Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 33

Hoa Lan Nhỏ

02/02/2023

Sau khi bài luận văn đầu tiên đã hoàn thành, bài tiếp theo của nhóm cũng được tiến hành, thời gian nộp bài là vào hai tuần sau.

Song song với nó là bài luận hai ngàn từ môn Các loại rượu của nước Úc, cái đón chờ tiếp theo dĩ nhiên là kì thi kết thúc môn học.

Đại học ở Úc, mỗi năm sinh viên phải đăng kí tám học phần. Du học sinh bị bắt buộc học ba học kì, học kì một và hai sẽ phải học ba môn, học kì cuối chỉ học hai môn là xong. Nhưng đối với dân bản xứ, họ có thể lựa chọn chỉ học hai học kì, mỗi kì bốn môn, như vậy sẽ có hẳn một khoảng thời gian đến bốn tháng rảnh rỗi để đi làm thêm hoặc đi du lịch bụi.

Hôm nay Ngọc Lan, Ngôn Ngôn và Nathan đã hẹn nhau đi đến thư viện để làm cho xong bài luận của nhóm. Mỗi người chỉ viết năm trăm từ, đây là chuyện không quá khó, chỉ là khi ráp lại cần chỉnh sửa một chút cho ý tứ được suôn sẻ mạch lạc là được.

Khâu kiểm tra bài này, đương nhiên để cho Ngôn Ngôn xử lý, thành tích học tập của cô ấy rất xuất sắc kể cả Nathan là dân bản xứ cũng phải thán phục cô ấy vô cùng.

Trong lúc đợi Ngôn Ngôn sửa bài, Nathan đề nghị: “Này, sau khi nộp bài xong chúng ta đi đâu chơi đi. Hôm nay tớ đi xe hơi có thể chở luôn hai cậu”.

“Ở Canberra có thể đi đâu chơi đây?” Ngọc Lan hỏi lại. Hôm nay là thứ năm tuy là phải đi làm thêm nhưng hiện giờ còn chưa đến mười một giờ sáng nữa.

“Đi tòa nhà quốc hội và viện bảo tàng chiến tranh. Hai cậu đi qua chưa?”

“Chưa đi, vốn là bạn trai của Michelle đã muốn dẫn chúng tớ đi nhưng không có thời gian rảnh”. Ngôn Ngôn đã sửa xong bài, đang chuẩn bị muốn nộp, nghe vậy xen vào.

“Vậy à, anh ấy đã đi làm chắc chắn rất bận rộn, hay là hôm nay chúng ta rãnh rỗi đi luôn đi”. Nathan lại chèo kéo.

Ngọc Lan cũng muốn đi tham quan bèn nói: “Tớ nghĩ chắc anh ấy không ngại đâu. Chúng ta cứ đi với Nathan đi”.

Ba người hào hứng lái xe đến tòa nhà quốc hội trước, Nathan thật sự là một người hướng dẫn du lịch nghiệp dư nhưng rất tận tụy với nghề. Tuy rằng có cái không biết, nhưng vẫn lắng tai nghe hướng dẫn viên đang dẫn đoàn đi tham quan trong đó nói xong, mới nói lại cho các cô nghe từng gian phòng trong đây để làm việc gì, hội trường lớn dùng để đãi tiệc ra sao, còn có tòa án dùng để biểu quyết thông qua luật lệ nằm ở đâu…..

Tuy rằng tòa nhà này rất lớn, hơi cổ kính, chỗ tham quan cũng không bao nhiêu nên mọi người đi lòng vòng xem những phòng ốc toàn bộ lót bằng gỗ nâu bóng loáng tường sơn màu kem, lại xem chân dung các đời thủ tướng của Úc xong thì đã muốn hết cái để xem.

Ba người đi đến điểm cuối thì dừng chân ở một căn phòng nhỏ bán đồ kỷ niệm. Đúng ra hai cô muốn mua một cái huy hiệu có hình cờ Úc – Việt chung một chỗ, nhưng người bán hàng nói cái đó đã hết hàng. Vốn là có rất nhiều nhưng vừa qua có mấy tốp người Việt du lịch đến tham quan nơi này cuối cùng mua hết huy hiệu rồi. Như vậy mới biết, hiện này người dân Việt Nam cũng đã rất sành điệu lại sống rất sung túc, đã có thể đi du lịch nước ngoài nhiều đến như vậy. Đây là chuyện thật đáng mừng.

