Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 100: Dưới Thịnh Danh Không Có Hư Sĩ (2)
Bình Tằng
10/07/2021
Nói xong mấy lời này, Chu Phân Phương nắm lấy Ngụy Quân.
"Trước tiên ta sẽ đưa Ngụy Quân về Quốc Tử Giám, có chuyện muốn giao cho hắn, các ngươi tự xử lý đi."
Nói xong, bóng dáng của Chu Phân Phương và Ngụy Quân biến mất tại chỗ.
Phủ Quốc sư.
Trần Già ngồi đối diện quốc sư, dò hỏi: "Sư phụ, là chúng ta làm sao?"
Quốc sư thản nhiên nói: "Không phải."
Trần Già lập tức yên tâm.
Với địa vị của Quốc sư, thì nếu là bọn hắn làm, hắn nhất sẽ thừa nhận.
Sẽ không lừa gạt đệ tử thân cận như hắn.
"Có ý tứ, nếu không phải là chúng ta làm, vậy chỉ có thể là Cơ Soái, hoàng thất hoặc là Giám sát ty. Có thể đồng thời lấy ra ba con đại yêu, một pháp bảo loại giam cầm không gian cùng với ba Trường Không lệnh thì cũng chỉ có bọn họ." Trần già nói: "Sư phụ, người nghĩ xem kẻ làm ra chuyện này là ai?"
Quốc sư bấm đốt ngón tay mấy lần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Hoàng thất cùng Giám sát ty sẽ không ra tay, bọn họ còn phải giữ lại Ngụy Quân để câu Thiết Huyết Cứu Quốc hội ra, sẽ không nóng vội như vậy."
"Là Cơ Soái?" Trần Già có chút kinh ngạc.
Khóe miệng Quốc sư hiện lên vẻ chế nhạo: "Việc Cơ Trường Không giết chết Cơ Đãng Thiên, thì cũng đã tỏ rõ thái độ rằng nếu hắn muốn giết Ngụy Quân thì Ngụy Quân đã chết từ lâu rồi."
Sắc mặt Trần Già trở nên ngưng trọng: "Xem ra Dương Thủ Nghiệp thật sự không chết. Nhưng tại sao hắn muốn giết Ngụy Quân?
Âm thanh của Quốc sư có chút lạnh: "Tìm được hắn tự nhiên sẽ biết nguyên nhân."
"Đệ tử hiểu rõ."
"Tạm thời không nên động đến Cơ Trường Không. Dương Thủ Nghiệp không chết thì trước tiên cứ đi săc hắn, tạm hoãn việc nhằm vào Cơ gia."
"Vâng."
. . .
Nơi xảy ra chuyện.
Chu Phân Phương mang theo Ngụy Quân đi, sau khi công chúa Minh Châu xác nhận không có người chết thì cũng rời đi.
Lục Nguyên Hạo thấy thế thì cũng đi báo cáo tình hình với Lục tổng quản.
Chỉ còn Bạch Khuynh Tâm ở lại.
Nàng đi tới bên Triệu Vân, thản nhiên nói: "Triệu tướng quân lần này tới rất nhanh, không có lạc đường sao."
Không đợi Triệu Vân trả lời, bóng dáng của Bạch Khuynh Tâm cũng biến mất.
Bởi vì nàng không cần câu trả lời.
Phán đoán của nàng, so với người trả lời càng chính xác hơn, cho đến bây giờ cũng như vậy.
Nhìn hướng Bạch Khuynh Tâm biến mất, sắc mặt Triệu Vân hơi kinh ngạc, cũng có chút kính nể.
"Đúng là danh bất hư truyền, Bạch Khuynh Tâm quả nhiên là Bạch Khuynh Tâm. Cơ Soái, nàng hình như cũng đoán được."
Cơ Soái cũng hơi ngạc nhiên và cảm thấy may mắn: "May mắn nàng không phải là quốc sư, hơn nữa nàng và quốc sư còn có cừu hận không đội trời chung."
Cơ Soái nói với Cơ Đãng Thiên nói một câu: "Dù Dương đại soái thật đã chết thì cũng phải làm cho quốc sư nghĩ rằng Dương đại soái không chết."
Người trong kinh thành có thể tùy tiện phái ra ba con đại yêu quả thực cũng không nhiều lắm.
Người có thể lấy ba cái Trường Không lệnh cũng không nhiều lắm.
Có thể lấy ra một pháp bảo loại giam cầm không để giết chết Ngụy Quân cũng không nhiều.
Mà lẽ ra Triệu Vân không nên đến nhanh như vậy.
Một kẻ mù đường như nàng, đi theo ai cũng có thể mất dấu.
Có một số việc đối với những người khác thì căn bản không tạo thành manh mối.
Hơn nữa đối với một vài người, manh mối này sẽ chỉ hướng tới những người khác.
Nhưng là đối với Bạch Khuynh Tâm mà nói thì những thứ này đã đủ rồi.
Bởi vì những người khác là những người khác.
Mà nàng là Bạch Khuynh Tâm.
Ngụy Quân cũng không biết chuyện phát sinh phía sau.
Bạch Khuynh Tâm cũng không tính nói với Ngụy Quân.
Nàng nếu phán đoán ra ba đại yêu là Cơ Soái phái tới, tự nhiên cũng có thể phán đoán ra Ngụy Quân không có nguy hiểm chân chính.
Cơ Soái muốn giết Ngụy Quân, sẽ không cởi quần đánh rắm —— làm điều thừa.
Nếu Ngụy Quân không có nguy hiểm, vậy Bạch Khuynh Tâm cũng sẽ không để ở trong lòng.
Nàng hiện tại tuy thất vọng đối với quốc gia này rồi, nhưng nếu nhìn thấy người khác nguyện ý dốc sức một chuyến, nàng cho dù không giúp người nọ một tay, cũng sẽ không bổ đối phương một đao.
Bạch Khuynh Tâm sau khi trở về, lập tức bắt tay vào chuyển nhà.
Lúc này là Cơ Soái thích khách phái tới, tiếp theo sẽ không nhất định.
Hơn nữa Lục Nguyên Hạo còn có chức ti Giám sát ti trong người, cũng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ Ngụy Quân.
Cho nên vẫn phải nàng đến.
"Ngụy lang, chàng yên tâm, từ nay về sau, ta ngày đêm bảo hộ chàng, nhất định không để chàng chịu chút thương tổn."
Bạch Khuynh Tâm cảm giác mình đang làm một chuyện thật vĩ đại.
Ngụy Quân phàm là nếu biết Bạch Khuynh Tâm vĩ đại như vậy, nhất định để cho nàng biết hoa vì sao lại hồng như vậy.
Nhưng Ngụy Quân không biết.
Lúc này hắn đang nói chuyện phiếm cùng Chu Phân Phương.
Chuẩn xác mà nói, là Chu Phân Phương đang cố ý chỉ điểm hắn.
"Ngươi vừa mới nhập chức Hàn Lâm viện hai ngày, lên làm người chấp bút cũng mới hai ngày, những chuyện xung quanh ngươi, cũng đã bắt đầu đổ máu. Có người chết, có người giả chết, có người muốn giết ngươi, có người muốn phải bảo vệ ngươi. Ngụy Quân, có ý tưởng gì?"
Ngụy Quân trong lòng nói ta không có ý nghĩ gì, ta chỉ muốn chết.
Đáng tiếc, thế giới này không có người hiểu ta.
Ngụy Quân chỉ có thể nói: "Lão sư, cái này chỉ có thể nói rõ chuyện ta đang làm là chính xác, cho nên làm cho rất nhiều người bắt đầu sốt ruột."
"Rất nhiều người đều tự cho là mình đang làm chuyện chính xác, rất nhiều người đều cảm thấy mình đang dùng phương thức chính xác để cứu lấy quốc gia này."
Chu Phân Phương luôn miệng phun văn hoa hôm nay có một ít đa sầu đa cảm hiếm thấy, cũng không nói linh tinh, mà là thổ lộ một ít lời trong lòng cùng Ngụy Quân.
"Ngụy Quân, ta biết ngươi là một chính nhân quân tử chân chính, ngươi có chí hướng kiên định của bản thân, hơn nữa nguyện ý trả giá toàn bộ vì chí hướng của bản thân, cho dù là sinh mệnh của bản thân. Nhưng mà ngươi biết không? Người giống như ngươi ở tại triều đình cũng không phải số ít."
Ngụy Quân gật gật đầu: "Học sinh đã nhìn ra, hơn nữa chiến tranh vệ quốc trải qua mười năm, nếu không có trung thần nghĩa sĩ này hy sinh, Đại Càn cũng không có khả năng thắng lợi. Một quốc gia chẳng sợ cho dù đến thời điểm mất nước diệt chủng, khẳng định cũng không thiếu anh hùng."
"Là không thiếu anh hùng, cũng không thiếu kiêu hùng, lại càng không thiếu quốc sĩ tính toán không bỏ sót này."
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân, giọng điệu có chút không hiểu: "Triều đình nhìn như vạn mã hý vang lừng, nhưng rất nhiều người thật ra đều dùng biện pháp của bản thân mà ngầm cố gắng. Nhưng theo ý ta, tất cả bọn họ đều đi lầm đường."
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn Chu Phân Phương một cái.
Tiểu muội muội này cũng có khả năng đấy.
Có một phần vạn trình độ làm màu của bản Thiên đế.
"Trước tiên ta sẽ đưa Ngụy Quân về Quốc Tử Giám, có chuyện muốn giao cho hắn, các ngươi tự xử lý đi."
Nói xong, bóng dáng của Chu Phân Phương và Ngụy Quân biến mất tại chỗ.
Phủ Quốc sư.
Trần Già ngồi đối diện quốc sư, dò hỏi: "Sư phụ, là chúng ta làm sao?"
Quốc sư thản nhiên nói: "Không phải."
Trần Già lập tức yên tâm.
Với địa vị của Quốc sư, thì nếu là bọn hắn làm, hắn nhất sẽ thừa nhận.
Sẽ không lừa gạt đệ tử thân cận như hắn.
"Có ý tứ, nếu không phải là chúng ta làm, vậy chỉ có thể là Cơ Soái, hoàng thất hoặc là Giám sát ty. Có thể đồng thời lấy ra ba con đại yêu, một pháp bảo loại giam cầm không gian cùng với ba Trường Không lệnh thì cũng chỉ có bọn họ." Trần già nói: "Sư phụ, người nghĩ xem kẻ làm ra chuyện này là ai?"
Quốc sư bấm đốt ngón tay mấy lần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Hoàng thất cùng Giám sát ty sẽ không ra tay, bọn họ còn phải giữ lại Ngụy Quân để câu Thiết Huyết Cứu Quốc hội ra, sẽ không nóng vội như vậy."
"Là Cơ Soái?" Trần Già có chút kinh ngạc.
Khóe miệng Quốc sư hiện lên vẻ chế nhạo: "Việc Cơ Trường Không giết chết Cơ Đãng Thiên, thì cũng đã tỏ rõ thái độ rằng nếu hắn muốn giết Ngụy Quân thì Ngụy Quân đã chết từ lâu rồi."
Sắc mặt Trần Già trở nên ngưng trọng: "Xem ra Dương Thủ Nghiệp thật sự không chết. Nhưng tại sao hắn muốn giết Ngụy Quân?
Âm thanh của Quốc sư có chút lạnh: "Tìm được hắn tự nhiên sẽ biết nguyên nhân."
"Đệ tử hiểu rõ."
"Tạm thời không nên động đến Cơ Trường Không. Dương Thủ Nghiệp không chết thì trước tiên cứ đi săc hắn, tạm hoãn việc nhằm vào Cơ gia."
"Vâng."
. . .
Nơi xảy ra chuyện.
Chu Phân Phương mang theo Ngụy Quân đi, sau khi công chúa Minh Châu xác nhận không có người chết thì cũng rời đi.
Lục Nguyên Hạo thấy thế thì cũng đi báo cáo tình hình với Lục tổng quản.
Chỉ còn Bạch Khuynh Tâm ở lại.
Nàng đi tới bên Triệu Vân, thản nhiên nói: "Triệu tướng quân lần này tới rất nhanh, không có lạc đường sao."
Không đợi Triệu Vân trả lời, bóng dáng của Bạch Khuynh Tâm cũng biến mất.
Bởi vì nàng không cần câu trả lời.
Phán đoán của nàng, so với người trả lời càng chính xác hơn, cho đến bây giờ cũng như vậy.
Nhìn hướng Bạch Khuynh Tâm biến mất, sắc mặt Triệu Vân hơi kinh ngạc, cũng có chút kính nể.
"Đúng là danh bất hư truyền, Bạch Khuynh Tâm quả nhiên là Bạch Khuynh Tâm. Cơ Soái, nàng hình như cũng đoán được."
Cơ Soái cũng hơi ngạc nhiên và cảm thấy may mắn: "May mắn nàng không phải là quốc sư, hơn nữa nàng và quốc sư còn có cừu hận không đội trời chung."
Cơ Soái nói với Cơ Đãng Thiên nói một câu: "Dù Dương đại soái thật đã chết thì cũng phải làm cho quốc sư nghĩ rằng Dương đại soái không chết."
Người trong kinh thành có thể tùy tiện phái ra ba con đại yêu quả thực cũng không nhiều lắm.
Người có thể lấy ba cái Trường Không lệnh cũng không nhiều lắm.
Có thể lấy ra một pháp bảo loại giam cầm không để giết chết Ngụy Quân cũng không nhiều.
Mà lẽ ra Triệu Vân không nên đến nhanh như vậy.
Một kẻ mù đường như nàng, đi theo ai cũng có thể mất dấu.
Có một số việc đối với những người khác thì căn bản không tạo thành manh mối.
Hơn nữa đối với một vài người, manh mối này sẽ chỉ hướng tới những người khác.
