Quyển 3 - Chương 18: Quy tắc thương giới.
Neal
22/03/2016
Một câu phát ra khiến không khí trong quán lại hạ độ, Rank hoàn toàn ngây
ra, ngón tay hắn vẫn đang đặt ở cò súng, “Không thể, tôi không tin cậu
là người như thế! Trên thế giới sẽ không có người như vậy!”
“Đi tự thú đi, Rank, đến sở cai nghiện, cậu có thể bắt đầu lại.” Neal nhíu mày, tay nhẹ nắm cáng súng màu đen. Rank nhìn họng súng chậm rãi nâng lên, nghiến răng nói: “Cậu sai rồi, Neal, tôi đã không còn cơ hôi để bắt đầu cuộc đời thứ hai nữa!”
Con mắt màu lam của Neal xẹt qua tia ám quang, khi cậu đột nhiên kéo cổ tay Rank, viên đạn bay ra khỏi họng súng, sượt qua vai cậu. Đồng thời, cậu có thể cảm giác được thân thể Rank truyền tới rung động kịch liệt, máu đỏ tươi nhiễm đỏ lồng ngực Rank.
“Rank!!” Neal thất thanh la lên.
Họng súng trong tay Vu Tử Thạc đứng sau quầy bar vẫn còn đang bốc khói, y nhét súng ra sau eo, lấy chiếc mũ màu đen trên đồ mắc áo xuống, đội lên đầu, đi ra ngoài.
Thoáng chốc đi ngang qua, y thấy tên nhóc tóc vàng siết chặt nắm tay, giọng nói phẫn nộ lại đè nén. “Cậu ấy vốn có thể cứu được, có thể thay đổi, nhưng anh lại giết cậu ấy!”
“Thật đáng tiếc, cậu ta không thể, cậu ta đã xong rồi.” Vẻ mặt dưới mũ không thể phân tích được, sát thủ dùng giọng nói lạnh lẽo tường thuật sự thật.
Thân thể Rank mất thăng bằng ngã xuống đất, vết thương sau lưng không ngừng chảy ra dòng máu nóng hổi. Neal ngồi xổm dưới đất, nắm chặt cánh tay đang lạnh dần của Rank, nhẹ giọng thầm thì. “Tôi cũng rất hoài niệm lúc đó, Rank.”
“Xin lỗi, Neal, thật ra, là tôi, là tôi phản bội tất cả mọi người.” Mất máu quá nhiều khiến môi Rank tái nhợt, hắn đau đớn hít hơi, khóe mắt không ngừng trào lệ, “Xin đáp ứng yêu cầu tùy tính cuối cùng của tôi… đừng để Tô San biết, đừng để nó biết nó có một người anh như thế, đừng để nó càng thêm bi thương…”
“Được, tôi đáp ứng cậu.” Neal vẽ một chữ thập trước ngực Rank như cầu nguyện, nắm tay đối phương chặt hơn, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nếu không có cách nào bắt đầu lại bi thương này, sau này không cần nói nữa.”
“Neal, này, còn nhớ cậu vẫn luôn là nhà tiên đoán trong số chúng ta, cậu nói đúng…” Ho khan ra máu, Rank nắm lại tay Neal, nhắm hai mắt lại, dùng giọng nói yếu ớt nói bốn chữ cuối cùng, “… Sau này không gặp.”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, ngoài quán bar được giăng sợi dây vàng, Vu Tử Thạc đứng trên tầng hai tòa nhà đối diện, thông qua kính viễn vọng nhìn hiện trường. Người trong quán bar đều bị kéo ra ngoài thẩm vấn từng người, là đội của Dương Trường An, không tới nửa tiếng, Âu Dương Tô San cũng nghe tin chạy tới.
“Anh… Anh làm gì với Rank vậy hả?! Anh hận anh ấy đến thế hận tôi đến thế sao?!” Gương mặt trang điểm bị nước mắt làm nhòe, Âu Dương Tô San kéo cổ áo Neal lay lắc không ngừng. Đầu Neal từ đầu tới cuối chỉ nghiêng về một bên, vết thương bị đạn quẹt trên vai cậu vẫn chưa ngừng chảy máu.
“Neal Koren! Trả lời tôi!” Tô San tuyệt vọng gào lên, không có gì phải lạ, cô gái này vừa mất đi thân nhân của mình. Áo sơ mi của Neal bị xé rách, ánh sáng tịch dương hoàng hôn chiếu rọi gương mặt âm trầm của cậu. Thái độ không nói một lời này của cậu, ngược lại kích động cảm xúc của Tô San. “Anh rốt cuộc vô tâm vô phế tới mức nào?! Anh của tôi lẽ nào có lỗi với anh sao?! Anh bảo anh ấy về nước trị liệu, kết quả lại hại chết anh ấy! Hung thủ giết người! Anh là hung thủ giết người!!!”
Khi cảnh sát nghiến răng nghiến lợi kéo Tô San ra, cô vẫn không ngừng nguyền rủa: “Tôi thật hối hận không sớm nghe lời Tứ Lý! Cùng người như anh ở chung thì sẽ xui xẻo! Vì trong lòng anh không có yêu!! Người đàn ông ích kỷ lãnh khốc như anh sớm muộn cũng sẽ xuống địa ngục!!”
Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, đi thẳng tới chỗ Âu Dương Tô San. Neal nhận ra được đó là Triệu Ảnh, vừa muốn gọi cô lại, đã bị cảnh sát ngăn cản. “Làm phiền cậu đi theo chúng tôi về cục thẩm án.” Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn cậu, đột nhiên ngừng lại, “Này, vai cậu đang chảy máu, không sao chứ?”
Triệu Ảnh nhanh chóng tới trước mặt Tô San, không thèm nói năng gì đã nhấc tay cho cô hai bạt tai. Đau đớn nóng rát lan trên mặt, Tô San kinh ngạc nhìn Triệu Ảnh, “Cô là cái thứ gì đây?”
“Tôi là biên tập của Neal.” Triệu Ảnh lạnh lùng chỉ Neal. “Rất đau sao? Người nhà cô chết rồi, cô rất hối tiếc, nhưng cũng xin cô nhớ cho rõ, cậu ta là người của tôi, cô dám tổn thương cậu ta, thì đồng nghĩa với việc tát vào mặt tôi!”
Có thể là vì biểu hiện của Tô San trước đó quá mức quá khích, nên không có cảnh sát nào đi tới ngăn cản Triệu Ảnh, cô cao ngạo hất cằm lên, đối diện với vòng cảnh sát đang tới khuyên nhủ, thản nhiên đưa hai tay ra. “Các người muốn cho tôi tội danh gì? Ẩu đả gây sự? Không vấn đề, tôi cũng đang muốn được thẩm án đây.”
Nhìn một màn này, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt Neal, cậu che lại ý cười bên môi, chui vào xe cảnh sát.
“Có người cùng mình đến sở cảnh sát, cảm giác này chắc là không tồi.” Vu Tử Thạc cất kính viễn vọng đi, nhét vào túi trước ngực, quay người rời khỏi cửa sổ.
Giang Hằng tắt cảnh tượng trên màn hình, dựa lên lưng ghế, đốt một điếu thuốc. “Muốn bắt chước sao? Tôi sẽ không đi cùng anh. Biểu hiện hôm nay của anh hơi bất thường, bình thường anh sẽ không nổ súng nhanh như thế__”
“Muốn nghe tôi nói cái gì?” Sát thủ nhanh chóng ngắt lời, đối phương chìm vào trầm mặc, Vu Tử Thạc không thể không điều chỉnh hơi thở của mình lần nữa. “Rank này khiến tôi liên tưởng tới một vài chuyện không tốt.”
Vẻ mặt đau đớn giãy dụa của Rank, ánh mắt điên cuồng và hành vi ngu xuẩn, không cái nào không khiến Vu Tử Thạc nhớ lại Lam Phi đã chết, mà chuyện y có thể làm chính là cho người như vậy một kết thúc, một giải thoát.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, có bóng người quen thuộc đang dựa lên cửa, thanh niên mặc áo đen bó sát, tư thế ưu nhã giống mèo Ba Tư huyết thống thuần chủng, “Đã lâu không gặp, Fay. Có người nói với tôi đại khái có thể tìm thấy anh ở đây.”
“Rất vui khi gặp lại anh, Levi.” Vu Tử Thạc đi tới cạnh thanh niên, con mắt chăm chú màu ngọc lục bảo của đối phương phóng ra vẻ thần bí. “Hy vọng anh tới nói cho tôi biết khả năng nấu ăn của anh đã tiến bộ rồi.”
“Anh lại khơi lên ký ức không vui của tôi.” Levi cười lạnh rút một cái hộp ra, tiện tay nhét vào túi Vu Tử Thạc, bổ sung. “Xì gà Anh.”
Đốt một điếu xì gà, phả ra làn khói trắng dày đặc, làn hương hòa lẫn mùi thuộc da lan đi trong không khí. Nhớ tới lời mời Giang Hằng nói trước đó, Vu Tử Thạc cảm thấy hứng thú, “Anh tới đây làm gì?”
“Có người nói anh nhớ tôi.” Trên mặt Levi mang theo nụ cười lạnh thường ngày, đút tay vào túi, “Hiện tại xem ra người thật lại không hiểu tình.”
Hơi nhướng mày lên, Vu Tử Thạc phát giác được y bị người nào đó thầm giao dịch, coi như là sự báo thù về chuyện Damon Myron lúc đó vậy… nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm. “Thật thích ghi thù.”
“Tóm lại, đến lúc nói chuyện về MS-13 rồi.” Levi cố ý bỏ qua chuyện nhà của hai người này, chuyện ồn ào ở đại sảnh tiệc kia quá lớn, khiến tập đoàn Scarter phải thu lại mũi nhọn, điều này khiến hành động tập hợp tình báo của hắn càng thêm dễ dàng. “Bạn của anh nói về chuyện các người đang điều tra. Anh biết, mỗi ngành nghề đều có quy tắc của nó, mâu thuẫn không kích động tới trình độ nhất định, quốc gia sẽ không xuất hiện can dự.”
Câu này của Levi không sai, trước khi không có chứng cứ rõ ràng dính tới vấn đề quốc tế, chính phủ nếu xuất hiện, đồng nghĩ với việc tự bê đá đập vào chân mình.
“Cho nên kiến nghị của anh là?” Đại thể đoán được mấy phần, nhưng Vu Tử Thạc rất khó tưởng tượng được có người thế nhưng lại đưa ra kiến nghị này.
“Lửa cháy đổ thêm dầu, kích động mâu thuẫn, khiến chính phủ Mỹ tự lộ đuôi. Một khi xâm nhập mắc xích đàm phán giữa quốc gia và quốc gia, nhà họ Ngụy sẽ an toàn.” Lạnh lùng nói ra phương án, khóe môi Levi mang theo nụ cười chế nhạo, bản thân chuyện này đối với hắn không có chỗ xấu, có lẽ nên nói không chỉ không có chỗ xấu, ngược lại có thể đạt được lợi ích mang tính thực chất. Thân là gian tế nước Anh, chính phủ Mỹ xảy ra bất cứ rối loạn nào đối với họ mà nói đều là điều vui sướng được thấy, đây cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý tham gia vào.
“Xem ra hiện tại chúng ta phải nghĩ cách dẫn dụ người của MS-13 ra tay với nhà họ Ngụy.” Nhưng không dễ, MS-13 rất giỏi thao túng người khác trở thành con cờ của mình để sử dụng, bọn họ sẽ không dễ bại lộ thân phận. Vu Tử Thạc gõ gõ tai nghe, “Có chủ ý gì không?”
“Tôi cho rằng chuyện này không cần chúng ta lo lắng, Ngụy Thức là người thông minh, ông ta gọi thành viên của nhà họ Ngụy về, chỉ sợ chính là vì thực hiện mục đích này.” Trên màn hình, tín hiệu GPS bị truy tung đang tiếp cận lẫn nhau, Giang Hằng rất khó đánh giá cách làm của Ngụy Thức, lão hồ ly này tuyệt đối là con bạc.
“Lấy mạng của đám con và bản thân ra mạo hiểu, cược chính phủ sẽ can dự? Đây rốt cuộc là ngu xuẩn hay thông minh?” Vu Tử Thạc nhịn không được cảm thán, ném xì gà trong tay đi, ra hiệu Levi đi theo mình. “Cho tôi biết địa điểm.”
“Tòa nhà CCTV (đài truyền hình trung ương Trung Quốc), tất cả người nhà họ Ngụy hôm nay sẽ nhận một cuộc phỏng vấn.” Giang Hằng cầm áo khoác lên, một tay nhấc túi máy tính ra khỏi phòng, dùng vai huých cửa chống trộm.
Ngồi lên xe, khi Vu Tử Thạc đạp lên bộ ly hợp, đồng thời ném tai nghe cho Levi, “Tìm anh tới thật sự là tìm đúng người, chẳng qua tôi không ngờ anh lại tay không mà tới như vậy.”
Levi vừa thắt dây an toàn, chiếc xe tăng tốc rẽ ngoặt 180 độ, hắn ôm khuỷu tay cười lạnh, ra vẻ sâu xa nhìn băng ghế sau, “Vừa rồi tôi ngồi một chút trong xe của anh.”
Vu Tử Thạc nhìn qua gương chiếu hậu thấy trên ghế sau có đặt hai túi du lịch màu đen, bật cười. “Coi như tôi chưa nói gì cả.”
“Đi tự thú đi, Rank, đến sở cai nghiện, cậu có thể bắt đầu lại.” Neal nhíu mày, tay nhẹ nắm cáng súng màu đen. Rank nhìn họng súng chậm rãi nâng lên, nghiến răng nói: “Cậu sai rồi, Neal, tôi đã không còn cơ hôi để bắt đầu cuộc đời thứ hai nữa!”
Con mắt màu lam của Neal xẹt qua tia ám quang, khi cậu đột nhiên kéo cổ tay Rank, viên đạn bay ra khỏi họng súng, sượt qua vai cậu. Đồng thời, cậu có thể cảm giác được thân thể Rank truyền tới rung động kịch liệt, máu đỏ tươi nhiễm đỏ lồng ngực Rank.
“Rank!!” Neal thất thanh la lên.
Họng súng trong tay Vu Tử Thạc đứng sau quầy bar vẫn còn đang bốc khói, y nhét súng ra sau eo, lấy chiếc mũ màu đen trên đồ mắc áo xuống, đội lên đầu, đi ra ngoài.
Thoáng chốc đi ngang qua, y thấy tên nhóc tóc vàng siết chặt nắm tay, giọng nói phẫn nộ lại đè nén. “Cậu ấy vốn có thể cứu được, có thể thay đổi, nhưng anh lại giết cậu ấy!”
“Thật đáng tiếc, cậu ta không thể, cậu ta đã xong rồi.” Vẻ mặt dưới mũ không thể phân tích được, sát thủ dùng giọng nói lạnh lẽo tường thuật sự thật.
