Chương 252: Chương 252
Báo Chỉ Hồ Tường
01/12/2017
Nhập gia tùy tục, nghe nói người của làng Đại Loan sở dĩ có thể trồng rau củ tốt như vậy, đều là bởi vì trong đất rắc qua đất thần nước thần của Ngưu vương, Mike Và Charles quyết định cũng muốn rắc một chút, người trong làng dùng phân trâu làm đất đai phì nhiêu, bọn họ cũng quyết định muốn dùng một chút.
Tại trước đó, đương nhiên đương nhiên còn phải được sự cho phép của lão Chu mới được, một cọng cỏ một cái cây một cục phân trên Ngưu Vương trang, đó đều thuộc về sỡ hữu của lão Chu.
Kỳ thật ấn tượng của lão Chu đối Mike và Charles vẫn là rất không tệ, hai người nước ngoài này thân thể cực kỳ khỏe, làm việc lại chịu bỏ sức lớn nhất, một chút cũng sẽ không lén dùng mánh lới.
Hai người này cũng là người thành thật, sống ở Ngưu Vương trang nhiều ngày như vậy, lúc nói chuyện phiếm cùng người ta, nói một hồi liền moi ruột moi gan ra nói hết.
Thì ra nhà bọn họ tổng cộng có ba anh em, hồi nhỏ trong nhà cũng là khá nghèo, sản phẩm trong nông trường bán không được giá tốt, mấy lần suýt nữa phá sản. Sau đó ba anh em trưởng thành, có thể hỗ trợ cho ba mẹ, chuyện đầu tiên làm chính là tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho nông sản phẩm của nhà mình, tìm một hồi chiêu số liền nhiều, sau đó phát triển trở thành thay nông trường và một ít khách sạn nhà hàng móc mối trung gian, kiếm chút phí phục vụ.
Sau này nữa, tài nguyên bọn họ nắm giữ trong tay càng ngày càng nhiều, dứt khoát liền tự mình mở một nhà hàng, đồ ăn tươi ngon và phục vụ chuyên nghiệp tạo ra danh tiếng, nghe nói hiện giờ đã mở hai chi nhánh rồi, anh cả của Mike và Charles ngay tại bên đó trấn giữ, hai anh em này vẫn là trời nam đất bắc tìm kiếm mỹ thực, duy trì sự mới mẻ của nhà hàng bọn họ.
Nghe nói hai người nước ngoài này muốn kinh doanh nông trường tại chỗ bọn anh, lão Chu vẫn là rất chào đón, phát triển nông nghiệp không có gì không tốt, hơn nữa tới khi đó nếu nông tường bọn họ thật có thể làm nên, khẳng định còn phải tìm người địa phương làm việc, có thể tạo ra công ăn việc làm cho người của trấn trên.
Phân trâu có thể bán cho bọn họ, giá cả cũng không mắc, thậm chí ngay cả trâu lao động tới khi đó đều có thể cho bọn họ mượn, nhưng mà tương lai mấy người họ nếu làm cái gì vượt qua điểm mấu chốt của lão Chu, anh tùy thời đều sẽ cắt đứt phân trâu, mặc kệ đối người trong nước hay là ngoài nước, lão Chu đều là cái thái độ như vậy.
Về phần đề xuất của đối phương, tương lai phải thường xuyên dẫn Nhị Lang qua đó dạo một chút, này có cái vấn đề gì? Có người bằng lòng ăn ngon uống ngon chiêu đãi, trên Ngưu Vương trang còn có thể bớt không ít cỏ khô đó.
Nói rõ đầu đuôi cùng bên lão Chu, Mike và Charles liền đi bàn chuyện đất đai, trước đó bọn họ đã nhìn trúng một ít đồi núi của làng Hạ Oa Tử, làng Hạ Oa Tử chính là một cái làng nhỏ hạ du của làng Đại Loan, đi qua làng Hạ Oa Tử, chính là trấn Thủy Ngưu, trước đó Tiếu Thụ Lâm mua cái nhà nhỏ hai tầng kia, hiện tại mợ gã sống ở căn nhà đó, chính là gần làng Hạ Oa tử.
*hạ du: Miền đất ở hạ lưu của sông; trái với thượng du, ở đây là hạ du con suối nhé.
Làng Hạ Oa Tử vốn liền không lớn, lúc náo nhiệt nhất cũng liền hơn mười hộ gia đình sống, hiện giờ dời đi chỉ còn có hai ba hộ, nhà trưởng làng chính là một hộ trong đó, ông lão này thấy haingười nước ngoài tìm tới nhàông, nói là muốn nhận thầu vùng núi của làng bọn ông, nhất thời cũng là có chút mắt trợn tròn.
Trước đó lúc La Mông muốn nhận thầu núi hoang ở làng Đại Loan, trưởng làng La Toàn Thuận cũng là không làm chủ được, còn phải hỏi qua bà con trong làng mới dám đồng ý, hiện giờ cái làng Hạ Oa Tử này liền càng đừng nói, nghe nói hai người nước ngoài này muốn bao núi, trưởng làng bỏ cái cuốc xuống, vội vàng chạy về quê nhà một chuyến, cũng may nhà bọn họ cách quê nhà cũng gần, nửa tiếng đồng hố liền có thể về tới rồi.
Nghe nói là người nước ngoài muốn bao núi, lãnh đạo của quê nhà cũng cực kỳ coi trọng, việc này làm không tốt một cái, này chính là sẽ có ảnh hưởng quốc tế. Cũng may diện tích đất bọn họ muốn nhận thầu không lớn, hơn nữa trước đó trong nước cũng có không ít án lệ như vậy, làm theo liền được, thật cũng không cần lo lắng quá mức, làm rất tốt, tương lai nói không chừng còn có thể lên bản tin thời sự.
Làng Họa Oa Tử tổng cộng không bao nhiêu đất núi, Mike và Charles nhận thầu cũng không nhiều, hạ du đập nước nhận thầu hai cái núi nhỏ, ngoài ra lại thuê một ít dân làng cày bừa, tổng cộng còn chưa tới một trăm mẫu, đám đất này bọn họ đều định dùng trồng cây sơn trà.
Trước đó lúc bọn họ chưa tới Ngưu Vương trang, cảm thấy trái dâu rừng bên hội sở của ông chủ Đoạn bán cũng là rất ngon rồi, chờ nếm qua sơn trà của ngưu Vương trang, bọn họ lại cảm thấy sơn trà mới là càng ngon, mà rượu sơn trà của nhà lão Chu, đó thật là tuyệt vời! Hai người bọn họ tìm la Mông bàn qua một lần, muốn mua chút rượu sơn trà của Ngưu Vương trang, bị anh ta từ chối, vì thế định tự mình làm.
Muốn trồng sơn trà tại khu vực này của bọn họ, đầu tiên cây sơn trà giống liền khó mua, nếu trực tiếp nhập giống tốt từ vùng đồng bằng tới đây, sợ là rất khó trồng tốt, khu vực bọn họ là vùng núi, ít người trồng cây sơn trà, trồng tốt liền càng ít.
Lúc trước cũng là có Mã Từ Quân trung gian móc nối, La Mông mới không tốn sức lắm liền mua về một đám cây sơn trà giống, gia đình đó đúng lúc cần tiền, mới nhịn đau bán ra một phần cây sơn trà giống yêu quý, hiện giờ hai người nước ngoài này liền không có vận may tốt như vậy rồi.
Nhưng mà bị bọn họ cảnh tỉnh, lão Chu ngược lại lại nghĩ tới một chuyện, lúc trước khi anh mua cây sơn trà giống, là định năm nay muốn chiết cành một đám, sau đó bận rộn, suýt nữa liền quên mất tiêu, sơn trà của nhà anh ngon như vậy bán giá tốt như vậy, không trồng nhiều một chút tiếc lắm.
Hiện tại chính là lúc trồng cây tốt nhất, bây giờ trước mua chút gốc ghép về trồng, đợi cho sơn trà của năm nay hái hết rồi, đám gốc ghép này cơ bản cũng đã cắm sâu rễ trên Ngưu Vương trang rồi, tới khi đó lại ghép cành chiết lên, nói không chừng năm tới liền lại có thể hái nhiều thêm một đám trái cây rồi.
Sau khi việc cho khỉ ăn có người lãnh rồi, lão Chu liền nhàn rỗi hơn rồi, buổi chiều cũng có thể không bận không lật đật ngồi ở dưới hành lang tứ hợp viện gõ bàn tính nhỏ.
Trong lòng anh suy nghĩ, rượu sơn trà của năm nay cũng phải ngâm nhiều chút, việc này không thể kéo dài nữa, sở dĩ Ngưu Vương trang của anh có thể kiếm tiền, ngoại trừ linh tuyền, chính là dựa vào hàng loạt sức lao động giá rẻ mà phải không, sở dĩ người ta bằng lòng làm sức lao động giá rẻ cho anh, không phải là vì đám ăn ngon uống ngon này à.
Gần đây trong diễn đàn Đồng thành thường thường có người nói trấn Thủy Ngưu phong cảnh đẹp, Ngưu Vương trang càng là nơi tốt để đi thay đổi tâm tình, nhưng mà ở trong mắt lão Chu, phong cảnh cái gì tâm tình cái gì đều là hư ảo, nếu thức ăn không ngon, tất cả đều bọn người kia tất cả đều phải gào khóc nhảy dựng lên tạo phản cùng anh.
Cho nên nói, làm nhiều chút rượu sơn trà, thỉnh thoảng lấy ra một hai bình, cổ vũ khích lệ sĩ khí, ổn định lòng người một chút.
“Ba ba”.
“Cậu! Muốn ăn sơn trà!”.
Hơn bốn giờ chiều, Tiếu Thụ Lâm liền đón Bé Khỉ về rồi, thuận tiện cũng đón hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ về đây cùng, mấy đứa nhóc này mỗi lần tụ lại ăn sơn trà, ăn một lần có thể ăn luôn non nửa rổ, cũng may đám sơn trà này đều là trên núi chính mình sản xuất, bằng không nếu toàn bộ dựa vào mua về ăn, này thật đúng là có chút chịu không nổi.
Lão Chu đứng dậy lấy ra một rổ nhỏ sơn trà từ trong một cái nhà kho đằng sau, đám sơn trà này đều là sơn trà hái về trên núi của sáng hôm nay, sau đó anh bảo người chọn ra từ trong cái sọt, có một số vỏ bị cào rách, có một số là lúc sinh trưởng đụng phải nhánh cây hoặc là bị sâu cắn một chút, còn có một số hình dạng không tốt lắm.
Giá của sơn trà của Ngưu vương trang bán cho Cực Vị lâu và bên Hồng Công đều rất cao, dưới giá cả cao như vậy, lại bán loại trái cây rõ ràng mang tỳ vết cho bọn họ còn có chút ngượng ngùng, lựa chọn một lượt vẫn là phải làm, trái cây bị loại chính mình ăn cũng là như nhau, dù sao đều là một vị.
“Cho cậu”. Ngoại trừ một rổ vừa rồi, ngoài ra La Mông chừa lại một phần cho Tiếu Thụ Lâm.
“Lát nữa về rồi ăn”. Tiếu Thụ Lâm cầm rổ nói.
“Ăn bây giờ luôn đi”. La Mông biết cậu ta kỳ thật rất thích ăn sơn trà, hiện tại lại rãnh rỗi, ăn tại chỗ thật tốt?
“Về rồi ăn”. Tiếu Thụ Lâm kiên trì, gã cảm thấy ăn sơn trà ở nơi công cộng có chút ảnh hưởng hình tượng.
Tiếu Thụ Lâm người này thoạt nhìn rất đàn ông, nhưng mà đàn ông cũng không đại biểu gã không chú ý hình tượng, ví dụ như nói gã uống đồ uống chưa bao giờ dùng ống hút, ăn hạt dưa chưa bao giờ dùng răng cắn mà lấy tay bóc từ từ từ, này đều là vì gìn giữ hình tượng đàn ông của gã.
“Đi căn tin ăn ha”. La Mông cười cười, liền xách cái rổ sơn trà nhỏ đi hướng căn tin, Tiếu Thụ Lâm không do dự cũng đi theo, lúc này cách giờ cơm tối còn một lát, trước giờ cơm dù sao cũng rãnh rỗi, đi dâu chờ không phải chờ?
Ở trong căn tin, La Mông rửa tay, lại rửa sạch mớ sơn trà này, cầm ra một cái dĩa từ trong tủ chén, lại chạy đi phòng bếp tìm Hầu mập lấy gao gọt trái cây, sau đó liền ngồi tại mép bàn ăn, lột từng trái một sơn trà cho Tiếu Thụ Lâm.
Hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn, La Mông lột một trái sơn trà, Tiếu Thụ Lâm ăn một trái, nhìn cậu ấy cười tủm tỉm ăn thịt trái sơn trà, lại nhìn nhìn bờ mương bên ngoài hành lang, ba đứa bé ăn tới nước sơn trà dính đầy tay, La Mông cũng cảm thấy Tiếu Thụ Lâm ăn như vậy quả thật là đẹp mắt hơn.
“Mĩ Linh, con cái kẹp tóc này có từ đâu vậy?”. Lúc này, bên ngoài sân truyền tới thanh âm mang ý cười của La Hồng phượng.
“Bà nội cho”. La Mĩ Linh ăn sơn trà hàm hồ trả lời.
“Bà nội gì?”. Thanh âm của La Hồng Phượng có chút nghiêm túc lên.
“Chính là bà nội đó, bà nói là bà nội của bọn con”. La Mĩ Linh đại khái là phát hiện mẹ nó tức giận, thanh âm cũng trở nên có chút sợ hãi, người kia nói bà là bà nội của bọn nó, chị cũng nói bà là bà nội, vậy nó cũng không tính loạn lấy đồ người khác mà ha.
Trong căn tin, La Mông và Tiếu Thụ Lâm nghe tới đó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không ăn sơn trà nữa, đứng dậy đi ra bên ngoài sân.
“Bà ta còn cho con cái gì?”. La Hồng Phượng lại hỏi.
“Còn cho tiền, mua cho kem ly, còn nói lần tới muốn dẫn bọn con đi mua quần áo mới”. La Mĩ Linh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Còn có gì nữa?”. Lúc này La Hồng Phượng mặt đều sắp đen rồi.
“Còn bảo cho con đi Vĩnh Thanh chơi, nói dẫn con đi ăn KFC”. Thanh âm của La Mĩ Linh càng ngày càng nhỏ.
“Con muốn đi sao?”. La Hồng Phượng nhìn con gái mình, trong mắt thêm một chút ý vị gì đó không rõ.
“…..”. La Mĩ Linh không nói gì, cũng không dám ngẩng đầu nhìn La Hồng Phượng, nó có chút muốn đi Vĩnh Thanh chơi, muốn đi ăn KFC cũng muốn quần áo mới, chính là mẹ nó hiển nhiên mất hứng.
La Hồng Phượng đứng tại chỗ nhìn con gái út của chính mình, cô lấy hơi như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, liền im lặng đi ra ngoài.
La Mĩ Linh nhìn nhìn bóng lưng của mẹ nó, lại cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của chính mình, trong mắt chậm rãi tích nước mắt, La Mĩ Tuệ cũng sớm liền không ăn sơn trà nữa rồi, nhưng mà lúc này bé hiếm khi rất có tầm mắt không nói xen vào, chính là tại sau La Hồng Phượng đi rồi, bĩu môi đối em gái bé, nói: “Quần áo mới có cái gì tốt?”.
Bé Khỉ ngược lại là bình tĩnh, thấy La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đều không ăn rồi, liền lại cầm ra một cái rổ từ trong cái nhà kho bên cạnh, từ trong một cái rổ sơn trà mới nãy La Mông lấy cho bọn bé, lấy ra một ít kích cỡ đều đều vỏ khá hoàn chỉnh, định sáng mai mang đi nhà trẻ bán, một trái có thể bán ba tệ đó.
La Mông ở bên cạnh mới vừa nhìn một màn này, nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi, định giảng giải một chút đối hai chị em này.
Con nít không nhớ lâu, chuyện trước khi tới làng Đại Loan, hai đứa nó đại khái không nhớ rõ lắm, hơn nữa đứa bé nhỏ như vậy, thật sự không thể đồi hỏi quá nhiều đối hai đứa nó.
La Hồng Phượng vì tốt cho hai cô con gái, cũng không nói chuyện trước kia cùng hai đứa, còn có thể nói cái gì cùng hai đứa bé này? Nói ông nội bà nội của bọn nó không thương bọn nó? Hay là nói ba của bọn nó vì không cần chi trả phí nuôi dưỡng, trực tiếp liền vứt bỏ quyền nuôi nấng hai đứa?
La Mông còn chưa đi qua, Trần Kiến Hoa cũng đã ngồi xổm xuống trước mặt La Mĩ Linh rồi.
“Bà nội cháu thoạt nhìn thế nào?”. Trần Kiến Hoa hỏi La Mĩ Linh.
“…….”. La Mĩ Linh không lên tiếng.
“Đối với cháu rất tốt hả?”. Trần Kiến Hoa lại hỏi.
“Dạ.”. Bạn trong nhà trẻ đều nói bà nội của nó rất tốt, còn mua rất nhiều kem ly cho bọn nó ăn.
“Cháu ghét La Tuấn Bình không?”. Trần Kiến Hoa đột nhiên lại thay đổi đề tài.
“Ghét ạ!”. La Mĩ Linh không chút do dự đáp.
Lúc trước khi hai chị em La MĨ Tuệ, La Mĩ Linh mới tới trong làng, La Tuấn Bình liền từng bắt nạt hai chị em, còn cười nhạo bọn nó không ba, sau đó La Văn Phong ra mặt thay bọn nó dẫn mấy đứa con nít đánh thằng đó, La Tuấn Bình tìm ba nhà mình cáo trạng không có kết quả, còn trúng một trận chửi rủa, trong lòng rất là bất bình.
Năm ngoái La Cảnh Lượng ba của La Tuấn Bình dưới đề nghị của La Mông, ở trấn Thủy Ngưu Mở một quầy ăn uống, lại nhờ mặt mũi của La Mông, có mấy nhân vật lớn trấn trên làm chỗ dựa, buôn bán làm tới thuận buồm xuôi gió, bình thường ở nhà không ít ân cần dạy bảo đối con trai, bảo nó đừng bắt nạt hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ.
Người lớn càng là như vậy, trong lòng trẻ con lại càng là không lay chuyển được, liền nhớ mối thù này, cho tới bây giờ, mỗi lần La Tuấn Bình gặp hai chị em La Mĩ Linh và La Mĩ Tuệ cũng không cho sắc mặt dễ nhìn gì, thời gian dài, hai bên liền ghét lẫn nhau như vậy.
“Mẹ các cháu hình như cũng không ghét nhóc đó lắm”. Trần Kiến Hoa lại nói chuyện lạ đời.
“Gạt người”. La Mĩ Tuệ liền không tin trước nhất, thăng nhóc đó bắt nạt hai chị em nó, mẹ còn có thể không ghét nó?
“Thật, mới nãy mẹ cháu còn nói, thằng nhóc La Tuấn Bình đó rất chăm chỉ, vừa rãnh rỗi liền đi ra quâgy hàng ba mẹ nó giúp đỡ, lần trước mẹ cháu một mình xách một rổ rau củ đi trên đường, La Tuấn Bình còn xách giúp mẹ cháu”.
“…….”. Hai cô bé La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh đều bĩu môi.
“Mẹ các cháu còn nói, trong nhà liền hai cô con gái, không con trai, thấy nhóc đó vừa chăm chỉ lại nghe lời, cũng cảm thấy rất khiến người ta yêu thương……”. Trần Kiến Hoa rủ rỉ nói, bịa chuyện như thật.
“Chú nói bậy!”. Gã còn chưa nói được mấy câu, La Mĩ Tuệ bắt đầu giậm chân.
“Ô…..Chú nói bậy…….”. La Mĩ Linh trực tiếp liền khóc rồi.
“Chà, gấp cái gì, liền giỡn một chút với các cháu thôi”. Lúc này Trần Kiến Hoa lại cười tới gần lau nước mắt cho cô bé.
“Ai……Hức! Ai muốn nói giỡn chứ?”.
“Cháu xem xem, chú chỉ giỡn một chút, hai cháu liền tức thành như vầy rồi, mẹ cháu ghét bà nội cháu biết bao, cháu còn nói muốn đi mua quần áo mới cùng bà ta, còn muốn đi ăn KFC, cháu cũng vậy, mới nãy còn không lên tiếng, có phải trong lòng kỳ thật cũng muốn đi theo hay không?”. Trần Kiến Hoa bắt đầu dạy bảo hai đứa bé này.
“……..”. La Mĩ Linh có chút chột dạ, hiện tại bé là thật cảm thấy chính mình làm sai rồi, La Mĩ Tuệ cũng có chút bất an cúi đầu khẩy móng tay của chính mình. Cho dù người lớn trong nhà đều không nói với hai chị em nó, hai chị em nó ít nhiều vẫn là có chút biết, mẹ bọn nó không thích ông nội bà nội, cũng chưa bao giờ lui tới cùng bọn họ.
“Còn đứng ở đây làm gì, nhanh lên đi giải thích cùng mẹ”.
“Mẹ…….”. Sau mông mỗi đứa liền trúng một cái tát, hai cô bé liền giống như vặn dây cót, một đường chạy đi ra bên ngoài.
“Lớp giáo dục không tồi”. Chờ hai cô bé đi xa rồi, lão Chu mới từ từ phun ra một câu, lúc này anh chính là nhìn toàn bộ hành trình.
“Ha ha”. Trần Kiến Hoa cười cười, cũng không nói cái gì, trực tiếp giả ngu bỏ đi.
“Anh ta giấu tới cũng thật đủ sâu”. Trước đó La Mông liền từng đánh chủ ý tới Trần Kiến Hoa thay chị anh, sau đó xem xét, lại hoài nghi chính mình có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, dù sao quản sự của nhà bọn anh nhưng liền có một người thôi, đừng làm tới cuối cùng chuyện tốt không thành không nói, trợ thủ đắc lực lại làm chạy mất một người.
“Giấu cái gì?”. Tiếu Thụ Lâm không hiểu nội tình. Trình độ giáo dục? Cái này có cần thiết giấu sao?
Tại trước đó, đương nhiên đương nhiên còn phải được sự cho phép của lão Chu mới được, một cọng cỏ một cái cây một cục phân trên Ngưu Vương trang, đó đều thuộc về sỡ hữu của lão Chu.
Kỳ thật ấn tượng của lão Chu đối Mike và Charles vẫn là rất không tệ, hai người nước ngoài này thân thể cực kỳ khỏe, làm việc lại chịu bỏ sức lớn nhất, một chút cũng sẽ không lén dùng mánh lới.
Hai người này cũng là người thành thật, sống ở Ngưu Vương trang nhiều ngày như vậy, lúc nói chuyện phiếm cùng người ta, nói một hồi liền moi ruột moi gan ra nói hết.
Thì ra nhà bọn họ tổng cộng có ba anh em, hồi nhỏ trong nhà cũng là khá nghèo, sản phẩm trong nông trường bán không được giá tốt, mấy lần suýt nữa phá sản. Sau đó ba anh em trưởng thành, có thể hỗ trợ cho ba mẹ, chuyện đầu tiên làm chính là tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho nông sản phẩm của nhà mình, tìm một hồi chiêu số liền nhiều, sau đó phát triển trở thành thay nông trường và một ít khách sạn nhà hàng móc mối trung gian, kiếm chút phí phục vụ.
Sau này nữa, tài nguyên bọn họ nắm giữ trong tay càng ngày càng nhiều, dứt khoát liền tự mình mở một nhà hàng, đồ ăn tươi ngon và phục vụ chuyên nghiệp tạo ra danh tiếng, nghe nói hiện giờ đã mở hai chi nhánh rồi, anh cả của Mike và Charles ngay tại bên đó trấn giữ, hai anh em này vẫn là trời nam đất bắc tìm kiếm mỹ thực, duy trì sự mới mẻ của nhà hàng bọn họ.
Nghe nói hai người nước ngoài này muốn kinh doanh nông trường tại chỗ bọn anh, lão Chu vẫn là rất chào đón, phát triển nông nghiệp không có gì không tốt, hơn nữa tới khi đó nếu nông tường bọn họ thật có thể làm nên, khẳng định còn phải tìm người địa phương làm việc, có thể tạo ra công ăn việc làm cho người của trấn trên.
Phân trâu có thể bán cho bọn họ, giá cả cũng không mắc, thậm chí ngay cả trâu lao động tới khi đó đều có thể cho bọn họ mượn, nhưng mà tương lai mấy người họ nếu làm cái gì vượt qua điểm mấu chốt của lão Chu, anh tùy thời đều sẽ cắt đứt phân trâu, mặc kệ đối người trong nước hay là ngoài nước, lão Chu đều là cái thái độ như vậy.
Về phần đề xuất của đối phương, tương lai phải thường xuyên dẫn Nhị Lang qua đó dạo một chút, này có cái vấn đề gì? Có người bằng lòng ăn ngon uống ngon chiêu đãi, trên Ngưu Vương trang còn có thể bớt không ít cỏ khô đó.
Nói rõ đầu đuôi cùng bên lão Chu, Mike và Charles liền đi bàn chuyện đất đai, trước đó bọn họ đã nhìn trúng một ít đồi núi của làng Hạ Oa Tử, làng Hạ Oa Tử chính là một cái làng nhỏ hạ du của làng Đại Loan, đi qua làng Hạ Oa Tử, chính là trấn Thủy Ngưu, trước đó Tiếu Thụ Lâm mua cái nhà nhỏ hai tầng kia, hiện tại mợ gã sống ở căn nhà đó, chính là gần làng Hạ Oa tử.
*hạ du: Miền đất ở hạ lưu của sông; trái với thượng du, ở đây là hạ du con suối nhé.
Làng Hạ Oa Tử vốn liền không lớn, lúc náo nhiệt nhất cũng liền hơn mười hộ gia đình sống, hiện giờ dời đi chỉ còn có hai ba hộ, nhà trưởng làng chính là một hộ trong đó, ông lão này thấy haingười nước ngoài tìm tới nhàông, nói là muốn nhận thầu vùng núi của làng bọn ông, nhất thời cũng là có chút mắt trợn tròn.
Trước đó lúc La Mông muốn nhận thầu núi hoang ở làng Đại Loan, trưởng làng La Toàn Thuận cũng là không làm chủ được, còn phải hỏi qua bà con trong làng mới dám đồng ý, hiện giờ cái làng Hạ Oa Tử này liền càng đừng nói, nghe nói hai người nước ngoài này muốn bao núi, trưởng làng bỏ cái cuốc xuống, vội vàng chạy về quê nhà một chuyến, cũng may nhà bọn họ cách quê nhà cũng gần, nửa tiếng đồng hố liền có thể về tới rồi.
Nghe nói là người nước ngoài muốn bao núi, lãnh đạo của quê nhà cũng cực kỳ coi trọng, việc này làm không tốt một cái, này chính là sẽ có ảnh hưởng quốc tế. Cũng may diện tích đất bọn họ muốn nhận thầu không lớn, hơn nữa trước đó trong nước cũng có không ít án lệ như vậy, làm theo liền được, thật cũng không cần lo lắng quá mức, làm rất tốt, tương lai nói không chừng còn có thể lên bản tin thời sự.
