Chương 108: Chương 108
Báo Chỉ Hồ Tường
01/12/2017
Đối với chuyện của hai ông bà này, La Mông cuối cùng nghĩ ra được cách cực kỳ đơn giản trực tiếp, cũng rất xưa cũ, liền là tìm người tác hợp.
Tìm ai đây? Trẻ quá khẳng định không được, phải là tương đương tuổi bọn họ, người ta khi có tuổi rồi, ở trước mặt bọn nhỏ bất giác liền thích lên giọng.
La Mông suy nghĩ, tốt nhất anh nên tìm người cả hai đều quen, biết ăn nói, nhưng mà người như vậy thật đúng là không dễ tìm, lại nói tiếp vòng giao thiệp của hai người này thật sự là rất hẹp, Tiếu lão đại vẫn có mấy người anh em cùng vào sinh ra tử, chỉ là để người như vậy tới làm ông mai cho dì Vân hiển nhiên không thích hợp, tới lúc đó đừng biến khéo thành vụng, ngược lại dọa người ta chạy mất.
Người dì Vân quen biết lại càng ít, bà mồ côi từ nhỏ, chồng bỏ đi cùng người khác, bản thân dì về căn nhà cũ của mẹ ruột ở, không liên hệ cùng nhà chồng nữa, sau đó lại bởi vì bị qui hoạch, ngay cả mấy hàng xóm cũ thân quen đều dời đi hết. Hiện giờ ở tại Lò Rèn, cũng chỉ qua lại cùng mấy hộ gia đình trong này, ngoại trừ Tiếu lão đại, người duy nhất tuổi tương đương cùng dì, vẫn là Lưu Thải Vân sau này dọn tới ở.
Ánh mắt của Lưu Thải Vân sáng như tuyết, ở Lò Rèn mấy ngày, chút chuyện của Tiếu lão đại và dì Vân, làm sao còn có nhìn không ra chứ, La Mông nói một chút cùng dì, dì liền đáp ứng.
Lưu Thải vân là người trải qua ngày khổ cực cũng trải qua ngày lành rồi, cùng chồng bà chia ngọt xẻ bùi mấy chục năm, hiện tại nhớ lại, ngọt bùi cay đắng đều có, chính là chưa từng có ý nghĩ hối hận. Thật sự không nhìn được dì Vân như vầy, hồi trẻ sống một mình rồi, chớp mắt mấy chục năm trôi qua rồi, bây giờ rõ ràng có một mối nhân duyên tốt, nhưng lại lo trước lo sau phí thời gian vớ vẩn, người đều mấy chục tuổi rồi, còn có thời gian mấy năm để lần lữa nữa?
Ngoài ra La Mông lại nói một chút chuyện này với Lưu Xuân Lan, còn bảo Tiếu Thụ Lâm cũng gọi cho mợ gã, mấy năm nay thân thích qua lại cùng nhà Tiếu Thụ Lâm, cũng liền còn lại một nhà mợ gã.
Bên Tiếu lão đại trái lại tiện hơn, bảo Tiếu Thụ Lâm tới hỏi ông một tiếng, được câu trả lời khẳng định, ông chú này mất tự nhiên, trên mặt miễn cưỡng đồng ý, trong bụng đã sớm gấp đến độ sắp ngồi không yên, sợ La Mông và Tiếu Thụ Lâm không cẩn thận làm hỏng chuyện.
Thời gian liền định ở một cuối tuần bình thường, ngày này mợ của Tiếu Thụ Lâm tới Lò Rèn làm khách, Tiếu lão đại tự nhiên là chiêu đãi tốt.
Tuy rằng tính tình của người phụ nữ này thật sự khiến người ta không thích, nhưng mà dùng lương tâm nói, mấy năm nay Tiếu Thụ Lâm cũng là được bà ấy săn sóc nhiều, trước đây vợ ông bỏ đi cùng người khác, cậu em vợ ông, cũng chính là cậu của Tiếu Thụ Lâm, cũng không muốn quản cục diện rối rắm này, chỉ người phụ nữ này vẫn hai ba ngày mang Tiếu Thụ Lâm đi nhà chính mình ăn cơm, vì chuyện này mà bà cãi cọ cùng chồng bà, cãi cọ cùng Tiếu Lão đại, có thể nói là hai đầu đều không lấy lòng, nhưng bà khăng khăng chính là làm theo ý mình, trong đáy lòng, Tiếu lão đại cũng là có chút khâm phục bà.
Mợ Tiếu Thụ Lâm ngồi nói chuyện phiếm cùng mọi người ở ở trong sân của Lò Rèn, bên này hai chị em Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân cũng vào sân rồi, nói là hôm nay thời tiết đẹp, hai chị em bà đều tự cho mình nghỉ một ngày, mới từ trên đường đi dạo một vòng trở về.
Mấy người phụ nữ này nói chuyện một hồi, liền nói xung quanh chuyện của dì Vân, đều là phụ nữ hơn 50 tuổi rồi, chuyện cũ của nửa đời người, thật muốn lại nói tiếp, ba năm ngày đều nói chưa hết.
Nói thẳng tới trời tối đen, ăn qua cơm chiều, Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân còn có mợ của Tiếu Thụ Lâm, ba người cường ngạnh kéo dì Vân đi tới phòng của Lưu Thải Vân, mấy người mang đồ nhắm lên, lại hâm rượu gạo nếp nhà nông tự ủ, ở trong phòng nhỏ nói nói cười cười, cũng là vui vẻ ấm áp.
“Em gái à, cháu trai chị nói lão Tiếu có ý đối với em, em rốt cuộc là nghĩ gì nha?”. Rượu qua ba lượt, mợ Tiếu Thụ Lâm rốt cục nhắc tới đề đài chính.
“…….”. Dì Vân nhất thời liền không lên tiếng.
“Có phải em cảm thấy chú ấy từng là xã hội đen, không thích hợp à?’. Lưu Thải Vân nói bóng nói gió, bình thường lúc bà làm việc ở trên Ngưu Vương trang, liền nhiều lần nghe các ông bà bác rãnh rỗi tán gẫu nói bên Lò Rèn có một lão đại xã hội đen ở, lúc đầu bà còn rất khẩn trương, sau đó ở chung một thời gian dài rồi, cũng liền gần giống như hàng xóm bình thường, không có gì khác cả.
“Không phải”. Dì Vân vội vàng liền nói.
“Vậy trong lòng em rốt cuộc là nghĩ gì, cứ nói rõ cùng bọn chị, em xem em bình thường cũng không thể nói chuyện này cùng ba con bé kia, vẫn nghẹn ở trong lòng cũng không tốt, nói không chừng bọn chị còn có thể đưa ra chủ ý giùm em”. Lưu Xuân Lan bên cạnh lại từng bước dụ dỗ.
“Em chính là không có dự định về phương diện này”. Dì Vân nói: “Trước đây chuyển tới Lò Rèn, em liền nghĩ, nuôi lớn mấy cô con gái, yên yên bình bình trải qua mấy chục năm còn lại liền được rồi. Trước đây lúc trẻ, thật ra từng có phần tâm tư này, nhưng mà qua qua lại lại cũng không gặp ai thích hợp, hiện giờ phần tâm tư này sớm phai nhạt rồi, hơn nữa tuổi tác lại lớn rồi…….”.
“Bây giờ em mới 50 mà, lớn chỗ nào chứ? Thân thể khỏe mạnh, ít nhất cũng phải sống tới tám chín mươi tuổi, ba bốn mươi năm ngày lành nha, liền tùy tùy tiện tiện bỏ qua vậy à?”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm là người đâu tiên liền không ủng hộ loại tư tưởng này của dì Vân.
“Đừng nóng, đừng nóng, chúng ta nghe a Vân nói trước chút đã”. Lưu Thải Vân vội vàng ngăn mợ Tiếu Thụ Lâm lại.
“Bản thân em còn không hiểu chính em ư? Ngoại trừ thêu hoa liền không biết làm gì hết, tới bây giờ, ngay cả làm mấy món ăn ngon đều không biết làm, tay nghề nấu cơm còn không bằng Đại Nha nữa……..”. Dì Vân nói tiếp.
“Em thật không cần lo việc này, lão Tiếu chú ấy tự có thể nấu ăn, làm còn thạo hơn bà nội trợ chứ”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm lại không nhịn được.
“Bản thân em vô dụng, lại không biết ăn nói, người ta nói câu nói đùa, em đều không hưởng ứng được. Bản thân em sống một mình liền được rồi, phải sống cùng người khác, còn không làm người ta buồn chết à?”. Quay đi quay lại, dì Vân đều vẫn tìm nguyên nhân trên người mình.
“Chị không thích nghe lời này của em, sống cùng người khác, cũng không phải bán rẻ tiếng cười, còn phải pha trò dỗ dành hắn ta à? Không phải ba con bé nhà em là từ từ nhỏ đi theo em à, buồn chết chưa? Thích nói thích cười, người lại thành thật, tính tình rất tốt nha”.
Mợ Tiếu Thụ Lâm sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy qua người giống như dì Vân vậy, người này không phải giả vờ giả vịt, dì Vân là thật tâm cảm thấy chính mình không tốt, nhưng ở trong mắt người ngoài, đó là chỗ nào cũng đều tốt, muốn dì nói, có thể gặp một người như Tiếu lão đại, thật sự là nhờ phúc của tổ tiên.
“Em gái à, em thật sự là nghĩ nhiều qua rồi đó, nào có ai thập toàn thập mỹ chứ? Các em đều ở Lò Rèn thời gian dài như vậy, em là người thế nào, lão Tiếu chú ấy cũng là xem ở trong mắt, nếu chính em cảm thấy không tốt, chỉ cần chú ấy cảm thấy tốt là được rồi”.
Lưu Thải Vân không vội không chậm khuyên nhủ, trước đây các bà chỉ nghĩ là dì Vân da mặt mỏng, hoặc là chính là để ý thân phận của Tiếu lão đại, không nghĩ tới mấu chốt căn bản nhất của người ta vẫn là không tự tin đối chính mình, tám phần cũng là cuộc hôn nhân lần đầu thất bại để lại mầm bệnh.
“Chị ấy nói đúng đó, nào có ai hoàn mỹ chứ? Em cảm thấy bản thân không tốt chỗ nào, lão Tiếu người ta cũng chưa chắc thấy đó là không tốt đâu”.
Lưu Xuân Lan nói tới cuộc đời của Tiếu lão đại cùng dì Vân, việc này cũng là mấy ngày nay bà mới nghe được từ La Mông, La Mông nhờ bà tác hợp hai người này, bà tự nhiên không thể không chuẩn bị gì cả, hơn nữa chuyện làm bà mai này, ít nhiều cũng phải thận trọng chút, nếu nhân phẩm thật sự không tốt, bà tự nhiên cũng sẽ không đi chuyến này tới đây.
Từ nhỏ Tiếu lão đại được cha ông yêu chiều vô cùng, anh em trai ông tự nhiên là ghen tị tới đỏ mắt, hơn nữa bản thân Tiếu lão đại cũng bị chiều tới có chút kiêu căng, lại không được mấy người anh thích, bỗng nhiên mất nơi dựa vào (= cha ổng chết), cuộc sống tự nhiên là xuống dốc không phanh.
Đợi tới sau khi mẹ ông mất, Tiếu lão đại liền hoàn toàn không ai quản, mười bốn mười lăm tuổi liền lăn lộn xã hội, năm đó mẹ Tiếu Thụ Lâm sở dĩ đi theo ông, nghe nói là bởi vì lúc trẻ Tiếu lão đại rất đẹp trai, cô nàng không cầm lòng được, liền có Tiếu Thụ Lâm.
“Chú ấy lúc còn trẻ học không giỏi, em chồng chị cũng là chịu khổ nhiều cùng chú ấy, nhưng mà im hơi lặng tiếng bỏ con lại bỏ đi cùng người khác, rốt cuộc vẫn là cô ấy sai”. Lúc này, mợ Tiếu Thụ Lâm thở dài một hơi, nói.
“Bỏ đi?”. Dì Vân vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói tới chuyện của mẹ Tiếu Thụ Lâm. Vừa nghe nói bà ấy cũng là bỏ đi cùng người khác, không biết làm sao. Trong lòng liền có chút ngũ vị tạp trần (= trong lòng rối bời).
“Đúng vậy, chị nghe nói chồng em cũng bỏ đi cùng người khác, đây coi như là duyên phận nha, chị thấy hai người các em đều tốt, sống cùng nhau cũng rất tốt”.
“Lão Tiếu chú ấy, nói là xã hội đen, bên trong chuyện này chị cũng không hiểu, dù sao bên trong dân thường chúng ta, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói chú ấy làm qua chuyện gì thương thiên hại lí, em cũng đừng lo, chỉ nhìn mấy năm nay chú ấy nuôi nấng Tiếu Thụ Lâm như thế nào, trong lòng cũng biết chú ấy là người thế nào”.
Buổi nói chuyện này của mợ Tiếu Thụ Lâm, coi như là lời tận đáy lòng, bình thường ra oai trước mặt của Tiếu lão đại, nhưng cho tới bây giờ bà chưa nói qua nửa câu lời hay cho chú ấy.
“Em biết anh ấy không phải người xấu”. Dì Vân rất nghiêm túc tõ rõ thái độ.
Tối nay, mấy người các bà vẫn nói tới khuya, mợ Tiếu Thụ Lâm là không về được, dứt khoát ngủ lại trong phòng Lưu Thải Vân, Lưu Xuân Lan cũng bị giữ lại, nói là sáng hôm sau mấy người các bà cùng đi giúp Lưu Xuân Lan làm bánh mỳ.
Mấy chị em già này cùng nhau uống rượu một buổi tối, lại ngủ cùng một phòng, rạng sáng hôm sau lại đi tới nhà Lưu Xuân Lan giúp hấp bánh mỳ bánh bao, thật sự liền giống như chị em ruột.
Sau đó mợ của Tiếu Thụ Lâm quay về Vĩnh Thanh, Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân vẫn là thường thường sẽ đi tìm dì Vân nói chuyện, không bao lâu, dì Vân liền thả lỏng, sau khi Tiếu Thụ Lâm nhận điện thoại của La Mông, nói chuyện này cho Tiếu lão đại, nhưng làm ông già này cực kỳ cao hứng.
Hôn sự của hai ông bà này, tự nhiên sẽ không làm long trọng giống người trẻ tuổi, bản thân dì Vân cũng không thích phô trương, cuối cùng liền quyết định chọn ngày tốt trước Tết, mời mấy người quen ăn bữa cơm, ngoài ra đều miễn. Nhưng mà dưới kiên trì của Tiếu lão đại, hai người rốt cuộc vẫn là đi cục dân chính đăng ký kết hôn, tuy rằng dì Vân ngoài miệng không nói gì, trong lòng hiển nhiên cũng là thật cao hứng.
Nhưng mà theo lý thuyết, Lưu Xuân Lan cũng là xe tơ hồng giúp hai người họ, bản thân vẫn là chủ cho thuê nhà của Lò Rèn, bây giờ rượu mừng như thế nào đều hẳn là có một nhà bọn họ mới đúng.
Cho tới sáng sớm một ngày, lúc Tiếu Thụ Lâm tới viện tử của nhà bọn họ tập võ, cầm một túi kẹo qua, nói với Lưu Xuân Lan, mời cả nhà bọn họ tới lúc đó qua ăn cưới, lúc này La Mông mới rốt cục yên lòng.
Tiệc cưới tối đó, Tiếu lão đại cực kỳ vui vẻ, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng giống hệt trên tay dì Vân, liên tiếp tiếp đón mọi người uống rượu ăn uống.
“Nhà đều chuẩn bị tốt rồi?”. Sau khi tiệc tan, Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.
“Ừ”. Các bà Lưu Xuân Lan và mấy dân làng mời tới hỗ trợ đã kết bạn đi về ròi, đêm nay ông La cũng không có tới, trong nhà phải có người trông, ông bảo Lưu Xuân Lan La Hồng Phượng dắt hai đứa cháu gái qua, La Mông từ sáng sớm đã tới đây hỗ trợ.
“Có thể ở lại chứ?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.
“Có thể”. La Mông nhịn không được cao hứng lên.
“Cậu chờ chút”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, liền xoay người quẹo vào gian phòng nhỏ của mình, chưa được một lát, liền cầm cái túi nhỏ đi ra. “Đi thôi”. Gã nói.
“Bên cha cậu thì sao?”. La Mông hết sức phấn khởi theo sát Tiếu Thụ Lâm cùng lên xe.
“Có người dỗ rồi, không xảy ra chuyện gì đâu”. Tiếu Thụ Lâm đạp chân ga một cái, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Tìm ai đây? Trẻ quá khẳng định không được, phải là tương đương tuổi bọn họ, người ta khi có tuổi rồi, ở trước mặt bọn nhỏ bất giác liền thích lên giọng.
La Mông suy nghĩ, tốt nhất anh nên tìm người cả hai đều quen, biết ăn nói, nhưng mà người như vậy thật đúng là không dễ tìm, lại nói tiếp vòng giao thiệp của hai người này thật sự là rất hẹp, Tiếu lão đại vẫn có mấy người anh em cùng vào sinh ra tử, chỉ là để người như vậy tới làm ông mai cho dì Vân hiển nhiên không thích hợp, tới lúc đó đừng biến khéo thành vụng, ngược lại dọa người ta chạy mất.
Người dì Vân quen biết lại càng ít, bà mồ côi từ nhỏ, chồng bỏ đi cùng người khác, bản thân dì về căn nhà cũ của mẹ ruột ở, không liên hệ cùng nhà chồng nữa, sau đó lại bởi vì bị qui hoạch, ngay cả mấy hàng xóm cũ thân quen đều dời đi hết. Hiện giờ ở tại Lò Rèn, cũng chỉ qua lại cùng mấy hộ gia đình trong này, ngoại trừ Tiếu lão đại, người duy nhất tuổi tương đương cùng dì, vẫn là Lưu Thải Vân sau này dọn tới ở.
Ánh mắt của Lưu Thải Vân sáng như tuyết, ở Lò Rèn mấy ngày, chút chuyện của Tiếu lão đại và dì Vân, làm sao còn có nhìn không ra chứ, La Mông nói một chút cùng dì, dì liền đáp ứng.
Lưu Thải vân là người trải qua ngày khổ cực cũng trải qua ngày lành rồi, cùng chồng bà chia ngọt xẻ bùi mấy chục năm, hiện tại nhớ lại, ngọt bùi cay đắng đều có, chính là chưa từng có ý nghĩ hối hận. Thật sự không nhìn được dì Vân như vầy, hồi trẻ sống một mình rồi, chớp mắt mấy chục năm trôi qua rồi, bây giờ rõ ràng có một mối nhân duyên tốt, nhưng lại lo trước lo sau phí thời gian vớ vẩn, người đều mấy chục tuổi rồi, còn có thời gian mấy năm để lần lữa nữa?
Ngoài ra La Mông lại nói một chút chuyện này với Lưu Xuân Lan, còn bảo Tiếu Thụ Lâm cũng gọi cho mợ gã, mấy năm nay thân thích qua lại cùng nhà Tiếu Thụ Lâm, cũng liền còn lại một nhà mợ gã.
Bên Tiếu lão đại trái lại tiện hơn, bảo Tiếu Thụ Lâm tới hỏi ông một tiếng, được câu trả lời khẳng định, ông chú này mất tự nhiên, trên mặt miễn cưỡng đồng ý, trong bụng đã sớm gấp đến độ sắp ngồi không yên, sợ La Mông và Tiếu Thụ Lâm không cẩn thận làm hỏng chuyện.
Thời gian liền định ở một cuối tuần bình thường, ngày này mợ của Tiếu Thụ Lâm tới Lò Rèn làm khách, Tiếu lão đại tự nhiên là chiêu đãi tốt.
Tuy rằng tính tình của người phụ nữ này thật sự khiến người ta không thích, nhưng mà dùng lương tâm nói, mấy năm nay Tiếu Thụ Lâm cũng là được bà ấy săn sóc nhiều, trước đây vợ ông bỏ đi cùng người khác, cậu em vợ ông, cũng chính là cậu của Tiếu Thụ Lâm, cũng không muốn quản cục diện rối rắm này, chỉ người phụ nữ này vẫn hai ba ngày mang Tiếu Thụ Lâm đi nhà chính mình ăn cơm, vì chuyện này mà bà cãi cọ cùng chồng bà, cãi cọ cùng Tiếu Lão đại, có thể nói là hai đầu đều không lấy lòng, nhưng bà khăng khăng chính là làm theo ý mình, trong đáy lòng, Tiếu lão đại cũng là có chút khâm phục bà.
Mợ Tiếu Thụ Lâm ngồi nói chuyện phiếm cùng mọi người ở ở trong sân của Lò Rèn, bên này hai chị em Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân cũng vào sân rồi, nói là hôm nay thời tiết đẹp, hai chị em bà đều tự cho mình nghỉ một ngày, mới từ trên đường đi dạo một vòng trở về.
Mấy người phụ nữ này nói chuyện một hồi, liền nói xung quanh chuyện của dì Vân, đều là phụ nữ hơn 50 tuổi rồi, chuyện cũ của nửa đời người, thật muốn lại nói tiếp, ba năm ngày đều nói chưa hết.
Nói thẳng tới trời tối đen, ăn qua cơm chiều, Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân còn có mợ của Tiếu Thụ Lâm, ba người cường ngạnh kéo dì Vân đi tới phòng của Lưu Thải Vân, mấy người mang đồ nhắm lên, lại hâm rượu gạo nếp nhà nông tự ủ, ở trong phòng nhỏ nói nói cười cười, cũng là vui vẻ ấm áp.
“Em gái à, cháu trai chị nói lão Tiếu có ý đối với em, em rốt cuộc là nghĩ gì nha?”. Rượu qua ba lượt, mợ Tiếu Thụ Lâm rốt cục nhắc tới đề đài chính.
“…….”. Dì Vân nhất thời liền không lên tiếng.
“Có phải em cảm thấy chú ấy từng là xã hội đen, không thích hợp à?’. Lưu Thải Vân nói bóng nói gió, bình thường lúc bà làm việc ở trên Ngưu Vương trang, liền nhiều lần nghe các ông bà bác rãnh rỗi tán gẫu nói bên Lò Rèn có một lão đại xã hội đen ở, lúc đầu bà còn rất khẩn trương, sau đó ở chung một thời gian dài rồi, cũng liền gần giống như hàng xóm bình thường, không có gì khác cả.
“Không phải”. Dì Vân vội vàng liền nói.
“Vậy trong lòng em rốt cuộc là nghĩ gì, cứ nói rõ cùng bọn chị, em xem em bình thường cũng không thể nói chuyện này cùng ba con bé kia, vẫn nghẹn ở trong lòng cũng không tốt, nói không chừng bọn chị còn có thể đưa ra chủ ý giùm em”. Lưu Xuân Lan bên cạnh lại từng bước dụ dỗ.
“Em chính là không có dự định về phương diện này”. Dì Vân nói: “Trước đây chuyển tới Lò Rèn, em liền nghĩ, nuôi lớn mấy cô con gái, yên yên bình bình trải qua mấy chục năm còn lại liền được rồi. Trước đây lúc trẻ, thật ra từng có phần tâm tư này, nhưng mà qua qua lại lại cũng không gặp ai thích hợp, hiện giờ phần tâm tư này sớm phai nhạt rồi, hơn nữa tuổi tác lại lớn rồi…….”.
“Bây giờ em mới 50 mà, lớn chỗ nào chứ? Thân thể khỏe mạnh, ít nhất cũng phải sống tới tám chín mươi tuổi, ba bốn mươi năm ngày lành nha, liền tùy tùy tiện tiện bỏ qua vậy à?”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm là người đâu tiên liền không ủng hộ loại tư tưởng này của dì Vân.
“Đừng nóng, đừng nóng, chúng ta nghe a Vân nói trước chút đã”. Lưu Thải Vân vội vàng ngăn mợ Tiếu Thụ Lâm lại.
“Bản thân em còn không hiểu chính em ư? Ngoại trừ thêu hoa liền không biết làm gì hết, tới bây giờ, ngay cả làm mấy món ăn ngon đều không biết làm, tay nghề nấu cơm còn không bằng Đại Nha nữa……..”. Dì Vân nói tiếp.
“Em thật không cần lo việc này, lão Tiếu chú ấy tự có thể nấu ăn, làm còn thạo hơn bà nội trợ chứ”. Mợ của Tiếu Thụ Lâm lại không nhịn được.
“Bản thân em vô dụng, lại không biết ăn nói, người ta nói câu nói đùa, em đều không hưởng ứng được. Bản thân em sống một mình liền được rồi, phải sống cùng người khác, còn không làm người ta buồn chết à?”. Quay đi quay lại, dì Vân đều vẫn tìm nguyên nhân trên người mình.
“Chị không thích nghe lời này của em, sống cùng người khác, cũng không phải bán rẻ tiếng cười, còn phải pha trò dỗ dành hắn ta à? Không phải ba con bé nhà em là từ từ nhỏ đi theo em à, buồn chết chưa? Thích nói thích cười, người lại thành thật, tính tình rất tốt nha”.
Mợ Tiếu Thụ Lâm sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy qua người giống như dì Vân vậy, người này không phải giả vờ giả vịt, dì Vân là thật tâm cảm thấy chính mình không tốt, nhưng ở trong mắt người ngoài, đó là chỗ nào cũng đều tốt, muốn dì nói, có thể gặp một người như Tiếu lão đại, thật sự là nhờ phúc của tổ tiên.
“Em gái à, em thật sự là nghĩ nhiều qua rồi đó, nào có ai thập toàn thập mỹ chứ? Các em đều ở Lò Rèn thời gian dài như vậy, em là người thế nào, lão Tiếu chú ấy cũng là xem ở trong mắt, nếu chính em cảm thấy không tốt, chỉ cần chú ấy cảm thấy tốt là được rồi”.
Lưu Thải Vân không vội không chậm khuyên nhủ, trước đây các bà chỉ nghĩ là dì Vân da mặt mỏng, hoặc là chính là để ý thân phận của Tiếu lão đại, không nghĩ tới mấu chốt căn bản nhất của người ta vẫn là không tự tin đối chính mình, tám phần cũng là cuộc hôn nhân lần đầu thất bại để lại mầm bệnh.
“Chị ấy nói đúng đó, nào có ai hoàn mỹ chứ? Em cảm thấy bản thân không tốt chỗ nào, lão Tiếu người ta cũng chưa chắc thấy đó là không tốt đâu”.
Lưu Xuân Lan nói tới cuộc đời của Tiếu lão đại cùng dì Vân, việc này cũng là mấy ngày nay bà mới nghe được từ La Mông, La Mông nhờ bà tác hợp hai người này, bà tự nhiên không thể không chuẩn bị gì cả, hơn nữa chuyện làm bà mai này, ít nhiều cũng phải thận trọng chút, nếu nhân phẩm thật sự không tốt, bà tự nhiên cũng sẽ không đi chuyến này tới đây.
Từ nhỏ Tiếu lão đại được cha ông yêu chiều vô cùng, anh em trai ông tự nhiên là ghen tị tới đỏ mắt, hơn nữa bản thân Tiếu lão đại cũng bị chiều tới có chút kiêu căng, lại không được mấy người anh thích, bỗng nhiên mất nơi dựa vào (= cha ổng chết), cuộc sống tự nhiên là xuống dốc không phanh.
Đợi tới sau khi mẹ ông mất, Tiếu lão đại liền hoàn toàn không ai quản, mười bốn mười lăm tuổi liền lăn lộn xã hội, năm đó mẹ Tiếu Thụ Lâm sở dĩ đi theo ông, nghe nói là bởi vì lúc trẻ Tiếu lão đại rất đẹp trai, cô nàng không cầm lòng được, liền có Tiếu Thụ Lâm.
“Chú ấy lúc còn trẻ học không giỏi, em chồng chị cũng là chịu khổ nhiều cùng chú ấy, nhưng mà im hơi lặng tiếng bỏ con lại bỏ đi cùng người khác, rốt cuộc vẫn là cô ấy sai”. Lúc này, mợ Tiếu Thụ Lâm thở dài một hơi, nói.
“Bỏ đi?”. Dì Vân vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói tới chuyện của mẹ Tiếu Thụ Lâm. Vừa nghe nói bà ấy cũng là bỏ đi cùng người khác, không biết làm sao. Trong lòng liền có chút ngũ vị tạp trần (= trong lòng rối bời).
“Đúng vậy, chị nghe nói chồng em cũng bỏ đi cùng người khác, đây coi như là duyên phận nha, chị thấy hai người các em đều tốt, sống cùng nhau cũng rất tốt”.
“Lão Tiếu chú ấy, nói là xã hội đen, bên trong chuyện này chị cũng không hiểu, dù sao bên trong dân thường chúng ta, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói chú ấy làm qua chuyện gì thương thiên hại lí, em cũng đừng lo, chỉ nhìn mấy năm nay chú ấy nuôi nấng Tiếu Thụ Lâm như thế nào, trong lòng cũng biết chú ấy là người thế nào”.
Buổi nói chuyện này của mợ Tiếu Thụ Lâm, coi như là lời tận đáy lòng, bình thường ra oai trước mặt của Tiếu lão đại, nhưng cho tới bây giờ bà chưa nói qua nửa câu lời hay cho chú ấy.
“Em biết anh ấy không phải người xấu”. Dì Vân rất nghiêm túc tõ rõ thái độ.
Tối nay, mấy người các bà vẫn nói tới khuya, mợ Tiếu Thụ Lâm là không về được, dứt khoát ngủ lại trong phòng Lưu Thải Vân, Lưu Xuân Lan cũng bị giữ lại, nói là sáng hôm sau mấy người các bà cùng đi giúp Lưu Xuân Lan làm bánh mỳ.
Mấy chị em già này cùng nhau uống rượu một buổi tối, lại ngủ cùng một phòng, rạng sáng hôm sau lại đi tới nhà Lưu Xuân Lan giúp hấp bánh mỳ bánh bao, thật sự liền giống như chị em ruột.
Sau đó mợ của Tiếu Thụ Lâm quay về Vĩnh Thanh, Lưu Xuân Lan và Lưu Thải Vân vẫn là thường thường sẽ đi tìm dì Vân nói chuyện, không bao lâu, dì Vân liền thả lỏng, sau khi Tiếu Thụ Lâm nhận điện thoại của La Mông, nói chuyện này cho Tiếu lão đại, nhưng làm ông già này cực kỳ cao hứng.
Hôn sự của hai ông bà này, tự nhiên sẽ không làm long trọng giống người trẻ tuổi, bản thân dì Vân cũng không thích phô trương, cuối cùng liền quyết định chọn ngày tốt trước Tết, mời mấy người quen ăn bữa cơm, ngoài ra đều miễn. Nhưng mà dưới kiên trì của Tiếu lão đại, hai người rốt cuộc vẫn là đi cục dân chính đăng ký kết hôn, tuy rằng dì Vân ngoài miệng không nói gì, trong lòng hiển nhiên cũng là thật cao hứng.
Nhưng mà theo lý thuyết, Lưu Xuân Lan cũng là xe tơ hồng giúp hai người họ, bản thân vẫn là chủ cho thuê nhà của Lò Rèn, bây giờ rượu mừng như thế nào đều hẳn là có một nhà bọn họ mới đúng.
Cho tới sáng sớm một ngày, lúc Tiếu Thụ Lâm tới viện tử của nhà bọn họ tập võ, cầm một túi kẹo qua, nói với Lưu Xuân Lan, mời cả nhà bọn họ tới lúc đó qua ăn cưới, lúc này La Mông mới rốt cục yên lòng.
Tiệc cưới tối đó, Tiếu lão đại cực kỳ vui vẻ, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng giống hệt trên tay dì Vân, liên tiếp tiếp đón mọi người uống rượu ăn uống.
“Nhà đều chuẩn bị tốt rồi?”. Sau khi tiệc tan, Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.
“Ừ”. Các bà Lưu Xuân Lan và mấy dân làng mời tới hỗ trợ đã kết bạn đi về ròi, đêm nay ông La cũng không có tới, trong nhà phải có người trông, ông bảo Lưu Xuân Lan La Hồng Phượng dắt hai đứa cháu gái qua, La Mông từ sáng sớm đã tới đây hỗ trợ.
“Có thể ở lại chứ?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.
“Có thể”. La Mông nhịn không được cao hứng lên.
“Cậu chờ chút”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, liền xoay người quẹo vào gian phòng nhỏ của mình, chưa được một lát, liền cầm cái túi nhỏ đi ra. “Đi thôi”. Gã nói.
“Bên cha cậu thì sao?”. La Mông hết sức phấn khởi theo sát Tiếu Thụ Lâm cùng lên xe.
“Có người dỗ rồi, không xảy ra chuyện gì đâu”. Tiếu Thụ Lâm đạp chân ga một cái, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.