Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!
Chương 45
Hoa Lan Nhỏ
02/02/2023
Vào ngày thứ bảy, Ngọc Lan ngủ một giấc thật đã, lúc tỉnh dậy đã hơn 10 giờ. Cô đưa tay sờ trên ga giường bên cạnh, không ngoài dự đoán Nguyên Triệt không ở đó. Hắn đúng thật là một cỗ máy năng suất cao, dù là ngày nghỉ cũng sẽ không bao giờ ngủ nướng.Cô ngồi dậy vươn vai, lảo đảo đi ra ngoài phòng khách xem Nguyên Triệt đang làm gì.
Bên ngoài phòng khách, rèm cửa đã được kéo gọn gàng ra hai bên, ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng. Nguyên Triệt ngồi trên sô pha màu trắng, laptop để trên đùi, hai bên tai còn đeo tai nghe nhỏ có kèm micro ở trên dây đeo, vẻ mặt chuyên chú đang lắng nghe cái gì đó.
Khi hắn nghe thấy tiếng động từ đôi dép lê của Ngọc Lan thì ngẩng đầu nhìn về phương hướng của cô, mắt thấy cô đi đến sô pha cũng chỉ mỉm cười, rồi ra dấu đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô im lặng.
Ngọc Lan không hiểu rõ lắm nhưng vẫn đi đến ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhìn vào laptop xem thử Nguyên Triệt đang làm cái gì. Không phải là đang chơi game đó chứ? Đúng là hiện giờ, dân bản xứ Úc rất thích chơi game, không những chơi mà còn phải tạo phòng chat để nói chuyện và hướng dẫn nhau trong lúc đánh quái thú nữa. Đây là do Nathan nói cho cô biết.
Không lẽ Nguyên Triệt lớn như vậy vẫn thích chơi game đánh quái thú hay sao?
Nhưng khi cô nhìn vào màn hình laptop mới tá hỏa. Trên màn hình không có quái thú cũng không có game gì cả, mà chỉ có một đám đông khoảng bảy tám người, nam mặc tây trang, nữ mặc áo váy công sở, đang ở một nơi dường như là phòng hội nghị. Ở trên laptop của Nguyên Triệt, ngoài cảnh phòng họp ra còn có một màn hình nhỏ khác, người ở trên màn hình đó lại là Thomas.
Những người này hình như đang gọi video call cho Nguyên Triệt. Hết người này đến người kia giải thích cái gì đó, còn sử dụng cả Power Point, sau khi nói xong phần của mình còn hướng về màn hình camera gật đầu chào Nguyên Triệt.
Cái này, không phải là họp hội nghị từ xa trong truyền thuyết đó chứ?
Ngọc Lan nháy nháy mắt, hết nhìn laptop rồi lại nhìn Nguyên Triệt. Cô đang phân vân, dù cho Nguyên Triệt có đang họp đi chăng nữa, mấy người kia nhìn cũng không có chỗ nào giống người làm trong không quân cả…
Tuy cô không biết họ là ai, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không muốn xuất hiện đầu bù tóc rối trong màn hình của bọn họ. Cho nên cô liền lùi xa khỏi camera đang chiếu về hướng Nguyên Triệt, cố gắng tránh ra càng xa càng tốt.
Nguyên Triệt đang nghe những người kia nói chuyện, nhưng hành động của cô cũng thu hết vào trong mắt, hiểu rõ ý định của cô nên cũng không như thường ngày lôi kéo cô đến ôm ôm ấp ấp. Hắn lại nhìn cô, nói bằng khẩu hình: 10 phút.
Cô nghĩ hắn nói 10 phút nữa là xong cuộc họp kì quái này, cho nên đứng dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đến khi trở lại phòng khách, cô nghe Nguyên Triệt khách sáo nói bằng tiếng anh vào micro: “Được rồi, hôm nay cám ơn mọi người, mọi người vất vả rồi.”
Sau đó liền mở tai nghe ra, tắt máy laptop, đặt nó lên trên bàn trà.
Mắt thấy Ngọc Lan đã mặc quần áo chỉnh tề thì cười nói: “Em đói bụng chưa, đi ăn sáng nhé?”
Ngọc Lan gật gật đầu, cũng không mở miệng hỏi nghi vấn của bản thân. Nếu Nguyên Triệt có chuyện muốn nói với cô thì hắn sẽ tự nói thôi, cô không cần phải nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Đúng như dự đoán, Nguyên Triệt không giấu diếm gì cả, vừa lấy chìa khóa xe vừa giải thích: “Đó là cuộc họp mỗi tháng của tập đoàn W2, anh không thường đến tổng công ty nên họ phải báo cáo công tác với anh vào thứ bảy, tuần đầu tiên của mỗi tháng.”
Ngọc Lan nghe hắn nói xong thì kinh ngạc đến tột độ, sau đó mới sợ hãi than: “Anh chỉ đến đây có 20 năm, vừa lập được công ty, vừa làm trong không quân. Anh cường đại như vậy, trên đời này còn có gì anh không làm được hay không đây?”
Nguyên Triệt cười lớn nói: “Dĩ nhiên cũng có việc anh không làm được, chẳng hạn như muốn có em bé nhưng hiện tại vợ anh không chịu.”
Ngọc Lan bỏ qua kinh ngạc, sưng sỉa nói: “Em còn chưa chơi hết thanh xuân đâu.”
Lúc này hai người đang đi vào thang máy, Nguyên Triệt nhíu mày nghiêm túc đáp: “Ừm, vậy anh sẽ chơi… với em.”
Ngọc Lan nhếch miệng…….. Anh đúng là đại dâm tặc, lời nói ra luôn làm cho người ta phải miên man suy nghĩ mà!
*********
Chiều chủ nhật tuần này, Ngọc Lan sẽ tham gia nhảy dù ở bãi biển Basham.
Thật ra Nguyên Triệt muốn đưa cô đi vào ngày thứ bảy. Cô bạn thân Tuyết Trân nằng nặc muốn đi theo để xem nhảy dù, nhưng lại bận làm việc không thể đi vào thứ bảy, cho nên Nguyên Triệt chiều theo ý của Ngọc Lan dời hoạt động này qua ngày chủ nhật.
Tuyết Trân đi, dĩ nhiên Hoài Phong cũng sẽ đi theo. Quan hệ của hai người đó rất ngộ nghĩnh, giống như một cặp bài trùng không thể tách rời. Nhưng kể cả Ngọc Lan lẫn Tuyết Trân đều không hiểu, luôn đeo dính theo người ta như sam, dù là tình bạn thân thiết hay là yêu thích cũng đã lâu như vậy, nhưng Hoài Phong lại chẳng bao giờ tỏ tình với Tuyết Trân. Mặc dù bất cứ dịp lễ tết gì cũng không hề thiếu quà tặng cho cô ấy.
Con trai có đôi khi còn khó hiểu hơn con gái!
Nhưng mà…. Hai người họ có mặt ở bãi biển Basham thì không có gì để nói, điều đáng nói là tại sao Lâm Hạo Nhân cũng có mặt ở đây?
Khi Ngọc Lan vừa ra khỏi xe của Nguyên Triệt, nhìn thấy Lâm Hạo Nhân cùng lúc chui ra khỏi xe thể thao màu trắng hiệu Toyota thì rất kinh ngạc, hai mắt mở lớn ngạc nhiên nhìn anh ta.
Nguyên Triệt bấm nút trên cửa để khóa xe theo thói quen, vừa xoay người nhìn cô thì thấy được một màn này. Nữ thì ngạc nhiên, nam thì nhìn nữ bằng ánh mắt si tình thật khiến người ta… tiếc hận.
Tiếc hận….. vì sao đến đây để thấy cảnh người mình thương hạnh phúc ở trong vòng tay của người khác. Lại càng thương xót tại sao cậu thanh niên kia đến đây để lâm vào thế vạn kiếp bất phục thế này…!
Nguyên Triệt hơi cười khẩy một cái, thong thả đi đến bên cạnh Ngọc Lan, đưa tay ôm lấy eo nhỏ, hôn nhẹ lên má cô một cái, chứng tỏ quyền sở hữu.
Lúc này, Tuyết Trân và Hoài Phong cũng đã chui ra từ chiếc Toyota kia, Tuyết Trân rất hớn hở chạy đến Nguyên Triệt và Ngọc Lan, miệng không ngừng chọc ghẹo: “Giấu kỹ quá, bây giờ mới chịu cho gặp mặt nha bà Lan…. Cũng đúng ha, bà phải giấu thiệt kĩ đi, chứ anh Michael đẹp trai như vậy, không giấu sẽ bị phỗng tay trên nha.”
Ngọc Lan che dấu bối rối trước đó, hướng về phía Tuyết Trân làm vẻ mặt gian ác, đưa lên nắm tay đánh vài cái vào lòng bàn tay bên kia, ý bảo … bạn hãy coi chừng lời bạn nói.
Nguyên Triệt cũng cười cười, chưa kịp lên tiếng giới thiệu đã nghe giọng nói chân chất thật thà, đậm đà hương vị miền Tây nói: “Chào, anh Michael phải không? Em tên là Hoài Phong, đây là Tuyết Trân, còn có anh họ em là Hoài Nhân… Chúng em đều là bạn thời trung học của Lan.”
Sau đó, Hoài Phong hỏi Nguyên Triệt một hơi một hồi giống như cảnh sát đặt câu hỏi lấy thông tin chi tiết cho bản cung khai của tội phạm.
Trên trán của Nguyên Triệt giống như hiện ra một giọt mồ hôi thật lớn, khụ khụ hai cái, mới trả lời: “Hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là bạn trai của Lan, cảm ơn mọi người trước đây luôn quan tâm cho em ấy.”
“Đừng quan tâm cậu ấy, Hoài Phong luôn như vậy, vừa gặp ai cũng đều như quen biết mười năm vậy. Cái gì cũng hỏi được.” Ngọc Lan đứng bên cạnh Nguyên Triệt giải thích.
“Bạn của em, ai cũng rất vui tính.” Nguyên Triệt ở ngoài cười nhưng bên trong không cười nói thêm một câu: “Cậu này là Hạo Nhân phải không, tôi thấy cậu rất có phong cách, từng sống ở nước ngoài?”
Tuyết Trân khâm phục la lên: “Anh Michael hay thật đó, sao anh biết anh Nhân từng sống ở Mỹ vậy. Ê Lan, bộ bà nói anh ấy biết hả?” Cô ấy hỏi câu cuối còn trừng mắt nhìn Ngọc Lan một cái.
Ngọc Lan rất thành thật lắc đầu.
Lâm Hạo Nhân tiến lên một bước, cũng tham gia vào cuộc hội thoại: “Tôi từng sống ở Mỹ đến năm lớp 11 thì về Việt Nam và quen biết Lan.”
Ngụ ý rõ ràng, anh quen Ngọc Lan trước Nguyên Triệt.
“Hiện giờ anh ấy là anh trai của em… Ba của em cưới mẹ của anh ấy.” Ngọc Lan cũng nghe được ý tứ trong câu nói của Lâm Hạo Nhân, cho nên muốn giải thích rõ ràng, tránh cho Nguyên Triệt hiểu lầm chuyện không đáng.
Trên nét mặt của Lâm Hạo Nhân lập tức hiện ra vẻ không vui, không đồng ý lời của cô: “Anh với em không có huyết thống.”
Nguyên Triệt hơi nhướng mi nhìn Lâm Hạo Nhân, sau đó siết eo của Ngọc Lan càng chặt, bỏ qua lời nói của Lâm Hạo Nhân, mỉm cười nói: “Vậy à, như vậy không phải sau này cậu ấy sẽ là anh vợ tương lai của anh sao?” Hắn nói xong cười đến hôn thiên địa ám, sau đó lôi kéo cô gái nhỏ đi theo mình vào căn nhà trệt của câu lạc bộ nhảy dù ở phía trước, trên eo nhỏ của cô cũng bị hắn không nhân nhượng nhéo một cái.
Chuyện gì cũng chôn ở trong lòng, dấu dấu giếm giếm suốt ngày, không lẽ em thật không biết mệt?
Ngọc Lan thì cắn chặt răng…….
Oaa….. xuống tay xin nương tình, chắc chắn là bị bầm rồi, thật là đau!
Tuy rằng cô đã nghe theo lời khuyên của huấn luyện viên, ăn mặc thật gọn gàng nhưng phải đủ ấm để nhảy dù ở trên không. Cái áo hoodie này rất dày, nhưng mà vải dày thế nào cũng làm sao so bì được với sức mạnh của Nguyên Triệt.
Bên ngoài phòng khách, rèm cửa đã được kéo gọn gàng ra hai bên, ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng. Nguyên Triệt ngồi trên sô pha màu trắng, laptop để trên đùi, hai bên tai còn đeo tai nghe nhỏ có kèm micro ở trên dây đeo, vẻ mặt chuyên chú đang lắng nghe cái gì đó.
Khi hắn nghe thấy tiếng động từ đôi dép lê của Ngọc Lan thì ngẩng đầu nhìn về phương hướng của cô, mắt thấy cô đi đến sô pha cũng chỉ mỉm cười, rồi ra dấu đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cô im lặng.
Ngọc Lan không hiểu rõ lắm nhưng vẫn đi đến ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhìn vào laptop xem thử Nguyên Triệt đang làm cái gì. Không phải là đang chơi game đó chứ? Đúng là hiện giờ, dân bản xứ Úc rất thích chơi game, không những chơi mà còn phải tạo phòng chat để nói chuyện và hướng dẫn nhau trong lúc đánh quái thú nữa. Đây là do Nathan nói cho cô biết.
Không lẽ Nguyên Triệt lớn như vậy vẫn thích chơi game đánh quái thú hay sao?
Nhưng khi cô nhìn vào màn hình laptop mới tá hỏa. Trên màn hình không có quái thú cũng không có game gì cả, mà chỉ có một đám đông khoảng bảy tám người, nam mặc tây trang, nữ mặc áo váy công sở, đang ở một nơi dường như là phòng hội nghị. Ở trên laptop của Nguyên Triệt, ngoài cảnh phòng họp ra còn có một màn hình nhỏ khác, người ở trên màn hình đó lại là Thomas.
Những người này hình như đang gọi video call cho Nguyên Triệt. Hết người này đến người kia giải thích cái gì đó, còn sử dụng cả Power Point, sau khi nói xong phần của mình còn hướng về màn hình camera gật đầu chào Nguyên Triệt.
Cái này, không phải là họp hội nghị từ xa trong truyền thuyết đó chứ?
Ngọc Lan nháy nháy mắt, hết nhìn laptop rồi lại nhìn Nguyên Triệt. Cô đang phân vân, dù cho Nguyên Triệt có đang họp đi chăng nữa, mấy người kia nhìn cũng không có chỗ nào giống người làm trong không quân cả…
Tuy cô không biết họ là ai, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không muốn xuất hiện đầu bù tóc rối trong màn hình của bọn họ. Cho nên cô liền lùi xa khỏi camera đang chiếu về hướng Nguyên Triệt, cố gắng tránh ra càng xa càng tốt.
Nguyên Triệt đang nghe những người kia nói chuyện, nhưng hành động của cô cũng thu hết vào trong mắt, hiểu rõ ý định của cô nên cũng không như thường ngày lôi kéo cô đến ôm ôm ấp ấp. Hắn lại nhìn cô, nói bằng khẩu hình: 10 phút.
Cô nghĩ hắn nói 10 phút nữa là xong cuộc họp kì quái này, cho nên đứng dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đến khi trở lại phòng khách, cô nghe Nguyên Triệt khách sáo nói bằng tiếng anh vào micro: “Được rồi, hôm nay cám ơn mọi người, mọi người vất vả rồi.”
Sau đó liền mở tai nghe ra, tắt máy laptop, đặt nó lên trên bàn trà.
Mắt thấy Ngọc Lan đã mặc quần áo chỉnh tề thì cười nói: “Em đói bụng chưa, đi ăn sáng nhé?”
Ngọc Lan gật gật đầu, cũng không mở miệng hỏi nghi vấn của bản thân. Nếu Nguyên Triệt có chuyện muốn nói với cô thì hắn sẽ tự nói thôi, cô không cần phải nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Đúng như dự đoán, Nguyên Triệt không giấu diếm gì cả, vừa lấy chìa khóa xe vừa giải thích: “Đó là cuộc họp mỗi tháng của tập đoàn W2, anh không thường đến tổng công ty nên họ phải báo cáo công tác với anh vào thứ bảy, tuần đầu tiên của mỗi tháng.”
Ngọc Lan nghe hắn nói xong thì kinh ngạc đến tột độ, sau đó mới sợ hãi than: “Anh chỉ đến đây có 20 năm, vừa lập được công ty, vừa làm trong không quân. Anh cường đại như vậy, trên đời này còn có gì anh không làm được hay không đây?”
Nguyên Triệt cười lớn nói: “Dĩ nhiên cũng có việc anh không làm được, chẳng hạn như muốn có em bé nhưng hiện tại vợ anh không chịu.”
Ngọc Lan bỏ qua kinh ngạc, sưng sỉa nói: “Em còn chưa chơi hết thanh xuân đâu.”
Lúc này hai người đang đi vào thang máy, Nguyên Triệt nhíu mày nghiêm túc đáp: “Ừm, vậy anh sẽ chơi… với em.”
Ngọc Lan nhếch miệng…….. Anh đúng là đại dâm tặc, lời nói ra luôn làm cho người ta phải miên man suy nghĩ mà!
*********
Chiều chủ nhật tuần này, Ngọc Lan sẽ tham gia nhảy dù ở bãi biển Basham.
Thật ra Nguyên Triệt muốn đưa cô đi vào ngày thứ bảy. Cô bạn thân Tuyết Trân nằng nặc muốn đi theo để xem nhảy dù, nhưng lại bận làm việc không thể đi vào thứ bảy, cho nên Nguyên Triệt chiều theo ý của Ngọc Lan dời hoạt động này qua ngày chủ nhật.
Tuyết Trân đi, dĩ nhiên Hoài Phong cũng sẽ đi theo. Quan hệ của hai người đó rất ngộ nghĩnh, giống như một cặp bài trùng không thể tách rời. Nhưng kể cả Ngọc Lan lẫn Tuyết Trân đều không hiểu, luôn đeo dính theo người ta như sam, dù là tình bạn thân thiết hay là yêu thích cũng đã lâu như vậy, nhưng Hoài Phong lại chẳng bao giờ tỏ tình với Tuyết Trân. Mặc dù bất cứ dịp lễ tết gì cũng không hề thiếu quà tặng cho cô ấy.
Con trai có đôi khi còn khó hiểu hơn con gái!
Nhưng mà…. Hai người họ có mặt ở bãi biển Basham thì không có gì để nói, điều đáng nói là tại sao Lâm Hạo Nhân cũng có mặt ở đây?
Khi Ngọc Lan vừa ra khỏi xe của Nguyên Triệt, nhìn thấy Lâm Hạo Nhân cùng lúc chui ra khỏi xe thể thao màu trắng hiệu Toyota thì rất kinh ngạc, hai mắt mở lớn ngạc nhiên nhìn anh ta.
Nguyên Triệt bấm nút trên cửa để khóa xe theo thói quen, vừa xoay người nhìn cô thì thấy được một màn này. Nữ thì ngạc nhiên, nam thì nhìn nữ bằng ánh mắt si tình thật khiến người ta… tiếc hận.
Tiếc hận….. vì sao đến đây để thấy cảnh người mình thương hạnh phúc ở trong vòng tay của người khác. Lại càng thương xót tại sao cậu thanh niên kia đến đây để lâm vào thế vạn kiếp bất phục thế này…!
Nguyên Triệt hơi cười khẩy một cái, thong thả đi đến bên cạnh Ngọc Lan, đưa tay ôm lấy eo nhỏ, hôn nhẹ lên má cô một cái, chứng tỏ quyền sở hữu.
Lúc này, Tuyết Trân và Hoài Phong cũng đã chui ra từ chiếc Toyota kia, Tuyết Trân rất hớn hở chạy đến Nguyên Triệt và Ngọc Lan, miệng không ngừng chọc ghẹo: “Giấu kỹ quá, bây giờ mới chịu cho gặp mặt nha bà Lan…. Cũng đúng ha, bà phải giấu thiệt kĩ đi, chứ anh Michael đẹp trai như vậy, không giấu sẽ bị phỗng tay trên nha.”
Ngọc Lan che dấu bối rối trước đó, hướng về phía Tuyết Trân làm vẻ mặt gian ác, đưa lên nắm tay đánh vài cái vào lòng bàn tay bên kia, ý bảo … bạn hãy coi chừng lời bạn nói.
Nguyên Triệt cũng cười cười, chưa kịp lên tiếng giới thiệu đã nghe giọng nói chân chất thật thà, đậm đà hương vị miền Tây nói: “Chào, anh Michael phải không? Em tên là Hoài Phong, đây là Tuyết Trân, còn có anh họ em là Hoài Nhân… Chúng em đều là bạn thời trung học của Lan.”
Sau đó, Hoài Phong hỏi Nguyên Triệt một hơi một hồi giống như cảnh sát đặt câu hỏi lấy thông tin chi tiết cho bản cung khai của tội phạm.
Trên trán của Nguyên Triệt giống như hiện ra một giọt mồ hôi thật lớn, khụ khụ hai cái, mới trả lời: “Hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là bạn trai của Lan, cảm ơn mọi người trước đây luôn quan tâm cho em ấy.”
“Đừng quan tâm cậu ấy, Hoài Phong luôn như vậy, vừa gặp ai cũng đều như quen biết mười năm vậy. Cái gì cũng hỏi được.” Ngọc Lan đứng bên cạnh Nguyên Triệt giải thích.
“Bạn của em, ai cũng rất vui tính.” Nguyên Triệt ở ngoài cười nhưng bên trong không cười nói thêm một câu: “Cậu này là Hạo Nhân phải không, tôi thấy cậu rất có phong cách, từng sống ở nước ngoài?”
Tuyết Trân khâm phục la lên: “Anh Michael hay thật đó, sao anh biết anh Nhân từng sống ở Mỹ vậy. Ê Lan, bộ bà nói anh ấy biết hả?” Cô ấy hỏi câu cuối còn trừng mắt nhìn Ngọc Lan một cái.
Ngọc Lan rất thành thật lắc đầu.
Lâm Hạo Nhân tiến lên một bước, cũng tham gia vào cuộc hội thoại: “Tôi từng sống ở Mỹ đến năm lớp 11 thì về Việt Nam và quen biết Lan.”
Ngụ ý rõ ràng, anh quen Ngọc Lan trước Nguyên Triệt.
“Hiện giờ anh ấy là anh trai của em… Ba của em cưới mẹ của anh ấy.” Ngọc Lan cũng nghe được ý tứ trong câu nói của Lâm Hạo Nhân, cho nên muốn giải thích rõ ràng, tránh cho Nguyên Triệt hiểu lầm chuyện không đáng.
Trên nét mặt của Lâm Hạo Nhân lập tức hiện ra vẻ không vui, không đồng ý lời của cô: “Anh với em không có huyết thống.”
Nguyên Triệt hơi nhướng mi nhìn Lâm Hạo Nhân, sau đó siết eo của Ngọc Lan càng chặt, bỏ qua lời nói của Lâm Hạo Nhân, mỉm cười nói: “Vậy à, như vậy không phải sau này cậu ấy sẽ là anh vợ tương lai của anh sao?” Hắn nói xong cười đến hôn thiên địa ám, sau đó lôi kéo cô gái nhỏ đi theo mình vào căn nhà trệt của câu lạc bộ nhảy dù ở phía trước, trên eo nhỏ của cô cũng bị hắn không nhân nhượng nhéo một cái.
Chuyện gì cũng chôn ở trong lòng, dấu dấu giếm giếm suốt ngày, không lẽ em thật không biết mệt?
Ngọc Lan thì cắn chặt răng…….
Oaa….. xuống tay xin nương tình, chắc chắn là bị bầm rồi, thật là đau!
Tuy rằng cô đã nghe theo lời khuyên của huấn luyện viên, ăn mặc thật gọn gàng nhưng phải đủ ấm để nhảy dù ở trên không. Cái áo hoodie này rất dày, nhưng mà vải dày thế nào cũng làm sao so bì được với sức mạnh của Nguyên Triệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.