Quyển 1 - Chương 66: Phần 4: Bóng phản xạ trong gương.
Neal
02/03/2016
Trong cơn mưa, tiếng sấm vang lên liên hồi, Nohn nhăn mày nhìn Vu Tử Thạc,
con mắt màu hổ phách của Vu Tử Thạc đã sắp mất đi tiêu điểm, y thật sự
mất máu quá nhiều. Y nhìn Nohn, lặp lại một lần, “Nohn, giúp tôi bảo vệ
Lam Phi, tôi có thể lập tức biến Scarter thành tổ chức tình báo hàng đầu nước Mỹ, tôi nợ anh.”
Trong con mắt màu tím nhạt lóe lên tia sáng, Nohn đảo người, hai tay ấn hai bên đầu Vu Tử Thạc, đứng ở trên y, hai người nhìn nhau đủ mười giây, gương mặt chợt gần của Nohn có chút mơ hồ, trên môi y bị hôn thật mạnh, đầu lưỡi nóng ấm trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng y, vị thuốc lá trong miệng đối phương và vị máu tanh trong miệng y dung hợp làm một, nước mưa lạnh lẽo xối như trút, thấm ướt làn da, Nohn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vu Tử Thạc hung tợn nói, “Cậu đâu chỉ nợ tôi điểm này? Cậu phá hoại bữa tiệc của tôi, làm rối tinh kế hoạch tôi đã tỉ mỉ bố trí, vốn dĩ đêm nay tôi sẽ giết Fay War, người của tôi tốn ba tiếng mới dụ được hắn ta ra, chỉ tại sự xuất hiện của cậu, đều tại cậu, tất cả đều phí công!”
Thì ra, Fay War mà Vu Tử Thạc mạo danh không ngờ là thành viên quan trọng của tập đoàn tình báo lớn nhất Mỹ hiện tại _ Molded, đêm nay tại đây vốn đang chuẩn bị một vụ ám sát đã được mưu tính từ lâu, nhưng vì sự xuất hiện của y, Fay War chân chính ngửi được mùi không bình thường đã chạy mất.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp anh giết hắn ta thì sao?” Vu Tử Thạc lặng lẽ nhìn Nohn, cho dù ánh mắt y lộ ra sự mỏi mệt, nhưng giọng điệu của y lại có sự tự tin khiến người ta khó thể cự tuyệt. “Tôi nghĩ tôi có lẽ là sát thủ đỉnh cao nhất toàn New York.”
“Nếu cậu có thể làm được, vậy cậu chính là Fay War.” Nohn đứng lên, bật tai nghe, nói với người bên đầu kia. “Miller, giúp tôi liên hệ một phòng khám tư, chỗ tôi có người bị thương nặng cần chữa trị, phái hai người và một chiếc xe tới đây, đúng, cần người đáng tin nhất, sau đó lập tức điều tra cho tôi người phụ nữ tên Lam Phi đang ở đâu, đưa cô ta đến khu an toàn của chúng ta, nhớ rõ, tuyệt đối không thể để lộ ra một chút gì. Còn nữa, nói với Karina, tôi đã tìm được người phối hợp với cô ta, sau này cô ta sẽ chuyên môn phụ trách làm người liên lạc của người này.”
Nghe ngữ điệu bình ổn của Nohn, Vu Tử Thạc lặng lẽ nằm trong mưa, nhắm mắt lại.
Đặc vụ CIA Arthur Randell đã chết rồi, sau này tên của y là Fay War, từ nay về sau, y sẽ không tin tưởng bất cứ ai nữa, sẽ không có bạn đồng hành.
Đột nhiên, một đôi tay to rộng vác thân thể y lên, hai chân y cách khỏi mặt đất. Nohn ôm y khỏi vũng nước mưa, đi về cửa đài quan sát, mưa trượt xuống cằm Nohn, rồi lăn lên ngực y… sức lực tiêu hao quá nhiều, y mất đi ý thức rất nhanh, trầm ổn ngủ trong bờ vai an ổn ấm áp của Nohn.
Khi tỉnh lại, Vu Tử Thạc nằm trên chiếc giường màu trắng, Lam Phi ngồi cạnh chăm sóc y, thấy y mở mắt, cô lau mồ hôi trên trán cho y, y nắm cổ tay thon nhỏ của cô, câu đầu tiên chính là: “Người của CIA không tìm em gây phiền toái chứ?”
“Người của Nohn tìm được em sớm hơn họ một bước.” Lam Phi nói, vuốt ve lớp băng gạc trước ngực y, “Tử Thạc, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Người của Scarter nhất định sẽ dùng em để uy hiếp anh làm việc cho họ.”
“Em không cần lo lắng cho anh. Anh sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Vu Tử Thạc kéo đầu Lam Phi tựa lên vai mình.
“Bất luận thế nào, em sẽ đuổi theo anh đến bất cứ nơi nào.” Con ngươi màu xám của cô ánh lên thần sắc kiên định, dưới ánh mặt trời trông cô vô cùng thuần tịnh và đẹp đẽ. Vu Tử Thạc nắm chặt tay cô, “Cho dù từ bỏ tất cả hiện tại, bao gồm cả tên của em?”
Tên, là thân phận và vẻ đẹp của một người, đại biểu cho tất cả của người đó, đại biểu cho người này từng sống trên đời.
Lam Phi vừa định mở miệng, chợt có người đẩy cửa vào, người đàn ông tóc ngang vai, tóc đen mắt đen, sóng mũi cao, trên người tỏa ra âm vị của người đẹp phương Đông, anh ta đi tới trước giường bệnh, mỉm cười với Lam Phi rồi nói bằng tiếng Trung, “Tiểu thư, chúng tôi rất muốn để cô và người yêu của mình nói chuyện, nhưng làm phiền cô tạm lánh đi một chút được không?”
Tuy câu nói rất cung kính, nhưng hiển nhiên đó là mệnh lệnh không cho phép thương lượng bất cứ điều gì. Lam Phi híp mắt lại nhìn người đó, rồi đứng lên nói với Vu Tử Thạc, “Bất kể bao lâu em cũng sẽ đợi anh.”
Nhìn theo bóng Lam Phi đóng cửa ra ngoài, người đàn ông đó mới ngồi lên ghế, gác chân lên nói: “Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Miller Volland.”
Cái tên này Vu Tử Thạc có chút ấn tượng, trước đó Nohn chính là gọi cho người này an bài trị liệu cho y và chỗ ở cho Lam Phi, lúc đó y nghĩ, Miller chắc là thân tín của Nohn, nhưng y không ngờ Miller lại là một người đàn ông xinh đẹp như thế. Chẳng qua, nếu nghĩ tới xu hướng của Nohn, thì cũng không có gì kỳ lạ. Miller khoảng hơn hai mươi, tuy hắn trầm ổn bình tĩnh hơn người cùng tuổi, nhưng cảm giác non nớt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Đồng thời lúc này, trong thoáng chốc Lam Phi và Nohn đi sượt qua vai nhau, hai người đều không kiềm được đứng lại quay đầu nhìn đối phương một cái.
Nohn thầm cảm thán, đây chính là người phụ nữ của Fay, quả nhiên khí chất khác biệt. Mà Lam Phi lại cảm thấy Nohn rất đáng sợ, hắn ngạo mạn tự đại, có khí chất lãnh tụ trời sinh.
Trên mặt Nohn không có biểu cảm gì, đường môi thẳng cứng cho người khác cảm giác quả cảm, kiên nghị, Nohn thế này, rất giống khi Vu Tử Thạc truy đuổi con mồi, người đàn ông vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn là đáng sợ nhất.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Vu Tử Thạc ngồi trên giường, súng của Miller đang chỉ vào tim y, y thở dài thản nhiên, Miller nhìn y chăm chăm, trên thân thể của người đàn ông trước mắt hầu như không có nơi nào không bị thương, thế nhưng ngay cả hơi thở cũng gợi cảm như thế, “Miller, bỏ súng xuống.” Giọng điệu lười biếng lên tiếng cảnh cáo, có vài phần tựa như đang đùa, lại có vài phần nghiêm túc.
