Quyển 3 - Chương 1: Số hiệu mới.
Neal
17/03/2016
Sáng sớm Miami, người qua lại lác đác trên đường dần nhiều lên, trang phục
từ áo khoác đổi thành áo ngoài mỏng tiện lợi, thành phố được ánh mặt
trời chiếu sáng thường trực không phân rõ bốn mùa.
Giang Hằng và Ngụy Lĩnh vẫn lưu lại Miami, trước đó khi qua hải quan và sân bay đều kiểm tra rất nghiêm ngặc, Giang Hằng từ bỏ dự định mạo hiểm đi ngay, đợi nghe phong thanh rồi mới đưa Ngụy Lĩnh về nước.
Cầm cái cốc đứng trước cửa sổ, ánh sáng sớm chiếu lên người Giang Hằng, uống cà phê đắng bản xứ, đôi mày nhăn chặt của hắn vẫn không có dấu vết sẽ thả lỏng. Ký ức vẫn lưu lại ngày đó, bọn họ hôn nhau, ôm nhau, sau đó sát thủ không chút dự báo bỏ đi. Động tác nhẹ nhàng, giọng nói bình tĩnh, có thể thấy đây không phải là quyết định do nhất thời xúc động đưa ra.
Giả vờ thân cận, chỉ để thuận lợi thoát ly. Hay Vu Tử Thạc chỉ là muốn để hắn dễ chịu, nên trước khi đi mới cho hắn chút bồi thường.
“Con người không phải là trình tự, không thể viết lại.” Câu nói luôn lặp đi lặp lại, Giang Hằng nhớ tới hòm thư mà Vu Tử Thạc đã đi tới gần trước khi đi, lúc đó y lấy ra một phong thư, sau đó rất lâu mới quay lại. Có phải có thể lý giải là vì trong phong thư đó nói rõ có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra, vì thế Vu Tử Thạc mới quyết định ly khai không? Hay có thể đây là hắn đang tự an ủi bản thân thôi?
Ngụy Lĩnh ngồi trên sô pha, nhàm chán vô vị dùng remote chuyển kênh tivi, mấy hôm nay cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, Ngụy Lĩnh vẫn nhớ rõ sáng hôm đó, Giang Hằng nhìn sát thủ bỏ đi, trên mặt giăng đầy vẻ thất vọng, hắn lắc đầu thở dài: “Tên này…”. Hắn còn nhớ người hậu vệ thần bí đột nhiên xuất hiện trong trận đấu bóng mấy năm trước, bóng lưng đó đích thật khá giống sát thủ.
Ngụy Lĩnh nghiêng đầu nhìn Giang Hằng, bóng lưng hắn dưới ánh sáng trở nên cô tịch. Người đàn ông này trong ấn tượng chưa từng lộ ra cảm xúc của mình, nhưng đối diện với chuyện có liên quan đến sát thủ, phản ứng của hắn lại thay đổi rất nhiều. Hắn nói hắn yêu y, yêu không thể tự thoát, đây không phải nói dối.
“Lục… không, Giang Hằng, nếu anh đã sớm tìm được tình yêu chân chính, tại sao không nói với Ngụy Phong chứ?” Vấn đề này vây khốn Ngụy Lĩnh rất lâu, hắn cuối cùng vẫn nói ra.
“Tôi không cố ý che giấu.” Giang Hằng quay lại, ánh sáng chiếu từ sau lưng khiến đường nét gương mặt hắn càng sâu thêm. “Tôi rất thích Ngụy Phong.”
Ngụy Lĩnh chú ý thấy, ở đây Giang Hằng dùng chữ thích, không phải yêu. Ngụy Lĩnh hiểu rõ, giới tuyến giữa hai người này vô cùng rõ ràng.
“Cậu ấy trẻ tuổi, có sức sống, cũng rất thông minh.” Nói tới đây, Giang Hằng nói chậm lại: “Nhưng cậu ấy là nghệ sĩ, một khi tin xấu đồng tính luyến ái bị lộ ra, sự nghiệp sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Mà thân phận của tôi, không thể lộ đầu lộ mặt ở nơi bị chú mục. Tôi và cậu ấy ngay từ khi bắt đầu đã biết rõ như vậy, chúng tôi đã nói chỉ làm tình nhân.”
“Tôi… tôi không hiểu, Giang Hằng, vẻ ngoài của anh như một người làm ăn chân chính, sao lại có liên hệ với một sát thủ.” Ngụy Lĩnh thông qua nhiều câu hỏi có được một phần đáp án, chẳng hạn hắn biết sát thủ từng làm việc cho Giang Hằng. “Anh biết không, bọn họ giống như ma túy, anh dùng phương thức cực đoan xử lý vấn đề, sớm muộn cũng có một ngày hại chết chính mình.”
“Đó là chuyện của tôi.” Cách nói trịnh trọng, lộ ra uy nghiêm và sức quyến rũ. Giang Hằng nhìn Ngụy Lĩnh, “Anh tự lo lắng chuyện trong nhà mình trước đi, tôi nghĩ người bị nhắm trúng trong nhà họ Ngụy không phải chỉ có mình anh.”
Nghe thế Ngụy Lĩnh chỉ ôm tay, không nhìn vẻ mặt khá đáng sợ của Giang Hằng, tuy trong đội bóng hắn là đội trưởng, nhưng cũng không thể không lắng nghe lời nói của đội phó. Ở đây di động của hắn không được phép sử dụng, email và cả những phương thức khác cũng bị cấm, liên lạc với người nhà đã bị ngắt hai tuần, đối với nhà họ Ngụy thì hắn chưa rõ sống chết.
Con mắt màu đen hiện lên sự lo lắng, Ngụy Lĩnh bắt đầu lo lắng sự vận hành của tập đoàn Hàng Minh, lo lắng cha và các em trai của mình. Mánh khóe cạm bẫy trong thương giới hắn đã trải qua không ít, nhưng chưa có lần nào nguy hiểm đến tính mạng như thế này. Mà thân phận của Giang Hằng đối với hắn mà nói là chuyển biến không thể tin nổi, ai có thể ngờ được bạn tốt quen biết nhiều năm, lại là người chưa từng tồn tại?
Càng huống hồ, với sự hiểu biết của hắn về Giang Hằng, người đàn ông này cương trực công chính, kiên nghị không khuất phục, có nguyên tắc, lại có gan và lực phán đoán của người lãnh đạo, cư nhiên lại có một người yêu là sát thủ.
Quá nhiều chuyện vượt qua phạm vi Ngụy Lĩnh có thể lý giải, khiến hắn không thể bình tĩnh được.
“Tôi nhất định phải mau trở về, không chỉ phải bình lặng phong ba trong tập đoàn Hàng Minh, mà còn phải tra ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ai.” Ngụy Lĩnh cuối cùng hạ quyết tâm, sau đó hắn đứng lên, đi tới trước mặt Giang Hằng, “Bạn của tôi.” Thân phận là giả, nhưng người thì là thật, không gì có thể phủ nhận tình bạn giữa họ. “Tôi muốn mời anh cùng tôi về nước một chuyến, cục diện hiện tại, các em của tôi có thể sẽ gặp họa sát thân.”
Giang Hằng nhìn hắn, giống như đang suy nghĩ gì đó. Ngụy Lĩnh nói không sai, nếu có người nhắm vào tập đoàn Hàng Minh, bọn Ngụy Phong cũng có khả năng là người thừa kế đương nhiên sẽ có nguy hiểm.
Lúc này màn hình đặt trên bàn thấp lóe sáng, Giang Hằng kéo ra bức email dạng hóa đơn mới tới, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi nhận lời mời của anh.”
Ngụy Lĩnh cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ quyết định nhanh chóng của Giang Hằng, nghiêng người nhìn nội dung trong thư, đó chỉ là một tờ hóa đơn mua hàng bình thường.
Giang Hằng không chú ý thái độ của Ngụy Lĩnh, ngón tay gõ lên bàn phím, nhập ra tư liệu. “Hôm trước Ngụy Phong có đặt vé một chuyến bay tư nhân, nơi đến là New York.” Nghe thấy Ngụy Lĩnh hít ngược, hắn bổ sung: “Đừng lo lắng, hắn đã trở về Trung Quốc vào hôm nay rồi.”
“Em của tôi tới tìm tôi…” Chắc là vậy, Ngụy Phong từ nhỏ rất ỷ lại vào anh hai của mình, cho nên trong số nhiều người có quan hệ với Giang Hằng, thân nhất chỉ có Ngụy Lĩnh.
“Nói tiếp trên máy bay đi.” Nói xong Giang Hằng đã đóng máy tính bỏ vào túi, Ngụy Lĩnh nhìn động tác nhanh chóng thu dọn hành lý của hắn, bất giác nghĩ tới người đàn ông này có phải đã sớm quen với chuyện chạy khắp nơi?
Suy nghĩ không làm ảnh hưởng đến Ngụy Lĩnh làm việc gì, lịch làm việc hằng ngày chặt chẽ đã sớm luyện cho hắn năng lực trong hai phút có thể đóng gói xong hành lý, hắn và Giang Hằng hầu như thu xếp xong cùng lúc, rời khỏi căn nhà riêng cả hai đã ở hai tuần.
Giang Hằng lái xe liếc nhìn sang Ngụy Lĩnh ngồi ghế phó lái, thầm nói không thẹn là người kế thừa được tuyển của chủ tịch tập đoàn Hàng Minh, Ngụy Lĩnh tuy không phải là đứa con thông minh nhất trong số bốn đứa con nhà họ Ngụy, nhưng hắn rất có trách nhiệm, chính trực nhiệt tình, suy nghĩ chu toàn, có lực quyết đoán, hiệu quả làm việc cao lại ổn thỏa, quả thật là người thích hợp nhất để kế thừa xí nghiệp gia tộc.
Mẹ của Ngụy Lĩnh là người Trung Quốc, cho nên hắn có ngoại hình của người phương đông thuần chính, tóc đen mắt đen, cũng kế thừa ngoại hình anh tuấn của cha mình, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục truyền thống khiến hắn trở nên bảo thủ, nghiêm cẩn, có lẽ trong mắt cha hắn, điểm này cũng chiếm không ít phần.
Nếu so ra, em kế của hắn Ngụy Phong, mẹ là người Italia, điều này phú cho hắn thiên chất sáng tạo kỹ thuật, và cả thiên tính cuồng nhiệt lãng mạn. Mái tóc ngắn hơi quăn màu nâu đậm, đôi mắt màu mật đường xinh đẹp, làn da trắng ngần từ gen của người Italia, tính cách biếng nhác không chịu ràng buộc.
Ngụy Phong rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà, cho nên sự hiểu biết của Giang Hằng đối với nhà họ Ngụy cũng chỉ dừng lại ở đó. Trước đây khi gặp Ngụy Viễn ở Hồng Kông, Ngụy Viễn từng nói Ngụy Phong là người thông minh nhất trong số các anh em. Đây không phải là tán thưởng quá mức, nhưng thông minh không có nghĩa là thích hợp với việc kinh doanh xí nghiệp. Ngụy Phong quá bận tâm được mất, nếu giao cho hắn xí nghiệp của gia đình với tài sản trên tỷ, tin rằng không quá vài năm thì sẽ hóa thành cát bụi trong tay hắn.
Chiếc xe đỗ lại, một máy bay tư nhân đã dừng trên sân chờ đợi, trước khi lên máy bay, tay Ngụy Lĩnh gác lên vai Giang Hằng. “Nếu có thể, hòa nhã với em tôi một chút. Còn nữa, đừng nhớ tới người kia nữa.”
Giang Hằng không trả lời Ngụy Lĩnh, trên thực tế câu nói này hắn đã thầm nói với mình nhiều lần, nhưng vô dụng.
Mặt đất cách xa dần, càng lúc càng trở nên nhỏ bé, từ cửa sổ nhìn ra, trên con đường nhỏ hẹp, dòng xe cộ và người đi bộ nhìn như những con kiến.
Ngụy Lĩnh duỗi lưng, buông lỏng xuống. “Anh biết không.” Hắn uống một ngụm cà phê. “Hai tuần vừa rồi là mười bốn ngày nhàn nhã thoải mái nhất trong đời tôi, không có công việc, không có hợp đồng chất đầy như núi, không có điện thoại vang lên không ngừng…” Nói tới đây, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên trầm lắng. “Nhưng tôi lại bắt đầu nhớ cuộc sống bận rộn.”
“Tôi có chuyện phải nói với anh.” Hoàn cảnh thoải mái không làm giãn được thần sắc căng chặt của Giang Hằng, ngược lại trong mắt hắn giăng đầy mây mù âm trầm, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi sáng đường nét cương nghị trên mặt hắn. “Ngụy Phong sắp xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Thân thể Ngụy Lĩnh cứng lại, xém chút làm rớt ly cà phê trong tay.
“Anh đừng hỏi tôi tại sao biết được, nhưng tôi có thể nói chính xác cho anh biết, không quá ba ngày, cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm bất ngờ không lường trước được.” Con mắt màu lam đậm trở nên sâu thẳm, Giang Hằng cũng không ngờ được, chủ nhân của số hiệu mới, chính là Ngụy Phong.
Đi tới New York khiến hệ thống liệt ra số hộ chiếu của Ngụy Phong, điều này không phải là trùng hợp, hệ thống vận hành cho tới nay vẫn chưa từng xuất hiện phán đoán sai lầm, có thể xác định là, cả tập đoàn Hàng Minh đều bị người nào đó nhắm vào, một ngày không tìm được kẻ đứng sau lưng, tai họa ẩn tàng của nhà họ Ngụy một ngày chưa thể biến mất. Hiện tại Giang Hằng chỉ hy vọng trong quá trình về nước Ngụy Phong đừng xảy ra chuyện.
Giang Hằng và Ngụy Lĩnh vẫn lưu lại Miami, trước đó khi qua hải quan và sân bay đều kiểm tra rất nghiêm ngặc, Giang Hằng từ bỏ dự định mạo hiểm đi ngay, đợi nghe phong thanh rồi mới đưa Ngụy Lĩnh về nước.
Cầm cái cốc đứng trước cửa sổ, ánh sáng sớm chiếu lên người Giang Hằng, uống cà phê đắng bản xứ, đôi mày nhăn chặt của hắn vẫn không có dấu vết sẽ thả lỏng. Ký ức vẫn lưu lại ngày đó, bọn họ hôn nhau, ôm nhau, sau đó sát thủ không chút dự báo bỏ đi. Động tác nhẹ nhàng, giọng nói bình tĩnh, có thể thấy đây không phải là quyết định do nhất thời xúc động đưa ra.
Giả vờ thân cận, chỉ để thuận lợi thoát ly. Hay Vu Tử Thạc chỉ là muốn để hắn dễ chịu, nên trước khi đi mới cho hắn chút bồi thường.
“Con người không phải là trình tự, không thể viết lại.” Câu nói luôn lặp đi lặp lại, Giang Hằng nhớ tới hòm thư mà Vu Tử Thạc đã đi tới gần trước khi đi, lúc đó y lấy ra một phong thư, sau đó rất lâu mới quay lại. Có phải có thể lý giải là vì trong phong thư đó nói rõ có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra, vì thế Vu Tử Thạc mới quyết định ly khai không? Hay có thể đây là hắn đang tự an ủi bản thân thôi?
Ngụy Lĩnh ngồi trên sô pha, nhàm chán vô vị dùng remote chuyển kênh tivi, mấy hôm nay cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, Ngụy Lĩnh vẫn nhớ rõ sáng hôm đó, Giang Hằng nhìn sát thủ bỏ đi, trên mặt giăng đầy vẻ thất vọng, hắn lắc đầu thở dài: “Tên này…”. Hắn còn nhớ người hậu vệ thần bí đột nhiên xuất hiện trong trận đấu bóng mấy năm trước, bóng lưng đó đích thật khá giống sát thủ.
Ngụy Lĩnh nghiêng đầu nhìn Giang Hằng, bóng lưng hắn dưới ánh sáng trở nên cô tịch. Người đàn ông này trong ấn tượng chưa từng lộ ra cảm xúc của mình, nhưng đối diện với chuyện có liên quan đến sát thủ, phản ứng của hắn lại thay đổi rất nhiều. Hắn nói hắn yêu y, yêu không thể tự thoát, đây không phải nói dối.
“Lục… không, Giang Hằng, nếu anh đã sớm tìm được tình yêu chân chính, tại sao không nói với Ngụy Phong chứ?” Vấn đề này vây khốn Ngụy Lĩnh rất lâu, hắn cuối cùng vẫn nói ra.
“Tôi không cố ý che giấu.” Giang Hằng quay lại, ánh sáng chiếu từ sau lưng khiến đường nét gương mặt hắn càng sâu thêm. “Tôi rất thích Ngụy Phong.”
Ngụy Lĩnh chú ý thấy, ở đây Giang Hằng dùng chữ thích, không phải yêu. Ngụy Lĩnh hiểu rõ, giới tuyến giữa hai người này vô cùng rõ ràng.
“Cậu ấy trẻ tuổi, có sức sống, cũng rất thông minh.” Nói tới đây, Giang Hằng nói chậm lại: “Nhưng cậu ấy là nghệ sĩ, một khi tin xấu đồng tính luyến ái bị lộ ra, sự nghiệp sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Mà thân phận của tôi, không thể lộ đầu lộ mặt ở nơi bị chú mục. Tôi và cậu ấy ngay từ khi bắt đầu đã biết rõ như vậy, chúng tôi đã nói chỉ làm tình nhân.”
“Tôi… tôi không hiểu, Giang Hằng, vẻ ngoài của anh như một người làm ăn chân chính, sao lại có liên hệ với một sát thủ.” Ngụy Lĩnh thông qua nhiều câu hỏi có được một phần đáp án, chẳng hạn hắn biết sát thủ từng làm việc cho Giang Hằng. “Anh biết không, bọn họ giống như ma túy, anh dùng phương thức cực đoan xử lý vấn đề, sớm muộn cũng có một ngày hại chết chính mình.”
“Đó là chuyện của tôi.” Cách nói trịnh trọng, lộ ra uy nghiêm và sức quyến rũ. Giang Hằng nhìn Ngụy Lĩnh, “Anh tự lo lắng chuyện trong nhà mình trước đi, tôi nghĩ người bị nhắm trúng trong nhà họ Ngụy không phải chỉ có mình anh.”
Nghe thế Ngụy Lĩnh chỉ ôm tay, không nhìn vẻ mặt khá đáng sợ của Giang Hằng, tuy trong đội bóng hắn là đội trưởng, nhưng cũng không thể không lắng nghe lời nói của đội phó. Ở đây di động của hắn không được phép sử dụng, email và cả những phương thức khác cũng bị cấm, liên lạc với người nhà đã bị ngắt hai tuần, đối với nhà họ Ngụy thì hắn chưa rõ sống chết.
Con mắt màu đen hiện lên sự lo lắng, Ngụy Lĩnh bắt đầu lo lắng sự vận hành của tập đoàn Hàng Minh, lo lắng cha và các em trai của mình. Mánh khóe cạm bẫy trong thương giới hắn đã trải qua không ít, nhưng chưa có lần nào nguy hiểm đến tính mạng như thế này. Mà thân phận của Giang Hằng đối với hắn mà nói là chuyển biến không thể tin nổi, ai có thể ngờ được bạn tốt quen biết nhiều năm, lại là người chưa từng tồn tại?
Càng huống hồ, với sự hiểu biết của hắn về Giang Hằng, người đàn ông này cương trực công chính, kiên nghị không khuất phục, có nguyên tắc, lại có gan và lực phán đoán của người lãnh đạo, cư nhiên lại có một người yêu là sát thủ.
Quá nhiều chuyện vượt qua phạm vi Ngụy Lĩnh có thể lý giải, khiến hắn không thể bình tĩnh được.
“Tôi nhất định phải mau trở về, không chỉ phải bình lặng phong ba trong tập đoàn Hàng Minh, mà còn phải tra ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ai.” Ngụy Lĩnh cuối cùng hạ quyết tâm, sau đó hắn đứng lên, đi tới trước mặt Giang Hằng, “Bạn của tôi.” Thân phận là giả, nhưng người thì là thật, không gì có thể phủ nhận tình bạn giữa họ. “Tôi muốn mời anh cùng tôi về nước một chuyến, cục diện hiện tại, các em của tôi có thể sẽ gặp họa sát thân.”
Giang Hằng nhìn hắn, giống như đang suy nghĩ gì đó. Ngụy Lĩnh nói không sai, nếu có người nhắm vào tập đoàn Hàng Minh, bọn Ngụy Phong cũng có khả năng là người thừa kế đương nhiên sẽ có nguy hiểm.
Lúc này màn hình đặt trên bàn thấp lóe sáng, Giang Hằng kéo ra bức email dạng hóa đơn mới tới, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi nhận lời mời của anh.”
Ngụy Lĩnh cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ quyết định nhanh chóng của Giang Hằng, nghiêng người nhìn nội dung trong thư, đó chỉ là một tờ hóa đơn mua hàng bình thường.
Giang Hằng không chú ý thái độ của Ngụy Lĩnh, ngón tay gõ lên bàn phím, nhập ra tư liệu. “Hôm trước Ngụy Phong có đặt vé một chuyến bay tư nhân, nơi đến là New York.” Nghe thấy Ngụy Lĩnh hít ngược, hắn bổ sung: “Đừng lo lắng, hắn đã trở về Trung Quốc vào hôm nay rồi.”
“Em của tôi tới tìm tôi…” Chắc là vậy, Ngụy Phong từ nhỏ rất ỷ lại vào anh hai của mình, cho nên trong số nhiều người có quan hệ với Giang Hằng, thân nhất chỉ có Ngụy Lĩnh.
“Nói tiếp trên máy bay đi.” Nói xong Giang Hằng đã đóng máy tính bỏ vào túi, Ngụy Lĩnh nhìn động tác nhanh chóng thu dọn hành lý của hắn, bất giác nghĩ tới người đàn ông này có phải đã sớm quen với chuyện chạy khắp nơi?
Suy nghĩ không làm ảnh hưởng đến Ngụy Lĩnh làm việc gì, lịch làm việc hằng ngày chặt chẽ đã sớm luyện cho hắn năng lực trong hai phút có thể đóng gói xong hành lý, hắn và Giang Hằng hầu như thu xếp xong cùng lúc, rời khỏi căn nhà riêng cả hai đã ở hai tuần.
Giang Hằng lái xe liếc nhìn sang Ngụy Lĩnh ngồi ghế phó lái, thầm nói không thẹn là người kế thừa được tuyển của chủ tịch tập đoàn Hàng Minh, Ngụy Lĩnh tuy không phải là đứa con thông minh nhất trong số bốn đứa con nhà họ Ngụy, nhưng hắn rất có trách nhiệm, chính trực nhiệt tình, suy nghĩ chu toàn, có lực quyết đoán, hiệu quả làm việc cao lại ổn thỏa, quả thật là người thích hợp nhất để kế thừa xí nghiệp gia tộc.
Mẹ của Ngụy Lĩnh là người Trung Quốc, cho nên hắn có ngoại hình của người phương đông thuần chính, tóc đen mắt đen, cũng kế thừa ngoại hình anh tuấn của cha mình, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục truyền thống khiến hắn trở nên bảo thủ, nghiêm cẩn, có lẽ trong mắt cha hắn, điểm này cũng chiếm không ít phần.
Nếu so ra, em kế của hắn Ngụy Phong, mẹ là người Italia, điều này phú cho hắn thiên chất sáng tạo kỹ thuật, và cả thiên tính cuồng nhiệt lãng mạn. Mái tóc ngắn hơi quăn màu nâu đậm, đôi mắt màu mật đường xinh đẹp, làn da trắng ngần từ gen của người Italia, tính cách biếng nhác không chịu ràng buộc.
Ngụy Phong rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà, cho nên sự hiểu biết của Giang Hằng đối với nhà họ Ngụy cũng chỉ dừng lại ở đó. Trước đây khi gặp Ngụy Viễn ở Hồng Kông, Ngụy Viễn từng nói Ngụy Phong là người thông minh nhất trong số các anh em. Đây không phải là tán thưởng quá mức, nhưng thông minh không có nghĩa là thích hợp với việc kinh doanh xí nghiệp. Ngụy Phong quá bận tâm được mất, nếu giao cho hắn xí nghiệp của gia đình với tài sản trên tỷ, tin rằng không quá vài năm thì sẽ hóa thành cát bụi trong tay hắn.
Chiếc xe đỗ lại, một máy bay tư nhân đã dừng trên sân chờ đợi, trước khi lên máy bay, tay Ngụy Lĩnh gác lên vai Giang Hằng. “Nếu có thể, hòa nhã với em tôi một chút. Còn nữa, đừng nhớ tới người kia nữa.”
Giang Hằng không trả lời Ngụy Lĩnh, trên thực tế câu nói này hắn đã thầm nói với mình nhiều lần, nhưng vô dụng.
Mặt đất cách xa dần, càng lúc càng trở nên nhỏ bé, từ cửa sổ nhìn ra, trên con đường nhỏ hẹp, dòng xe cộ và người đi bộ nhìn như những con kiến.
Ngụy Lĩnh duỗi lưng, buông lỏng xuống. “Anh biết không.” Hắn uống một ngụm cà phê. “Hai tuần vừa rồi là mười bốn ngày nhàn nhã thoải mái nhất trong đời tôi, không có công việc, không có hợp đồng chất đầy như núi, không có điện thoại vang lên không ngừng…” Nói tới đây, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên trầm lắng. “Nhưng tôi lại bắt đầu nhớ cuộc sống bận rộn.”
“Tôi có chuyện phải nói với anh.” Hoàn cảnh thoải mái không làm giãn được thần sắc căng chặt của Giang Hằng, ngược lại trong mắt hắn giăng đầy mây mù âm trầm, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi sáng đường nét cương nghị trên mặt hắn. “Ngụy Phong sắp xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Thân thể Ngụy Lĩnh cứng lại, xém chút làm rớt ly cà phê trong tay.
“Anh đừng hỏi tôi tại sao biết được, nhưng tôi có thể nói chính xác cho anh biết, không quá ba ngày, cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm bất ngờ không lường trước được.” Con mắt màu lam đậm trở nên sâu thẳm, Giang Hằng cũng không ngờ được, chủ nhân của số hiệu mới, chính là Ngụy Phong.
Đi tới New York khiến hệ thống liệt ra số hộ chiếu của Ngụy Phong, điều này không phải là trùng hợp, hệ thống vận hành cho tới nay vẫn chưa từng xuất hiện phán đoán sai lầm, có thể xác định là, cả tập đoàn Hàng Minh đều bị người nào đó nhắm vào, một ngày không tìm được kẻ đứng sau lưng, tai họa ẩn tàng của nhà họ Ngụy một ngày chưa thể biến mất. Hiện tại Giang Hằng chỉ hy vọng trong quá trình về nước Ngụy Phong đừng xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.