Quyển 1 - Chương 22: Ủy thác đến muộn
Neal
02/02/2016
Chiếc xe màu trắng đậu lại bên đường dưới một ngôi nhà lầu trên đường
Sullivan trong khu Brooklyn New York, kiến trúc gạch lát màu đỏ hai
tầng, đây là nhà của Sarah Grano, hàng rào bằng gỗ bao quanh ngôi nhà
không bị khóa, Vu Tử Thạc nhẹ nhàng đẩy cửa.
Khoảnh sân hơn một năm không được dọn dẹp cỏ mọc um tùm, cây thiết mộc lan và chậu hoa lan đặt chính giữa đã úa vàng, kết quả, những thứ tốt đẹp luôn khó thể giữ lại, còn những thứ xấu xí bị coi khinh thì lại dựa vào lực sinh mạng kiên cường và hưng thịnh để tiếp tục sống sót.
Đi tới trước cửa, ở đây đóng một lớp bụi dày rõ ràng, hiển nhiên không lâu trước đó sợi dây vàng chăng xung quanh ngôi nhà mới được dỡ bỏ, bọn họ cuối cùng cũng từ bỏ tra xét và tìm kiếm. Cái chết của Kent Grano, cha của Sarah Grano, đã hoàn toàn trở thành một vụ án không đầu mối. Người của NYPD và FBI ảo não chán chường bỏ cuộc, lưu lại hồ sơ vụ án trong kho lưu trữ. Những điều này Ford Klaus không nói với Vu Tử Thạc, nhưng y đoán được như vậy.
Cửa vào ngôi nhà bị khóa, quay nhìn xung quanh một vòng, trên con đường khuya khoắt không có bóng người, Vu Tử Thạc mới lấy dụng cụ mở khóa trong túi ra, bung lưỡi móc thứ hai bên trái ra chọt vào ổ khóa đồng thời vặn nắm đắm cửa, giữ áp lực nắm tay, lưỡi móc đụng vào cần gạt bên phải ở trong ổ khóa, sau đó y thành thạo khều ra, kim hỏa trượt ra, tay cầm nắm đấm cửa lập tức xoay, cửa bị mở ra một cách dễ dàng và nhẹ nhàng.
Trong phòng khách không người hoàn toàn tối đen, trong không khí tràn đầy bụi bặm do lực đóng cửa ngắn ngủi, bật đèn pin rút súng ra, ánh sáng trắng tái chiếu sáng căn phòng, y nhanh chóng kiểm tra xung quanh xem có góc chết nào có thể có người ẩn nấp không, sau khi xác định không có uy hiếp tiềm tàng, mới cất súng lại sau eo.
Vào cửa là phòng khách, trên mặt đất và các đồ điện gia dụng phủ một lớp bụi bặm dày, trong mắt Vu Tử Thạc nhà ở luôn phiền phức như vậy, đa số mọi người đều đi sớm về khuya, làm việc cực khổ chỉ để mua nhà lấy vợ sinh con, nhưng một khi bạn đã mua được nhà, thì nó sẽ trở thành một vật cưng khác của bạn, bạn phải bố trí gia cụ cho nó, còn phải định kỳ lau dọn, nếu không, nó sẽ trở nên bẩn thỉu hôi hám, giống như hiện tại.
Vu Tử Thạc nghĩ thầm, đại khái đây chính là nguyên nhân y thích ở khách sạn.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, có dấu chân cũ lúc nhân viên FBI và NYPD điều tra án, cũng có những dấu trông rất mới, những dấu chân này không bị bụi bặm che phủ, giống như chủ nhân của dấu chân vừa mới bỏ đi không lâu. Lẽ nào có người vừa tới đây?
Y cúi người kiểm tra, dấu chân mới có hai dạng, một to một nhỏ, to là số chân 43, chắc là một người đàn ông cao hơn một mét tám để lại, dấu chân này hướng thẳng qua phòng khách tới một cửa sổ hông, là kiểu đi xuôi đi ngược, nói rõ người này vào từ cửa sổ, và cũng ra bằng đường dó.
Dấu chân nhỏ khác chỉ cỡ số chân hơn 20, bất luận nói thế nào đều là dấu chân của trẻ con, Vu Tử Thạc nhớ lại tuổi của Sarah Grano, con gái 16 tuổi sẽ mang giày số mấy? Dấu chân này đi thẳng lên lầu, nếu y không đoán sai, Sarah đã trở về, hơn nữa nó đang ở trong căn nhà này.
Nếu vậy thì thú vị rồi đây, nó mất tích hơn một năm, hiện tại lại trở về nơi này, lẽ nào nó đang trốn tránh người nào?
Vu Tử Thạc đi tới cửa sổ, khung cửa sổ bằng gỗ sờ vào có phần thô ráp, từ giữa những thớ gỗ này y nhặt được một sợi vải vụn, sợi vải vụn màu xanh đậm được ve vuốt trong ngón tay thon dài của y, chất liệu này… chỉ có trang phục cảnh sát mới dùng tới, trang phục màu đậm chợt thoáng qua trong đầu y, người đang tìm nó là người của NYPD? Bọn họ còn chưa từ bỏ vụ án này sao? Nếu đã như vậy tại thì tại sao lại lén lút xâm nhập? Có NYPD vì hứng thú cá nhân mà tiếp tục ngầm điều tra?
Lấy súng ra, đi lên lầu, trong hành lang dài thòng không có một ai, lầu hai có hai phòng, cửa của một căn phòng đã bị mở, cửa của căn phòng thứ hai thì đóng, có lẽ Sarah đang ở trong căn phòng thứ hai.
Y bước vào căn phòng thứ nhất, đây chắc là phòng làm việc của Kent Grano cha của cô bé, trên tường treo đủ các bức tranh danh gia đủ màu đủ dạng và cả tác phẩm nghệ thuật được trang bày trong tủ khiến căn phòng trông vô cùng quái dị. Vu Tử Thạc nghĩ tới nguyên nhân chân chính khiến y tiếp nhận vụ ủy thác này.
Sau khi gặp Giang Hằng, họ quyết định bỏ qua quá khứ bắt đầu hợp tác, thân phận Mansen Gunn có thể sẽ gây nhiều sự chú ý, cho nên tài khoản này y đã rất lâu không sử dụng. Chiều hôm đó y mở tài khoản là vì muốn lấy chút tiền, nhưng không ngờ trong số dư tài khoản lại có thêm một triệu đô la, y lập tức đăng nhập vào e-mail của Mansen Gunn, bên trong có một thư đến duy nhất trong vô cùng bắt mắt.
Đó là một lá thư ủy thác, khiến y chú ý nhất là thời gian của ủy thác này__ Vụ ủy thác này tới từ hơn một năm trước.
Theo lý mà nói y không nên phá vỡ hiệp nghị giữa mình và Giang Hằng, chuyện này đã trôi qua hơn một năm. Một triệu không phải là con số nhỏ, nhưng đối với Vu Tử Thạc mà nói thì không có bao nhiêu sức hút, y thích tiền, cũng từng thấy rất nhiều tiền. Sự tồn tại của tiền đủ để mê hoặc lòng người, hơn nữa còn luôn kèm theo nguy hiểm.
Y không có lý do bảo vệ cô bé, hiện tại y là sát thủ, y nên làm là giết người, chứ không phải cứu người.
Nhưng y không biết nên trả số tiền này lại cho ai, y vốn có thể chọn một đêm âm u tối mịt, chuyển số tiền này vào va li rồi chôn xuống đất, cứ xem như chưa từng nhận được. Nhưng bắt đầu từ khi biết được tuổi tác và vụ án của Sarah từ chỗ Ford, y không thể nào xem như không biết vụ ủy thác này nữa.
Một vụ ủy thác đến trễ, hay có lẽ, đến trễ là y. Nếu năm đó y thấy được bức thư này, nhận ủy thác này, có lẽ hơn một năm qua Sarah không cần phải trốn trốn tránh tránh, mỗi ngày sống trong sợ hãi.
Thứ có thể khiến người đàn ông thay đổi chủ ý vĩnh viễn là sự hổ thẹn, nếu Sarah còn sống, y sẽ bảo vệ cô bé an toàn tuyệt đối.
Vu Tử Thạc đi tới bờ tường, dùng tay không lau sơ bụi bặm trên bức tranh, đánh giá từ trên xuống dưới một lần. ‘Vũ công nghỉ ngơi’__ tác phẩm của Degas*.
Các tác phẩm treo đầy trong căn phòng này, đều là của họa sĩ Degas. Từng bức tranh, đều là tư thế uyển chuyển của vũ công… Degas là một họa sĩ nổi danh với những bức tranh về nữ vũ công ba lê. Nếu bạn cũng thích sưu tầm danh họa bạn sẽ biết, bất cứ đề tài nào khác cũng chưa đủ để có thể khiến Degas trở nên mê hoặc như thế, Degas hy vọng có thể vẽ được cảm giác không gian, vẽ được ấn tượng hình dạng lập thể từ góc độ đáng ngạc nhiên nhất, vì thế, ông thích nhất là chọn đề tài trong kịch múa ba lê.
Chỉ mới là bản vẽ giảng dạy và bố trí của họa sĩ Degas thôi mà đã được bán ra với giá trên một ngàn nhân dân tệ, thì khỏi phải nhắc tới chính phẩm, chúng chỉ được cất giữ trong kho của số ít người cực kỳ giàu có, trong biệt thự, phòng làm việc và viện bảo tàng nghệ thuật quốc gia.
(*Hiện tại một nhân dân tệ = khoảng 3.333 VNĐ)
Nếu người của NYPD và FBI không lấy chúng đi, nhất định là có lý do của họ, Vu Tử Thạc ngẫm nghĩ gật gù, y hiểu tại sao NYPD và FBI đều xem trọng vụ án này như vậy, kéo dài hơn một năm mới chịu bỏ cuộc, đồng thời y cũng hiểu Kent Grano cha của Sarah Grano làm công việc gì.
Những bức tranh này là giả, cho dù rất giống thật, nhưng chúng vẫn là giả, vì thế người của NYPD không lấy chúng đi. Kent Grano là một người làm giả tác phẩm nghệ thuật, những bức tranh ở đây, đều là ông vẽ. Ford nói Kent Grano là nhà nghệ thuật cũng không sai, chỉ cần bạn không lợi dụng tác phẩm mô phỏng đi lừa bịp, thì không thể kết thành tội trạng. Năm đó vì điều tra người chế tạo cái hộp đồ giả đáng chết đó, Vu Tử Thạc đã liệt ra một danh sách những chuyên gia ngụy tạo, Kent Grano là một trong số đó, khó trách Vu Tử Thạc cảm thấy cái họ Grano này rất quen mắt.
Những bức tranh này, nhìn thì có vẻ như được bài trí tùy tiện, nhưng Vu Tử Thạc luôn cảm thấy trong đó có một hàm nghĩa gì đó, tuy đều là bức tranh vũ công ba lê, nhưng giữa chúng lại có một mối liên quan khó thể phát giác, thứ tự của chúng đã bị người khác xáo lộn, nếu nhìn với ánh mắt xem nhảy thì đây kỳ thật là toàn bộ quá trình vũ công từ tập luyện đến lúc chuẩn bị động tác, từ lên bục biểu diễn nhẹ nhàng nhảy múa đến phần nghỉ ngơi sau khi kéo màn, mà bức tranh ‘Vũ công nghỉ ngơi’ trước mặt Vu Tử Thạc chiếu theo thứ tự thì là bức cuối cùng trong toàn quá trình.
Quả nhiên, trong bóng mờ dưới chiếc váy màu trắng của cô nữ vũ công đứng bên phải bức tranh có vết chữ viết mờ mờ, đó là hai chữ cái tiếng Anh, nằm ngay nếp gấp của chiếc váy, X-L? Có nghĩa là gì? Dù sao không đơn giản chỉ là số hiệu của trang phục. Còn cả câu cuối cùng ‘anh sẽ tìm được thứ anh muốn’ trong bức thư kia, nó đại biểu cho điều gì? Kent làm sao biết y muốn cái gì.
Vu Tử Thạc thở dài đi tới bàn làm việc của Kent, trên bàn vẫn giữ nguyên bày biện trước khi chủ nhân rời khỏi. Khi ngồi xuống chiếc ghế xoay, đập vào mắt là một chồng sách và tiểu thuyết liên quan tới tác phẩm nghệ thuật được sắp chỉnh tề gần sát vách tường, vài cuốn trong đó Vu Tử Thạc đã từng xem qua. Xem ra, với sự yêu thích tác phẩm của Degas, Kent cũng tính là người có chung nửa sở thích với y, lại nghĩ tới những tác phẩm tuyệt vời của người này, quả thật cảm thấy ông ta chết có hơi sớm một chút. Bên tay phải là bình cà phê và một cái hũ dùng để đựng đường khối, chẳng qua trong hủ không có đường, mà là phẩm màu đã bị khô.
Rất tốt, y không thích người uống cà phê còn phải bỏ đường.
Bên tay trái chỗ gần quyển sách bày một khung ảnh, nhưng ảnh bên trong đã bị người khác rút ra, chỉ còn lại một cái khung màu đen. Vu Tử Thạc tùy tiện cầm lên, lớp bụi trên mặt dã bị lau qua. Lấy đi tấm ảnh này là NYPD trước đó, hay là Sarah Grano?
Khi y đang trầm tư, một vật thể cứng cáp đè lên sau gáy y: “Không được động đậy, giơ tay lên.”
Y cười nhẹ ra tiếng, chậm rãi giơ tay lên cao, đây không phải lần đầu tiên y bị chỉ súng vào đầu. “Tôi có thể hỏi trước kia trong đây cất thứ gì không?” Nói rồi, y lắc lư khung ảnh rỗng trong tay.
.
=== ====== ===
Chú thích:
*Degas: Họa sĩ Edgar Degas sinh năm 1834 tại Paris. Ông là con của một nhà băng giàu có. Ông được theo học Mỹ Thuật tại Paris Pháp và tại Ý. Ông đã trở thành một nhà nổi tiếng trong trường nghệ thuật về trường phái ấn tượng đồng thời với Vincent Van Gogh và Edouard Manet. Degas là một nhà họa sĩ nổi tiếng trong các bức tranh của ông đặc biệt riêng qua việc vẽ lại hình dáng các cô bé múa Ba lê. Một trong những bức tranh này là bức họa sơn dầu có tên là “The Dance Class” Ông đã phác họa các cô gái vũ Ba Lê từ những models thật tại phòng studio của ông ta.
Hầu hết các tác phẩm của ông diễn tả cảnh trường đua ngựa, nhà hát, tiệm cà phê, âm nhạc, hoặc trong phòng khuê. Degas thường có cái nhìn quan sát sắc bén mỹ miều về phụ nữ. Những đề tài của ông tả các chủ đề có trong tự nhiên họặc là những poses trong nghệ thuật chụp ảnh. Ông làm nghệ thuật từ những vật mà không một người hoạ sĩ nào thường làm trước đây. Thí dụ cách họ vén áo, những cảnh ấm áp từ người mẫu khỏa thân, giữ lại những nếp áo của người mẫu, hoặc là cảnh người múa Ba Lê gãi lưng trong giữa lúc hai lần tập dợt.
Khoảnh sân hơn một năm không được dọn dẹp cỏ mọc um tùm, cây thiết mộc lan và chậu hoa lan đặt chính giữa đã úa vàng, kết quả, những thứ tốt đẹp luôn khó thể giữ lại, còn những thứ xấu xí bị coi khinh thì lại dựa vào lực sinh mạng kiên cường và hưng thịnh để tiếp tục sống sót.
Đi tới trước cửa, ở đây đóng một lớp bụi dày rõ ràng, hiển nhiên không lâu trước đó sợi dây vàng chăng xung quanh ngôi nhà mới được dỡ bỏ, bọn họ cuối cùng cũng từ bỏ tra xét và tìm kiếm. Cái chết của Kent Grano, cha của Sarah Grano, đã hoàn toàn trở thành một vụ án không đầu mối. Người của NYPD và FBI ảo não chán chường bỏ cuộc, lưu lại hồ sơ vụ án trong kho lưu trữ. Những điều này Ford Klaus không nói với Vu Tử Thạc, nhưng y đoán được như vậy.
Cửa vào ngôi nhà bị khóa, quay nhìn xung quanh một vòng, trên con đường khuya khoắt không có bóng người, Vu Tử Thạc mới lấy dụng cụ mở khóa trong túi ra, bung lưỡi móc thứ hai bên trái ra chọt vào ổ khóa đồng thời vặn nắm đắm cửa, giữ áp lực nắm tay, lưỡi móc đụng vào cần gạt bên phải ở trong ổ khóa, sau đó y thành thạo khều ra, kim hỏa trượt ra, tay cầm nắm đấm cửa lập tức xoay, cửa bị mở ra một cách dễ dàng và nhẹ nhàng.
Trong phòng khách không người hoàn toàn tối đen, trong không khí tràn đầy bụi bặm do lực đóng cửa ngắn ngủi, bật đèn pin rút súng ra, ánh sáng trắng tái chiếu sáng căn phòng, y nhanh chóng kiểm tra xung quanh xem có góc chết nào có thể có người ẩn nấp không, sau khi xác định không có uy hiếp tiềm tàng, mới cất súng lại sau eo.
Vào cửa là phòng khách, trên mặt đất và các đồ điện gia dụng phủ một lớp bụi bặm dày, trong mắt Vu Tử Thạc nhà ở luôn phiền phức như vậy, đa số mọi người đều đi sớm về khuya, làm việc cực khổ chỉ để mua nhà lấy vợ sinh con, nhưng một khi bạn đã mua được nhà, thì nó sẽ trở thành một vật cưng khác của bạn, bạn phải bố trí gia cụ cho nó, còn phải định kỳ lau dọn, nếu không, nó sẽ trở nên bẩn thỉu hôi hám, giống như hiện tại.
Vu Tử Thạc nghĩ thầm, đại khái đây chính là nguyên nhân y thích ở khách sạn.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, có dấu chân cũ lúc nhân viên FBI và NYPD điều tra án, cũng có những dấu trông rất mới, những dấu chân này không bị bụi bặm che phủ, giống như chủ nhân của dấu chân vừa mới bỏ đi không lâu. Lẽ nào có người vừa tới đây?
Y cúi người kiểm tra, dấu chân mới có hai dạng, một to một nhỏ, to là số chân 43, chắc là một người đàn ông cao hơn một mét tám để lại, dấu chân này hướng thẳng qua phòng khách tới một cửa sổ hông, là kiểu đi xuôi đi ngược, nói rõ người này vào từ cửa sổ, và cũng ra bằng đường dó.
Dấu chân nhỏ khác chỉ cỡ số chân hơn 20, bất luận nói thế nào đều là dấu chân của trẻ con, Vu Tử Thạc nhớ lại tuổi của Sarah Grano, con gái 16 tuổi sẽ mang giày số mấy? Dấu chân này đi thẳng lên lầu, nếu y không đoán sai, Sarah đã trở về, hơn nữa nó đang ở trong căn nhà này.
Nếu vậy thì thú vị rồi đây, nó mất tích hơn một năm, hiện tại lại trở về nơi này, lẽ nào nó đang trốn tránh người nào?
Vu Tử Thạc đi tới cửa sổ, khung cửa sổ bằng gỗ sờ vào có phần thô ráp, từ giữa những thớ gỗ này y nhặt được một sợi vải vụn, sợi vải vụn màu xanh đậm được ve vuốt trong ngón tay thon dài của y, chất liệu này… chỉ có trang phục cảnh sát mới dùng tới, trang phục màu đậm chợt thoáng qua trong đầu y, người đang tìm nó là người của NYPD? Bọn họ còn chưa từ bỏ vụ án này sao? Nếu đã như vậy tại thì tại sao lại lén lút xâm nhập? Có NYPD vì hứng thú cá nhân mà tiếp tục ngầm điều tra?
Lấy súng ra, đi lên lầu, trong hành lang dài thòng không có một ai, lầu hai có hai phòng, cửa của một căn phòng đã bị mở, cửa của căn phòng thứ hai thì đóng, có lẽ Sarah đang ở trong căn phòng thứ hai.
Y bước vào căn phòng thứ nhất, đây chắc là phòng làm việc của Kent Grano cha của cô bé, trên tường treo đủ các bức tranh danh gia đủ màu đủ dạng và cả tác phẩm nghệ thuật được trang bày trong tủ khiến căn phòng trông vô cùng quái dị. Vu Tử Thạc nghĩ tới nguyên nhân chân chính khiến y tiếp nhận vụ ủy thác này.
Sau khi gặp Giang Hằng, họ quyết định bỏ qua quá khứ bắt đầu hợp tác, thân phận Mansen Gunn có thể sẽ gây nhiều sự chú ý, cho nên tài khoản này y đã rất lâu không sử dụng. Chiều hôm đó y mở tài khoản là vì muốn lấy chút tiền, nhưng không ngờ trong số dư tài khoản lại có thêm một triệu đô la, y lập tức đăng nhập vào e-mail của Mansen Gunn, bên trong có một thư đến duy nhất trong vô cùng bắt mắt.
Đó là một lá thư ủy thác, khiến y chú ý nhất là thời gian của ủy thác này__ Vụ ủy thác này tới từ hơn một năm trước.
Theo lý mà nói y không nên phá vỡ hiệp nghị giữa mình và Giang Hằng, chuyện này đã trôi qua hơn một năm. Một triệu không phải là con số nhỏ, nhưng đối với Vu Tử Thạc mà nói thì không có bao nhiêu sức hút, y thích tiền, cũng từng thấy rất nhiều tiền. Sự tồn tại của tiền đủ để mê hoặc lòng người, hơn nữa còn luôn kèm theo nguy hiểm.
Y không có lý do bảo vệ cô bé, hiện tại y là sát thủ, y nên làm là giết người, chứ không phải cứu người.
Nhưng y không biết nên trả số tiền này lại cho ai, y vốn có thể chọn một đêm âm u tối mịt, chuyển số tiền này vào va li rồi chôn xuống đất, cứ xem như chưa từng nhận được. Nhưng bắt đầu từ khi biết được tuổi tác và vụ án của Sarah từ chỗ Ford, y không thể nào xem như không biết vụ ủy thác này nữa.
Một vụ ủy thác đến trễ, hay có lẽ, đến trễ là y. Nếu năm đó y thấy được bức thư này, nhận ủy thác này, có lẽ hơn một năm qua Sarah không cần phải trốn trốn tránh tránh, mỗi ngày sống trong sợ hãi.
Thứ có thể khiến người đàn ông thay đổi chủ ý vĩnh viễn là sự hổ thẹn, nếu Sarah còn sống, y sẽ bảo vệ cô bé an toàn tuyệt đối.
Vu Tử Thạc đi tới bờ tường, dùng tay không lau sơ bụi bặm trên bức tranh, đánh giá từ trên xuống dưới một lần. ‘Vũ công nghỉ ngơi’__ tác phẩm của Degas*.
Các tác phẩm treo đầy trong căn phòng này, đều là của họa sĩ Degas. Từng bức tranh, đều là tư thế uyển chuyển của vũ công… Degas là một họa sĩ nổi danh với những bức tranh về nữ vũ công ba lê. Nếu bạn cũng thích sưu tầm danh họa bạn sẽ biết, bất cứ đề tài nào khác cũng chưa đủ để có thể khiến Degas trở nên mê hoặc như thế, Degas hy vọng có thể vẽ được cảm giác không gian, vẽ được ấn tượng hình dạng lập thể từ góc độ đáng ngạc nhiên nhất, vì thế, ông thích nhất là chọn đề tài trong kịch múa ba lê.
Chỉ mới là bản vẽ giảng dạy và bố trí của họa sĩ Degas thôi mà đã được bán ra với giá trên một ngàn nhân dân tệ, thì khỏi phải nhắc tới chính phẩm, chúng chỉ được cất giữ trong kho của số ít người cực kỳ giàu có, trong biệt thự, phòng làm việc và viện bảo tàng nghệ thuật quốc gia.
(*Hiện tại một nhân dân tệ = khoảng 3.333 VNĐ)
Nếu người của NYPD và FBI không lấy chúng đi, nhất định là có lý do của họ, Vu Tử Thạc ngẫm nghĩ gật gù, y hiểu tại sao NYPD và FBI đều xem trọng vụ án này như vậy, kéo dài hơn một năm mới chịu bỏ cuộc, đồng thời y cũng hiểu Kent Grano cha của Sarah Grano làm công việc gì.
Những bức tranh này là giả, cho dù rất giống thật, nhưng chúng vẫn là giả, vì thế người của NYPD không lấy chúng đi. Kent Grano là một người làm giả tác phẩm nghệ thuật, những bức tranh ở đây, đều là ông vẽ. Ford nói Kent Grano là nhà nghệ thuật cũng không sai, chỉ cần bạn không lợi dụng tác phẩm mô phỏng đi lừa bịp, thì không thể kết thành tội trạng. Năm đó vì điều tra người chế tạo cái hộp đồ giả đáng chết đó, Vu Tử Thạc đã liệt ra một danh sách những chuyên gia ngụy tạo, Kent Grano là một trong số đó, khó trách Vu Tử Thạc cảm thấy cái họ Grano này rất quen mắt.
Những bức tranh này, nhìn thì có vẻ như được bài trí tùy tiện, nhưng Vu Tử Thạc luôn cảm thấy trong đó có một hàm nghĩa gì đó, tuy đều là bức tranh vũ công ba lê, nhưng giữa chúng lại có một mối liên quan khó thể phát giác, thứ tự của chúng đã bị người khác xáo lộn, nếu nhìn với ánh mắt xem nhảy thì đây kỳ thật là toàn bộ quá trình vũ công từ tập luyện đến lúc chuẩn bị động tác, từ lên bục biểu diễn nhẹ nhàng nhảy múa đến phần nghỉ ngơi sau khi kéo màn, mà bức tranh ‘Vũ công nghỉ ngơi’ trước mặt Vu Tử Thạc chiếu theo thứ tự thì là bức cuối cùng trong toàn quá trình.
Quả nhiên, trong bóng mờ dưới chiếc váy màu trắng của cô nữ vũ công đứng bên phải bức tranh có vết chữ viết mờ mờ, đó là hai chữ cái tiếng Anh, nằm ngay nếp gấp của chiếc váy, X-L? Có nghĩa là gì? Dù sao không đơn giản chỉ là số hiệu của trang phục. Còn cả câu cuối cùng ‘anh sẽ tìm được thứ anh muốn’ trong bức thư kia, nó đại biểu cho điều gì? Kent làm sao biết y muốn cái gì.
Vu Tử Thạc thở dài đi tới bàn làm việc của Kent, trên bàn vẫn giữ nguyên bày biện trước khi chủ nhân rời khỏi. Khi ngồi xuống chiếc ghế xoay, đập vào mắt là một chồng sách và tiểu thuyết liên quan tới tác phẩm nghệ thuật được sắp chỉnh tề gần sát vách tường, vài cuốn trong đó Vu Tử Thạc đã từng xem qua. Xem ra, với sự yêu thích tác phẩm của Degas, Kent cũng tính là người có chung nửa sở thích với y, lại nghĩ tới những tác phẩm tuyệt vời của người này, quả thật cảm thấy ông ta chết có hơi sớm một chút. Bên tay phải là bình cà phê và một cái hũ dùng để đựng đường khối, chẳng qua trong hủ không có đường, mà là phẩm màu đã bị khô.
Rất tốt, y không thích người uống cà phê còn phải bỏ đường.
Bên tay trái chỗ gần quyển sách bày một khung ảnh, nhưng ảnh bên trong đã bị người khác rút ra, chỉ còn lại một cái khung màu đen. Vu Tử Thạc tùy tiện cầm lên, lớp bụi trên mặt dã bị lau qua. Lấy đi tấm ảnh này là NYPD trước đó, hay là Sarah Grano?
Khi y đang trầm tư, một vật thể cứng cáp đè lên sau gáy y: “Không được động đậy, giơ tay lên.”
Y cười nhẹ ra tiếng, chậm rãi giơ tay lên cao, đây không phải lần đầu tiên y bị chỉ súng vào đầu. “Tôi có thể hỏi trước kia trong đây cất thứ gì không?” Nói rồi, y lắc lư khung ảnh rỗng trong tay.
.
=== ====== ===
Chú thích:
*Degas: Họa sĩ Edgar Degas sinh năm 1834 tại Paris. Ông là con của một nhà băng giàu có. Ông được theo học Mỹ Thuật tại Paris Pháp và tại Ý. Ông đã trở thành một nhà nổi tiếng trong trường nghệ thuật về trường phái ấn tượng đồng thời với Vincent Van Gogh và Edouard Manet. Degas là một nhà họa sĩ nổi tiếng trong các bức tranh của ông đặc biệt riêng qua việc vẽ lại hình dáng các cô bé múa Ba lê. Một trong những bức tranh này là bức họa sơn dầu có tên là “The Dance Class” Ông đã phác họa các cô gái vũ Ba Lê từ những models thật tại phòng studio của ông ta.
Hầu hết các tác phẩm của ông diễn tả cảnh trường đua ngựa, nhà hát, tiệm cà phê, âm nhạc, hoặc trong phòng khuê. Degas thường có cái nhìn quan sát sắc bén mỹ miều về phụ nữ. Những đề tài của ông tả các chủ đề có trong tự nhiên họặc là những poses trong nghệ thuật chụp ảnh. Ông làm nghệ thuật từ những vật mà không một người hoạ sĩ nào thường làm trước đây. Thí dụ cách họ vén áo, những cảnh ấm áp từ người mẫu khỏa thân, giữ lại những nếp áo của người mẫu, hoặc là cảnh người múa Ba Lê gãi lưng trong giữa lúc hai lần tập dợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.