Quyển 1 - Chương 38: Tranh giành ánh mặt trời
Phong Phiêu Tuyết
04/06/2015
Edit: Rosemarymn
“Không có việc gì bớt tươi cười đi, khó coi.” Dập Hoàng một tay đoạt lấy lương khô trong tay Hạ Hinh Viêm, tùy tiện ném cho Đoạn Hằng Nghê, nhíu mày phân phó, “Đi bắt hai con cá đến đây.”
Đoạn Hằng Nghê sắc mặt lập tức biến đen, ở trong núi sai hắn đi bắt cá?
Dập Hoàng muốn làm khó dễ hắn cũng không đến mức dùng thủ đoạn rõ ràng như vậy đi?
Căn bản chính là không thèm kiêng nể gì hắn a.
Nhưng Đoạn Hằng Nghê hắn là loại người nào, hắn sẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bị đánh bại suy sụp sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm gật đầu: “Tốt, Hinh Viêm, người chờ một lát nhé.” Nói xong, rất nhanh xoay người chạy đi.
Dập Hoàng quay đầu nhìn về phía Hà Hy Nguyên, Hà Hy Nguyên hoàn toàn tự hiểu lấy, căn bản không cần Dập Hoàng phân phó: “Ta đi kiếm ít củi.”
Hai tên chướng mắt đã đi rồi, tâm tình Dập Hoàng lập tức tốt, quay đầu ngồi xổm xuống, cười nói với Hạ Hinh Viêm: “Đến, lại cười một cái cho ta xem.”
Mặt Hạ Hinh Viêm lập tức biến đen, giơ tay chụp một phát ở trên đầu Dập Hoàng, lập tức rống lên một chữ: “Cút!”
Xem nàng là cái gì?
Vừa nãy nói nàng cười khó coi, hiện tại lại bảo nàng cười cho hắn xem, nàng là người bán rẻ nụ cười sao?
Buồn bực quay đầu đi chỗ khác, vừa rồi động tác quá mạnh, đụng tới vết thương trên người, làm cho nàng hơi nhíu mày.
Trong giây lát, cổ tay đã được một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy, cẩn thận cầm, động tác mềm nhẹ tựa như đang đối đãi với một đứa bé, làm cho Hạ Hinh Viêm tự nhiên thấy ngượng ngùng, hai má nóng lên, nàng có yếu ớt như vậy sao?
“Đang bị thương thì đừng có lộn xộn, thật sự là không nghe lời.” Một câu của Dập Hoàng làm cho tất cả những cảm xúc đang êm đẹp của Hạ Hinh Viêm bị đánh vỡ, mạnh mẽ rút tay về, trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hung tợn nhìn qua, gặp hắn trong ánh mắt đầy lo lắng, trong lòng nàng rung động, mọi tức giận đều tự nhiên biến mất.
Lời nói không kiên nhẫn lại gặp ánh mắt của Dập Hoàng trở nên nhu hòa, ở chỗ sâu trong đáy lòng bỗng dưng xuất hiện một vết rách, thành lũy bảo vệ nhiều năm dựng lên theo thói quen thế nhưng buông lỏng.
Không để ý gợi lên một chút tươi cười làm cho Dập Hoàng ngồi đối diện trong ánh mắt đột nhiên thâm trầm, thanh âm khan khan vang lên: “Người về sau… vẫn là cười nhiều một chút.”
Dập Hoàng chần chờ mở miệng, hắn thật sự không muốn nàng đối với người ngoài tươi cười, nhưng khi Hạ Hinh Viêm cười rộ lên thật sự ấm áp, chỉ sợ rằng chính nàng cũng không biết điều đó.
Khi nàng lơ đãng cười, không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại như ánh mặt trời ấm áp.
Làm cho hắn muốn nhìn thấy, muốn gần gũi nàng.
Hắn sống thời gian dài như vậy, cái gì cũng đều đã gặp qua, nhưng cố tình lại bị nụ cười của nàng hấp dẫn.
Hai vị kia cũng là thế đi, không thể cự tuyệt nụ cười của Hạ Hinh Viêm.
