Chương 186: Chương 186
Báo Chỉ Hồ Tường
01/12/2017
“Sao phát như vậy chớ?”. Ông La nhịn không được liền nhíu mày.
“Người ta kêu cái này là trước dìm sau nâng lên, một loại phương pháp biểu hiện mà thôi”. Trên mặt La Mông còn rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm thở dài liên tục rồi, họ không thể dùng phương pháp biểu hiện bảo thủ một chút sao? Tại sao chơi loại động tác độ khó cao mạo hiểm cao này?
Quả nhiên, kế tiếp nữ nữ phóng viên này chuyển đề tài liền nói: “Đây là lão Chu chúng ta nhận thức, tên của anh ta kêu La Mông, là một người trẻ tuổi tiết kiệm, tử tế, mọi chuyện tự lực cánh sinh, hơn mười năm trước, anh từng là học sinh ưu đẳng của trường Nhất Cao chúng ta, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người thi đậu đại học trọng điểm, từ vùng núi chúng ta đi ra ngoài”.
“Hai năm trước, anh lại trở về, bao một vùng núi, trồng trọt nuôi trâu, thông qua không ngừng nỗ lực, phát huy thông minh tài trí của cá nhân anh có, kết hợp hiểu biết mấy năm của bản thân đối thị trường, cùng kinh nghiệm xã hội phong phú, rốt cục cũng tu sửa đỉnh núi nhỏ của mình tới hữu thanh hữu sắc*
*hữu thanh hữu sắc: ra hình ra dáng, làm rất tốt vừa có thành quả vừa có danh tiếng
“Ôi chao! Nói tới thật hay nha!”. Lưu Xuân Lan đã hoàn toàn bị cảm động rồi, người ta nói nhưng chính là con trai bà mà phải không?
“Hắc, nếu không có chút bãn lĩnh ấy, cô ta còn có thể lên TV sao?”. La Mông coi như hài lòng đối đoạn tiết mục vừa phát sóng này.
“Hừ, sao một chút cũng không cảm thấy ngượng vậy?”. Ông La có hơi chịu không nổi những từ ca ngợi quá mức mắc ói này.
“Từ nhỏ chính là bị người khen tới lớn vậy rồi, chúy ấy lực miễn dịch còn không có?”. La Mông lặng lẽ cười một tiếng, trước đây lúc trường học trao giải thưởng cho anh, dạng khen ngợi gì anh chưa từng nghe qua chứ? Lại nói, mấy năm nay không có nghe loại lời nói này, còn cực kỳ tưởng niệm.
“Con lại đi nướng mấy cái bánh đây”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền từ vị trí đứng lên, đi vào phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh cầm mấy cái bánh trái hông bỏ vào trong lò vi sóng.
Không khí như vậy Tiếu Thụ Lâm vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, đại khái là bởi vì là từ nhỏ đến lớn trong nhà vẫn đều khá quạnh quẽ, tuy rằng ngoại hình nhìn qua ngầu ngầu, thực tế Tiếu Thụ Lâm là một người tính cách cực kỳ an tĩnh. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn gã cũng chưa hề được người khen ngợi qua, không cơ hội luyện tập lực miễn dịch về phương diện này, tiết mục như vậy ở trong mắt gã quả thật là mắc ói một chút.
“Lại pha chút nước mật ong”. La Mông nói xong cũng đi phòng bếp.
“Cần vội ăn cái gì trong lúc này chứ, chờ xem xong rồi nói sau”. Lưu Xuân Lan bên ngoài gọi bọn họ.
“Một chút liền xong rồi ạ”. La Mông lên tiếng, từ trong cây nước nóng lạnh rót một bình nước, lại rót chút mật ong vào khuấy đều, từ trong ngăn tủ cầm mây cái ly nhựa ra, để lên trên khay, hỏi Tiếu Thụ Lâm: “Xong chưa?”.
“Xong rồi”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cùng trừ trong lò vi sóng lấy bánh trái hồng hâm nóng qua ra, đặt lên trên khay, đông thời cùng La Mông lại đi phòng khách.
“Ai! Bánh trái hồng này vẫn là phối nước mật ong là ngon nhất!”. Tam Nha cắn một miếng bánh trái hồng, nhai mấy cái, lại rót một ly nước mật ong cho chính mình, khen ngợi.
“Đừng ăn nhiều như vậy, em đều bắt đầu phát triển bề ngang rồi đó”. Nhị Nha nói em gái.
“Nào có chớ?”. Tam Nha vừa muốn phản bác mấy câu, liền bị hình ảnh trong TV hấp dẫn lực chú ý: “Oa! Anh hai Tiếu thật ăn ảnh nha!”.
“Gì?”. Tiếu Thụ Lâm đang cúi đầu cắn bánh trái hồng, nghe cô bé nói như vậy, ngẩng đầu nhìn một cái, liền nhìn tới trong TV đang phát cảnh tượng chiều hôm qua gã từ trên núi xuống dưới, sau đó mang Bé Khỉ tới trong tứ hợp viện cùng những người già làm bánh trái hồng.
Trong màn hình Tiếu Thụ Lâm xăn tay áo nhào nặn bột, nhào nặn cục bột đã dùng máy móc trộn đều thành sợi dài, sau đó ngắt từng viên nhỏ, ném tới trên mặt bàn bên cạnh mấy người già đang phụ trách chiên bánh trái hồng, những người già này xoa tròn hai ba cái viên bột gã đã chia tốt, ép thành hình bánh dẹp, lại thả vào trong chảo chiên.
“Oa! Bánh này thật là ăn quá ngon nha! Lát nữa tôi nhất định phải mua mấy cái mang về!”. Lúc này nữ phóng viên trong TV cũng đang ăn bánh trái hồng, ăn xong bánh trái hồng cô lại nói với mọi người:
“Các khán giả xem đài, bánh trái hồng của nhà lão Chu sở dĩ ăn ngon như vậy, ngoại trừ mọi người của một viện tử này vất vả cần cù lao động, còn bởi vì mỗi một nguyên liệu của nó đều hàng thật giá thật, không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu gì, mặt khác, nhờ vào là đồng chí lão Chu chúng ta, ở mỗi buổi sáng lúc thu mua trái hồng nghiêm khắc thắt chặt chất lượng”.
Kế tiếp màn ảnh lại chuyển tới bên người MC này: “Bánh trái hồng của Ngưu Vương trang mang tới nguồn tiêu thụ mới cho trái hồng bản địa của chúng ta, cũng khiến các nông hộ thấy được hy vọng, nhưng mà như thế nào mới có thể làm cho nguồn tiêu thụ ngày kéo dài lớn mạnh, vậy cần nhờ mọi người chúng ta cùng cố gắng”.
“Chỉ có cam đoan phẩm chất và danh dự của sản phẩm trái hồng bản địa chúng ta, sau này mới có thị trường càng rộng lớn, các nông hộ sẽ không lại một lần nữa gặp phải vấn đề [trái cây ế hàng]. Các khán giả xem đài, tiết mục hôm nay tới đây kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi, tối mai cùng thời gian gặp lại”.
“Chà, này liền xong rồi?”. Tiếu lão đại còn chưa có phản ứng lại.
“Liền nừa tiếng đồng hồ”. Dì Vân nói với ông ta.
“Sao tôi cảm thấy mới xem chưa được một lắt nữa?”. Tiếu lão đại nhìn nhìn đồng hồ, nửa tiếng quả nhiên đã trôi qua, cho tới bây giờ ông xem tiết mục tin tức liền không cảm thấy qua nhanh như vậy.
“Bé Khỉ còn xoa óc chó hả? Tới, uống một ngụm nước mật ong nè”. Lưu Xuân Lan nói xong đưa nước mật ong qua cho Bé Khỉ, tính cách của đứa bé này thật sự cổ quái, đứa bé lớn bằng vầy, có đôi khi tính nhẫn nại còn muốn tốt hơn so với những người lớn bọn họ, liền hai cái óc chó như vậy, ban ngày cũng xoa buổi tối cũng xoa, nếu là bọn họ, sớm không biết quăng đi đâu rồi.
“Tới, cho ba ba nhìn một chút, xoa tới thề nào rồi?”. La Mông lấy qua đôi óc chó trong tay Bé Khỉ nhìn một chút, một đôi này xoa tới nhanh hơn so với đôi trước, lúc này chưa tới mấy ngày, mà bắt đầu thấy hiệu quả rồi.
“Con bảo bé con xoa óc chó làm?”. Lưu Xuân Lan nén giận nói.
“Này không phải dù sao cũng rảnh rỗi sao”. La Mông nói xong liền cũng lấy ra đôi óc chó cua mình từ trong túi quần, “Mẹ xem con cũng xoa một đôi này”.
“Hắc, con nói cái này chơi một chút liền biến dạng?”. Lưu Xuân Lan cầm đôi óc chó của La Mông và Bé Khỉ xoa ra ở trong tay nhìn, trước đó lúc những cái óc chó này mới vừa bị lột ra có dáng vẻ gì bà cũng không rõ lắm, hiện giờ mùa sắc này ôn ôn nhuận nhuận, trong phong cách cổ xưa lộ ra linh động, cho dù hoàn toàn ngoài nghề, cũng ngăn không được bà cảm thấy đẹp.
“Này phải xoa bao nhiêu cái mới có thể xâu thành một cái vòng tay hả?”. Ông La cũng hỏi.
“Nghe nói có mười bốn cái, cũng có mười bảy cái, hơn hai mươi cái, con làm cái đầu tiên, làm trước cái mười bốn cái thôi”. Vì việc này, La Mông cũng chuyên môn lên mạng tra qua, dù sao thứ vòng tay óc chó này đại khái cũng sẽ không có người mua về đeo cho đẹp, bình thường không phải thưởng thức, chính là dùng làm lần tràng hạt, nên chú ý cũng là phải chú ý.
“Vậy phải xoa bảy đôi đó”. Xem các con xoa một hai đôi như vậy, đều rất tốn công, bảy đôi phải xoa tới khi nào đây?
“Từ từ xoa thôi, dù sao ngày rất dài”. La Mông vẫn là câu nói đó.
Lại nói tiết mục này của đài truyền hình huyện bọn họ sau khi phát sóng, danh tiếng của lão Chu khá vang dội, còn có người đăng video lên mạng: “Mau xem! Lão Chu lên TV!”.
Đám con nít trong làng sau này cũng không gọi anh là chú La Mông nữa, mỗi đứa đều không biết người trên kẻ dưới gọi lão Chu lão Chu tới vui sướng.
Làm cho La Mông không nghĩ tới chính là, sau khi tiết mục một kì này phát sóng, vấn đề thiếu hụt nhân công trên Ngưu Vương trang nhưng thật ra lập tức liền giải quyết rồi. Tiết mục này mới vừa phát xong, sáng hôm sau, trên Ngưu Vương trang liền tới một đám người, nam nữ già trẻ đều có, nghe nói đều là tín đồ Thiên Chúa giáo thường thường hoạt động ở một cái nhà thờ lớn của trấn Vĩnh Thanh bọn họ.
La Mông không tin Thiên Chúa giáo, nhưng mà biết những người của Thiên Chúa giáo bên vùng bọn anh, tại việc hỗ trợ làm tới không tệ. Lần này bọn họ thông qua tiết mục TV biết chỗ La Mông thiếu nhân công, liền tổ chức người tới đây hỗ trợ, hơn nữa sau này mỗi ngày đều sẽ có tín đồ thay phiên tới chỗ anh làm việc.
Không chỉ cái này, chiều cùng ngày, Ngưu Vương trang lại tới một đám người nữa, những người lần này tới, lấy cụ bà năm sáu mươi tuổi là chính, nghe nói là từ một cái thái đường của bên khu xung quanh Vĩnh Thanh, thái đường là cách nói của người địa phương bọn họ, thực tế chính là am ni cô.
Bản địa bọn họ không hề thiếu cụ bà lớn tuổi, liền thích đi thái đường tìm thanh tĩnh, ăn chay niệm phật sống, từng tháng nộp chút phí ăn uống là được. Một tối trước có người trong các bà từ trong TV nhìn đến Ngưu Vương trang thiếu nhân công, ngày hôm sau cũng tổ chức người tới đây, tới sau tín đồ Thiên Giáp chúa nửa buổi.
Sau đó tứ hợp viện của Ngưu Vương trang khá náo nhiệt, vốn ngoại trừ những người già, lại nhiều ra một đám tín đồ Thiên Chúa giáo và một đám Phật tử, Thiên Chúa giáo thích nói chúa Giê su, Phật tử thích nói Bồ Tát Phật tổ, tuy rằng tín ngưỡng khác nhau, nhưng mà làm việc đều vẫn là rất tốt, từ sau lúc bọn họ tới đây, các người già trên Ngưu Vương trang xem như có thể thở ra một hơi.
Người nhiều lên, tứ hợp viện liền có vẻ có chút chật chội, mỗi ngày nhiều người tới tới đi đi như vậy, viện tử này ngoại trừ công năng vốn có, hiện tại lại thêm một mục làm bánh trái hồng, bánh trái hồng này chính là cái công trình lớn, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều, nhân công cũng không ít, hơn nữa nguyên liệu và thành phẩm chất đống, khá chiếm chỗ.
La Mông suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định khai phá cái mái bằng của chuồng trâu, trước đó bởi vì các loại lương thực của Ngưu Vương trang sản xuất cuối cùng đều sẽ bị chứa đựng ở trong nhà kho của tứ hợp viện, cho nên vì thuận tiện, hoa màu trong ruộng sau khi thu hoạch đều sẽ bố trí ở trong tứ hợp viện phơi nắng.
Hai ngày này người trong viện tử vừa nhiều lên, chỗ này liền có vẻ chật chội, La Mông bố trí mấy người dựng một loạt lán gỗ bên trên mái bằng của chuồng trâu, sau này chuyên môn liền dùng chất đống lương thực tích trữ như bắp, đậu nành, công việc phơi nắng cũng đồng loạt dời tới bên này luôn.
Lúc trước lúc đám người xây chuồng trâu này, liền từng lời thề son sắt nói phải xây ra một cái pháo đài cổ kính, cụ thể giống pháo đài cổ kính ở đâu sau này La Mông cũng không làm sao nhìn ra được, ngoại trừ cái công trình lớn con đường sườn dốc cong cong không kinh tế lắm kia.
Nhưng mà bây giờ có cái con đường cong cong này quả thật thuận tiện hơn, xe máy ba bánh trực tiếp có thể chạy lên, tiết kiệm không ít sức người.
“Người ta kêu cái này là trước dìm sau nâng lên, một loại phương pháp biểu hiện mà thôi”. Trên mặt La Mông còn rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm thở dài liên tục rồi, họ không thể dùng phương pháp biểu hiện bảo thủ một chút sao? Tại sao chơi loại động tác độ khó cao mạo hiểm cao này?
Quả nhiên, kế tiếp nữ nữ phóng viên này chuyển đề tài liền nói: “Đây là lão Chu chúng ta nhận thức, tên của anh ta kêu La Mông, là một người trẻ tuổi tiết kiệm, tử tế, mọi chuyện tự lực cánh sinh, hơn mười năm trước, anh từng là học sinh ưu đẳng của trường Nhất Cao chúng ta, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người thi đậu đại học trọng điểm, từ vùng núi chúng ta đi ra ngoài”.
“Hai năm trước, anh lại trở về, bao một vùng núi, trồng trọt nuôi trâu, thông qua không ngừng nỗ lực, phát huy thông minh tài trí của cá nhân anh có, kết hợp hiểu biết mấy năm của bản thân đối thị trường, cùng kinh nghiệm xã hội phong phú, rốt cục cũng tu sửa đỉnh núi nhỏ của mình tới hữu thanh hữu sắc*
*hữu thanh hữu sắc: ra hình ra dáng, làm rất tốt vừa có thành quả vừa có danh tiếng
“Ôi chao! Nói tới thật hay nha!”. Lưu Xuân Lan đã hoàn toàn bị cảm động rồi, người ta nói nhưng chính là con trai bà mà phải không?
“Hắc, nếu không có chút bãn lĩnh ấy, cô ta còn có thể lên TV sao?”. La Mông coi như hài lòng đối đoạn tiết mục vừa phát sóng này.
“Hừ, sao một chút cũng không cảm thấy ngượng vậy?”. Ông La có hơi chịu không nổi những từ ca ngợi quá mức mắc ói này.
“Từ nhỏ chính là bị người khen tới lớn vậy rồi, chúy ấy lực miễn dịch còn không có?”. La Mông lặng lẽ cười một tiếng, trước đây lúc trường học trao giải thưởng cho anh, dạng khen ngợi gì anh chưa từng nghe qua chứ? Lại nói, mấy năm nay không có nghe loại lời nói này, còn cực kỳ tưởng niệm.
“Con lại đi nướng mấy cái bánh đây”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền từ vị trí đứng lên, đi vào phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh cầm mấy cái bánh trái hông bỏ vào trong lò vi sóng.
Không khí như vậy Tiếu Thụ Lâm vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, đại khái là bởi vì là từ nhỏ đến lớn trong nhà vẫn đều khá quạnh quẽ, tuy rằng ngoại hình nhìn qua ngầu ngầu, thực tế Tiếu Thụ Lâm là một người tính cách cực kỳ an tĩnh. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn gã cũng chưa hề được người khen ngợi qua, không cơ hội luyện tập lực miễn dịch về phương diện này, tiết mục như vậy ở trong mắt gã quả thật là mắc ói một chút.
“Lại pha chút nước mật ong”. La Mông nói xong cũng đi phòng bếp.
“Cần vội ăn cái gì trong lúc này chứ, chờ xem xong rồi nói sau”. Lưu Xuân Lan bên ngoài gọi bọn họ.
“Một chút liền xong rồi ạ”. La Mông lên tiếng, từ trong cây nước nóng lạnh rót một bình nước, lại rót chút mật ong vào khuấy đều, từ trong ngăn tủ cầm mây cái ly nhựa ra, để lên trên khay, hỏi Tiếu Thụ Lâm: “Xong chưa?”.
“Xong rồi”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cùng trừ trong lò vi sóng lấy bánh trái hồng hâm nóng qua ra, đặt lên trên khay, đông thời cùng La Mông lại đi phòng khách.
“Ai! Bánh trái hồng này vẫn là phối nước mật ong là ngon nhất!”. Tam Nha cắn một miếng bánh trái hồng, nhai mấy cái, lại rót một ly nước mật ong cho chính mình, khen ngợi.
“Đừng ăn nhiều như vậy, em đều bắt đầu phát triển bề ngang rồi đó”. Nhị Nha nói em gái.
“Nào có chớ?”. Tam Nha vừa muốn phản bác mấy câu, liền bị hình ảnh trong TV hấp dẫn lực chú ý: “Oa! Anh hai Tiếu thật ăn ảnh nha!”.
“Gì?”. Tiếu Thụ Lâm đang cúi đầu cắn bánh trái hồng, nghe cô bé nói như vậy, ngẩng đầu nhìn một cái, liền nhìn tới trong TV đang phát cảnh tượng chiều hôm qua gã từ trên núi xuống dưới, sau đó mang Bé Khỉ tới trong tứ hợp viện cùng những người già làm bánh trái hồng.
Trong màn hình Tiếu Thụ Lâm xăn tay áo nhào nặn bột, nhào nặn cục bột đã dùng máy móc trộn đều thành sợi dài, sau đó ngắt từng viên nhỏ, ném tới trên mặt bàn bên cạnh mấy người già đang phụ trách chiên bánh trái hồng, những người già này xoa tròn hai ba cái viên bột gã đã chia tốt, ép thành hình bánh dẹp, lại thả vào trong chảo chiên.
“Oa! Bánh này thật là ăn quá ngon nha! Lát nữa tôi nhất định phải mua mấy cái mang về!”. Lúc này nữ phóng viên trong TV cũng đang ăn bánh trái hồng, ăn xong bánh trái hồng cô lại nói với mọi người:
“Các khán giả xem đài, bánh trái hồng của nhà lão Chu sở dĩ ăn ngon như vậy, ngoại trừ mọi người của một viện tử này vất vả cần cù lao động, còn bởi vì mỗi một nguyên liệu của nó đều hàng thật giá thật, không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu gì, mặt khác, nhờ vào là đồng chí lão Chu chúng ta, ở mỗi buổi sáng lúc thu mua trái hồng nghiêm khắc thắt chặt chất lượng”.
