Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 132: Linh Thú nhiêu đây có đủ không

Phong Phiêu Tuyết

28/07/2020

Nàng tự nhiên biết nếu muốn làm thực lực Hạ Hinh Viêm đề cao liền phải đối mặt một ít đối chiến, nhưng là thực lực chênh lệch vẫn là quá lớn đi.

Liền ở thời điểm Dập Hoàng vừa muốn ra tay, mặt đất đột nhiên run lên.

Ngay sau đó, đại địa giống như động đất kịch liệt rung động, cửa điện đang đóng chặt phanh một cái bị mở ra, một người hoang mang rối loạn vọt tiến vào, thẳng đến chỗ Hàn An.

“Lão, lão gia…… Có, có……” Hàn gia tùy tùng sắc mặt trắng bệch bổ nhào vào trước mặt Hàn An, duỗi tay run rẩy chỉ ra ngoài cửa.

“Có cái gì?” Hàn An không phiền não hỏi.

Hiện tại hắn đã mệt đến sứt đầu mẻ trán rồi, như thế nào còn ở ngay lúc này tới quấy rầy hắn?

“Có, có linh thú a!” Hàn gia tùy tùng thét lớn.

“Cái gì linh thú……” Hàn An nói còn không có nói xong, sự thật liền nói cho hắn chân tướng.

Từ cửa đại điện vọt vào vô số đầu linh thú, rít gào điên cuồng hét lên, ở trong đại điện đấu đá lung tung, mục tiêu đúng là lão nhân cùng linh thú của lão.

“Sao lại thế này?” Dù cho là Uông Thần đối mặt mấy ngàn đầu linh thú như vậy cũng đầu mắt choáng váng.

Trong đại điện vọt vào không ít linh thú, càng đừng nói bên ngoài đại điện lại là một mảnh đen nghìn nghịt.

Cửa sổ bị linh thú biết bay đánh vỡ nát, những linh thú khác không bay được lại nhỏ nhắn liền từ cửa sổ vọt tiến vào, những con to lớn cồng kềnh vào không được tất cả đều thủ ở ngoài cửa sổ cùng của lớn, căn bản là không cần đi ra bên ngoài xem, cũng biết đại điện bị linh thú bao quanh rồi.

Tất cả mọi người đều choáng váng rồi, ngay cả vừa rồi còn triền đấu ở bên nhau Hạ Hinh Viêm cùng lão nhân đều ngây ngẩn cả người, này, đây là có chuyện gì?

Hạ Hinh Viêm kinh ngạc đảo qua một loạt linh thú vừa vọt vào trong đại điện, đây đều là nơi nào tới?

Ánh mắt thế nhưng nhìn đến mấy cái hình bóng quen thuộc, sau đó quay đầu nhìn về phía cái người nào đó cười đến vẻ mặt sáng lạn như ánh mặt trời Liên Chi, Hạ Hinh Viêm đột nhiên cảm giác được một trận vô ngữ, không phải là Liên Chi chứ……?

Bởi vì có quá nhiều linh thú nhảy vào, trong đại điện thật là là có chút chen chúc, linh thú bị Lão nhân khống chế hoàn toàn không có biện pháp phản ứng lại từ tình huống này cả, ngốc ngốc nhìn chủ nhân bọn họ, chờ mệnh lệnh bước tiếp theo.

Bởi vì linh thú lão nhân hoảng thần, lão nhân mượn dùng yêu lực của bọn họ làm khế ước bị phá giải, muốn bổ cứu đã không còn kịp rồi.

“Hinh viêm, trở về.” Liên Chi đối với Hạ Hinh Viêm vẫy vẫy tay, vừa rồi cái bộ dáng yếu ớt đã chịu thương tổn kia đã sớm biến mất không thấy, vũ mị tiểu nữ nhân tư thái cũng bị một cổ cao ngạo nữ vương khí thế làm thay thế.

Hạ Hinh Viêm trong lòng trầm xuống, thầm than một tiếng, đến, Liên Chi lại bắt đầu bị nữ vương bám vào người rồi.

Hạ Hinh Viêm ngoan ngoãn đi đến bên người Liên Chi, cái gì cũng đều không có nói đã bị Liên Chi trảo một cái đã bắt được tay: “Ngươi bị thương?”Trong mắt lãnh quang bính hiện, khí thế áp người.

Lãnh khí lan ra làm Hạ Hinh Viêm co rúm lại, khiếp đảm thấp giọng lẩm bẩm nói: “Không, không có……”

“Còn nói không có, khí huyết của ngươi điều không xong a!” Nào biết đâu rằng Hạ Hinh Viêm chẳng bao biện còn hảo, nhưng một khi bao biện càng là kích thích tới Liên Chi rồi, khí thế càng cường, ép tới Hạ Hinh Viêm hận không thể đi lấy cái chết để tạ tội.



“Không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm đại não trống rỗng, nhỏ giọng lầu bầu, sợ hãi phía sau rụt rụt, vừa lúc dựa đến Hà Hy Nguyên ở phía sau, rốt cuộc tìm được một cái chỗ dựa, Hạ Hinh Viêm thập phần vừa ý ngã thẳng vào lòng ngực Hà Hy Nguyên.

Chỉ là tay còn bị Liên Chi lôi kéo, không có cách nào tránh thoát.

“Liên Chi, ngươi hung dữ với Hinh Viêm như vậy làm cái gì?” Hà Hy Nguyên cũng mặc kệ Liên Chi thế nào, nhìn đến Hạ Hinh Viêm bị dọa đến nhắm thẳng trong lòng ngực hắn mà rút, hắn liền đau lòng không thôi.

“Hừ, trong chốc lát lại tính sổ với ngươi.” Liên Chi hừ lạnh một tiếng, xem xét liếc mắt Hạ Hinh Viêm một cái, trong cái liếc mắt đó đã đầy đủ ý vị cảnh cáo mười phần, viết rõ mấy chữ to —— đợi chút tìm ngươi tính sổ.

Sau đó, buông ra tay bắt lấy Hạ Hinh Viêm, xoay người sang chỗ khác đối mặt với tên Khế Ước Sư đáng chết kia.

Thẳng đến khi Liên Chi đem thân thể chuyển đi chỗ khác, không cần trực tiếp đối mặt khí thế nữ vương của Liên Chi, Hạ Hinh Viêm lúc này mới thở dài một cái, ngay sau đó phản ứng lại đây nàng không thể hiểu được chỉ vào cái mũi của mình: “Nàng hung dữ với ta làm gì?”

Còn có thiên lý hay không a?

Liền tính là vừa rồi có đánh nhau, nàng cũng là bị áp chế có được hay không?

Hà Hy Nguyên an ủi vỗ vỗ Hạ Hinh Viêm vai, đối với Liên Chi thường xuyên bộc phát ra tính cách nữ vương bọn họ đã sớm thấy nhiều rồi nên không trách.

Liên Chi chậm rãi đi lên phía trước hai bước, tóc đen như thuận phía sau nàng theo bước chân nàng đi lại mà hơi hơi lắc lư, không có bởi vì một tia nhu hòa này mà tiêu giảm cường thế trên người nàng.

Liên Chi duỗi ra một lóng tay chỉ vào lão nhân, nhướng mày cười lạnh: “Ngươi không phải ỷ vào có linh thú nhiều sao? Ngươi không phải sẽ mạnh mẽ khế ước sao? Có bản lĩnh ngươi khế ước a!”

Bị một lóng tay trắng nõn của Liên Chi chỉ thẳng vào mũi, thân thể lão nhân đột nhiên run lên không rõ nguyên do, rõ ràng không có bất luận cái tổn thương gì, lại làm lão nhân cảm giác được sợ hãi.

Thật lớn sợ hãi.

Hắn chưa từng gặp qua linh thú nhiều như vậy.

Liền tính là hắn khế ước mấy chục đầu linh thú, cũng là một đầu một đầu đi núi rừng bắt được, hắn còn không có ngu đến mức một thân một mình đi đối đầu với đàn Linh thú.

Liền tính là ở núi rừng đụng tới đàn Linh thú, hắn tuyệt đối sẽ đi đường vòng.

Chính là, hiện giờ, hắn thế nhưng bị linh thú bao vây nhiều đến như vậy, liền tính hắn là Khế Ước Sư, cũng không nghĩ sẽ có ngày mình bị một đám linh thú bao vây chung quanh rồi nhìn chằm chằm như tội đồ như vậy.

“Như thế nào không nói? Vừa rồi không phải rất đắc ý sao?” Liên Chi cao ngạo năng đầu, liếc xéo lão nhân, ánh mắt khinh Bỉ ngó đến những linh thú khế ước của lão nhân, vẫy vẫy tay, “Xử lý chúng đi.” Ngữ khí nghe ra giống như là phân phó hạ nhân thu dọn rác rưởi.

