Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 36: Hắc Hóa
Bình Tằng
10/07/2021
Ngụy Quân không xem là chuyện gì: "Ta nếu viết sách soạn sử cho chiến tranh vệ quốc, cho dù không làm cái gì cả, cũng sẽ bị xem thành một đảng với Minh Châu công chúa à?"
Dù sao có thể đánh thắng chiến tranh vệ quốc, công lao của tiên đế là còn lớn hơn Càn đế.
Mọi người càn quốc rất rõ chuyện này.
Cho nên Ngụy Quân chỉ cần cầm bút viết đúng sự thật, cơ bản đã khẳng định sẽ thiên hướng cha của Minh Châu công chúa.
Chu Phân Phương tổ chức ngôn ngữ một chút, chân thật nói: "Ngụy Quân, ta không đề nghị ngươi đi quá thân cận cùng Minh Châu công chúa. Nếu phải tuyển chọn giữa nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa mà nói, thật ra ta càng đề nghị ngươi thân cận cùng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử càng đáng giá phó thác."
Ngụy Quân có chút kỳ quái: "Lão sư, ngài không thích Minh Châu công chúa?"
Chưa nghe nói qua.
Chu Phân Phương lắc đầu nói: "Minh châu là một anh thư, tài hoa năng lực đều vượt hơn nhị hoàng tử, nhưng nàng quá thông minh, sát phạt quá mức quyết đoán, ngươi có biết sau lưng trận đại thắng để cho nàng lấy quân công đứng vững chân kia trả giá là gì không?"
"Xin lão sư chỉ giáo."
Chu Phân Phương nói: "Năm đó Minh Châu công chúa lấy Thân vệ doanh của mình làm mồi, để cho thị nữ cùng nhau lớn lên từ nhỏ với nàng giả trang thành nàng, mê hoặc kẻ địch, dụ địch xâm nhập. Cuối cùng nàng lấy được một hồi đại thắng, diệt địch mười lăm vạn, vừa lúc xoay chuyển hoàn cảnh xấu chiến cuộc chiến khu nam bộ, từ đó về sau được liệt vào thiên hạ danh soái. Từ trên kết quả mà nói, cái này tuyệt đối là một trận tiêu diệt cấp bậc sách giáo khoa, Dương Nguyên soái ở sau đó đều từng nói qua, để cho hắn đến chỉ huy trận chiến dịch này, chiến quả cũng không thể hơn gì.
"Mà ở trong một trận chiến này, Thân vệ doanh của Minh Châu công chúa—— toàn quân bị diệt. Đó là quân đội theo nàng nhất, mỗi người đều trung thành và tận tâm đối với nàng. Ngụy Quân, ngươi rõ ràng ý tứ của ta không?"
Ngụy Quân gật đầu: "Rõ ràng, Minh Châu công chúa là một người xuất phát từ kết quả, vì đại cục, nàng có thể hy sinh cả người một nhà."
"Ngươi quả nhiên thực thông minh, một điểm liền thấu." Chu Phân Phương khen ngợi.
Ngụy Quân trong lòng nói cái này có gì mà thông minh, thư hữu ngốc nghe cũng có thể hiểu.
"Lão sư, thật ra loại hành vi của Minh Châu công chúa xuất hiện ở trên người hoàng gia là thực bình thường, hơn nữa là tố chất mà một thống soái hẳn phải chuẩn bị, ta không cảm thấy có gì không đúng."
Từ không chưởng binh.
Hơn nữa Minh Châu công chúa hiện tại nhắm chừng còn muốn làm nữ hoàng.
Có loại tính chất đặc biệt này, Ngụy Quân cảm thấy hoàn toàn ở trong tình lý.
Hắn xem qua sách sử, toàn bộ Hoàng đế lấy được thành tựu huy hoàng, cơ bản đều là loại người máu lạnh này.
Gặp nhiều, cũng sẽ không kỳ quái.
Ngụy Quân bình tĩnh, làm cho Chu Phân Phương không thể lý giải.
"Ngươi sẽ không sợ bản thân cũng bị Minh Châu công chúa hy sinh vì đại cục sao?" Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân nghĩ vậy thật sự là quá tốt rồi, Minh Châu công chúa nếu thật có thể lấy ta ra hy sinh, trẫm cũng có thể suy xét phong nàng một cái Thiên phi.
Đương nhiên, ở mặt ngoài Ngụy Quân trả lời vẫn đường hoàng trước sau như một: "Lão sư, Minh Châu công chúa vô luận đối với ta như thế nào, ta cũng không quan tâm. Việc ta muốn không quan hệ với nàng, ta làm người chấp bút, cũng không phải làm việc vì nàng ta."
"Vậy ngươi vì cái gì?"
Ngụy Quân sắc mặt nghiêm nghị, một giây nhập diễn: "Vì chính nghĩa, vì công đạo."
. . .
Ngụy Quân cũng không biết, hắn giờ phút này biểu diễn, thật ra đang tiến hành trực tiếp hiện trường.
Chu Phân Phương thật ra biết, nhưng nàng không để ý.
Chỉ cần nắm tay đủ lớn, cho dù nói bậy sau lưng nói người bị người ta bắt gặp tại chỗ, cũng sẽ không có chút hậu quả.
Cho nên Chu Phân Phương không chút e ngại.
Đúng vậy, xem hai người bọn họ trực tiếp hiện trường, chính là Minh Châu công chúa trung tâm chủ đề mà bọn họ vừa thảo luận.
Cùng với một cô gái đồ đen nhìn qua giá trị nhan sắc cũng không thua kém Minh Châu công chúa, nhưng mà trên người lại không chút sinh khí nào.
Công cụ bọn họ xem trực tiếp, là một cái gương.
Đây là một thế giới có thể tu tiên.
Triều đình Đại Càn cũng không thiếu người tu hành.
Cho nên các phủ nha triều đình thật ra có một bộ hệ thống theo dõi chặt chẽ, muốn câu cá, là rất khó khăn.
Thông qua trực tiếp nhìn thấy Ngụy Quân tỏ thái độ như vậy, Minh Châu công chúa giật mình, ánh mắt chuyển dời đến trên người cô gái đồ đen.
"Khuynh Tâm, ta nhớ năm đó ta hỏi ngươi vì sao phải giết chết đệ tử Quốc sư, của ngươi trả lời giống như đúc với Ngụy Quân." Minh Châu công chúa giọng điệu có chút phức tạp.
Nếu không phải như thế mà nói, năm đó nàng vị tất sẽ mạo hiểm đắc tội Quốc sư mà bảo hộ Bạch Khuynh Tâm.
Cô gái đồ đen đó là Bạch Khuynh Tâm mà Ngụy Quân vẫn tâm tâm niệm niệm.
Nghe Minh Châu công chúa nói như vậy, Bạch Khuynh Tâm khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"Nghe chuyện xưa người khác, cười bản thân năm đó. Hiện tại nghĩ đến, năm đó ta quả thật buồn cười." Bạch Khuynh Tâm tự giễu nói.
Minh Châu công chúa vẻ mặt chân thật hơn rất nhiều: "Bản cung không biết là thực buồn cười."
Bạch Khuynh Tâm nụ cười càng thêm trào phúng: "Không thể cười sao? Vậy công chúa có thể trả lời ta vấn đề mà ngươi đã hỏi ta năm đó, có chính nghĩa tất thắng sao?"
Minh Châu công chúa lặng lẽ.
Bạch Khuynh Tâm cười lên: "Vẫn là ta đáp đi, chính nghĩa đương nhiên tất thắng, bởi vì một phương thắng lợi, là đại biểu chính nghĩa."
Minh Châu công chúa than nhẹ một tiếng: "Khuynh Tâm, ngươi thay đổi rồi."
Bạch Khuynh Tâm trên mặt nụ cười thu liễm, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng biết ta đã trải qua cái gì."
Minh Châu công chúa lại thở dài một tiếng.
Ngụy Quân nghĩ đến Bạch Khuynh Tâm khi còn là thần bộ một thân chính khí không sợ quyền quý có thể vì chính nghĩa vì chân tướng mà đi tìm chết kia.
Nhưng hiện tại Bạch Khuynh Tâm, đã muốn hắc hóa.
Nàng hiện tại chỉ nghĩ đến sống, sống mới có cơ hội quán triệt lý niệm "chính nghĩa tất thắng" mà nàng đã nghĩ thông suốt.
Bạch Khuynh Tâm như vậy, còn giúp được Ngụy Quân sao?
"Ngụy Quân là người chấp bút chiến tranh vệ quốc, hắn danh điểm ngươi, dưới tình huống bình thường ngươi khẳng định sẽ bị mộ binh, trừ khi Lục Phiến môn không đồng ý, nhưng Lục Phiến môn rõ ràng sẽ không có chuyện không đồng ý, ngươi nghĩ thế nào?" Minh Châu công chúa hỏi.
Ngụy Quân rõ ràng là đang làm một chuyện rất phiêu lưu.
Mà Lục Phiến môn tuyệt đối nguyện ý đưa "Tử thần" ra đi gây tai họa cho Ngụy Quân.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm là rất khó cự tuyệt Ngụy Quân mộ binh.
Bạch Khuynh Tâm cũng biết điểm này, nàng không có nghĩ có thể để cho Minh Châu công chúa lại vươn viện thủ.
Nàng đã không phải nàng trước đây, đã nhận rõ hiện thực của thế giới này.
Không có người sẽ vô duyên vô cớ trợ giúp ngươi, cha mẹ nàng cũng đoạn tuyệt quan hệ với nàng, Minh Châu công chúa không thân chẳng quen với nàng, đương nhiên cũng sẽ không giúp nàng.
Dù sao có thể đánh thắng chiến tranh vệ quốc, công lao của tiên đế là còn lớn hơn Càn đế.
Mọi người càn quốc rất rõ chuyện này.
Cho nên Ngụy Quân chỉ cần cầm bút viết đúng sự thật, cơ bản đã khẳng định sẽ thiên hướng cha của Minh Châu công chúa.
Chu Phân Phương tổ chức ngôn ngữ một chút, chân thật nói: "Ngụy Quân, ta không đề nghị ngươi đi quá thân cận cùng Minh Châu công chúa. Nếu phải tuyển chọn giữa nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa mà nói, thật ra ta càng đề nghị ngươi thân cận cùng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử càng đáng giá phó thác."
Ngụy Quân có chút kỳ quái: "Lão sư, ngài không thích Minh Châu công chúa?"
Chưa nghe nói qua.
Chu Phân Phương lắc đầu nói: "Minh châu là một anh thư, tài hoa năng lực đều vượt hơn nhị hoàng tử, nhưng nàng quá thông minh, sát phạt quá mức quyết đoán, ngươi có biết sau lưng trận đại thắng để cho nàng lấy quân công đứng vững chân kia trả giá là gì không?"
"Xin lão sư chỉ giáo."
Chu Phân Phương nói: "Năm đó Minh Châu công chúa lấy Thân vệ doanh của mình làm mồi, để cho thị nữ cùng nhau lớn lên từ nhỏ với nàng giả trang thành nàng, mê hoặc kẻ địch, dụ địch xâm nhập. Cuối cùng nàng lấy được một hồi đại thắng, diệt địch mười lăm vạn, vừa lúc xoay chuyển hoàn cảnh xấu chiến cuộc chiến khu nam bộ, từ đó về sau được liệt vào thiên hạ danh soái. Từ trên kết quả mà nói, cái này tuyệt đối là một trận tiêu diệt cấp bậc sách giáo khoa, Dương Nguyên soái ở sau đó đều từng nói qua, để cho hắn đến chỉ huy trận chiến dịch này, chiến quả cũng không thể hơn gì.
"Mà ở trong một trận chiến này, Thân vệ doanh của Minh Châu công chúa—— toàn quân bị diệt. Đó là quân đội theo nàng nhất, mỗi người đều trung thành và tận tâm đối với nàng. Ngụy Quân, ngươi rõ ràng ý tứ của ta không?"
Ngụy Quân gật đầu: "Rõ ràng, Minh Châu công chúa là một người xuất phát từ kết quả, vì đại cục, nàng có thể hy sinh cả người một nhà."
"Ngươi quả nhiên thực thông minh, một điểm liền thấu." Chu Phân Phương khen ngợi.
Ngụy Quân trong lòng nói cái này có gì mà thông minh, thư hữu ngốc nghe cũng có thể hiểu.
"Lão sư, thật ra loại hành vi của Minh Châu công chúa xuất hiện ở trên người hoàng gia là thực bình thường, hơn nữa là tố chất mà một thống soái hẳn phải chuẩn bị, ta không cảm thấy có gì không đúng."
Từ không chưởng binh.
Hơn nữa Minh Châu công chúa hiện tại nhắm chừng còn muốn làm nữ hoàng.
Có loại tính chất đặc biệt này, Ngụy Quân cảm thấy hoàn toàn ở trong tình lý.
Hắn xem qua sách sử, toàn bộ Hoàng đế lấy được thành tựu huy hoàng, cơ bản đều là loại người máu lạnh này.
Gặp nhiều, cũng sẽ không kỳ quái.
Ngụy Quân bình tĩnh, làm cho Chu Phân Phương không thể lý giải.
"Ngươi sẽ không sợ bản thân cũng bị Minh Châu công chúa hy sinh vì đại cục sao?" Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân nghĩ vậy thật sự là quá tốt rồi, Minh Châu công chúa nếu thật có thể lấy ta ra hy sinh, trẫm cũng có thể suy xét phong nàng một cái Thiên phi.
Đương nhiên, ở mặt ngoài Ngụy Quân trả lời vẫn đường hoàng trước sau như một: "Lão sư, Minh Châu công chúa vô luận đối với ta như thế nào, ta cũng không quan tâm. Việc ta muốn không quan hệ với nàng, ta làm người chấp bút, cũng không phải làm việc vì nàng ta."
"Vậy ngươi vì cái gì?"
Ngụy Quân sắc mặt nghiêm nghị, một giây nhập diễn: "Vì chính nghĩa, vì công đạo."
. . .
Ngụy Quân cũng không biết, hắn giờ phút này biểu diễn, thật ra đang tiến hành trực tiếp hiện trường.
Chu Phân Phương thật ra biết, nhưng nàng không để ý.
Chỉ cần nắm tay đủ lớn, cho dù nói bậy sau lưng nói người bị người ta bắt gặp tại chỗ, cũng sẽ không có chút hậu quả.
Cho nên Chu Phân Phương không chút e ngại.
Đúng vậy, xem hai người bọn họ trực tiếp hiện trường, chính là Minh Châu công chúa trung tâm chủ đề mà bọn họ vừa thảo luận.
Cùng với một cô gái đồ đen nhìn qua giá trị nhan sắc cũng không thua kém Minh Châu công chúa, nhưng mà trên người lại không chút sinh khí nào.
Công cụ bọn họ xem trực tiếp, là một cái gương.
Đây là một thế giới có thể tu tiên.
Triều đình Đại Càn cũng không thiếu người tu hành.
Cho nên các phủ nha triều đình thật ra có một bộ hệ thống theo dõi chặt chẽ, muốn câu cá, là rất khó khăn.
Thông qua trực tiếp nhìn thấy Ngụy Quân tỏ thái độ như vậy, Minh Châu công chúa giật mình, ánh mắt chuyển dời đến trên người cô gái đồ đen.
"Khuynh Tâm, ta nhớ năm đó ta hỏi ngươi vì sao phải giết chết đệ tử Quốc sư, của ngươi trả lời giống như đúc với Ngụy Quân." Minh Châu công chúa giọng điệu có chút phức tạp.
Nếu không phải như thế mà nói, năm đó nàng vị tất sẽ mạo hiểm đắc tội Quốc sư mà bảo hộ Bạch Khuynh Tâm.
Cô gái đồ đen đó là Bạch Khuynh Tâm mà Ngụy Quân vẫn tâm tâm niệm niệm.
Nghe Minh Châu công chúa nói như vậy, Bạch Khuynh Tâm khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"Nghe chuyện xưa người khác, cười bản thân năm đó. Hiện tại nghĩ đến, năm đó ta quả thật buồn cười." Bạch Khuynh Tâm tự giễu nói.
Minh Châu công chúa vẻ mặt chân thật hơn rất nhiều: "Bản cung không biết là thực buồn cười."
Bạch Khuynh Tâm nụ cười càng thêm trào phúng: "Không thể cười sao? Vậy công chúa có thể trả lời ta vấn đề mà ngươi đã hỏi ta năm đó, có chính nghĩa tất thắng sao?"
Minh Châu công chúa lặng lẽ.
Bạch Khuynh Tâm cười lên: "Vẫn là ta đáp đi, chính nghĩa đương nhiên tất thắng, bởi vì một phương thắng lợi, là đại biểu chính nghĩa."
Minh Châu công chúa than nhẹ một tiếng: "Khuynh Tâm, ngươi thay đổi rồi."
Bạch Khuynh Tâm trên mặt nụ cười thu liễm, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng biết ta đã trải qua cái gì."
Minh Châu công chúa lại thở dài một tiếng.
Ngụy Quân nghĩ đến Bạch Khuynh Tâm khi còn là thần bộ một thân chính khí không sợ quyền quý có thể vì chính nghĩa vì chân tướng mà đi tìm chết kia.
Nhưng hiện tại Bạch Khuynh Tâm, đã muốn hắc hóa.
Nàng hiện tại chỉ nghĩ đến sống, sống mới có cơ hội quán triệt lý niệm "chính nghĩa tất thắng" mà nàng đã nghĩ thông suốt.
Bạch Khuynh Tâm như vậy, còn giúp được Ngụy Quân sao?
"Ngụy Quân là người chấp bút chiến tranh vệ quốc, hắn danh điểm ngươi, dưới tình huống bình thường ngươi khẳng định sẽ bị mộ binh, trừ khi Lục Phiến môn không đồng ý, nhưng Lục Phiến môn rõ ràng sẽ không có chuyện không đồng ý, ngươi nghĩ thế nào?" Minh Châu công chúa hỏi.
Ngụy Quân rõ ràng là đang làm một chuyện rất phiêu lưu.
Mà Lục Phiến môn tuyệt đối nguyện ý đưa "Tử thần" ra đi gây tai họa cho Ngụy Quân.
Cho nên Bạch Khuynh Tâm là rất khó cự tuyệt Ngụy Quân mộ binh.
Bạch Khuynh Tâm cũng biết điểm này, nàng không có nghĩ có thể để cho Minh Châu công chúa lại vươn viện thủ.
Nàng đã không phải nàng trước đây, đã nhận rõ hiện thực của thế giới này.
Không có người sẽ vô duyên vô cớ trợ giúp ngươi, cha mẹ nàng cũng đoạn tuyệt quan hệ với nàng, Minh Châu công chúa không thân chẳng quen với nàng, đương nhiên cũng sẽ không giúp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.