Kế tiếp màn ảnh lại chuyển tới bên người MC này: “Bánh trái hồng của Ngưu Vương trang mang tới nguồn tiêu thụ mới cho trái hồng bản địa của chúng ta, cũng khiến các nông hộ thấy được hy vọng, nhưng mà như thế nào mới có thể làm cho nguồn tiêu thụ ngày kéo dài lớn mạnh, vậy cần nhờ mọi người chúng ta cùng cố gắng”.
“Chỉ có cam đoan phẩm chất và danh dự của sản phẩm trái hồng bản địa chúng ta, sau này mới có thị trường càng rộng lớn, các nông hộ sẽ không lại một lần nữa gặp phải vấn đề [trái cây ế hàng]. Các khán giả xem đài, tiết mục hôm nay tới đây kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi, tối mai cùng thời gian gặp lại”.
“Chà, này liền xong rồi?”. Tiếu lão đại còn chưa có phản ứng lại.
“Liền nừa tiếng đồng hồ”. Dì Vân nói với ông ta.
“Sao tôi cảm thấy mới xem chưa được một lắt nữa?”. Tiếu lão đại nhìn nhìn đồng hồ, nửa tiếng quả nhiên đã trôi qua, cho tới bây giờ ông xem tiết mục tin tức liền không cảm thấy qua nhanh như vậy.
“Bé Khỉ còn xoa óc chó hả? Tới, uống một ngụm nước mật ong nè”. Lưu Xuân Lan nói xong đưa nước mật ong qua cho Bé Khỉ, tính cách của đứa bé này thật sự cổ quái, đứa bé lớn bằng vầy, có đôi khi tính nhẫn nại còn muốn tốt hơn so với những người lớn bọn họ, liền hai cái óc chó như vậy, ban ngày cũng xoa buổi tối cũng xoa, nếu là bọn họ, sớm không biết quăng đi đâu rồi.
“Tới, cho ba ba nhìn một chút, xoa tới thề nào rồi?”. La Mông lấy qua đôi óc chó trong tay Bé Khỉ nhìn một chút, một đôi này xoa tới nhanh hơn so với đôi trước, lúc này chưa tới mấy ngày, mà bắt đầu thấy hiệu quả rồi.
“Con bảo bé con xoa óc chó làm?”. Lưu Xuân Lan nén giận nói.
“Này không phải dù sao cũng rảnh rỗi sao”. La Mông nói xong liền cũng lấy ra đôi óc chó cua mình từ trong túi quần, “Mẹ xem con cũng xoa một đôi này”.
“Hắc, con nói cái này chơi một chút liền biến dạng?”. Lưu Xuân Lan cầm đôi óc chó của La Mông và Bé Khỉ xoa ra ở trong tay nhìn, trước đó lúc những cái óc chó này mới vừa bị lột ra có dáng vẻ gì bà cũng không rõ lắm, hiện giờ mùa sắc này ôn ôn nhuận nhuận, trong phong cách cổ xưa lộ ra linh động, cho dù hoàn toàn ngoài nghề, cũng ngăn không được bà cảm thấy đẹp.
“Này phải xoa bao nhiêu cái mới có thể xâu thành một cái vòng tay hả?”. Ông La cũng hỏi.
“Nghe nói có mười bốn cái, cũng có mười bảy cái, hơn hai mươi cái, con làm cái đầu tiên, làm trước cái mười bốn cái thôi”. Vì việc này, La Mông cũng chuyên môn lên mạng tra qua, dù sao thứ vòng tay óc chó này đại khái cũng sẽ không có người mua về đeo cho đẹp, bình thường không phải thưởng thức, chính là dùng làm lần tràng hạt, nên chú ý cũng là phải chú ý.
“Vậy phải xoa bảy đôi đó”. Xem các con xoa một hai đôi như vậy, đều rất tốn công, bảy đôi phải xoa tới khi nào đây?
“Từ từ xoa thôi, dù sao ngày rất dài”. La Mông vẫn là câu nói đó.
Lại nói tiết mục này của đài truyền hình huyện bọn họ sau khi phát sóng, danh tiếng của lão Chu khá vang dội, còn có người đăng video lên mạng: “Mau xem! Lão Chu lên TV!”.
Đám con nít trong làng sau này cũng không gọi anh là chú La Mông nữa, mỗi đứa đều không biết người trên kẻ dưới gọi lão Chu lão Chu tới vui sướng.
Làm cho La Mông không nghĩ tới chính là, sau khi tiết mục một kì này phát sóng, vấn đề thiếu hụt nhân công trên Ngưu Vương trang nhưng thật ra lập tức liền giải quyết rồi. Tiết mục này mới vừa phát xong, sáng hôm sau, trên Ngưu Vương trang liền tới một đám người, nam nữ già trẻ đều có, nghe nói đều là tín đồ Thiên Chúa giáo thường thường hoạt động ở một cái nhà thờ lớn của trấn Vĩnh Thanh bọn họ.
La Mông không tin Thiên Chúa giáo, nhưng mà biết những người của Thiên Chúa giáo bên vùng bọn anh, tại việc hỗ trợ làm tới không tệ. Lần này bọn họ thông qua tiết mục TV biết chỗ La Mông thiếu nhân công, liền tổ chức người tới đây hỗ trợ, hơn nữa sau này mỗi ngày đều sẽ có tín đồ thay phiên tới chỗ anh làm việc.
Không chỉ cái này, chiều cùng ngày, Ngưu Vương trang lại tới một đám người nữa, những người lần này tới, lấy cụ bà năm sáu mươi tuổi là chính, nghe nói là từ một cái thái đường của bên khu xung quanh Vĩnh Thanh, thái đường là cách nói của người địa phương bọn họ, thực tế chính là am ni cô.
Bản địa bọn họ không hề thiếu cụ bà lớn tuổi, liền thích đi thái đường tìm thanh tĩnh, ăn chay niệm phật sống, từng tháng nộp chút phí ăn uống là được. Một tối trước có người trong các bà từ trong TV nhìn đến Ngưu Vương trang thiếu nhân công, ngày hôm sau cũng tổ chức người tới đây, tới sau tín đồ Thiên Giáp chúa nửa buổi.
Sau đó tứ hợp viện của Ngưu Vương trang khá náo nhiệt, vốn ngoại trừ những người già, lại nhiều ra một đám tín đồ Thiên Chúa giáo và một đám Phật tử, Thiên Chúa giáo thích nói chúa Giê su, Phật tử thích nói Bồ Tát Phật tổ, tuy rằng tín ngưỡng khác nhau, nhưng mà làm việc đều vẫn là rất tốt, từ sau lúc bọn họ tới đây, các người già trên Ngưu Vương trang xem như có thể thở ra một hơi.
Người nhiều lên, tứ hợp viện liền có vẻ có chút chật chội, mỗi ngày nhiều người tới tới đi đi như vậy, viện tử này ngoại trừ công năng vốn có, hiện tại lại thêm một mục làm bánh trái hồng, bánh trái hồng này chính là cái công trình lớn, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều, nhân công cũng không ít, hơn nữa nguyên liệu và thành phẩm chất đống, khá chiếm chỗ.
La Mông suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định khai phá cái mái bằng của chuồng trâu, trước đó bởi vì các loại lương thực của Ngưu Vương trang sản xuất cuối cùng đều sẽ bị chứa đựng ở trong nhà kho của tứ hợp viện, cho nên vì thuận tiện, hoa màu trong ruộng sau khi thu hoạch đều sẽ bố trí ở trong tứ hợp viện phơi nắng.
Hai ngày này người trong viện tử vừa nhiều lên, chỗ này liền có vẻ chật chội, La Mông bố trí mấy người dựng một loạt lán gỗ bên trên mái bằng của chuồng trâu, sau này chuyên môn liền dùng chất đống lương thực tích trữ như bắp, đậu nành, công việc phơi nắng cũng đồng loạt dời tới bên này luôn.
Lúc trước lúc đám người xây chuồng trâu này, liền từng lời thề son sắt nói phải xây ra một cái pháo đài cổ kính, cụ thể giống pháo đài cổ kính ở đâu sau này La Mông cũng không làm sao nhìn ra được, ngoại trừ cái công trình lớn con đường sườn dốc cong cong không kinh tế lắm kia.
Nhưng mà bây giờ có cái con đường cong cong này quả thật thuận tiện hơn, xe máy ba bánh trực tiếp có thể chạy lên, tiết kiệm không ít sức người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.