Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!
Chương 19
Hoa Lan Nhỏ
02/02/2023
Ông bà Whaley giao cho con trai cả hóa đơn đã trả tiền rồi đi vào khu vực nhà vệ sinh. Thầy Thomas ở bên ngoài hút thuốc xong cũng đã trở lại. Ngọc Lan chọn đại một cái ghế ngồi xuống, Nguyên Triệt cũng theo cô ngồi bên cạnh, rồi đến giáo sư. Hai người đàn ông nói một chút về đoạn đường tiếp theo, Nguyên Triệt nói: “Chú lái xe đến đảo Phillip trước đi, ở lại đó một đêm ngày mai mới trở về Melbourne”.
“Hả, anh hai đã đặt khách sạn chưa? Ba mẹ có biết không vậy?”
“Đã nói qua”.
Ngôn Ngôn vừa mới ra khỏi hành lang đang dáo dác nhìn quanh một lúc, thì thấy Ngọc Lan vẫy tay với mình. Cô ấy đi đến oán hận nói: “Lan Lan à, cậu ra trước cũng không nói với tớ một tiếng, làm tớ còn tưởng cậu ở trong nên đứng chờ một lúc lâu đó. Cũng may là gặp được bác gái nói cậu đã ra ngoài rồi”.
Ngọc Lan cười hì hì, lè lưỡi nói lời xin lỗi với cô bạn.
Không bao lâu nhân viên phục vụ đưa đến một khay thức ăn đầy ấp, còn nói còn một khay nữa sẽ bưng ra ngay. Thomas tính cách nhiệt tình đứng lên giúp đỡ cô ấy. Sau đó hai người còn nói chuyện cười đùa rất vui vẻ làm cho Ngôn Ngôn muốn xé nát cái khăn giấy trên tay cô ấy.
Ngọc Lan bĩu môi nói: “Gen tốt bụng của nhà chú thật sự có di truyền đấy”.
Lúc có thêm người khác, cô sẽ rất tự nhiên đổi danh xưng cho hắn.
Hắn đưa cho cô một cái đùi gà chiên giòn, hờ hững nói: “Đâu phải anh làm, em ghen gì chứ”.
“Tôi không ghen, nhưng có người đang ghen đến phát điên rồi kìa”. Ngọc Lan vừa nói vừa hơi hất cằm về phía cô bạn thân đang ngồi đối diện, tất cả khăn ăn của KFC đều tơi tả trong tay cô ấy.
Ông bà Whaley tay trong tay đi đến phía bàn ăn. Họ nhìn thấy vụn khăn giấy rơi đầy bàn cũng chỉ liếc nhau một cái.
Nguyên Triệt cũng không mấy để tâm, chỉ bảo cô: “Ăn đi”. Rồi hắn cũng tự lấy gà cho mình, tao nhã ăn từng chút một. Ngọc Lan nhìn thấy hắn ăn KFC cũng có thể giống như đang dự tiệc ở nhà hàng năm sao thì không biết nên tỏ thái độ thế nào. Nên sùng bái hay là nên nói hắn quá kiểu cách đây?
Thomas vui vẻ trở lại với một khay thức ăn cùng mấy ly nước ngọt, đưa mỗi người một ly rồi nhàn nhã ngồi xuống ăn gà, tâm tình phơi phới. Ngoài thầy Thomas ra, mọi người đều ăn trong im lặng. Ngọc Lan thấy không ổn bèn ra dấu, đá đá dưới chân của Ngôn Ngôn. Cô ấy đang bực tức, rất manh động nên không hiểu ý trừng mắt nhìn Ngọc Lan, làm cho cô cũng cảm thấy ủy khuất. Cô cúi đầu ăn gà không thèm quản nữa.
Nguyên Triệt nhanh chóng ăn xong, nói với Thomas: “Chút nữa anh xuống cabin ngủ bù”.
“Hả? Vậy ai nói chuyện với em đây? Ngồi trong buồng lái một mình thật chán chết”.
Bà Quyên thấy vậy thì đề nghị: “Ngôn Ngôn à hay là con lên ngồi với Thomas đi”.
“Ơ… Dạ được bác gái!”. Trong phút chốc Ngôn Ngôn giống như tìm được mùa xuân đã bị lạc mất vậy.
Giáo sư cũng chỉ nhún vai, không từ chối.
Mấy người đàn bà con gái ăn uống xong lại bắt đầu leo lên xe, chuẩn bị cho nửa chuyến hành trình còn lại. Ngọc Lan chui vào rồi ngồi lại vị trí cũ, hàng thứ hai sát cửa sổ. Ngôn Ngôn thì hớn hở chạy lên ghế phụ lái ngồi vào. Ba người đàn ông còn đứng bên ngoài, hai người hút thuốc, một người đứng nói chuyện phiếm. Ngọc Lan để ý thấy thầy Thomas có đưa hộp thuốc lá cho Nguyên Triệt nhưng mà hắn khoát tay từ chối. Tuy là không biết mấy người họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt của thầy giáo giống như là không tin được, còn như có như không nhìn vào trong xe, cười hết sức quái dị. Cô còn nhìn thấy ông chú lại lấy trong túi quần ra một hộp kẹo bạc hà bằng sắt, mở nắp ăn vào vài viên.
Ngọc Lan thấy trong xe trống trải như nhớ tới cái gì bèn hỏi bà Quyên: “Bác gái ơi, không phải vợ chồng chú Tony cũng đi cùng với chúng ta sao?”
“À, ông ấy có việc gấp hôm nay phải giải quyết cho xong. Nhưng mà ngày mai hai vợ chồng ông ấy sẽ bay lên Melbourne xem trận chung kết với chúng ta. Sau đó đi cùng chúng ta về Canberra”.
Bác gái vừa nói xong thì ba người kia cũng đã xong việc, đang cùng nhau trở lại xe. Ông Whaley leo lên trước an vị tại chỗ cũ. Nguyên Triệt theo sau ông kéo cửa xe đóng lại mới khom người đi đến hàng ghế thứ hai ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan. Ngay lập tức xe Van lăn bánh lên đường.
Cô thấy hắn ngồi kế bên thì có hơi bối rối, hành động cũng trở nên không thuận. Hắn cao lớn như vậy, ngồi xuống muốn chiếm luôn một phần ghế của cô, cánh tay của hai người đụng chạm một chút khe hở cũng không có. Cô nhích người ngồi tựa vào thành xe, cố tạo chút khoảng cách, lại có vẻ không được thành công. Cô càng di chuyển hắn càng ép sát. Tuy rằng cả tuần nay được hắn đưa đón nhưng do cô còn e ngại, quan hệ của hai người cũng không mấy tiến triển. Vả lại giữa hai người cũng luôn có Ngôn Ngôn đi kèm, cũng chưa từng ngồi sát sao như vậy bao giờ.
Nguyên Triệt nhìn cô đang giả bộ ngắm cảnh bên ngoài thì cảm thấy buồn cười. Cô lúc nào cũng như vậy, đang giận, đang thẹn thùng hay muốn đánh trống lảng đều là giả bộ nhìn đi nơi khác. Hắn nhìn cô gái mặc áo váy trễ vai, bả vai nho nhỏ đều lộ ra ngoài không khí, thấy được cả xương quai xanh và làn da mịn màng quyến rũ. Hắn nhịn không được muốn được ma sát nhiều hơn. Hắn làm động tác vươn vai một cái, thuận theo đó đặt cánh tay trái trên vai của cô, ôm nhẹ.
Cô bị hành động bất ngờ của hắn mà giật cả mình. Hôm nay hắn mặc áo thun polo tay ngắn nên da thịt cứng rắn của đàn ông chạm vào làn da nhạy cảm trên cổ và vai của cô, làm cho cô muốn dựng cả tóc gáy. Cô mím môi định đẩy hắn ra nhưng mà hắn không phối hợp, vẫn nhất quyết chứng nào tật nấy. Cô cũng không dám la lớn, một phần vì xấu hổ một phần vì có bác gái ở đây.
Hắn muốn gác tay, thì cho hắn gác đi. Cô cũng không tin hắn dám làm gì hơn nữa.
Vừa mới ăn uống no say, lại nghe tiếng máy điều hòa chạy ro ro nên ai cũng có cảm giác buồn ngủ. Ngọc Lan cũng không ngoại lệ che miệng ngáp một cái thật lớn. Mấy ngày trong tuần đều phải dậy sớm đi học, thường thứ sáu và cuối tuần sẽ được ngủ bù. Hôm nay lại không được ngủ nướng nên bây giờ cảm giác có chút mệt mỏi. Cô tựa đầu vào bên kính cửa sổ của xe, hai mắt nhắm lại.
Còn đang trong mơ mơ màng màng thì cô nghe được giọng nói trầm ấm truyền đến: “Bật ghế ra ngủ nhé?”
Cô nhẹ lắc đầu cũng không mở mắt chỉ lười biếng nói: “Không cần, như vậy rất khó ngủ”.
Người kia cũng không nói gì nữa, chỉ là cô cảm thấy hắn hơi đẩy nhẹ đầu của cô về bên phải, tựa lên vai của hắn. Cô cũng không phản đối, khóe miệng hơi cong, ngoan ngoãn đi tìm giấc mơ trưa.
Nguyên Triệt thấy cô đã ngủ, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Ở trong khoang xe mát lạnh, khi cô nhắm mắt thì xúc giác lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dường như, cô đang ngửi được mùi hương bạc hà êm dịu thoang thoảng trong không khí, quen thuộc đến nao lòng. Cô theo quán tính tham lam hít vào mấy hơi, muốn tỉnh dậy nhưng hai mắt lại nặng trĩu không thể mở ra.
Không biết qua bao lâu, cô lại thấy mình giống như đang cưỡi ngựa, ban đầu rất nhanh, phong cảnh hai bên đường vùn vụt trôi qua đến chóng mặt. Sau đó giống như cô đang kéo cương ngựa cho nó chạy nước kiệu, rồi lại nghe tiếng vó ngựa phía sau đuổi đến. Cô tò mò quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tóc vấn gọn gàng, đầu đội kim quan, trên thân mặc chiến bào màu bạc khoát áo choàng đen đang tung bay tự do ở trong gió.
Cô mở to hai mắt, thấy hắn càng đến càng gần, gương mặt của hắn bị bao phủ ở trong một đám sương mù lãng đãng. Khi hắn gần đến đối diện cô thì đột ngột kéo cương ngựa đứng lại. Chiến mã bị kéo cương bất ngờ nên hí dài một tiếng, hai chân trước cũng giơ cao lên trong không khí.
Lúc này mặt trời lên cao, xua tan mây mù phiêu lãng ở xung quanh, cô hít vào một hơi làn hương thơm thanh khiết của bạc hà, không chớp mắt nhìn gương mặt người đối diện.
Đây… rõ ràng là khuôn mặt Nguyên Triệt.
Cô nhìn thấy hắn thì chấn động, cảm giác như vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Trí nhớ bị phong bế giống như thủy triều ồ ạt tuôn chảy từ sông đổ về biển lớn.
Cảm giác cô gái nhỏ trong lòng hơi giật mình, hắn mở hai mắt choàng tỉnh. Ngọc Lan cũng thảng thốt thức dậy. Việc đầu tiên cô làm là quay phắc đầu, mắt không dám chớp nhìn hắn, môi hơi nhếch, trong lòng kích động điên cuồng giống như không thể tin được.
Hắn nhìn cô, giọng nói dịu dàng quan tâm hỏi: “Gặp ác mộng?”
“Không phải… là gặp được mộng đẹp đến không muốn tỉnh lại”.
Nói rồi cô cố ghìm lại cảm xúc dâng trào, tựa đầu vai hắn, hai bàn tay còn ôm chặt lấy cánh tay trái của hắn im lặng một lúc. Hai người lớn ở phía trước cũng đã ngủ, còn thi nhau hít thở lẫn ngái o o rất lớn tiếng. Hai người đang lặng yên theo đuổi xúc cảm của riêng mình, nghe tiếng động lạ thì cùng lúc phì cười.
Nguyên Triệt giơ tay phải nắm lấy một bàn tay của cô vuốt ve nhè nhẹ, xem cô giống như báu vật trân quý mà đối đãi. Chỉ sợ mạnh tay một chút cũng có thể gây tổn thương đến cô vậy.
Ngọc Lan để hắn mơn trớn một chút, trong lòng vừa vui mừng vừa kinh hãi. Không biết hắn làm cách nào đến được thế giới này. Cô có biết bao nhiêu chuyện muốn hỏi hắn, chỉ là lúc này cố gắng ép nghi vấn trở lại vào bụng. Nơi này còn nhiều người khác cũng không tiện nói chuyện. Vả lại, cô đang phân vân, không biết có nên để hắn biết cô đã nhớ lại hay không.
Kiếp trước, là do hoàn cảnh đưa đẩy, lại là do hắn ngang tàng bá đạo ỷ vào thân phận hoàng tộc bắt cô gả cho hắn. Cô và hắn chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng thật sự thấu hiểu tâm tư tình cảm của đối phương. Nếu bây giờ cô nói mình đã nhớ ra, như vậy không phải vẫn theo vòng xoáy cũ, yên phận lấy chồng sinh con hay sao. Đây là thế giới hiện đại, cô cũng không muốn ngây dại mà sống qua ngày như thế.
Hơn nữa, lúc trước là hắn lừa gạt cô bỏ đi, tuy là nói muốn tốt cho cô. Nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý đến nguyện vọng của cô, không có công bằng gì cả. Cô nghĩ hiện tại nên cho hắn nếm một chút khổ sở khi bị người yêu lừa gạt đi.
Ông Whaley lúc này ho một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Suy nghĩ của cô vì vậy mà bị cắt đứt.
Bà Quyên giật mình tỉnh dậy, theo thói quen hỏi mấy giờ rồi. Nguyên Triệt xem đồng hồ trên tay rồi báo là gần bốn giờ, không lâu nữa sẽ đến nơi. Bà Quyên cũng không muốn ngủ nữa, bèn xoay người nhìn xuống đằng sau muốn nói chuyện với Ngọc Lan. Đập vào mắt là cảnh tượng đôi chim câu đang ôm ấp. Ngọc Lan từ lúc bà hỏi giờ đã muốn lui ra nhưng bị Nguyên Triệt giữ chặt không chịu buông. Cô chỉ có thể xấu hổ đến hai má đỏ hồng, úp mặt vào cánh tay của hắn.
Bà Quyên thấy vậy cũng rất vui mừng, còn cười lớn. Sau đó còn khuyên cô không cần mắc cỡ, đều là người trong nhà cả. Có điều lời nói này lại làm cô thẹn thùng hơn mà thôi. Tính ra, nếu không có kiếp trước, thì hai người quen nhau còn không đến ba tuần lễ. Không biết như vậy trong mắt người lớn, cô có phải quá dạn dĩ hay không.
Xe chạy thêm ba mươi phút thì ngừng lại ở một tòa nhà ba tầng trên địa phận đảo Phillip, tên gọi Phillip Island Apartments. Thomas cho xe chạy vào bãi đỗ, sau đó mọi người bắt đầu lục tục xuống xe. Trong lúc thầy giáo và ông Whaley hút thuốc bên ngoài, Nguyên Triệt đi vào chính sảnh của tòa nhà, đến quầy tiếp tân nhận phòng.
Ở Úc có rất nhiều nhà chung cư cho mướn thời gian ngắn, từ một đêm cho đến mấy tháng, thật sự rất tiện lợi. Du khách cũng có thể nấu ăn ngay tại trong căn hộ mình ở, bởi vì nó là một “ngôi nhà” đầy đủ tiện nghi đúng nghĩa. Ngoài ra, nơi đây còn có những dịch vụ khác như phòng tập thể hình và hồ bơi nữa.
Mấy người đàn ông nhanh chóng mở cốp xe tháo dỡ hành lý và đem vào trong. Nguyên Triệt trên vai mang túi hành lý của hắn, còn muốn giúp Ngọc Lan kéo va ly, nhưng bị cô từ chối. Hắn thấy cô chỉ kéo đi cũng không nặng nề gì nên thôi, theo số phòng trên thẻ chìa khóa dẫn đường mọi người đi vào thang mấy bấm tầng một. Không lâu, cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, cả đoàn lại theo hành lang đi về phía trước khoảng một phút thì đến cửa căn hộ đã đặt.
Bên trong căn hộ rất sạch sẽ, không khí có mùi nước xịt phòng vani thoang thoảng tươi mát, sàn lót gỗ bóng loáng như gương. Trong phòng tập thể còn có một bộ ghế sô pha nhỏ màu trắng, đối diện là ti vi được đặt trên kệ sát tường. Sau lưng sô pha, có đặt một bộ bàn ăn nhỏ gồm bốn cái ghế. Bàn ăn bằng kính cũng có bình hoa tươi trang trí phía trên, tạo nên một chút không gian tươi mát. Ở đây còn có một cửa trượt bằng kiếng lớn sát đất dẫn ra ban công bên ngoài, nhìn xuống là thấy ngay khu vực hồ bơi phía dưới. Đối diện với khu vực tiếp khách là nhà bếp nhỏ nhưng đầy đủ chức năng. Chia ra hai bên trái phải khách phòng một bên là hai gian phòng ngủ, một bên là một phòng ngủ và nhà tắm.
Cả căn hộ trang trí đơn giản nhưng được cái nhỏ gọn đầy đủ tiện nghi, rất thoải mái.
Mọi người cùng nhau chia phòng, một phòng giường lớn dành cho ông bà Whaley, một phòng tương tự dành cho hai cô gái, còn lại phòng có hai giường đơn thì cho hai anh em còn lại.
Sau khi phân chia hoàn tất, cả nhóm giải tán kéo va ly trở về phòng riêng của mình.
Ngọc Lan nhìn quanh đánh giá một lúc, cảm thấy nơi này rất khá. Nếu sau này cô có thể tự mua được một căn hộ như vậy, thật không mong gì hơn nữa. Có người thích ở nhà có sân vườn rộng lớn. Nhưng cô thì ngược lại, không thích làm vườn, cho nên tốt nhất là không có. Ở căn hộ cũng rất tiện lợi, ngoài an ninh cao ra còn không cần chăm sóc hoa cỏ, hơn nữa mỗi năm đều có người đến diệt côn trùng nên sẽ không thấy những con vật nhiều chân kì quái ở trong nhà mình.
Cô ghê tởm nhất chính là mấy con vật như thế.
Ngôn Ngôn vào phòng thì nhịn không được đóng cửa, sau đó kể cho Ngọc Lan nghe chuyện khi nãy cô ngồi với Thomas. Cô ấy rất vui vẻ cho nên Ngọc Lan đoán chắc là Thomas sử xự không tệ với cô ấy đi. Đúng hơn là trúng số, hai người đều có chung sở thích về ăn uống và du lịch, dĩ nhiên không thể thiếu rượu vang. Cô ấy nói hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cô ấy và thầy giáo nói không biết chán về những đề tài này.
Trông cô ấy sinh long hoạt hổ như vậy, Ngọc Lan đúng ra nên cùng cô ấy vui vẻ, nhưng cô lại âm thầm lo lắng cho cô ấy. Bây giờ càng vui vẻ bao nhiêu thì về sau, đến một ngày tỉnh mộng lại càng buồn khổ bấy nhiêu. Chỉ mong là thầy ấy đừng làm chuyện khiến người ta thất vọng.
Ngọc Lan kiên nhẫn nghe xong lời tâm sự của bạn thân. Sau một lúc thấy cô ấy im lặng không còn gì để nói, cô mới mở lời: “Cậu cũng nên biết thầy Thomas đã có hôn thê rồi, cậu phải cẩn thận đừng làm bản thân bị tổn thương biết không”.
“Tớ biết, nhưng tớ không thể kềm lòng được. Thôi kệ đi, tới đâu hay tới đó vậy. Nhưng mà trước khi thầy ấy kết hôn, tớ sẽ không bỏ cuộc”.
Ngọc Lan im lặng một chút, sau đó lại lên tiếng: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
Ngôn Ngôn tò mò hỏi: “Chuyện gì? Sao lại trịnh trọng như vậy?”
“Tớ và anh ấy… quen nhau”.
“Anh hai hả?”
Ngọc Lan hơi đỏ mặt gật đầu một cái. Vốn không định nói với ai cả, để mọi chuyện từ từ mà tiến lên. Nhưng mà cô hiểu được tính tình của Ngôn Ngôn, nếu cô ấy không phải là người biết trước cô ấy khẳng định không tha thứ cho cô. Ngôn Ngôn là một cô gái rất bộc trực, mạnh mẽ, tuy là có lúc sẽ không kềm chế được tính khí đại tiểu thư nhưng là một người tốt bụng thẳng thắn, không bao giờ nói sau lưng người khác. Cô vì nhìn trúng điểm này của cô ấy, nên mới kết bạn và cùng nhau tìm nhà ở chung sau này.
Lúc trước, hai cô vừa qua thì ở chung nhà với người bản xứ do trường học giới thiệu trong một thời gian. Sau đó khi đủ mười tám tuổi, biết được giá cả phòng ở quá mắc nên mới cùng nhau tìm nhà khác thuê. Vài tháng ở cùng homestay nên cô mới hiểu được tính tình của cô bạn thân này.
“Hả, anh hai đã đặt khách sạn chưa? Ba mẹ có biết không vậy?”
“Đã nói qua”.
Ngôn Ngôn vừa mới ra khỏi hành lang đang dáo dác nhìn quanh một lúc, thì thấy Ngọc Lan vẫy tay với mình. Cô ấy đi đến oán hận nói: “Lan Lan à, cậu ra trước cũng không nói với tớ một tiếng, làm tớ còn tưởng cậu ở trong nên đứng chờ một lúc lâu đó. Cũng may là gặp được bác gái nói cậu đã ra ngoài rồi”.
Ngọc Lan cười hì hì, lè lưỡi nói lời xin lỗi với cô bạn.
Không bao lâu nhân viên phục vụ đưa đến một khay thức ăn đầy ấp, còn nói còn một khay nữa sẽ bưng ra ngay. Thomas tính cách nhiệt tình đứng lên giúp đỡ cô ấy. Sau đó hai người còn nói chuyện cười đùa rất vui vẻ làm cho Ngôn Ngôn muốn xé nát cái khăn giấy trên tay cô ấy.
Ngọc Lan bĩu môi nói: “Gen tốt bụng của nhà chú thật sự có di truyền đấy”.
Lúc có thêm người khác, cô sẽ rất tự nhiên đổi danh xưng cho hắn.
Hắn đưa cho cô một cái đùi gà chiên giòn, hờ hững nói: “Đâu phải anh làm, em ghen gì chứ”.
“Tôi không ghen, nhưng có người đang ghen đến phát điên rồi kìa”. Ngọc Lan vừa nói vừa hơi hất cằm về phía cô bạn thân đang ngồi đối diện, tất cả khăn ăn của KFC đều tơi tả trong tay cô ấy.
Ông bà Whaley tay trong tay đi đến phía bàn ăn. Họ nhìn thấy vụn khăn giấy rơi đầy bàn cũng chỉ liếc nhau một cái.
Nguyên Triệt cũng không mấy để tâm, chỉ bảo cô: “Ăn đi”. Rồi hắn cũng tự lấy gà cho mình, tao nhã ăn từng chút một. Ngọc Lan nhìn thấy hắn ăn KFC cũng có thể giống như đang dự tiệc ở nhà hàng năm sao thì không biết nên tỏ thái độ thế nào. Nên sùng bái hay là nên nói hắn quá kiểu cách đây?
Thomas vui vẻ trở lại với một khay thức ăn cùng mấy ly nước ngọt, đưa mỗi người một ly rồi nhàn nhã ngồi xuống ăn gà, tâm tình phơi phới. Ngoài thầy Thomas ra, mọi người đều ăn trong im lặng. Ngọc Lan thấy không ổn bèn ra dấu, đá đá dưới chân của Ngôn Ngôn. Cô ấy đang bực tức, rất manh động nên không hiểu ý trừng mắt nhìn Ngọc Lan, làm cho cô cũng cảm thấy ủy khuất. Cô cúi đầu ăn gà không thèm quản nữa.
Nguyên Triệt nhanh chóng ăn xong, nói với Thomas: “Chút nữa anh xuống cabin ngủ bù”.
“Hả? Vậy ai nói chuyện với em đây? Ngồi trong buồng lái một mình thật chán chết”.
Bà Quyên thấy vậy thì đề nghị: “Ngôn Ngôn à hay là con lên ngồi với Thomas đi”.
“Ơ… Dạ được bác gái!”. Trong phút chốc Ngôn Ngôn giống như tìm được mùa xuân đã bị lạc mất vậy.
Giáo sư cũng chỉ nhún vai, không từ chối.
Mấy người đàn bà con gái ăn uống xong lại bắt đầu leo lên xe, chuẩn bị cho nửa chuyến hành trình còn lại. Ngọc Lan chui vào rồi ngồi lại vị trí cũ, hàng thứ hai sát cửa sổ. Ngôn Ngôn thì hớn hở chạy lên ghế phụ lái ngồi vào. Ba người đàn ông còn đứng bên ngoài, hai người hút thuốc, một người đứng nói chuyện phiếm. Ngọc Lan để ý thấy thầy Thomas có đưa hộp thuốc lá cho Nguyên Triệt nhưng mà hắn khoát tay từ chối. Tuy là không biết mấy người họ đang nói gì, nhưng vẻ mặt của thầy giáo giống như là không tin được, còn như có như không nhìn vào trong xe, cười hết sức quái dị. Cô còn nhìn thấy ông chú lại lấy trong túi quần ra một hộp kẹo bạc hà bằng sắt, mở nắp ăn vào vài viên.
Ngọc Lan thấy trong xe trống trải như nhớ tới cái gì bèn hỏi bà Quyên: “Bác gái ơi, không phải vợ chồng chú Tony cũng đi cùng với chúng ta sao?”
“À, ông ấy có việc gấp hôm nay phải giải quyết cho xong. Nhưng mà ngày mai hai vợ chồng ông ấy sẽ bay lên Melbourne xem trận chung kết với chúng ta. Sau đó đi cùng chúng ta về Canberra”.
Bác gái vừa nói xong thì ba người kia cũng đã xong việc, đang cùng nhau trở lại xe. Ông Whaley leo lên trước an vị tại chỗ cũ. Nguyên Triệt theo sau ông kéo cửa xe đóng lại mới khom người đi đến hàng ghế thứ hai ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan. Ngay lập tức xe Van lăn bánh lên đường.
Cô thấy hắn ngồi kế bên thì có hơi bối rối, hành động cũng trở nên không thuận. Hắn cao lớn như vậy, ngồi xuống muốn chiếm luôn một phần ghế của cô, cánh tay của hai người đụng chạm một chút khe hở cũng không có. Cô nhích người ngồi tựa vào thành xe, cố tạo chút khoảng cách, lại có vẻ không được thành công. Cô càng di chuyển hắn càng ép sát. Tuy rằng cả tuần nay được hắn đưa đón nhưng do cô còn e ngại, quan hệ của hai người cũng không mấy tiến triển. Vả lại giữa hai người cũng luôn có Ngôn Ngôn đi kèm, cũng chưa từng ngồi sát sao như vậy bao giờ.
Nguyên Triệt nhìn cô đang giả bộ ngắm cảnh bên ngoài thì cảm thấy buồn cười. Cô lúc nào cũng như vậy, đang giận, đang thẹn thùng hay muốn đánh trống lảng đều là giả bộ nhìn đi nơi khác. Hắn nhìn cô gái mặc áo váy trễ vai, bả vai nho nhỏ đều lộ ra ngoài không khí, thấy được cả xương quai xanh và làn da mịn màng quyến rũ. Hắn nhịn không được muốn được ma sát nhiều hơn. Hắn làm động tác vươn vai một cái, thuận theo đó đặt cánh tay trái trên vai của cô, ôm nhẹ.
Cô bị hành động bất ngờ của hắn mà giật cả mình. Hôm nay hắn mặc áo thun polo tay ngắn nên da thịt cứng rắn của đàn ông chạm vào làn da nhạy cảm trên cổ và vai của cô, làm cho cô muốn dựng cả tóc gáy. Cô mím môi định đẩy hắn ra nhưng mà hắn không phối hợp, vẫn nhất quyết chứng nào tật nấy. Cô cũng không dám la lớn, một phần vì xấu hổ một phần vì có bác gái ở đây.
Hắn muốn gác tay, thì cho hắn gác đi. Cô cũng không tin hắn dám làm gì hơn nữa.
Vừa mới ăn uống no say, lại nghe tiếng máy điều hòa chạy ro ro nên ai cũng có cảm giác buồn ngủ. Ngọc Lan cũng không ngoại lệ che miệng ngáp một cái thật lớn. Mấy ngày trong tuần đều phải dậy sớm đi học, thường thứ sáu và cuối tuần sẽ được ngủ bù. Hôm nay lại không được ngủ nướng nên bây giờ cảm giác có chút mệt mỏi. Cô tựa đầu vào bên kính cửa sổ của xe, hai mắt nhắm lại.
Còn đang trong mơ mơ màng màng thì cô nghe được giọng nói trầm ấm truyền đến: “Bật ghế ra ngủ nhé?”
Cô nhẹ lắc đầu cũng không mở mắt chỉ lười biếng nói: “Không cần, như vậy rất khó ngủ”.
Người kia cũng không nói gì nữa, chỉ là cô cảm thấy hắn hơi đẩy nhẹ đầu của cô về bên phải, tựa lên vai của hắn. Cô cũng không phản đối, khóe miệng hơi cong, ngoan ngoãn đi tìm giấc mơ trưa.
Nguyên Triệt thấy cô đã ngủ, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Ở trong khoang xe mát lạnh, khi cô nhắm mắt thì xúc giác lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dường như, cô đang ngửi được mùi hương bạc hà êm dịu thoang thoảng trong không khí, quen thuộc đến nao lòng. Cô theo quán tính tham lam hít vào mấy hơi, muốn tỉnh dậy nhưng hai mắt lại nặng trĩu không thể mở ra.
Không biết qua bao lâu, cô lại thấy mình giống như đang cưỡi ngựa, ban đầu rất nhanh, phong cảnh hai bên đường vùn vụt trôi qua đến chóng mặt. Sau đó giống như cô đang kéo cương ngựa cho nó chạy nước kiệu, rồi lại nghe tiếng vó ngựa phía sau đuổi đến. Cô tò mò quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tóc vấn gọn gàng, đầu đội kim quan, trên thân mặc chiến bào màu bạc khoát áo choàng đen đang tung bay tự do ở trong gió.
Cô mở to hai mắt, thấy hắn càng đến càng gần, gương mặt của hắn bị bao phủ ở trong một đám sương mù lãng đãng. Khi hắn gần đến đối diện cô thì đột ngột kéo cương ngựa đứng lại. Chiến mã bị kéo cương bất ngờ nên hí dài một tiếng, hai chân trước cũng giơ cao lên trong không khí.
Lúc này mặt trời lên cao, xua tan mây mù phiêu lãng ở xung quanh, cô hít vào một hơi làn hương thơm thanh khiết của bạc hà, không chớp mắt nhìn gương mặt người đối diện.
Đây… rõ ràng là khuôn mặt Nguyên Triệt.
Cô nhìn thấy hắn thì chấn động, cảm giác như vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Trí nhớ bị phong bế giống như thủy triều ồ ạt tuôn chảy từ sông đổ về biển lớn.
Cảm giác cô gái nhỏ trong lòng hơi giật mình, hắn mở hai mắt choàng tỉnh. Ngọc Lan cũng thảng thốt thức dậy. Việc đầu tiên cô làm là quay phắc đầu, mắt không dám chớp nhìn hắn, môi hơi nhếch, trong lòng kích động điên cuồng giống như không thể tin được.
Hắn nhìn cô, giọng nói dịu dàng quan tâm hỏi: “Gặp ác mộng?”
“Không phải… là gặp được mộng đẹp đến không muốn tỉnh lại”.
Nói rồi cô cố ghìm lại cảm xúc dâng trào, tựa đầu vai hắn, hai bàn tay còn ôm chặt lấy cánh tay trái của hắn im lặng một lúc. Hai người lớn ở phía trước cũng đã ngủ, còn thi nhau hít thở lẫn ngái o o rất lớn tiếng. Hai người đang lặng yên theo đuổi xúc cảm của riêng mình, nghe tiếng động lạ thì cùng lúc phì cười.
Nguyên Triệt giơ tay phải nắm lấy một bàn tay của cô vuốt ve nhè nhẹ, xem cô giống như báu vật trân quý mà đối đãi. Chỉ sợ mạnh tay một chút cũng có thể gây tổn thương đến cô vậy.
Ngọc Lan để hắn mơn trớn một chút, trong lòng vừa vui mừng vừa kinh hãi. Không biết hắn làm cách nào đến được thế giới này. Cô có biết bao nhiêu chuyện muốn hỏi hắn, chỉ là lúc này cố gắng ép nghi vấn trở lại vào bụng. Nơi này còn nhiều người khác cũng không tiện nói chuyện. Vả lại, cô đang phân vân, không biết có nên để hắn biết cô đã nhớ lại hay không.
Kiếp trước, là do hoàn cảnh đưa đẩy, lại là do hắn ngang tàng bá đạo ỷ vào thân phận hoàng tộc bắt cô gả cho hắn. Cô và hắn chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng thật sự thấu hiểu tâm tư tình cảm của đối phương. Nếu bây giờ cô nói mình đã nhớ ra, như vậy không phải vẫn theo vòng xoáy cũ, yên phận lấy chồng sinh con hay sao. Đây là thế giới hiện đại, cô cũng không muốn ngây dại mà sống qua ngày như thế.
Hơn nữa, lúc trước là hắn lừa gạt cô bỏ đi, tuy là nói muốn tốt cho cô. Nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý đến nguyện vọng của cô, không có công bằng gì cả. Cô nghĩ hiện tại nên cho hắn nếm một chút khổ sở khi bị người yêu lừa gạt đi.
Ông Whaley lúc này ho một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Suy nghĩ của cô vì vậy mà bị cắt đứt.
Bà Quyên giật mình tỉnh dậy, theo thói quen hỏi mấy giờ rồi. Nguyên Triệt xem đồng hồ trên tay rồi báo là gần bốn giờ, không lâu nữa sẽ đến nơi. Bà Quyên cũng không muốn ngủ nữa, bèn xoay người nhìn xuống đằng sau muốn nói chuyện với Ngọc Lan. Đập vào mắt là cảnh tượng đôi chim câu đang ôm ấp. Ngọc Lan từ lúc bà hỏi giờ đã muốn lui ra nhưng bị Nguyên Triệt giữ chặt không chịu buông. Cô chỉ có thể xấu hổ đến hai má đỏ hồng, úp mặt vào cánh tay của hắn.
Bà Quyên thấy vậy cũng rất vui mừng, còn cười lớn. Sau đó còn khuyên cô không cần mắc cỡ, đều là người trong nhà cả. Có điều lời nói này lại làm cô thẹn thùng hơn mà thôi. Tính ra, nếu không có kiếp trước, thì hai người quen nhau còn không đến ba tuần lễ. Không biết như vậy trong mắt người lớn, cô có phải quá dạn dĩ hay không.
Xe chạy thêm ba mươi phút thì ngừng lại ở một tòa nhà ba tầng trên địa phận đảo Phillip, tên gọi Phillip Island Apartments. Thomas cho xe chạy vào bãi đỗ, sau đó mọi người bắt đầu lục tục xuống xe. Trong lúc thầy giáo và ông Whaley hút thuốc bên ngoài, Nguyên Triệt đi vào chính sảnh của tòa nhà, đến quầy tiếp tân nhận phòng.
Ở Úc có rất nhiều nhà chung cư cho mướn thời gian ngắn, từ một đêm cho đến mấy tháng, thật sự rất tiện lợi. Du khách cũng có thể nấu ăn ngay tại trong căn hộ mình ở, bởi vì nó là một “ngôi nhà” đầy đủ tiện nghi đúng nghĩa. Ngoài ra, nơi đây còn có những dịch vụ khác như phòng tập thể hình và hồ bơi nữa.
Mấy người đàn ông nhanh chóng mở cốp xe tháo dỡ hành lý và đem vào trong. Nguyên Triệt trên vai mang túi hành lý của hắn, còn muốn giúp Ngọc Lan kéo va ly, nhưng bị cô từ chối. Hắn thấy cô chỉ kéo đi cũng không nặng nề gì nên thôi, theo số phòng trên thẻ chìa khóa dẫn đường mọi người đi vào thang mấy bấm tầng một. Không lâu, cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, cả đoàn lại theo hành lang đi về phía trước khoảng một phút thì đến cửa căn hộ đã đặt.
Bên trong căn hộ rất sạch sẽ, không khí có mùi nước xịt phòng vani thoang thoảng tươi mát, sàn lót gỗ bóng loáng như gương. Trong phòng tập thể còn có một bộ ghế sô pha nhỏ màu trắng, đối diện là ti vi được đặt trên kệ sát tường. Sau lưng sô pha, có đặt một bộ bàn ăn nhỏ gồm bốn cái ghế. Bàn ăn bằng kính cũng có bình hoa tươi trang trí phía trên, tạo nên một chút không gian tươi mát. Ở đây còn có một cửa trượt bằng kiếng lớn sát đất dẫn ra ban công bên ngoài, nhìn xuống là thấy ngay khu vực hồ bơi phía dưới. Đối diện với khu vực tiếp khách là nhà bếp nhỏ nhưng đầy đủ chức năng. Chia ra hai bên trái phải khách phòng một bên là hai gian phòng ngủ, một bên là một phòng ngủ và nhà tắm.
Cả căn hộ trang trí đơn giản nhưng được cái nhỏ gọn đầy đủ tiện nghi, rất thoải mái.
Mọi người cùng nhau chia phòng, một phòng giường lớn dành cho ông bà Whaley, một phòng tương tự dành cho hai cô gái, còn lại phòng có hai giường đơn thì cho hai anh em còn lại.
Sau khi phân chia hoàn tất, cả nhóm giải tán kéo va ly trở về phòng riêng của mình.
Ngọc Lan nhìn quanh đánh giá một lúc, cảm thấy nơi này rất khá. Nếu sau này cô có thể tự mua được một căn hộ như vậy, thật không mong gì hơn nữa. Có người thích ở nhà có sân vườn rộng lớn. Nhưng cô thì ngược lại, không thích làm vườn, cho nên tốt nhất là không có. Ở căn hộ cũng rất tiện lợi, ngoài an ninh cao ra còn không cần chăm sóc hoa cỏ, hơn nữa mỗi năm đều có người đến diệt côn trùng nên sẽ không thấy những con vật nhiều chân kì quái ở trong nhà mình.
Cô ghê tởm nhất chính là mấy con vật như thế.
Ngôn Ngôn vào phòng thì nhịn không được đóng cửa, sau đó kể cho Ngọc Lan nghe chuyện khi nãy cô ngồi với Thomas. Cô ấy rất vui vẻ cho nên Ngọc Lan đoán chắc là Thomas sử xự không tệ với cô ấy đi. Đúng hơn là trúng số, hai người đều có chung sở thích về ăn uống và du lịch, dĩ nhiên không thể thiếu rượu vang. Cô ấy nói hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cô ấy và thầy giáo nói không biết chán về những đề tài này.
Trông cô ấy sinh long hoạt hổ như vậy, Ngọc Lan đúng ra nên cùng cô ấy vui vẻ, nhưng cô lại âm thầm lo lắng cho cô ấy. Bây giờ càng vui vẻ bao nhiêu thì về sau, đến một ngày tỉnh mộng lại càng buồn khổ bấy nhiêu. Chỉ mong là thầy ấy đừng làm chuyện khiến người ta thất vọng.
Ngọc Lan kiên nhẫn nghe xong lời tâm sự của bạn thân. Sau một lúc thấy cô ấy im lặng không còn gì để nói, cô mới mở lời: “Cậu cũng nên biết thầy Thomas đã có hôn thê rồi, cậu phải cẩn thận đừng làm bản thân bị tổn thương biết không”.
“Tớ biết, nhưng tớ không thể kềm lòng được. Thôi kệ đi, tới đâu hay tới đó vậy. Nhưng mà trước khi thầy ấy kết hôn, tớ sẽ không bỏ cuộc”.
Ngọc Lan im lặng một chút, sau đó lại lên tiếng: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
Ngôn Ngôn tò mò hỏi: “Chuyện gì? Sao lại trịnh trọng như vậy?”
“Tớ và anh ấy… quen nhau”.
“Anh hai hả?”
Ngọc Lan hơi đỏ mặt gật đầu một cái. Vốn không định nói với ai cả, để mọi chuyện từ từ mà tiến lên. Nhưng mà cô hiểu được tính tình của Ngôn Ngôn, nếu cô ấy không phải là người biết trước cô ấy khẳng định không tha thứ cho cô. Ngôn Ngôn là một cô gái rất bộc trực, mạnh mẽ, tuy là có lúc sẽ không kềm chế được tính khí đại tiểu thư nhưng là một người tốt bụng thẳng thắn, không bao giờ nói sau lưng người khác. Cô vì nhìn trúng điểm này của cô ấy, nên mới kết bạn và cùng nhau tìm nhà ở chung sau này.
Lúc trước, hai cô vừa qua thì ở chung nhà với người bản xứ do trường học giới thiệu trong một thời gian. Sau đó khi đủ mười tám tuổi, biết được giá cả phòng ở quá mắc nên mới cùng nhau tìm nhà khác thuê. Vài tháng ở cùng homestay nên cô mới hiểu được tính tình của cô bạn thân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.