Ngưu Nam

Chương 94: Nhìn thấy trước và ngửi thấy trước…

Báo Chỉ Hồ Tường

01/12/2017

Bảy giờ rưỡi tối, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại một lần nữa hẹn nhau đi căn nhà nhỏ trên trấn Thủy Ngưu, thẳng đến mười hai giờ khuya thì bọn họ mới lái xe về tới trong làng.

Hôm sau Tiếu Thụ Lâm như cũ đi Ngưu Vương trang hỗ trợ, hôm qua tuy rằng gã hơi vượt lên trước Úy Trác Dương, nhưng vẫn là không có hoàn toàn đánh bại tên đó, hôm nay tiếp tục. Nhưng mà đợi suốt tới khi mọi người đều ăn xong bữa sáng lên núi làm việc, Tiếu Thụ Lâm vẫn là không có nhìn tới bóng dáng của Úy Trác Dương.

“Người đâu?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.

“Còn ngủ, chắc là mệt rủ rồi”. La Mông vẫn là biết Úy Trác Dương có mấy phân lượng, chỉ bằng mấy miếng cơ bắp gã ta tới phòng gym tập ra kia, muốn so thể lực với Tiếu Thụ Lâm thì vẫn kém xa.

“Chậc, thật vô dụng”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười tới kêu sáng lạn, sau đó khiêng cuốc lên vai, cùng La Mông cùng đi lên núi làm việc.

Úy Trác Dương này vừa ngủ liền ngủ thẳng tới mười giờ rưỡi sáng, nhìn xem ngoài cửa sổ, trời nắng to, may mắn La Mông sắp xếp căn phòng nhỏ này cho gã có cửa sổ là hướng Bắc, sáng chiều đều không bị mặt trời chiếu tới, hơn nửa buổi sáng này gã ngủ cực ngon.

Đêm qua sau khi bọn La Mông đi rồi, những người thành phố còn cứng rắn kéo gã đi bờ khe suối ở bên ngoài nướng khoai, làm cái lửa trại tiệc tối, ca hát, ca hát, tán dóc, tán dóc, còn có kể chuyện ma, sợ tới mức một ít nữ giới hô to gọi nhỏ.

Càng quá đáng chính là tên để tóc dài, mang đàn ghita ra đàn không nói, còn hướng hộp đàn ghita trước mặt người ta lấy tiền, gã là tới làm việc nông hay là biểu diễn nghệ thuật kiếm tiền vậy? Nhưng mà xem tại phân thượng gã đàn hát đều coi như không tồi, Úy Trác Dương cuối cùng cũng thả vào trong mười đồng.

Lúc Úy Trác Dương mang dép lê treo cái khăn mặt trên cổ tới bờ rãnh nước rửa mặt, bên cạnh rất nhiều người cao tuổi đang xắt lát khoai lang, đêm qua trong viện tử mấy người làm đậu hủ đều dùng nồi lớn nấu khoai lang, ngoài ra còn bày rất nhiều bếp lò, từng nồi từng nồi, bên trong tất cả đều là toàn bộ nấu khoai lang.

La Mông chuyên môn sắp xếp hai ông bác trông lửa, trước dùng lửa lớn nấu, lại dùng lửa nhỏ hầm, hầm tới cả sân đều là mùi khoai lang, vẫn nấu tới mười hai giờ đêm mới tắt lửa. Hai ông bác trông lửa ngủ lại ngay tại căn phòng trên lầu của tứ hợp viện, cũng là ngủ thẳng tới tối mới dậy, hôm nay không cần làm việc cũng được nhận tiền công một ngày, bản thân họ muốn làm thì La Mông cũng không cho, các ông bác bà bác này, thằ rằng để họ rãnh rỗi chút, cũng đừng để họ mệt quá.

Khoai lang nấu chín ở trong nồi một đêm, cũng nguội hết rồi, sáng nay lấy từng củ từng củ trong nồi ra, đựng trong cái sọt, khiêng ra ngoài xắt lát, xắt thành lát khoai lang mỏng chừng nửa mm, trải lên phên trúc phơi nắng mấy ngày, liền thành khoai lang khô.

