Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!
Chương 26
Hoa Lan Nhỏ
02/02/2023
Một tuần lễ sau đó vẫn cứ êm đẹp trôi qua như thường lệ.
Vào buổi sáng thứ sáu, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn cùng nhau bắt xe buýt đến trường đại học Canberra. Đúng ra thứ sáu mỗi tuần sẽ không cần đến trường, nhưng hôm nay những người đăng kí học môn quản lý nhân sự đều phải đi học bù, vì vào thứ hai giảng viên không khỏe nên nghỉ dạy. Bởi vì sắp nộp bài luận nên không có ai dám nghỉ, đám sinh viên còn muốn tranh thủ nốt ngày hôm nay để hỏi các vấn đề liên quan đến bài viết của họ.
Nathan vừa thấy hai cô bước vào khán phòng thì vui vẻ vẫy tay với hai cô. Hai người bởi vì đã lập nhóm tự học cùng Nathan nên cũng đến hai chỗ trống cậu ta giành sẵn để ngồi. Nathan vừa thấy Ngọc Lan thì không ngừng hỏi về chuyến đi chơi Melbourne, còn than vãn thật tiếc vì cậu ta không có vé đi xem trận chung kết nếu không cũng muốn đi cùng hai cô.
Sau đó cậu ta còn tò mò hỏi: “Sao hai cậu mua được vé vậy?”
Ngôn Ngôn liếc Ngọc Lan một cái, ranh mãnh nói: “Là bạn của Michelle tặng vé”.
“Wow, Michelle thật tốt số”.
Cậu ta cảm khái xong lại lải nhải không ngừng cả tuần nay cũng không được rảnh rỗi, phải tăng ca ở quán rượu nơi cậu ấy làm việc, vì có nhân viên xin nghỉ việc hẳn.
Than trách xong cậu ta lại hỏi: “Hai cậu có muốn làm thêm không, chỗ tớ làm đang tuyển người, chỉ cần làm tối thứ ba và chủ nhật thôi”.
Ngọc Lan nghe Nathan nói xong, có chút động tâm. Bây giờ cô làm ba ngày thứ hai, thứ năm, thứ bảy. Nếu có thêm thu nhập ổn định hai ngày nữa cũng tốt, còn hơn phải chờ đợi quản lý cho tăng ca, chuyện đó giống như vòi nước phông tên bị hư, rỉ rả từng chút một, khi có khi không thật sự rất bấp bênh.
“Khi nào hết hạn nộp đơn xin việc vậy Nathan?” Cô nhanh chóng hỏi.
Nathan vẻ mặt vui mừng còn rất hào phóng nói: “Hết tuần này là đóng hồ sơ rồi. Cậu muốn thì mau mau chút, tớ sẽ chỉ cho cậu mấy câu hỏi khi phỏng vấn”.
“Được, cám ơn cậu”.
Ngôn Ngôn thì không thiết tha gì với chuyện xin việc làm, chỉ buồn chán ngồi nghịch điện thoại của cô ấy.
Đến đúng chín giờ, giáo sư Alice cũng xuất hiện giảng giải bài học mới cho mọi người. Cuối giờ học, cô giáo một lần nữa nhắc lại về bài luận văn ba ngàn từ chỉ còn thời hạn một tuần để nộp, còn đặc biệt nhắc nhở đám sinh viên không nên sao chép y nguyên tài liệu trên mạng mà không viết lại thành câu từ của mình và không ghi vào mục tham khảo, sẽ bị trừ điểm hoặc đánh rớt.
Đến mười một giờ, mọi người được tan học.
Ngọc Lan, Ngôn Ngôn và Nathan như thường lệ đi vào căn tin trường ăn qua loa cơm trưa. Sau đó cùng nhau đi đến thư viện tìm tài liệu để làm bài luận. Bài luận văn ba ngàn từ này là do cá nhân làm, còn có một bài luận cho nhóm chỉ có một ngàn năm trăm từ cũng là bài đợt hai, sẽ làm sau.
Ba người vào giành lấy một chiếc bàn, mỗi người đều tự lấy laptop hoặc ipad ra đặt trên bàn rồi bắt đầu tìm kiếm thông tin. Có lẽ khi tập trung vào một việc gì đó, thời gian cũng vùn vụt trôi qua mà không ai biết. Đến khi Ngọc Lan viết được một phần ba bài luận, đang đến đoạn bí, thì điện thoại rung rung báo tin nhắn mới.
“Em đang ở đâu?”
Ngọc Lan bấm lưu lại bài luận đang viết dang dở, cầm di động lên nhắn trả lời: “Em đang trong thư viện cùng bạn”. Cô nói xong liếc nhìn đồng hồ điện tử đã là ba giờ rưỡi rồi.
Ngọc Lan vội vàng bảo Ngôn Ngôn, phải chuẩn bị bốn giờ rưỡi ra đón xe buýt về nhà. Nếu đi trễ hơn năm giờ chiều sẽ có rất nhiều nhân viên tan ca, trên xe sẽ rất đông đúc. Cô vừa nói vừa tắt máy laptop, muốn đi ra nơi lưu giữ sách để mượn vài quyển mang về, lấy tài liệu viết tiếp luận văn.