Lão nhân không có hạ lệnh cho

linh thú của lão đi phản kháng, linh thú của lão cũng tự nhiên không có ngốc đến nỗi đi phản kháng.

Hiện giờ tình thế bọn họ cũng không phải là lấy một địch mười mà là lấy năm mươi địch bà ngàn, huống chi linh thú lần này tới, cấp bậc đều không thấp.

Đối phó với linh thú không có ý chống cự, tự nhiên là chỗ tốt hết sức.



Tất cả hơn mấy chục đầu linh thú của lão nhân, điều bị lưu loát ném ra ngoài, chỉ còn dư lại mình lão làm tia nhắm trúng tâm.

Liên Chi đối với lão nhân bắt đầu cười, khóe môi hơi hơi giơ lên, đôi mắt đẹp cong lên, mày đẹp tú khí nhẹ nhàng chọn, mặt đào hoa thần thái phi dương.

Tươi cười mỹ lệ như vậy, vũ mị như vậy, càng là làm người trầm mê trong đó không thể tự kềm chế.

Một nữ nhân hiếm có giống Liên Chi, cười một cái là khuynh quốc khuynh thành mê hoặc nhân tâm.

Chỉ cần là có người nhìn đến Liên Chi tươi cười, đều sẽ trầm mê, trầm mê ở trong đó đã quên đêm nay là đêm nào.

Nhưng là, hiện tại có một người ngoại lệ, đó chính là Khế Ước Sư.

Bởi vì lúc Liên Chi đối diện với hắn, có thể dễ dàng cảm giác được sát khí trong mắt Liên Chi, một cổ sát khí phảng phất đến từ bên trong địa ngục, giống như một thanh cương đao sắc bén muốn đem hắn chém thành hai nửa.

Lão nhân vừa rồi còn cố gắng cương lên một tia hơi thở cường thế, nhưng giờ thấy được khí thế của Liên Chi liền cả người lẫn tinh thần đều uể oải đi xuống.

Ở trong sự tươi cười của Liên Chi, thế nhưng không tự chủ được lui về phía sau một bước, trên mặt huyết sắc tẫn lui.

“Muốn khế ước linh thú đúng không? Nhiều linh thú như vậy không biết có đủ cho ngươi khế ước hay không?” Liên Chi tươi cười vũ mị, quyến rũ vô cùng. Ăn nói nhỏ nhẹ giống như cặp tình nhân đang đối thoại, chẳng qua, bất luận kẻ nào nhìn đến ánh mắt của nàng đều sẽ mạc danh đánh cái rùng mình, thật là khủng khiếp.

“Liên Chi, ngươi muốn đối phó hắn như thế nào?” Linh thú thấp giọng hỏi, bọn họ nhận được tin tức của Liên Chi liền chạy đến, còn có người dám khi dễ Liên Chi của bọn họ, bọn họ dám chọc giận đến nữ vương thật là không muốn sống nữa rồi.

“Ta bị khi dễ nhưng thật ra không có vấn đề gì.” Liên Chi than nhẹ một tiếng, ai oán nhìn lão nhân toàn thân run rẩy không ngừng, chỉ một lóng tay nói, “Hắn khi dễ Hinh Viêm, ta, tâm rất đau a!”

Mấy chữ cuối cùng, Liên Chi hoàn toàn là thật chặt răng phun ra.

Vừa nghe đến Liên Chi nói, tất cả linh thú trong Phong Trạch Lâm đều sôi trào.

“Cái gì? Cũng dám khi dễ hinh viêm?”

“Không muốn sống nữa!”

“Ta xem hắn đã sớm không muốn sống nữa, tấu chết hắn!”

“Khi dễ hinh viêm, còn làm Liên Chi đau lòng, đáng chết!”

Trong đại điện ngoại đại điện tất cả linh thú đều sôi trào, tình cảm quần chúng trào dâng xoa tay hầm hè nhìn chằm chằm Khế Ước Sư.

Chỉ sợ đời này, Khế Ước Sư đều không có bị nhiều linh thú như vậy coi trọng đâu nha.

Đặc biệt là nhìn đến từng đôi mắt tràn đầy câm phẫn cùng thù hận kia, Khế Ước Sư hoảng sợ lui về phía sau, hắn muốn trốn, hắn biết tuyệt đối mình không thể sống sót qua khỏi lần này.

Chỉ là, hắn lui đi ra ngoài bằng cách nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngút Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook