Chương 250: Chương 250
Báo Chỉ Hồ Tường
01/12/2017
Sáng thứ hai, Tiếu Thụ Lâm sáng sớm liền đi tới trấn trên luyện võ rồi, La Mông dẫn Bé Khỉ tới bên tứ hợp viên ăn bữa sáng, trong khoảng thời gian gần đây này, Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày tốn thời gian ở quảng trường văn hóa thị trấn Thủy Ngưu càng ngày càng dài, buổi sáng La Mông cũng rãnh rỗi, liền tiếp nhận việc đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ.
Bé Khỉ lưng đeo cặp sách, hai cha con tay nắm tay, lúc đi tới bên ngoài tứ hợp viện, đúng lúc nhìn tới hai người nước ngoài đang đứng ở chân tường đọc từng chữ một: “a——o——e——i——u——”
“Hai người này nhưng thật biết tính toán chi li, tới chỗ chúng ta học tiếng Trung”. Lão Chu nói với con mình.
“Dạ”. Bé Khỉ cũng không biết nghe hiểu hay không.
“Rất thực tế, một xu tiền học phí không cần nộp, còn có thể bao ăn bao ở”. Lão Chu lại nói.
“Phải làm việc”. Cái này là Bé Khỉ là biết,tới Ngưu Vương trang của bọn bé, đều là phải làm việc, ngoại trừ mấy người Bặc Nhất Quái, Mã Đinh Lương.
“Này còn có thể rèn luyện thân thể đó”. Lão Chu nghĩ kiểu gì, đều cảm thấy hai người nước ngoài này thật sự là quá hời rồi.
“Dạ”. Bé Khỉ nghiêm trang gật đầu phụ họa.
Trong viện tử có rất nhiều người đang ăn sáng, lão Bạch tiên sinh hôm nay cũng có mặt, ông và Lâm Khoát ngồi cùng bàn, hai người vừa ăn vừa đang nói chuyện, đại khái đều là chuyện về một ít thuốc Đông y.
Mặc dù lão Bạch tiên sinh chiếm một phòng nhỏ trên Ngưu Vương trang, nhưng cũng không thường xuyên ở lại trên, lúc này trở về, tám phần vẫn là vì chuyện lão Thường, từ lần trước sau lúc La Mông cho lão Thường hai cái kê linh, ông bạn già này liền chưa từng ngừng thuốc.
Trước dó lão Thường cảm thấy chính mình sắp chết rồi, còn có chút ý vò mẻ không sợ nứt, uống thuốc cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (lúc uống lúc không), hiện tại nhìn tới hy vọng liền có nhiệt tình rồi, nếu lão Bạch tiên sinh đi ra ngoài thời gian dài một chút, một thời gian lâu không có đi Lò Rèn, ông còn phải gọi điện thoại thúc giục.
Lâm Khoát cũng là người chăm chỉ, thời gian hơn một năm tới giờ, gã không chỉ có chăm sốc tốt thảo dược trên núi, còn tự học không ít tri thức dược lý, hiện tại lại có lão Bạch tiên sinh thường xuyên chỉ điểm một phần cho gã, càng là thụ ích phỉ thiển*.
*thụ ích phỉ thiển: lợi ích càng nhiều, có được thu hoạch lớn.
Theo ý của gã, đời này đại khái là sống tới già vẫn phải học, về phần phương diện kiếm tiền, chỉ cần chăm sóc thật tốt đám thảo dược trên núi, hắn là không lo không có thu nhập. Lúc ban đầu Lâm Khoát sở dĩ sẽ tới Ngưu Vương trang trồng thảo dược, cũng chẳng hề vì phát tài kiếm nhiều tiền, mà là vì hoàn thành giấc mộng làm thần y của chính mình, hiện giờ cơ hội liền bày ra ngay trước mắt, gã làm sao bằng lòng bỏ qua uổng phí.
La Mông cầm hai cái bánh bao nhân đậu đũa cho Bé Khỉ, múc một chen cháo sữa, lại gắp một dĩa dưa chua, bản thân anh lại cầm mấy cái bao sữa chay một chén sữa đậu nành nóng, lúc này thời gian còn sớm, hai cha con cũng đều không gấp, ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn, một ngụm một ngụm từ từ ăn.
“Xin hỏi, quản sự Trần có đây không?”. Lúc này, cửa căn tin đột nhiên có người hỏi một câu. La Mông ngẩng đầu nhìn, thấy là một người đàn ông trẻ mặc hơi có vẻ lôi thôi, nhưng mà lão Chu cũng là lõi đời rồi, đại khái cũng nhìn ra bộ quàn áo và phụ kiện trên người gã không cái nào là hàng rẻ tiền cả.