Ngôn Ngôn đánh thêm đoạn kết luận của bài viết trong máy tính xách tay của mình, mới bắt đầu lưu lại rồi tắt máy. Đang lúc cô sắp xếp mọi thứ vào ba lô đựng laptop thì nghe được âm thanh rung rung của điện thoại trên bàn. Di động của Ngọc Lan để ở đó không ngừng rung, chớp chớp ánh sáng, còn hiển thị tên người gọi đến ‘Nguyên Triệt’.
Ngôn Ngôn nhìn qua tên gọi thì bắt máy nghe giùm cô bạn thân. Ở trong lòng cũng không thắc mắc, cô nghĩ có lẽ vì Ngọc Lan quên bỏ dấu ngã cho họ của anh hai mà thôi.
Ngọc Lan đứng trước một hàng lại một hàng giá sách, tổng cộng có đến hàng trăm ngàn quyển, men theo giá sách của ngành quản lý kinh doanh, nấn ná ở đó cố tìm tài liệu nào có liên quan đến môn quản lý nhân sự. Tìm một lúc cũng phải đến hơn mười lăm phút, lại chôn chân đứng đọc mục lục hồi lâu, cô mới chọn được hai ba cuốn ưng ý. Lúc đó theo phản xạ xoay đầu nhìn phía trước giá sách, không biết là Nguyên Triệt đã đứng đó từ lúc nào.
Hắn đặt hai tay vào túi quần đồng phục không quân màu xanh dương rằn ri, chân mang giày bốt đen. Ở trên ngực áo bên trái có thêu một dòng chữ Nguyen theo họ của hắn, bên ngực phải thì có dòng chữ Air force (không quân). Ở hàng nút áo giữa ngực còn đeo quân hàm chỉ chức vụ hiện tại. Quân hàm làm bằng vải xanh dương đậm phía trên thêu chỉ trắng, có ba dấu kép ở trên đó, ngoài ra còn thêu một hình vương miện nho nhỏ. Dáng người Nguyên Triệt cao ráo khỏe mạnh, lại đang mặc đồng phục quân nhân, tự nhiên sẽ toát lên sức hút nam tính không nói được nên lời. Hắn đứng tại chỗ im lặng mỉm cười nhìn cô.
Trong một giây, Ngọc Lan cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhanh chân chạy về phía hắn rất kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Nguyên Triệt đỡ lấy mấy quyển sách của cô, vừa đi vừa trả lời: “Anh gọi vào điện thoại của em, Ngôn Ngôn nói cho anh biết em đang đi tìm tài liệu”. Hắn ngừng lại một chút sau đó xoa đầu cô, tán thưởng: “Biết tự lực cánh sinh, rất ngoan”.
Cô giả vờ chu mỏ nói: “Ai biểu em có bạn trai không nhờ vả gì được hết làm chi”.
“Kiến thức em phải tự học lấy, anh không giúp được. Nhưng anh sẽ giúp em sửa bài”.
Ngọc Lan nghe hắn nói thì kinh hoàng, kiếp trước làm bản kế hoạch đãi tiệc hắn làm cho cô thức trắng mấy đêm liền để sửa bản thảo. Bây giờ để hắn chỉ chỗ sai, chắc cô sửa đến tối tăm mặt mũi. Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn giả bộ gật gật đầu: “Được rồi em biết, chọc anh thôi. Dù anh có làm bài giùm, em cũng không dám nhận đâu. Mai mốt đi thi không lẽ anh thi giùm luôn à!”
Nguyên Triệt nghe cô nói, cười lắc đầu.
Hai người cùng nhau đi đến quầy quản lý đăng kí mượn sách, sau đó mới đi vào phòng máy tính. Ngôn Ngôn đã thu dọn đồ đạc từ lâu, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa che miệng vừa nhỏ giọng nói sợ làm ồn đến người khác. Nathan ở kế bên biết hai cô sắp về nên cũng đang dọn dẹp sách vở và ipad của cậu ta.
Nathan thấy Ngọc Lan đi vào, ngoác miệng cười định nói vài câu trước khi tạm biệt, thì thấy hộ pháp cao lớn đi ở phía sau lưng cô. Trên gương mặt cậu ta là vẻ ngạc nhiên một chút cũng không giấu giếm. Không những cậu ta mà cả một phòng máy đông đảo sinh viên đều có người nhìn lén Nguyên Triệt, có lẽ vì hắn đang mặc đồng phục không quân lại có chiều cao lý tưởng nổi bật như vậy, thu hút đa số ánh nhìn của phụ nữ.
Hắn rất lịch sự chào Ngôn Ngôn, sau đó muốn bắt tay chào xã giao với cậu bạn học Nathan. Cậu ta ngớ người một chốc sau đó vụng về giơ tay lên bắt tay với Nguyên Triệt, sau đó là một bộ dáng muốn nghe giới thiệu thân phận người mới đến.
Nguyên Triệt không đợi Ngọc Lan giới thiệu, hắn tự mình nói: “Chào cậu, tôi tên là Michael, là bạn trai của Michelle”.
Nathan trong phút chốc vẻ mặt không thể tin được, giống như trải qua thiên biến vạn hóa. Michael và Michelle*, đúng là trời định một đôi.
* Michelle là tên dành cho phụ nữ được đặt dựa theo tên nam Michael, là một trong những vị thánh Saint của đạo công giáo.