Thân thể Rank mất thăng bằng ngã xuống đất, vết thương sau lưng không ngừng chảy ra dòng máu nóng hổi. Neal ngồi xổm dưới đất, nắm chặt cánh tay đang lạnh dần của Rank, nhẹ giọng thầm thì. “Tôi cũng rất hoài niệm lúc đó, Rank.”
“Xin lỗi, Neal, thật ra, là tôi, là tôi phản bội tất cả mọi người.” Mất máu quá nhiều khiến môi Rank tái nhợt, hắn đau đớn hít hơi, khóe mắt không ngừng trào lệ, “Xin đáp ứng yêu cầu tùy tính cuối cùng của tôi… đừng để Tô San biết, đừng để nó biết nó có một người anh như thế, đừng để nó càng thêm bi thương…”
“Được, tôi đáp ứng cậu.” Neal vẽ một chữ thập trước ngực Rank như cầu nguyện, nắm tay đối phương chặt hơn, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nếu không có cách nào bắt đầu lại bi thương này, sau này không cần nói nữa.”
“Neal, này, còn nhớ cậu vẫn luôn là nhà tiên đoán trong số chúng ta, cậu nói đúng…” Ho khan ra máu, Rank nắm lại tay Neal, nhắm hai mắt lại, dùng giọng nói yếu ớt nói bốn chữ cuối cùng, “… Sau này không gặp.”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, ngoài quán bar được giăng sợi dây vàng, Vu Tử Thạc đứng trên tầng hai tòa nhà đối diện, thông qua kính viễn vọng nhìn hiện trường. Người trong quán bar đều bị kéo ra ngoài thẩm vấn từng người, là đội của Dương Trường An, không tới nửa tiếng, Âu Dương Tô San cũng nghe tin chạy tới.
“Anh… Anh làm gì với Rank vậy hả?! Anh hận anh ấy đến thế hận tôi đến thế sao?!” Gương mặt trang điểm bị nước mắt làm nhòe, Âu Dương Tô San kéo cổ áo Neal lay lắc không ngừng. Đầu Neal từ đầu tới cuối chỉ nghiêng về một bên, vết thương bị đạn quẹt trên vai cậu vẫn chưa ngừng chảy máu.
“Neal Koren! Trả lời tôi!” Tô San tuyệt vọng gào lên, không có gì phải lạ, cô gái này vừa mất đi thân nhân của mình. Áo sơ mi của Neal bị xé rách, ánh sáng tịch dương hoàng hôn chiếu rọi gương mặt âm trầm của cậu. Thái độ không nói một lời này của cậu, ngược lại kích động cảm xúc của Tô San. “Anh rốt cuộc vô tâm vô phế tới mức nào?! Anh của tôi lẽ nào có lỗi với anh sao?! Anh bảo anh ấy về nước trị liệu, kết quả lại hại chết anh ấy! Hung thủ giết người! Anh là hung thủ giết người!!!”
Khi cảnh sát nghiến răng nghiến lợi kéo Tô San ra, cô vẫn không ngừng nguyền rủa: “Tôi thật hối hận không sớm nghe lời Tứ Lý! Cùng người như anh ở chung thì sẽ xui xẻo! Vì trong lòng anh không có yêu!! Người đàn ông ích kỷ lãnh khốc như anh sớm muộn cũng sẽ xuống địa ngục!!”
Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, đi thẳng tới chỗ Âu Dương Tô San. Neal nhận ra được đó là Triệu Ảnh, vừa muốn gọi cô lại, đã bị cảnh sát ngăn cản. “Làm phiền cậu đi theo chúng tôi về cục thẩm án.” Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn cậu, đột nhiên ngừng lại, “Này, vai cậu đang chảy máu, không sao chứ?”
Triệu Ảnh nhanh chóng tới trước mặt Tô San, không thèm nói năng gì đã nhấc tay cho cô hai bạt tai. Đau đớn nóng rát lan trên mặt, Tô San kinh ngạc nhìn Triệu Ảnh, “Cô là cái thứ gì đây?”
“Tôi là biên tập của Neal.” Triệu Ảnh lạnh lùng chỉ Neal. “Rất đau sao? Người nhà cô chết rồi, cô rất hối tiếc, nhưng cũng xin cô nhớ cho rõ, cậu ta là người của tôi, cô dám tổn thương cậu ta, thì đồng nghĩa với việc tát vào mặt tôi!”
Có thể là vì biểu hiện của Tô San trước đó quá mức quá khích, nên không có cảnh sát nào đi tới ngăn cản Triệu Ảnh, cô cao ngạo hất cằm lên, đối diện với vòng cảnh sát đang tới khuyên nhủ, thản nhiên đưa hai tay ra. “Các người muốn cho tôi tội danh gì? Ẩu đả gây sự? Không vấn đề, tôi cũng đang muốn được thẩm án đây.”
Nhìn một màn này, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt Neal, cậu che lại ý cười bên môi, chui vào xe cảnh sát.
“Có người cùng mình đến sở cảnh sát, cảm giác này chắc là không tồi.” Vu Tử Thạc cất kính viễn vọng đi, nhét vào túi trước ngực, quay người rời khỏi cửa sổ.
Giang Hằng tắt cảnh tượng trên màn hình, dựa lên lưng ghế, đốt một điếu thuốc. “Muốn bắt chước sao? Tôi sẽ không đi cùng anh. Biểu hiện hôm nay của anh hơi bất thường, bình thường anh sẽ không nổ súng nhanh như thế__”
“Muốn nghe tôi nói cái gì?” Sát thủ nhanh chóng ngắt lời, đối phương chìm vào trầm mặc, Vu Tử Thạc không thể không điều chỉnh hơi thở của mình lần nữa. “Rank này khiến tôi liên tưởng tới một vài chuyện không tốt.”
Vẻ mặt đau đớn giãy dụa của Rank, ánh mắt điên cuồng và hành vi ngu xuẩn, không cái nào không khiến Vu Tử Thạc nhớ lại Lam Phi đã chết, mà chuyện y có thể làm chính là cho người như vậy một kết thúc, một giải thoát.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, có bóng người quen thuộc đang dựa lên cửa, thanh niên mặc áo đen bó sát, tư thế ưu nhã giống mèo Ba Tư huyết thống thuần chủng, “Đã lâu không gặp, Fay. Có người nói với tôi đại khái có thể tìm thấy anh ở đây.”
“Rất vui khi gặp lại anh, Levi.” Vu Tử Thạc đi tới cạnh thanh niên, con mắt chăm chú màu ngọc lục bảo của đối phương phóng ra vẻ thần bí. “Hy vọng anh tới nói cho tôi biết khả năng nấu ăn của anh đã tiến bộ rồi.”
“Anh lại khơi lên ký ức không vui của tôi.” Levi cười lạnh rút một cái hộp ra, tiện tay nhét vào túi Vu Tử Thạc, bổ sung. “Xì gà Anh.”
Đốt một điếu xì gà, phả ra làn khói trắng dày đặc, làn hương hòa lẫn mùi thuộc da lan đi trong không khí. Nhớ tới lời mời Giang Hằng nói trước đó, Vu Tử Thạc cảm thấy hứng thú, “Anh tới đây làm gì?”
“Có người nói anh nhớ tôi.” Trên mặt Levi mang theo nụ cười lạnh thường ngày, đút tay vào túi, “Hiện tại xem ra người thật lại không hiểu tình.”
Hơi nhướng mày lên, Vu Tử Thạc phát giác được y bị người nào đó thầm giao dịch, coi như là sự báo thù về chuyện Damon Myron lúc đó vậy… nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm. “Thật thích ghi thù.”
“Tóm lại, đến lúc nói chuyện về MS-13 rồi.” Levi cố ý bỏ qua chuyện nhà của hai người này, chuyện ồn ào ở đại sảnh tiệc kia quá lớn, khiến tập đoàn Scarter phải thu lại mũi nhọn, điều này khiến hành động tập hợp tình báo của hắn càng thêm dễ dàng. “Bạn của anh nói về chuyện các người đang điều tra. Anh biết, mỗi ngành nghề đều có quy tắc của nó, mâu thuẫn không kích động tới trình độ nhất định, quốc gia sẽ không xuất hiện can dự.”
Câu này của Levi không sai, trước khi không có chứng cứ rõ ràng dính tới vấn đề quốc tế, chính phủ nếu xuất hiện, đồng nghĩ với việc tự bê đá đập vào chân mình.
“Cho nên kiến nghị của anh là?” Đại thể đoán được mấy phần, nhưng Vu Tử Thạc rất khó tưởng tượng được có người thế nhưng lại đưa ra kiến nghị này.
“Lửa cháy đổ thêm dầu, kích động mâu thuẫn, khiến chính phủ Mỹ tự lộ đuôi. Một khi xâm nhập mắc xích đàm phán giữa quốc gia và quốc gia, nhà họ Ngụy sẽ an toàn.” Lạnh lùng nói ra phương án, khóe môi Levi mang theo nụ cười chế nhạo, bản thân chuyện này đối với hắn không có chỗ xấu, có lẽ nên nói không chỉ không có chỗ xấu, ngược lại có thể đạt được lợi ích mang tính thực chất. Thân là gian tế nước Anh, chính phủ Mỹ xảy ra bất cứ rối loạn nào đối với họ mà nói đều là điều vui sướng được thấy, đây cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý tham gia vào.
“Xem ra hiện tại chúng ta phải nghĩ cách dẫn dụ người của MS-13 ra tay với nhà họ Ngụy.” Nhưng không dễ, MS-13 rất giỏi thao túng người khác trở thành con cờ của mình để sử dụng, bọn họ sẽ không dễ bại lộ thân phận. Vu Tử Thạc gõ gõ tai nghe, “Có chủ ý gì không?”
“Tôi cho rằng chuyện này không cần chúng ta lo lắng, Ngụy Thức là người thông minh, ông ta gọi thành viên của nhà họ Ngụy về, chỉ sợ chính là vì thực hiện mục đích này.” Trên màn hình, tín hiệu GPS bị truy tung đang tiếp cận lẫn nhau, Giang Hằng rất khó đánh giá cách làm của Ngụy Thức, lão hồ ly này tuyệt đối là con bạc.
“Lấy mạng của đám con và bản thân ra mạo hiểu, cược chính phủ sẽ can dự? Đây rốt cuộc là ngu xuẩn hay thông minh?” Vu Tử Thạc nhịn không được cảm thán, ném xì gà trong tay đi, ra hiệu Levi đi theo mình. “Cho tôi biết địa điểm.”
“Tòa nhà CCTV (đài truyền hình trung ương Trung Quốc), tất cả người nhà họ Ngụy hôm nay sẽ nhận một cuộc phỏng vấn.” Giang Hằng cầm áo khoác lên, một tay nhấc túi máy tính ra khỏi phòng, dùng vai huých cửa chống trộm.
Ngồi lên xe, khi Vu Tử Thạc đạp lên bộ ly hợp, đồng thời ném tai nghe cho Levi, “Tìm anh tới thật sự là tìm đúng người, chẳng qua tôi không ngờ anh lại tay không mà tới như vậy.”
Levi vừa thắt dây an toàn, chiếc xe tăng tốc rẽ ngoặt 180 độ, hắn ôm khuỷu tay cười lạnh, ra vẻ sâu xa nhìn băng ghế sau, “Vừa rồi tôi ngồi một chút trong xe của anh.”
Vu Tử Thạc nhìn qua gương chiếu hậu thấy trên ghế sau có đặt hai túi du lịch màu đen, bật cười. “Coi như tôi chưa nói gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.