Người này mang tới cho người ta cảm giác không phải thực tự nhiên, không phải nói gã người này mất tự nhiên, mà là khi gã liền đứng ở cửa căn tin như vậy, không biết tại sao, vẫn khiến người ta cảm thấy có chút cao ngất. Giống như là tụ hội trong một khuôn mặt trang điểm đậm, đột nhiên tới một người mắt hếch lên trời, chân thật vụng dại lại có chút lỗi thời, vừa nhìn liền biết, người này khẳng định không có thể thích ứng sinh hoạt xã hội lắm.
“Chuyện gì?”. Bên kia, Trần Kiến Hoa vừa vặn ăn xong bữa sáng rồi.
“Cái này, tôi muốn đổi vị trí làm việc”. Người này đi đến trước cái bàn cơm của Trần Kiến Hoa, nói với Trần Kiến Hoa.
“Cậu hiện tại là?”. Trần Kiến Hoa vừa thu dọn chén đũa vừa hỏi cậu ta.
“Vốn là tới tham gia hoạt động hái hoa……”.
Trần Kiến Hoa thu dọn chén đũa xong, cầm tới phái dưới vòi nước rửa, người này liền một đường đi theo, chờ gã rửa xong, hai người đứng ở trên hành lang bên ngoài căn tin nói chuyện, đúng lúc bàn ăn của bọn lão Chu liền gần cửa, cái lổ tai của anh lại đặc biệt thính, cho nên nghe tới rất rõ ràng.
Thì ra người này tên Vương Hiểu Thần, là một họa sĩ, là một trong những người đầu tiên tham gia hoạt động hái hoa, thẳng tới bây giờ cũng không định rời đi, chẳng qua mỗi ngày hái ba kg cánh hoa đối gã mà nói, chiếm thời gian thật sự có chút quá dài, rất khó chừa ra thời gian vẽ tranh, hơn nữa hoạt động hái hoa dù sao cũng là theo mùa, gã định ở lâu tại đây, cho nên hôm nay sáng sớm liền từ trên núi xuống, hỏi Trần Kiến Hoa có công việc thích hợp gã hay không.
Trần Kiến Hoa cảm thấy có chút khó xử, trong nhất thời cũng nghĩ không ra phải bố trí cậu ta như thế nào, đành phải bảo cậu ta đi về trước, chính mình suy xét một chút.
“Họa sĩ?”. Chờ người đi rồi, lão Chu cầm một cái bánh bao chay, vừa gặm vừa áp sát hỏi quản sự Trần của nhà bọn anh.
“Không có nghe nói qua Vương Hiểu Thần à?”. Trần Kiến Hoa hỏi lại anh.
“Không quan tâm lắm mấy cái này, cậu ta rất nổi tiếng hả?”. Lão Chu từ nhỏ liền sẽ không có tế bào nghệ thuật, nếu âm nhạc mỹ thuật cũng là môn phải thi, anh nhất định liền không đậu đại học trọng điểm.
“Cũng không phải đặc biệt nổi tiếng, hai năm trước giành được một cái giải thưởng ở nước ngoài, nổi tiếng một thời gian”. Trần Kiến Hoa sở dĩ sẽ biết người này, vẫn là bởi vì lúc đó công ty gã có một nhân viên nữ đặc biệt thích cậu ta, người của nửa công ty đều bị cô ấy phổ cập kiến thức một lần, ngay cả gã thủ trưởng trực thuộc cũng không ngoại lệ.
“À……”. Lão Chu có chút đăm chiêu à một tiếng.
“Cậu muốn bố trí cậu ta làm gì?”. Trần quản sự biết ông chủ gã lúc này tám phần lại đang gõ bàn tính gì rồi.
“Lát nữa anh gọi điện thoại, hỏi cậu ta một chút, việc cho khỉ ăn có làm hay không? Nếu cậu ta bằng lòng làm, bên tứ hợp viện có thể cho cậu ta một phòng, ba bữa cơm cũng có thể ăn ở trong viện tử, nhưng mà không có tiền lương”. Chuyện khỉ chăn dê đã không lấp liếm được rồi, gần đây lão Chu đang suy nghĩ nhả việc cho khỉ ăn ra, cũng đỡ phải anh và Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày đều phải chạy lên trên núi.
“…….”. Trần Kiến Hoa nhức đầu, bảo họa sĩ đi cho khỉ ăn, như vậy thật có thể sao?
Chờ một lát bố trí công việc cùng ngày này của bên tứ hợp viện xong rồi, Trần Kiến Hoa liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Thần, truyền đạt một chút lời lão Chu, kết quả đối phương một hơi đồng ý, chưa tới giữa trưa liền thu dọn xong xuôi tất cả gia sản của chính mình, dọn tới tứ hợp viện, hơn nữa tỏ vẻ buổi chiều là có thể lên núi cho khỉ ăn.
Đối với việc cho khỉ ăn này, bản thân Vương Hiểu Thần là rất hài lòng, mấy năm nay gã ngoại trừ đi ra ngoài vẽ tả thực, mỗi ngày chính là đóng cửa vẽ tranh, cuộc sống rất không quy luật, ngủ không chuẩn giờ, ăn cơm lại lúc có lúc không, có bỏi vì làm tổ trong nhà dài hạn, khuyết thiếu vận động, lâu ngày, không chỉ có thân thể không tốt, cả tinh thần trạng thái đều rất bất ổn.
Lúc này tới Ngưu Vương trang tham gia hoạt động hái hoa, còn là cháu gái gã thay gã cướp được danh ngạch, một nhà anh trai đều cổ vũ gã đi ra ngoài một chút, bản thân gã cũng xem một ít hình phong cảnh trên tiệm online, cảm thấy cũng không tệ lắm, vì thế liền ôm tâm tình đi ra ngoài vẽ tả thực đi tới nơi này.
Không nghĩ tới vừa tới nơi, gã liền cũng không muốn rời đi nữa, nơi này không chỉ xinh đẹp, còn cực kỳ thanh tịnh, tuy rằng Vương Hiểu Thần không thích xã giao, nhưng mà không phải không rành thế sự, gã biết thế gian này không có thuần phác tuyệt đối, nơi nào có người liền có tranh chấp và ầm ĩ, bình an tốt đẹp luôn là không dễ có, cần tốn hao vô số tâm lực (tâm tư và lao lực) để kinh doanh và giữ gìn.
Tuy rằng bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, nhưng mà Vương Hiểu Thần so với rất nhiều người đều càng có thể sâu sắc cảm nhận được, cái người thanh niên tên là lão Chu kia, vì cái ngưu Vương trang này, hao tốn biết bao tâm huyết.
Đương nhiên, Vương Hiểu Thần sở dĩ muốn ở lại ngưu Vương trang, nguyên nhân trực tiếp nhất, vẫn là bởi vì thức ăn của nơi này đặc biệt ngon, ngon tới gã ngay cả một hạt cơm cũng không muốn bỏ sót, từ lúc tham gia hoạt động hái hoa tới nay, bệnh bao tử của gã cũng không tái phát.
Việc cho khỉ ăn không tính rất nặng, đồ đạc đều có trâu thồ, đám trâu này thậm chí ngay cả đường đi đều biết, gã chỉ cần đi theo lên núi xuống núi là được, đồ ăn cho khỉ ăn cũng là bên tứ hợp viện chuẩn bị xong sẵn, liền chỉ quản phân phát cho đàn khỉ.
Đàn khỉ này được bọn lão Chu dạy dỗ rất tốt, lúc lãnh đồ ăn còn sẽ xếp hàng, chính là có đôi khi sẽ có con khỉ rõ ràng lãnh ròi lại làm bộ chưa lãnh lại đi xếp hàng, này vẫn là lão Chu nói cho gã, bản thân Vương Hiểu Thần tạm thời còn chưa phát hiện, này thật sự rất khó phát hiện, bởi vì tất cả khỉ ở trong mắt gã đều như nhau, có lẽ chờ sau này lâu ngày rồi, gã sẽ chậm rãi phân biệt ra.
Bình thường lúc buổi chiều, Tiếu Thụ Lâm ngay tại trong nhà điêu khắc óc chó, vẫn là tới trước giờ cơm tối, lại đi bên đập nước cho ăn một lần thức ăn gia súc, sau đó tới nhà trẻ trấn trên đón Bé Khỉ về.
Trái ngược với Tiếu Thụ Lâm, lão Chu liền nhàn hạ rất nhiều, buổi sáng anh không cần đi luyện võ, chuyện trên Ngưu Vương trang cũng đều có người quản lý thay anh, ngoại trừ đầu mỗi tháng lúc thu tiền thuê nhà bận một chút, lúc khác đều rất nhàn hạ tự do.
Lúc rãnh rỗi, ngoại trừ ở cùng chỗ cùng Tiếu Thụ Lâm, việc lão Chu thích làm nhất chính là mang đồ ăn ngon đi thăm Đông, Tây, Nam, Bắc của nhà bọn anh, lúc trước từ chỗ Cung bạch Kì ôm về bốn con chó con, hiện giờ đã có thể canh giữ một phương bảo vệ nhà cửa rồi.
Trung tuần (từ ngày 11-20) tháng tư Hương Hương vợ lão Tam sinh bốn con chó con, ba đực một cái, theo lệ thường, gọi là Tây Nhất, Tây Nhị, Tây Tam, Tây Tứ, Tây Tam là con chó cái, chờ chúng nó lớn lên một chút cai sữa rồi, con chó cái con này sẽ bị ôm tới trong làng, để hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ nuôi. (vãi với trình đặt tên của anh Mông)
Chờ nhà lão Nhị hoặc là nhà lão Tứ sau này sinh con gái, liền ôm tới bên đó làm bạn cùng Tây Tam, hiện giờ nhà ông La ở trong làng coi như là nhà giàu, già trẻ trong nhà, cũng không có đàn ông tuổi trẻ cường tráng, nuôi hai con chó giữ nhà vẫn là rất cần thiết.
Nghĩ tới chó con sau này trên Trang của mình càng ngày càng nhiều, chỉ sợ sẽ rất khó phân biệt, La Mông nói một chút cùng Tiếu Thụ Lâm, hai người bắt tay tự làm một cái bảng tên cho nhóm chó, trên thẻ gỗ hình bầu dục mài tới cực kỳ nhẵn mịn khắc tên của mỗi một con chó, sau đó đục lỗ hai đầu, xỏ dây thừng, không chặt không lòng buộc trên cổ chó.
Trên bảng tên của Đông, Tây, Nam, Bắc đều chỉ khắc một chữ, hơn nữa bốn cái dây thừng gia dụng của bọn nó khác biệt, phân biệt là đỏ, trắng, xanh, vàng, sau này cho dù là chó con bộ dạng tương tự, chỉ cần vừa nhìn màu dây thừng trên cổ chúng nó, liền biết là của nhà nào.
Lúc này Nha Nha, Đại Bảo và một nhà Búa cũng đều mỗi con được một cái bảng tên gỗ nhỏ, bảng tên của Nha Nha, Đại Bảo là dùng dây thừng máu tím, một nhà Búa lại dùng dây thừng màu đen.
Không lâu sau, bốn con chó con của nhà lão Tam còn chưa cai sữa cũng đã bắt đầu đi theo bon Nha Nha, Đại Bảo, Đông Nhất, Đông Nhị chạy loạn khắp núi.
Ngưu Vương trang lớn như vậy đối mấy con chó con vừa mới đi vào thế giới này không lâu mà nói, nơi nơi đều tràn ngập kinh hỉ và kích thích, đương nhiên, có đôi khi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, ví dụ như lùm cây có gai, ví dụ như hố nước mạng nhện dày đặc, ví dụ như con mèo rừng của nhà chủ nhân, nhóm chó con cho tới bây giờ đều kính nhi viễn chi* đối nó.
*kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
“A ô…..”. Nha Nha, Đại Bảo dựng thẳng người lên, hai chân trước gác lên trên mép bàn, ló đầu nhìn mặt bàn, há miệng vươn đầu lưỡi, đuôi bự xù lông vui vẻ lắc lư.
“Không thể ăn, phải bán lấy tiền”. Bé Khỉ nói xong gom đám rau củ sấy đông khô tới trước mặt chính mình, bảo bọn Nha Nha, Đại Bảo tránh xa ra.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha nhìn nhìn rau củ sấy đông khô trên mặt bàn, lại nhìn nhìn Bé Khỉ, vẻ mặt lên án, rõ ràng có nhiều như vậy, đút bọn nó ăn một hai miếng có sao đâu?
“Ô!”. Đại Bảo dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
“Gâu ô…..”. Nhóm chó con như cũ rên ử ử đi vòng quanh dưới bàn.
“Được rồi, mỗi đứa một miếng”. Bé Khỉ đau thịt nắm một nhúm rau củ sấy đông khô, mỗi con chó đều phát một miếng.
“Gâu!”. Một miếng rau củ đông khô mỏng lét thấm gì? Nhóm chó sau khi một ngụm xử lý, liếm liếm mép, lại dùng ánh mắt ướt át mong chờ nhìn chằm chằm Bé Khỉ.
“Hết rồi”. Bé Khỉ kiên quyết lắc đầu”A ô!”. Cho một miếng nữa đi.
“Không được”. Bé Khỉ bất vi sở động*.
* bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
“Gâu gâu!”.
“Ngao ô ngao ô! A ô!”.
“Ử……..”.
“Ô ô!”.
“Gâu ô…….”.
“Không được! Ăn nữa liền lỗ vốn!”.
.
Bé Khỉ lưng đeo cặp sách, hai cha con tay nắm tay, lúc đi tới bên ngoài tứ hợp viện, đúng lúc nhìn tới hai người nước ngoài đang đứng ở chân tường đọc từng chữ một: “a——o——e——i——u——”
“Hai người này nhưng thật biết tính toán chi li, tới chỗ chúng ta học tiếng Trung”. Lão Chu nói với con mình.
“Dạ”. Bé Khỉ cũng không biết nghe hiểu hay không.
“Rất thực tế, một xu tiền học phí không cần nộp, còn có thể bao ăn bao ở”. Lão Chu lại nói.
“Phải làm việc”. Cái này là Bé Khỉ là biết,tới Ngưu Vương trang của bọn bé, đều là phải làm việc, ngoại trừ mấy người Bặc Nhất Quái, Mã Đinh Lương.
“Này còn có thể rèn luyện thân thể đó”. Lão Chu nghĩ kiểu gì, đều cảm thấy hai người nước ngoài này thật sự là quá hời rồi.
“Dạ”. Bé Khỉ nghiêm trang gật đầu phụ họa.
Trong viện tử có rất nhiều người đang ăn sáng, lão Bạch tiên sinh hôm nay cũng có mặt, ông và Lâm Khoát ngồi cùng bàn, hai người vừa ăn vừa đang nói chuyện, đại khái đều là chuyện về một ít thuốc Đông y.
Mặc dù lão Bạch tiên sinh chiếm một phòng nhỏ trên Ngưu Vương trang, nhưng cũng không thường xuyên ở lại trên, lúc này trở về, tám phần vẫn là vì chuyện lão Thường, từ lần trước sau lúc La Mông cho lão Thường hai cái kê linh, ông bạn già này liền chưa từng ngừng thuốc.
Trước dó lão Thường cảm thấy chính mình sắp chết rồi, còn có chút ý vò mẻ không sợ nứt, uống thuốc cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (lúc uống lúc không), hiện tại nhìn tới hy vọng liền có nhiệt tình rồi, nếu lão Bạch tiên sinh đi ra ngoài thời gian dài một chút, một thời gian lâu không có đi Lò Rèn, ông còn phải gọi điện thoại thúc giục.
Lâm Khoát cũng là người chăm chỉ, thời gian hơn một năm tới giờ, gã không chỉ có chăm sốc tốt thảo dược trên núi, còn tự học không ít tri thức dược lý, hiện tại lại có lão Bạch tiên sinh thường xuyên chỉ điểm một phần cho gã, càng là thụ ích phỉ thiển*.
*thụ ích phỉ thiển: lợi ích càng nhiều, có được thu hoạch lớn.
Theo ý của gã, đời này đại khái là sống tới già vẫn phải học, về phần phương diện kiếm tiền, chỉ cần chăm sóc thật tốt đám thảo dược trên núi, hắn là không lo không có thu nhập. Lúc ban đầu Lâm Khoát sở dĩ sẽ tới Ngưu Vương trang trồng thảo dược, cũng chẳng hề vì phát tài kiếm nhiều tiền, mà là vì hoàn thành giấc mộng làm thần y của chính mình, hiện giờ cơ hội liền bày ra ngay trước mắt, gã làm sao bằng lòng bỏ qua uổng phí.
La Mông cầm hai cái bánh bao nhân đậu đũa cho Bé Khỉ, múc một chen cháo sữa, lại gắp một dĩa dưa chua, bản thân anh lại cầm mấy cái bao sữa chay một chén sữa đậu nành nóng, lúc này thời gian còn sớm, hai cha con cũng đều không gấp, ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn, một ngụm một ngụm từ từ ăn.
“Xin hỏi, quản sự Trần có đây không?”. Lúc này, cửa căn tin đột nhiên có người hỏi một câu. La Mông ngẩng đầu nhìn, thấy là một người đàn ông trẻ mặc hơi có vẻ lôi thôi, nhưng mà lão Chu cũng là lõi đời rồi, đại khái cũng nhìn ra bộ quàn áo và phụ kiện trên người gã không cái nào là hàng rẻ tiền cả.
Người này mang tới cho người ta cảm giác không phải thực tự nhiên, không phải nói gã người này mất tự nhiên, mà là khi gã liền đứng ở cửa căn tin như vậy, không biết tại sao, vẫn khiến người ta cảm thấy có chút cao ngất. Giống như là tụ hội trong một khuôn mặt trang điểm đậm, đột nhiên tới một người mắt hếch lên trời, chân thật vụng dại lại có chút lỗi thời, vừa nhìn liền biết, người này khẳng định không có thể thích ứng sinh hoạt xã hội lắm.
“Chuyện gì?”. Bên kia, Trần Kiến Hoa vừa vặn ăn xong bữa sáng rồi.
“Cái này, tôi muốn đổi vị trí làm việc”. Người này đi đến trước cái bàn cơm của Trần Kiến Hoa, nói với Trần Kiến Hoa.
“Cậu hiện tại là?”. Trần Kiến Hoa vừa thu dọn chén đũa vừa hỏi cậu ta.
“Vốn là tới tham gia hoạt động hái hoa……”.
Trần Kiến Hoa thu dọn chén đũa xong, cầm tới phái dưới vòi nước rửa, người này liền một đường đi theo, chờ gã rửa xong, hai người đứng ở trên hành lang bên ngoài căn tin nói chuyện, đúng lúc bàn ăn của bọn lão Chu liền gần cửa, cái lổ tai của anh lại đặc biệt thính, cho nên nghe tới rất rõ ràng.
Thì ra người này tên Vương Hiểu Thần, là một họa sĩ, là một trong những người đầu tiên tham gia hoạt động hái hoa, thẳng tới bây giờ cũng không định rời đi, chẳng qua mỗi ngày hái ba kg cánh hoa đối gã mà nói, chiếm thời gian thật sự có chút quá dài, rất khó chừa ra thời gian vẽ tranh, hơn nữa hoạt động hái hoa dù sao cũng là theo mùa, gã định ở lâu tại đây, cho nên hôm nay sáng sớm liền từ trên núi xuống, hỏi Trần Kiến Hoa có công việc thích hợp gã hay không.
Trần Kiến Hoa cảm thấy có chút khó xử, trong nhất thời cũng nghĩ không ra phải bố trí cậu ta như thế nào, đành phải bảo cậu ta đi về trước, chính mình suy xét một chút.
“Họa sĩ?”. Chờ người đi rồi, lão Chu cầm một cái bánh bao chay, vừa gặm vừa áp sát hỏi quản sự Trần của nhà bọn anh.
“Không có nghe nói qua Vương Hiểu Thần à?”. Trần Kiến Hoa hỏi lại anh.
“Không quan tâm lắm mấy cái này, cậu ta rất nổi tiếng hả?”. Lão Chu từ nhỏ liền sẽ không có tế bào nghệ thuật, nếu âm nhạc mỹ thuật cũng là môn phải thi, anh nhất định liền không đậu đại học trọng điểm.
“Cũng không phải đặc biệt nổi tiếng, hai năm trước giành được một cái giải thưởng ở nước ngoài, nổi tiếng một thời gian”. Trần Kiến Hoa sở dĩ sẽ biết người này, vẫn là bởi vì lúc đó công ty gã có một nhân viên nữ đặc biệt thích cậu ta, người của nửa công ty đều bị cô ấy phổ cập kiến thức một lần, ngay cả gã thủ trưởng trực thuộc cũng không ngoại lệ.
“À……”. Lão Chu có chút đăm chiêu à một tiếng.
“Cậu muốn bố trí cậu ta làm gì?”. Trần quản sự biết ông chủ gã lúc này tám phần lại đang gõ bàn tính gì rồi.
“Lát nữa anh gọi điện thoại, hỏi cậu ta một chút, việc cho khỉ ăn có làm hay không? Nếu cậu ta bằng lòng làm, bên tứ hợp viện có thể cho cậu ta một phòng, ba bữa cơm cũng có thể ăn ở trong viện tử, nhưng mà không có tiền lương”. Chuyện khỉ chăn dê đã không lấp liếm được rồi, gần đây lão Chu đang suy nghĩ nhả việc cho khỉ ăn ra, cũng đỡ phải anh và Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày đều phải chạy lên trên núi.
“…….”. Trần Kiến Hoa nhức đầu, bảo họa sĩ đi cho khỉ ăn, như vậy thật có thể sao?
Chờ một lát bố trí công việc cùng ngày này của bên tứ hợp viện xong rồi, Trần Kiến Hoa liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Thần, truyền đạt một chút lời lão Chu, kết quả đối phương một hơi đồng ý, chưa tới giữa trưa liền thu dọn xong xuôi tất cả gia sản của chính mình, dọn tới tứ hợp viện, hơn nữa tỏ vẻ buổi chiều là có thể lên núi cho khỉ ăn.
