Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!
Chương 21
Hoa Lan Nhỏ
02/02/2023
Bốn người về đến căn hộ thì đã hơn bảy giờ tối.
Bà Quyên hỏi thăm hai cô gái về chuyến đi xem cánh cụt vừa rồi, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn hào hứng kể lại cho bà nghe, sau đó Ngôn Ngôn còn chọc ghẹo bạn thân bằng cách đưa cho bà Quyên xem con cánh cụt nhồi bông mà anh hai tặng cho cô.
Bà Quyên vui vẻ khen mấy câu, sau đó hài lòng nhìn con trai cả. Không ngờ nó bên ngoài lạnh nhạt cũng biết lấy lòng con gái như vậy. Đúng là con hơn cha thì nhà có phúc. Nhớ lại lúc đó ông Whaley làm quen với bà, giống như cục bột mặc bà nhào nặng, cũng không thấy lãng mạn gì cả.
Thomas vào trong nhà không bao lâu thì bảo rất đói bụng còn hỏi mọi người muốn ăn ở ngoài hay đặt người ta giao đến nhà. Ông Whaley nói gần đây có một nhà hàng hải sản không tệ do bạn ông giới thiệu, đi bộ chỉ năm phút là tới, hơn nữa ông đã đặt bàn từ trước. Hai cô gái nghe đến hải sản thì mắt sáng rỡ. Tuy Nguyên Triệt không thích đồ biển lắm nhưng vẫn chiều theo sở thích của người yêu, thuận theo số đông cùng mọi người cuốc bộ đến nhà hàng hải sản Harry’s on the esplanade.
Nhà hàng nằm đối diện bờ biển, từ bờ cát có một cây cầu gỗ thật dài bắt ra biển để cho người dân câu cá và ngắm cảnh hóng gió. Từ xa, cũng có thể thấy bóng dáng vài người đàn ông ngồi trên sàn gỗ, cầm cần trầm tĩnh ngồi đợi cá cắn câu.
Nhà hàng có hai tầng, khu vực ăn uống chỉ nằm ở tầng trệt và tầng một. Ở phía ngoài ban công tầng một đơn giản vẽ chữ lớn tên nhà hàng màu đen trên nền trắng, ngắn gọn súc tích. Nguyên một bức tường mặt chính diện của nhà hàng đều gắn cửa sổ và cửa ra vào bằng kính sát đất, mục đích giúp thực khách có thể vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm cảnh biển bên ngoài. Bên trong để rất nhiều bàn vuông nhỏ màu trắng đi cùng ghế bành bằng mây, trang trí đơn giản hợp với phong cách của người Úc.
Mọi người được một nhân viên phục vụ đến chào hỏi sau đó dẫn đến bàn mà ông Whaley đã đặt trước. Vì có đến sáu người nên nhân viên đã ghép sẵn hai bàn nhỏ lại cho họ. Sau đó cô phục vụ còn ân cần đưa đến thực đơn cho mọi người chọn lựa.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn qua thực đơn, cảm thấy ẩm thực của người Úc thật đơn giản. Hầu hết thực đơn của nhà hàng Tây không có gì khác lạ so với nhau. Đều có hải sản, cá tẩm bột chiên, bò beefsteak, gà phi lê tẩm bột chiên đút lò phô mai, mì Ý, pizza đại loại như vậy. Nhưng mà đã nói là nhà hàng hải sản, thì có lẽ đồ biển họ bán ra sẽ tươi ngon và nhiều chủng loại hơn một chút.
Hai cô nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng đặt phần ăn hải sản dành cho hai người. Bà Quyên cũng rất thích đồ biển cho nên đặt một phần giống như vậy cùng ăn với ông Whaley. Hai đứa con trai thì một người đặt gà phi lê đút lò, một người đặt beefsteak. Ông bà Whaley còn cho khui một chai rượu vang trắng Hugel Riesling 2013 rất hợp với thức ăn hải sản, còn thầy Thomas lại chọn một ly rượu đỏ shiraz để thưởng thức cùng beefsteak.
Cả bàn sáu người tự động chia làm hai nhóm, một nhóm phụ nữ nói tiếng việt và một nhóm đàn ông sử dụng tiếng anh. Đề tài cũng không gì khác ngoài việc đi mua sắm ở thành phố Melbourne vào ngày mai và trận đấu chung kết bóng bầu dục AFL giữa hai đội Richmond và Adelaide Crows.
Ông Whaley là fan cuồng nhiệt của Tigers (Richmond), dĩ nhiên hai đứa con trai của ông cũng không ngoại lệ. Cả gia đình nội ngoại hai bên của ông đều xuất thân từ Melbourne, chỉ có ông sau này dọn nhà đến Canberra làm ăn nhưng vẫn không ngăn cản được tình yêu cuồng nhiệt của ông dành cho đội bóng đặt trụ sở tại Melbounre này. Ngày mai là ngày quan trọng nhất trong vòng ba mươi tám năm, Tigers cuối cùng cũng được lọt vào vòng chung kết tranh cúp vô địch quốc gia. Ai là fan của Tigers cũng sẽ đều mỏi mắt chờ trông.
Mọi người chờ khoảng hai mươi phút thì thức ăn nóng hổi lần lượt được đem ra bàn. Ngoài phần ăn của hai người con trai nhà Whaley được đựng trong một đĩa lớn ra, thì phần ăn hải sản dành cho hai người được đặt bày trí trên một kệ thức ăn cao ba tầng gồm ba đĩa tròn. Tầng trên cùng có hàu sống, thịt cua nướng phô mai, cá chiên bột. Tầng thứ hai có một tô lớn trai biển, bên ngoài tô còn có sò điệp nướng lót phía dưới là khoai tây nghiền mềm mại. Tầng cuối cùng có ghẹ biển, tôm nướng, ngoài ra còn có rau trộn và một tô khoai tây chiên lớn để ăn kèm với thức ăn. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn thấy đĩa thức ăn ba tầng cộng thêm thức ăn phụ, cảm thấy quả là một trăm mười đồng này, tiêu cũng không thấy tiếc.
Hai cô gái đều ăn đến sung sướng, quên trời quên đất. Hơn nữa, hai cô còn được ông Whaley mời rượu, Ngọc Lan từ chối không được nên cũng thử một chút rượu vang trắng. Chai rượu được ướp trong đá lạnh để bảo đảm mùi vị và chất lượng thơm ngon, lúc được rót vào ly thủy tinh chân cao, hai cô còn mơ hồ thấy được một lớp mỏng nước lạnh cô đọng bên ngoài vỏ ly nữa.
Ăn hải sản lại uống kèm rượu vang trắng, đúng là mùi vị lại càng thêm tuyệt vời.
Ngoại trừ thầy Thomas ra, tất cả năm người còn lại đều cùng nhau chia sẻ chai rượu vang Hugel Riesling này.
Ngọc Lan tửu lượng không tốt, nếu chỉ uống một ít thì không nói gì. Nhưng hôm nay trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ nên uống nhiều hơn một chút, hơn nửa ly rượu trắng đều bị cô uống cạn. Mùi vị đúng là không tệ, cô giống như nếm được vị chua của chanh, lại bị quyến rũ bởi mùi thơm của hoa cỏ thiên nhiên trong ly rượu vang này.
Cô uống xong một ly, hai bên má đã đỏ ửng, cả người cũng cảm thấy bần thần, lâng lâng. Hai mắt cũng muốn nhắm lại.
Bà Whaley buồn cười hỏi cô: “Bé Lan à, để bác gái đoán xem, con thuộc nhóm máu O có phải hay không?”
Ngọc Lan kinh ngạc nhìn bà Quyên sau đó liên tục gật đầu, không kềm được hỏi lại: “Sao bác gái biết hay quá vậy?”