Hắn thật không muốn để cho bọn họ nhìn thấy nụ cười của Hạ Hinh Viêm, nhưng vì lý do như vậy không để nàng tươi cười, hắn không muốn.
Hạ Hinh Viêm cau mày liếc nhìn Dập Hoàng một cái, hắn không có bị cái gì chứ?
“Hinh Viêm.” Nàng đang suy nghĩ, một âm thanh hàm hồ truyền đến, Đoạn Hằng Nghê nhảy đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, miệng cắn một nhánh cây, trên nhánh cây xuyên hai con cá to béo tươi sống.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến tiểu hồ ly nhảy lại dường như đang tranh công, hai cái đuôi cá ở không trung vẽ lên một đường cong xinh đẹp, chứng tỏ khả năng của Đoạn Hằng Nghê.
Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, từ lúc rất nhỏ nàng đã rất khát khao có một sủng vật nho nhỏ như vậy, nhưng nguyện vọng xa xỉ này cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thực hiện được.
Bởi vì, đối với sát thủ mà nói, không thể có nhược điểm gì, cho dù là một chút dao động cảm xúc, cũng không thể biểu lộ ra. Sỡ dĩ các sát thủ khác cùng căn cứ không thể cùng cấp bậc với nàng ngoại trừ chênh lệch thực lực, càng nhiều là vì bọn họ không thể kiểm soát cảm xúc, để cảm xúc lộ ra ngoài.
Đối mặt với tiểu hồ ly, thực sự nàng thật lòng thích, nhưng kể cả có thích, nàng cũng sẽ để ý đến an toàn của bản thân và Dập Hoàng hơn.
Tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn khiến cho Dập Hoàng có một chút thương tổn nào.
Không đợi nàng ra tay, Dập Hoàng đã nhanh chóng đưa tay ra, một tay cầm lấy cá, khinh bỉ liếc Đoạn Hằng Nghê một cái: “Không biết xử lý sạch sẽ trước sao?”
Đoạn Hằng Nghê tức giận đến lông hồ ly thiếu chút nữa đều dựng đứng lên.
Hắn một con hồ ly làm cách nào xử lý được cá?
Thực quá mức làm khó người, không đúng, là làm khó hồ ly đi?
Dập Hoàng cũng không thèm để ý Đoạn Hằng Nghê, trực tiếp vứt cá từ trong tay sang bên cạnh, vừa vặn Hà Hy Nguyên tiếp được: “Các người chuẩn bị tốt, làm thức ăn cho nàng.”
Tính tình Hà Hy Nguyên so với Đoạn Hằng Nghê tốt hơn nhiều, không nói gì, ngoan ngoãn đi sang một bên làm cá.
Nhìn thấy Đoạn Hằng Nghê sang muốn nổi bão, tay duỗi ra, trực tiếp cầm lấy đuôi to của hắn xách đi.
Đến nơi mà Dập Hoàng không thể nhìn đến, Hà Hy Nguyên chậm rãi làm cá, Đoạn Hằng Nghê ở bên cạnh bất mãn giơ chân lên: “A Hy, người sao có thể dễ dàng làm theo như thế?”
Bọn họ bị Dập Hoàng gắt gao khi dễ, làm cách gì cũng phải trả miếng chứ.
Hà Hy Nguyên vừa làm cá vừa nói: “Hằng, không thể cứng đối cứng. Chúng ta đến không phải để đấu với Dập Hoàng, mà là…”
Thanh âm của Hà Hy Nguyên chợt dừng lại, nghĩ tới lúc bọn họ nghe lén, nhìn thấy tay của Hạ Hinh Viêm đặt trên người Dập Hoàng, thần thái vui vẻ, tràn đầy tươi cười, cùng với những lời nói đánh thật sâu vào tâm của hắn, nàng chỉ đối với bạn bè của mình tốt.
“Chúng ta muốn trở thành bạn của nàng.”
Hà Hy Nguyên chậm rãi đem những lời còn lại nói tiếp, cũng không giải thích gì thêm.
