn họ sẽ lãng phí thời gian để chờ đợi.

“Ân.” Hà Hy Nguyên gật đầu, “Phủ Thành Chủ có một cái hầm ngầm rất kỳ quái.” Nói rồi, nhìn về phía Minh Hâm.



Tin tức này là Minh Hâm tìm hiểu được tự nhiên muốn cho Minh Hâm tới nói.

“Ta ẩn thân vào phủ Thành Chủ, cảm nhận được một cổ lực lượng mờ mịch, nhưng ta tìm nửa ngày, chỉ biết đại khái có một vị trí như thế.” Minh Hâm tiếp lời nói, “Là ở phía dưới chính chủ phủ Thành Chủ, cái cửa khẩu đó nằm ở bên trong phòng ngủ của hắn.”

“Ta muốn từ vị trí khác đi vào, nhưng căn bản là không vào được, bên trong lực lượng kháng cự ta.” Minh Hâm buồn rầu nói.

“Kháng cự?” Dập Hoàng không lý giải được ý tứ của Minh Hâm, không khỏi hỏi lại một câu.

“Ân, kháng cự.” Minh Hâm gật đầu, nghĩ nghĩ, tận lực dùng một lời khẳng định cùng phân tích nói cho Dập Hoàng nghe, “Không phải phong ấn, cũng không phải vòng chắn bảo vệ của không gian. Thật giống như là có một linh thú đang bảo hộ địa bàn của mình, không cho người khác tới gần.”

Nói tới đây Minh Hâm tận lực hồi ức lại lúc trước nàng biến trở về nguyên hình, đi thăm dò phủ Thành Chủ.

“Bất quá, ta có thể khẳng định nơi đó tuyệt đối không có linh thú. Ta không có cảm giác được bất kỳ hơi thở nào của linh thú.” Minh Hâm lại lập tức bổ sung thêm một câu, sợ Dập Hoàng hiểu sai phương hướng.

“Các ngươi đâu?” Dập Hoàng quay đầu nhìn về phía Liên Chi cùng Hà Hy Nguyên, bọn họ hai người hẳn là cũng đi địa phương khác xem xét đi.

“Linh Sư hiệp hội hết thảy bình thường.” Liên Chi lập tức nói.

“Trong thành những nơi khác cũng không có gì không thích hợp.” Hà Hy Nguyên chính là cẩn thận điều tra qua mỗi một góc trong thành.

Thậm chí hắn còn đi đến những nơi có cao thủ vận dụng lực lượng thủy hệ điều tra một chút, cũng đều không có phát hiện cái gì.

“Nói vậy, nơi dị thường nhất chính là phòng ngủ trong phủ Thành Chủ.” Dập Hoàng duỗi tay nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ hai nhịp lên mặt bàn.

“Chính là ý tứ này.” Hà Hy Nguyên nói, “Linh Sư hiệp hội hội trưởng hiển nhiên cũng cùng Lan Tây Thành thành chủ là một bọn. Chúng ta có cần phân ra đi nhìn bọn hắn chằm chằm hay không?”

Dập Hoàng ánh mắt chuyển hướng Hà Hy Nguyên, sau đó lại chuyển qua những người khác một vòng, thong thả ung dung hỏi: “Ý các ngươi thế nào?”

“Ta cảm thấy cái âm mưu này sẽ rất lớn.” Đoạn Hồn nói ra ý nghĩ của mình, đặc biệt là trải qua màn đối thoại vừa rồi cùng Dập Hoàng, hắn đã có thể xem như một thành viên.

Sự tình gì cũng điều từ góc độ của Hạ Hinh Viêm mà suy xét.

“Ta ở cái không gian kia thật lâu, Lan Tây Thành phái người tiến vào không gian đã nhiều năm, ít nhất có hai mươi năm, tiến vào mỗi lần đều là năm người, đều là người dưới 25 tuổi.”

Đoạn hồn tất cả những việc mình biết nói ra, hắn không biết Dập Hoàng có tính toán gì không, hắn chỉ cần đem tất cả sự tình đều nói ra, việc còn lại có Dập Hoàng đi suy xét, cụ thể muốn như thế nào làm như thế nào điều theo ý tứ của Dập Hoàng.

Hắn nhìn ra được, người làm chủ bọn họ chính là Dập Hoàng, đương nhiên người còn lại chính là Hạ Hinh Viêm.

Hết thảy chỉ có một loại khả năng chính là an toàn của Hạ Hinh Viêm.

“Người trẻ tuổi, thực lực không tầm thường, còn có nhiều chỗ tốt như vậy.” Dập Hoàng sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư, thật lâu sau lúc sau đột nhiên nói, “Thật là có ý tứ.”

“Không ngừng có ý tứ.” Minh Hâm nghĩ đến cái lực lượng kia, trong lòng vẫn tràn ngập nghi hoặc, “Kia cổ lực lượng quá kỳ quái, căn bản là loại lực lượng này ta chưa thấy qua bao giờ.”

“Nga.” Ngoài dự đoán Dập Hoàng thế nhưng nhẹ nhàng bâng quơ nga một tiếng, làm cho mọi người đồng thời nhìn về phía Dập Hoàng.

Dập Hoàng kỳ quái nhìn bọn họ: “Nhìn ta như vậy làm cái gì?”

Ngươi mới chân chính là người kỳ quái có được không?

Đám người Hà Hy Nguyên trong lòng hung hăng trợn trắng mắt.

Đã biết Lan Tây Thành nhiều sự việc kỳ quái như vậy, nàng thế nhưng liền nga một tiếng?

Sau đó liền không nói gì nữa.

“Chúng ta phải làm như thế nào đây?” Minh Hâm hỏi.

“Làm cái gì?” Dập Hoàng khẽ cười một tiếng, hỏi lại Minh Hâm.

“Lan Tây Thành cái lực lượng kỳ quái kia…..” Minh Hâm chau mày, nàng vừa rồi không phải nói rất rõ ràng sao?

“Lan Tây Thành có lực lượng kỳ quái cùng ta có cái quan hệ gì?” Dập Hoàng châm biếm một tiếng, trừ bỏ việc đó có quan hệ với Hạ Hinh Viêm, còn lại những việc lung tung ở bên ngoài cùng nàng có quan hệ gì?

Dập hoàng trả lời làm những người khác một trận trầm mặc, xác thật, những người đó không phải Hạ Hinh Viêm, cùng nàng có cái quan hệ gì?

Nếu cùng Hạ Hinh Viêm đều không có quan hệ, Dập Hoàng lại như thế nào sẽ để ý.

Bọn họ quả nhiên là không bằng Dập Hoàng a.

Vẫn là Dập Hoàng đủ bình tĩnh, đủ mưu trí!

Bọn họ thần tượng a!

Mọi người từng đợt vô ngữ, trong lòng đối với Dập Hoàng sùng bái lại lần nữa lại cao lên một bậc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngút Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook