Quyển 2 - Chương 12: Lấy bạo chế bạo.
Neal
04/03/2016
“Tôi đang trên đường rồi.” Đầu dây bên Giang Hằng vang lên tiếng đóng cửa.
Trước quầy giao dịch ngân hàng, Porter thường xuyên nhìn lên đồng hồ treo tường, chín giờ mười lăm phút, còn mười phút nữa sẽ tiến hành cướp ngân hàng.
Vào lúc này, một người đàn ông điển trai vô cùng ăn mặc tươi sáng đi vào cửa, khi bước qua camera, anh ta cố ý cuối đầu, trong băng ghi hình chỉ lưu lại phần đỉnh đầu. Anh ta đi thẳng tới trước quầy giao dịch của Porter, ưu nhã kéo ghế ra ngồi, Porter không kiên nhẫn xua tay, “Xin lỗi, hiện tại tôi đang bận.”
Người đàn ông đó tựa hồ không biết điều, gác hai tay lên quầy, người ngả về phía trước, hạ thấp giọng nói: “Xin chào, Porter, chúng ta tán dóc về trận cuồng hoan sẽ diễn ra sau mười phút nữa đi.”
Vẻ mặt Porter lập tức đông cứng, con mắt co lại chỉ còn lớn như đầu bút, giọng nói của người đàn ông trước mặt này gợi cảm và dễ nghe như thế, giống như chỉ cần anh ta mở miệng, bạn sẽ bị thu hút phải tiếp tục nghe.
“Tôi biết kế hoạch của các người, cũng biết quan hệ của anh và Amy Wilder.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Porter, người đó cười vô cùng sâu xa, “Thế nào, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hay không đây?”
“Anh… anh rốt cuộc là ai?” Khóe miệng Porter run rẩy, trực giác nói cho hắn biết, người này không phải cảnh sát, nhưng anh ta còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát.
“Tôi là người đến giết anh.” Bình tĩnh nói ra câu này, người đàn ông không mấy bận tâm rũ mắt xuống, nơi ánh mắt anh ta nhìn đến, trong kẽ hở của áo khoác vest, một khối sắc màu đen ở phần eo vô cùng bắt mắt, đó là một khẩu súng. Ngừng lại chốc lát, anh ta ngẩng mặt lên, nhìn Porter, “Hay có lẽ, tôi cũng có thể cứu anh. Đừng mơ tưởng kêu cứu, cho dù một vòng cảnh sát bao vây quanh đây, tôi cũng có thể nhẹ nhàng bỏ đi, tôi nghĩ anh là người thông minh, anh nói đúng không?”
“Anh không thể ngăn cản Amy, chỉ cần là chuyện cô ấy muốn làm, thì không có chuyện không làm được, hơn nữa cô ấy vĩnh viễn chuẩn bị sẵn sàng.” Cho dù không có ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, Porter vẫn hạ thấp giọng nói rất nhỏ: “Cô ấy nói cô ấy có con tin, bảo tôi làm cho cô ấy một quả bom điều khiển từ xa.”
“Con tin của cô ta chính là chồng của cô ta, nếu tôi không đoán sai, làm xong chuyến này Amy dự định sẽ ôm tiền lặng mất, ngay cả chồng của mình cô ta còn có thể giết, anh cho rằng anh giúp cô ta rồi thì còn có thể sống yên sao?” Người đó cười chế nhạo, trong con mắt màu hổ phách nổ lên tia đen tối, “Nói cho tôi biết cách phá quả bom.”
Porter dao động, với phong cách của Amy, làm chuyện giết người diệt khẩu cũng không có gì kỳ lạ, nếu người này nói đúng, nói không chừng lần này hắn thật sự ngay cả một đô la cũng không lấy được, còn mất luôn cả cái mạng.
“Không kịp rồi…” Porter lắc đầu, khi hắn vừa nói xong, cây kim cách một tiếng nhảy tới vị trí mười giờ đúng, một chiếc xe vận chuyển tiền chậm rãi đậu lại bên dường.
“Nghe này, tôi không có kiên nhẫn vòng vo với anh, tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng.” Sát khí đột nhiên ập đến đổ vào người Porter, “Anh muốn sau này chết, hay muốn lập tức chết ngay bây giờ?”
Nhân viên hộ tống nhảy xuống khỏi ghế điều khiển mở cửa sắt của xe vận chuyển tiền, Porter cắn môi, mồ hôi trượt từ góc trán xuống bàn. “Đó là kíp nổ vô tuyến điều khiển từ xa, kết cấu rất đơn giản, chỉ cần làm đúng theo thứ tự cắt ba sợi dây đỏ, vàng, xanh thì có thể gỡ được nó… nhưng, nhưng hiện tại anh đuổi tới đó chỉ sợ đã không còn kịp nữa.”
“Anh nghe thấy rồi chứ?” Vu Tử Thạc thản nhiên đứng lên, giống như đang nói chuyện với người khác. Có được câu trả lời bên kia đầu dây, y mới quay người lại, cười nói với Porter, “Tôi không phải chỉ có một mình.”
Khi hai bảo vệ xách bốn va li màu đen đựng tiền đi vào ngân hàng. Đồng thời người đàn ông cao to ngồi trên ghế chờ đã cởi áo khoát ngoài rút súng lục ra, sau đó ba người đội khăn bịt đầu đen từ những hướng khác nhau lao vào, bắn súng cảnh cáo, cao giọng nói: “Toàn bộ không được động đậy! Nằm úp xuống đất!”
“Nằm úp xuống đất!” Nói xong, người đàn ông bước vào sớm nhất kéo bảo vệ đang đứng nằm xuống. “Nếu anh còn muốn sống!”
Hai bảo vệ vừa muốn móc súng ra, một trong đó đã bị đạn bắn trúng đùi ngã xuống, Vu Tử Thạc nhanh chóng đi qua ấn tay bảo vệ còn lại, lắc đầu tỏ ý, sau đó hai người bị hai tên cướp đi tới ấn chặt hai vai, một tên nghiêm giọng quát: “Nằm xuống!”
“Ô, hôm nay thật là một ngày đặc sắc.” Vu Tử Thạc phát ra tiếng cảm thán, sau đó dần nằm xuống, đồng thời y nhìn thấy, chiếc xe tiếp ứng bên đường đó, người phụ nữ trên xe chính là Amy. Người phụ nữ đó cẩn thận cảnh giác như thế, thậm chí không đích thân tham gia vào hành động này, xem ra rất khó dụ được cô ta vào.
Vali tiền đã đến tay, nhưng bọn cướp vẫn tham lam vô lối muốn tiếp tục quơ tiền trong quầy giao dịch, ba tên cướp ra sau quầy lấy tiền, tên còn lại giữ súng nhìn xung quanh, có lẽ tâm phòng ngừa quá nặng, vị trí tên cướp này đứng là sau một thanh trụ, cũng có nghĩa là, người khác đứng bên ngoài không thể thấy được hắn, Vu Tử Thạc nhìn hắn, trong mắt dâng lên ý cười. Nếu đã không thể dụ Amy bước vào, vậy y chỉ có thể nghĩ cách ra ngoài tìm cô.
Nhân lúc tên cướp quay người kiểm tra phía bên kia, Vu Tử Thạc chống tay xuống đất, không chút tiếng động lăn đến cạnh chân hắn, đứng lên mỉm cười, một tay bịt miệng hắn, tay kia thì vòng quanh cổ hắn, vặn mạnh.
Cả quá trình không đến ba giây, không kịp phát ra một tiếng kêu nhỏ nào, tên cướp đã mất ý thức. Vu Tử Thạc nhanh chóng gỡ đồ trùm đầu của đối phương trùm lên mặt mình, thuận tiện lấy luôn súng của đối phương, nhẹ đặt tên đó nằm úp mặt xuống sàn, xong xuôi y ra hiệu mọi người đang nằm sấp dưới sàn đừng lên tiếng.
Tiền giấy trong quầy giao dịch cuối cùng cũng bị dọn sạch, Vu Tử Thạc xách hai vali tiền lại đeo thêm một túi trên lưng cùng ‘đồng bọn’ ra khỏi ngân hàng.
Ngồi vào xe, ba tên cướp tranh nhau gỡ đồ trùm đầu xuống, nhìn lẫn nhau, vui sướng hoan hô vì vớ được một món tiền lớn.
“Vậy tên đó lưu lại cũng không còn tác dụng rồi đúng không?” Moon thâm tình nhìn sang Amy đang ngồi ở ghế điều khiển, Amy tươi cười vì thành công, lắc lắc đồ điều khiển từ xa trong tay, “Đợi đi đến đèn xanh đỏ tiếp theo, em sẽ kíp nổ.”
“Nổ bom, thật đỉnh nha!” Một người trong đó tán dương một câu, thấy có người còn đeo đồ trùm, liền muốn gỡ ra, tay vừa giơ ra đã bị đánh văng. “Hughes! Mày làm sao vậy?”