Đoạn Hằng Nghê gật gật đầu, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, nở nụ cười: “Ta đã biết, còn nhiều thời gian, không vội.”
Rất nhanh, Hà Hy Nguyên làm xong cá trở về, chậm rãi đặt lên trên đống lửa nướng cá.
“Hinh Viêm, ngươi cũng tới nơi này vì thứ trong khe núi sao?” Đợi cho mọi người ăn cơm, Hà Hy Nguyên tò mò hỏi.
“Thứ trong khe núi?” Hạ Hinh Viêm hơi kinh ngạc nhìn về phía Hà Hy Nguyên, chậm rãi lắc đầu, “Không phải, ta chỉ đi qua khe núi để đến học viện.”
Đoạn Hằng Nghê thấy Hạ Hinh Viêm cũng không có hỏi lại, liền tự mình nói ra: “Nghe nói trong khe núi có thứ tốt, gần đây thường có nhiều người tụ tập tiến tới. Nếu như người không có hứng thú, chúng ta có thể đi vòng đường khác, chỉ là so với đi thẳng qua khe núi sẽ chậm thêm khoảng nửa tháng.”
“Tốt lắm, vậy đi đường vòng đi.” Hạ Hinh Viêm một điểm chần chờ đều không có, nhanh chóng gật đầu.
Hạ Hinh Viêm nói ra vô cùng thoải mái làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê kinh ngạc, tựa hồ có rất ít con người mà không có lòng tham đi?
Đừng nói trường hợp nghe được rằng có thứ tốt, cho dù là một đầu linh thú, con người đều sẽ không bỏ qua. Dù sao tinh thạch trong cơ thể linh thú dùng để tu luyện hay luyện dược, đều là vật phẩm tốt vô cùng.
Dập Hoàng nhìn sắc mặt của Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, liền biết suy nghĩ trong đầu bọn họ, trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Hắn hiện tại thật không biết để cho hai người này ở lại bên cạnh Hạ Hinh Viêm là đúng hay sai nữa.
Nhưng tổn thất máu huyết linh thú làm cho hắn bị thương không nhẹ, có hai người kia ở cạnh ít nhất sẽ không làm cho Hạ Hinh Viêm gặp được nguy hiểm quá lớn.
Chặn lại những suy nghĩ không vui trong lòng, Dập Hoàng nhìn từ góc độ của Hạ Hinh Viêm mà nói, quyết định này của hắn là đúng. Về phần hành động của hai người kia ngẫu nhiên làm cho hắn không thoải mái, hắn sẽ nhìn chằm chằm hai người kia, có chút không đúng trong lời nói, hắn sẽ lập tức giúp bọn họ “sửa chữa”.
“Về sau các người liền đi theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm, ta muốn nghỉ ngời.” Dập Hoàng đơn giản giao lại trách nhiệm, thân hình nhanh chóng biến mất.
Hà Hy Nguyên gật đầu lên tiếng: “Được.”
Còn Đoạn Hằng Nghê thì đôi mắt lóe lên ý cười, hắn chờ mãi giờ phút này, hắn muốn theo sát bên cạnh Hạ Hinh Viêm để bồi dưỡng cảm tình, dựa vào cái gì ánh mặt trời ấm áp này chỉ để cho Dập Hoàng một mình độc chiếm?
Hắn cũng rất lạnh, cũng cần ánh mặt trời.
Đối với sự biến mất của Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao nàng cũng mơ hồ cảm thấy Dập Hoàng vì giúp nàng chữa thương mà phải trả một cái giá thật lớn.
“Chúng ta tránh đi cái khe núi kia là tốt rồi.” Hạ Hinh Viêm nói xong nhìn về phía Hà Hy Nguyên, “Các người có quen thuộc với địa hình ở đây?”
“Đó là tất nhiên, Hinh Viêm yên tâm đi.” Đoạn Hằng Nghê nhanh chóng đáp lời trước Hà Hy Nguyên, vẫy vẫy đuôi to, “Tuyệt đối không xuất hiện vấn đề gì.”