Nhưng là đối với Bạch Khuynh Tâm mà nói thì những thứ này đã đủ rồi.
Bởi vì những người khác là những người khác.
Mà nàng là Bạch Khuynh Tâm.
Ngụy Quân cũng không biết chuyện phát sinh phía sau.
Bạch Khuynh Tâm cũng không tính nói với Ngụy Quân.
Nàng nếu phán đoán ra ba đại yêu là Cơ Soái phái tới, tự nhiên cũng có thể phán đoán ra Ngụy Quân không có nguy hiểm chân chính.
Cơ Soái muốn giết Ngụy Quân, sẽ không cởi quần đánh rắm —— làm điều thừa.
Nếu Ngụy Quân không có nguy hiểm, vậy Bạch Khuynh Tâm cũng sẽ không để ở trong lòng.
Nàng hiện tại tuy thất vọng đối với quốc gia này rồi, nhưng nếu nhìn thấy người khác nguyện ý dốc sức một chuyến, nàng cho dù không giúp người nọ một tay, cũng sẽ không bổ đối phương một đao.
Bạch Khuynh Tâm sau khi trở về, lập tức bắt tay vào chuyển nhà.
Lúc này là Cơ Soái thích khách phái tới, tiếp theo sẽ không nhất định.
Hơn nữa Lục Nguyên Hạo còn có chức ti Giám sát ti trong người, cũng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ Ngụy Quân.
Cho nên vẫn phải nàng đến.
"Ngụy lang, chàng yên tâm, từ nay về sau, ta ngày đêm bảo hộ chàng, nhất định không để chàng chịu chút thương tổn."
Bạch Khuynh Tâm cảm giác mình đang làm một chuyện thật vĩ đại.
Ngụy Quân phàm là nếu biết Bạch Khuynh Tâm vĩ đại như vậy, nhất định để cho nàng biết hoa vì sao lại hồng như vậy.
Nhưng Ngụy Quân không biết.
Lúc này hắn đang nói chuyện phiếm cùng Chu Phân Phương.
Chuẩn xác mà nói, là Chu Phân Phương đang cố ý chỉ điểm hắn.
"Ngươi vừa mới nhập chức Hàn Lâm viện hai ngày, lên làm người chấp bút cũng mới hai ngày, những chuyện xung quanh ngươi, cũng đã bắt đầu đổ máu. Có người chết, có người giả chết, có người muốn giết ngươi, có người muốn phải bảo vệ ngươi. Ngụy Quân, có ý tưởng gì?"
Ngụy Quân trong lòng nói ta không có ý nghĩ gì, ta chỉ muốn chết.
Đáng tiếc, thế giới này không có người hiểu ta.
Ngụy Quân chỉ có thể nói: "Lão sư, cái này chỉ có thể nói rõ chuyện ta đang làm là chính xác, cho nên làm cho rất nhiều người bắt đầu sốt ruột."
"Rất nhiều người đều tự cho là mình đang làm chuyện chính xác, rất nhiều người đều cảm thấy mình đang dùng phương thức chính xác để cứu lấy quốc gia này."
Chu Phân Phương luôn miệng phun văn hoa hôm nay có một ít đa sầu đa cảm hiếm thấy, cũng không nói linh tinh, mà là thổ lộ một ít lời trong lòng cùng Ngụy Quân.
"Ngụy Quân, ta biết ngươi là một chính nhân quân tử chân chính, ngươi có chí hướng kiên định của bản thân, hơn nữa nguyện ý trả giá toàn bộ vì chí hướng của bản thân, cho dù là sinh mệnh của bản thân. Nhưng mà ngươi biết không? Người giống như ngươi ở tại triều đình cũng không phải số ít."
Ngụy Quân gật gật đầu: "Học sinh đã nhìn ra, hơn nữa chiến tranh vệ quốc trải qua mười năm, nếu không có trung thần nghĩa sĩ này hy sinh, Đại Càn cũng không có khả năng thắng lợi. Một quốc gia chẳng sợ cho dù đến thời điểm mất nước diệt chủng, khẳng định cũng không thiếu anh hùng."
"Là không thiếu anh hùng, cũng không thiếu kiêu hùng, lại càng không thiếu quốc sĩ tính toán không bỏ sót này."
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân, giọng điệu có chút không hiểu: "Triều đình nhìn như vạn mã hý vang lừng, nhưng rất nhiều người thật ra đều dùng biện pháp của bản thân mà ngầm cố gắng. Nhưng theo ý ta, tất cả bọn họ đều đi lầm đường."
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn Chu Phân Phương một cái.
Tiểu muội muội này cũng có khả năng đấy.
Có một phần vạn trình độ làm màu của bản Thiên đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.