“Mày quên rồi à, Hughes là người cẩn thận nhất trong số chúng ta! Tha thứ cho nó đi!” Moon ngồi ở ghế trước cười lên tiếng hòa giải, vụ cướp thành công, tâm tình mọi người đều rất tốt, không tất yếu vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng bầu không khí, “Đúng không, Kello?”
Trả lời hắn là trầm mặc, Moon không thể không hỏi thêm lần nữa. “Đúng không?”
Vẫn không có tiếng trả lời, lúc này Moon mới cảm thấy bất thường, băng ghế sau tĩnh mịch đến dọa người, hắn theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, một viên đang bay vút tới bắn nát kính chiếu hậu.
Amy và Moon đều dựng hết da gà, không hẹn mà cùng quay lại nhìn.
Pằng__ Pằng__
Hai tiếng súng, viên đạn xuyên qua ghế ngồi trúng vào Moon và Amy ngồi ở trước, Vu Tử Thạc rướn ngồi giữ vững vô lăng, xe thuận lợi quẹo vào ngõ hẻm.
Lấy điều khiển trong tay Amy, tháo pin, đổi chế độ lái, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường. Vu Tử Thạc lúc này mới gỡ miếng trùm đầu lau mồ hôi, “Bên tôi giải quyết xong rồi, còn anh?”
“Tôi đã vào nhà của anh Thor rồi, anh ta bị trói, trên người cột bom. Vừa rồi là anh nổ súng?” Giang Hằng vừa chiếu theo cách thức Porter nói gỡ bom, vừa hỏi.
“Tôi chỉ tặng cho thư hùng cuồng sát nhân một món quà đặc biệt thôi.” Vu Tử Thạc nói thế, trong lòng Giang Hằng dâng lên tức giận mãnh liệt, nghiêm giọng chỉ trích. “Tôi đã cảnh cáo anh rồi!”
Vu Tử Thạc mở dây an toàn kéo Amy và Moon cùng hai tên khác ở ghế sau cột lại, mở cửa xe đi xuống. “Tôi đã nói rồi, Giang Hằng, khi tất yếu tôi sẽ lấy bạo chế bạo. Anh muốn hợp tác với tôi, thì nên tiếp thu cách làm của tôi.”
Giang Hằng cởi trói cho Thor, mang hắn ra khỏi nhà. “Anh biết anh giết họ thì sẽ có hậu quả gì không, anh đang đẩy mình vào vực sâu.”
“Chúng ta nhận được sự giáo dục khác nhau, có đôi lúc anh không có thời gian để suy nghĩ, nổ súng mới là chọn lựa chính xác nhất.” Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày. Đối thủ của họ là tội phạm vô cùng tàn ác, trừ lấy bạo chế bạo ra, có lẽ thật sự không có cách nào có thể giải quyết vấn đề tốt hơn, nhưng mà. “Sao anh còn chưa hiểu? Tôi không muốn nữ thanh tra đó tìm được anh.”
“Anh không nghe thấy cuộc đối thoại của họ sao? Thor sống chỉ tới khúc đèn xanh đỏ tiếp theo, tôi không muốn anh cũng đi theo làm kẻ lót lưng.” Vu Tử Thạc nhét tay vào lúi, nhàn nhã tản bộ trên dường, tư thế tiêu sái dưới mặt trời, hấp dẫn không ít ánh mắt. “Cho dù tôi không giết bọn họ, Ada vẫn sẽ tìm được tôi, đó là bản năng của cô ta. Ngoài ra, tôi đã nổ súng rồi, nhưng nổ súng không có nghĩa là giết người.”
Vu Tử Thạc đang lo lắng sự an nguy của hắn sao? Một dòng chảy ấm áp dâng lên tim. “Tôi sẽ đem anh Thor đưa đến nơi an toàn trước.” Giang Hằng cười cúp máy, nhìn sang Thor, Thor còn đang sốc cũng nhìn lại hắn, nụ cười bất giác lộ ra sự dịu dàng và ấm áp không thể diễn tả, rất khó tưởng tượng người đàn ông nhìn cương nghị như sắt thép này sẽ cười như thế, “Anh cứu tôi… xin hỏi tôi nên cảm ơn anh thế nào?”
Giang Hằng ngưng cười, đốt một điếu thuốc, nói bằng giọng nói thấp trầm hàm hậu, “Cảnh sát sẽ tới tìm anh, nếu anh muốn cảm ơn tôi, thì hãy giữ im lặng.”
Trước quầy giao dịch ngân hàng, Porter thường xuyên nhìn lên đồng hồ treo tường, chín giờ mười lăm phút, còn mười phút nữa sẽ tiến hành cướp ngân hàng.
Vào lúc này, một người đàn ông điển trai vô cùng ăn mặc tươi sáng đi vào cửa, khi bước qua camera, anh ta cố ý cuối đầu, trong băng ghi hình chỉ lưu lại phần đỉnh đầu. Anh ta đi thẳng tới trước quầy giao dịch của Porter, ưu nhã kéo ghế ra ngồi, Porter không kiên nhẫn xua tay, “Xin lỗi, hiện tại tôi đang bận.”
Người đàn ông đó tựa hồ không biết điều, gác hai tay lên quầy, người ngả về phía trước, hạ thấp giọng nói: “Xin chào, Porter, chúng ta tán dóc về trận cuồng hoan sẽ diễn ra sau mười phút nữa đi.”
Vẻ mặt Porter lập tức đông cứng, con mắt co lại chỉ còn lớn như đầu bút, giọng nói của người đàn ông trước mặt này gợi cảm và dễ nghe như thế, giống như chỉ cần anh ta mở miệng, bạn sẽ bị thu hút phải tiếp tục nghe.
“Tôi biết kế hoạch của các người, cũng biết quan hệ của anh và Amy Wilder.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Porter, người đó cười vô cùng sâu xa, “Thế nào, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hay không đây?”
“Anh… anh rốt cuộc là ai?” Khóe miệng Porter run rẩy, trực giác nói cho hắn biết, người này không phải cảnh sát, nhưng anh ta còn nguy hiểm hơn cả cảnh sát.
“Tôi là người đến giết anh.” Bình tĩnh nói ra câu này, người đàn ông không mấy bận tâm rũ mắt xuống, nơi ánh mắt anh ta nhìn đến, trong kẽ hở của áo khoác vest, một khối sắc màu đen ở phần eo vô cùng bắt mắt, đó là một khẩu súng. Ngừng lại chốc lát, anh ta ngẩng mặt lên, nhìn Porter, “Hay có lẽ, tôi cũng có thể cứu anh. Đừng mơ tưởng kêu cứu, cho dù một vòng cảnh sát bao vây quanh đây, tôi cũng có thể nhẹ nhàng bỏ đi, tôi nghĩ anh là người thông minh, anh nói đúng không?”
“Anh không thể ngăn cản Amy, chỉ cần là chuyện cô ấy muốn làm, thì không có chuyện không làm được, hơn nữa cô ấy vĩnh viễn chuẩn bị sẵn sàng.” Cho dù không có ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, Porter vẫn hạ thấp giọng nói rất nhỏ: “Cô ấy nói cô ấy có con tin, bảo tôi làm cho cô ấy một quả bom điều khiển từ xa.”
“Con tin của cô ta chính là chồng của cô ta, nếu tôi không đoán sai, làm xong chuyến này Amy dự định sẽ ôm tiền lặng mất, ngay cả chồng của mình cô ta còn có thể giết, anh cho rằng anh giúp cô ta rồi thì còn có thể sống yên sao?” Người đó cười chế nhạo, trong con mắt màu hổ phách nổ lên tia đen tối, “Nói cho tôi biết cách phá quả bom.”
Porter dao động, với phong cách của Amy, làm chuyện giết người diệt khẩu cũng không có gì kỳ lạ, nếu người này nói đúng, nói không chừng lần này hắn thật sự ngay cả một đô la cũng không lấy được, còn mất luôn cả cái mạng.
“Không kịp rồi…” Porter lắc đầu, khi hắn vừa nói xong, cây kim cách một tiếng nhảy tới vị trí mười giờ đúng, một chiếc xe vận chuyển tiền chậm rãi đậu lại bên dường.
“Nghe này, tôi không có kiên nhẫn vòng vo với anh, tôi hỏi anh một vấn đề cuối cùng.” Sát khí đột nhiên ập đến đổ vào người Porter, “Anh muốn sau này chết, hay muốn lập tức chết ngay bây giờ?”
Nhân viên hộ tống nhảy xuống khỏi ghế điều khiển mở cửa sắt của xe vận chuyển tiền, Porter cắn môi, mồ hôi trượt từ góc trán xuống bàn. “Đó là kíp nổ vô tuyến điều khiển từ xa, kết cấu rất đơn giản, chỉ cần làm đúng theo thứ tự cắt ba sợi dây đỏ, vàng, xanh thì có thể gỡ được nó… nhưng, nhưng hiện tại anh đuổi tới đó chỉ sợ đã không còn kịp nữa.”
“Anh nghe thấy rồi chứ?” Vu Tử Thạc thản nhiên đứng lên, giống như đang nói chuyện với người khác. Có được câu trả lời bên kia đầu dây, y mới quay người lại, cười nói với Porter, “Tôi không phải chỉ có một mình.”
Khi hai bảo vệ xách bốn va li màu đen đựng tiền đi vào ngân hàng. Đồng thời người đàn ông cao to ngồi trên ghế chờ đã cởi áo khoát ngoài rút súng lục ra, sau đó ba người đội khăn bịt đầu đen từ những hướng khác nhau lao vào, bắn súng cảnh cáo, cao giọng nói: “Toàn bộ không được động đậy! Nằm úp xuống đất!”
“Nằm úp xuống đất!” Nói xong, người đàn ông bước vào sớm nhất kéo bảo vệ đang đứng nằm xuống. “Nếu anh còn muốn sống!”
Hai bảo vệ vừa muốn móc súng ra, một trong đó đã bị đạn bắn trúng đùi ngã xuống, Vu Tử Thạc nhanh chóng đi qua ấn tay bảo vệ còn lại, lắc đầu tỏ ý, sau đó hai người bị hai tên cướp đi tới ấn chặt hai vai, một tên nghiêm giọng quát: “Nằm xuống!”
“Ô, hôm nay thật là một ngày đặc sắc.” Vu Tử Thạc phát ra tiếng cảm thán, sau đó dần nằm xuống, đồng thời y nhìn thấy, chiếc xe tiếp ứng bên đường đó, người phụ nữ trên xe chính là Amy. Người phụ nữ đó cẩn thận cảnh giác như thế, thậm chí không đích thân tham gia vào hành động này, xem ra rất khó dụ được cô ta vào.
Vali tiền đã đến tay, nhưng bọn cướp vẫn tham lam vô lối muốn tiếp tục quơ tiền trong quầy giao dịch, ba tên cướp ra sau quầy lấy tiền, tên còn lại giữ súng nhìn xung quanh, có lẽ tâm phòng ngừa quá nặng, vị trí tên cướp này đứng là sau một thanh trụ, cũng có nghĩa là, người khác đứng bên ngoài không thể thấy được hắn, Vu Tử Thạc nhìn hắn, trong mắt dâng lên ý cười. Nếu đã không thể dụ Amy bước vào, vậy y chỉ có thể nghĩ cách ra ngoài tìm cô.
Nhân lúc tên cướp quay người kiểm tra phía bên kia, Vu Tử Thạc chống tay xuống đất, không chút tiếng động lăn đến cạnh chân hắn, đứng lên mỉm cười, một tay bịt miệng hắn, tay kia thì vòng quanh cổ hắn, vặn mạnh.
Cả quá trình không đến ba giây, không kịp phát ra một tiếng kêu nhỏ nào, tên cướp đã mất ý thức. Vu Tử Thạc nhanh chóng gỡ đồ trùm đầu của đối phương trùm lên mặt mình, thuận tiện lấy luôn súng của đối phương, nhẹ đặt tên đó nằm úp mặt xuống sàn, xong xuôi y ra hiệu mọi người đang nằm sấp dưới sàn đừng lên tiếng.
Tiền giấy trong quầy giao dịch cuối cùng cũng bị dọn sạch, Vu Tử Thạc xách hai vali tiền lại đeo thêm một túi trên lưng cùng ‘đồng bọn’ ra khỏi ngân hàng.
Ngồi vào xe, ba tên cướp tranh nhau gỡ đồ trùm đầu xuống, nhìn lẫn nhau, vui sướng hoan hô vì vớ được một món tiền lớn.
“Vậy tên đó lưu lại cũng không còn tác dụng rồi đúng không?” Moon thâm tình nhìn sang Amy đang ngồi ở ghế điều khiển, Amy tươi cười vì thành công, lắc lắc đồ điều khiển từ xa trong tay, “Đợi đi đến đèn xanh đỏ tiếp theo, em sẽ kíp nổ.”
“Nổ bom, thật đỉnh nha!” Một người trong đó tán dương một câu, thấy có người còn đeo đồ trùm, liền muốn gỡ ra, tay vừa giơ ra đã bị đánh văng. “Hughes! Mày làm sao vậy?”
“Mày quên rồi à, Hughes là người cẩn thận nhất trong số chúng ta! Tha thứ cho nó đi!” Moon ngồi ở ghế trước cười lên tiếng hòa giải, vụ cướp thành công, tâm tình mọi người đều rất tốt, không tất yếu vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng bầu không khí, “Đúng không, Kello?”
Trả lời hắn là trầm mặc, Moon không thể không hỏi thêm lần nữa. “Đúng không?”
Vẫn không có tiếng trả lời, lúc này Moon mới cảm thấy bất thường, băng ghế sau tĩnh mịch đến dọa người, hắn theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, một viên đang bay vút tới bắn nát kính chiếu hậu.
Amy và Moon đều dựng hết da gà, không hẹn mà cùng quay lại nhìn.
Pằng__ Pằng__
Hai tiếng súng, viên đạn xuyên qua ghế ngồi trúng vào Moon và Amy ngồi ở trước, Vu Tử Thạc rướn ngồi giữ vững vô lăng, xe thuận lợi quẹo vào ngõ hẻm.
Lấy điều khiển trong tay Amy, tháo pin, đổi chế độ lái, chiếc xe từ từ dừng lại bên đường. Vu Tử Thạc lúc này mới gỡ miếng trùm đầu lau mồ hôi, “Bên tôi giải quyết xong rồi, còn anh?”
“Tôi đã vào nhà của anh Thor rồi, anh ta bị trói, trên người cột bom. Vừa rồi là anh nổ súng?” Giang Hằng vừa chiếu theo cách thức Porter nói gỡ bom, vừa hỏi.
“Tôi chỉ tặng cho thư hùng cuồng sát nhân một món quà đặc biệt thôi.” Vu Tử Thạc nói thế, trong lòng Giang Hằng dâng lên tức giận mãnh liệt, nghiêm giọng chỉ trích. “Tôi đã cảnh cáo anh rồi!”
Vu Tử Thạc mở dây an toàn kéo Amy và Moon cùng hai tên khác ở ghế sau cột lại, mở cửa xe đi xuống. “Tôi đã nói rồi, Giang Hằng, khi tất yếu tôi sẽ lấy bạo chế bạo. Anh muốn hợp tác với tôi, thì nên tiếp thu cách làm của tôi.”
Giang Hằng cởi trói cho Thor, mang hắn ra khỏi nhà. “Anh biết anh giết họ thì sẽ có hậu quả gì không, anh đang đẩy mình vào vực sâu.”
“Chúng ta nhận được sự giáo dục khác nhau, có đôi lúc anh không có thời gian để suy nghĩ, nổ súng mới là chọn lựa chính xác nhất.” Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày. Đối thủ của họ là tội phạm vô cùng tàn ác, trừ lấy bạo chế bạo ra, có lẽ thật sự không có cách nào có thể giải quyết vấn đề tốt hơn, nhưng mà. “Sao anh còn chưa hiểu? Tôi không muốn nữ thanh tra đó tìm được anh.”
“Anh không nghe thấy cuộc đối thoại của họ sao? Thor sống chỉ tới khúc đèn xanh đỏ tiếp theo, tôi không muốn anh cũng đi theo làm kẻ lót lưng.” Vu Tử Thạc nhét tay vào lúi, nhàn nhã tản bộ trên dường, tư thế tiêu sái dưới mặt trời, hấp dẫn không ít ánh mắt. “Cho dù tôi không giết bọn họ, Ada vẫn sẽ tìm được tôi, đó là bản năng của cô ta. Ngoài ra, tôi đã nổ súng rồi, nhưng nổ súng không có nghĩa là giết người.”
Vu Tử Thạc đang lo lắng sự an nguy của hắn sao? Một dòng chảy ấm áp dâng lên tim. “Tôi sẽ đem anh Thor đưa đến nơi an toàn trước.” Giang Hằng cười cúp máy, nhìn sang Thor, Thor còn đang sốc cũng nhìn lại hắn, nụ cười bất giác lộ ra sự dịu dàng và ấm áp không thể diễn tả, rất khó tưởng tượng người đàn ông nhìn cương nghị như sắt thép này sẽ cười như thế, “Anh cứu tôi… xin hỏi tôi nên cảm ơn anh thế nào?”
Giang Hằng ngưng cười, đốt một điếu thuốc, nói bằng giọng nói thấp trầm hàm hậu, “Cảnh sát sẽ tới tìm anh, nếu anh muốn cảm ơn tôi, thì hãy giữ im lặng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.