Chỉ là, Đoạn Hằng Nghê kiên trì cam đoan một buổi tối, ngay sang sớm hôm sau lập tức tan biến.
“Không có việc gì bớt tươi cười đi, khó coi.” Dập Hoàng một tay đoạt lấy lương khô trong tay Hạ Hinh Viêm, tùy tiện ném cho Đoạn Hằng Nghê, nhíu mày phân phó, “Đi bắt hai con cá đến đây.”
Đoạn Hằng Nghê sắc mặt lập tức biến đen, ở trong núi sai hắn đi bắt cá?
Dập Hoàng muốn làm khó dễ hắn cũng không đến mức dùng thủ đoạn rõ ràng như vậy đi?
Căn bản chính là không thèm kiêng nể gì hắn a.
Nhưng Đoạn Hằng Nghê hắn là loại người nào, hắn sẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bị đánh bại suy sụp sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm gật đầu: “Tốt, Hinh Viêm, người chờ một lát nhé.” Nói xong, rất nhanh xoay người chạy đi.
Dập Hoàng quay đầu nhìn về phía Hà Hy Nguyên, Hà Hy Nguyên hoàn toàn tự hiểu lấy, căn bản không cần Dập Hoàng phân phó: “Ta đi kiếm ít củi.”
Hai tên chướng mắt đã đi rồi, tâm tình Dập Hoàng lập tức tốt, quay đầu ngồi xổm xuống, cười nói với Hạ Hinh Viêm: “Đến, lại cười một cái cho ta xem.”
Mặt Hạ Hinh Viêm lập tức biến đen, giơ tay chụp một phát ở trên đầu Dập Hoàng, lập tức rống lên một chữ: “Cút!”
Xem nàng là cái gì?
Vừa nãy nói nàng cười khó coi, hiện tại lại bảo nàng cười cho hắn xem, nàng là người bán rẻ nụ cười sao?
Buồn bực quay đầu đi chỗ khác, vừa rồi động tác quá mạnh, đụng tới vết thương trên người, làm cho nàng hơi nhíu mày.
Trong giây lát, cổ tay đã được một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy, cẩn thận cầm, động tác mềm nhẹ tựa như đang đối đãi với một đứa bé, làm cho Hạ Hinh Viêm tự nhiên thấy ngượng ngùng, hai má nóng lên, nàng có yếu ớt như vậy sao?
“Đang bị thương thì đừng có lộn xộn, thật sự là không nghe lời.” Một câu của Dập Hoàng làm cho tất cả những cảm xúc đang êm đẹp của Hạ Hinh Viêm bị đánh vỡ, mạnh mẽ rút tay về, trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hung tợn nhìn qua, gặp hắn trong ánh mắt đầy lo lắng, trong lòng nàng rung động, mọi tức giận đều tự nhiên biến mất.
Lời nói không kiên nhẫn lại gặp ánh mắt của Dập Hoàng trở nên nhu hòa, ở chỗ sâu trong đáy lòng bỗng dưng xuất hiện một vết rách, thành lũy bảo vệ nhiều năm dựng lên theo thói quen thế nhưng buông lỏng.
Không để ý gợi lên một chút tươi cười làm cho Dập Hoàng ngồi đối diện trong ánh mắt đột nhiên thâm trầm, thanh âm khan khan vang lên: “Người về sau… vẫn là cười nhiều một chút.”
Dập Hoàng chần chờ mở miệng, hắn thật sự không muốn nàng đối với người ngoài tươi cười, nhưng khi Hạ Hinh Viêm cười rộ lên thật sự ấm áp, chỉ sợ rằng chính nàng cũng không biết điều đó.
Khi nàng lơ đãng cười, không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại như ánh mặt trời ấm áp.
Làm cho hắn muốn nhìn thấy, muốn gần gũi nàng.
Hắn sống thời gian dài như vậy, cái gì cũng đều đã gặp qua, nhưng cố tình lại bị nụ cười của nàng hấp dẫn.
Hai vị kia cũng là thế đi, không thể cự tuyệt nụ cười của Hạ Hinh Viêm.
Hắn thật không muốn để cho bọn họ nhìn thấy nụ cười của Hạ Hinh Viêm, nhưng vì lý do như vậy không để nàng tươi cười, hắn không muốn.
Hạ Hinh Viêm cau mày liếc nhìn Dập Hoàng một cái, hắn không có bị cái gì chứ?
“Hinh Viêm.” Nàng đang suy nghĩ, một âm thanh hàm hồ truyền đến, Đoạn Hằng Nghê nhảy đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, miệng cắn một nhánh cây, trên nhánh cây xuyên hai con cá to béo tươi sống.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến tiểu hồ ly nhảy lại dường như đang tranh công, hai cái đuôi cá ở không trung vẽ lên một đường cong xinh đẹp, chứng tỏ khả năng của Đoạn Hằng Nghê.
Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, từ lúc rất nhỏ nàng đã rất khát khao có một sủng vật nho nhỏ như vậy, nhưng nguyện vọng xa xỉ này cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thực hiện được.
Bởi vì, đối với sát thủ mà nói, không thể có nhược điểm gì, cho dù là một chút dao động cảm xúc, cũng không thể biểu lộ ra. Sỡ dĩ các sát thủ khác cùng căn cứ không thể cùng cấp bậc với nàng ngoại trừ chênh lệch thực lực, càng nhiều là vì bọn họ không thể kiểm soát cảm xúc, để cảm xúc lộ ra ngoài.
Đối mặt với tiểu hồ ly, thực sự nàng thật lòng thích, nhưng kể cả có thích, nàng cũng sẽ để ý đến an toàn của bản thân và Dập Hoàng hơn.
Tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn khiến cho Dập Hoàng có một chút thương tổn nào.
Không đợi nàng ra tay, Dập Hoàng đã nhanh chóng đưa tay ra, một tay cầm lấy cá, khinh bỉ liếc Đoạn Hằng Nghê một cái: “Không biết xử lý sạch sẽ trước sao?”
Đoạn Hằng Nghê tức giận đến lông hồ ly thiếu chút nữa đều dựng đứng lên.
Hắn một con hồ ly làm cách nào xử lý được cá?
Thực quá mức làm khó người, không đúng, là làm khó hồ ly đi?
Dập Hoàng cũng không thèm để ý Đoạn Hằng Nghê, trực tiếp vứt cá từ trong tay sang bên cạnh, vừa vặn Hà Hy Nguyên tiếp được: “Các người chuẩn bị tốt, làm thức ăn cho nàng.”
Tính tình Hà Hy Nguyên so với Đoạn Hằng Nghê tốt hơn nhiều, không nói gì, ngoan ngoãn đi sang một bên làm cá.
Nhìn thấy Đoạn Hằng Nghê sang muốn nổi bão, tay duỗi ra, trực tiếp cầm lấy đuôi to của hắn xách đi.
Đến nơi mà Dập Hoàng không thể nhìn đến, Hà Hy Nguyên chậm rãi làm cá, Đoạn Hằng Nghê ở bên cạnh bất mãn giơ chân lên: “A Hy, người sao có thể dễ dàng làm theo như thế?”
Bọn họ bị Dập Hoàng gắt gao khi dễ, làm cách gì cũng phải trả miếng chứ.
Hà Hy Nguyên vừa làm cá vừa nói: “Hằng, không thể cứng đối cứng. Chúng ta đến không phải để đấu với Dập Hoàng, mà là…”
Thanh âm của Hà Hy Nguyên chợt dừng lại, nghĩ tới lúc bọn họ nghe lén, nhìn thấy tay của Hạ Hinh Viêm đặt trên người Dập Hoàng, thần thái vui vẻ, tràn đầy tươi cười, cùng với những lời nói đánh thật sâu vào tâm của hắn, nàng chỉ đối với bạn bè của mình tốt.
“Chúng ta muốn trở thành bạn của nàng.”
Hà Hy Nguyên chậm rãi đem những lời còn lại nói tiếp, cũng không giải thích gì thêm.
Đoạn Hằng Nghê gật gật đầu, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, nở nụ cười: “Ta đã biết, còn nhiều thời gian, không vội.”
Rất nhanh, Hà Hy Nguyên làm xong cá trở về, chậm rãi đặt lên trên đống lửa nướng cá.
“Hinh Viêm, ngươi cũng tới nơi này vì thứ trong khe núi sao?” Đợi cho mọi người ăn cơm, Hà Hy Nguyên tò mò hỏi.
“Thứ trong khe núi?” Hạ Hinh Viêm hơi kinh ngạc nhìn về phía Hà Hy Nguyên, chậm rãi lắc đầu, “Không phải, ta chỉ đi qua khe núi để đến học viện.”
Đoạn Hằng Nghê thấy Hạ Hinh Viêm cũng không có hỏi lại, liền tự mình nói ra: “Nghe nói trong khe núi có thứ tốt, gần đây thường có nhiều người tụ tập tiến tới. Nếu như người không có hứng thú, chúng ta có thể đi vòng đường khác, chỉ là so với đi thẳng qua khe núi sẽ chậm thêm khoảng nửa tháng.”
“Tốt lắm, vậy đi đường vòng đi.” Hạ Hinh Viêm một điểm chần chờ đều không có, nhanh chóng gật đầu.
Hạ Hinh Viêm nói ra vô cùng thoải mái làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê kinh ngạc, tựa hồ có rất ít con người mà không có lòng tham đi?
Đừng nói trường hợp nghe được rằng có thứ tốt, cho dù là một đầu linh thú, con người đều sẽ không bỏ qua. Dù sao tinh thạch trong cơ thể linh thú dùng để tu luyện hay luyện dược, đều là vật phẩm tốt vô cùng.
Dập Hoàng nhìn sắc mặt của Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê, liền biết suy nghĩ trong đầu bọn họ, trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Hắn hiện tại thật không biết để cho hai người này ở lại bên cạnh Hạ Hinh Viêm là đúng hay sai nữa.
Nhưng tổn thất máu huyết linh thú làm cho hắn bị thương không nhẹ, có hai người kia ở cạnh ít nhất sẽ không làm cho Hạ Hinh Viêm gặp được nguy hiểm quá lớn.
Chặn lại những suy nghĩ không vui trong lòng, Dập Hoàng nhìn từ góc độ của Hạ Hinh Viêm mà nói, quyết định này của hắn là đúng. Về phần hành động của hai người kia ngẫu nhiên làm cho hắn không thoải mái, hắn sẽ nhìn chằm chằm hai người kia, có chút không đúng trong lời nói, hắn sẽ lập tức giúp bọn họ “sửa chữa”.
“Về sau các người liền đi theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm, ta muốn nghỉ ngời.” Dập Hoàng đơn giản giao lại trách nhiệm, thân hình nhanh chóng biến mất.
Hà Hy Nguyên gật đầu lên tiếng: “Được.”
Còn Đoạn Hằng Nghê thì đôi mắt lóe lên ý cười, hắn chờ mãi giờ phút này, hắn muốn theo sát bên cạnh Hạ Hinh Viêm để bồi dưỡng cảm tình, dựa vào cái gì ánh mặt trời ấm áp này chỉ để cho Dập Hoàng một mình độc chiếm?
Hắn cũng rất lạnh, cũng cần ánh mặt trời.
Đối với sự biến mất của Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao nàng cũng mơ hồ cảm thấy Dập Hoàng vì giúp nàng chữa thương mà phải trả một cái giá thật lớn.
“Chúng ta tránh đi cái khe núi kia là tốt rồi.” Hạ Hinh Viêm nói xong nhìn về phía Hà Hy Nguyên, “Các người có quen thuộc với địa hình ở đây?”
“Đó là tất nhiên, Hinh Viêm yên tâm đi.” Đoạn Hằng Nghê nhanh chóng đáp lời trước Hà Hy Nguyên, vẫy vẫy đuôi to, “Tuyệt đối không xuất hiện vấn đề gì.”
Chỉ là, Đoạn Hằng Nghê kiên trì cam đoan một buổi tối, ngay sang sớm hôm sau lập tức tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.