Quyển 1 - Chương 134: Nham Ngạo
Phong Phiêu Tuyết
28/07/2020
Liên Chi ra lệnh một tiếng, linh thú đang nhào hướng Uông Thần cùng với tùy tùng của hắn toàn thân cứng đờ.
Cùng với khuôn mặt trắng xám của Uông Thần kèm với vẻ mặt đắc chí tươi cười vũ mị của Liên Chi, mắt thấy đám người Uông Thần liền phải chết thảm ở dưới trảo linh thú, đột nhiên, tất cả linh thú dừng tất cả động tác, hoảng sợ quay đầu lại nhìn cùng một cái phương hướng.
Phong Trạch Lâm!
“Đây là……” Liên Chi cũng không còn công phu đi quản Uông Thần, đi phía trước một bước, nhăn lại mày đẹp nghi hoặc nhìn phương hướng Phong Trạch Lâm.
“Lực lượng hảo cường.” Hà Hy Nguyên thấp giọng cảm thán nói.
“Linh thú?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái hỏi, cảm giác của nàng so với cảm giác của bọn lính thú này quả thật hơi trì độn một chút, đơn giản đối với cảm giác nguy hiểm linh thú so cùng nhân loại nhạy bén hơn rất nhiều.
“Không phải.” Minh Hâm thực khẳng định nói, đồng dạng nhìn phương hướng Phong Trạch Lâm, “Không phải khí vị của linh thú.”
Căn bản là không cần Hạ Hinh Viêm đi nghi hoặc đi phỏng đoán, chân trời đột nhiên xuất hiện mạc màu đỏ đã cho Hạ Hinh Viêm đáp án tốt nhất.
Màu đỏ loá mắt ở giữa khoảng không không ngừng quay cuồng, giống như là ánh nắng chiều chạng vạng mỹ lệ vô cùng, chẳng qua, màu đỏ lúc này so ánh nắng chiều muốn càng thêm nồng đậm vài phần.
Quay cuồng như vậy ngọn lửa giống như là muốn đốt cháy nóc nhà, không ngừng liếm láp không trung.
Cảnh tượng tượng dị thường xuất hiện, bá tánh trong thành sợ tới mức ngốc ngốc sững sờ, thật lâu sau, không biết là ai phản ứng trước, hoảng sợ hét lên một tiếng: “Trốn a!”
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thành loạn thành một đoàn, mọi người hoảng sợ tiếng quát tháo, phân xấp hỗn độn tiếng bước chân, hài tử lớn tiếng khóc nháo cùng với nữ nhân thét chói tai nam nhân tê kêu, đan chéo ở bên nhau, hình thành một cái trường hợp hỗn loạn.
Bên trong đại điện Nguyễn Tử Bằng vội vàng phân phó người Nguyễn gia: “Phái người đi mang theo bá tánh nhanh chóng bỏ chạy, không cần loạn, đồ vật không cần mang, mạng người quan trọng.”
Người Nguyễn gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhiều linh thú như vậy không có mệnh lệnh của Liên Chi tự nhiên sẽ không đi ngăn cản, rốt cuộc cái lốc xoáy màu đỏ phía chân trời kia là chuyện gì.
Lực lượng uy áp cường thế đã làm đa số linh thú ở đây thớ không nổi.
Nơi nào còn có thời gian đi quản người khác.
“Đó là thứ gì?” Hạ Hinh Viêm trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên phản ứng lại đây, “Dung nham bạo phát sao?”
Hạ Hinh Viêm nói vừa nói xong, tiểu hồ ly dưới chân lảo đảo một cái thiếu chút nữa trượt chân, móng vuốt nhỏ kéo kéo góc váy Hạ Hinh Viêm, ngửa đầu thấp giọng nói: “Hinh viêm, dung nham sao có thể có lực lượng lớn đến như vậy?”
Liền tính là núi lửa bùng nổ cũng không đến mức làm cho bọn họ cảm giác được áp lực mạnh đến như vậy?
Hạ Hinh Viêm vươn ngón trỏ xoa xoa cái trán, đáy lòng cảm thán một tiếng, thế giới này giống như có điểm loạn, so với nàng xem qua truyện thần thoại xưa còn muốn phức tạp hơn.
Đầy trời màu đỏ, bị phân ra một mạt hồng, nhanh chóng từ giữa không trung lược hướng phương hướng đại điện.
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm, nơi này có người đắc tội cái đồ vật kia sao?
Cái mạc màu đỏ kia lấy thế công nhanh nhất vọt lại đây, càng đến gần đại điện, nhiệt độ càng thấp, bóng dáng màu đỏ xẹt qua nơi nào nơi đó liền cháy thành than, có vài cây to không cháy kịp vẫn giữ được lửa cháy.
Chờ tới trong thành rồi, bóng dáng màu đỏ kia cách mặt đất càng thêm gần, tất cả cây cối liền cơ hội bắt lửa cũng không có, nửa cây trực tiếp hóa thành than, hóa thành từng luồng khói đen, vài ngọn lửa ở trong gió chậm rãi chớp động.
Nhà dân ở gần Đại điện, nóc nhà oanh một tiếng sụp đổ, đợi đến có thêm mấy chục cái nhà thành một đống tro bụi, màu đỏ kia rốt cuộc ngừng lại.
Ngọn lửa, không, không đúng, phải nói là trong ngọn lửa đứng một người.
Toàn thân đỏ đậm, đầu tóc màu đỏ, lông mày màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, cộng thêm một thân quần áo màu đỏ.
Quần áo nhìn không ra được chế tạo từ chất liệu gì, chỉ thấy nó giống như là dung nham, còn có dung nham lượng lờ trên thân hắn, cho người ta một loại cảm giác hắn từ dung nham tạo thành.
Dưới chân đạp một đôi đế giày mềm, cũng là một màu đỏ đậm như hỏa, dưới chân cũng không có dẫm lên mặt đất, mà là đứng ở giữa không trung.
Cách hắn một mét mặt đất đã bị nóng rực đốt thành một mảnh cháy đen, lại không có nửa điểm ngọn lửa dâng lên.
“Nga? Nhiều linh thú như vậy?”Nam tử như hoả kia nhướng mày, hài hước nhìn mọi người trong đại điện, “Khó trách dám đi tới địa bàn của ta đoạt Hỏa Ảnh hoa.”
“Hỏa Ảnh hoa là hắn muốn.” Liên Chi duỗi một lóng tay chỉ Uông Thần, lại chuyển tới trên người kẻ đã chết Hàn An, “Là hắn phái người đi Phong Trạch Lâm tìm.”
Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ nhìn Liên Chi nhỏ giọng hỏi Hà Hy Nguyên: “Liên Chi có phải hay không học được kiến thức quá nhanh?”
Nhanh như vậy đã đẩy trách nhiệm ra bên ngoài rồi, có phải nàng đem Liên Chi dạy hư rồi hay không?
“Bo bo giữ mình là chuyện bình thường.” Hà Hy Nguyên hơi hơi mỉm cười, linh thú không có phức tạp như nhân loại, có ân báo ân có thù báo thù, hơn nữa không phải sự tình của mình tuyệt đối sẽ không ôm lên người mình.
Nam tử như hoả nhìn về phía Liên Chi, giống như là nhận ra được hơi thở của nàng, hắn nói: “Nham Ngạo.”
“Liên Chi.” Liên Chi cảm giác đuợc ý tứ trong lời nói Nham Hạo, xem ra hắn cũng không muốn cùng bọn họ đối địch.
Liên Chi ngăn tay, ý bảo linh thú đều tránh ra, đồng thời cấp linh thú hạ lệnh, cấp bậc không mạnh về Phong Trạch Lâm trước đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, linh thú nhanh chóng hành động, một bộ phận linh thú nhanh chóng chạy đi, dư lại tất cả đều hộ ở phía sau Hạ Hinh Viêm cùng Liên Chi.
Đại lượng linh thú rời đi, không gian trống trải không ít, Uông Thần cùng đám người tùy tùng Hàn An bị lộ ra, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Nham Ngạo.
“Là các ngươi tới tìm Hỏa Ảnh hoa?”Đôi mắt màu đỏ Nham Hạo chuyển hướng những người đó, hắn có thể cảm giác được hơi thở quen thuộc, ánh mắt chuyển tới trên người tùy tùng Hàn Gia, vừa lòng gật đầu, duỗi một lóng tay, “Ngươi đã tới nơi đó.”
Nham Ngạo lập tức chỉ ra, làm người Hàn gia liền tính là muốn phủ nhận đều không thể.
“Bọn họ cũng đi, ngươi như thế nào không nói?” Bị Nham Ngạo chỉ ra mặt người Hàn gia chuyển hướng Nguyễn Tử Bằng bọn họ, liền tính là Nham Ngạo muốn tìm người tính sổ cũng không có đạo lý, chỉ tìm bọn họ.
“Người bắt được Hỏa Ảnh hoa lại là các ngươi!” Nham Ngạo cũng không phải một người thích làm điều vô nghĩa, lời còn chưa dứt, một đạo dung nham màu đỏ cháy bỏng từ dưới đất bắn lên ngay chỗ tùy tùng Hàn gia, chỉ trong nháy mắt tất cả điều bị cắn nuốt
Đợi đến lúc dung nham rút lui, đám tùy tùng Hàn gia khi nãy còn đứng đó điều đã biến mất.
Đừng nói thi thể, liền cái dấu vết từng tồn tại cũng điều không có.
Nham Ngạo nhìn chằm chằm Thất hoả diệp ảnh hoa bị hủy trên mặt đất, biểu tình có chút vặn vẹo, lông mày đỏ rực run run lên, tựa hồ là đang cực lực áp chế cái gì đó.
“Dám đoạt đồ vật của ta……” Nham Ngạo hai mắt huyết hồng chuyển hướng Uông Thần, nhiệt độ nóng rát lập tức bổ nhào vào trước mặt Uông Thần.
Uông Thần theo bản năng phóng thích linh lực chặn lại, cũng may Uông Thần thực lực cũng không thấp, cũng là 43 cấp linh tông, lại há cùng tùy tùng Hàn gia một kích bất kham như vậy đâu?
Linh lực huyền phù ở trước mặt hắn, hình thành cái chắn bảo hộ, đem nhiệt lực ngăn cách người mình.
“43 cấp linh tông.” Nham Ngạo thấp giọng nói ra thực lực Uông Thần, sau đó, khinh thường cười nhạo một tiếng, “Khó trách có lá gan tới nơi đó của ta quấy rối.”
Dứt lời, từ trong tay Nham Hạo đột nhiên bắn ra một đạo dung nham cực nhanh, đánh thẳng vào lòng ngực Uông Thần.
Uông Thần hai mắt mở to, cái chắn bảo hộ nhanh chóng co rút lại, hóa thành một đạo linh lực thành tấm chắn rắc chắc, ngăn trở dung nham kia.
Dung nham nóng cháy phanh một tiếng đánh vào tấm chắn, phát ra tiếng vang, vang dội.
Tốc độ quá nhanh, đâm cho thân thể Uông Thần nhoáng lên, lui hai bước mới đứng vững.
Dung nham ở trên cái tấm chắn linh lực nở thành một đóa hoa, rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Dung nham nặng nề xuyên thấu qua sàn nhà cứng rắn chìm vào trong, như vậy nhiệt độ làm người xem đến sởn tóc gáy.
“Nguyên lai là dung nham chi linh.” Liên Chi sờ sờ cằm mình, nhìn ra bản thể Nham Ngạo.
Ngay sau đó lại nghĩ đến một cái vấn đề quan trọng nào đó, lẩm bẩm: “Nơi đó như thế nào sẽ xuất hiện dung nham chi linh?”
“Quả nhiên là có thiên địa dị bảo.” Minh Hâm nghĩ đến Hạ Hinh Viêm lúc trước cảm giác, Hạ Hinh Viêm không phải cảm giác được nơi đó có thứ tốt sao, khẳng định không phải cái gì đó thất diệp Hỏa Ảnh hoa.
Cái loại đồ vật này tuyệt đối sẽ không cấp linh khí cho dung nham.
“Hắn cần gì phải để ý một đóa thất diệp Hỏa Ảnh hoa?” Tương đối với mặt khác vấn đề, Hà Hy Nguyên càng để ý chính là cái này.
Lấy thực lực Nham Ngạo, hắn không phải hẳn là bảo hộ cái kia cho thiên địa dị bảo sao?
Thất diệp Hỏa Ảnh hoa xác thật là hiếm thấy, nhưng là cũng không đến mức làm Nham Ngạo coi trọng đến như thế đi.
Chỉ có tiểu hồ ly không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Nham Ngạo, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại tới, không biết là đang đánh cái chủ ý gì.
Bang một tiếng vang nhỏ, tấm chắn linh lực của Uông thần thế nhưng bạo liệt, căn bản không kịp dùng linh lực chống cự, nghiêng người hướng bên cạnh trốn, cũng nghĩ không muốn bảo trì hình tượng, ngay tại chỗ một lăn, né tránh dung nham đang bắn nhanh tới.
Phụt một tiếng, một lỗ đất bị hòa tan, cũng không phải linh lực tạo ra mà là do dung nham hòa tan mà thành.
Vị trí chính là chỗ Uông Thần vừa đứng, nếu hắn không trốn kịp thì chẳng khác gì đám tùy tùng Hàn gia, bị hòa tan vào trong nham thạch.
“Phiền toái!” Đôi lông mày màu đỏ của Nham Hạo chau lại, năm ngón tay một trương, sau đó dùng sức nhéo.
Uông Thần đang chạy vội đột nhiên đứng lại, từ chung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một đóa hoa, một đóa dung nham tạo thành đóa hoa đỏ đậm, cánh hoa nở nang chỉ có bốn phiến, cũng đủ đem tất cả đường lui của hắn đều chặn.
Cùng với khuôn mặt trắng xám của Uông Thần kèm với vẻ mặt đắc chí tươi cười vũ mị của Liên Chi, mắt thấy đám người Uông Thần liền phải chết thảm ở dưới trảo linh thú, đột nhiên, tất cả linh thú dừng tất cả động tác, hoảng sợ quay đầu lại nhìn cùng một cái phương hướng.
Phong Trạch Lâm!
“Đây là……” Liên Chi cũng không còn công phu đi quản Uông Thần, đi phía trước một bước, nhăn lại mày đẹp nghi hoặc nhìn phương hướng Phong Trạch Lâm.
“Lực lượng hảo cường.” Hà Hy Nguyên thấp giọng cảm thán nói.
“Linh thú?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái hỏi, cảm giác của nàng so với cảm giác của bọn lính thú này quả thật hơi trì độn một chút, đơn giản đối với cảm giác nguy hiểm linh thú so cùng nhân loại nhạy bén hơn rất nhiều.
“Không phải.” Minh Hâm thực khẳng định nói, đồng dạng nhìn phương hướng Phong Trạch Lâm, “Không phải khí vị của linh thú.”
Căn bản là không cần Hạ Hinh Viêm đi nghi hoặc đi phỏng đoán, chân trời đột nhiên xuất hiện mạc màu đỏ đã cho Hạ Hinh Viêm đáp án tốt nhất.
Màu đỏ loá mắt ở giữa khoảng không không ngừng quay cuồng, giống như là ánh nắng chiều chạng vạng mỹ lệ vô cùng, chẳng qua, màu đỏ lúc này so ánh nắng chiều muốn càng thêm nồng đậm vài phần.
Quay cuồng như vậy ngọn lửa giống như là muốn đốt cháy nóc nhà, không ngừng liếm láp không trung.
Cảnh tượng tượng dị thường xuất hiện, bá tánh trong thành sợ tới mức ngốc ngốc sững sờ, thật lâu sau, không biết là ai phản ứng trước, hoảng sợ hét lên một tiếng: “Trốn a!”
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thành loạn thành một đoàn, mọi người hoảng sợ tiếng quát tháo, phân xấp hỗn độn tiếng bước chân, hài tử lớn tiếng khóc nháo cùng với nữ nhân thét chói tai nam nhân tê kêu, đan chéo ở bên nhau, hình thành một cái trường hợp hỗn loạn.
Bên trong đại điện Nguyễn Tử Bằng vội vàng phân phó người Nguyễn gia: “Phái người đi mang theo bá tánh nhanh chóng bỏ chạy, không cần loạn, đồ vật không cần mang, mạng người quan trọng.”
Người Nguyễn gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhiều linh thú như vậy không có mệnh lệnh của Liên Chi tự nhiên sẽ không đi ngăn cản, rốt cuộc cái lốc xoáy màu đỏ phía chân trời kia là chuyện gì.
Lực lượng uy áp cường thế đã làm đa số linh thú ở đây thớ không nổi.
Nơi nào còn có thời gian đi quản người khác.
“Đó là thứ gì?” Hạ Hinh Viêm trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên phản ứng lại đây, “Dung nham bạo phát sao?”
Hạ Hinh Viêm nói vừa nói xong, tiểu hồ ly dưới chân lảo đảo một cái thiếu chút nữa trượt chân, móng vuốt nhỏ kéo kéo góc váy Hạ Hinh Viêm, ngửa đầu thấp giọng nói: “Hinh viêm, dung nham sao có thể có lực lượng lớn đến như vậy?”
Liền tính là núi lửa bùng nổ cũng không đến mức làm cho bọn họ cảm giác được áp lực mạnh đến như vậy?
Hạ Hinh Viêm vươn ngón trỏ xoa xoa cái trán, đáy lòng cảm thán một tiếng, thế giới này giống như có điểm loạn, so với nàng xem qua truyện thần thoại xưa còn muốn phức tạp hơn.
Đầy trời màu đỏ, bị phân ra một mạt hồng, nhanh chóng từ giữa không trung lược hướng phương hướng đại điện.
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm, nơi này có người đắc tội cái đồ vật kia sao?
Cái mạc màu đỏ kia lấy thế công nhanh nhất vọt lại đây, càng đến gần đại điện, nhiệt độ càng thấp, bóng dáng màu đỏ xẹt qua nơi nào nơi đó liền cháy thành than, có vài cây to không cháy kịp vẫn giữ được lửa cháy.
Chờ tới trong thành rồi, bóng dáng màu đỏ kia cách mặt đất càng thêm gần, tất cả cây cối liền cơ hội bắt lửa cũng không có, nửa cây trực tiếp hóa thành than, hóa thành từng luồng khói đen, vài ngọn lửa ở trong gió chậm rãi chớp động.
Nhà dân ở gần Đại điện, nóc nhà oanh một tiếng sụp đổ, đợi đến có thêm mấy chục cái nhà thành một đống tro bụi, màu đỏ kia rốt cuộc ngừng lại.
Ngọn lửa, không, không đúng, phải nói là trong ngọn lửa đứng một người.
Toàn thân đỏ đậm, đầu tóc màu đỏ, lông mày màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, cộng thêm một thân quần áo màu đỏ.
Quần áo nhìn không ra được chế tạo từ chất liệu gì, chỉ thấy nó giống như là dung nham, còn có dung nham lượng lờ trên thân hắn, cho người ta một loại cảm giác hắn từ dung nham tạo thành.
Dưới chân đạp một đôi đế giày mềm, cũng là một màu đỏ đậm như hỏa, dưới chân cũng không có dẫm lên mặt đất, mà là đứng ở giữa không trung.
Cách hắn một mét mặt đất đã bị nóng rực đốt thành một mảnh cháy đen, lại không có nửa điểm ngọn lửa dâng lên.
“Nga? Nhiều linh thú như vậy?”Nam tử như hoả kia nhướng mày, hài hước nhìn mọi người trong đại điện, “Khó trách dám đi tới địa bàn của ta đoạt Hỏa Ảnh hoa.”
“Hỏa Ảnh hoa là hắn muốn.” Liên Chi duỗi một lóng tay chỉ Uông Thần, lại chuyển tới trên người kẻ đã chết Hàn An, “Là hắn phái người đi Phong Trạch Lâm tìm.”
Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ nhìn Liên Chi nhỏ giọng hỏi Hà Hy Nguyên: “Liên Chi có phải hay không học được kiến thức quá nhanh?”
Nhanh như vậy đã đẩy trách nhiệm ra bên ngoài rồi, có phải nàng đem Liên Chi dạy hư rồi hay không?
“Bo bo giữ mình là chuyện bình thường.” Hà Hy Nguyên hơi hơi mỉm cười, linh thú không có phức tạp như nhân loại, có ân báo ân có thù báo thù, hơn nữa không phải sự tình của mình tuyệt đối sẽ không ôm lên người mình.
Nam tử như hoả nhìn về phía Liên Chi, giống như là nhận ra được hơi thở của nàng, hắn nói: “Nham Ngạo.”
“Liên Chi.” Liên Chi cảm giác đuợc ý tứ trong lời nói Nham Hạo, xem ra hắn cũng không muốn cùng bọn họ đối địch.
Liên Chi ngăn tay, ý bảo linh thú đều tránh ra, đồng thời cấp linh thú hạ lệnh, cấp bậc không mạnh về Phong Trạch Lâm trước đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, linh thú nhanh chóng hành động, một bộ phận linh thú nhanh chóng chạy đi, dư lại tất cả đều hộ ở phía sau Hạ Hinh Viêm cùng Liên Chi.
Đại lượng linh thú rời đi, không gian trống trải không ít, Uông Thần cùng đám người tùy tùng Hàn An bị lộ ra, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Nham Ngạo.
“Là các ngươi tới tìm Hỏa Ảnh hoa?”Đôi mắt màu đỏ Nham Hạo chuyển hướng những người đó, hắn có thể cảm giác được hơi thở quen thuộc, ánh mắt chuyển tới trên người tùy tùng Hàn Gia, vừa lòng gật đầu, duỗi một lóng tay, “Ngươi đã tới nơi đó.”
Nham Ngạo lập tức chỉ ra, làm người Hàn gia liền tính là muốn phủ nhận đều không thể.
“Bọn họ cũng đi, ngươi như thế nào không nói?” Bị Nham Ngạo chỉ ra mặt người Hàn gia chuyển hướng Nguyễn Tử Bằng bọn họ, liền tính là Nham Ngạo muốn tìm người tính sổ cũng không có đạo lý, chỉ tìm bọn họ.
“Người bắt được Hỏa Ảnh hoa lại là các ngươi!” Nham Ngạo cũng không phải một người thích làm điều vô nghĩa, lời còn chưa dứt, một đạo dung nham màu đỏ cháy bỏng từ dưới đất bắn lên ngay chỗ tùy tùng Hàn gia, chỉ trong nháy mắt tất cả điều bị cắn nuốt
Đợi đến lúc dung nham rút lui, đám tùy tùng Hàn gia khi nãy còn đứng đó điều đã biến mất.
Đừng nói thi thể, liền cái dấu vết từng tồn tại cũng điều không có.
Nham Ngạo nhìn chằm chằm Thất hoả diệp ảnh hoa bị hủy trên mặt đất, biểu tình có chút vặn vẹo, lông mày đỏ rực run run lên, tựa hồ là đang cực lực áp chế cái gì đó.
“Dám đoạt đồ vật của ta……” Nham Ngạo hai mắt huyết hồng chuyển hướng Uông Thần, nhiệt độ nóng rát lập tức bổ nhào vào trước mặt Uông Thần.