Tiếp theo Nathan lại lái xe đưa các cô đi xem viện bảo tàng chiến tranh. Đây mới chính là nơi đáng xem đấy. Cả một tòa nhà rộng lớn như vậy, được chia ra làm nhiều khu vực khác nhau vòng vèo giống như mê cung vậy.

Ban đầu bước vào là khu trưng bày quần áo, đồ vật, vũ khí, xe ngựa, thuyền… của chiến tranh thế giới thứ nhất. Ngoài ra còn có các mô hình trận chiến với những người lính, láng trại tạm thời nho nhỏ … được lồng trong tủ kính lớn, được chú thích đầy đủ, miêu tả những trận chiến ác liệt để giữ gìn hòa bình thế giới.

Khu vực tiếp theo là nơi tưởng niệm chiến tranh thế giới thứ hai, súng đạn đã hiện đại hơn xưa, đồng phục lính được trưng bày cũng không bị quá hư hại theo thời gian. Còn có những đầu đạn thật lớn, xe tăng thiết giáp, mô hình các trận chiến tàn khốc với người bị thương nặng, người chết cũng được khắc họa thật sống động, huy chương của các chiến sĩ, danh sách tưởng niệm người đã mất… càng xem càng thấy chiến tranh thật đáng sợ.

Tiếp theo nữa là hàng loạt các khu vực nhỏ trưng bày các cuộc chiến cận đại, như là chiến tranh I ran - I raq, Afganishtan, kể cả chiến tranh Việt Nam cũng được bảo tồn ở một khu vực riêng biệt. Mô hình nhà cửa cây cối vùng nhiệt đới làm rất giống phong cảnh Việt Nam, còn có một chiếc trực thăng thật đặt trong bãi lau sậy giống như đang ẩn nấp trong đó.

Khi Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đi đến đây mới thấy có chút mệt mỏi, còn có chút nhức đầu. Có lẽ là bị không khí u ám của viện bảo tàng lẫn âm thanh rè rè phát ra từ loa phát thanh ở khắp viện bảo tàng, làm cho không khí giống như đang trong cảnh chiến tranh, khiến lòng người cũng chùng xuống.

Đường đi ra cổng ra của viện bảo tàng hai bên tường đều treo đầy ảnh của từng người lính Úc hi sinh cho các cuộc chiến tranh đã qua. Mà người đến thăm viếng cũng gắn trên tường rất nhiều hoa anh túc bằng vải màu cam (poppy flower) để tưởng nhớ đến công ơn của những binh lính đã bảo vệ hòa bình cho thế giới.

Ra khỏi viện bảo tàng đã muốn hơn ba giờ chiều. Mọi người lại đi căn tin ở gần đó ăn chút gì trước khi hai cô gái phải đi làm ca tối. Nathan nói tối nay cậu ta cũng phải đi làm cho quán rượu.

Ngồi ăn khoai tây chiên một lát, Ngôn Ngôn có điện thoại. Cô ấy bắt máy nghe xong, chuyển qua cho Ngọc Lan. Cô ngạc nhiên đưa tay lấy máy đặt lên tai thì nghe được âm thanh trầm ấm quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến: “Em đang ở đâu vậy, sao không nghe điện thoại?”

“Em đang ở viện bảo tàng chiến tranh với Ngôn Ngôn và Nathan.” Ngọc Lan vừa nói vừa lục lung tung trong giỏ xách, lấy ra điện thoại di động, màn hình đen thui không có chút năng lượng nào cả, “Điện thoại em hết pin rồi, tối qua đã quên sạc”.

Nguyên Triệt im lặng một chút mới nói: “Được rồi, em ở yên đó đi, anh đến chở em đi ăn trước khi vào ca”.

“Khoan đã, em đã ăn…… Nè!” Ngọc Lan nhìn màn hình di động, nhún vai, chưa kịp nói xong đã ngắt điện thoại rồi, có cái gì vội vàng như vậy chứ?

Cô đưa trả điện thoại lại cho Ngôn Ngôn, đồng thời báo cho đồng bọn biết là bạn trai cô sắp đến. Ngôn Ngôn bĩu môi nói: “Giữ kĩ như vậy làm gì, của mình thì sẽ là của mình thôi. Không phải của mình giữ cũng vô dụng”.

Câu cuối cô cố ý nói còn nhìn Nathan. Nhưng mà cậu ấy đang xem FB còn không ngừng cười ha ha vì một video buồn cười nào đó. Coi xong cậu ấy còn đưa cho hai cô bạn xem, Ngôn Ngôn lắc đầu nhìn cậu ấy, ấu trĩ như vậy làm sao là đối thủ của anh hai đây.



Khoảng ba giờ bốn mươi, Nguyên Triệt xuất hiện ở căn tin của viện bảo tàng chiến tranh. Hôm nay hắn mặc quần tây xanh đen, áo sơ mi tay ngắn màu xanh da trời, lưng thắt dây nịch màu đen. Chân mang giày tây đen bóng láng. Trên vai áo hai bên đều đeo cầu vai màu xanh dương đậm thể hiện chức vị trung sĩ*. Trên ngực áo bên phải đeo bảng tên kim loại nho nhỏ, phía dưới có logo hình đại bàng tung cánh cũng bằng kim loại. Ngực áo bên trái thì đeo cái gì đó giống như huân chương có chiều dài gần bằng cả túi áo của hắn, trên đó có rất nhiều sọc màu khác nhau. Trên đầu cũng đội nón màu xanh đen, có logo mạ vàng hình tròn phức tạp gắn trên nón, mới nhìn còn tưởng là anh chàng cảnh sát nào đang đi đến.

Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, mặc quân phục theo nghi thức ngời ngời phong độ cùng vẻ quyến rũ không cưỡng được.

“Wow, anh hai mỗi lần anh xuất hiện đều cho tụi em kinh diễm nha”. Ngôn Ngôn đầu tiên lên tiếng nói, sau đó còn giơ điện thoại ‘tách tách’ chụp hình lưu niệm.

Nguyên Triệt cũng không ngăn cản chỉ nói: “Được rồi, chụp xong cũng đừng đăng mạng xã hội, ok?”.

Hiện giờ cũng sắp đến bốn giờ, đây là thời gian người ta làm lễ tưởng niệm chiến sĩ hi sinh cho hòa bình, nên có không ít cựu chiến binh và người nhà của những người lính tử nạn tụ họp ở nơi này. Có người thấy Nguyên Triệt mặc quân phục còn đến trước mặt hắn đứng nghiêm, đưa một bàn tay ngang trán chào hắn.

Vẻ mặt của Nguyên Triệt nghiêm túc, cũng chào lại theo nghi thức.

Ngọc Lan nãy giờ đang cắn đầu ngón tay ngắm hắn, ở trong lòng vui vẻ, sao cô lại may mắn quen được một anh chàng đẹp trai phong độ như vậy chứ.

Nguyên Triệt chào hỏi Nathan, lại hỏi hai cô có muốn đi ăn trước khi vào làm hay không. Ngôn Ngôn và Ngọc Lan đều nhìn lên bàn ăn, ba đĩa khoai tây chiên lớn đều bị chén sạch, nếu muốn ăn nữa chắc phải đổi thành họ Trư mất thôi.

Nguyên Triệt cười lắc đầu đi đến quầy phục vụ mua thêm nước uống cho mọi người, hắn dự định ở lại đây thêm thêm ba mươi phút nữa mới chở Ngọc Lan đến chỗ làm, như vậy vừa đúng thời gian vào ca.

Hắn đặt mấy chai nước trên bàn, lại đưa cho Ngọc Lan chai nước suối, mới ân cần hỏi: “Khi nào em được nghỉ hè?”

Cô đón lấy chai nước mở nắp uống một ngụm rồi trả lời: “Ngày 19 tháng 11 đã thi xong, sau đó không cần đến trường nữa, trừ khi bị thi lại”. Cô nói xong còn le lưỡi một cái.

“Vừa hay cuối tháng 11 anh phải đi công tác ở Adelaide hai tuần, em có muốn đi với anh không?” Hắn nói, như có như không đảo mắt nhìn Nathan đang ngồi bên cạnh dỏng tai nghe ngóng.

“Sao đột ngột như vậy?” Ngọc Lan kinh ngạc hỏi.

Nguyên Triệt mỉm cười đáp: “Không đột ngột đâu, nhiều khi anh mới biết một ngày thì hôm sau đã lên đường rồi. Chuyện đi công tác rất khó nói, một năm sẽ đi mấy lần. Em xem thử nếu muốn đi thì báo để anh sắp xếp mướn khách sạn, nếu không anh sẽ ở trong doanh trại, lúc đó nếu em đổi ý cũng sẽ khó gặp đấy”.

“Cậu đi đi, có gì mà phải suy nghĩ chứ. Thi xong tớ cũng mua vé về Việt Nam chơi đến Tết mới qua lại mà. Tớ đã xin nghỉ phép ở nhà hàng rồi”. Ngôn Ngôn ở một bên cho ý kiến.

“Nếu vậy bây giờ phải đặt vé máy bay luôn à?” Ngọc Lan hỏi Nguyên Triệt, cô cũng không lo lắng lắm chuyện đi làm, không phải bạn của hắn là quản lý nhà hàng cô làm hay sao.

Ngoài ý muốn hắn nói: “Anh lái xe đi. Đến đó ở hai tuần không có xe đi lại rất phiền phức. Vả lại, trên đường về anh còn muốn dẫn em lên núi Gambier xem Blue lake**, sau đó sẽ lái xe dọc theo theo đường biển xem qua 12 Apostles*** rồi mới về Canberra. Tuy là đường đi hơi xa một chút nhưng xem qua danh lam thắng cảnh ở Úc cũng rất thú vị”.

“Anh nói như vậy em còn từ chối được sao?” Ngọc Lan mặc kệ mọi người xung quanh nhào vào lòng hắn cạ qua cạ lại làm nũng.

Nguyên Triệt cũng ôm cô hôn trên tóc một cái mới khẳng định nói: “Quyết định vậy đi”.

Ngôn Ngôn ở kế bên bắt chéo hai tay chà xát lên trên cánh tay của mình, cô bạn này ghê thật đấy, giữa thanh thiên bạch nhật còn đóng phim tình cảm làm người ta muốn nổi cả da gà lên hết rồi.

Nathan mặt giống như đưa đám, xem ra hôm nay cuối cùng cũng nên quyết tâm phải từ bỏ cái không thuộc về mình.

*************

Tối đến, sau khi Nguyên Triệt chở hai cô gái về đến nhà, Ngôn Ngôn rất biết điều đã ra khỏi xe, mở cửa vào nhà trước. Ngọc Lan chồm người đến ghế lái hôn nhẹ trên má Nguyên Triệt một cái, nói chúc ngủ ngon, muốn xuống xe vào nhà thì bị hắn nắm tay giữ lại.

“Tối nay qua nhà anh không?”.

“Ủa, ngày mai anh không cần đi làm à? Mới thứ sáu thôi đó”.

“Gọi điện thoại báo bệnh thôi”.

Ngọc Lan lườm hắn, chu mỏ nói: “Chú à, chú ghê thật. Nhưng mà tối nay không đi được, có Ngôn Ngôn ở nhà”.



“Vậy đêm nay anh ở lại đây”.

“Không được”, Ngọc Lan quýnh quáng la lên: “Anh không được ở đây nữa, nếu không em sẽ bị Ngôn Ngôn cười chết”.

Nguyên Triệt tỏ vẻ đã hiểu, khoanh tay lại nói: “Ra là vậy, nên hai tuần trước em làm bộ giận dỗi, để bắt anh sửa bài luận cho em phải không? Còn có chuyện gì anh không biết nữa không?”

Thông minh lại nhớ dai như vậy còn là có thù tất báo nữa, ở cùng một chỗ với người này thật làm người ta căng thẳng từng giây từng phút. Ngọc Lan nuốt nước bọt, cười gượng kẻ lại chuyện bị bạn tặng gel bôi trơn, sau đó oán trách nói: “Tại vì anh hết đó, cho nên sau này không cho anh ở đây nữa”.

“Cái đó, từ đầu đến cuối chỉ có em la lớn, anh cũng chỉ chịu đựng đâu dám hé răng. Nhưng mà có lẽ cô ấy nói đúng, em nên sử dụng một chút sẽ dễ dàng hơn….”

Chịu đựng cái đầu anh!

“Anh thật đáng ghét, mau đi về đi, không muốn nói chuyện với anh nữa”. Nói xong cô hùng hổ lao ra khỏi xe, chạy vào trong nhà.

Trước khi đến cửa chính còn nghe tiếng nói từ tính xen lẫn trêu đùa nói: “Này cho anh cái nhãn hiệu trước đã”.

**********

Ngọc Lan đi tắm xong mới mở tủ nhỏ đựng nhu cầu thiết yếu của phái nữ trong phòng tắm. Hôm nay đã là cuối tháng, tuần sau cũng đến ngày đèn đỏ của cô nữa rồi. Xem ra Nguyên Triệt có để ý đến nên hôm nay mới muốn cùng cô thân mật.

Cô mở thùng giấy nhỏ, bên trong vẫn như cũ còn khoảng ba gói băng vệ sinh. Tháng trước lúc cô kết thúc chu kì vẫn là còn ba gói, giờ cũng y như vậy không lẽ tháng này Ngôn Ngôn còn chưa có. Ngọc Lan hơi hồi hộp trong lòng, dù sao cũng coi như đã từng lập gia đình qua, chuyện như vậy cũng sẽ biết nhiều một chút. Cô đóng lại cửa tủ đi ra hành lang gõ cửa phòng Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn uể oải mở cửa, sau đó ngồi lên giường bóp chân, oán hận than: “Công việc gì mà cực thế này, tớ nghĩ năm sau tớ xin nghỉ làm quá Lan Lan à”.

“Cậu không cần đi làm cũng không sao mà. À Ngôn Ngôn này, tớ định mua thêm băng vệ sinh đấy, cậu sắp về Việt Nam rồi chắc không cần mua thêm đâu phải không?”

“Ồ, nhắc mới nhớ tháng này tớ vẫn chưa có. Mẹ nó, chắc là do tớ quá căng thẳng trong học hành rồi”.

Tớ sợ không phải đâu. Nhưng mà những lời này làm sao cô dám nói ra đây. Nhưng nếu không nói, lỡ có thật thì phải làm sao bây giờ.

Ngọc Lan đấu tranh tư tưởng một hồi, nhắm mắt liều chết hỏi: “Khi cậu ấy ấy với thầy Thomas, anh ta có sử dụng áo mưa không hả?”

Ngôn Ngôn lập tức trả lời: “Không có”. Sau đó ý thức được gì đó, im bặt.

Mặt Ngôn Ngôn thoáng chốc không còn giọt máu. Chuyện học hành ăn chơi thì rất giỏi, đối mặt những chuyện kĩ năng sống thế này sao mình lại ngu như heo vậy trời. Ngôn Ngôn không tự giác đưa tay sờ bụng, sau đó nhíu mày, mạnh mẽ nói: “Ngày mai tớ đi hiệu thuốc”.

Tim của Ngọc Lan muốn nhảy ra ngoài khi nghe cô bạn nói vậy. Cái đó, nếu có thì cũng là một sinh mạng đó, làm sao có thể bỏ là bỏ đây. Trong đầu cô có ý nghĩ, muốn báo cho Nguyên Triệt biết, hắn nhất định có cách đối phó.

Nhưng mà ý nghĩ vừa lóe lên đã bị Ngôn Ngôn dập tắt: “Nếu cậu báo cho bất cứ ai, kể cả gia đình tớ và nhà Whaley, tớ với cậu không còn là bạn nữa”.

Ngọc Lan mấp máy môi, muốn khuyên bảo, đến cuối cùng chỉ có thể nói: “Tớ đi với cậu”.

Ở trong lòng thầm nghĩ, hi vọng đến đó người ta sẽ bắt Ngôn Ngôn đi bệnh viện, chuyện làm càng lớn thì càng có cơ hội ngăn cản. Lúc đó chắc chắn bệnh viện sẽ cần người bảo lãnh. Như vậy ít nhất có thể cho bác gái biết. Bác gái mong cháu như vậy sẽ làm mọi cách để bảo vệ cho mẹ con Ngôn Ngôn được bình an.

Chú thích:

* Chức vị trung sĩ trong không quân Hoàng gia Úc gọi là Flight Sergeant, là chức vị khá cao so với người mới tham gia quân đội 12 năm như Nguyên Triệt. Thật ra, người giữ chức vị này là một sĩ quan cao cấp, cũng là người có quyền quản lý và ra quyết định cao nhất trong cơ quan làm việc. Không phải như là quân nhân Việt mới ra trường đã được làm trung sĩ, thượng sĩ đâu ạ. ^__^

** hồ có nước màu xanh da trời, màu thay đổi theo mùa hoặc thời tiết.

*** 12 tảng đá lớn trên biển

Hai nơi này đều là những kỳ quan thiên nhiên nổi tiếng của Úc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook