Chương 16: Chương 16
Lê Hoa Yên Vũ
12/02/2017
Ngưu Ngưu rất ít cười, lần này lại cười rất tự nhiên dĩ nhiên là phong tình vô hạn. Hạ Hầu Hiên nhìn đến ngây dại, cũng hắc hắc ngây ngô cười theo. Bỗng nhiên tay Hạ Hầu Hiên bị giữ chặt lấy, sau đó Hạ Hầu Hiên bị Ngưu Ngưu kéo ngồi vào bên giường. Ngưu Ngưu ngừng tiếng cười, nhẹ nhàng hỏi:
– Tên ngốc này, vì cái gì phải cứu ta. Ngươi… trước đó ngươi đã biết ta là yêu tinh phải không? Ngươi… chẳng lẽ không sợ bị sét đánh. Vì một yêu tinh mà phó mặc nguy hiểm. Đáng giá sao? Lẽ nào ngươi không biết chẳng có đạo lý nào dung thứ hai người nam nhân ở bên nhau?
Hạ Hầu Hiên trừng mắt nhìn thẳng vào Ngưu Ngưu, tinh tế hồi tưởng một lúc lại tình cảnh lúc ấy, lòng còn sợ hãi nói:
– Đúng vậy, đúng là lúc ấy trẫm rất sợ hãi. Thần kiếp a, ngươi lại là một yêu tinh, không có khả năng vượt qua nó. Dù sao… tuy rằng ngươi là yêu tinh nhưng trẫm không nghĩ đến việc sẽ để ngươi chết. Ngươi đừng hỏi trẫm vì sao lại nghĩ thế. Trẫm chỉ biết trẫm thực sự đau lòng khi nhìn thấy ngươi bị thương. Tâm trẫm đau đến chết lặng đi. Ân, trên đời này không có đạo lý nào dung thứ cho hai người nam nhân yêu nhau, trẫm dĩ nhiên là hiểu. Nhưng trẫm càng hiểu nếu như ngươi thực sự chết đi, trẫm cả đời này sẽ sống trong thống khổ khôn cùng và hối hận. Hắc hắc, trẫm đã nói rồi mà, trẫm là thiên tử anh minh thần võ. Sao lại có thể cho phép loại chuyện đó phát sinh trên người trẫm? (ý Hiên ca là Hiên ca sao lại có thể tự làm khổ mình) Ngươi nói có phải hay không?
Lời vừa nói xong, Hạ Hầu Hiên lập tức lâm vào tình trạng bất mãn. Hắn trong lòng rất hận. Dù gì hắn cũng là một thiên tử tài trí hơn người, khó khăn lắm mới có được một cơ hội như thế. Những lời hắn nói ra dù gì cũng hay hơn những lời thề non hẹn biển đơn sơ, đáng ra phải đả động được Ngưu Ngưu để từ giờ về sau có thể hạnh phúc bên nhau. Chỉ là ngươi nhìn xem Ngưu Ngưu hiện giờ ra sao. Quả thực là nước đổ lá khoai mà, một chút xúc động cũng không có. Đừng nói là lay động Ngưu Ngưu, chính mình lay động còn không được. Chuyện này… thật là làm cho người ta buồn bực a.
Hạ Hầu Hiên đang tự trách thì thấy Ngưu Ngưu cúi thấp đầu, lẩm nhẩm gì đó. Hạ Hầu Hiên không nghe thấy gì liền lên tiếng hỏi. Ngưu Ngưu ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn, hừ một tiếng nói:
– Ta nói rằng tuy ngươi đối với ta có ơn cứu mạng nhưng đừng kỳ vọng ta có thể lấy thân báo đáp. Ta cảnh cáo ngươi, không cần nghĩ đến những chuyện bất lương.
– A! Sao ngươi lại nói thế?
Hạ Hầu Hiên chột dạ. Tiểu Hoàng thật không hổ danh là yêu tinh, có thuật đọc suy nghĩ nga~. Không xong rồi, một hồi anh hùng cứu mỹ nhân khi nãy đều đã bị phá vỡ, còn làm cho Ngưu Ngưu khó chịu. Đừng nói là ôm được mỹ nhân, không bị mỹ nhân đá một cước cũng phải xem bản thân có may mắn hay không rồi. Trong lúc nhất thời mặt bỗng đỏ bừng lên, loay hoay ở bên giường, lắp bắp không biết nói gì cho tốt. Hạ Hầu Hiên đang trạng thái cực độ lo lắng nên không phát giác Ngưu Ngưu đang thật thoải mái vui vẻ.
– Ngươi… ngu ngốc quá đi.
Ngưu Ngưu không kiềm chế được, trên mặt toát lên ý cười. Ngưu Ngưu là ai a, ngàn năm trước đã quá quen với lòng người hiểm ác ngươi lừa ta gạt. Ngưu Ngưu chính là yêu tinh thông minh nhất của Vu Ẩn Sơn, thế gian này hết thảy đều ở trong cặp mắt ôn nhuận của hắn.
Nhìn phản ứng của Hạ Hầu Hiên, Ngưu Ngưu dĩ nhiên biết ý tứ hàm xúc trong đó. Nếu không phải có một lòng say mê thì đường đường là một thiên tử sao có thể lộ ra loại hình dáng quẫn bách ư? Nếu chỉ là muốn có được chính mình thì sao lại có cái kiểu khen ngợi không nói nên lời với một kẻ với bề ngoài đơn giản như mình. Nhưng mà tâm tình giản dị đó của Hạ Hầu Hiên lại có thể phủi đi lớp bụi dày ngàn năm ở sâu thẳm trái tim Ngưu Ngưu.
– À, ta vừa rồi phân phó người đôn tổ yến cho ngươi. Ta… ta đi nhìn xem có được chưa.
Đại khái là Hạ Hầu Hiên biết mình càng ngày càng làm ra những hành động mất mặt không thể chịu đựng được, thế nên đành phải nhịn đau thương bỏ qua cơ hội kề cận. Hạ Hầu Hiên rưng rưng đi ra ngoài, nhưng tay lại bị Ngưu Ngưu giữ chặt lấy. Hạ Hầu Hiên quay đầu lại thấy Ngưu Ngưu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Hảo, ta chờ ngươi.
Tâm tình Hạ Hầu Hiên trong nháy mắt từ vực thẳm bay tới chín tầng mây, mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài. Trong lòng Hạ Hầu Hiên tựa như con thỏ đang say, bàn tay run lên vì hưng phấn, đi được nửa đường đột nhiên kéo lấy Hồ công công, kích động hỏi:
– Hồ… Hồ khanh gia, ngươi nói… ngươi nói Tiểu Hoàng vừa mới nói câu kia… hắn… hắn…. hắn nói chờ ta. Ngươi có nghe thấy không? Ngươi nói… hắn có ý tứ gì? Có phải chăng… có phải đã chú ý đến trẫm?
Hồ công công bị những câu nói không đầu không cuối của Hạ Hầu Hiên khiến đầu hoa mắt choáng. Chậc chậc, tuổi đã lớn rồi, đầu óc không linh hoạt nữa. Bất quá có một việc Hồ công công rất rành mạch. Hồ công công đem tay áo bị túm kéo ra, lắp bắp nói:
– Hoàng thượng, người… đừng xưng hô như vậy. Lão nô không kham nổi xưng hô “khanh gia” Đó là cách xưng hô đối với các đại thần. Ôi, hoàng thượng người hỏi lão nô cái gì tình cái gì yêu cái gì ý tứ cái gì vấn đề, lão nô không biết đâu. Lão nô cả đời những không thành gia thất sao lại biết đến chuyện này. Bằng không lão nô thay người tuyên triệu vị đại nhân đó đến thương lượng được không?
Hạ Hầu Hiên khoát tay trong lòng cười đến mụ mị đầu óc. Chỉ vì một câu ta chờ ngươi đã vui đến cực điểm cũng không nghĩ đến người ta đang nói mình là kẻ ngốc. Hạ Hầu Hiên bước về phía Ngự thiện phòng thình lình thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc. Nhưng chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Hạ Hầu Hiên kêu vài tiếng không ai đáp lại, còn tưởng mình vui sướng quá nên sinh ra ảo giác, cũng không quá để ý.
– Tên ngốc này, vì cái gì phải cứu ta. Ngươi… trước đó ngươi đã biết ta là yêu tinh phải không? Ngươi… chẳng lẽ không sợ bị sét đánh. Vì một yêu tinh mà phó mặc nguy hiểm. Đáng giá sao? Lẽ nào ngươi không biết chẳng có đạo lý nào dung thứ hai người nam nhân ở bên nhau?
Hạ Hầu Hiên trừng mắt nhìn thẳng vào Ngưu Ngưu, tinh tế hồi tưởng một lúc lại tình cảnh lúc ấy, lòng còn sợ hãi nói:
– Đúng vậy, đúng là lúc ấy trẫm rất sợ hãi. Thần kiếp a, ngươi lại là một yêu tinh, không có khả năng vượt qua nó. Dù sao… tuy rằng ngươi là yêu tinh nhưng trẫm không nghĩ đến việc sẽ để ngươi chết. Ngươi đừng hỏi trẫm vì sao lại nghĩ thế. Trẫm chỉ biết trẫm thực sự đau lòng khi nhìn thấy ngươi bị thương. Tâm trẫm đau đến chết lặng đi. Ân, trên đời này không có đạo lý nào dung thứ cho hai người nam nhân yêu nhau, trẫm dĩ nhiên là hiểu. Nhưng trẫm càng hiểu nếu như ngươi thực sự chết đi, trẫm cả đời này sẽ sống trong thống khổ khôn cùng và hối hận. Hắc hắc, trẫm đã nói rồi mà, trẫm là thiên tử anh minh thần võ. Sao lại có thể cho phép loại chuyện đó phát sinh trên người trẫm? (ý Hiên ca là Hiên ca sao lại có thể tự làm khổ mình) Ngươi nói có phải hay không?
Lời vừa nói xong, Hạ Hầu Hiên lập tức lâm vào tình trạng bất mãn. Hắn trong lòng rất hận. Dù gì hắn cũng là một thiên tử tài trí hơn người, khó khăn lắm mới có được một cơ hội như thế. Những lời hắn nói ra dù gì cũng hay hơn những lời thề non hẹn biển đơn sơ, đáng ra phải đả động được Ngưu Ngưu để từ giờ về sau có thể hạnh phúc bên nhau. Chỉ là ngươi nhìn xem Ngưu Ngưu hiện giờ ra sao. Quả thực là nước đổ lá khoai mà, một chút xúc động cũng không có. Đừng nói là lay động Ngưu Ngưu, chính mình lay động còn không được. Chuyện này… thật là làm cho người ta buồn bực a.
Hạ Hầu Hiên đang tự trách thì thấy Ngưu Ngưu cúi thấp đầu, lẩm nhẩm gì đó. Hạ Hầu Hiên không nghe thấy gì liền lên tiếng hỏi. Ngưu Ngưu ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn, hừ một tiếng nói:
– Ta nói rằng tuy ngươi đối với ta có ơn cứu mạng nhưng đừng kỳ vọng ta có thể lấy thân báo đáp. Ta cảnh cáo ngươi, không cần nghĩ đến những chuyện bất lương.
– A! Sao ngươi lại nói thế?
Hạ Hầu Hiên chột dạ. Tiểu Hoàng thật không hổ danh là yêu tinh, có thuật đọc suy nghĩ nga~. Không xong rồi, một hồi anh hùng cứu mỹ nhân khi nãy đều đã bị phá vỡ, còn làm cho Ngưu Ngưu khó chịu. Đừng nói là ôm được mỹ nhân, không bị mỹ nhân đá một cước cũng phải xem bản thân có may mắn hay không rồi. Trong lúc nhất thời mặt bỗng đỏ bừng lên, loay hoay ở bên giường, lắp bắp không biết nói gì cho tốt. Hạ Hầu Hiên đang trạng thái cực độ lo lắng nên không phát giác Ngưu Ngưu đang thật thoải mái vui vẻ.
– Ngươi… ngu ngốc quá đi.
Ngưu Ngưu không kiềm chế được, trên mặt toát lên ý cười. Ngưu Ngưu là ai a, ngàn năm trước đã quá quen với lòng người hiểm ác ngươi lừa ta gạt. Ngưu Ngưu chính là yêu tinh thông minh nhất của Vu Ẩn Sơn, thế gian này hết thảy đều ở trong cặp mắt ôn nhuận của hắn.
Nhìn phản ứng của Hạ Hầu Hiên, Ngưu Ngưu dĩ nhiên biết ý tứ hàm xúc trong đó. Nếu không phải có một lòng say mê thì đường đường là một thiên tử sao có thể lộ ra loại hình dáng quẫn bách ư? Nếu chỉ là muốn có được chính mình thì sao lại có cái kiểu khen ngợi không nói nên lời với một kẻ với bề ngoài đơn giản như mình. Nhưng mà tâm tình giản dị đó của Hạ Hầu Hiên lại có thể phủi đi lớp bụi dày ngàn năm ở sâu thẳm trái tim Ngưu Ngưu.
– À, ta vừa rồi phân phó người đôn tổ yến cho ngươi. Ta… ta đi nhìn xem có được chưa.
Đại khái là Hạ Hầu Hiên biết mình càng ngày càng làm ra những hành động mất mặt không thể chịu đựng được, thế nên đành phải nhịn đau thương bỏ qua cơ hội kề cận. Hạ Hầu Hiên rưng rưng đi ra ngoài, nhưng tay lại bị Ngưu Ngưu giữ chặt lấy. Hạ Hầu Hiên quay đầu lại thấy Ngưu Ngưu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Hảo, ta chờ ngươi.
Tâm tình Hạ Hầu Hiên trong nháy mắt từ vực thẳm bay tới chín tầng mây, mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài. Trong lòng Hạ Hầu Hiên tựa như con thỏ đang say, bàn tay run lên vì hưng phấn, đi được nửa đường đột nhiên kéo lấy Hồ công công, kích động hỏi:
– Hồ… Hồ khanh gia, ngươi nói… ngươi nói Tiểu Hoàng vừa mới nói câu kia… hắn… hắn…. hắn nói chờ ta. Ngươi có nghe thấy không? Ngươi nói… hắn có ý tứ gì? Có phải chăng… có phải đã chú ý đến trẫm?
Hồ công công bị những câu nói không đầu không cuối của Hạ Hầu Hiên khiến đầu hoa mắt choáng. Chậc chậc, tuổi đã lớn rồi, đầu óc không linh hoạt nữa. Bất quá có một việc Hồ công công rất rành mạch. Hồ công công đem tay áo bị túm kéo ra, lắp bắp nói:
– Hoàng thượng, người… đừng xưng hô như vậy. Lão nô không kham nổi xưng hô “khanh gia” Đó là cách xưng hô đối với các đại thần. Ôi, hoàng thượng người hỏi lão nô cái gì tình cái gì yêu cái gì ý tứ cái gì vấn đề, lão nô không biết đâu. Lão nô cả đời những không thành gia thất sao lại biết đến chuyện này. Bằng không lão nô thay người tuyên triệu vị đại nhân đó đến thương lượng được không?
Hạ Hầu Hiên khoát tay trong lòng cười đến mụ mị đầu óc. Chỉ vì một câu ta chờ ngươi đã vui đến cực điểm cũng không nghĩ đến người ta đang nói mình là kẻ ngốc. Hạ Hầu Hiên bước về phía Ngự thiện phòng thình lình thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc. Nhưng chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Hạ Hầu Hiên kêu vài tiếng không ai đáp lại, còn tưởng mình vui sướng quá nên sinh ra ảo giác, cũng không quá để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.