Làng Họa Oa Tử tổng cộng không bao nhiêu đất núi, Mike và Charles nhận thầu cũng không nhiều, hạ du đập nước nhận thầu hai cái núi nhỏ, ngoài ra lại thuê một ít dân làng cày bừa, tổng cộng còn chưa tới một trăm mẫu, đám đất này bọn họ đều định dùng trồng cây sơn trà.
Trước đó lúc bọn họ chưa tới Ngưu Vương trang, cảm thấy trái dâu rừng bên hội sở của ông chủ Đoạn bán cũng là rất ngon rồi, chờ nếm qua sơn trà của ngưu Vương trang, bọn họ lại cảm thấy sơn trà mới là càng ngon, mà rượu sơn trà của nhà lão Chu, đó thật là tuyệt vời! Hai người bọn họ tìm la Mông bàn qua một lần, muốn mua chút rượu sơn trà của Ngưu Vương trang, bị anh ta từ chối, vì thế định tự mình làm.
Muốn trồng sơn trà tại khu vực này của bọn họ, đầu tiên cây sơn trà giống liền khó mua, nếu trực tiếp nhập giống tốt từ vùng đồng bằng tới đây, sợ là rất khó trồng tốt, khu vực bọn họ là vùng núi, ít người trồng cây sơn trà, trồng tốt liền càng ít.
Lúc trước cũng là có Mã Từ Quân trung gian móc nối, La Mông mới không tốn sức lắm liền mua về một đám cây sơn trà giống, gia đình đó đúng lúc cần tiền, mới nhịn đau bán ra một phần cây sơn trà giống yêu quý, hiện giờ hai người nước ngoài này liền không có vận may tốt như vậy rồi.
Nhưng mà bị bọn họ cảnh tỉnh, lão Chu ngược lại lại nghĩ tới một chuyện, lúc trước khi anh mua cây sơn trà giống, là định năm nay muốn chiết cành một đám, sau đó bận rộn, suýt nữa liền quên mất tiêu, sơn trà của nhà anh ngon như vậy bán giá tốt như vậy, không trồng nhiều một chút tiếc lắm.
Hiện tại chính là lúc trồng cây tốt nhất, bây giờ trước mua chút gốc ghép về trồng, đợi cho sơn trà của năm nay hái hết rồi, đám gốc ghép này cơ bản cũng đã cắm sâu rễ trên Ngưu Vương trang rồi, tới khi đó lại ghép cành chiết lên, nói không chừng năm tới liền lại có thể hái nhiều thêm một đám trái cây rồi.
Sau khi việc cho khỉ ăn có người lãnh rồi, lão Chu liền nhàn rỗi hơn rồi, buổi chiều cũng có thể không bận không lật đật ngồi ở dưới hành lang tứ hợp viện gõ bàn tính nhỏ.
Trong lòng anh suy nghĩ, rượu sơn trà của năm nay cũng phải ngâm nhiều chút, việc này không thể kéo dài nữa, sở dĩ Ngưu Vương trang của anh có thể kiếm tiền, ngoại trừ linh tuyền, chính là dựa vào hàng loạt sức lao động giá rẻ mà phải không, sở dĩ người ta bằng lòng làm sức lao động giá rẻ cho anh, không phải là vì đám ăn ngon uống ngon này à.
Gần đây trong diễn đàn Đồng thành thường thường có người nói trấn Thủy Ngưu phong cảnh đẹp, Ngưu Vương trang càng là nơi tốt để đi thay đổi tâm tình, nhưng mà ở trong mắt lão Chu, phong cảnh cái gì tâm tình cái gì đều là hư ảo, nếu thức ăn không ngon, tất cả đều bọn người kia tất cả đều phải gào khóc nhảy dựng lên tạo phản cùng anh.
Cho nên nói, làm nhiều chút rượu sơn trà, thỉnh thoảng lấy ra một hai bình, cổ vũ khích lệ sĩ khí, ổn định lòng người một chút.
“Ba ba”.
“Cậu! Muốn ăn sơn trà!”.
Hơn bốn giờ chiều, Tiếu Thụ Lâm liền đón Bé Khỉ về rồi, thuận tiện cũng đón hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ về đây cùng, mấy đứa nhóc này mỗi lần tụ lại ăn sơn trà, ăn một lần có thể ăn luôn non nửa rổ, cũng may đám sơn trà này đều là trên núi chính mình sản xuất, bằng không nếu toàn bộ dựa vào mua về ăn, này thật đúng là có chút chịu không nổi.
Lão Chu đứng dậy lấy ra một rổ nhỏ sơn trà từ trong một cái nhà kho đằng sau, đám sơn trà này đều là sơn trà hái về trên núi của sáng hôm nay, sau đó anh bảo người chọn ra từ trong cái sọt, có một số vỏ bị cào rách, có một số là lúc sinh trưởng đụng phải nhánh cây hoặc là bị sâu cắn một chút, còn có một số hình dạng không tốt lắm.
Giá của sơn trà của Ngưu vương trang bán cho Cực Vị lâu và bên Hồng Công đều rất cao, dưới giá cả cao như vậy, lại bán loại trái cây rõ ràng mang tỳ vết cho bọn họ còn có chút ngượng ngùng, lựa chọn một lượt vẫn là phải làm, trái cây bị loại chính mình ăn cũng là như nhau, dù sao đều là một vị.
“Cho cậu”. Ngoại trừ một rổ vừa rồi, ngoài ra La Mông chừa lại một phần cho Tiếu Thụ Lâm.
“Lát nữa về rồi ăn”. Tiếu Thụ Lâm cầm rổ nói.
“Ăn bây giờ luôn đi”. La Mông biết cậu ta kỳ thật rất thích ăn sơn trà, hiện tại lại rãnh rỗi, ăn tại chỗ thật tốt?