“Đa số người thuộc nhóm máu O uống rượu xong sẽ có phản ứng giống con vậy đó, xem con mặt đỏ như vậy trông thật đáng yêu”. Bà Quyên thật lòng chia sẻ kinh nghiệm bản thân.
“A…..”. Ngọc Lan không tự chủ đưa tay ôm lấy gương mặt, có chút xấu hổ quẫn bách. Cô không thể uống được nhiều rượu, cho nên từ đầu học môn rượu Úc này, cô mới lo lắng đến như vậy. Kiếp trước cô cũng uống rượu vài lần, nhưng chỉ là uống một chung nhỏ, giống như rượu trái cây cũng không có bị luống ca luống cuống như bây giờ.
Nguyên Triệt cũng có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia chưa từng thấy qua cô say rượu như vậy. Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc mới quen đến lúc chia xa, cũng không đến được vài tháng, có nhiều chuyện hắn tự nhiên sẽ không biết. Hắn lại có chút mong chờ xem thử dáng vẻ của Ngọc Lan khi say sẽ như thế nào đây.
Tuy là nghĩ như vậy, hắn vẫn rất quan tâm hỏi han: “Em không sao chứ, có đi bộ về được hay không?”
Ngọc Lan đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, gật đầu một cái.
Nguyên Triệt không nói gì, chỉ giơ tay bảo một nhân viên phục vụ gần đó lấy hóa đơn. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn thấy vậy, đã cùng hẹn với nhau từ trước, muốn trả tiền chầu này. Bởi vì hai cô đi chơi chuyến này, từ A đến Z đều không tốn một xu nào, nên thật sự ngại ngùng. Nhưng mà hai cô vừa nói ra đều bị mấy người còn lại ngăn cản.
Thomas còn vui vẻ cười hề hề nói: “Được rồi, hai em để anh hai trả đi. Nếu không, anh ấy lại không có cơ hội để tiêu tiền đâu”.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn nhau một cái, Ngôn Ngôn từ chối cho ý kiến. Ngọc Lan có men say ở trong người, không biết tính cách ương ngạnh từ đâu nổi lên, lè nhè nhất quyết muốn trả hóa đơn. Nguyên Triệt nhìn cô say rượu buồn cười như vậy, nhịn không được hơi híp mắt trêu chọc: “Anh và em ai trả không phải cũng như nhau hay sao”.
Nói rồi nhanh chóng cầm hóa đơn rời đi để lại đám người sau lưng đều nín cười nhìn Ngọc Lan.
Mới đầu cô còn chưa hiểu ra, gương mặt ngốc nghếch ngây ngẩn dõi theo bóng dáng của hắn. Đợi khi hắn đi thanh toán rồi trở lại, cô mới chợt nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lườm hắn một cái.
Cả nhóm bắt đầu cuốc bộ trở về căn hộ. Nguyên Triệt nhìn Ngọc Lan đi ra khỏi nhà hàng, xiêu xiêu vẹo vẹo, liền nhanh chóng đuổi theo cô, kéo lại tay nhỏ mềm mại. Cô hơi bất ngờ quay đầu nhìn hắn, sau đó hơi cong miệng cười, lại không biết có dũng khí từ đâu mà mặc kệ mọi người xung quanh, thân mật ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ một lát, mới cùng nhau bước đi, còn là vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc êm dịu nào đó.
Ông Whaley chưa biết chuyện có hơi sửng sốt một chút, còn lại ba người vẫn không thay đổi sắc mặt. Bà Quyên còn cười vui đến nỗi, giống như thật sự là bà sắp lên chức mẹ chồng rồi vậy.
Cả đoạn đường đi chỉ có năm phút này đối với Nguyên Triệt mà nói, giống như cực hình đau khổ còn hơn là bị thương trên chiến trường nữa. Con mèo nhỏ không ngừng tựa vào người hắn lại còn cọ xát như vậy, muốn hắn giữ bình tĩnh thật khó hơn lên trời. Đêm nay, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, đúng là bức người ta phát điên lên được.
Hắn vừa dìu người yêu vừa mau chóng toan tính trong đầu, mong ngày mai đến thật nhanh. Khi đến thành phố Melbourne, mọi người ở trong khách sạn như vậy đổi phòng sẽ dễ dàng hơn một chút. Dù sao đêm nay mọi người cùng ở chung một căn hộ, cô gái nhỏ da mặt mỏng sẽ không chịu thân mật cùng hắn. Còn có cô nàng Ngôn Ngôn kia, phải bảo Thomas giải quyết mọi việc êm đẹp mới được.
Sau khi hắn hôn nhẹ lên má, giúp Ngọc Lan vào phòng nghỉ ngơi thì quay trở lại phòng của mình và Thomas.
Nguyên Triệt vừa nói vài câu với em trai, vừa mở túi xách du lịch lấy quần áo sạch, muốn đi đến phòng tắm xả nước lạnh một lát để hạ hỏa. Lửa mà Ngọc Lan để lại trên người hắn, cho đến bây giờ hắn cũng chưa thể tự mình dập tắt được.
Giáo sư nghe anh trai mình nói ra yêu cầu, thì nhảy dựng lên: “Cả đêm? Em đưa cô ấy đi đâu cả đêm bây giờ?”
“Không biết. Chú làm sao thì làm đi, xong việc lại được tự chọn một chai rượu theo ý thích”. Nói rồi thì tùy ý rời đi.
Thomas nghe xong, lỗ tai giật giật, có hơi động tâm một chút. Cả đời hắn đều chỉ có một sở thích và thú vui duy nhất, đó chính là sưu tầm rượu ngon của thế giới. Lúc trước lấy được chai rượu trắng từ anh trai, hắn đều vui đến mất ngủ ba đêm liền. Nay có cơ hội có thêm một chai rượu quý khác, sao hắn nỡ bỏ qua.
Chỉ là, cô nàng Ngôn Ngôn này, nhìn qua cũng rất quyến rũ nóng bỏng. Nếu hắn không có vị hôn thê rồi, không biết chừng cũng sẽ ngã vào lòng cô ấy đấy. Đêm mai nếu hắn dẫn cô ấy ra ngoài, có thể xảy ra sự cố gì hay không đây. Mặc kệ, hắn cũng rất tin tưởng bản thân mình, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Emma. Lại càng không làm ra chuyện có lỗi để hụt chai rượu quý mà hắn đã mơ ước từ lâu Chateau Lafite’s 1869.
Nguyên Triệt tắm xong trở vào phòng, vừa lấy khăn lông lau tóc vừa nghe lời em trai nói, hơi híp mắt trầm trầm nói: “Không tệ, công phu sư tử ngoạm của chú đã lên một tầm cao mới rồi. Chai rượu này không phải đã được đấu giá ở Hong Kong năm 2010 sao? Giá kết thúc là hai trăm ba mươi ngàn mỹ kim đấy”.
“Anh hai, anh cũng có tham gia đấu giá à?”
“Anh cũng không rảnh rỗi bỏ tiền ra mua chai rượu giá trên trời như vậy. Nhưng để đổi cái khác, cũng không tính là mắc”. Hắn nói rồi hơi kéo khóe môi cười, ánh mắt giống như chim ưng săn mồi gần đạt được mục tiêu, vô cùng đắc thắng.
Thomas nhìn anh trai thầm than ở trong lòng, tội nghiệp cô gái số khổ rơi vào trong vuốt sói. Nhưng mà, không phải là hai người đang quen nhau sao, vậy thì chuyện ở chung cũng là bình thường. Ở đất nước này, chuyện quan hệ nam nữ giống như nêm thêm gia vị vào nồi canh, làm cho tình yêu càng thêm hoàn hảo.
Hắn lại nghĩ đến chai rượu yêu quý sắp về đến tay, ngả lưng ra giường, cười đến thật viên mãn. Nếu có người thấy hắn lúc này không chừng còn nghĩ rằng hắn chắc sắp được lên chức làm cha rồi, nên mới có vẻ mặt hạnh phúc mãn nguyện như vậy đấy.
Bà Quyên hỏi thăm hai cô gái về chuyến đi xem cánh cụt vừa rồi, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn hào hứng kể lại cho bà nghe, sau đó Ngôn Ngôn còn chọc ghẹo bạn thân bằng cách đưa cho bà Quyên xem con cánh cụt nhồi bông mà anh hai tặng cho cô.
Bà Quyên vui vẻ khen mấy câu, sau đó hài lòng nhìn con trai cả. Không ngờ nó bên ngoài lạnh nhạt cũng biết lấy lòng con gái như vậy. Đúng là con hơn cha thì nhà có phúc. Nhớ lại lúc đó ông Whaley làm quen với bà, giống như cục bột mặc bà nhào nặng, cũng không thấy lãng mạn gì cả.
Thomas vào trong nhà không bao lâu thì bảo rất đói bụng còn hỏi mọi người muốn ăn ở ngoài hay đặt người ta giao đến nhà. Ông Whaley nói gần đây có một nhà hàng hải sản không tệ do bạn ông giới thiệu, đi bộ chỉ năm phút là tới, hơn nữa ông đã đặt bàn từ trước. Hai cô gái nghe đến hải sản thì mắt sáng rỡ. Tuy Nguyên Triệt không thích đồ biển lắm nhưng vẫn chiều theo sở thích của người yêu, thuận theo số đông cùng mọi người cuốc bộ đến nhà hàng hải sản Harry’s on the esplanade.
Nhà hàng nằm đối diện bờ biển, từ bờ cát có một cây cầu gỗ thật dài bắt ra biển để cho người dân câu cá và ngắm cảnh hóng gió. Từ xa, cũng có thể thấy bóng dáng vài người đàn ông ngồi trên sàn gỗ, cầm cần trầm tĩnh ngồi đợi cá cắn câu.
Nhà hàng có hai tầng, khu vực ăn uống chỉ nằm ở tầng trệt và tầng một. Ở phía ngoài ban công tầng một đơn giản vẽ chữ lớn tên nhà hàng màu đen trên nền trắng, ngắn gọn súc tích. Nguyên một bức tường mặt chính diện của nhà hàng đều gắn cửa sổ và cửa ra vào bằng kính sát đất, mục đích giúp thực khách có thể vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm cảnh biển bên ngoài. Bên trong để rất nhiều bàn vuông nhỏ màu trắng đi cùng ghế bành bằng mây, trang trí đơn giản hợp với phong cách của người Úc.
Mọi người được một nhân viên phục vụ đến chào hỏi sau đó dẫn đến bàn mà ông Whaley đã đặt trước. Vì có đến sáu người nên nhân viên đã ghép sẵn hai bàn nhỏ lại cho họ. Sau đó cô phục vụ còn ân cần đưa đến thực đơn cho mọi người chọn lựa.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn qua thực đơn, cảm thấy ẩm thực của người Úc thật đơn giản. Hầu hết thực đơn của nhà hàng Tây không có gì khác lạ so với nhau. Đều có hải sản, cá tẩm bột chiên, bò beefsteak, gà phi lê tẩm bột chiên đút lò phô mai, mì Ý, pizza đại loại như vậy. Nhưng mà đã nói là nhà hàng hải sản, thì có lẽ đồ biển họ bán ra sẽ tươi ngon và nhiều chủng loại hơn một chút.
Hai cô nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng đặt phần ăn hải sản dành cho hai người. Bà Quyên cũng rất thích đồ biển cho nên đặt một phần giống như vậy cùng ăn với ông Whaley. Hai đứa con trai thì một người đặt gà phi lê đút lò, một người đặt beefsteak. Ông bà Whaley còn cho khui một chai rượu vang trắng Hugel Riesling 2013 rất hợp với thức ăn hải sản, còn thầy Thomas lại chọn một ly rượu đỏ shiraz để thưởng thức cùng beefsteak.
Cả bàn sáu người tự động chia làm hai nhóm, một nhóm phụ nữ nói tiếng việt và một nhóm đàn ông sử dụng tiếng anh. Đề tài cũng không gì khác ngoài việc đi mua sắm ở thành phố Melbourne vào ngày mai và trận đấu chung kết bóng bầu dục AFL giữa hai đội Richmond và Adelaide Crows.
Ông Whaley là fan cuồng nhiệt của Tigers (Richmond), dĩ nhiên hai đứa con trai của ông cũng không ngoại lệ. Cả gia đình nội ngoại hai bên của ông đều xuất thân từ Melbourne, chỉ có ông sau này dọn nhà đến Canberra làm ăn nhưng vẫn không ngăn cản được tình yêu cuồng nhiệt của ông dành cho đội bóng đặt trụ sở tại Melbounre này. Ngày mai là ngày quan trọng nhất trong vòng ba mươi tám năm, Tigers cuối cùng cũng được lọt vào vòng chung kết tranh cúp vô địch quốc gia. Ai là fan của Tigers cũng sẽ đều mỏi mắt chờ trông.
Mọi người chờ khoảng hai mươi phút thì thức ăn nóng hổi lần lượt được đem ra bàn. Ngoài phần ăn của hai người con trai nhà Whaley được đựng trong một đĩa lớn ra, thì phần ăn hải sản dành cho hai người được đặt bày trí trên một kệ thức ăn cao ba tầng gồm ba đĩa tròn. Tầng trên cùng có hàu sống, thịt cua nướng phô mai, cá chiên bột. Tầng thứ hai có một tô lớn trai biển, bên ngoài tô còn có sò điệp nướng lót phía dưới là khoai tây nghiền mềm mại. Tầng cuối cùng có ghẹ biển, tôm nướng, ngoài ra còn có rau trộn và một tô khoai tây chiên lớn để ăn kèm với thức ăn. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn thấy đĩa thức ăn ba tầng cộng thêm thức ăn phụ, cảm thấy quả là một trăm mười đồng này, tiêu cũng không thấy tiếc.
Hai cô gái đều ăn đến sung sướng, quên trời quên đất. Hơn nữa, hai cô còn được ông Whaley mời rượu, Ngọc Lan từ chối không được nên cũng thử một chút rượu vang trắng. Chai rượu được ướp trong đá lạnh để bảo đảm mùi vị và chất lượng thơm ngon, lúc được rót vào ly thủy tinh chân cao, hai cô còn mơ hồ thấy được một lớp mỏng nước lạnh cô đọng bên ngoài vỏ ly nữa.
Ăn hải sản lại uống kèm rượu vang trắng, đúng là mùi vị lại càng thêm tuyệt vời.
Ngoại trừ thầy Thomas ra, tất cả năm người còn lại đều cùng nhau chia sẻ chai rượu vang Hugel Riesling này.
Ngọc Lan tửu lượng không tốt, nếu chỉ uống một ít thì không nói gì. Nhưng hôm nay trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ nên uống nhiều hơn một chút, hơn nửa ly rượu trắng đều bị cô uống cạn. Mùi vị đúng là không tệ, cô giống như nếm được vị chua của chanh, lại bị quyến rũ bởi mùi thơm của hoa cỏ thiên nhiên trong ly rượu vang này.
Cô uống xong một ly, hai bên má đã đỏ ửng, cả người cũng cảm thấy bần thần, lâng lâng. Hai mắt cũng muốn nhắm lại.
Bà Whaley buồn cười hỏi cô: “Bé Lan à, để bác gái đoán xem, con thuộc nhóm máu O có phải hay không?”
Ngọc Lan kinh ngạc nhìn bà Quyên sau đó liên tục gật đầu, không kềm được hỏi lại: “Sao bác gái biết hay quá vậy?”
“Đa số người thuộc nhóm máu O uống rượu xong sẽ có phản ứng giống con vậy đó, xem con mặt đỏ như vậy trông thật đáng yêu”. Bà Quyên thật lòng chia sẻ kinh nghiệm bản thân.
“A…..”. Ngọc Lan không tự chủ đưa tay ôm lấy gương mặt, có chút xấu hổ quẫn bách. Cô không thể uống được nhiều rượu, cho nên từ đầu học môn rượu Úc này, cô mới lo lắng đến như vậy. Kiếp trước cô cũng uống rượu vài lần, nhưng chỉ là uống một chung nhỏ, giống như rượu trái cây cũng không có bị luống ca luống cuống như bây giờ.
Nguyên Triệt cũng có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia chưa từng thấy qua cô say rượu như vậy. Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc mới quen đến lúc chia xa, cũng không đến được vài tháng, có nhiều chuyện hắn tự nhiên sẽ không biết. Hắn lại có chút mong chờ xem thử dáng vẻ của Ngọc Lan khi say sẽ như thế nào đây.
Tuy là nghĩ như vậy, hắn vẫn rất quan tâm hỏi han: “Em không sao chứ, có đi bộ về được hay không?”
Ngọc Lan đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, gật đầu một cái.
Nguyên Triệt không nói gì, chỉ giơ tay bảo một nhân viên phục vụ gần đó lấy hóa đơn. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn thấy vậy, đã cùng hẹn với nhau từ trước, muốn trả tiền chầu này. Bởi vì hai cô đi chơi chuyến này, từ A đến Z đều không tốn một xu nào, nên thật sự ngại ngùng. Nhưng mà hai cô vừa nói ra đều bị mấy người còn lại ngăn cản.
Thomas còn vui vẻ cười hề hề nói: “Được rồi, hai em để anh hai trả đi. Nếu không, anh ấy lại không có cơ hội để tiêu tiền đâu”.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nhìn nhau một cái, Ngôn Ngôn từ chối cho ý kiến. Ngọc Lan có men say ở trong người, không biết tính cách ương ngạnh từ đâu nổi lên, lè nhè nhất quyết muốn trả hóa đơn. Nguyên Triệt nhìn cô say rượu buồn cười như vậy, nhịn không được hơi híp mắt trêu chọc: “Anh và em ai trả không phải cũng như nhau hay sao”.
Nói rồi nhanh chóng cầm hóa đơn rời đi để lại đám người sau lưng đều nín cười nhìn Ngọc Lan.
Mới đầu cô còn chưa hiểu ra, gương mặt ngốc nghếch ngây ngẩn dõi theo bóng dáng của hắn. Đợi khi hắn đi thanh toán rồi trở lại, cô mới chợt nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lườm hắn một cái.
Cả nhóm bắt đầu cuốc bộ trở về căn hộ. Nguyên Triệt nhìn Ngọc Lan đi ra khỏi nhà hàng, xiêu xiêu vẹo vẹo, liền nhanh chóng đuổi theo cô, kéo lại tay nhỏ mềm mại. Cô hơi bất ngờ quay đầu nhìn hắn, sau đó hơi cong miệng cười, lại không biết có dũng khí từ đâu mà mặc kệ mọi người xung quanh, thân mật ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ một lát, mới cùng nhau bước đi, còn là vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc êm dịu nào đó.
Ông Whaley chưa biết chuyện có hơi sửng sốt một chút, còn lại ba người vẫn không thay đổi sắc mặt. Bà Quyên còn cười vui đến nỗi, giống như thật sự là bà sắp lên chức mẹ chồng rồi vậy.
Cả đoạn đường đi chỉ có năm phút này đối với Nguyên Triệt mà nói, giống như cực hình đau khổ còn hơn là bị thương trên chiến trường nữa. Con mèo nhỏ không ngừng tựa vào người hắn lại còn cọ xát như vậy, muốn hắn giữ bình tĩnh thật khó hơn lên trời. Đêm nay, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, đúng là bức người ta phát điên lên được.
Hắn vừa dìu người yêu vừa mau chóng toan tính trong đầu, mong ngày mai đến thật nhanh. Khi đến thành phố Melbourne, mọi người ở trong khách sạn như vậy đổi phòng sẽ dễ dàng hơn một chút. Dù sao đêm nay mọi người cùng ở chung một căn hộ, cô gái nhỏ da mặt mỏng sẽ không chịu thân mật cùng hắn. Còn có cô nàng Ngôn Ngôn kia, phải bảo Thomas giải quyết mọi việc êm đẹp mới được.
Sau khi hắn hôn nhẹ lên má, giúp Ngọc Lan vào phòng nghỉ ngơi thì quay trở lại phòng của mình và Thomas.
Nguyên Triệt vừa nói vài câu với em trai, vừa mở túi xách du lịch lấy quần áo sạch, muốn đi đến phòng tắm xả nước lạnh một lát để hạ hỏa. Lửa mà Ngọc Lan để lại trên người hắn, cho đến bây giờ hắn cũng chưa thể tự mình dập tắt được.
Giáo sư nghe anh trai mình nói ra yêu cầu, thì nhảy dựng lên: “Cả đêm? Em đưa cô ấy đi đâu cả đêm bây giờ?”
“Không biết. Chú làm sao thì làm đi, xong việc lại được tự chọn một chai rượu theo ý thích”. Nói rồi thì tùy ý rời đi.
Thomas nghe xong, lỗ tai giật giật, có hơi động tâm một chút. Cả đời hắn đều chỉ có một sở thích và thú vui duy nhất, đó chính là sưu tầm rượu ngon của thế giới. Lúc trước lấy được chai rượu trắng từ anh trai, hắn đều vui đến mất ngủ ba đêm liền. Nay có cơ hội có thêm một chai rượu quý khác, sao hắn nỡ bỏ qua.
Chỉ là, cô nàng Ngôn Ngôn này, nhìn qua cũng rất quyến rũ nóng bỏng. Nếu hắn không có vị hôn thê rồi, không biết chừng cũng sẽ ngã vào lòng cô ấy đấy. Đêm mai nếu hắn dẫn cô ấy ra ngoài, có thể xảy ra sự cố gì hay không đây. Mặc kệ, hắn cũng rất tin tưởng bản thân mình, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Emma. Lại càng không làm ra chuyện có lỗi để hụt chai rượu quý mà hắn đã mơ ước từ lâu Chateau Lafite’s 1869.
Nguyên Triệt tắm xong trở vào phòng, vừa lấy khăn lông lau tóc vừa nghe lời em trai nói, hơi híp mắt trầm trầm nói: “Không tệ, công phu sư tử ngoạm của chú đã lên một tầm cao mới rồi. Chai rượu này không phải đã được đấu giá ở Hong Kong năm 2010 sao? Giá kết thúc là hai trăm ba mươi ngàn mỹ kim đấy”.
“Anh hai, anh cũng có tham gia đấu giá à?”
“Anh cũng không rảnh rỗi bỏ tiền ra mua chai rượu giá trên trời như vậy. Nhưng để đổi cái khác, cũng không tính là mắc”. Hắn nói rồi hơi kéo khóe môi cười, ánh mắt giống như chim ưng săn mồi gần đạt được mục tiêu, vô cùng đắc thắng.
Thomas nhìn anh trai thầm than ở trong lòng, tội nghiệp cô gái số khổ rơi vào trong vuốt sói. Nhưng mà, không phải là hai người đang quen nhau sao, vậy thì chuyện ở chung cũng là bình thường. Ở đất nước này, chuyện quan hệ nam nữ giống như nêm thêm gia vị vào nồi canh, làm cho tình yêu càng thêm hoàn hảo.
Hắn lại nghĩ đến chai rượu yêu quý sắp về đến tay, ngả lưng ra giường, cười đến thật viên mãn. Nếu có người thấy hắn lúc này không chừng còn nghĩ rằng hắn chắc sắp được lên chức làm cha rồi, nên mới có vẻ mặt hạnh phúc mãn nguyện như vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.