Đối với việc cho khỉ ăn này, bản thân Vương Hiểu Thần là rất hài lòng, mấy năm nay gã ngoại trừ đi ra ngoài vẽ tả thực, mỗi ngày chính là đóng cửa vẽ tranh, cuộc sống rất không quy luật, ngủ không chuẩn giờ, ăn cơm lại lúc có lúc không, có bỏi vì làm tổ trong nhà dài hạn, khuyết thiếu vận động, lâu ngày, không chỉ có thân thể không tốt, cả tinh thần trạng thái đều rất bất ổn.
Lúc này tới Ngưu Vương trang tham gia hoạt động hái hoa, còn là cháu gái gã thay gã cướp được danh ngạch, một nhà anh trai đều cổ vũ gã đi ra ngoài một chút, bản thân gã cũng xem một ít hình phong cảnh trên tiệm online, cảm thấy cũng không tệ lắm, vì thế liền ôm tâm tình đi ra ngoài vẽ tả thực đi tới nơi này.
Không nghĩ tới vừa tới nơi, gã liền cũng không muốn rời đi nữa, nơi này không chỉ xinh đẹp, còn cực kỳ thanh tịnh, tuy rằng Vương Hiểu Thần không thích xã giao, nhưng mà không phải không rành thế sự, gã biết thế gian này không có thuần phác tuyệt đối, nơi nào có người liền có tranh chấp và ầm ĩ, bình an tốt đẹp luôn là không dễ có, cần tốn hao vô số tâm lực (tâm tư và lao lực) để kinh doanh và giữ gìn.
Tuy rằng bọn họ là hai loại người hoàn toàn bất đồng, nhưng mà Vương Hiểu Thần so với rất nhiều người đều càng có thể sâu sắc cảm nhận được, cái người thanh niên tên là lão Chu kia, vì cái ngưu Vương trang này, hao tốn biết bao tâm huyết.
Đương nhiên, Vương Hiểu Thần sở dĩ muốn ở lại ngưu Vương trang, nguyên nhân trực tiếp nhất, vẫn là bởi vì thức ăn của nơi này đặc biệt ngon, ngon tới gã ngay cả một hạt cơm cũng không muốn bỏ sót, từ lúc tham gia hoạt động hái hoa tới nay, bệnh bao tử của gã cũng không tái phát.
Việc cho khỉ ăn không tính rất nặng, đồ đạc đều có trâu thồ, đám trâu này thậm chí ngay cả đường đi đều biết, gã chỉ cần đi theo lên núi xuống núi là được, đồ ăn cho khỉ ăn cũng là bên tứ hợp viện chuẩn bị xong sẵn, liền chỉ quản phân phát cho đàn khỉ.
Đàn khỉ này được bọn lão Chu dạy dỗ rất tốt, lúc lãnh đồ ăn còn sẽ xếp hàng, chính là có đôi khi sẽ có con khỉ rõ ràng lãnh ròi lại làm bộ chưa lãnh lại đi xếp hàng, này vẫn là lão Chu nói cho gã, bản thân Vương Hiểu Thần tạm thời còn chưa phát hiện, này thật sự rất khó phát hiện, bởi vì tất cả khỉ ở trong mắt gã đều như nhau, có lẽ chờ sau này lâu ngày rồi, gã sẽ chậm rãi phân biệt ra.
Bình thường lúc buổi chiều, Tiếu Thụ Lâm ngay tại trong nhà điêu khắc óc chó, vẫn là tới trước giờ cơm tối, lại đi bên đập nước cho ăn một lần thức ăn gia súc, sau đó tới nhà trẻ trấn trên đón Bé Khỉ về.
Trái ngược với Tiếu Thụ Lâm, lão Chu liền nhàn hạ rất nhiều, buổi sáng anh không cần đi luyện võ, chuyện trên Ngưu Vương trang cũng đều có người quản lý thay anh, ngoại trừ đầu mỗi tháng lúc thu tiền thuê nhà bận một chút, lúc khác đều rất nhàn hạ tự do.
Lúc rãnh rỗi, ngoại trừ ở cùng chỗ cùng Tiếu Thụ Lâm, việc lão Chu thích làm nhất chính là mang đồ ăn ngon đi thăm Đông, Tây, Nam, Bắc của nhà bọn anh, lúc trước từ chỗ Cung bạch Kì ôm về bốn con chó con, hiện giờ đã có thể canh giữ một phương bảo vệ nhà cửa rồi.
Trung tuần (từ ngày 11-20) tháng tư Hương Hương vợ lão Tam sinh bốn con chó con, ba đực một cái, theo lệ thường, gọi là Tây Nhất, Tây Nhị, Tây Tam, Tây Tứ, Tây Tam là con chó cái, chờ chúng nó lớn lên một chút cai sữa rồi, con chó cái con này sẽ bị ôm tới trong làng, để hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ nuôi. (vãi với trình đặt tên của anh Mông)
Chờ nhà lão Nhị hoặc là nhà lão Tứ sau này sinh con gái, liền ôm tới bên đó làm bạn cùng Tây Tam, hiện giờ nhà ông La ở trong làng coi như là nhà giàu, già trẻ trong nhà, cũng không có đàn ông tuổi trẻ cường tráng, nuôi hai con chó giữ nhà vẫn là rất cần thiết.
Nghĩ tới chó con sau này trên Trang của mình càng ngày càng nhiều, chỉ sợ sẽ rất khó phân biệt, La Mông nói một chút cùng Tiếu Thụ Lâm, hai người bắt tay tự làm một cái bảng tên cho nhóm chó, trên thẻ gỗ hình bầu dục mài tới cực kỳ nhẵn mịn khắc tên của mỗi một con chó, sau đó đục lỗ hai đầu, xỏ dây thừng, không chặt không lòng buộc trên cổ chó.
Trên bảng tên của Đông, Tây, Nam, Bắc đều chỉ khắc một chữ, hơn nữa bốn cái dây thừng gia dụng của bọn nó khác biệt, phân biệt là đỏ, trắng, xanh, vàng, sau này cho dù là chó con bộ dạng tương tự, chỉ cần vừa nhìn màu dây thừng trên cổ chúng nó, liền biết là của nhà nào.
Lúc này Nha Nha, Đại Bảo và một nhà Búa cũng đều mỗi con được một cái bảng tên gỗ nhỏ, bảng tên của Nha Nha, Đại Bảo là dùng dây thừng máu tím, một nhà Búa lại dùng dây thừng màu đen.
Không lâu sau, bốn con chó con của nhà lão Tam còn chưa cai sữa cũng đã bắt đầu đi theo bon Nha Nha, Đại Bảo, Đông Nhất, Đông Nhị chạy loạn khắp núi.
Ngưu Vương trang lớn như vậy đối mấy con chó con vừa mới đi vào thế giới này không lâu mà nói, nơi nơi đều tràn ngập kinh hỉ và kích thích, đương nhiên, có đôi khi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, ví dụ như lùm cây có gai, ví dụ như hố nước mạng nhện dày đặc, ví dụ như con mèo rừng của nhà chủ nhân, nhóm chó con cho tới bây giờ đều kính nhi viễn chi* đối nó.
*kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
“A ô…..”. Nha Nha, Đại Bảo dựng thẳng người lên, hai chân trước gác lên trên mép bàn, ló đầu nhìn mặt bàn, há miệng vươn đầu lưỡi, đuôi bự xù lông vui vẻ lắc lư.
“Không thể ăn, phải bán lấy tiền”. Bé Khỉ nói xong gom đám rau củ sấy đông khô tới trước mặt chính mình, bảo bọn Nha Nha, Đại Bảo tránh xa ra.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha nhìn nhìn rau củ sấy đông khô trên mặt bàn, lại nhìn nhìn Bé Khỉ, vẻ mặt lên án, rõ ràng có nhiều như vậy, đút bọn nó ăn một hai miếng có sao đâu?
“Ô!”. Đại Bảo dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
“Gâu ô…..”. Nhóm chó con như cũ rên ử ử đi vòng quanh dưới bàn.
“Được rồi, mỗi đứa một miếng”. Bé Khỉ đau thịt nắm một nhúm rau củ sấy đông khô, mỗi con chó đều phát một miếng.
“Gâu!”. Một miếng rau củ đông khô mỏng lét thấm gì? Nhóm chó sau khi một ngụm xử lý, liếm liếm mép, lại dùng ánh mắt ướt át mong chờ nhìn chằm chằm Bé Khỉ.
“Hết rồi”. Bé Khỉ kiên quyết lắc đầu”A ô!”. Cho một miếng nữa đi.
“Không được”. Bé Khỉ bất vi sở động*.
* bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
“Gâu gâu!”.
“Ngao ô ngao ô! A ô!”.
“Ử……..”.
“Ô ô!”.
“Gâu ô…….”.
“Không được! Ăn nữa liền lỗ vốn!”.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.