“Nohn bị anh lừa, anh căn bản không muốn nỗ lực cho Scarter, anh biết tối qua anh làm được chuyện gì tốt không?” Giọng nói của Miller cũng thanh tú như gương mặt của hắn, mang theo chút lạnh lùng. Vu Tử Thạc cười mỉm, một bóng đen xẹt qua trước mắt Miller cực nhanh, tay của hắn trong thoáng chốc bị bẻ ngoặc, họng súng lập tức thay đổi phương hướng bắn ngay dưới chân Nohn vừa mở cửa, Vu Tử Thạc dịu hòa nhìn mắt hắn, đó là ánh mắt người lớn nhìn trẻ con, “Tôi bảo bỏ súng xuống.”
Miller không làm theo, tay hai người cứng ở đó, người này! Rõ ràng bị thương nặng như vậy mà sức mạnh vẫn rất lớn, hắn nghiến răng nghiến lợi vận sức toàn thân cũng không cự lại được. “Anh!”
“Một câu nói đừng để nói tới lần thứ ba.” Vu Tử Thạc vận sức, bẻ ngoặc hoàn toàn tay của Miller, họng súng màu đen lạnh lẽo dần chuyển lên vị trí cổ họng Miller, nếu lấy khẩu súng làm ranh giới, thì một bên là Miller sắc mặt đỏ bừng, một bên là Vu Tử Thạc bình thản ung dung, lúc này Nohn đứng ở cửa mới mở miệng. “Đừng trêu chọc con nít nữa.”
“Anh Iglesias, cấp dưới của anh muốn học cách sử dụng súng, tôi chỉ chỉ dẫn miễn phí mà thôi.” Vu Tử Thạc buông lỏng tay, Miller mất đà ngã ngửa, từ ‘con nít’ của Nohn khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nặng nề, trên gương mặt mỹ mạo khó che giấu được tức giận đang trào lên, nhưng đó là Nohn, hắn không thể phát tác.
“Cậu nên rộng lượng một chút.” Càng khiến Miller kinh ngạc là Nohn không hề trách cứ Vu Tử Thạc, ngược lại hắn trở thành người bị xem nhẹ. Vu Tử Thạc nhìn Nohn đang nhướng mày, khóe môi cong lên, “Tôi cảm thấy tính tình của mình đã thay đổi rất nhiều rồi, trước đây nếu có người dám ngắm súng vào tôi, bọn họ chắc chắn phải chết.”
Câu nói lạnh lẽo khuếch tán trong gian phòng, Miller cố gắng bình tĩnh sự kinh ngạc của mình, thầm rùng mình, hóa ra Nohn không phải đang trách cứ hắn, ngược lại đang xin lượng thứ giùm hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà hai năm sau, khi Vu Tử Thạc làm rùm beng tổng bộ tập đoàn Scarter, đối mặt với họng súng của Vu Tử Thạc hắn không giơ súng lên như những người khác, một câu đừng để nói tới lần thứ ba, câu này hắn vẫn nhớ.
“Miller, ở đây không có chuyện của anh, ra ngoài đi.” Từ đầu đến cuối tầm mắt của Nohn vẫn chăm chăm trên người Vu Tử Thạc, không hề quay nhìn Miller.
Miller đã bình tĩnh lại, lập tức gật đầu ra ngoài, Vu Tử Thạc nhìn vết máu dính trên băng gạc do vết thương ở cổ tay bị nứt, nói với Nohn. “Đứa trẻ đó tướng mạo không tệ.”
“Cậu cho rằng tôi vì tướng mạo của anh ta mới cho anh ta ở bên cạnh mình sao?” Chân mày anh tuấn nhíu chặt, “Hôm đó tôi hôn cậu không phải vì cậu là đàn ông.”
“Nói như vậy anh thích phụ nữ, nhưng lại hôn một người đàn ông?” Không nghe thấy phản bác của Nohn, Vu Tử Thạc ngẩng đầu híp mắt nhìn Nohn.
Y là người đồng tính nhưng lại yêu một người phụ nữ, đối phương là người dị tính nhưng lại hôn đàn ông, y và hắn, bọn họ là ảnh ngược của nhau, y nhìn hắn, giống như nhìn vào tấm gương, “Anh không nên động tình với một sát thủ.” Cuối cùng y nói.
“Tôi biết.” Nohn nói, phần mặt căng chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi còn là nắng ấm đầy trời, hiện tại đã mây đen phủ kín, rào rào, ngoài cửa sổ đã đổ mưa, thời tiết thật thất thường.
Trong con mắt màu tím nhạt lóe lên tia sáng, Nohn đảo người, hai tay ấn hai bên đầu Vu Tử Thạc, đứng ở trên y, hai người nhìn nhau đủ mười giây, gương mặt chợt gần của Nohn có chút mơ hồ, trên môi y bị hôn thật mạnh, đầu lưỡi nóng ấm trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng y, vị thuốc lá trong miệng đối phương và vị máu tanh trong miệng y dung hợp làm một, nước mưa lạnh lẽo xối như trút, thấm ướt làn da, Nohn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vu Tử Thạc hung tợn nói, “Cậu đâu chỉ nợ tôi điểm này? Cậu phá hoại bữa tiệc của tôi, làm rối tinh kế hoạch tôi đã tỉ mỉ bố trí, vốn dĩ đêm nay tôi sẽ giết Fay War, người của tôi tốn ba tiếng mới dụ được hắn ta ra, chỉ tại sự xuất hiện của cậu, đều tại cậu, tất cả đều phí công!”
Thì ra, Fay War mà Vu Tử Thạc mạo danh không ngờ là thành viên quan trọng của tập đoàn tình báo lớn nhất Mỹ hiện tại _ Molded, đêm nay tại đây vốn đang chuẩn bị một vụ ám sát đã được mưu tính từ lâu, nhưng vì sự xuất hiện của y, Fay War chân chính ngửi được mùi không bình thường đã chạy mất.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp anh giết hắn ta thì sao?” Vu Tử Thạc lặng lẽ nhìn Nohn, cho dù ánh mắt y lộ ra sự mỏi mệt, nhưng giọng điệu của y lại có sự tự tin khiến người ta khó thể cự tuyệt. “Tôi nghĩ tôi có lẽ là sát thủ đỉnh cao nhất toàn New York.”
“Nếu cậu có thể làm được, vậy cậu chính là Fay War.” Nohn đứng lên, bật tai nghe, nói với người bên đầu kia. “Miller, giúp tôi liên hệ một phòng khám tư, chỗ tôi có người bị thương nặng cần chữa trị, phái hai người và một chiếc xe tới đây, đúng, cần người đáng tin nhất, sau đó lập tức điều tra cho tôi người phụ nữ tên Lam Phi đang ở đâu, đưa cô ta đến khu an toàn của chúng ta, nhớ rõ, tuyệt đối không thể để lộ ra một chút gì. Còn nữa, nói với Karina, tôi đã tìm được người phối hợp với cô ta, sau này cô ta sẽ chuyên môn phụ trách làm người liên lạc của người này.”
Nghe ngữ điệu bình ổn của Nohn, Vu Tử Thạc lặng lẽ nằm trong mưa, nhắm mắt lại.
Đặc vụ CIA Arthur Randell đã chết rồi, sau này tên của y là Fay War, từ nay về sau, y sẽ không tin tưởng bất cứ ai nữa, sẽ không có bạn đồng hành.
Đột nhiên, một đôi tay to rộng vác thân thể y lên, hai chân y cách khỏi mặt đất. Nohn ôm y khỏi vũng nước mưa, đi về cửa đài quan sát, mưa trượt xuống cằm Nohn, rồi lăn lên ngực y… sức lực tiêu hao quá nhiều, y mất đi ý thức rất nhanh, trầm ổn ngủ trong bờ vai an ổn ấm áp của Nohn.
Khi tỉnh lại, Vu Tử Thạc nằm trên chiếc giường màu trắng, Lam Phi ngồi cạnh chăm sóc y, thấy y mở mắt, cô lau mồ hôi trên trán cho y, y nắm cổ tay thon nhỏ của cô, câu đầu tiên chính là: “Người của CIA không tìm em gây phiền toái chứ?”
“Người của Nohn tìm được em sớm hơn họ một bước.” Lam Phi nói, vuốt ve lớp băng gạc trước ngực y, “Tử Thạc, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Người của Scarter nhất định sẽ dùng em để uy hiếp anh làm việc cho họ.”
“Em không cần lo lắng cho anh. Anh sẽ chăm sóc tốt bản thân.” Vu Tử Thạc kéo đầu Lam Phi tựa lên vai mình.
“Bất luận thế nào, em sẽ đuổi theo anh đến bất cứ nơi nào.” Con ngươi màu xám của cô ánh lên thần sắc kiên định, dưới ánh mặt trời trông cô vô cùng thuần tịnh và đẹp đẽ. Vu Tử Thạc nắm chặt tay cô, “Cho dù từ bỏ tất cả hiện tại, bao gồm cả tên của em?”
Tên, là thân phận và vẻ đẹp của một người, đại biểu cho tất cả của người đó, đại biểu cho người này từng sống trên đời.
Lam Phi vừa định mở miệng, chợt có người đẩy cửa vào, người đàn ông tóc ngang vai, tóc đen mắt đen, sóng mũi cao, trên người tỏa ra âm vị của người đẹp phương Đông, anh ta đi tới trước giường bệnh, mỉm cười với Lam Phi rồi nói bằng tiếng Trung, “Tiểu thư, chúng tôi rất muốn để cô và người yêu của mình nói chuyện, nhưng làm phiền cô tạm lánh đi một chút được không?”
Tuy câu nói rất cung kính, nhưng hiển nhiên đó là mệnh lệnh không cho phép thương lượng bất cứ điều gì. Lam Phi híp mắt lại nhìn người đó, rồi đứng lên nói với Vu Tử Thạc, “Bất kể bao lâu em cũng sẽ đợi anh.”
Nhìn theo bóng Lam Phi đóng cửa ra ngoài, người đàn ông đó mới ngồi lên ghế, gác chân lên nói: “Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Miller Volland.”
Cái tên này Vu Tử Thạc có chút ấn tượng, trước đó Nohn chính là gọi cho người này an bài trị liệu cho y và chỗ ở cho Lam Phi, lúc đó y nghĩ, Miller chắc là thân tín của Nohn, nhưng y không ngờ Miller lại là một người đàn ông xinh đẹp như thế. Chẳng qua, nếu nghĩ tới xu hướng của Nohn, thì cũng không có gì kỳ lạ. Miller khoảng hơn hai mươi, tuy hắn trầm ổn bình tĩnh hơn người cùng tuổi, nhưng cảm giác non nớt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Đồng thời lúc này, trong thoáng chốc Lam Phi và Nohn đi sượt qua vai nhau, hai người đều không kiềm được đứng lại quay đầu nhìn đối phương một cái.
Nohn thầm cảm thán, đây chính là người phụ nữ của Fay, quả nhiên khí chất khác biệt. Mà Lam Phi lại cảm thấy Nohn rất đáng sợ, hắn ngạo mạn tự đại, có khí chất lãnh tụ trời sinh.
Trên mặt Nohn không có biểu cảm gì, đường môi thẳng cứng cho người khác cảm giác quả cảm, kiên nghị, Nohn thế này, rất giống khi Vu Tử Thạc truy đuổi con mồi, người đàn ông vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn là đáng sợ nhất.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Vu Tử Thạc ngồi trên giường, súng của Miller đang chỉ vào tim y, y thở dài thản nhiên, Miller nhìn y chăm chăm, trên thân thể của người đàn ông trước mắt hầu như không có nơi nào không bị thương, thế nhưng ngay cả hơi thở cũng gợi cảm như thế, “Miller, bỏ súng xuống.” Giọng điệu lười biếng lên tiếng cảnh cáo, có vài phần tựa như đang đùa, lại có vài phần nghiêm túc.
“Nohn bị anh lừa, anh căn bản không muốn nỗ lực cho Scarter, anh biết tối qua anh làm được chuyện gì tốt không?” Giọng nói của Miller cũng thanh tú như gương mặt của hắn, mang theo chút lạnh lùng. Vu Tử Thạc cười mỉm, một bóng đen xẹt qua trước mắt Miller cực nhanh, tay của hắn trong thoáng chốc bị bẻ ngoặc, họng súng lập tức thay đổi phương hướng bắn ngay dưới chân Nohn vừa mở cửa, Vu Tử Thạc dịu hòa nhìn mắt hắn, đó là ánh mắt người lớn nhìn trẻ con, “Tôi bảo bỏ súng xuống.”
Miller không làm theo, tay hai người cứng ở đó, người này! Rõ ràng bị thương nặng như vậy mà sức mạnh vẫn rất lớn, hắn nghiến răng nghiến lợi vận sức toàn thân cũng không cự lại được. “Anh!”
“Một câu nói đừng để nói tới lần thứ ba.” Vu Tử Thạc vận sức, bẻ ngoặc hoàn toàn tay của Miller, họng súng màu đen lạnh lẽo dần chuyển lên vị trí cổ họng Miller, nếu lấy khẩu súng làm ranh giới, thì một bên là Miller sắc mặt đỏ bừng, một bên là Vu Tử Thạc bình thản ung dung, lúc này Nohn đứng ở cửa mới mở miệng. “Đừng trêu chọc con nít nữa.”
“Anh Iglesias, cấp dưới của anh muốn học cách sử dụng súng, tôi chỉ chỉ dẫn miễn phí mà thôi.” Vu Tử Thạc buông lỏng tay, Miller mất đà ngã ngửa, từ ‘con nít’ của Nohn khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nặng nề, trên gương mặt mỹ mạo khó che giấu được tức giận đang trào lên, nhưng đó là Nohn, hắn không thể phát tác.
“Cậu nên rộng lượng một chút.” Càng khiến Miller kinh ngạc là Nohn không hề trách cứ Vu Tử Thạc, ngược lại hắn trở thành người bị xem nhẹ. Vu Tử Thạc nhìn Nohn đang nhướng mày, khóe môi cong lên, “Tôi cảm thấy tính tình của mình đã thay đổi rất nhiều rồi, trước đây nếu có người dám ngắm súng vào tôi, bọn họ chắc chắn phải chết.”
Câu nói lạnh lẽo khuếch tán trong gian phòng, Miller cố gắng bình tĩnh sự kinh ngạc của mình, thầm rùng mình, hóa ra Nohn không phải đang trách cứ hắn, ngược lại đang xin lượng thứ giùm hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà hai năm sau, khi Vu Tử Thạc làm rùm beng tổng bộ tập đoàn Scarter, đối mặt với họng súng của Vu Tử Thạc hắn không giơ súng lên như những người khác, một câu đừng để nói tới lần thứ ba, câu này hắn vẫn nhớ.
“Miller, ở đây không có chuyện của anh, ra ngoài đi.” Từ đầu đến cuối tầm mắt của Nohn vẫn chăm chăm trên người Vu Tử Thạc, không hề quay nhìn Miller.
Miller đã bình tĩnh lại, lập tức gật đầu ra ngoài, Vu Tử Thạc nhìn vết máu dính trên băng gạc do vết thương ở cổ tay bị nứt, nói với Nohn. “Đứa trẻ đó tướng mạo không tệ.”
“Cậu cho rằng tôi vì tướng mạo của anh ta mới cho anh ta ở bên cạnh mình sao?” Chân mày anh tuấn nhíu chặt, “Hôm đó tôi hôn cậu không phải vì cậu là đàn ông.”
“Nói như vậy anh thích phụ nữ, nhưng lại hôn một người đàn ông?” Không nghe thấy phản bác của Nohn, Vu Tử Thạc ngẩng đầu híp mắt nhìn Nohn.
Y là người đồng tính nhưng lại yêu một người phụ nữ, đối phương là người dị tính nhưng lại hôn đàn ông, y và hắn, bọn họ là ảnh ngược của nhau, y nhìn hắn, giống như nhìn vào tấm gương, “Anh không nên động tình với một sát thủ.” Cuối cùng y nói.
“Tôi biết.” Nohn nói, phần mặt căng chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi còn là nắng ấm đầy trời, hiện tại đã mây đen phủ kín, rào rào, ngoài cửa sổ đã đổ mưa, thời tiết thật thất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.