Ngọc Lan hơi cắn môi, cuối cùng bấm bụng mặc kệ Nathan đang đứng như trời trồng ở kế bên, thu dọn thật nhanh laptop và dụng cụ học tập trên bàn bỏ vào ba lô đựng laptop. Sau đó chào tạm biệt Nathan rồi kéo Ngôn Ngôn chuồn đi mất.
Nguyên Triệt hơi gật đầu nói cho lời chào tạm biệt với cậu bạn vẫn chưa tỉnh lại. Chân hắn rất dài chỉ cần đi vài bước là có thể đuổi kịp hai cô gái phía trước. Hắn rất tự nhiên kéo ba lô của Ngọc Lan lại rồi giành lấy khoát lên một bên vai, cuối cùng còn làm người dẫn đường cho hai cô đi đến bãi đậu xe ngoài trời.
Hắn vừa từ trong trường đại học bước ra ngoài, thì lập tức lấy nón lưỡi trai vắt trong túi hộp một bên quần, đội lên đầu. Nón màu đen có logo in hình chim đại bàng tung cánh trong một vòng tròn, ở trên còn có vương miện nhỏ màu vàng. Thấy hai người ngạc nhiên nhìn mình, hắn mới chậm rãi giải thích: “Theo luật trong quân đội, khi mặc đồng phục đi ra ngoài trời phải đội nón”.
Hai cô mới ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngôn Ngôn sau đó buột miệng hỏi: “Lần đầu gặp sao không thấy anh đội nón?”
Nguyên Triệt đáp: “Đã ở nhà rồi, khả năng bị sếp bắt gặp là không có”.
Ngọc Lan nghe xong bĩu môi nhìn hắn.
Đi một lúc đã thấy xe SUV màu xanh dương của hắn đang chễm chệ đậu trong bãi. Chưa kịp ngồi vào xe, Ngôn Ngôn đã nói: “Tớ có hẹn với bạn, hai người đi trước đi, hôm nay có lẽ tớ ngủ ở nhà bạn, đã hẹn đi bar đến khuya rồi. Cậu đem laptop về trước hộ tớ nhé”.
Cô ấy nói xong không đợi Ngọc Lan trả lời đã thảy ba lô đựng laptop của cô ấy vào trong xe, sau đó xoay người vừa chạy đi vừa đưa tay vẫy chào Ngọc Lan và Nguyên Triệt.
Ngọc Lan nhìn cô ấy như vậy có chút đăm chiêu, rõ ràng có tâm sự nhưng lại không muốn nói.
“Đi thôi, lên xe”. Nguyên Triệt ngắn gọn nói lại giống như ra lệnh.
Ngọc Lan lại bĩu môi, hắn cũng đâu còn là Thái tử đâu, ra lệnh cho ai chứ.
Thấy cô yên vị ở ghế phụ lái, hắn gài dây an toàn đề máy cho xe chạy đi. Lúc ngừng lại đèn đỏ, mới nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
Cô không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Về nhà, còn có thể đi đâu đây?”
“Đến nhà anh tham quan”.
Anh à, anh cũng thật xấu xa, đến nhà anh có cái gì tham quan chứ!
Ngọc Lan nghĩ trong bụng như vậy, nhưng mà lại hé môi cười xảo quyệt, cũng nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Được, đi thì đi”.
Nguyên Triệt lái xe chạy theo con đường về nhà Ngọc Lan, nhưng đến đường vào nhà cô thì không rẽ vào mà cho xe chạy thẳng đến một cái bùng binh nhỏ lại quẹo phải, chạy đến một ngã tư lớn thì chạy thẳng qua, lại quẹo trái hai lần nữa mới dừng lại ở một ngôi nhà sơn màu trắng ngói đỏ, phía trước có một cây anh đào rất lớn trên bãi cỏ, lúc này đang trổ hoa hồng hồng rợp cả một góc vườn. Kế bên cửa ga ra là cửa chính ra vào nhà, liền kề còn có cửa sổ sát đất.
“Sao nhà anh ở gần nhà tụi em trọ quá vậy!” Còn là dạng chạy xe không đến ba phút nữa.
“Không biết, lúc anh chở em về nhà lần đầu, anh cũng ngạc nhiên đấy”.
“Trùng hợp thật ha”. Cô vừa nói vừa lườm nguýt hắn.
Nguyên Triệt giống như không nghe thấy cho xe chạy vào ga ra, lại dùng điều khiển từ xa đóng cửa ga ra lại, mới tắt máy xe rồi bước ra ngoài. Ngọc Lan mở dây an toàn chui ra khỏi xe, theo chỉ dẫn của hắn đến một cửa gỗ màu trắng đi vào, cửa gỗ này thì ra thông vào nhà bếp.
Nhà bếp khá rộng rãi, ngó xéo với cửa nhỏ là dàn kệ bếp hình nhữ U như thường thấy trong kiến trúc nhà bếp ở Úc, cùng một gian phòng còn đặt bộ bàn ăn có sáu cái ghế màu đen bọc da bàn ăn bằng gỗ nâu đen sáng bóng.
Trên bếp sạch sẽ không một chút dầu mỡ, hoặc là nói chưa từng có người nấu nướng ở đây thì chính xác hơn.
