Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 45: Nghe lời nàng

Phong Phiêu Tuyết

15/06/2015

“Cảm ơn huynh đã thủ hạ lưu tình.” Thạch Án Dụ chắp tay cảm tạ Hà Hy Nguyên (“Thủ hạ lưu tình” ý nói Hà Hy Nguyên dù ra tay với Hồng Y nhưng không dùng hết sức, vì nể mặt Thạch Án Dụ).

Dù Hồng Y đang nằm sấp trên đất không nhúc nhích nhưng vẫn có thể nhìn thấy nàng còn hô hấp.

“Vì Hinh Viêm không muốn nàng ta chết mà thôi.” Hà Hy Nguyên cũng không nhận lòng biết ơn của Thạch Án Dụ, đối với hắn mà nói, nếu không phải Hạ Hinh Viêm nói trước thì hôm nay Hồng Y tuyệt đối không có khả năng sống sót.

“Súc sinh, còn không lại đây.” Hồng Y kêu nhỏ một tiếng, dù rất mỏng manh nhưng vẫn tràn đầy bá đạo, hiện tại toàn thân nàng chỗ nào cũng đau muốn kêu ra tiếng.

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân phát run, không chỉ vì nỗi đau không thể chịu nổi, còn vì những ánh mắt của người xung quanh đang nhìn nàng. Trong ánh mắt nhìn nàng không còn lấy lòng như vừa nãy, mà trở thành chần chờ, thay đổi như vậy, giống như kim châm đâm vào làm cho nàng toàn thân khó chịu.

Quả nhiên là những người sinh tồn ở Lâm sơn, tất cả đều lấy lợi ích làm trọng.

Hồng Y dưới đáy lòng khinh thường hừ lạnh, nàng sẽ không thất bại, nàng là người của Tôn gia, nàng còn có linh thú được khế ước.

Âm Dương xà nghe được tiếng gọi của Hồng Y, lắc lư đi qua, chỉ là ánh mắt không biết cố ý hay vô tình dừng lại trên người Hà Hy Nguyên vài giây, tựa hồ có một loại cảm xúc như là hâm mộ chợt lóe rồi biến mất giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, rồi sau đó chìm vào yên lặng.

Âm Dương xà vừa mới tới gần Hồng Y, còn chưa đứng vững, đã phải chịu một tát vào đầu: “Vừa rồi người đã làm gì? Cứ như vậy trơ mắt nhìn ta bị người đánh?”

Âm Dương xà bị đánh cho chết lặng nửa người, cuộn mình vào một góc, không né cũng không dám phản kháng.

“Bị ngốc sao? Còn không mau giúp ta đứng dậy.” Hồng Y càng nhìn Âm Dương xà càng không thấy thoải mái, nếu không phải nó vô dụng, nàng sẽ bị vũ nhục như vậy sao?

Âm Dương xà vội vàng đi qua, cúi thấp thân mình, dùng đầu rắn chậm rãi đỡ Hồng Y đứng dậy.

Hồng Y khó khăn giữ chặt đầu rắn, miễn cưỡng lảo đảo đứng lên, oán độc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, hừ lạnh: “Có một linh thú hình người bên cạnh khó trách người không sợ hãi.”

Còn muốn tiếp tục mắng chửi người nhưng đột nhiên mặt Hồng Y cứng đờ, không thể tin được cúi đầu, giơ hai tay ra trước mặt, bối rối nhìn thật lâu rồi hoảng sợ ngẩng đầu, điên cuồng mắng chửi: “Hạ Hinh Viêm, ngươi là đồ tiện nhân, sao người dám phế linh lực của ta.”

Những người bên cạnh nghe vậy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hà Hy Nguyên, thủ đoạn thật lợi hại.

Thế nhưng ở trong tình huống không gây tổn hại đến tính mạng có thể phế đi linh lực của một người, phải biết rằng cho dù là một người trở thành cao thủ, muốn phế đi linh lực của một người cũng không có nhẹ nhàng như vậy.

Mà Hà Hy Nguyên chỉ cần một kích có thể dễ dàng làm được, không hổ là linh thú hình người.

Hạ Hinh Viêm nở nụ cười vừa lòng nhìn Hà Hy Nguyên, thật là một tên thông minh.

Nhận được nụ cười tán dương của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên vui vẻ, khóe môi giơ lên, đôi mắt ngập ý cười, không biết tại sao chỉ một chút khen ngợi của nàng làm cho hắn còn hưng phấn hơn cả khi hóa thành hình người.

Hắn chỉ nghe theo lời nói của Hạ Hinh Viêm, nàng nói không giết hắn sẽ không giết, người bị phế đi linh lực cũng sẽ không chết.

Về phần không có linh lực đối với linh sư mà nói là một chuyện còn đau khổ hơn cả chết, việc này cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.



Hắn chỉ nghe theo lời nàng mà thôi, những vấn đề râu ria khác sẽ không ở trong phạm vi lo lắng của hắn.

Tiểu hồ ly xoay xoay đầu, cuối cùng phiết môi, ở trong lòng buồn bực, tự lầu bầu: “Ta cũng thật thông mình.”

“Đi thôi.” Thạch Án Dụ không thèm liếc mắt nhìn Hồng Y dù chỉ một cái, trực tiếp hỏi Hạ Hinh Viêm, “Đêm nay nếu không đến được chỗ kia, chỉ sợ chúng ta ai cũng không ra được.”

“Ừ.” Hạ Hinh Viêm càng chủ động xem nhẹ Hồng Y, người như thế không đáng để nàng để bụng.

Những người khác đều muốn theo kịp Hạ Hinh Viêm nhưng nghĩ đến hành động vừa rồi của bọn họ, tất cả đều dừng lại.

Vừa rồi còn muốn giết nàng, giờ lại định đi tìm sự giúp đỡ của nàng, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào.

Thậm chí có người trong lòng bắt đầu oán hận Hồng Y, đều vì nàng, đáng ra vào lúc này, khi đang bị vây ở nguy cơ bốn phía, họ có thể dựa vào linh thú hình người, hiện tại thì hay ho rồi, cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Yên tâm, các vị chỉ cần hộ tống ta an toàn rời đi, Tôn gia sẽ không bạc đãi các vị.” Hồng Y thật biết thời, biết thế, hiện tại nàng bị phế đi linh lực, chỉ trông cây vào linh thú sẽ không thể an toàn ra ngoài.

“Cô nương xin hãy theo sát chúng ta.” Những người khác cân nhắc một chút cũng đồng ý với đề nghị của Hồng Y, có một linh thú bên cạnh còn hơn không có gì, huống chi sau khi rời khỏi đây nhận được sự cảm tạ của Tôn gia, tính thế nào, bọn họ cũng không lỗ.

“Làm phiền.” Hồng Y thu hồi kiêu căng, hiện tại nàng không có linh lực, chỉ có thể duy nhất dựa vào Âm Dương xà.

Ngầng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng phía xa của Hạ Hinh Viêm, thiếu chút nữa tự cắn rách miệng, thù này nàng nhất định sẽ trả.

Không còn vụ sát, con đường phía trước trở về một mảnh yên tĩnh, đoàn người đi một lúc đều không có tập kích, liền ngay cả chút gió thổi cỏ lay đều không có.

Đường dưới chân cũng chỉ có một, mục tiêu của bọn họ cực kỳ rõ ràng.

Nếu đường đã thông suốt, lại không bị tấn công, tự nhiên là đoàn người đi nhanh hơn. Đi được một lúc, Hạ Hinh Viêm đột nhiên đứng lại, Thạch Án Dụ vội hỏi: “Sao thế?”

“Người không thấy kỳ lạ sao?” Hạ Hinh Viêm nói nhỏ.

“Muốn lấy được bảo bối tự nhiên phải chịu nhiều nguy hiểm, những kẻ nhát gan tốt nhất đừng có tiến vào.” Hồng Y dẫn theo một đoàn người, cao ngạo lướt qua đám người Hạ Hinh Viêm, tiến về phía trước.

Khi đi lướt qua, nàng ta khinh thường nhìn Hạ Hinh Viêm: “Cho dù không có linh lực ta cũng không sợ, người Tôn gia chúng ta không có ai là kẻ bất lực.”

Khiêu khích nhàm chán như vậy làm sao Hạ Hinh Viêm có thể để ý đây, nàng đầu cũng không thèm nâng, có người ngu ngốc, nàng cũng không phải đi theo ngu ngốc cùng chứ?

Đợi cho đám người Hồng Y đi qua, Hạ Hinh Viêm cúi đầu đá cái gì đó dưới chân: “Chúng ta vừa đi vòng trở về chỗ cũ.”

“Cái gì?” Lời của Hạ Hinh Viêm vừa dứt, tùy tùng của Thạch Án Dụ lập tức kinh ngạc, kêu ra tiếng.



“Người xác định sao Hạ tiểu thư?” Thạch Án Dụ không quá tin tưởng, dù sao đường bọn họ đi thẳng tắp, cả đoạn đường cũng không có cảm giác được một chút gấp khúc nào, cho dù là đi một vòng lớn thì thời gian bọn họ đi cũng chưa đủ đi hết một vòng lớn được.

“Ta có thói quen để lại ký hiệu.” Hạ Hinh Viêm dùng mũi chân chỉ vào mặt đất, trên đó có một kí hiệu đơn giản mà đặc thù.

“Này…” Thạch Án Dụ chau mày, bọn họ tựa như đang lâm vào bên trong mê trận.

“Chúng ta tách ra đi.” Hạ Hinh Viêm đột nhiên mở miệng.

Thạch Án Dụ sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Hạ Hinh Viêm, gật đầu: “Được.”

Nếu bọn họ ở cùng một chỗ chỉ có thể không ngừng đi vòng quanh, nhưng chỉ sợ bọn hắn tách ra thì mỗi người đều bị đánh chết.

Tách ra thật sự là nguy hiểm, nhưng nếu như không tách ra có lẽ cả đời liền ở đây xoay vòng sao?

“Hạ tiểu thư, cẩn thận.” Thạch Án Dụ không thấy yên tâm lắm nói một câu, “Đừng tách rời bạn của ngươi.”

“Ta sẽ.” Hạ Hinh Viêm cười khẽ gật đầu.

“Bảo trọng.” Thạch Án Dụ nói xong, khoát tay với tùy tùng của mình, đi về hướng bên cạnh, nơi đó không có đường, sương mù càng mờ mịt.

“Thật xin lỗi.” Người tùy tùng lúc nãy ra tay với Hạ Hinh Viêm đi ở cuối cùng, nhẹ giọng xin lỗi, thấy Hạ Hinh Viêm nhìn hắn, sắc mặt hơi mất tự nhiên nói, “Nếu lựa chọn lại, ta cũng sẽ không thay đổi lựa chọn ban đầu.”

Hạ Hinh Viêm mỉm cười: “Ta biết. Nếu ta là người, ta cũng sẽ làm thế.”

Người tùy tùng trố mắt nhìn Hạ Hinh Viêm, nhìn nàng nhẹ cười, xoay người rời đi, tựa hồ có chút hiểu vì sao thiếu gia đối đãi khác biệt như thế với Hạ Hinh Viêm.

Hướng một đường khác đi được một lúc, trong đầu Hạ Hinh Viêm đột nhiên vang lên tiếng nói của Dập Hoàng: “Đứng ở đây đi, chỗ nào cũng không cần đi.”

“Làm sao thế?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái hỏi, nhưng vẫn dừng lại, không đi tiếp.

“Cái kia không phải là thứ các người có thể đối phó, ở chỗ này, chờ sự tình chấm dứt đi.” Dập Hoàng rốt cục cũng xác định được thứ kia là cái gì nhưng vẫn chậm một chút, quả nhiên tổn thất máu huyết linh thú vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, làm cho hắn đến cả thứ nguy hiểm như thế cũng không phát hiện được.

Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê liếc mắt nhìn một cái, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế, Hinh Viêm?”

Bọn họ nhìn vào ánh mắt của nàng có thể cảm giác được nàng đang cùng Dập Hoàng nói chuyện, có chuyện gì không thể nói với bọn họ sao?

“A Hy, người biết bên trong là thứ gì sao?” Hạ Hinh Viêm quay đầu hỏi Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên chần chờ mở miệng: “Tựa hồ mà một loại Thiên Địa linh quả, cụ thể là cái gì, ta cũng không quá rõ ràng.” (Thiên Địa linh quả: loại quả mang linh khí của trời đất)

Trên môi Hạ Hinh Viêm hơi hé cười, vừa định nói gì, đột nhiên bị một tiếng kêu thê lương, thảm thiết cắt ngang, sương mù xung quanh nhanh chóng trở nên nồng đậm đến mức chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách ba thước trước mắt, trong sương mù dày đặc, một mối nguy hiểm không biết tên đang lặng yên tới gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngút Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook