Quyển 1 - Chương 60: Đêm bi kịch
Neal
01/03/2016
Bầu trời ban đêm tại khu biệt thự Á Bắc ven biển, Tiểu Trượng uống hộp sữa
lạnh mở cửa phòng, miệng còn đang ngâm nga ca khúc lưu hành nhất, tiếng
ca dễ nghe gõ nhịp trong căn phòng yên tĩnh, ngay khi vừa mở cửa, mây
đen lập tức bu lại trên trời, trận mưa lớn của Bắc Kinh luôn đến không
hề dự báo.
Hên thật, trễ một chút nữa thì đã bị dính mưa rồi, Tiểu Trượng đặt túi tiền và ví xuống, xoay người nhìn nước mưa đổ như trút ngoài cửa sổ, trước đó Anlina gọi điện tới, bảo bị người ta trêu cợt trong quán bar, muốn cô đến chơi với cô ấy, cô đang mua đồ, không có thời gian quan tâm đến cô gái hễ thấy người trẻ tuổi xinh đẹp liền không thể kháng cự. Anlina luôn vừa gặp đã yêu, nhìn thấy loại hình yêu thích liền nóng đầu, đại khái đó là đặc điểm cô ghét nhất ở Anlina. Hiện tại cô càng thấy may mắn vì không đi ra ngoài, nếu không chờ cơn mưa tạnh, không biết phải đến tận mấy giờ.
Đặt hộp sữa lên bàn, cô lấy cột tóc buột tóc lên, sau đó lại cầm hộp sữa đi về phía nhà tắm. Bật công tắc điện, đèn vẫn không sáng. Lẽ nào là do sấm sét vừa rồi, nên cầu dao ngắt điện? Nhà tắm ở trên lầu, muốn đi tới đó nhất định phải đi ngang qua phòng khách và phòng sách tối đen, cô không phải người nhát gan, hơn nữa, hôm nay đi mua đồ đã tiêu sạch thể lực của cô.
Mở cửa phòng sách, cô lập tức kinh ngạc cảm thấy không đúng, cửa sổ đang mở, cơn mưa nặng hạt đang nương theo gió lớn tạt vào trong, tia chớp lóe lên chiếu tới bóng mờ và đường nét đang ngồi trên ghế, trong bóng tối lại rõ ràng như thế.
Hộp sữa rớt xuống đất, dòng sữa màu trắng chậm rãi chảy tràn trên nền nhà, tiếng sấm vang vọng ngoài trời, sau khi chiếc ghế xoay 180 độ, người đàn ông cầm súng giảm thanh mỉm cười nhìn thẳng vào cô, họng súng của cô cũng đang chỉ vào anh ta, anh ta nhìn mặt bàn, dịu dàng trách mắng, “Đừng dùng thứ này nhắm vào anh, bỏ súng xuống.”
“Bất luận tôi có làm thế không, tôi vẫn sẽ chết, không phải sao?” Tiểu Trượng cố gắng giữ vững hai tay, cô đương nhiên biết khả năng bắn súng của y, nhưng cô cũng biết hậu quả của sự phản bội, buông súng, cô chỉ có một con đường chết, “Anh… làm sao biết được?” Giọng nói của cô nghe khô khốc vô cùng, thậm chí thanh đới vì run rẩy mà uốn khúc.
“Nếu anh muốn giết em, tối nay em căn bản không thể vào được cánh cửa này. Ngồi xuống đi, anh muốn nói chuyện với em.” Vu Tử Thạc lấy một thứ trong túi ra, đặt lên bàn, đó là một con thiên nga thủy tinh tinh xảo, bảy năm trước, y tặng cho cô. “Tất cả đồ đạc đều bị đập vỡ, chỉ có cái này ngoại lệ, anh cho rằng không phải em không muốn, mà là em không thể xuống tay, chuyện đến hôm nay, còn luyến tiếc nó, cũng chỉ có em thôi.”