Hắn dẫn cô đi tham quan một vòng trong nhà, lấy nhà bếp làm trung tâm. Phía trước là phòng khách lót thảm màu kem, có cửa sổ sát đất nhìn ra sân trước nơi có cây anh đào rợp bóng. Phòng khách là một không gian mở thông với hành lang gỗ dẫn ra cửa chính, kệ để giày đặt ở gần cửa, hướng ngược lại dẫn vào nhà bếp bằng một cánh cửa gỗ màu trắng, nhưng cửa luôn để ngõ. Trong phòng chỉ có một bộ sô pha lớn bằng da màu đen hình chữ L, đối diện là ti vi đặt trên kệ gỗ sát tường.
Phía sau nhà bếp cũng có một cánh cửa gỗ dẫn vào một hành lang lót gỗ, hai bên trái phải hành lang đều có phòng ốc, còn có toilet và phòng tắm. Ngọc Lan theo Nguyên Triệt đi hết dãy hành lang, đếm được ngoài nhà vệ sinh và nhà tắm ra còn ít nhất ba phòng khác đang đóng cửa, đến hết hành lang lại có một cánh cửa gỗ khác dẫn vào phòng ngủ chính của chủ nhân ngôi nhà.
Trước khi bước vào, Ngọc Lan đã từng nghĩ có khi nào hắn lại thích trang hoàng phòng ngủ theo phong cách cổ đại hay không.
“Dám vào xem không?”
“Anh có tàng trữ hàng cấm à, sao lại không dám vào?”
Hắn cười cười mở cửa, cô theo gót chân hắn đi vào nhìn quanh đánh giá một lượt. Cũng là phòng ngủ kiểu hiện đại bình thường, giường ngủ lớn bằng gỗ phía trên lót nệm rất cao, hai bên có kê tủ đầu giường cùng màu gỗ nâu bóng. Giường ngủ kê sát tường, đối diện chân giường có cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài vườn sau trồng hoa cỏ của ngôi nhà. Bức tường đối diện bên hông giường có một khung cửa kéo dẫn vào phòng để quần áo, đi xuyên qua đó mới vào được phòng tắm riêng của chủ nhân. Phòng tắm dĩ nhiên là có bồn tắm mát xa thật lớn có thể đủ chỗ cho bốn người, ngoài ra không thể thiếu bồn tắm đứng, tủ đứng có bồn rửa tay và toilet.
Cô đi ngược trở lại phòng để quần áo cũng tiện thể quan sát một chút. Nguyên Triệt ở đây không có người hầu kẻ hạ vẫn có thể sống ngăn nắp chỉnh tề, nơi để quần áo của hắn sắp xếp rất chu đáo mỗi cái quần cái áo đều được treo thẳng thớm, nào là sơ mi tây trang treo cùng một dãy, đến đồng phục không quân, rồi mới đến quần áo thường ngày.
Cô nghĩ đến tủ quần áo lộn xộn ở nhà mình liền cảm thấy ngại ngùng muốn chết.
“Nhà này rất đẹp, còn rất mới nữa”.
“Ừ, anh mới cho xây lại hai năm trước”
“Ồ, hai năm trước em mới chân ướt chân ráo qua Úc thôi à. Hi vọng đến năm em ba mươi tuổi cũng sẽ có được ngôi nhà của riêng mình”.
Ngọc Lan vừa đi vừa nói, muốn đi trở ra ngoài phòng khách. Nhưng vừa đi được đến cửa phòng ngủ đã bị ông chú ngăn lại còn nhẹ nhàng kéo cô đi về phía giường ngủ lớn, để cô ngồi trên đùi mình, miệng nói: “Anh đã cảnh báo em từ đầu rồi, tại em nhất quyết vào đây, đúng không?”
Ngọc Lan nhướng mi khiêu khích nhìn hắn, bộ dạng ‘chết cũng không sờn’ nói: “Em dám vào đây, thì cái gì cũng không sợ nữa rồi”.
“Có ý gì?” Nguyên Triệt trong lòng lộp bộp rơi xuống, không lẽ cô có hậu chiêu.
Cô sử dụng ngón trỏ nâng cằm của hắn lên, giống như gã lưu manh đang đùa bỡn con gái nhà lành: “Chú à, thật tội nghiệp đã nhịn lâu như vậy, nhưng mà chú ráng nhịn tiếp đi. Hôm nay thật không may rơi vào ngày đèn đỏ của em rồi”.
Nói xong cô le lưỡi còn cười ha ha không ngừng.
Nguyên Triệt hít vào một hơi, dứt khoát đẩy cô nằm xuống giường lớn, đè sấp lên người cô, còn không ngừng hôn mút cánh môi mềm mại của thiếu nữ. Sau đó còn vươn vuốt sói muốn mở ra nút áo sơ mi trước ngực cô.
“Chú biến thái thật đó, đã nói là ngày đèn đỏ, là thật, là thật đó”. Ngọc Lan hoảng sợ la lớn.
“Anh cũng không đụng nơi đó em sợ cái gì”.
Ngọc Lan: “…………………….”
Sói xám cộng thêm tính cách biến thái, thật đúng là hết thuốc chữa.
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Các bạn biết Nguyên Triệt có quân hàm nào trong đây không nè?
P/s Hàng trên dành cho phi công nhé, hàng dưới mới giành cho lính không quân.
RAAFRank.jpg [ 72.47 KiB | Đã xem 2092 lần ]
Chú thích: Đây là đồng phục không quân cơ bản của Úc nhé các nàng.