Uông Thần theo bản năng phóng thích linh lực chặn lại, cũng may Uông Thần thực lực cũng không thấp, cũng là 43 cấp linh tông, lại há cùng tùy tùng Hàn gia một kích bất kham như vậy đâu?
Linh lực huyền phù ở trước mặt hắn, hình thành cái chắn bảo hộ, đem nhiệt lực ngăn cách người mình.
“43 cấp linh tông.” Nham Ngạo thấp giọng nói ra thực lực Uông Thần, sau đó, khinh thường cười nhạo một tiếng, “Khó trách có lá gan tới nơi đó của ta quấy rối.”
Dứt lời, từ trong tay Nham Hạo đột nhiên bắn ra một đạo dung nham cực nhanh, đánh thẳng vào lòng ngực Uông Thần.
Uông Thần hai mắt mở to, cái chắn bảo hộ nhanh chóng co rút lại, hóa thành một đạo linh lực thành tấm chắn rắc chắc, ngăn trở dung nham kia.
Dung nham nóng cháy phanh một tiếng đánh vào tấm chắn, phát ra tiếng vang, vang dội.
Tốc độ quá nhanh, đâm cho thân thể Uông Thần nhoáng lên, lui hai bước mới đứng vững.
Dung nham ở trên cái tấm chắn linh lực nở thành một đóa hoa, rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Dung nham nặng nề xuyên thấu qua sàn nhà cứng rắn chìm vào trong, như vậy nhiệt độ làm người xem đến sởn tóc gáy.
“Nguyên lai là dung nham chi linh.” Liên Chi sờ sờ cằm mình, nhìn ra bản thể Nham Ngạo.
Ngay sau đó lại nghĩ đến một cái vấn đề quan trọng nào đó, lẩm bẩm: “Nơi đó như thế nào sẽ xuất hiện dung nham chi linh?”
“Quả nhiên là có thiên địa dị bảo.” Minh Hâm nghĩ đến Hạ Hinh Viêm lúc trước cảm giác, Hạ Hinh Viêm không phải cảm giác được nơi đó có thứ tốt sao, khẳng định không phải cái gì đó thất diệp Hỏa Ảnh hoa.
Cái loại đồ vật này tuyệt đối sẽ không cấp linh khí cho dung nham.
“Hắn cần gì phải để ý một đóa thất diệp Hỏa Ảnh hoa?” Tương đối với mặt khác vấn đề, Hà Hy Nguyên càng để ý chính là cái này.
Lấy thực lực Nham Ngạo, hắn không phải hẳn là bảo hộ cái kia cho thiên địa dị bảo sao?
Thất diệp Hỏa Ảnh hoa xác thật là hiếm thấy, nhưng là cũng không đến mức làm Nham Ngạo coi trọng đến như thế đi.
Chỉ có tiểu hồ ly không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Nham Ngạo, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại tới, không biết là đang đánh cái chủ ý gì.
Bang một tiếng vang nhỏ, tấm chắn linh lực của Uông thần thế nhưng bạo liệt, căn bản không kịp dùng linh lực chống cự, nghiêng người hướng bên cạnh trốn, cũng nghĩ không muốn bảo trì hình tượng, ngay tại chỗ một lăn, né tránh dung nham đang bắn nhanh tới.
Phụt một tiếng, một lỗ đất bị hòa tan, cũng không phải linh lực tạo ra mà là do dung nham hòa tan mà thành.
Vị trí chính là chỗ Uông Thần vừa đứng, nếu hắn không trốn kịp thì chẳng khác gì đám tùy tùng Hàn gia, bị hòa tan vào trong nham thạch.
“Phiền toái!” Đôi lông mày màu đỏ của Nham Hạo chau lại, năm ngón tay một trương, sau đó dùng sức nhéo.
Uông Thần đang chạy vội đột nhiên đứng lại, từ chung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một đóa hoa, một đóa dung nham tạo thành đóa hoa đỏ đậm, cánh hoa nở nang chỉ có bốn phiến, cũng đủ đem tất cả đường lui của hắn đều chặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.