“Về rồi ăn”. Tiếu Thụ Lâm kiên trì, gã cảm thấy ăn sơn trà ở nơi công cộng có chút ảnh hưởng hình tượng.
Tiếu Thụ Lâm người này thoạt nhìn rất đàn ông, nhưng mà đàn ông cũng không đại biểu gã không chú ý hình tượng, ví dụ như nói gã uống đồ uống chưa bao giờ dùng ống hút, ăn hạt dưa chưa bao giờ dùng răng cắn mà lấy tay bóc từ từ từ, này đều là vì gìn giữ hình tượng đàn ông của gã.
“Đi căn tin ăn ha”. La Mông cười cười, liền xách cái rổ sơn trà nhỏ đi hướng căn tin, Tiếu Thụ Lâm không do dự cũng đi theo, lúc này cách giờ cơm tối còn một lát, trước giờ cơm dù sao cũng rãnh rỗi, đi dâu chờ không phải chờ?
Ở trong căn tin, La Mông rửa tay, lại rửa sạch mớ sơn trà này, cầm ra một cái dĩa từ trong tủ chén, lại chạy đi phòng bếp tìm Hầu mập lấy gao gọt trái cây, sau đó liền ngồi tại mép bàn ăn, lột từng trái một sơn trà cho Tiếu Thụ Lâm.
Hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn, La Mông lột một trái sơn trà, Tiếu Thụ Lâm ăn một trái, nhìn cậu ấy cười tủm tỉm ăn thịt trái sơn trà, lại nhìn nhìn bờ mương bên ngoài hành lang, ba đứa bé ăn tới nước sơn trà dính đầy tay, La Mông cũng cảm thấy Tiếu Thụ Lâm ăn như vậy quả thật là đẹp mắt hơn.
“Mĩ Linh, con cái kẹp tóc này có từ đâu vậy?”. Lúc này, bên ngoài sân truyền tới thanh âm mang ý cười của La Hồng phượng.
“Bà nội cho”. La Mĩ Linh ăn sơn trà hàm hồ trả lời.
“Bà nội gì?”. Thanh âm của La Hồng Phượng có chút nghiêm túc lên.
“Chính là bà nội đó, bà nói là bà nội của bọn con”. La Mĩ Linh đại khái là phát hiện mẹ nó tức giận, thanh âm cũng trở nên có chút sợ hãi, người kia nói bà là bà nội của bọn nó, chị cũng nói bà là bà nội, vậy nó cũng không tính loạn lấy đồ người khác mà ha.
Trong căn tin, La Mông và Tiếu Thụ Lâm nghe tới đó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không ăn sơn trà nữa, đứng dậy đi ra bên ngoài sân.
“Bà ta còn cho con cái gì?”. La Hồng Phượng lại hỏi.
“Còn cho tiền, mua cho kem ly, còn nói lần tới muốn dẫn bọn con đi mua quần áo mới”. La Mĩ Linh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Còn có gì nữa?”. Lúc này La Hồng Phượng mặt đều sắp đen rồi.
“Còn bảo cho con đi Vĩnh Thanh chơi, nói dẫn con đi ăn KFC”. Thanh âm của La Mĩ Linh càng ngày càng nhỏ.
“Con muốn đi sao?”. La Hồng Phượng nhìn con gái mình, trong mắt thêm một chút ý vị gì đó không rõ.
“…..”. La Mĩ Linh không nói gì, cũng không dám ngẩng đầu nhìn La Hồng Phượng, nó có chút muốn đi Vĩnh Thanh chơi, muốn đi ăn KFC cũng muốn quần áo mới, chính là mẹ nó hiển nhiên mất hứng.
La Hồng Phượng đứng tại chỗ nhìn con gái út của chính mình, cô lấy hơi như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, liền im lặng đi ra ngoài.
La Mĩ Linh nhìn nhìn bóng lưng của mẹ nó, lại cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của chính mình, trong mắt chậm rãi tích nước mắt, La Mĩ Tuệ cũng sớm liền không ăn sơn trà nữa rồi, nhưng mà lúc này bé hiếm khi rất có tầm mắt không nói xen vào, chính là tại sau La Hồng Phượng đi rồi, bĩu môi đối em gái bé, nói: “Quần áo mới có cái gì tốt?”.
Bé Khỉ ngược lại là bình tĩnh, thấy La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đều không ăn rồi, liền lại cầm ra một cái rổ từ trong cái nhà kho bên cạnh, từ trong một cái rổ sơn trà mới nãy La Mông lấy cho bọn bé, lấy ra một ít kích cỡ đều đều vỏ khá hoàn chỉnh, định sáng mai mang đi nhà trẻ bán, một trái có thể bán ba tệ đó.
La Mông ở bên cạnh mới vừa nhìn một màn này, nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi, định giảng giải một chút đối hai chị em này.
Con nít không nhớ lâu, chuyện trước khi tới làng Đại Loan, hai đứa nó đại khái không nhớ rõ lắm, hơn nữa đứa bé nhỏ như vậy, thật sự không thể đồi hỏi quá nhiều đối hai đứa nó.
La Hồng Phượng vì tốt cho hai cô con gái, cũng không nói chuyện trước kia cùng hai đứa, còn có thể nói cái gì cùng hai đứa bé này? Nói ông nội bà nội của bọn nó không thương bọn nó? Hay là nói ba của bọn nó vì không cần chi trả phí nuôi dưỡng, trực tiếp liền vứt bỏ quyền nuôi nấng hai đứa?
La Mông còn chưa đi qua, Trần Kiến Hoa cũng đã ngồi xổm xuống trước mặt La Mĩ Linh rồi.
“Bà nội cháu thoạt nhìn thế nào?”. Trần Kiến Hoa hỏi La Mĩ Linh.
“…….”. La Mĩ Linh không lên tiếng.
“Đối với cháu rất tốt hả?”. Trần Kiến Hoa lại hỏi.
“Dạ.”. Bạn trong nhà trẻ đều nói bà nội của nó rất tốt, còn mua rất nhiều kem ly cho bọn nó ăn.
“Cháu ghét La Tuấn Bình không?”. Trần Kiến Hoa đột nhiên lại thay đổi đề tài.
“Ghét ạ!”. La Mĩ Linh không chút do dự đáp.
Lúc trước khi hai chị em La MĨ Tuệ, La Mĩ Linh mới tới trong làng, La Tuấn Bình liền từng bắt nạt hai chị em, còn cười nhạo bọn nó không ba, sau đó La Văn Phong ra mặt thay bọn nó dẫn mấy đứa con nít đánh thằng đó, La Tuấn Bình tìm ba nhà mình cáo trạng không có kết quả, còn trúng một trận chửi rủa, trong lòng rất là bất bình.
Năm ngoái La Cảnh Lượng ba của La Tuấn Bình dưới đề nghị của La Mông, ở trấn Thủy Ngưu Mở một quầy ăn uống, lại nhờ mặt mũi của La Mông, có mấy nhân vật lớn trấn trên làm chỗ dựa, buôn bán làm tới thuận buồm xuôi gió, bình thường ở nhà không ít ân cần dạy bảo đối con trai, bảo nó đừng bắt nạt hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ.
Người lớn càng là như vậy, trong lòng trẻ con lại càng là không lay chuyển được, liền nhớ mối thù này, cho tới bây giờ, mỗi lần La Tuấn Bình gặp hai chị em La Mĩ Linh và La Mĩ Tuệ cũng không cho sắc mặt dễ nhìn gì, thời gian dài, hai bên liền ghét lẫn nhau như vậy.
“Mẹ các cháu hình như cũng không ghét nhóc đó lắm”. Trần Kiến Hoa lại nói chuyện lạ đời.
“Gạt người”. La Mĩ Tuệ liền không tin trước nhất, thăng nhóc đó bắt nạt hai chị em nó, mẹ còn có thể không ghét nó?
“Thật, mới nãy mẹ cháu còn nói, thằng nhóc La Tuấn Bình đó rất chăm chỉ, vừa rãnh rỗi liền đi ra quâgy hàng ba mẹ nó giúp đỡ, lần trước mẹ cháu một mình xách một rổ rau củ đi trên đường, La Tuấn Bình còn xách giúp mẹ cháu”.
“…….”. Hai cô bé La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh đều bĩu môi.
“Mẹ các cháu còn nói, trong nhà liền hai cô con gái, không con trai, thấy nhóc đó vừa chăm chỉ lại nghe lời, cũng cảm thấy rất khiến người ta yêu thương……”. Trần Kiến Hoa rủ rỉ nói, bịa chuyện như thật.
“Chú nói bậy!”. Gã còn chưa nói được mấy câu, La Mĩ Tuệ bắt đầu giậm chân.
“Ô…..Chú nói bậy…….”. La Mĩ Linh trực tiếp liền khóc rồi.
“Chà, gấp cái gì, liền giỡn một chút với các cháu thôi”. Lúc này Trần Kiến Hoa lại cười tới gần lau nước mắt cho cô bé.
“Ai……Hức! Ai muốn nói giỡn chứ?”.
“Cháu xem xem, chú chỉ giỡn một chút, hai cháu liền tức thành như vầy rồi, mẹ cháu ghét bà nội cháu biết bao, cháu còn nói muốn đi mua quần áo mới cùng bà ta, còn muốn đi ăn KFC, cháu cũng vậy, mới nãy còn không lên tiếng, có phải trong lòng kỳ thật cũng muốn đi theo hay không?”. Trần Kiến Hoa bắt đầu dạy bảo hai đứa bé này.
“……..”. La Mĩ Linh có chút chột dạ, hiện tại bé là thật cảm thấy chính mình làm sai rồi, La Mĩ Tuệ cũng có chút bất an cúi đầu khẩy móng tay của chính mình. Cho dù người lớn trong nhà đều không nói với hai chị em nó, hai chị em nó ít nhiều vẫn là có chút biết, mẹ bọn nó không thích ông nội bà nội, cũng chưa bao giờ lui tới cùng bọn họ.
“Còn đứng ở đây làm gì, nhanh lên đi giải thích cùng mẹ”.
“Mẹ…….”. Sau mông mỗi đứa liền trúng một cái tát, hai cô bé liền giống như vặn dây cót, một đường chạy đi ra bên ngoài.
“Lớp giáo dục không tồi”. Chờ hai cô bé đi xa rồi, lão Chu mới từ từ phun ra một câu, lúc này anh chính là nhìn toàn bộ hành trình.
“Ha ha”. Trần Kiến Hoa cười cười, cũng không nói cái gì, trực tiếp giả ngu bỏ đi.
“Anh ta giấu tới cũng thật đủ sâu”. Trước đó La Mông liền từng đánh chủ ý tới Trần Kiến Hoa thay chị anh, sau đó xem xét, lại hoài nghi chính mình có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, dù sao quản sự của nhà bọn anh nhưng liền có một người thôi, đừng làm tới cuối cùng chuyện tốt không thành không nói, trợ thủ đắc lực lại làm chạy mất một người.
“Giấu cái gì?”. Tiếu Thụ Lâm không hiểu nội tình. Trình độ giáo dục? Cái này có cần thiết giấu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.