Vào buổi sáng thứ sáu, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn cùng nhau bắt xe buýt đến trường đại học Canberra. Đúng ra thứ sáu mỗi tuần sẽ không cần đến trường, nhưng hôm nay những người đăng kí học môn quản lý nhân sự đều phải đi học bù, vì vào thứ hai giảng viên không khỏe nên nghỉ dạy. Bởi vì sắp nộp bài luận nên không có ai dám nghỉ, đám sinh viên còn muốn tranh thủ nốt ngày hôm nay để hỏi các vấn đề liên quan đến bài viết của họ.
Nathan vừa thấy hai cô bước vào khán phòng thì vui vẻ vẫy tay với hai cô. Hai người bởi vì đã lập nhóm tự học cùng Nathan nên cũng đến hai chỗ trống cậu ta giành sẵn để ngồi. Nathan vừa thấy Ngọc Lan thì không ngừng hỏi về chuyến đi chơi Melbourne, còn than vãn thật tiếc vì cậu ta không có vé đi xem trận chung kết nếu không cũng muốn đi cùng hai cô.
Sau đó cậu ta còn tò mò hỏi: “Sao hai cậu mua được vé vậy?”
Ngôn Ngôn liếc Ngọc Lan một cái, ranh mãnh nói: “Là bạn của Michelle tặng vé”.
“Wow, Michelle thật tốt số”.
Cậu ta cảm khái xong lại lải nhải không ngừng cả tuần nay cũng không được rảnh rỗi, phải tăng ca ở quán rượu nơi cậu ấy làm việc, vì có nhân viên xin nghỉ việc hẳn.
Than trách xong cậu ta lại hỏi: “Hai cậu có muốn làm thêm không, chỗ tớ làm đang tuyển người, chỉ cần làm tối thứ ba và chủ nhật thôi”.
Ngọc Lan nghe Nathan nói xong, có chút động tâm. Bây giờ cô làm ba ngày thứ hai, thứ năm, thứ bảy. Nếu có thêm thu nhập ổn định hai ngày nữa cũng tốt, còn hơn phải chờ đợi quản lý cho tăng ca, chuyện đó giống như vòi nước phông tên bị hư, rỉ rả từng chút một, khi có khi không thật sự rất bấp bênh.
“Khi nào hết hạn nộp đơn xin việc vậy Nathan?” Cô nhanh chóng hỏi.
Nathan vẻ mặt vui mừng còn rất hào phóng nói: “Hết tuần này là đóng hồ sơ rồi. Cậu muốn thì mau mau chút, tớ sẽ chỉ cho cậu mấy câu hỏi khi phỏng vấn”.
“Được, cám ơn cậu”.
Ngôn Ngôn thì không thiết tha gì với chuyện xin việc làm, chỉ buồn chán ngồi nghịch điện thoại của cô ấy.
Đến đúng chín giờ, giáo sư Alice cũng xuất hiện giảng giải bài học mới cho mọi người. Cuối giờ học, cô giáo một lần nữa nhắc lại về bài luận văn ba ngàn từ chỉ còn thời hạn một tuần để nộp, còn đặc biệt nhắc nhở đám sinh viên không nên sao chép y nguyên tài liệu trên mạng mà không viết lại thành câu từ của mình và không ghi vào mục tham khảo, sẽ bị trừ điểm hoặc đánh rớt.
Đến mười một giờ, mọi người được tan học.
Ngọc Lan, Ngôn Ngôn và Nathan như thường lệ đi vào căn tin trường ăn qua loa cơm trưa. Sau đó cùng nhau đi đến thư viện tìm tài liệu để làm bài luận. Bài luận văn ba ngàn từ này là do cá nhân làm, còn có một bài luận cho nhóm chỉ có một ngàn năm trăm từ cũng là bài đợt hai, sẽ làm sau.
Ba người vào giành lấy một chiếc bàn, mỗi người đều tự lấy laptop hoặc ipad ra đặt trên bàn rồi bắt đầu tìm kiếm thông tin. Có lẽ khi tập trung vào một việc gì đó, thời gian cũng vùn vụt trôi qua mà không ai biết. Đến khi Ngọc Lan viết được một phần ba bài luận, đang đến đoạn bí, thì điện thoại rung rung báo tin nhắn mới.
“Em đang ở đâu?”
Ngọc Lan bấm lưu lại bài luận đang viết dang dở, cầm di động lên nhắn trả lời: “Em đang trong thư viện cùng bạn”. Cô nói xong liếc nhìn đồng hồ điện tử đã là ba giờ rưỡi rồi.
Ngọc Lan vội vàng bảo Ngôn Ngôn, phải chuẩn bị bốn giờ rưỡi ra đón xe buýt về nhà. Nếu đi trễ hơn năm giờ chiều sẽ có rất nhiều nhân viên tan ca, trên xe sẽ rất đông đúc. Cô vừa nói vừa tắt máy laptop, muốn đi ra nơi lưu giữ sách để mượn vài quyển mang về, lấy tài liệu viết tiếp luận văn.
Ngôn Ngôn đánh thêm đoạn kết luận của bài viết trong máy tính xách tay của mình, mới bắt đầu lưu lại rồi tắt máy. Đang lúc cô sắp xếp mọi thứ vào ba lô đựng laptop thì nghe được âm thanh rung rung của điện thoại trên bàn. Di động của Ngọc Lan để ở đó không ngừng rung, chớp chớp ánh sáng, còn hiển thị tên người gọi đến ‘Nguyên Triệt’.
Ngôn Ngôn nhìn qua tên gọi thì bắt máy nghe giùm cô bạn thân. Ở trong lòng cũng không thắc mắc, cô nghĩ có lẽ vì Ngọc Lan quên bỏ dấu ngã cho họ của anh hai mà thôi.
Ngọc Lan đứng trước một hàng lại một hàng giá sách, tổng cộng có đến hàng trăm ngàn quyển, men theo giá sách của ngành quản lý kinh doanh, nấn ná ở đó cố tìm tài liệu nào có liên quan đến môn quản lý nhân sự. Tìm một lúc cũng phải đến hơn mười lăm phút, lại chôn chân đứng đọc mục lục hồi lâu, cô mới chọn được hai ba cuốn ưng ý. Lúc đó theo phản xạ xoay đầu nhìn phía trước giá sách, không biết là Nguyên Triệt đã đứng đó từ lúc nào.
Hắn đặt hai tay vào túi quần đồng phục không quân màu xanh dương rằn ri, chân mang giày bốt đen. Ở trên ngực áo bên trái có thêu một dòng chữ Nguyen theo họ của hắn, bên ngực phải thì có dòng chữ Air force (không quân). Ở hàng nút áo giữa ngực còn đeo quân hàm chỉ chức vụ hiện tại. Quân hàm làm bằng vải xanh dương đậm phía trên thêu chỉ trắng, có ba dấu kép ở trên đó, ngoài ra còn thêu một hình vương miện nho nhỏ. Dáng người Nguyên Triệt cao ráo khỏe mạnh, lại đang mặc đồng phục quân nhân, tự nhiên sẽ toát lên sức hút nam tính không nói được nên lời. Hắn đứng tại chỗ im lặng mỉm cười nhìn cô.
Trong một giây, Ngọc Lan cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhanh chân chạy về phía hắn rất kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Nguyên Triệt đỡ lấy mấy quyển sách của cô, vừa đi vừa trả lời: “Anh gọi vào điện thoại của em, Ngôn Ngôn nói cho anh biết em đang đi tìm tài liệu”. Hắn ngừng lại một chút sau đó xoa đầu cô, tán thưởng: “Biết tự lực cánh sinh, rất ngoan”.
Cô giả vờ chu mỏ nói: “Ai biểu em có bạn trai không nhờ vả gì được hết làm chi”.
“Kiến thức em phải tự học lấy, anh không giúp được. Nhưng anh sẽ giúp em sửa bài”.
Ngọc Lan nghe hắn nói thì kinh hoàng, kiếp trước làm bản kế hoạch đãi tiệc hắn làm cho cô thức trắng mấy đêm liền để sửa bản thảo. Bây giờ để hắn chỉ chỗ sai, chắc cô sửa đến tối tăm mặt mũi. Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn giả bộ gật gật đầu: “Được rồi em biết, chọc anh thôi. Dù anh có làm bài giùm, em cũng không dám nhận đâu. Mai mốt đi thi không lẽ anh thi giùm luôn à!”
Nguyên Triệt nghe cô nói, cười lắc đầu.
Hai người cùng nhau đi đến quầy quản lý đăng kí mượn sách, sau đó mới đi vào phòng máy tính. Ngôn Ngôn đã thu dọn đồ đạc từ lâu, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa che miệng vừa nhỏ giọng nói sợ làm ồn đến người khác. Nathan ở kế bên biết hai cô sắp về nên cũng đang dọn dẹp sách vở và ipad của cậu ta.
Nathan thấy Ngọc Lan đi vào, ngoác miệng cười định nói vài câu trước khi tạm biệt, thì thấy hộ pháp cao lớn đi ở phía sau lưng cô. Trên gương mặt cậu ta là vẻ ngạc nhiên một chút cũng không giấu giếm. Không những cậu ta mà cả một phòng máy đông đảo sinh viên đều có người nhìn lén Nguyên Triệt, có lẽ vì hắn đang mặc đồng phục không quân lại có chiều cao lý tưởng nổi bật như vậy, thu hút đa số ánh nhìn của phụ nữ.
Hắn rất lịch sự chào Ngôn Ngôn, sau đó muốn bắt tay chào xã giao với cậu bạn học Nathan. Cậu ta ngớ người một chốc sau đó vụng về giơ tay lên bắt tay với Nguyên Triệt, sau đó là một bộ dáng muốn nghe giới thiệu thân phận người mới đến.
Nguyên Triệt không đợi Ngọc Lan giới thiệu, hắn tự mình nói: “Chào cậu, tôi tên là Michael, là bạn trai của Michelle”.
Nathan trong phút chốc vẻ mặt không thể tin được, giống như trải qua thiên biến vạn hóa. Michael và Michelle*, đúng là trời định một đôi.
* Michelle là tên dành cho phụ nữ được đặt dựa theo tên nam Michael, là một trong những vị thánh Saint của đạo công giáo.
