Quyển 2 - Chương 60: Phần 6: Thời khắc cuối cùng.
Neal
16/03/2016
Khi Giang Hằng mở cửa phòng làm việc, Cyril đang ngồi trong bóng tối, trên
bàn cách không xa có cắm nến, hắn đi qua, dùng bật lửa thấp nến. Ánh
sáng vàng ấm áp rọi sáng trần nhà, căn phòng lạnh lẽo lập tức hồi phục
sức sống.
“Chín giờ đúng, cậu luôn rất đúng giờ.” Cyril cười đi qua, nhận chiếc hộp trong tay Giang Hằng, đặt lên bàn rồi mở ra, hương thơm bít tết còn bốc khói lan tràn trong không khí, còn có salad và bánh nướng bơ. Nhìn một bàn thức ăn, Cyril nhún vai, ánh sáng ấm áp lan rộng trong đôi mắt hắn, “Rất quan tâm, Giang Hằng.”
“Không cần khách khí như thế.” Nụ cười mở rộng trên khóe môi Giang Hằng, khiến đường nét trên mặt hắn hoàn toàn dịu đi, trước mặt Cyril, hắn luôn bất giác lộ ra vẻ mặt này.
“Ân, vị không tệ, là nhà hàng chúng ta thường đi sao?” Nuốt một miếng bánh nướng, Cyril quay lại hỏi Giang Hằng. Giang Hằng gật đầu coi như đáp, đi tới cầm chai sâm banh trên bàn, “Muốn tôi khui sao?”
“Đương nhiên.” Cyril cười ngồi xuống sô pha, cảm giác đói khát khiến ánh mắt hắn khi nhìn thấy thức ăn giống như đứa trẻ tràn đầy chờ đợi, cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.
“Xem anh kìa, đừng làm như đây là bữa cơm tối cuối cùng vậy chứ.” Giang Hằng khui nút gỗ, phốc một tiếng, bọt khí màu trắng không ngừng trào ra, chảy xuống mặt sàn, tô điểm thêm chút vui vẻ cho bầu không khí tĩnh lặng. Rót rượu vào ly, dòng dịch màu vàng tỏa ra hương thơm.
“Cạn ly!” Không cần nói nhiều, bọn họ đều rõ chúc mừng vì điều gì.
“Cạn ly!” Giang Hằng nhấc ly rượu lên, chạm vào ly trong tay Cyril, đinh đang, tiếng va chạm thanh thúy truyền vào tai. Một hơi uống cạn, hắn mới phát hiện rượu trong ly của Cyril vẫn tràn đầy. “Không uống sao?”
“Chúng ta cần nói chuyện, Giang Hằng.” Bỏ ly rượu xuống, Cyril vẻ mặt nghiêm trọng, dùng ngón tay chỉ vào chiếc ly rỗng trên tay Giang Hằng, “Xin lỗi, tôi bỏ thuốc trong rượu.”
“Nó sẽ không lấy mạng cậu, nhưng khiến cậu trong một thời gian không thể hành động, đương nhiên cơ thịt phần mặt cũng bị tê liệt.” Cyril đi tới cạnh tai Giang Hằng nhẹ giọng nói, biến cố đột nhiên ập tới và vẻ mặt bình tĩnh của Cyril, khiến tất cả được lộ rõ như một âm mưu đã thai nghén từ lâu.
Ngón tay truyền đến cảm giác tê liệt, Giang Hằng biết thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, rất nhanh nó sẽ phát huy tới toàn thân. “Tại sao làm như vậy? Anh nói chuyện đã kết thúc rồi.”
“Nếu cậu thông minh một chút sẽ phát hiện không thể dễ dàng kết thúc như thế. Lloyd cho rằng hắn là người tiết lộ bí mật đầu tiên, nhưng không phải hắn. Hắn gan nhỏ, dễ dao động không yên, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.” Bình thản đưa ra biện luận, hắn luôn hiểu rõ mỗi người bên cạnh. Cyril nhẹ nhướng cao chân mày, khóe môi vẫn cười ấm áp như cũ. “Thật ra nội gian là tôi, khiến thi thể Hannah biến mất cũng là tôi. Tôi vẫn luôn tiến hành kế hoạch này, nó cũng đích thật có hiệu quả.”
Tứ chi bắt đầu không nghe theo sai khiến, nhưng thần kinh trên mặt của Giang Hằng vẫn chưa bị tê liệt, hắn trầm mặc là vì giờ này khắc này, hắn thực sự không biết nên nói gì mới tốt. Nếu thật sự như Cyril đã nói, vậy chuyện này từ khi bắt đầu đã là một lời nói dối. Hắn mở rộng tấm lòng với Cyril, hắn cho rằng Cyril đáng để tín nhiệm. Nhưng cuối cùng, Cyril phản bội tất cả mọi người.
“Yên tâm ngủ đi, đợi khi cậu tỉnh lại tất cả đã kết thúc rồi.” Cyril dìu Giang Hằng nằm xuống sàn, nhẹ vuốt tóc hắn, mái tóc ngắn màu đen giống như chủ nhân của nó, cứng cỏi, nhưng không hấp tấp. Thậm chí nhân lúc hắn vẫn còn có tri giác, Cyril nhẹ hôn lên trán hắn.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, ngọn nến cháy tới cuối, khi tắt đi đã lóe lên làn khói màu tím. Giống như tính chuẩn thời gian, mười hai giờ đúng, cửa bị tông mở, xông vào là mười mấy người đàn ông cao to thân mặt áo chống đạn tay cầm súng, mặt nạ phòng độc che đi mặt mũi của họ.
“Thời gian đã đến rồi, anh bạn cũ.” Lloyd bước ra khỏi đám người, nhìn người đàn ông trên sàn một cái, “Oa, xem ra anh thật sự cùng đường mạt lộ rồi, ngay cả vệ sĩ của mình cũng giết, là muốn có vài người chôn cùng sao?”
“Một người không đủ.” Cyril mỉm cười, tay đút vào túi quần nhẹ ấn nút tắc màu đỏ. “Các người toàn bộ đều phải chôn cùng.”
Một tiếng vang lớn, mặt sàn bên cạnh cửa đột nhiên bị nổ tung, ngọn lửa hừng hực nuốt chưởng thân xác người sống, họng súng mất khống chế đảo khắp nơi, gió bão nóng cháy bùng lên trên thủy tinh hữu cơ trước mặt Cyril, trong đó còn xen tạp tứ chi tung tóe.
Một tháng trước hắn đã tu sửa lại phòng làm việc của mình, còn về thành quả, hắn rất thỏa mãn. Đồng thời hắn cũng biết, sẽ không chỉ có những người này.
Bom nổ thu hút lực chú ý của đám người canh chừng dưới lầu, bọn họ ào ào ra khỏi xe và lùm cây, một bộ phận xông lên lầu, một bộ phận khác thì canh giữ cửa chặt chẽ.
Khói thuốc lan tràn trong phòng, Cyril lẹ làng mở cửa sổ, mặc áo ba lỗ đã gắn dây thừng lên người Giang Hằng, thắt chặt nút bảo hiểm, móc lên thành cửa sổ, cuối cùng hắn nhìn người đang ngủ say một cái, nhẹ mở tay, chính là lúc này, Giang Hằng cố sức mở mắt ra, ánh vào trong mắt là nụ cười mơ hồ của Cyril, và ngọn lửa hung tàn như dã thú.
Cơ thể người bay lên rồi rớt xuống, cuối cùng khi cách đất một mét thì dừng lại, đây đều đã được tính tốt. Dưới đất có người tiếp, một ông già tướng mạo lưu manh cởi áo ba lỗ trên người Giang Hằng ra, để hắn lên xe mô tô cạnh đó, phủ giấy phế liệu lên, rồi ông ta quay lại ra hiệu với Cyril, tiếp theo lảo đảo bước đi.
Cyril cười nhìn bọn họ đi xa, đóng cửa sổ, quay lại.
Tốp người thứ hai đang chặn ngay cửa, người đàn ông dẫn đầu đứng một bên ngọn lửa, gầm lên: “Cyril Allen! Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau nói phương pháp giải mã nằm ở đâu!”
“Không ở đây, tôi đã bán nó ra chợ đen rồi. Muốn tìm, thì các người phải phí nhiều thời gian đó.” Ánh mắt sâu xa mang hàm ý, nụ cười sâu thẳm khó dò xuất hiện trên khóe môi Cyril, “Hơn nữa, các người không nên cho rằng trong tòa nhà này chỉ có một quả bom chứ?”
Người đàn ông dẫn đầu lập tức hiểu ra gì đó, nhịn không được mắng lớn: “Đáng chết!!! Tất cả mọi người tản ra!!!”
Hắn căm hận không ngừng nổ súng, trên thủy tinh hữu cơ để lại vết lõm sâu nhạt không đều. Thủ hạ của hắn cũng bắt đầu múa may, có người thậm chí còn móc lựu đạn ném qua, bị lãnh đạo tức giận quát nạt: “Ngu xuẩn! Mày muốn gây nổ nhiều quả bom hơn hả?!”
Vì đã trễ, khi nút công tắc được ấn, tầng ba, tầng bảy, tầng mười bốn liên tiếp xảy ra vụ nổ quy mô lớn, cả tòa nhà phân rã vỡ vụn trong tiếng nổ điên cuồng và ngọn lửa dữ tợn. Tòa kiến trúc sắt thép đứng thẳng giữa thành phố bị gãy đôi, bị nổ tung, bị hủy diệt.
Lửa dâng tận trời, hệ thống an toàn sớm đã bị đóng mấy tiếng trước, ngọn lửa nuốt chứng tất cả những người trong tòa nhà, bao gồm cả chủ nhân tóc vàng. Trong ngọn lửa dữ tợn, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, có người trước khi bị bê tông bắn lên rớt xuống đè trúng đã gầm vào máy liên lạc nát vụn. “Thằng điên! Thằng đàn ông đó tuyệt đối là thằng điên!”
Thằng điên sao, quả thực là điên cuồng, không có người nào sẽ sắp đặt nhiều bom trong tòa nhà làm việc hằng ngày của mình. Trung tướng vũ trang ngồi sau màn hình nhắm mắt lại, thở dài lặng lẽ, từ trước tới nay họ vẫn luôn đánh giá thấp người đàn ông này, hiện tại cho dù có biết tin tức của máy phá giải, bọn họ cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Người này chế tạo ra hệ thống kinh người, hắn bán đứng tất cả đồng đội của mình, cuối cùng giết vệ sĩ thân cận của mình, đặt bom gây nổ trong tòa nhà của mình. Thật không thể nói rõ hắn rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn, nếu nói thông minh, thì hắn đã hại chết chính mình. Nếu nói ngu xuẩn, thì trong cuộc chơi này hắn đã đùa cợt tất cả.
Nghĩ tới đây người ngồi trên ghế không nén được lắc đầu, vuốt cằm thở dài nghi hoặc, “Cyril Allen… cậu rốt cuộc là người thế nào.”
Thuộc hạ xếp thành hai hàng sau lưng ông ai cũng không dám tiếp lời, bọn họ sợ ông. Cuối cùng người đi lên, là trợ thủ của ông, “Trung tướng, cần phái người đi điều tra tung tích máy giải mã không?”
Đám người liên quan sớm đã bị xử lý sạch sẽ, hiện tại Cyril và vệ sĩ của hắn cũng chết rồi, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt gọn gàng. Tin rằng đây cũng là một phần trong kế hoạch của người đàn ông đó.
Trung tướng đứng lên, quay lại nửa gương mặt, “Đi tra đi, nhưng sẽ không có tác dụng.”
Trung tướng đã hiểu năng lực của Cyril Allen, hắn sẽ không để họ tìm được, câu này ban đầu hắn đã nói rồi.
Các thuộc hạ có được mệnh lệnh liền tản đi rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại trung tướng và trợ thủ của ông. Trợ thủ tuấn tú trẻ tuổi nhìn mảng phế tích trong màn hình, mắt lộ ra vẻ vô cùng hối tiếc, “Chế tạo hệ thống này là vì cứu nhiều người hơn, hiện tại lại hại chết nhiều người hơn. Allen trước đó đã gia tăng bảo mật, tin rằng cũng vì vậy đi.”
“Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.” Ánh mắt nghiêm khắc đảo qua gương mặt trẻ tuổi. “Chúng ta là quân nhân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Lòng thương cảm của cậu quá dư thừa rồi.”
“Trung tướng, thứ cho tôi nói thẳng, ông quan tâm hệ thống, quan tâm máy giải mã, thậm chí ông quan tâm Cyril Allen là người như thế nào, nhưng lại không muốn mặc niệm một phút cho các đồng đội vừa hy sinh của chúng ta sao?” Bi phẫn đan xen khiến giọng nói của người trẻ tuổi rõ ràng mang nhiều kích động, thanh âm của hắn trở nên nghẹn ngào.
“Thiếu tá.” Trung tướng quay lại nhìn thẳng vào người trẻ tuổi, từ phía sau, chỉ có thể thấy nắm tay đang xiết chặt ở sau lưng ông, “Tôi có phương thức của tôi.”
“Chín giờ đúng, cậu luôn rất đúng giờ.” Cyril cười đi qua, nhận chiếc hộp trong tay Giang Hằng, đặt lên bàn rồi mở ra, hương thơm bít tết còn bốc khói lan tràn trong không khí, còn có salad và bánh nướng bơ. Nhìn một bàn thức ăn, Cyril nhún vai, ánh sáng ấm áp lan rộng trong đôi mắt hắn, “Rất quan tâm, Giang Hằng.”
“Không cần khách khí như thế.” Nụ cười mở rộng trên khóe môi Giang Hằng, khiến đường nét trên mặt hắn hoàn toàn dịu đi, trước mặt Cyril, hắn luôn bất giác lộ ra vẻ mặt này.
“Ân, vị không tệ, là nhà hàng chúng ta thường đi sao?” Nuốt một miếng bánh nướng, Cyril quay lại hỏi Giang Hằng. Giang Hằng gật đầu coi như đáp, đi tới cầm chai sâm banh trên bàn, “Muốn tôi khui sao?”
“Đương nhiên.” Cyril cười ngồi xuống sô pha, cảm giác đói khát khiến ánh mắt hắn khi nhìn thấy thức ăn giống như đứa trẻ tràn đầy chờ đợi, cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.
“Xem anh kìa, đừng làm như đây là bữa cơm tối cuối cùng vậy chứ.” Giang Hằng khui nút gỗ, phốc một tiếng, bọt khí màu trắng không ngừng trào ra, chảy xuống mặt sàn, tô điểm thêm chút vui vẻ cho bầu không khí tĩnh lặng. Rót rượu vào ly, dòng dịch màu vàng tỏa ra hương thơm.
“Cạn ly!” Không cần nói nhiều, bọn họ đều rõ chúc mừng vì điều gì.
“Cạn ly!” Giang Hằng nhấc ly rượu lên, chạm vào ly trong tay Cyril, đinh đang, tiếng va chạm thanh thúy truyền vào tai. Một hơi uống cạn, hắn mới phát hiện rượu trong ly của Cyril vẫn tràn đầy. “Không uống sao?”
“Chúng ta cần nói chuyện, Giang Hằng.” Bỏ ly rượu xuống, Cyril vẻ mặt nghiêm trọng, dùng ngón tay chỉ vào chiếc ly rỗng trên tay Giang Hằng, “Xin lỗi, tôi bỏ thuốc trong rượu.”
“Nó sẽ không lấy mạng cậu, nhưng khiến cậu trong một thời gian không thể hành động, đương nhiên cơ thịt phần mặt cũng bị tê liệt.” Cyril đi tới cạnh tai Giang Hằng nhẹ giọng nói, biến cố đột nhiên ập tới và vẻ mặt bình tĩnh của Cyril, khiến tất cả được lộ rõ như một âm mưu đã thai nghén từ lâu.
Ngón tay truyền đến cảm giác tê liệt, Giang Hằng biết thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, rất nhanh nó sẽ phát huy tới toàn thân. “Tại sao làm như vậy? Anh nói chuyện đã kết thúc rồi.”
“Nếu cậu thông minh một chút sẽ phát hiện không thể dễ dàng kết thúc như thế. Lloyd cho rằng hắn là người tiết lộ bí mật đầu tiên, nhưng không phải hắn. Hắn gan nhỏ, dễ dao động không yên, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.” Bình thản đưa ra biện luận, hắn luôn hiểu rõ mỗi người bên cạnh. Cyril nhẹ nhướng cao chân mày, khóe môi vẫn cười ấm áp như cũ. “Thật ra nội gian là tôi, khiến thi thể Hannah biến mất cũng là tôi. Tôi vẫn luôn tiến hành kế hoạch này, nó cũng đích thật có hiệu quả.”
Tứ chi bắt đầu không nghe theo sai khiến, nhưng thần kinh trên mặt của Giang Hằng vẫn chưa bị tê liệt, hắn trầm mặc là vì giờ này khắc này, hắn thực sự không biết nên nói gì mới tốt. Nếu thật sự như Cyril đã nói, vậy chuyện này từ khi bắt đầu đã là một lời nói dối. Hắn mở rộng tấm lòng với Cyril, hắn cho rằng Cyril đáng để tín nhiệm. Nhưng cuối cùng, Cyril phản bội tất cả mọi người.
“Yên tâm ngủ đi, đợi khi cậu tỉnh lại tất cả đã kết thúc rồi.” Cyril dìu Giang Hằng nằm xuống sàn, nhẹ vuốt tóc hắn, mái tóc ngắn màu đen giống như chủ nhân của nó, cứng cỏi, nhưng không hấp tấp. Thậm chí nhân lúc hắn vẫn còn có tri giác, Cyril nhẹ hôn lên trán hắn.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, ngọn nến cháy tới cuối, khi tắt đi đã lóe lên làn khói màu tím. Giống như tính chuẩn thời gian, mười hai giờ đúng, cửa bị tông mở, xông vào là mười mấy người đàn ông cao to thân mặt áo chống đạn tay cầm súng, mặt nạ phòng độc che đi mặt mũi của họ.
“Thời gian đã đến rồi, anh bạn cũ.” Lloyd bước ra khỏi đám người, nhìn người đàn ông trên sàn một cái, “Oa, xem ra anh thật sự cùng đường mạt lộ rồi, ngay cả vệ sĩ của mình cũng giết, là muốn có vài người chôn cùng sao?”
“Một người không đủ.” Cyril mỉm cười, tay đút vào túi quần nhẹ ấn nút tắc màu đỏ. “Các người toàn bộ đều phải chôn cùng.”
Một tiếng vang lớn, mặt sàn bên cạnh cửa đột nhiên bị nổ tung, ngọn lửa hừng hực nuốt chưởng thân xác người sống, họng súng mất khống chế đảo khắp nơi, gió bão nóng cháy bùng lên trên thủy tinh hữu cơ trước mặt Cyril, trong đó còn xen tạp tứ chi tung tóe.
Một tháng trước hắn đã tu sửa lại phòng làm việc của mình, còn về thành quả, hắn rất thỏa mãn. Đồng thời hắn cũng biết, sẽ không chỉ có những người này.
Bom nổ thu hút lực chú ý của đám người canh chừng dưới lầu, bọn họ ào ào ra khỏi xe và lùm cây, một bộ phận xông lên lầu, một bộ phận khác thì canh giữ cửa chặt chẽ.
Khói thuốc lan tràn trong phòng, Cyril lẹ làng mở cửa sổ, mặc áo ba lỗ đã gắn dây thừng lên người Giang Hằng, thắt chặt nút bảo hiểm, móc lên thành cửa sổ, cuối cùng hắn nhìn người đang ngủ say một cái, nhẹ mở tay, chính là lúc này, Giang Hằng cố sức mở mắt ra, ánh vào trong mắt là nụ cười mơ hồ của Cyril, và ngọn lửa hung tàn như dã thú.
Cơ thể người bay lên rồi rớt xuống, cuối cùng khi cách đất một mét thì dừng lại, đây đều đã được tính tốt. Dưới đất có người tiếp, một ông già tướng mạo lưu manh cởi áo ba lỗ trên người Giang Hằng ra, để hắn lên xe mô tô cạnh đó, phủ giấy phế liệu lên, rồi ông ta quay lại ra hiệu với Cyril, tiếp theo lảo đảo bước đi.
Cyril cười nhìn bọn họ đi xa, đóng cửa sổ, quay lại.
Tốp người thứ hai đang chặn ngay cửa, người đàn ông dẫn đầu đứng một bên ngọn lửa, gầm lên: “Cyril Allen! Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau nói phương pháp giải mã nằm ở đâu!”
“Không ở đây, tôi đã bán nó ra chợ đen rồi. Muốn tìm, thì các người phải phí nhiều thời gian đó.” Ánh mắt sâu xa mang hàm ý, nụ cười sâu thẳm khó dò xuất hiện trên khóe môi Cyril, “Hơn nữa, các người không nên cho rằng trong tòa nhà này chỉ có một quả bom chứ?”
Người đàn ông dẫn đầu lập tức hiểu ra gì đó, nhịn không được mắng lớn: “Đáng chết!!! Tất cả mọi người tản ra!!!”
Hắn căm hận không ngừng nổ súng, trên thủy tinh hữu cơ để lại vết lõm sâu nhạt không đều. Thủ hạ của hắn cũng bắt đầu múa may, có người thậm chí còn móc lựu đạn ném qua, bị lãnh đạo tức giận quát nạt: “Ngu xuẩn! Mày muốn gây nổ nhiều quả bom hơn hả?!”
Vì đã trễ, khi nút công tắc được ấn, tầng ba, tầng bảy, tầng mười bốn liên tiếp xảy ra vụ nổ quy mô lớn, cả tòa nhà phân rã vỡ vụn trong tiếng nổ điên cuồng và ngọn lửa dữ tợn. Tòa kiến trúc sắt thép đứng thẳng giữa thành phố bị gãy đôi, bị nổ tung, bị hủy diệt.
Lửa dâng tận trời, hệ thống an toàn sớm đã bị đóng mấy tiếng trước, ngọn lửa nuốt chứng tất cả những người trong tòa nhà, bao gồm cả chủ nhân tóc vàng. Trong ngọn lửa dữ tợn, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, có người trước khi bị bê tông bắn lên rớt xuống đè trúng đã gầm vào máy liên lạc nát vụn. “Thằng điên! Thằng đàn ông đó tuyệt đối là thằng điên!”
Thằng điên sao, quả thực là điên cuồng, không có người nào sẽ sắp đặt nhiều bom trong tòa nhà làm việc hằng ngày của mình. Trung tướng vũ trang ngồi sau màn hình nhắm mắt lại, thở dài lặng lẽ, từ trước tới nay họ vẫn luôn đánh giá thấp người đàn ông này, hiện tại cho dù có biết tin tức của máy phá giải, bọn họ cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Người này chế tạo ra hệ thống kinh người, hắn bán đứng tất cả đồng đội của mình, cuối cùng giết vệ sĩ thân cận của mình, đặt bom gây nổ trong tòa nhà của mình. Thật không thể nói rõ hắn rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn, nếu nói thông minh, thì hắn đã hại chết chính mình. Nếu nói ngu xuẩn, thì trong cuộc chơi này hắn đã đùa cợt tất cả.
Nghĩ tới đây người ngồi trên ghế không nén được lắc đầu, vuốt cằm thở dài nghi hoặc, “Cyril Allen… cậu rốt cuộc là người thế nào.”
Thuộc hạ xếp thành hai hàng sau lưng ông ai cũng không dám tiếp lời, bọn họ sợ ông. Cuối cùng người đi lên, là trợ thủ của ông, “Trung tướng, cần phái người đi điều tra tung tích máy giải mã không?”
Đám người liên quan sớm đã bị xử lý sạch sẽ, hiện tại Cyril và vệ sĩ của hắn cũng chết rồi, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt gọn gàng. Tin rằng đây cũng là một phần trong kế hoạch của người đàn ông đó.
Trung tướng đứng lên, quay lại nửa gương mặt, “Đi tra đi, nhưng sẽ không có tác dụng.”
Trung tướng đã hiểu năng lực của Cyril Allen, hắn sẽ không để họ tìm được, câu này ban đầu hắn đã nói rồi.
Các thuộc hạ có được mệnh lệnh liền tản đi rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại trung tướng và trợ thủ của ông. Trợ thủ tuấn tú trẻ tuổi nhìn mảng phế tích trong màn hình, mắt lộ ra vẻ vô cùng hối tiếc, “Chế tạo hệ thống này là vì cứu nhiều người hơn, hiện tại lại hại chết nhiều người hơn. Allen trước đó đã gia tăng bảo mật, tin rằng cũng vì vậy đi.”
“Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.” Ánh mắt nghiêm khắc đảo qua gương mặt trẻ tuổi. “Chúng ta là quân nhân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Lòng thương cảm của cậu quá dư thừa rồi.”
“Trung tướng, thứ cho tôi nói thẳng, ông quan tâm hệ thống, quan tâm máy giải mã, thậm chí ông quan tâm Cyril Allen là người như thế nào, nhưng lại không muốn mặc niệm một phút cho các đồng đội vừa hy sinh của chúng ta sao?” Bi phẫn đan xen khiến giọng nói của người trẻ tuổi rõ ràng mang nhiều kích động, thanh âm của hắn trở nên nghẹn ngào.
“Thiếu tá.” Trung tướng quay lại nhìn thẳng vào người trẻ tuổi, từ phía sau, chỉ có thể thấy nắm tay đang xiết chặt ở sau lưng ông, “Tôi có phương thức của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.