Quyển 2 - Chương 38: Ngoại thế can thiệp.
Neal
10/03/2016
Hoàn thành tuần tra quanh đại sảnh, Vu Tử Thạc ra ngoài gọi điện cho Giang
Hằng. “Thời tiết thật tệ, cũng may bọn họ không chặn tín hiệu.”
“Cánh cửa mà tôi thấy anh gõ lên đó, là dùng vỏ tên lửa tạo thành.” Giang Hằng nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt giăng đầy mây đen. “Đợi anh xuống đất rồi sẽ phát hiện tín hiệu bên trong còn kém hơn cuộc thi cấp bốn mươi sáu.”
“Được rồi, như vậy có nghĩa trong 24 giờ nữa tôi không thể nghe thấy giọng nói của anh.” Vu Tử Thạc tiếc nuối nhìn ra hồ nước xa xa, mặt nước màu xám lăn tăn gợn sóng, lá khô bay trong gió, dưới sắc âm u viễn cảnh giống như đã bị đoạt đi lực sinh mạng.
Giang Hằng trầm giọng thở dài, nói vào micro, “Kiểm tra camera một chút đi.”
Vu Tử Thạc cúi đầu nhìn camer cỡ nhỏ dạng kim gắn trước ngực. “Tất cả bình thường.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút.” Giang Hằng mỉm cười, cầm ly cà phê lên. Vu Tử Thạc nghe tiếng uống nước bên đầu kia, cười nhếch môi đáp lại: “Sau này vẫn còn cơ hội nhìn. Levi sắp tới rồi, liên lạc sau.”
Nói xong y quay người đi về phía cửa, quẹt thẻ, cửa thủy tinh tự động mở ra, khí ấm trong phòng và khí lạnh bên ngoài giao tụ, tạo nên dòng cuộn như lốc xoáy, thổi mái tóc của y ra sau đầu.
Năm phút sau, cửa tự động lại mở ra, một người đàn ông anh tuấn tay cầm vali màu xám, thân mặt áo blouse trắng đi vào.
Vu Tử Thạc ngồi trên ghế, lật tờ báo trong tay, hoàn toàn không để tâm đến người vừa vào. Ở đây, y cần diễn một cách trung thực vị bảo vệ mặt sắt vô tình. Đối phương đi tới trước mặt y, mang theo nụ cười ôn hòa nhã nhặn: “Xin chào, tôi là Haven Laigna hôm nay đến báo danh.”
Không thẹn là Levi, kỹ thuật diễn làm người ta không thể bắt bẻ. Vu Tử Thạc vẫn nhìn tờ báo, mắt không ngẩng lên. “Tiến sĩ Leasan, cửa bên trái.”
“Là Laigna, anh bạn.” Levi hiền hòa nhắc nhở y, trong lòng còn cảm thán, sát thủ này có lẽ thích hợp làm diễn viên hơn, trong ba ngày liên tục có hai người mới, bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ. Nhưng như vậy, không ai hoài nghi hai người quen biết.
“Này, anh nói anh mới tới báo danh, sao tôi không nghe cấp trên thông báo?” Một trong những bảo vệ canh lối xuống hầm Mike đi tới, người còn lại thì cảnh giác gác tay lên súng.
Vốn dĩ ở đây nên có bốn bảo vệ, nhưng hôm nay hai người trong đó đều vì ‘thân thể không khỏe’ mà nghỉ bệnh, còn về nguyên nhân bệnh thì… Giang Hằng nhìn màn hình mỉm cười.
Còn Vu Tử Thạc ở đây thì cười không nổi, y không nghĩ tới khả năng này, cảm giác cấp bách khiến y căng cứng mặt, nhưng vẫn đoan chính ngồi đó, giả vờ không quan tâm.
“Ở đây có văn kiện cấp trên phê duyệt, tôi không để ý chia sẻ với các vị.” Levi rút cặp văn kiện màu lam dưới nách ra, ngay khi mở ra liền lập tức có bột phấn màu trắng được tung ra, “Xin lỗi, có hơi bụi.”
Trong không khí lan tràn vị ngọt nhàn nhạt, bảo vệ nhìn chằm chằm văn kiện một chút, mới ngây ngốc gật đầu: “Không sai, vào đi.”
Levi cười lịch sự móc thẻ trong ngực ra, quẹt lên khóa cửa, cửa sắt nặng nề mở ra, bối cảnh màu trắng biến mất sau lưng.
Vu Tử Thạc không liếc nhìn nữa, thầm khen Levi thủ đoạn phi phàm. Vừa rồi bộ phấn rơi ra khi túi văn kiện mở chắc là thuốc lắc, chúng có thể khiến người mất đi năng lực suy nghĩ thậm chí nảy sinh ảo giác, trong bất tri bất giác hành vi bị khống chế, nói rõ Levi không những giỏi trộm, mà còn là cao thủ dùng thuốc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kim đồng hồ xoay chuyển hai vòng, vì không thể biết tình hình bên trong, càng khiến người ta bất an.
Lần gặp cuối cùng y đã đưa cho Levi micro cảm ứng và điện thoại vô tuyến, hiện tại tất cả đều không có phản ứng, làm người ta cảm thấy vô cùng không yên. Nửa tiếng trước y ra ngoài dùng điện thoại vô tuyến gửi tin nhắn cho Levi, đến bây giờ cũng không thấy trả lời.
Cứ như vậy, lại trôi qua nửa tiếng. Vu Tử Thạc cuối cùng không ngồi yên được nữa, y hạ thấp giọng, nói với Giang Hằng: “Thực hiện kế hoạch D.”
“Anh chắc chứ? Làm như vậy có thể anh không thể toàn thân trở ra.” Đến mức độ này, có thể thấy tình hình không lạc quan, Giang Hằng nhăn chặt mày, muốn được xác nhận lần cuối.
“Không ai có thể toàn thân trở ra, khi công việc này bắt đầu thì anh đã nói vậy.”
Một câu nói chọc Giang Hằng buồn cười, không ngờ y lại dùng câu nói của hắn để chặn họng hắn. Quả thật, hắn từng nói hai người làm công việc này sớm muộn cũng có một ngày phải chết, lúc đó hắn tin vào năng lực của Vu Tử Thạc, nhưng chuyện này, quả thật đã vượt qua phạm vi Vu Tử Thạc có thể khống chế, “Anh nói với tôi, là tôi quá dung túng anh rồi sao?”
Vu Tử Thạc hơi nhíu mày, y cố áp chế bóng tối dâng lên trong mắt, cổ họng nhẹ rung, nhẹ giọng nói: “Tôi yêu anh.” Nói xong câu này, y cắt liên lạc, ra ngoài.
Giang Hằng xoa trán, nặng nề thở dài, cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. “Xin chào, tôi muốn tìm tổ trưởng Ada Wenskhôngl.”
Một tiếng sau, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, hai nam một nữ mang kính râm đi vào trong, Khôngren Charlie và Lecce Holden mặc áo khoác của FBI, mà trên lưng áo của Ada là chữ NYPD, Mike canh gác lối xuống hầm lập tức cảnh giác la toáng lên với Vu Tử Thạc: “Đừng cho bọn họ mở cửa!”
Đáng tiếc đã quá muộn, tay Vu Tử Thạc sớm đã ấn lên phím ở cửa, giả vờ quay đầu hỏi: “Cái gì?”
“Anh thật…” Hai chữ phế vật bị nuốt vào miệng, đối diện với FBI đường hoàng bước vào, Mike chỉ có thể thở dài, “Tôi có thể giúp đỡ gì các vị đây?”
“FBI đây, chúng tôi muốn vào kiểm tra.” Khôngren lấy thẻ cảnh sát ra, nói với Mike.
“Thanh tra Khôngren, xin chào, xin hỏi anh có lệnh lục soát không? Nếu không có, chúng tôi không thể cho qua.” Mike đã từng xử lý qua tình huống tương tự, đương nhiên hắn hiểu rõ cho dù là FBI, làm việc cũng nhất định phải theo tuần tự.
Có thể thấy Mike là người thông minh, giỏi xử lý tình huống, đáng tiếc là, Khôngren không phải là cảnh sát dễ ứng phó như thế, Ada cũng không phải, cô bước tới, nghiêm giọng nói: “Chúng tôi vừa được báo tin, tội phạm chúng tôi đang truy bắt chạy vào đây.”
Thanh tra Lecce lấy bức hình trong túi ra, người đàn ông trong bức ảnh trắng đen đội chiếc mũ đen, “Năm mươi phút trước anh ta nổ súng ở công viên, đả thương người. Nhân chứng mục kích chụp bức hình này đã thấy anh ta vào đây.”
Trên gương mặt nghiêm túc của Khôngren không có biểu tình gì, dùng giọng nói thấp trầm lên tiếng: “Cái này pháp luật gọi là tình huống khẩn cấp, hiện tại chúng tôi có quyền không cần lệnh lục soát cũng có thể vào nơi người dân trú ngụ truy bắt tội phạm. Mời anh mở cửa.” Tuy dùng chữ mời, nhưng giọng nói cứng rắn của Khôngren nói rõ hắn hoàn toàn không phải đang dò hỏi.
Đối mặt với ánh sáng sắc bén không che giấu trong mắt Khôngren, Mike không thể không cảm thấy loại áp bách nặng nề, tay sờ lên khẩu súng, lại bị đối phương ấn xuống đất. Bảo vệ khác muốn lên ngăn cản, còn chưa kịp bước một bước, đã bị một phát đạn bắn ngã.
Đám người Khôngren kinh ngạc quay đầu, người đàn ông nổ súng cười ghê rợn. “Tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ các người, tình hình phía dưới khá phức tạp.”
Trong đôi mắt mạnh mẽ của Ada lộ ra nghi hoặc, đi tới nhìn chăm chú gương mặt của người kia, cô nhìn đủ mười mấy giây, mới nó: “Tôi… có phải đã từng gặp anh ở đâu?”
“Dạng người như tôi không phải khiến người ta chỉ nhìn qua là không quên sao?” Vu Tử Thạc chỉ cong môi cười, Ada đã quên gương mặt của y, đối với y là chuyện vô cùng tốt.
“Anh nhất định đang đùa.” Ada không kiên nhẫn lắc đầu, Khôngren đã còng tay Mike lại, tầm mắt của cô chuyển sang camera trên cửa, “Người trong đó có phải có thể thấy chúng ta?”
“Có lẽ không thể.” Vu Tử Thạc cười càng sâu, y rất rõ camera này vừa rồi đã bị hacker xâm nhập, hiện tại thứ trong phòng quan sát thấy được, kỳ thật là băng ghi hình của ngày hôm qua.
“Được rồi, tại sao anh lại nguyện ý giúp chúng tôi?” Ánh mắt của Lecce di chuyển giữa Vu Tử Thạc và vị bảo vệ vừa bị bắn lúc nãy, hắn cảm thấy nụ cười của người đàn ông này rất khó đoán, sâu không thể dò.
Vu Tử Thạc đi qua, quẹt thẻ qua khóa cửa. “Làm chuyện tốt còn cần lý do sao?”
Khi cửa mở ra, đồng thời sau lưng bọn họ cũng vang lên tiếng rắc, xem ra, cửa thủy tinh tự động bị khóa rồi.
“Chuyện gì vậy?” Người đầu tiên hỏi là Ada, cô ấn mấy lần lên công tắc cửa, nhưng cũng không thấy hiệu quả. Lấy di động xem thử, ánh mắt lập tức trở nên trầm trọng. “Thanh tra Khôngren, tín hiệu nơi này đã bị chặn rồi.”
Vu Tử Thạc bất giác nhăn mày, xem ra hiện tại càng nguy hiểm, nếu không phải nơi này có vấn đề, thì chính là Levi xảy ra chuyện, y hít thật sâu, để bản thân giữ vững bình tĩnh, nói với ba người kia: “Trước tiên phải nói cho mọi người biết, nếu cánh cửa này đóng chặt, có thể sẽ không bao giờ mở ra nữa.”
Nói xong, Vu Tử Thạc bước vào cửa.
“Vậy xem ra, chúng ta chỉ có thể đi vào.” Khôngren sắc mặt nặng nề cất bước, hắn hiểu rõ sẽ phát sinh chuyện gì, vì căn cứ theo đầu mối mà hắn vừa có được, người báo cảnh sát trực tiếp chỉ ra Mũ Đen có liên quan đến vụ tập kích khủng bố sắp xảy ra, chỉ là trước đó trong cuộc đối thoại của hai bảo vệ bọn họ không hề để lộ.
“Truy bắt tội phạm nhưng lại đi theo đến ổ, cảm giác này không thể nào hình dung.” Lecce nhìn Ada nói, rồi đi theo Khôngren vào trong.
Người bước vào cuối cùng là Ada, sắc mặt cô cũng khá khó xem, phát ra tiếng cảm thán giống như tự lẩm bẩm: “Mũ Đen rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cánh cửa mà tôi thấy anh gõ lên đó, là dùng vỏ tên lửa tạo thành.” Giang Hằng nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt giăng đầy mây đen. “Đợi anh xuống đất rồi sẽ phát hiện tín hiệu bên trong còn kém hơn cuộc thi cấp bốn mươi sáu.”
“Được rồi, như vậy có nghĩa trong 24 giờ nữa tôi không thể nghe thấy giọng nói của anh.” Vu Tử Thạc tiếc nuối nhìn ra hồ nước xa xa, mặt nước màu xám lăn tăn gợn sóng, lá khô bay trong gió, dưới sắc âm u viễn cảnh giống như đã bị đoạt đi lực sinh mạng.
Giang Hằng trầm giọng thở dài, nói vào micro, “Kiểm tra camera một chút đi.”
Vu Tử Thạc cúi đầu nhìn camer cỡ nhỏ dạng kim gắn trước ngực. “Tất cả bình thường.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút.” Giang Hằng mỉm cười, cầm ly cà phê lên. Vu Tử Thạc nghe tiếng uống nước bên đầu kia, cười nhếch môi đáp lại: “Sau này vẫn còn cơ hội nhìn. Levi sắp tới rồi, liên lạc sau.”
Nói xong y quay người đi về phía cửa, quẹt thẻ, cửa thủy tinh tự động mở ra, khí ấm trong phòng và khí lạnh bên ngoài giao tụ, tạo nên dòng cuộn như lốc xoáy, thổi mái tóc của y ra sau đầu.
Năm phút sau, cửa tự động lại mở ra, một người đàn ông anh tuấn tay cầm vali màu xám, thân mặt áo blouse trắng đi vào.
Vu Tử Thạc ngồi trên ghế, lật tờ báo trong tay, hoàn toàn không để tâm đến người vừa vào. Ở đây, y cần diễn một cách trung thực vị bảo vệ mặt sắt vô tình. Đối phương đi tới trước mặt y, mang theo nụ cười ôn hòa nhã nhặn: “Xin chào, tôi là Haven Laigna hôm nay đến báo danh.”
Không thẹn là Levi, kỹ thuật diễn làm người ta không thể bắt bẻ. Vu Tử Thạc vẫn nhìn tờ báo, mắt không ngẩng lên. “Tiến sĩ Leasan, cửa bên trái.”
“Là Laigna, anh bạn.” Levi hiền hòa nhắc nhở y, trong lòng còn cảm thán, sát thủ này có lẽ thích hợp làm diễn viên hơn, trong ba ngày liên tục có hai người mới, bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ. Nhưng như vậy, không ai hoài nghi hai người quen biết.
“Này, anh nói anh mới tới báo danh, sao tôi không nghe cấp trên thông báo?” Một trong những bảo vệ canh lối xuống hầm Mike đi tới, người còn lại thì cảnh giác gác tay lên súng.
Vốn dĩ ở đây nên có bốn bảo vệ, nhưng hôm nay hai người trong đó đều vì ‘thân thể không khỏe’ mà nghỉ bệnh, còn về nguyên nhân bệnh thì… Giang Hằng nhìn màn hình mỉm cười.
Còn Vu Tử Thạc ở đây thì cười không nổi, y không nghĩ tới khả năng này, cảm giác cấp bách khiến y căng cứng mặt, nhưng vẫn đoan chính ngồi đó, giả vờ không quan tâm.
“Ở đây có văn kiện cấp trên phê duyệt, tôi không để ý chia sẻ với các vị.” Levi rút cặp văn kiện màu lam dưới nách ra, ngay khi mở ra liền lập tức có bột phấn màu trắng được tung ra, “Xin lỗi, có hơi bụi.”
Trong không khí lan tràn vị ngọt nhàn nhạt, bảo vệ nhìn chằm chằm văn kiện một chút, mới ngây ngốc gật đầu: “Không sai, vào đi.”
Levi cười lịch sự móc thẻ trong ngực ra, quẹt lên khóa cửa, cửa sắt nặng nề mở ra, bối cảnh màu trắng biến mất sau lưng.
Vu Tử Thạc không liếc nhìn nữa, thầm khen Levi thủ đoạn phi phàm. Vừa rồi bộ phấn rơi ra khi túi văn kiện mở chắc là thuốc lắc, chúng có thể khiến người mất đi năng lực suy nghĩ thậm chí nảy sinh ảo giác, trong bất tri bất giác hành vi bị khống chế, nói rõ Levi không những giỏi trộm, mà còn là cao thủ dùng thuốc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kim đồng hồ xoay chuyển hai vòng, vì không thể biết tình hình bên trong, càng khiến người ta bất an.
Lần gặp cuối cùng y đã đưa cho Levi micro cảm ứng và điện thoại vô tuyến, hiện tại tất cả đều không có phản ứng, làm người ta cảm thấy vô cùng không yên. Nửa tiếng trước y ra ngoài dùng điện thoại vô tuyến gửi tin nhắn cho Levi, đến bây giờ cũng không thấy trả lời.
Cứ như vậy, lại trôi qua nửa tiếng. Vu Tử Thạc cuối cùng không ngồi yên được nữa, y hạ thấp giọng, nói với Giang Hằng: “Thực hiện kế hoạch D.”
“Anh chắc chứ? Làm như vậy có thể anh không thể toàn thân trở ra.” Đến mức độ này, có thể thấy tình hình không lạc quan, Giang Hằng nhăn chặt mày, muốn được xác nhận lần cuối.
“Không ai có thể toàn thân trở ra, khi công việc này bắt đầu thì anh đã nói vậy.”
Một câu nói chọc Giang Hằng buồn cười, không ngờ y lại dùng câu nói của hắn để chặn họng hắn. Quả thật, hắn từng nói hai người làm công việc này sớm muộn cũng có một ngày phải chết, lúc đó hắn tin vào năng lực của Vu Tử Thạc, nhưng chuyện này, quả thật đã vượt qua phạm vi Vu Tử Thạc có thể khống chế, “Anh nói với tôi, là tôi quá dung túng anh rồi sao?”
Vu Tử Thạc hơi nhíu mày, y cố áp chế bóng tối dâng lên trong mắt, cổ họng nhẹ rung, nhẹ giọng nói: “Tôi yêu anh.” Nói xong câu này, y cắt liên lạc, ra ngoài.
Giang Hằng xoa trán, nặng nề thở dài, cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. “Xin chào, tôi muốn tìm tổ trưởng Ada Wenskhôngl.”
Một tiếng sau, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, hai nam một nữ mang kính râm đi vào trong, Khôngren Charlie và Lecce Holden mặc áo khoác của FBI, mà trên lưng áo của Ada là chữ NYPD, Mike canh gác lối xuống hầm lập tức cảnh giác la toáng lên với Vu Tử Thạc: “Đừng cho bọn họ mở cửa!”
Đáng tiếc đã quá muộn, tay Vu Tử Thạc sớm đã ấn lên phím ở cửa, giả vờ quay đầu hỏi: “Cái gì?”
“Anh thật…” Hai chữ phế vật bị nuốt vào miệng, đối diện với FBI đường hoàng bước vào, Mike chỉ có thể thở dài, “Tôi có thể giúp đỡ gì các vị đây?”
“FBI đây, chúng tôi muốn vào kiểm tra.” Khôngren lấy thẻ cảnh sát ra, nói với Mike.
“Thanh tra Khôngren, xin chào, xin hỏi anh có lệnh lục soát không? Nếu không có, chúng tôi không thể cho qua.” Mike đã từng xử lý qua tình huống tương tự, đương nhiên hắn hiểu rõ cho dù là FBI, làm việc cũng nhất định phải theo tuần tự.
Có thể thấy Mike là người thông minh, giỏi xử lý tình huống, đáng tiếc là, Khôngren không phải là cảnh sát dễ ứng phó như thế, Ada cũng không phải, cô bước tới, nghiêm giọng nói: “Chúng tôi vừa được báo tin, tội phạm chúng tôi đang truy bắt chạy vào đây.”
Thanh tra Lecce lấy bức hình trong túi ra, người đàn ông trong bức ảnh trắng đen đội chiếc mũ đen, “Năm mươi phút trước anh ta nổ súng ở công viên, đả thương người. Nhân chứng mục kích chụp bức hình này đã thấy anh ta vào đây.”
Trên gương mặt nghiêm túc của Khôngren không có biểu tình gì, dùng giọng nói thấp trầm lên tiếng: “Cái này pháp luật gọi là tình huống khẩn cấp, hiện tại chúng tôi có quyền không cần lệnh lục soát cũng có thể vào nơi người dân trú ngụ truy bắt tội phạm. Mời anh mở cửa.” Tuy dùng chữ mời, nhưng giọng nói cứng rắn của Khôngren nói rõ hắn hoàn toàn không phải đang dò hỏi.
Đối mặt với ánh sáng sắc bén không che giấu trong mắt Khôngren, Mike không thể không cảm thấy loại áp bách nặng nề, tay sờ lên khẩu súng, lại bị đối phương ấn xuống đất. Bảo vệ khác muốn lên ngăn cản, còn chưa kịp bước một bước, đã bị một phát đạn bắn ngã.
Đám người Khôngren kinh ngạc quay đầu, người đàn ông nổ súng cười ghê rợn. “Tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ các người, tình hình phía dưới khá phức tạp.”
Trong đôi mắt mạnh mẽ của Ada lộ ra nghi hoặc, đi tới nhìn chăm chú gương mặt của người kia, cô nhìn đủ mười mấy giây, mới nó: “Tôi… có phải đã từng gặp anh ở đâu?”
“Dạng người như tôi không phải khiến người ta chỉ nhìn qua là không quên sao?” Vu Tử Thạc chỉ cong môi cười, Ada đã quên gương mặt của y, đối với y là chuyện vô cùng tốt.
“Anh nhất định đang đùa.” Ada không kiên nhẫn lắc đầu, Khôngren đã còng tay Mike lại, tầm mắt của cô chuyển sang camera trên cửa, “Người trong đó có phải có thể thấy chúng ta?”
“Có lẽ không thể.” Vu Tử Thạc cười càng sâu, y rất rõ camera này vừa rồi đã bị hacker xâm nhập, hiện tại thứ trong phòng quan sát thấy được, kỳ thật là băng ghi hình của ngày hôm qua.
“Được rồi, tại sao anh lại nguyện ý giúp chúng tôi?” Ánh mắt của Lecce di chuyển giữa Vu Tử Thạc và vị bảo vệ vừa bị bắn lúc nãy, hắn cảm thấy nụ cười của người đàn ông này rất khó đoán, sâu không thể dò.
Vu Tử Thạc đi qua, quẹt thẻ qua khóa cửa. “Làm chuyện tốt còn cần lý do sao?”
Khi cửa mở ra, đồng thời sau lưng bọn họ cũng vang lên tiếng rắc, xem ra, cửa thủy tinh tự động bị khóa rồi.
“Chuyện gì vậy?” Người đầu tiên hỏi là Ada, cô ấn mấy lần lên công tắc cửa, nhưng cũng không thấy hiệu quả. Lấy di động xem thử, ánh mắt lập tức trở nên trầm trọng. “Thanh tra Khôngren, tín hiệu nơi này đã bị chặn rồi.”
Vu Tử Thạc bất giác nhăn mày, xem ra hiện tại càng nguy hiểm, nếu không phải nơi này có vấn đề, thì chính là Levi xảy ra chuyện, y hít thật sâu, để bản thân giữ vững bình tĩnh, nói với ba người kia: “Trước tiên phải nói cho mọi người biết, nếu cánh cửa này đóng chặt, có thể sẽ không bao giờ mở ra nữa.”
Nói xong, Vu Tử Thạc bước vào cửa.
“Vậy xem ra, chúng ta chỉ có thể đi vào.” Khôngren sắc mặt nặng nề cất bước, hắn hiểu rõ sẽ phát sinh chuyện gì, vì căn cứ theo đầu mối mà hắn vừa có được, người báo cảnh sát trực tiếp chỉ ra Mũ Đen có liên quan đến vụ tập kích khủng bố sắp xảy ra, chỉ là trước đó trong cuộc đối thoại của hai bảo vệ bọn họ không hề để lộ.
“Truy bắt tội phạm nhưng lại đi theo đến ổ, cảm giác này không thể nào hình dung.” Lecce nhìn Ada nói, rồi đi theo Khôngren vào trong.
Người bước vào cuối cùng là Ada, sắc mặt cô cũng khá khó xem, phát ra tiếng cảm thán giống như tự lẩm bẩm: “Mũ Đen rốt cuộc muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.