Quyển 1 - Chương 46: Quan hệ kỳ diệu.
Neal
02/02/2016
Tay chuột chũi đút vào túi quần, đứng trong bóng râm nhìn y đứng ở nơi ánh
sáng tập trung, hắt xì một tiếng thật vang, sau đó sờ đám râu lúng phúng trên mép của mình nói: “Mũ Đen, tôi biết cái hộp đang ở trong tay anh.”
Hộp? Chuột chũi bắt Tiểu Trượng là vì cái hộp? “Tôi thật không hiểu thứ đó có ma lực gì, nhiều người lại tranh giành nó đến sứt đầu mẻ trán.”
“Ma lực của nó vượt xa sự tưởng tượng của anh.” Chuột chũi cười ha ha, “Muốn người phụ nữ đó trở về cạnh anh, thì giao cái hộp ra.”
Ngoài dự liệu, trong tình lý, Vu Tử Thạc không ngờ chuyện xảy ra gần đây, ba lần bốn lượt, đều liên quan tới cái hộp đó. “Thật đáng tiếc, tôi từng rất muốn có thứ đó, nhưng nó không ở trong tay tôi.” Đây không phải nói dối, cái hộp bị Giang Hằng lấy đi, còn về Giang Hằng giấu cái hộp ở đâu, Vu Tử Thạc không biết.
“Đích thật là đáng tiếc, có lẽ anh không bao giờ gặp lại cô ta nữa.” Chuột chũi tiếc thương lắc đầu, ra khỏi bóng râm, đột nhiên lại ngừng chân quay lại nói: “Có thể người phụ nữ đó nói đúng, trừ bản thân mình ra thì anh không còn quan tâm ai, dùng cô ta uy hiếp anh là do chúng tôi quá ngây thơ.”
“Đợi đã.” Vu Tử Thạc đứng nguyên tại chỗ châm thuốc, y không nhìn chuột chũi, mà nhìn mặt đất, nhắc nhở. “Nói cho xong đi.”
“Nhưng tôi không tin, nếu cô ta không có một chút vị trí nào trong lòng anh, thì hôm nay anh sẽ không mạo hiểm tới đây.” Chuột chũi tán thưởng đánh giá sát thủ này, không ngờ anh ta lại biết hắn chưa nói xong, hiển nhiên, muốn kích động người này đã không tác dụng, “Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, trong một tuần, sau khi tìm ra cái hộp đó thì mang nó tới cho tôi, dù sao tôi cũng không nhẫn tâm nhìn một người đẹp như thế phải chết vì anh.”
“Hôm đó người ở bãi đỗ xe là anh đúng không.” Hơn một năm rưỡi trước tại bãi đỗ xe đó, ngoài Vu Tử Thạc và Nohn Iglesias còn xuất hiện người thứ tư không nên xuất hiện, người đó khá lùn, y nghi ngờ, chính là tên chuột chũi này.
Vốn dĩ trước đó còn nghĩ muốn giết chóc một trận, nhưng tên trước mặt này thực khó nắm bắt, trong nhất thời y vẫn chưa có cách liệt đối phương vào danh sách tử vong.
“Vậy ra anh và Nohn Iglesias chỉ đang hợp diễn một màn kịch sao.” Chuột chũi cúi người, cười nham hiểm, không chút che giấu sự tán thưởng của hắn với y: “Không thẹn là Mũ Đen.”
“Đó không phải diễn kịch.” Lúc đó hai người thật sự muốn giết đối phương, “Từ cách đứng của anh, chắc anh cũng là một cảnh sát, cấp trên của các anh biết việc tốt anh làm chứ?”
“Lực quan sát không tồi.” Chuột chũi cười hi hi, quay lưng lại, “Thứ này không chỉ một người muốn, kẻ địch của anh còn nhiều hơn anh biết, trừ khi… anh từ bỏ nó.”
Trừ NYPD vẫn còn người khác… là FBI hay US-Marshal (Cảnh sát tư pháp Mỹ), hay là, CIA? Hơn nữa, lời của chuột chũi là có ý gì, đang nhắc nhở y sao?
Nhìn chuột chũi đi xa dần, Vu Tử Thạc tựa vào vách tường phả một hơi thuốc, “Anh nghe được chứ?”
“Nghe rồi.” Giang Hằng uống một hớp cà phê, nói vào micro của máy tính: “Tôi cần nâng cấp máy tính của tôi, anh có thể đến nơi này tìm tôi.”
Một bức mail lập tức phát đến di động của Vu Tử Thạc, ném điếm thuốc, y đi vào một mảng ánh sáng: “Giang Hằng, tôi cảm thấy… có người đang giăng một cuộc chơi rất lớn.”
“Bất kể thế nào, anh đã ở trong cuộc chơi rồi.” Giang Hằng tựa hồ đã hiểu rõ chuyện gì đó mà y không biết, “Chẳng qua không biết cái tên nói chuyện với anh diễn vai gì trong cuộc chơi này thôi.”
Đúng vậy, chuột chũi rốt cuộc đứng ở vị trí nào cũng không ai biết.
Mở cửa chiếc taxi đậu bên đường, Vu Tử Thạc cười nhẹ ngồi vào trong: “Vậy anh đóng vai gì?”
Hộp? Chuột chũi bắt Tiểu Trượng là vì cái hộp? “Tôi thật không hiểu thứ đó có ma lực gì, nhiều người lại tranh giành nó đến sứt đầu mẻ trán.”
“Ma lực của nó vượt xa sự tưởng tượng của anh.” Chuột chũi cười ha ha, “Muốn người phụ nữ đó trở về cạnh anh, thì giao cái hộp ra.”
Ngoài dự liệu, trong tình lý, Vu Tử Thạc không ngờ chuyện xảy ra gần đây, ba lần bốn lượt, đều liên quan tới cái hộp đó. “Thật đáng tiếc, tôi từng rất muốn có thứ đó, nhưng nó không ở trong tay tôi.” Đây không phải nói dối, cái hộp bị Giang Hằng lấy đi, còn về Giang Hằng giấu cái hộp ở đâu, Vu Tử Thạc không biết.
“Đích thật là đáng tiếc, có lẽ anh không bao giờ gặp lại cô ta nữa.” Chuột chũi tiếc thương lắc đầu, ra khỏi bóng râm, đột nhiên lại ngừng chân quay lại nói: “Có thể người phụ nữ đó nói đúng, trừ bản thân mình ra thì anh không còn quan tâm ai, dùng cô ta uy hiếp anh là do chúng tôi quá ngây thơ.”
“Đợi đã.” Vu Tử Thạc đứng nguyên tại chỗ châm thuốc, y không nhìn chuột chũi, mà nhìn mặt đất, nhắc nhở. “Nói cho xong đi.”
“Nhưng tôi không tin, nếu cô ta không có một chút vị trí nào trong lòng anh, thì hôm nay anh sẽ không mạo hiểm tới đây.” Chuột chũi tán thưởng đánh giá sát thủ này, không ngờ anh ta lại biết hắn chưa nói xong, hiển nhiên, muốn kích động người này đã không tác dụng, “Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, trong một tuần, sau khi tìm ra cái hộp đó thì mang nó tới cho tôi, dù sao tôi cũng không nhẫn tâm nhìn một người đẹp như thế phải chết vì anh.”
“Hôm đó người ở bãi đỗ xe là anh đúng không.” Hơn một năm rưỡi trước tại bãi đỗ xe đó, ngoài Vu Tử Thạc và Nohn Iglesias còn xuất hiện người thứ tư không nên xuất hiện, người đó khá lùn, y nghi ngờ, chính là tên chuột chũi này.
Vốn dĩ trước đó còn nghĩ muốn giết chóc một trận, nhưng tên trước mặt này thực khó nắm bắt, trong nhất thời y vẫn chưa có cách liệt đối phương vào danh sách tử vong.
“Vậy ra anh và Nohn Iglesias chỉ đang hợp diễn một màn kịch sao.” Chuột chũi cúi người, cười nham hiểm, không chút che giấu sự tán thưởng của hắn với y: “Không thẹn là Mũ Đen.”
“Đó không phải diễn kịch.” Lúc đó hai người thật sự muốn giết đối phương, “Từ cách đứng của anh, chắc anh cũng là một cảnh sát, cấp trên của các anh biết việc tốt anh làm chứ?”
“Lực quan sát không tồi.” Chuột chũi cười hi hi, quay lưng lại, “Thứ này không chỉ một người muốn, kẻ địch của anh còn nhiều hơn anh biết, trừ khi… anh từ bỏ nó.”
Trừ NYPD vẫn còn người khác… là FBI hay US-Marshal (Cảnh sát tư pháp Mỹ), hay là, CIA? Hơn nữa, lời của chuột chũi là có ý gì, đang nhắc nhở y sao?
Nhìn chuột chũi đi xa dần, Vu Tử Thạc tựa vào vách tường phả một hơi thuốc, “Anh nghe được chứ?”
“Nghe rồi.” Giang Hằng uống một hớp cà phê, nói vào micro của máy tính: “Tôi cần nâng cấp máy tính của tôi, anh có thể đến nơi này tìm tôi.”
Một bức mail lập tức phát đến di động của Vu Tử Thạc, ném điếm thuốc, y đi vào một mảng ánh sáng: “Giang Hằng, tôi cảm thấy… có người đang giăng một cuộc chơi rất lớn.”
“Bất kể thế nào, anh đã ở trong cuộc chơi rồi.” Giang Hằng tựa hồ đã hiểu rõ chuyện gì đó mà y không biết, “Chẳng qua không biết cái tên nói chuyện với anh diễn vai gì trong cuộc chơi này thôi.”
Đúng vậy, chuột chũi rốt cuộc đứng ở vị trí nào cũng không ai biết.
Mở cửa chiếc taxi đậu bên đường, Vu Tử Thạc cười nhẹ ngồi vào trong: “Vậy anh đóng vai gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.