“Bọn họ cho tôi nhà, cho tôi thân phận mới, còn anh thì sao?! Anh bỏ rơi tôi vì một người đàn ông!” Cô giận dữ hét lên, có phần giống chứng cuồng loạn, nhưng y và cô đều biết, cô nói là sự thật. “Tôi biết anh tính toán cái gì, anh nhất định muốn làm giả cái hộp đó, đem quyên cho viện bảo tàng nghệ thuật.” Có lúc, chỗ đáng sợ của một người phụ nữ luôn ở bên bạn là, cô hiểu rõ tất cả suy nghĩ của bạn, nhưng lại yên lặng không lên tiếng, “Tôi đã nói với họ, cho nên bọn họ đã giăng cạm bẫy từ sớm, tôi đoán bạn của anh nhất định đã tới sân bay, anh yên tâm, anh ta không có khả năng trở về đâu.”
Tiểu Trượng biết một phần thân phận giả của họ, hơn nữa, cô biết số hiệu của Giang Hằng, điều này giúp cô có thể đánh cắp tin tức của Giang Hằng, không ai ngờ, một người phụ nữ trông như thể cần được bảo vệ và chăm sóc, nhưng vào lúc cuối cùng lại nhẫn tâm âm mưu với họ.
Một phát đạn xẹt qua tai Tiểu Trượng, cô sợ hãi đến mức con ngươi trừng to, toàn thân run rẩy, đứng đó thở dốc, không dám động đậy.
Vu Tử Thạc gọi cho Giang Hằng, không ai bắt máy, nụ cười trên mặt y, ngay lập tức không còn tồn tại, đứng lên, họng súng của Tiểu Trượng chỉ vào đỉnh đầu y, y lạnh mặt nhìn cô: “Tránh ra.”
“Anh đi cũng chỉ có một con đường chết, bọn họ đã sắp đặt bốn đội đặc công ở sân bay, ai nấy đều không thua gì anh.” Cô vượt qua cái bàn, thân thể dán sát vào người y, nhiệt độ lạnh lẽo và hơi thở tội lỗi đều không thể bức cô lui lại: “Vu Tử Thạc, hiện tại anh vẫn còn đường lui, đi cùng em đi, chúng ta có thể có cuộc sống mới, lẽ nào anh không muốn xóa hết quá khứ tồi tệ này sao?”
“Bảo những kẻ đó tránh xa anh ta một chút! Lam Phi! Cô thật sự nghĩ rằng tôi không dám động vào cô sao?” Trong lúc khẩn trương y đã gầm ra tên thật của cô__ Lam Phi, cái tên đã bị ruồng bỏ này đến cũng bất ngờ như cơn mưa tối nay, xúc tác những ký ức quá khứ.
“Sự thật là anh không thể, trên đời này trừ em ra không ai hiểu rõ anh.” Trong mắt Lam Phi đọng lệ, mỉm cười nhìn y, tay cô nắm lấy súng của y, di chuyển họng súng vào trước trái tim mình, “Bọn họ đều cho rằng anh là người tình cảm nhạt nhẽo, nhưng đối với người quan trọng của anh, anh sẽ tức giận, nhưng không giết họ. Anh không thể giết em, Vu Tử Thạc.”
Súng của Lam Phi nhắm vào chân mày Vu Tử Thạc, cô nhìn vẻ mặt của y, vẻ mặt ương bướng lại thị huyết vì đè ép tức giận mà trở nên uốn éo, nếu là cô lúc bình thường, nhất định không dám nhìn mặt y vào lúc này, con người luôn sợ hãi bóng ma tử vong, nhưng lúc này cô không hề sợ hãi cái chết, cô hiểu y, “Đã đến lúc nên kết thúc rồi, anh chọn Giang Hằng hay chọn em, ba năm trời các anh chỉ gặp nhau hai lần, anh căn bản không hiểu quá khứ của anh ta, anh dựa vào gì mà tin tưởng anh ta như vậy?” Tia chớp sáng lóa ánh vào mắt cô, cô kiên định nói: “Chọn đi, sau đêm nay, em và anh ta chỉ còn lại một người.”
Đêm mưa tầm tã, cửa sổ ánh lóe chớp quang, hạt mưa điên cuồng tạt vào, tiếng ấm ong ong âm vang từng cơn, giống như màn cuối của vở bi kịch trước khi kéo màn.
Cặp mắt hổ phách nhìn chăm chú vào cô mang theo ánh sáng lạnh lẽo do sấm chớp và bầu trời giao nhau tạo ra, hầu kết của y động đậy, giọng nói khàn khàn: “Có vài người, cho dù anh không hiểu rõ được mọi chuyện của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn một lần, em sẽ biết anh ta đáng để tin tưởng, Giang Hằng chính là người như vậy.” Nói xong y cúi người tránh hai phát súng tấn công của cô, vỏ đạn bay ngược lại xẹt lên mặt y, họng súng của y dịch chuyển, bóp cò, động tác nhanh như cơn gió mãnh liệt ập tới từ bên ngoài, vai phải của cô thấm đẫm máu tươi, ngã ngồi lên ghế sau chiếc bàn sách.
“Trước đây tôi không hề phát hiện cô lại tự cho mình là đúng như vậy” Lần này, đổi lại là khẩu súng của y chỉ vào đầu cô, trong hai con mắt đã híp lại không mang theo tình cảm nào. “Người phụ nữ ngu xuẩn.”
Sắc mặt cô tái nhợt, chảy nước mắt, so với bị giết, cô càng căm hận sự thật y chọn một người khác mà bỏ rơi cô, “Giết tôi đi!” Cô thét lên, mang theo tiếng khóc yếu ớt, “Giết tôi đi!!!” Tay của y không động đậy, tiếng khóc bị áp chế của cô cuối cùng trở thành gào khóc, “Tôi không nỡ mà!!! Tôi yêu anh mà!!!”
“Cô nói đúng, tôi không giết được người quan trọng với tôi.” Vu Tử Thạc cất súng, đồng thời tước khẩu súng trong tay cô: “Nhưng cô đã không phải nữa.”
“Vậy tại sao anh không giết tôi!!!” Nước mắt phản chiếu ánh sáng của tia chớp, cô cao giọng thét lên, lẽ nào, y thậm chí khinh thường động thủ giết cô rồi sao? Hay kỳ thật y không nỡ?
“Hôm nay tôi không có tâm tình xử lý cô.” Thở dài, y nhảy lên bệ cửa sổ, xoay lưng về phía cô nói: “Cô tin bọn họ, hiện tại bọn họ đã đạt được thứ mình muốn, tự nhiên sẽ phái người đến giết cô diệt khẩu. Tôi thấy có xe ngoài kia, trong một phút nữa sẽ có người tới đây, bọn họ sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của cô.” Y quay lại nhìn cô lần cuối cùng, khóe môi mang theo nụ cười khó thể phân biệt. “Không ai có thể xóa bỏ quá khứ của mình, cuối cùng cô chỉ có thể cô đơn một mình, hơn nữa, sẽ không có người đến cứu cô.”
“Vu Tử Thạc!!! Tôi hận anh!!!!!!!!” Cô gào thét nhìn theo bóng dáng đã biến mất ngoài cửa sổ.
Vu Tử Thạc đi trong cơn mưa, đột nhiên nghe thấy từ không xa truyền tới tiếng cửa bị đạp ra, tiếp theo, là tiếng nã súng quét quanh và tiếng kêu thét của phụ nữ.
Cơn mưa to thấm ướt sơ mi và âu phục của y, y cứ bước đi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị cơn mưa xóa nhòa, y sờ khóe mắt nóng hổi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong ký ức của y, trước giờ y chưa từng khóc vì bất cứ ai. Hàm răng cắn chặt lấy môi, y lấy chiếc hộp hình vuông màu đen trong túi ra, bật mở, một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng năm màu yên tĩnh nằm trong hộp, nhăn mày một lúc, cuối cùng vẫn cười.
Cất hộp vào túi, y cúi đầu tiếp tục bước đi, đột nhiên, một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt của y, ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân của gương mặt kiên nghị đang chăm chú nhìn y: “Tôi nghe thấy tiếng súng, ai chết vậy?”
Vu Tử Thạc biết tại sao Giang Hằng trở về, người này lo lắng y sẽ làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận cả đời. Y nhướng cao chân mày, khóe môi hiện ra độ cong nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên sự thê lương như nỗi tuyệt vọng, “Một người phụ nữ đáng thương, ngu ngốc.”
Giang Hằng nhất thời yên lặng, chỉ nhẹ nhàng kéo y vào lòng: “Trông anh rất buồn.”
Hên thật, trễ một chút nữa thì đã bị dính mưa rồi, Tiểu Trượng đặt túi tiền và ví xuống, xoay người nhìn nước mưa đổ như trút ngoài cửa sổ, trước đó Anlina gọi điện tới, bảo bị người ta trêu cợt trong quán bar, muốn cô đến chơi với cô ấy, cô đang mua đồ, không có thời gian quan tâm đến cô gái hễ thấy người trẻ tuổi xinh đẹp liền không thể kháng cự. Anlina luôn vừa gặp đã yêu, nhìn thấy loại hình yêu thích liền nóng đầu, đại khái đó là đặc điểm cô ghét nhất ở Anlina. Hiện tại cô càng thấy may mắn vì không đi ra ngoài, nếu không chờ cơn mưa tạnh, không biết phải đến tận mấy giờ.
Đặt hộp sữa lên bàn, cô lấy cột tóc buột tóc lên, sau đó lại cầm hộp sữa đi về phía nhà tắm. Bật công tắc điện, đèn vẫn không sáng. Lẽ nào là do sấm sét vừa rồi, nên cầu dao ngắt điện? Nhà tắm ở trên lầu, muốn đi tới đó nhất định phải đi ngang qua phòng khách và phòng sách tối đen, cô không phải người nhát gan, hơn nữa, hôm nay đi mua đồ đã tiêu sạch thể lực của cô.
Mở cửa phòng sách, cô lập tức kinh ngạc cảm thấy không đúng, cửa sổ đang mở, cơn mưa nặng hạt đang nương theo gió lớn tạt vào trong, tia chớp lóe lên chiếu tới bóng mờ và đường nét đang ngồi trên ghế, trong bóng tối lại rõ ràng như thế.
Hộp sữa rớt xuống đất, dòng sữa màu trắng chậm rãi chảy tràn trên nền nhà, tiếng sấm vang vọng ngoài trời, sau khi chiếc ghế xoay 180 độ, người đàn ông cầm súng giảm thanh mỉm cười nhìn thẳng vào cô, họng súng của cô cũng đang chỉ vào anh ta, anh ta nhìn mặt bàn, dịu dàng trách mắng, “Đừng dùng thứ này nhắm vào anh, bỏ súng xuống.”
“Bất luận tôi có làm thế không, tôi vẫn sẽ chết, không phải sao?” Tiểu Trượng cố gắng giữ vững hai tay, cô đương nhiên biết khả năng bắn súng của y, nhưng cô cũng biết hậu quả của sự phản bội, buông súng, cô chỉ có một con đường chết, “Anh… làm sao biết được?” Giọng nói của cô nghe khô khốc vô cùng, thậm chí thanh đới vì run rẩy mà uốn khúc.
“Nếu anh muốn giết em, tối nay em căn bản không thể vào được cánh cửa này. Ngồi xuống đi, anh muốn nói chuyện với em.” Vu Tử Thạc lấy một thứ trong túi ra, đặt lên bàn, đó là một con thiên nga thủy tinh tinh xảo, bảy năm trước, y tặng cho cô. “Tất cả đồ đạc đều bị đập vỡ, chỉ có cái này ngoại lệ, anh cho rằng không phải em không muốn, mà là em không thể xuống tay, chuyện đến hôm nay, còn luyến tiếc nó, cũng chỉ có em thôi.”
“Bọn họ cho tôi nhà, cho tôi thân phận mới, còn anh thì sao?! Anh bỏ rơi tôi vì một người đàn ông!” Cô giận dữ hét lên, có phần giống chứng cuồng loạn, nhưng y và cô đều biết, cô nói là sự thật. “Tôi biết anh tính toán cái gì, anh nhất định muốn làm giả cái hộp đó, đem quyên cho viện bảo tàng nghệ thuật.” Có lúc, chỗ đáng sợ của một người phụ nữ luôn ở bên bạn là, cô hiểu rõ tất cả suy nghĩ của bạn, nhưng lại yên lặng không lên tiếng, “Tôi đã nói với họ, cho nên bọn họ đã giăng cạm bẫy từ sớm, tôi đoán bạn của anh nhất định đã tới sân bay, anh yên tâm, anh ta không có khả năng trở về đâu.”
Tiểu Trượng biết một phần thân phận giả của họ, hơn nữa, cô biết số hiệu của Giang Hằng, điều này giúp cô có thể đánh cắp tin tức của Giang Hằng, không ai ngờ, một người phụ nữ trông như thể cần được bảo vệ và chăm sóc, nhưng vào lúc cuối cùng lại nhẫn tâm âm mưu với họ.
Một phát đạn xẹt qua tai Tiểu Trượng, cô sợ hãi đến mức con ngươi trừng to, toàn thân run rẩy, đứng đó thở dốc, không dám động đậy.
Vu Tử Thạc gọi cho Giang Hằng, không ai bắt máy, nụ cười trên mặt y, ngay lập tức không còn tồn tại, đứng lên, họng súng của Tiểu Trượng chỉ vào đỉnh đầu y, y lạnh mặt nhìn cô: “Tránh ra.”
“Anh đi cũng chỉ có một con đường chết, bọn họ đã sắp đặt bốn đội đặc công ở sân bay, ai nấy đều không thua gì anh.” Cô vượt qua cái bàn, thân thể dán sát vào người y, nhiệt độ lạnh lẽo và hơi thở tội lỗi đều không thể bức cô lui lại: “Vu Tử Thạc, hiện tại anh vẫn còn đường lui, đi cùng em đi, chúng ta có thể có cuộc sống mới, lẽ nào anh không muốn xóa hết quá khứ tồi tệ này sao?”
“Bảo những kẻ đó tránh xa anh ta một chút! Lam Phi! Cô thật sự nghĩ rằng tôi không dám động vào cô sao?” Trong lúc khẩn trương y đã gầm ra tên thật của cô__ Lam Phi, cái tên đã bị ruồng bỏ này đến cũng bất ngờ như cơn mưa tối nay, xúc tác những ký ức quá khứ.
“Sự thật là anh không thể, trên đời này trừ em ra không ai hiểu rõ anh.” Trong mắt Lam Phi đọng lệ, mỉm cười nhìn y, tay cô nắm lấy súng của y, di chuyển họng súng vào trước trái tim mình, “Bọn họ đều cho rằng anh là người tình cảm nhạt nhẽo, nhưng đối với người quan trọng của anh, anh sẽ tức giận, nhưng không giết họ. Anh không thể giết em, Vu Tử Thạc.”
Súng của Lam Phi nhắm vào chân mày Vu Tử Thạc, cô nhìn vẻ mặt của y, vẻ mặt ương bướng lại thị huyết vì đè ép tức giận mà trở nên uốn éo, nếu là cô lúc bình thường, nhất định không dám nhìn mặt y vào lúc này, con người luôn sợ hãi bóng ma tử vong, nhưng lúc này cô không hề sợ hãi cái chết, cô hiểu y, “Đã đến lúc nên kết thúc rồi, anh chọn Giang Hằng hay chọn em, ba năm trời các anh chỉ gặp nhau hai lần, anh căn bản không hiểu quá khứ của anh ta, anh dựa vào gì mà tin tưởng anh ta như vậy?” Tia chớp sáng lóa ánh vào mắt cô, cô kiên định nói: “Chọn đi, sau đêm nay, em và anh ta chỉ còn lại một người.”
Đêm mưa tầm tã, cửa sổ ánh lóe chớp quang, hạt mưa điên cuồng tạt vào, tiếng ấm ong ong âm vang từng cơn, giống như màn cuối của vở bi kịch trước khi kéo màn.
Cặp mắt hổ phách nhìn chăm chú vào cô mang theo ánh sáng lạnh lẽo do sấm chớp và bầu trời giao nhau tạo ra, hầu kết của y động đậy, giọng nói khàn khàn: “Có vài người, cho dù anh không hiểu rõ được mọi chuyện của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn một lần, em sẽ biết anh ta đáng để tin tưởng, Giang Hằng chính là người như vậy.” Nói xong y cúi người tránh hai phát súng tấn công của cô, vỏ đạn bay ngược lại xẹt lên mặt y, họng súng của y dịch chuyển, bóp cò, động tác nhanh như cơn gió mãnh liệt ập tới từ bên ngoài, vai phải của cô thấm đẫm máu tươi, ngã ngồi lên ghế sau chiếc bàn sách.
“Trước đây tôi không hề phát hiện cô lại tự cho mình là đúng như vậy” Lần này, đổi lại là khẩu súng của y chỉ vào đầu cô, trong hai con mắt đã híp lại không mang theo tình cảm nào. “Người phụ nữ ngu xuẩn.”
Sắc mặt cô tái nhợt, chảy nước mắt, so với bị giết, cô càng căm hận sự thật y chọn một người khác mà bỏ rơi cô, “Giết tôi đi!” Cô thét lên, mang theo tiếng khóc yếu ớt, “Giết tôi đi!!!” Tay của y không động đậy, tiếng khóc bị áp chế của cô cuối cùng trở thành gào khóc, “Tôi không nỡ mà!!! Tôi yêu anh mà!!!”
“Cô nói đúng, tôi không giết được người quan trọng với tôi.” Vu Tử Thạc cất súng, đồng thời tước khẩu súng trong tay cô: “Nhưng cô đã không phải nữa.”
“Vậy tại sao anh không giết tôi!!!” Nước mắt phản chiếu ánh sáng của tia chớp, cô cao giọng thét lên, lẽ nào, y thậm chí khinh thường động thủ giết cô rồi sao? Hay kỳ thật y không nỡ?
“Hôm nay tôi không có tâm tình xử lý cô.” Thở dài, y nhảy lên bệ cửa sổ, xoay lưng về phía cô nói: “Cô tin bọn họ, hiện tại bọn họ đã đạt được thứ mình muốn, tự nhiên sẽ phái người đến giết cô diệt khẩu. Tôi thấy có xe ngoài kia, trong một phút nữa sẽ có người tới đây, bọn họ sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của cô.” Y quay lại nhìn cô lần cuối cùng, khóe môi mang theo nụ cười khó thể phân biệt. “Không ai có thể xóa bỏ quá khứ của mình, cuối cùng cô chỉ có thể cô đơn một mình, hơn nữa, sẽ không có người đến cứu cô.”
“Vu Tử Thạc!!! Tôi hận anh!!!!!!!!” Cô gào thét nhìn theo bóng dáng đã biến mất ngoài cửa sổ.
Vu Tử Thạc đi trong cơn mưa, đột nhiên nghe thấy từ không xa truyền tới tiếng cửa bị đạp ra, tiếp theo, là tiếng nã súng quét quanh và tiếng kêu thét của phụ nữ.
Cơn mưa to thấm ướt sơ mi và âu phục của y, y cứ bước đi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị cơn mưa xóa nhòa, y sờ khóe mắt nóng hổi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong ký ức của y, trước giờ y chưa từng khóc vì bất cứ ai. Hàm răng cắn chặt lấy môi, y lấy chiếc hộp hình vuông màu đen trong túi ra, bật mở, một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng năm màu yên tĩnh nằm trong hộp, nhăn mày một lúc, cuối cùng vẫn cười.
Cất hộp vào túi, y cúi đầu tiếp tục bước đi, đột nhiên, một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt của y, ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân của gương mặt kiên nghị đang chăm chú nhìn y: “Tôi nghe thấy tiếng súng, ai chết vậy?”
Vu Tử Thạc biết tại sao Giang Hằng trở về, người này lo lắng y sẽ làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận cả đời. Y nhướng cao chân mày, khóe môi hiện ra độ cong nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên sự thê lương như nỗi tuyệt vọng, “Một người phụ nữ đáng thương, ngu ngốc.”
Giang Hằng nhất thời yên lặng, chỉ nhẹ nhàng kéo y vào lòng: “Trông anh rất buồn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.