Ngọc Lan hơi cắn môi, cuối cùng bấm bụng mặc kệ Nathan đang đứng như trời trồng ở kế bên, thu dọn thật nhanh laptop và dụng cụ học tập trên bàn bỏ vào ba lô đựng laptop. Sau đó chào tạm biệt Nathan rồi kéo Ngôn Ngôn chuồn đi mất.
Nguyên Triệt hơi gật đầu nói cho lời chào tạm biệt với cậu bạn vẫn chưa tỉnh lại. Chân hắn rất dài chỉ cần đi vài bước là có thể đuổi kịp hai cô gái phía trước. Hắn rất tự nhiên kéo ba lô của Ngọc Lan lại rồi giành lấy khoát lên một bên vai, cuối cùng còn làm người dẫn đường cho hai cô đi đến bãi đậu xe ngoài trời.
Hắn vừa từ trong trường đại học bước ra ngoài, thì lập tức lấy nón lưỡi trai vắt trong túi hộp một bên quần, đội lên đầu. Nón màu đen có logo in hình chim đại bàng tung cánh trong một vòng tròn, ở trên còn có vương miện nhỏ màu vàng. Thấy hai người ngạc nhiên nhìn mình, hắn mới chậm rãi giải thích: “Theo luật trong quân đội, khi mặc đồng phục đi ra ngoài trời phải đội nón”.
Hai cô mới ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngôn Ngôn sau đó buột miệng hỏi: “Lần đầu gặp sao không thấy anh đội nón?”
Nguyên Triệt đáp: “Đã ở nhà rồi, khả năng bị sếp bắt gặp là không có”.
Ngọc Lan nghe xong bĩu môi nhìn hắn.
Đi một lúc đã thấy xe SUV màu xanh dương của hắn đang chễm chệ đậu trong bãi. Chưa kịp ngồi vào xe, Ngôn Ngôn đã nói: “Tớ có hẹn với bạn, hai người đi trước đi, hôm nay có lẽ tớ ngủ ở nhà bạn, đã hẹn đi bar đến khuya rồi. Cậu đem laptop về trước hộ tớ nhé”.
Cô ấy nói xong không đợi Ngọc Lan trả lời đã thảy ba lô đựng laptop của cô ấy vào trong xe, sau đó xoay người vừa chạy đi vừa đưa tay vẫy chào Ngọc Lan và Nguyên Triệt.
Ngọc Lan nhìn cô ấy như vậy có chút đăm chiêu, rõ ràng có tâm sự nhưng lại không muốn nói.
“Đi thôi, lên xe”. Nguyên Triệt ngắn gọn nói lại giống như ra lệnh.
Ngọc Lan lại bĩu môi, hắn cũng đâu còn là Thái tử đâu, ra lệnh cho ai chứ.
Thấy cô yên vị ở ghế phụ lái, hắn gài dây an toàn đề máy cho xe chạy đi. Lúc ngừng lại đèn đỏ, mới nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
Cô không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Về nhà, còn có thể đi đâu đây?”
“Đến nhà anh tham quan”.
Anh à, anh cũng thật xấu xa, đến nhà anh có cái gì tham quan chứ!
Ngọc Lan nghĩ trong bụng như vậy, nhưng mà lại hé môi cười xảo quyệt, cũng nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Được, đi thì đi”.
Nguyên Triệt lái xe chạy theo con đường về nhà Ngọc Lan, nhưng đến đường vào nhà cô thì không rẽ vào mà cho xe chạy thẳng đến một cái bùng binh nhỏ lại quẹo phải, chạy đến một ngã tư lớn thì chạy thẳng qua, lại quẹo trái hai lần nữa mới dừng lại ở một ngôi nhà sơn màu trắng ngói đỏ, phía trước có một cây anh đào rất lớn trên bãi cỏ, lúc này đang trổ hoa hồng hồng rợp cả một góc vườn. Kế bên cửa ga ra là cửa chính ra vào nhà, liền kề còn có cửa sổ sát đất.
“Sao nhà anh ở gần nhà tụi em trọ quá vậy!” Còn là dạng chạy xe không đến ba phút nữa.
“Không biết, lúc anh chở em về nhà lần đầu, anh cũng ngạc nhiên đấy”.
“Trùng hợp thật ha”. Cô vừa nói vừa lườm nguýt hắn.
Nguyên Triệt giống như không nghe thấy cho xe chạy vào ga ra, lại dùng điều khiển từ xa đóng cửa ga ra lại, mới tắt máy xe rồi bước ra ngoài. Ngọc Lan mở dây an toàn chui ra khỏi xe, theo chỉ dẫn của hắn đến một cửa gỗ màu trắng đi vào, cửa gỗ này thì ra thông vào nhà bếp.
Nhà bếp khá rộng rãi, ngó xéo với cửa nhỏ là dàn kệ bếp hình nhữ U như thường thấy trong kiến trúc nhà bếp ở Úc, cùng một gian phòng còn đặt bộ bàn ăn có sáu cái ghế màu đen bọc da bàn ăn bằng gỗ nâu đen sáng bóng.
Trên bếp sạch sẽ không một chút dầu mỡ, hoặc là nói chưa từng có người nấu nướng ở đây thì chính xác hơn.
Hắn dẫn cô đi tham quan một vòng trong nhà, lấy nhà bếp làm trung tâm. Phía trước là phòng khách lót thảm màu kem, có cửa sổ sát đất nhìn ra sân trước nơi có cây anh đào rợp bóng. Phòng khách là một không gian mở thông với hành lang gỗ dẫn ra cửa chính, kệ để giày đặt ở gần cửa, hướng ngược lại dẫn vào nhà bếp bằng một cánh cửa gỗ màu trắng, nhưng cửa luôn để ngõ. Trong phòng chỉ có một bộ sô pha lớn bằng da màu đen hình chữ L, đối diện là ti vi đặt trên kệ gỗ sát tường.
Phía sau nhà bếp cũng có một cánh cửa gỗ dẫn vào một hành lang lót gỗ, hai bên trái phải hành lang đều có phòng ốc, còn có toilet và phòng tắm. Ngọc Lan theo Nguyên Triệt đi hết dãy hành lang, đếm được ngoài nhà vệ sinh và nhà tắm ra còn ít nhất ba phòng khác đang đóng cửa, đến hết hành lang lại có một cánh cửa gỗ khác dẫn vào phòng ngủ chính của chủ nhân ngôi nhà.
Trước khi bước vào, Ngọc Lan đã từng nghĩ có khi nào hắn lại thích trang hoàng phòng ngủ theo phong cách cổ đại hay không.
“Dám vào xem không?”
“Anh có tàng trữ hàng cấm à, sao lại không dám vào?”
Hắn cười cười mở cửa, cô theo gót chân hắn đi vào nhìn quanh đánh giá một lượt. Cũng là phòng ngủ kiểu hiện đại bình thường, giường ngủ lớn bằng gỗ phía trên lót nệm rất cao, hai bên có kê tủ đầu giường cùng màu gỗ nâu bóng. Giường ngủ kê sát tường, đối diện chân giường có cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài vườn sau trồng hoa cỏ của ngôi nhà. Bức tường đối diện bên hông giường có một khung cửa kéo dẫn vào phòng để quần áo, đi xuyên qua đó mới vào được phòng tắm riêng của chủ nhân. Phòng tắm dĩ nhiên là có bồn tắm mát xa thật lớn có thể đủ chỗ cho bốn người, ngoài ra không thể thiếu bồn tắm đứng, tủ đứng có bồn rửa tay và toilet.
Cô đi ngược trở lại phòng để quần áo cũng tiện thể quan sát một chút. Nguyên Triệt ở đây không có người hầu kẻ hạ vẫn có thể sống ngăn nắp chỉnh tề, nơi để quần áo của hắn sắp xếp rất chu đáo mỗi cái quần cái áo đều được treo thẳng thớm, nào là sơ mi tây trang treo cùng một dãy, đến đồng phục không quân, rồi mới đến quần áo thường ngày.
Cô nghĩ đến tủ quần áo lộn xộn ở nhà mình liền cảm thấy ngại ngùng muốn chết.
“Nhà này rất đẹp, còn rất mới nữa”.
“Ừ, anh mới cho xây lại hai năm trước”
“Ồ, hai năm trước em mới chân ướt chân ráo qua Úc thôi à. Hi vọng đến năm em ba mươi tuổi cũng sẽ có được ngôi nhà của riêng mình”.
Ngọc Lan vừa đi vừa nói, muốn đi trở ra ngoài phòng khách. Nhưng vừa đi được đến cửa phòng ngủ đã bị ông chú ngăn lại còn nhẹ nhàng kéo cô đi về phía giường ngủ lớn, để cô ngồi trên đùi mình, miệng nói: “Anh đã cảnh báo em từ đầu rồi, tại em nhất quyết vào đây, đúng không?”
Ngọc Lan nhướng mi khiêu khích nhìn hắn, bộ dạng ‘chết cũng không sờn’ nói: “Em dám vào đây, thì cái gì cũng không sợ nữa rồi”.
“Có ý gì?” Nguyên Triệt trong lòng lộp bộp rơi xuống, không lẽ cô có hậu chiêu.
Cô sử dụng ngón trỏ nâng cằm của hắn lên, giống như gã lưu manh đang đùa bỡn con gái nhà lành: “Chú à, thật tội nghiệp đã nhịn lâu như vậy, nhưng mà chú ráng nhịn tiếp đi. Hôm nay thật không may rơi vào ngày đèn đỏ của em rồi”.
Nói xong cô le lưỡi còn cười ha ha không ngừng.
Nguyên Triệt hít vào một hơi, dứt khoát đẩy cô nằm xuống giường lớn, đè sấp lên người cô, còn không ngừng hôn mút cánh môi mềm mại của thiếu nữ. Sau đó còn vươn vuốt sói muốn mở ra nút áo sơ mi trước ngực cô.
“Chú biến thái thật đó, đã nói là ngày đèn đỏ, là thật, là thật đó”. Ngọc Lan hoảng sợ la lớn.
“Anh cũng không đụng nơi đó em sợ cái gì”.
Ngọc Lan: “…………………….”
Sói xám cộng thêm tính cách biến thái, thật đúng là hết thuốc chữa.
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Các bạn biết Nguyên Triệt có quân hàm nào trong đây không nè?
P/s Hàng trên dành cho phi công nhé, hàng dưới mới giành cho lính không quân.
RAAFRank.jpg [ 72.47 KiB | Đã xem 2092 lần ]
Chú thích: Đây là đồng phục không quân cơ bản của Úc nhé các nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.