Úy Trác Dương đánh răng rửa mặt xong, liền đi qua từ trong sọt cầm củ khoai lang ăn, lột lớp vỏ bên ngoài, liền lộ ra thịt khoai lang màu cam hồng hồng, cắn một ngụm, vừa bột lại ngọt, mềm mềm lạnh lạnh, ăn ngon cực kỳ.

Người này ăn một củ lại một củ, mấy người già biết gã là khách của La Mông, cũng đều không ngăn cản, còn nói chuyện cùng gã, đợi tới lúc bọn La Mông từ trên núi xuống ăn cơm trưa, gã cũng tự lấp một bụng khoai lang lạnh. Nhưng mà cơm trưa gã còn muốn ăn tiếp, không ăn nổi cơm thì ăn rau.

Buổi chiều Úy Trác Dương vẫn là không lên núi, cho dù Tiếu Thụ Lâm xem thường như thế nào thì gã chính là không lên núi, gã chính là khách nha, nào có để khách làm việc chứ? Hơn nữa bây giờ gã cả người đau nhức, đoán chừng ngay cả cái cuốc đều không khiêng nổi, chờ ở trong viện tử rất tốt nha, có ăn có uống, lại tán gẫu cùng các ông bà bác, khỏi phải nói thích ý bao nhiêu.

Một lát sau mẹ gã gọi điện thoại tới hỏi Ngưu Vương trang thế nào, Úy Trác Dương liền nói rất tốt, có khoai lang có dưa hấu, gã lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa ăn qua dưa hấu ngon như vậy, khoai lang cũng ăn ngon, nhất là hầm cả đêm sau đó để nguội ăn, mùi vị đó thật rung động…….

Sau đó mẹ gã liền nói, hạn gã trong vòng 3 ngày về nhà, ăn ngon tận lực mang nhiều.

“Nhưng mà, mẹ à, dưa hấu này người ta đặt ở trong kho lạnh, mang về để chưa được mấy ngày liền hư rồi, nếu không liền mang khoai lang đi, nếu không con chuyển phát nhanh khoai lang cho mẹ?”. Bây giờ Úy Trác Dương còn chưa muốn về nhà nha.

“Không sao, không có kho lạnh thì chúng ta có thể xây một cái”.

Cứ như vậy, ngày lành Úy Trác Dương ở Ngưu Vương trang ăn ngon uống ngon sớm bước vào kết thúc.

Buổi chiều thời gian vắt sữa, La Hưng Hữu tới Ngưu Vương trang, ở trong tứ hợp viện không gặp được La Mông, liền trực tiếp đi tìm ở ruộng khoai lang.

“Hôm nay sao anh lại rảnh như vậy?”. La Mông xốc xốc cái bao tải, sau đó vỗ vỗ tay, cùng La Hưng Hữu đi tới dưới bóng râm nói chuyện, người này có thể tới trên đỉnh núi tìm mình, khẳng định chính là có việc.

“Em gái của Hạ Bình tới đây, chuyên môn để em ấy trông coi máy tính, mấy ngày nay liền không bận như vậy nữa”. La Hưng Hữu trả lời.

“Được đó, khách quen đều có rồi, hai vợ chồng anh liền phụ trách đóng gói giao hàng, thời gian liền có rồi”. La Mông từ trong ấm trà dưới bóng râm rót một ly nước trà, ừng ực ừng ực uống xong, lại quơ quơ cái ly với Tiếu Thụ Lâm ở đầu ruộng, hỏi gã muốn qua đây uống miếng nước hay không, Tiếu Thụ Lâm lắc đầu, tỏ vẻ gã không khát.

“Hôm nay qua đây có chuyện gì vậy?”. La Mông hỏi La Hưng Hữu.

“Vốn chính là muốn tới chở chút đậu, thuận tiện hỏi một chút khoai lang nhà cậu muốn đăng lên mạng bán hay không, bọn họ nói cậu ở trên núi, anh liền lên đây”. La Hưng Hữu nói.

“Đăng lên bán đi”. Khoai lang của anh một mảnh núi lớn thế này, chỉ là một ngày hôm qua liền thu một đống như ngọn núi nhỏ rồi, chờ thu hết toàn bộ rồi, nếu không thể chế biến kịp thời, tới lúc đó lưu trữ như thế nào cũng là một vấn đề lớn, dứt khoát bán một phần trước.

“Giá định bao nhiêu?”. La Hưng Hữu hỏi.

“Người trong làng mình bình thường định bao nhiêu?”. La Mông hỏi La Hưng Hữu.

“Bình thường chính là khoảng một đồng tám, hai đồng, anh lên mạng coi tiệm online của người khác, rất nhiều người chỉ bán một đồng rưỡi, cũng là nông sản trong làng, lượng tiêu thụ và đánh giá đều rất không sai”. Sau khi tiệm online này mở mấy tháng, La Hưng Hữu cũng sâu sắc cảm nhận được khác biệt của khu miền núi và bình nguyên này của bọn họ, đồng dạng đều là bán nông sản, tiệm online người ta hở ra liền là lượng tiêu thụ tháng trên vạn (1 vạn =10.000), tiệm online nhà gã lại hở ra liền hết hàng.



“Anh cũng không cần hâm mộ người ta”. La Mông cười cười nói: “Chỉ cần đồ trong làng mình bán ra ngoài, đánh giá tốt, anh cũng có thể kiếm được tiền, vậy là được rồi, còn để ý người ta mua bán được bao nhiêu làm gì?”.

“Hài, cũng đúng”. La Hưng Hữu có chút ngượng ngùng cười cười, gần đây gã quả thật có chút bị sự tăng vọt của giao dịch nông sản rầm rầm rộ rộ trên mạng làm mờ mắt.

Từ sau sự kiện 《Bách độc phổ 》, trên mạng liền dâng lên một dòng sức nóng nông thôn, mua lương thực nông sản đều trực tiếp tìm một ít tiệm online của nông thôn mở mà mua, không qua con buôn trung gian, tuy rằng phân hóa học nông dược cũng sẽ có, nhưng là bỏ bớt khâu trung gian này, vẫn là khiến người ta yên tâm không ít.

Gần đây trên Taobao còn có rất nhiều tiệm nông sản online nổi như cồn, giương cờ hiệu tự sản xuất tự tiêu dùng không phụ gia, lượng tiêu thụ rất là khả quan, tại trong loại hoàn cảnh này, tiệm online của làng Đại Loan trên Taobao liền có vẻ khiêm tốn, hai ba ngày hết hàng ngừng hàng, dưới tình huống như vậy, La Hưng Hữu có chút sốt ruột cũng là có thể hiểu được.

“Khoai lang nhà cậu bán bao nhiêu tiền một cân?”. Sau khi nghĩ thông, tâm tình của La Hưng Hữu cũng là thoải mái nhiều, trước đó gã luôn luôn bị một loại cảm giác nghẹt thở bao phủ, còn có một loại cảm giác khẩn trương bị người ta ném ở đằng sau, vẫn muốn cạnh tranh, lại quên dự tính ban đầu chính mình mở tiệm online này.

Lát nữa gã về nhà còn phải nói rõ cùng Triệu Hạ Bình còn có cô em vợ nhà bọn họ, đừng hoảng đừng loạn, cũng đừng lại đi tra xét tiệm online của người ta, làm tốt buôn bán nhà mình liền được, có thời gian đó còn không bằng mỗi ngày ngủ thêm mấy giờ.

“Liền bán hai đồng rưỡi một cân”. La Mông nói.

“Hợp lí”. La Hưng Hữu cười cười: “Nếu cậu định giá thấp, những người khác trong làng mình cũng phải hạ giá, bằng không bán không chạy”.

“Em biết”. Việc này trong lòng La Mông hiển nhiên biết trước.

“Vậy lát nữa cậu bảo bọn họ chừa một đám khoai lang đừng rửa, muộn chút anh đăng khoai lang nhà cậu lên, buổi tối hẳn là liền có đơn đặt hàng tới”. Khoai lang rửa qua không thể đăng, tới lúc đó bọn họ phải gửi chuyển phát nhanh, còn không biết trên đường phải đi mấy ngày nữa, cững đừng nửa đường liền bị hư.

“Được”. La Mông đáp ứng, chờ sau khi La Hưng Hữu đi về rồi, anh liền gọi điện thoại cho La Toàn Quý, bảo chú ấy sắp xếp một chút, khoai lang chiều chở về liền đều đừng rửa sạch, chất đống ở trong nhà kho trước.

“Cháu nhờ chú hỏi Vua thùng, người ta nói sẩm tối hôm nay có thể đưa năm mươi cái qua đây, còn lại còn phải chờ một tuần”. Ở đầu bên kia điện thoại La Toàn Quý nói với La Mông, Vua thùng là một loại thùng gỗ lớn phỏ biến trong nông thôn, bình thường ấn đường kính lớn nhỏ chia vài loại kích cỡ, lần này bọn La Mông đặt tự nhiên là cái loại lớn nhất.

“Vậy được rồi ạ, ngày mai cháu liền nghiền khoai lang rửabột, chú coi năm mươi cái thùng có thể rửa bao nhiêu khoai lang?”. Việc này trong lòng La Mông không rõ, la Toàn Quý lại biết rõ, hàng năm trong làng có người mrửa bột khoai lang, nhiều người đều nhờ ông giúp.

La Toàn Quý nói ước chừng bao nhiêu, trong lòng La Mông có cái số thực tế, sau đó liền cúp điện thoại, tiếp tục cùng Tiếu Thụ Lâm đào khoai lang. Trong chốc lát thời gian này, Tiếu Thụ Lâm lại đào ra một mảnh ruộng khoai lang thật lớn, để lại khoai lang đầy đất, khiến La Mông hơn nửa giờ tiếp theo đều phải vùi đầu đau khổ nhặt.

Người này là cố ý, gã không thích La Mông đi khỏi đầu ruộng, để lại một mình gã làm việc trong ruộng, La Mông đương nhiên cũng biết.

Cùng ngày sẩm tối cơm nước xong, Úy Trác Dương liền ăn no ợ một cái tạm biệt La Mông, nói mình sáng mai liền phải đi.

“Mẹ tui đang chờ ở nhà”. Mẹ Úy Trác Dương say xe, không đi xa được, cha gã cũng không thể để một mình bạn già ở lại trong nhà, bây giờ hai ông bà đều ở nhà ngóng trông gã mang đồ về nhà.

“Vậy ngày mai mấy giờ đi?”.

“Ăn sáng xong mới đi”. Hai hôm nay nghe những người trên Ngưu Vương trang này nhiều lần thổi phồng nói bữa sáng của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm ăn ngon như thế nào như thế nào, gã tốt xấu cũng phải hưởng qua một lần mới được nha.

“Vậy bây giờ chúng ta đi lên núi chuẩn bị hạt dẻ”. Khó lắm mới tới được một lần, lại ở chưa tới hai ngày, dù sao cũng phải để Úy Trác Dương mang nhiều đồ chút về nhà, thừa dịp bây giờ trời còn chưa tối, đi chuẩn bị hạt dẻ để Úy Trác Dương cùng mang về.

Vì thế hai mươi phút sau, ba người La Mông, Tiếu Thụ Lâm còn có Úy Trác Dương liền xuất hiện ở tại rừng hạt dẻ, lưng đeo sọt cầm kiềm gắp than, từng bước từng bước từ trên cây kẹp trái hạt dẻ xuống.

“Ô……Gâu!”. Đột nhiên trong rừng hạt dẻ truyền tới một tiếng chó sủa không quá chính tông nhưng mà khí phách mười phần, trên Ngưu Vương Trang sẽ kêu to như vậy, liền chỉ một con Nha Nha.

“Là tao nhìn thấy trước!”. Tiếp theo lại là một tiếng trẻ con giòn tan, La Mông vừa nghe chính là con nhóc La Mĩ Tuệ kia.

“Ô…….Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha kêu tới càng hung.

“Mày kêu nữa! Tao đánh mày!”. La Mĩ Tuệ một chút đều không sợ nó, bé chính là luyện qua võ công.

“Mĩ Tuệ, Mĩ Linh, hai đứa ở đây làm gì vậy?”. La Mông theo tiếng tìm tới, liền nhìn thấy La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh đang giằng co cùng con Husky ngốc.

“……..Cậu”. La Mĩ Tuệ thấy La Mông tới đây, tiểu vũ trụ nhất thời liền không bùng nổ.

“Trễ như vầy rồi sao còn ở đây hả? Ăn cơm xong rồi?”. Lát nữa trời liền tối đen rồi, mảnh triền núi này cách rất xa bên tứ hợp viện, hai đứa nhóc này lá gan thật rất lớn.



“Ăn rồi ạ”. Ăn cơm xong các bé nói muốn đi ra ngoài chơi cùng La Hồng Phượng, La Hồng Phượng liền tưởng hai đứa là muốn cùng chơi với con nít trong làng, cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, ai có thể nghĩ tới hai đứa nó còn có thể tự mình lên núi chứ?

Nhưng mà, nghiêm khắc nói tiếp cũng không xem như tự mình lên núi, còn có bạn mà, Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Nhị Lang một con không sót, đều ở đây, mấy con trâu nhỏ khác lúc này lại không đi theo, đại khái là không đi ra được, bên chuồng trâu còn có hàng rào mà, không mở hàng rào liền không đi ra được, Nhị Lang không mang theo bọn nó, đại khái là không muốn gia tăng số lượng mục tiêu.

“Hai đứa tới đây làm gì? Hái hạt dẻ à?”. La Mông hỏi hai chị em.

“Không có, bọn cháu là nhặt ở trên đất”. La Mĩ Linh vội vàng giải thích, trước đó hai chị em ăn qua một lần gà hầm hạt dẻ, sau đó liền nhớ thương mảnh rừng hạt dẻ trên Ngưu Vương trang, nhưng mà bà ngoại nói hạt dẻ còn chưa chín, hiện tại không thể hái, vì thế đành phải nhẫn nại.

Không nghĩ tới chiều hôm qua lúc hai bé chơi đùa ở trên Ngưu Vương trang, trong lúc vô tình thế nhưng phát hiện quân đoàn động vật ẩn dấu không ít hạt dẻ.

Hia chị em mỗi đứa một tảng đá, liền giúp bọn nó đập bể vài chỗ dưới miệng trái hạt dẻ, đống trái hạt dẻ kia đập ra xong, hai bé và quân đoàn động vật ăn tới kêu cao hứng nha, ăn xong rồi, tình hữu nghị tự nhiên liền sinh ra, tiếp theo Đông, Tây, Nam, Bắc và Nha Nha, Nhị Lang dắt hai bé tới rừng hạt dẻ cùng nhau nhặt hạt dẻ.

“Đông, Tây, Nam, Bắc”. La Mông la một tiếng bốn con chó nhỏ kia.

“Ô…….”. Nhóm chó nhỏ mỗi con cúi đầu, một bộ dạng thành thật sau khi làm sai.

“Quay về chuồng gà đi ngủ”. La Mông nói.

“Ô!”. Đông, Tây, Nam, Bắc tuân lệnh, trực tiếp liền hướng phương hướng chuồng gà chạy trốn chạy qua, chớp mắt bỏ chạy mất bóng.

“Nhị Lang mày cũng quay về chuồng trâu”. La Mông có chút bất đắc dĩ nói với con nghé con hướng cách đó không xa đang vung đuôi ăn cỏ, giờ đều thời gian gì rồi, còn giả bộ đi ngang qua cái gì?

“Ụm bò…….”. Nhị Lang kêu một tiếng, ung dung thảnh thơi vẫy vẫy cái đuôi, đi hướng dưới triền núi.

“Nhanh kên!”. La Mông hét lên một tiếng. Mày đó! Còn giả bộ cụ lớn với ông mày à!

“Lộc cộc! Lộc cộc!”. Nghé con choai choai lập tức vung chân bỏ chạy, nhanh như chớp ra khỏi rừng hạt dẻ.

“Nha Nha, quay về chuồng trâu”. Còn lại đó là một con lì lợm, La Mông đặc biệt dành đối phó cuối cùng.

“A ô a ô a ô…….”. Nha Nha quả nhiên không hợp hợp tác, hai mắt nhìn chằm chằm túi nhựa đựng trái hạt dẻ của La Mĩ Tuệ, miệng a ô liên tục.

“Là tao nhìn thấy trước!”. La Mĩ Tuệ ôm chặt cái túi lớn.

“Ô! A ô a ô a ô!”. Là tôi ngừi thấy trước!

“Đưa đây”. La Mông vươn bàn tay hướng La Mĩ Tuệ.

“…….”. La Mĩ Tuệ liếc mắt nhìn La Mông một cái, thấy nét mặt cậu nó nghiêm túc, giống như không có cửa cò kè mặc cả, bấy giờ mới lề ma lề mề lấy một trái hạt dẻ trong túi nhựa ra. Bên ngoài trái hạt dẻ này có gai, lúc mới đầu hai chị em cũng bị đâm nhiều, nhưng mà lần mò nhiều, kinh nghiệm liền hiện ra, tay không tóm trái hạt dẻ, vững vàng.

La Mông cầm lấy trái hạt dẻ cháu gái anh đưa qua, từ trên đất tìm tảng đá, đập một cái, sau đó từ bên trong lấy ra ba viên hạt dẻ, một viên đưa cho Nha Nha, một viên đưa cho La Mĩ Tuệ, một viên khác để lại cho chính mình.

“Ô……”. Nha nha nhìn nhìn viên hạt dẻ của nó, lại nhìn nhìn cái viên trong tay La Mông, bộ dáng còn giống như có chút không cam tâm lắm.

“Đi đi, còn nhìn cái gì? Lại nhìn tao cũng không cho”. La Mông nói.

“A ô a ô!”. Nha Nha khó chịu kêu một tiếng, sau đó ngậm hạt dẻ đi trở về ổ chó của nó trong chuồng trâu, một viên hạt dẻ này, nó có thể cuộn mình trên thảm chậm rãi nhấm nháp.

Hái đủ hạt dẻ, lúc bọn La Mông xuống núi, sắc trời đã hơi tối rồi, ban đêm rất nhanh liền muốn buông xuống.

Trên đường xuống núi, La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh đi tuốt đàng trước, hai cô bé này còn đang bàn bạc dấu hạt dẻ hai đứa nhặt được ở đâu mới không bị bọn Nha Nha tìm được, mang về nhà khẳng định là không được, nếu La Hồng Phượng biết hai bé bây giờ còn ở rừng hạt dẻ, lát nữa các bé sẽ ăn đòn.

Úy Trác Dương đi ỡ giữa, quỷ tham ăn này mới nãy ở trên đỉnh núi liền đập mấy trái hạt dẻ, lúc này một đường đi tới một đường ăn.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi ở cuối cùng, hai người nương theo che dấu của bóng đêm, lặng lẽ nắm tay, La Mông còn từ trong túi lấy ra một viên hạt dẻ đưa cho Tiếu Thụ Lâm, chính là viên hạt dẻ mới nãy anh đập ra từ trái hạt dẻ mà La Mĩ Tuệ và Nha Nha tranh đoạt.

Tiếu Thụ Lâm cầm lấy viên hạt dẻ mượt mà, đặt ở trong tay tỉ mỉ thưởng thức, trong lòng thế nhưng cũng có một ít cao hứng không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngưu Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook