Quyển 1 - Chương 74: Phần 12: Hai năm sau.
Neal
02/03/2016
Thời gian trôi đi thật nhanh, trong chớp mắt, y đã làm việc cho tập đoàn
Scarter gần hai năm rồi. Nghe nói gần đây mọi người đặt cho y một biệt
hiệu rất thú vị, gọi là ‘sát thủ Mũ Đen’, có thể vì mỗi khi y ra ngoài
thực hiện ủy thác luôn mang theo chiếc mũ đen của Faynman.
Hai năm nay Vu Tử Thạc và Nohn không hề gặp mặt, nghe nói, cha của Nohn, Amon vẫn còn sống. Vu Tử Thạc suy đoán, có lẽ hắn muốn khiến người đàn ông lúc đầu đã bỏ rơi mình tận mắt nhìn thấy hắn từng bước bước lên thành công, như vậy mới là cực đỉnh của báo thù.
Hiện tại nhiệm vụ của y đều do Karina Wood cung cấp, cô là người liên lạc của y mà Nohn chỉ đích danh. Ủy thác toàn những vụ tầm thường, nhưng thù lao thì lại cao. Trừ bảo vệ và trợ cấp chi phí súng đạn, tiền còn lại đa số y đều gửi cho Lam Phi ở Trung Quốc.
Vừa hoàn thành một vụ ủy thác, Vu Tử Thạc đúng lúc đi ngang qua nhà cũ của cộng sự Enya Pirlo khi còn công tác cho CIA. Enya từng dẫn y tới đây một lần, đó là ngày sinh nhật mười hai tuổi của y, nhưng y vẫn nhớ con đường này.
Chỉ sợ Enya cũng không biết Vu Tử Thạc đã từng đến đây vô số lần vào thời niên thiếu, mỗi lần nhận được nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ kết thúc, tâm tình y không tốt thì sẽ đến đây. Con đường này y đã đi rất nhiều lần, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi đến được đúng chỗ.
Một cảm giác không thể nói rõ dâng lên trong lòng, Vu Tử Thạc hồi thần lại mở cửa vào nhà. Vẫn là căn phòng khách rộng rãi trong ký ức, bày trí tiết kiệm đơn điệu, dụng cụ trong nhà phủ đầy bụi.
Y nhớ, Enya không có người nhà, đa số người làm đặc vụ đều như thế, cho dù bạn đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, cũng sẽ không có ai phát giác.
Vì các nhiệm vụ đa số đều ở ngoài nước, Enya không thường về đây. Nơi ở này của cô người của CIA không biết, cho nên sau khi cô chết nó mới có thể tránh khỏi vận mệnh bị đảo tung lên.
Đốt nến đặt lên bàn, phủi đi đám bụi trên ghế, Vu Tử Thạc ngồi xuống bàn cơm. Ngày sinh nhật mười hai tuổi của y Enya đã ngồi ở đây, tay đặt bên mép bàn.
Không sai, đó là thói quen của Enya, khi cô suy nghĩ sẽ vô ý dùng tay ve vuốt mép bàn. Không cần nghi ngờ, thói quen này Vu Tử Thạc cũng đã kế thừa. Chợt y cảm thấy ngạc nhiên, cầm nến đi đến mép bàn.
Bên mép bàn gỗ khắc hai chữ hán thẳng thóm__ Họa sĩ. Vu Tử Thạc đột nhiên bật cười, đây là Enya.
Khi y còn nhỏ Enya đã thích chơi trò giải đố với y, cho dù người khác tìm được chỗ này, nếu không biết thói quen của Enya thì cũng rất khó nhìn ra được sự bất thường nào.
Y đứng lên đi tới phòng ngủ, nhẹ mở ngăn kéo, tiếng anh của từ ‘họa sĩ’ là drawer, mà drawer cũng có nghĩa là ngăn kéo.
Dùng con dao nhỏ rạch tầng gỗ cách của ngăn kéo, một chiếc chìa khóa rơi xuống đất. Y nhặt nó lên, lặng lẽ đánh giá, đây là chìa khóa nơi nào?
Nhìn xung quanh, lon Coca đặt trên kệ sách thu hút lực chú ý của y. Đêm cuối cùng y gặp mặt Enya, Enya từng hỏi y có muốn uống Coca không, cô biết rõ trong lúc làm nhiệm vụ trừ nước ra thì y không uống bất cứ loại đồ nào khác.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào lon, rạch nó ra, trên lớp lon thiết quả nhiên có viết tên của một ngân hàng.
Dựa theo địa chỉ ngân hàng y tìm được tủ bảo hiểm, bên trong đựng một bức thư và một tấm cạc. Trên thư viết. “Gửi Arthur Randell thân yêu nhất. __ Người bạn chân thành nhất của cậu. Enya.”
Chân thành? Cô không xứng nói là chân thành.
Vu Tử Thạc không nghĩ ngợi gì, ném phong thư lại rương bảo hiểm. Chuyện tới hôm nay có nói gì cũng đã trễ rồi, y không muốn lại nhìn thấy những thứ giúp y nhớ lại tuổi ấu thơ. Hôm nay quỷ thần sai khiến y tới nơi này, đã khiến y có cảm giác như bị cuốn vào một âm mưu nào đó.
Cất tấm cạc, y khóa cửa tủ lại, rời khỏi ngân hàng đó.
Ngồi lên taxi, y mới lấy tấm cạc ra. Mặt sau của nó, là một bức ảnh photo.
Trong ảnh, một cái hộp màu hổ phách yên tĩnh nằm trên bàn. Lúc đó Vu Tử Thạc không hề ngờ được mấy ngày sau, y sẽ tình cờ thấy được cái hộp đó ở viện bảo tàng quốc gia.
Cùng ngày, trên đài quan sát của tòa nhà Empire State, bóng của ba người được ánh mặt trời kéo dài, Zevin Robin sờ vết sẹo trên mặt mở miệng trước, “Nghe nói vị sát thủ đó gần đây nhận không ít việc tư.”
“Không thể tiếp tục mặc kệ Mũ Đen như vậy.” Karina Wood gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nếu sát thủ đó có ý muốn thoát ly khỏi Scarter đầu nhập vào tổ chức khác, vậy sẽ trở thành uy hiếp cho Scarter.
“Nhưng có cách nào chứ, bất kể anh ta làm gì Nohn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.” Zevin nhún vai, “Chúng ta không thể làm gì anh ta.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Miller Volland híp mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ độc địa, quả thật, sự quan tâm của Nohn đối với sát thủ đó sớm đã vượt qua mức bình thường. “Chúng ta có thể giăng một cạm bẫy, để hắn ta biến mất. Chỉ cần làm sạch sẽ, Nohn cũng không thể tra ra.”
“Nếu vậy cần phải tính toán lâu dài, tôi biết Mũ Đen xảo quyệt đa nghi đến trình độ nào.” Zevin nhớ lại hôm tại tổng bộ của Molded, cho dù đối mặt với người của mình sát thủ đó vẫn luôn mang vẻ vũ trang sẵn sàng, ẩn giấu tướng mạo thật sự của mình. Tối đó y giết 79 người, đã gần tới mức chỉ cần đứng gần cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh buốt.
“Karina, nhớ chú tâm đến những ủy thác gần đây của Mũ Đen.” Miller đứng sưởi nắng, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, “Chúng ta phải cẩn thận bố trí mọi thứ.”
“Miller, phải nói trước một điều.” Zevin kéo Miller sang một bên, thấp giọng nói, “Anh biết làm như vậy thì hậu quả sẽ thế nào không?”
“Zevin, anh có muốn đứng ở vị trí thứ hai của Scarter không?” Miller nhíu mày nói, “Chỉ cần Mũ Đen còn tồn tại một ngày, thì Nohn sẽ không nhìn thẳng vào anh một ngày.”
“Thật nhìn không ra anh có dã tâm như thế.” Zevin thở dài, coi như ngầm thừa nhận cách làm của Miller. Miller võ vai Zevin, “Có dã tâm là anh kìa, tôi chỉ vì Scarter.”
“Tóm lại, tôi trở về trước, anh và Karina tính toán thêm một chút đi.” Zevin phất tay, đi xuống cầu thang.
Miller vòng lại trước mặt Karina, một cơn gió chợt nổi lên thổi tung mái tóc của hai người, mái tóc dài màu đen bay phất ra sau của Miller tạo ra cảm giác tà mị vô cùng, “Karina, trước đó tôi phải nhắc nhở cô, nếu lần này chúng ta thất bại, có lẽ cô sẽ không thể toàn thân trở lui.”
“Trong chuyện này có ai có thể toàn thân trở lui chứ?” Mái tóc xoăn màu vàng của Karina phất phơ trong gió, cô quay lại nhìn Miller, trong ánh mắt mang theo khinh thường, “Miller, anh chỉ là con quỷ biết cách đứng phía sau thao túng người khác làm vật hy sinh cho mình.”
“Cô có thể chọn rút lui.” Miller không để tâm đến ánh mắt của cô, vẫn cười rất ưu nhã, “Đây cũng là vì Nohn.”
Karina luôn ái mộ sùng bái Nohn cuồng nhiệt, nhưng cô biết trong mắt của hắn trước giờ chưa từng có cô, cho nên cô che giấu tình cảm này, chưa từng để lộ ra ngoài.
“Tôi tham gia.” Karina vuốt mái tóc ra sau đầu, rời khỏi tay vịn, khi đến cửa, cô mới quay lại nhìn Miller lần cuối, “Tôi là vì Nohn, nhưng anh, anh chỉ vì bản thân anh.”
Vận mệnh tiếp tục xoay chuyển theo phương hướng đã được định sẵn, lại trôi qua một tháng, tối nay Vu Tử Thạc có một ủy thác cá nhân thù lao hậu hĩ cần hoàn thành. Y đứng trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời sáng tỏ bên ngoài, lắng nghe tiếng bước chân sau lưng. Trong chiếc gương được khảm trên vách phản chiếu lại gương mặt cương nghị của người đàn ông kia, tựa như đang nhìn thấy khúc cuối sắp kết thúc của cuộc đời bình lặng, “Anh bạn, nếu tôi là anh, tôi sẽ dừng lại.” Y không vội thay áo, bổ sung, “Nếu bước thêm một bước, anh sẽ phải chết.”
Người đàn ông đó không nói gì, mặt sàn rọi lại cái bóng thẳng đứng của hắn. “Là ai phái anh đến đây?’
“Tôi đã nói, tôi là phục vụ phòng.”
Giọng nói thấp trầm tràn đầy từ tính, thân hình khỏe mạnh rắn chắc của người đàn ông trong gương, với đường nét khắc sâu và ngũ quan tuấn tú, bộ âu phục đắt tiền vô cùng hợp người. Vu Tử Thạc cảm thấy hứng thú, y thật muốn nhìn thử xem, đây là người thế nào.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, gió thổi bay chút bụi trong phòng, những hạt nhỏ li ti màu trắng bay lượn chính giữa hai người, giống như vén màn lật ra chương mở đầu cho một câu chuyện.
Hai năm nay Vu Tử Thạc và Nohn không hề gặp mặt, nghe nói, cha của Nohn, Amon vẫn còn sống. Vu Tử Thạc suy đoán, có lẽ hắn muốn khiến người đàn ông lúc đầu đã bỏ rơi mình tận mắt nhìn thấy hắn từng bước bước lên thành công, như vậy mới là cực đỉnh của báo thù.
Hiện tại nhiệm vụ của y đều do Karina Wood cung cấp, cô là người liên lạc của y mà Nohn chỉ đích danh. Ủy thác toàn những vụ tầm thường, nhưng thù lao thì lại cao. Trừ bảo vệ và trợ cấp chi phí súng đạn, tiền còn lại đa số y đều gửi cho Lam Phi ở Trung Quốc.
Vừa hoàn thành một vụ ủy thác, Vu Tử Thạc đúng lúc đi ngang qua nhà cũ của cộng sự Enya Pirlo khi còn công tác cho CIA. Enya từng dẫn y tới đây một lần, đó là ngày sinh nhật mười hai tuổi của y, nhưng y vẫn nhớ con đường này.
Chỉ sợ Enya cũng không biết Vu Tử Thạc đã từng đến đây vô số lần vào thời niên thiếu, mỗi lần nhận được nhiệm vụ hoặc nhiệm vụ kết thúc, tâm tình y không tốt thì sẽ đến đây. Con đường này y đã đi rất nhiều lần, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi đến được đúng chỗ.
Một cảm giác không thể nói rõ dâng lên trong lòng, Vu Tử Thạc hồi thần lại mở cửa vào nhà. Vẫn là căn phòng khách rộng rãi trong ký ức, bày trí tiết kiệm đơn điệu, dụng cụ trong nhà phủ đầy bụi.
Y nhớ, Enya không có người nhà, đa số người làm đặc vụ đều như thế, cho dù bạn đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, cũng sẽ không có ai phát giác.
Vì các nhiệm vụ đa số đều ở ngoài nước, Enya không thường về đây. Nơi ở này của cô người của CIA không biết, cho nên sau khi cô chết nó mới có thể tránh khỏi vận mệnh bị đảo tung lên.
Đốt nến đặt lên bàn, phủi đi đám bụi trên ghế, Vu Tử Thạc ngồi xuống bàn cơm. Ngày sinh nhật mười hai tuổi của y Enya đã ngồi ở đây, tay đặt bên mép bàn.
Không sai, đó là thói quen của Enya, khi cô suy nghĩ sẽ vô ý dùng tay ve vuốt mép bàn. Không cần nghi ngờ, thói quen này Vu Tử Thạc cũng đã kế thừa. Chợt y cảm thấy ngạc nhiên, cầm nến đi đến mép bàn.
Bên mép bàn gỗ khắc hai chữ hán thẳng thóm__ Họa sĩ. Vu Tử Thạc đột nhiên bật cười, đây là Enya.
Khi y còn nhỏ Enya đã thích chơi trò giải đố với y, cho dù người khác tìm được chỗ này, nếu không biết thói quen của Enya thì cũng rất khó nhìn ra được sự bất thường nào.
Y đứng lên đi tới phòng ngủ, nhẹ mở ngăn kéo, tiếng anh của từ ‘họa sĩ’ là drawer, mà drawer cũng có nghĩa là ngăn kéo.
Dùng con dao nhỏ rạch tầng gỗ cách của ngăn kéo, một chiếc chìa khóa rơi xuống đất. Y nhặt nó lên, lặng lẽ đánh giá, đây là chìa khóa nơi nào?
Nhìn xung quanh, lon Coca đặt trên kệ sách thu hút lực chú ý của y. Đêm cuối cùng y gặp mặt Enya, Enya từng hỏi y có muốn uống Coca không, cô biết rõ trong lúc làm nhiệm vụ trừ nước ra thì y không uống bất cứ loại đồ nào khác.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào lon, rạch nó ra, trên lớp lon thiết quả nhiên có viết tên của một ngân hàng.
Dựa theo địa chỉ ngân hàng y tìm được tủ bảo hiểm, bên trong đựng một bức thư và một tấm cạc. Trên thư viết. “Gửi Arthur Randell thân yêu nhất. __ Người bạn chân thành nhất của cậu. Enya.”
Chân thành? Cô không xứng nói là chân thành.
Vu Tử Thạc không nghĩ ngợi gì, ném phong thư lại rương bảo hiểm. Chuyện tới hôm nay có nói gì cũng đã trễ rồi, y không muốn lại nhìn thấy những thứ giúp y nhớ lại tuổi ấu thơ. Hôm nay quỷ thần sai khiến y tới nơi này, đã khiến y có cảm giác như bị cuốn vào một âm mưu nào đó.
Cất tấm cạc, y khóa cửa tủ lại, rời khỏi ngân hàng đó.
Ngồi lên taxi, y mới lấy tấm cạc ra. Mặt sau của nó, là một bức ảnh photo.
Trong ảnh, một cái hộp màu hổ phách yên tĩnh nằm trên bàn. Lúc đó Vu Tử Thạc không hề ngờ được mấy ngày sau, y sẽ tình cờ thấy được cái hộp đó ở viện bảo tàng quốc gia.
Cùng ngày, trên đài quan sát của tòa nhà Empire State, bóng của ba người được ánh mặt trời kéo dài, Zevin Robin sờ vết sẹo trên mặt mở miệng trước, “Nghe nói vị sát thủ đó gần đây nhận không ít việc tư.”
“Không thể tiếp tục mặc kệ Mũ Đen như vậy.” Karina Wood gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nếu sát thủ đó có ý muốn thoát ly khỏi Scarter đầu nhập vào tổ chức khác, vậy sẽ trở thành uy hiếp cho Scarter.
“Nhưng có cách nào chứ, bất kể anh ta làm gì Nohn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.” Zevin nhún vai, “Chúng ta không thể làm gì anh ta.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Miller Volland híp mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ độc địa, quả thật, sự quan tâm của Nohn đối với sát thủ đó sớm đã vượt qua mức bình thường. “Chúng ta có thể giăng một cạm bẫy, để hắn ta biến mất. Chỉ cần làm sạch sẽ, Nohn cũng không thể tra ra.”
“Nếu vậy cần phải tính toán lâu dài, tôi biết Mũ Đen xảo quyệt đa nghi đến trình độ nào.” Zevin nhớ lại hôm tại tổng bộ của Molded, cho dù đối mặt với người của mình sát thủ đó vẫn luôn mang vẻ vũ trang sẵn sàng, ẩn giấu tướng mạo thật sự của mình. Tối đó y giết 79 người, đã gần tới mức chỉ cần đứng gần cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh buốt.
“Karina, nhớ chú tâm đến những ủy thác gần đây của Mũ Đen.” Miller đứng sưởi nắng, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, “Chúng ta phải cẩn thận bố trí mọi thứ.”
“Miller, phải nói trước một điều.” Zevin kéo Miller sang một bên, thấp giọng nói, “Anh biết làm như vậy thì hậu quả sẽ thế nào không?”
“Zevin, anh có muốn đứng ở vị trí thứ hai của Scarter không?” Miller nhíu mày nói, “Chỉ cần Mũ Đen còn tồn tại một ngày, thì Nohn sẽ không nhìn thẳng vào anh một ngày.”
“Thật nhìn không ra anh có dã tâm như thế.” Zevin thở dài, coi như ngầm thừa nhận cách làm của Miller. Miller võ vai Zevin, “Có dã tâm là anh kìa, tôi chỉ vì Scarter.”
“Tóm lại, tôi trở về trước, anh và Karina tính toán thêm một chút đi.” Zevin phất tay, đi xuống cầu thang.
Miller vòng lại trước mặt Karina, một cơn gió chợt nổi lên thổi tung mái tóc của hai người, mái tóc dài màu đen bay phất ra sau của Miller tạo ra cảm giác tà mị vô cùng, “Karina, trước đó tôi phải nhắc nhở cô, nếu lần này chúng ta thất bại, có lẽ cô sẽ không thể toàn thân trở lui.”
“Trong chuyện này có ai có thể toàn thân trở lui chứ?” Mái tóc xoăn màu vàng của Karina phất phơ trong gió, cô quay lại nhìn Miller, trong ánh mắt mang theo khinh thường, “Miller, anh chỉ là con quỷ biết cách đứng phía sau thao túng người khác làm vật hy sinh cho mình.”
“Cô có thể chọn rút lui.” Miller không để tâm đến ánh mắt của cô, vẫn cười rất ưu nhã, “Đây cũng là vì Nohn.”
Karina luôn ái mộ sùng bái Nohn cuồng nhiệt, nhưng cô biết trong mắt của hắn trước giờ chưa từng có cô, cho nên cô che giấu tình cảm này, chưa từng để lộ ra ngoài.
“Tôi tham gia.” Karina vuốt mái tóc ra sau đầu, rời khỏi tay vịn, khi đến cửa, cô mới quay lại nhìn Miller lần cuối, “Tôi là vì Nohn, nhưng anh, anh chỉ vì bản thân anh.”
Vận mệnh tiếp tục xoay chuyển theo phương hướng đã được định sẵn, lại trôi qua một tháng, tối nay Vu Tử Thạc có một ủy thác cá nhân thù lao hậu hĩ cần hoàn thành. Y đứng trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời sáng tỏ bên ngoài, lắng nghe tiếng bước chân sau lưng. Trong chiếc gương được khảm trên vách phản chiếu lại gương mặt cương nghị của người đàn ông kia, tựa như đang nhìn thấy khúc cuối sắp kết thúc của cuộc đời bình lặng, “Anh bạn, nếu tôi là anh, tôi sẽ dừng lại.” Y không vội thay áo, bổ sung, “Nếu bước thêm một bước, anh sẽ phải chết.”
Người đàn ông đó không nói gì, mặt sàn rọi lại cái bóng thẳng đứng của hắn. “Là ai phái anh đến đây?’
“Tôi đã nói, tôi là phục vụ phòng.”
Giọng nói thấp trầm tràn đầy từ tính, thân hình khỏe mạnh rắn chắc của người đàn ông trong gương, với đường nét khắc sâu và ngũ quan tuấn tú, bộ âu phục đắt tiền vô cùng hợp người. Vu Tử Thạc cảm thấy hứng thú, y thật muốn nhìn thử xem, đây là người thế nào.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, gió thổi bay chút bụi trong phòng, những hạt nhỏ li ti màu trắng bay lượn chính giữa hai người, giống như vén màn lật ra chương mở đầu cho một câu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.