Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 55: Thái Bình Vốn Là Tướng Quân Định, Không Hứa Tướng Quân Thấy Thái Bình
Bình Tằng
10/07/2021
"Vậy tra tra đi."
Ngụy Quân không cảm thấy chuyện gì lớn.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo đều cảm thấy đây là chuyện lớn bằng trời.
"Ngụy đại nhân, liên quan đến trên trời, ngươi sao lại bình tĩnh như vậy?" Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ hoàn toàn không thể lý giải.
Ngụy Quân có chút tò mò, hỏi ngược lại: "Trên trời thì làm sao? Tuy tình huống bên trong của chiến tranh vệ quốc ta không biết, nhưng ta biết kết cục. Nếu không phải cuối cùng bệ hạ chỉ huy mù mắt, chiến tranh vệ quốc chúng ta thiếu chút nữa đã đánh tới bản thổ đối phương rồi. Cho dù có trên trời tham chiến, cho dù có chân thần hàng thế, chúng ta cũng vẫn là thắng mà. Thần không phải đối thủ của người, người vì sao còn phải kính sợ thần?"
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Tuy lời nói của Ngụy Quân quả thật không có tật xấu, nhưng điểm xuất phát của vấn đề mà Ngụy Quân suy nghĩ hoàn toàn không ở một kênh với hai người bọn họ.
Hơn nữa cái gì gọi là nếu không phải cuối cùng bệ hạ chỉ huy mù mắt.
Loại lời nói như vậy có thể tùy tiện nói sao?
Lục Nguyên Hạo nhanh thiết kế một cái kết giới cách âm, sau đó nhắc nhở nói: "Ngụy đại nhân, nói chuyện ngươi chú ý chút, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra. Bệ hạ ngự giá thân chinh là muốn ủng hộ sĩ khí, sao lại nói là chỉ huy mù chứ."
Ngụy Quân bĩu môi: "Thực tế chính là vốn chúng ta chiếm cứ thượng phong, kết quả là vị bệ hạ của chúng ta tự nhiên ngự giá thân chinh, sau đó chiến một trận chôn vùi cục diện tốt. Cũng là hắn có long khí hộ thể, bằng không ta cũng hoài nghi hắn có phải là phía đối diện phái tới nằm vùng hay không."
Lục Nguyên Hạo một tay bưng kín miệng Ngụy Quân.
Nói đều là lời nói thật.
Nhưng là lời nói thật không thể tùy tiện nói lung tung.
"Ngụy đại nhân, ta biết ngươi là hảo hán không sợ chết, ngươi nghĩ cho ta cùng Bạch đại nhân có được không, chúng ta còn muốn sống thêm vài năm nữa." Lục Nguyên Hạo sắp muốn khóc rồi.
Ngụy Quân trong lòng nói tên mập này diễn kỹ thật tốt.
Trẫm thiếu chút nữa đã tin ngươi không phải nằm vùng Càn đế phái tới.
Bạch Khuynh Tâm cũng bị Ngụy Quân ngôn luận lớn mật như thế dọa giật mình, chính nàng thật ra không sợ, nhưng nàng lo lắng Ngụy Quân sẽ họa từ ở miệng mà ra, cũng nhanh dời đi đề tài: "Theo ta được biết, chúng ta sở dĩ có thể chiếm cứ thượng phong, là vì ở trung kỳ chiến tranh được Long tộc trợ giúp."
Lục Nguyên Hạo gật đầu: "Đúng, Long tộc là minh hữu của chúng ta, nhưng đại bộ phận Yêu tộc đều đứng ở phía đối lập chúng ta. Sau khi yêu tộc tham chiến, chiến tranh càng thêm thảm thiết. Cho đến ngày nay, Đại Càn chúng ta vẫn chỉ thừa nhận địa vị số ít Yêu tộc, đối với đại bộ phận Yêu tộc vẫn vô cùng cừu hận, chính là vì trong chiến tranh vệ quốc hai tộc kết xuống rất nhiều nợ máu."
Ngụy Quân hứng thú không lớn đối với ân oán của nhân yêu hai tộc.
Một kiếp này của hắn là nhân tộc, thời điểm thành đạo Thiên đế cũng là nhân tộc, vậy mông đương nhiên cũng đặt ở bên Nhân tộc.
Chủng tộc vô nghĩa chiến, ai đúng ai sai với hắn mà nói thật ra không quan trọng.
Hơn nữa, Ngụy Quân chỉ muốn chết.
Cho nên hắn càng cảm thấy hứng thú đối với gốc gác của Càn đế.
"Theo hiểu biết của ta, trước khi bệ hạ tiếp nhận chiến cuộc, chúng ta là chiếm cứ thượng phong, lúc ấy thống soái trong quân là ai?" Ngụy Quân hỏi: "Tìm được người này, hiểu biết của hắn đối với chiến tranh vệ quốc khẳng định mười phần xâm nhập."
Lục Nguyên Hạo cùng Bạch Khuynh Tâm đồng thời biến sắc.
Ngụy Quân nở nụ cười: "Xem ra các người đều biết, là ai?"
"Ngụy đại nhân, ngài hẳn cũng biết, là Dương đại soái." Bạch Khuynh Tâm trầm giọng nói.
Ngụy Quân hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Phụ thân tiện nghi một kiếp này của Ngụy Quân, chính là tham quân tác chiến ở dưới trướng Dương đại soái.
Nhưng Dương đại soái đã chết.
Chết như thế nào vậy?
Ngụy Quân phát hiện mình lại có thể không biết.
"Dương đại soái là chết như thế nào?" Ngụy Quân hỏi: "Bình thường mà nói, nhân vật lớn giống như Dương đại soái, kết cục của hắn ta nên biết mới đúng."
Nhưng Ngụy Quân lại không biết.
Cái này thực không bình thường.
Bởi vì cấp bậc như Dương đại soái hẳn là phải lên sách giáo khoa mới đúng.
Lục Nguyên Hạo mấp máy miệng, thấp giọng nói: "Bệ hạ trúng mai phục, gấp rút lui binh, Dương đại soái cản phía sau, bị quân địch bao vây, quả bất địch chúng."
Ngụy Quân híp mắt, trầm giọng nói: "Ngại ở mặt mũi bệ hạ, cho nên cái chết của Dương đại soái không thể công khai?"
"Không chỉ như thế, sau đó Dương Đại Lang công khai nghi ngờ đế vị truyền thừa của bệ hạ, nghe nói còn xâu chuỗi triều thần, muốn đuổi bệ hạ xuống đế vị. Bệ hạ niệm cùng chiến công Dương đại soái, không có đuổi tận giết tuyệt đối với Dương gia, chỉ ban chết Dương Đại Lang, Dương gia cao thấp toàn bộ biếm thành thứ dân. Từ đó về sau, Dương gia cũng xuống dốc." Lục Nguyên Hạo thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Phành!
Ngụy Quân vỗ án bật dậy.
Thật ra chuyện cùng loại hắn đã gặp nhiều, cũng cảm thấy mười phần bình thường.
Nhưng cảm thấy bình thường không có nghĩa là sẽ nhịn.
Dù sao hắn là tìm chết mà.
"Chiến tranh vệ quốc, là bắt đầu điều tra từ Dương gia."
"Thái bình vốn là tướng quân định, không hứa tướng quân thấy thái bình."
"Buồn cười, đáng xấu hổ!"
Ngụy Quân kiền cương độc đoán, trực tiếp đưa ra quyết định.
Sau đó, thân thể hắn rung lên.
Lại đột phá.
Ngụy Quân muốn mắng người.
Hạo Nhiên Chính Khí này là mù sao? Lão tử là giả bộ đó.
Vì sao mạnh lên lại dễ dàng như vậy? Trẫm quá khó khăn mà.
Ngụy Quân bắt tay vào từ Dương gia, bắt đầu điều tra chiến tranh vệ quốc.
Điều này làm cho Lục Nguyên Hạo rất bội phục.
Cũng làm cho chân Lục Nguyên Hạo hơi mềm nhũn ra.
"Ngụy đại nhân, Dương gia. . . không tra thể, người Dương gia đắc tội là bệ hạ." Lục Nguyên Hạo ám chỉ rất dùng sức.
Ngụy Quân trong lòng nói lão tử muốn chơi chính là Càn đế.
Dương gia không đắc tội Càn đế ta còn không bắt đầu tra từ Dương gia đâu.
Liếc mắt nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, Ngụy Quân nghiêm mặt nói: "Dương gia đắc tội bệ hạ, cho nên ta sẽ gạt bỏ đi công lao mà Dương đại soái lập ra. Vậy Giám sát ti đắc tội hơn phân nửa triều đình, thanh danh ở dân gian cũng ngày càng sa sút, ta cũng sẽ gạt bỏ đi công lao của Giám sát ti ở chiến tranh vệ quốc chứ? Lục đại nhân, những gì mình không muốn, chớ có đưa cho người."
Lục Nguyên Hạo bị Ngụy Quân nói mặt đỏ bừng, nhưng không hề phản bác.
Hắn vẫn biết thị phi đúng sai, chỉ là nhát gan.
Cắn chặt răng, Lục Nguyên Hạo nói: "Được thôi, Ngụy đại nhân, ta sẽ lớn mật một lần với ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chú ý đúng mực, Dương gia liên lụy rất nhiều đó."
Bạch Khuynh Tâm nói giúp Lục Nguyên Hạo một câu: "Lục đại nhân nói không sai, Dương gia liên lụy quả thật rất nhiều. Ngụy đại nhân, theo ta được biết, Dương gia sở dĩ bị biếm thành dân, sau lưng còn có nguyên nhân càng sâu hơn."
Ngụy Quân không cảm thấy chuyện gì lớn.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo đều cảm thấy đây là chuyện lớn bằng trời.
"Ngụy đại nhân, liên quan đến trên trời, ngươi sao lại bình tĩnh như vậy?" Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ hoàn toàn không thể lý giải.
Ngụy Quân có chút tò mò, hỏi ngược lại: "Trên trời thì làm sao? Tuy tình huống bên trong của chiến tranh vệ quốc ta không biết, nhưng ta biết kết cục. Nếu không phải cuối cùng bệ hạ chỉ huy mù mắt, chiến tranh vệ quốc chúng ta thiếu chút nữa đã đánh tới bản thổ đối phương rồi. Cho dù có trên trời tham chiến, cho dù có chân thần hàng thế, chúng ta cũng vẫn là thắng mà. Thần không phải đối thủ của người, người vì sao còn phải kính sợ thần?"
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Tuy lời nói của Ngụy Quân quả thật không có tật xấu, nhưng điểm xuất phát của vấn đề mà Ngụy Quân suy nghĩ hoàn toàn không ở một kênh với hai người bọn họ.
Hơn nữa cái gì gọi là nếu không phải cuối cùng bệ hạ chỉ huy mù mắt.
Loại lời nói như vậy có thể tùy tiện nói sao?
Lục Nguyên Hạo nhanh thiết kế một cái kết giới cách âm, sau đó nhắc nhở nói: "Ngụy đại nhân, nói chuyện ngươi chú ý chút, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra. Bệ hạ ngự giá thân chinh là muốn ủng hộ sĩ khí, sao lại nói là chỉ huy mù chứ."
Ngụy Quân bĩu môi: "Thực tế chính là vốn chúng ta chiếm cứ thượng phong, kết quả là vị bệ hạ của chúng ta tự nhiên ngự giá thân chinh, sau đó chiến một trận chôn vùi cục diện tốt. Cũng là hắn có long khí hộ thể, bằng không ta cũng hoài nghi hắn có phải là phía đối diện phái tới nằm vùng hay không."
Lục Nguyên Hạo một tay bưng kín miệng Ngụy Quân.
Nói đều là lời nói thật.
Nhưng là lời nói thật không thể tùy tiện nói lung tung.
"Ngụy đại nhân, ta biết ngươi là hảo hán không sợ chết, ngươi nghĩ cho ta cùng Bạch đại nhân có được không, chúng ta còn muốn sống thêm vài năm nữa." Lục Nguyên Hạo sắp muốn khóc rồi.
Ngụy Quân trong lòng nói tên mập này diễn kỹ thật tốt.
Trẫm thiếu chút nữa đã tin ngươi không phải nằm vùng Càn đế phái tới.
Bạch Khuynh Tâm cũng bị Ngụy Quân ngôn luận lớn mật như thế dọa giật mình, chính nàng thật ra không sợ, nhưng nàng lo lắng Ngụy Quân sẽ họa từ ở miệng mà ra, cũng nhanh dời đi đề tài: "Theo ta được biết, chúng ta sở dĩ có thể chiếm cứ thượng phong, là vì ở trung kỳ chiến tranh được Long tộc trợ giúp."
Lục Nguyên Hạo gật đầu: "Đúng, Long tộc là minh hữu của chúng ta, nhưng đại bộ phận Yêu tộc đều đứng ở phía đối lập chúng ta. Sau khi yêu tộc tham chiến, chiến tranh càng thêm thảm thiết. Cho đến ngày nay, Đại Càn chúng ta vẫn chỉ thừa nhận địa vị số ít Yêu tộc, đối với đại bộ phận Yêu tộc vẫn vô cùng cừu hận, chính là vì trong chiến tranh vệ quốc hai tộc kết xuống rất nhiều nợ máu."
Ngụy Quân hứng thú không lớn đối với ân oán của nhân yêu hai tộc.
Một kiếp này của hắn là nhân tộc, thời điểm thành đạo Thiên đế cũng là nhân tộc, vậy mông đương nhiên cũng đặt ở bên Nhân tộc.
Chủng tộc vô nghĩa chiến, ai đúng ai sai với hắn mà nói thật ra không quan trọng.
Hơn nữa, Ngụy Quân chỉ muốn chết.
Cho nên hắn càng cảm thấy hứng thú đối với gốc gác của Càn đế.
"Theo hiểu biết của ta, trước khi bệ hạ tiếp nhận chiến cuộc, chúng ta là chiếm cứ thượng phong, lúc ấy thống soái trong quân là ai?" Ngụy Quân hỏi: "Tìm được người này, hiểu biết của hắn đối với chiến tranh vệ quốc khẳng định mười phần xâm nhập."
Lục Nguyên Hạo cùng Bạch Khuynh Tâm đồng thời biến sắc.
Ngụy Quân nở nụ cười: "Xem ra các người đều biết, là ai?"
"Ngụy đại nhân, ngài hẳn cũng biết, là Dương đại soái." Bạch Khuynh Tâm trầm giọng nói.
Ngụy Quân hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Phụ thân tiện nghi một kiếp này của Ngụy Quân, chính là tham quân tác chiến ở dưới trướng Dương đại soái.
Nhưng Dương đại soái đã chết.
Chết như thế nào vậy?
Ngụy Quân phát hiện mình lại có thể không biết.
"Dương đại soái là chết như thế nào?" Ngụy Quân hỏi: "Bình thường mà nói, nhân vật lớn giống như Dương đại soái, kết cục của hắn ta nên biết mới đúng."
Nhưng Ngụy Quân lại không biết.
Cái này thực không bình thường.
Bởi vì cấp bậc như Dương đại soái hẳn là phải lên sách giáo khoa mới đúng.
Lục Nguyên Hạo mấp máy miệng, thấp giọng nói: "Bệ hạ trúng mai phục, gấp rút lui binh, Dương đại soái cản phía sau, bị quân địch bao vây, quả bất địch chúng."
Ngụy Quân híp mắt, trầm giọng nói: "Ngại ở mặt mũi bệ hạ, cho nên cái chết của Dương đại soái không thể công khai?"
"Không chỉ như thế, sau đó Dương Đại Lang công khai nghi ngờ đế vị truyền thừa của bệ hạ, nghe nói còn xâu chuỗi triều thần, muốn đuổi bệ hạ xuống đế vị. Bệ hạ niệm cùng chiến công Dương đại soái, không có đuổi tận giết tuyệt đối với Dương gia, chỉ ban chết Dương Đại Lang, Dương gia cao thấp toàn bộ biếm thành thứ dân. Từ đó về sau, Dương gia cũng xuống dốc." Lục Nguyên Hạo thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Phành!
Ngụy Quân vỗ án bật dậy.
Thật ra chuyện cùng loại hắn đã gặp nhiều, cũng cảm thấy mười phần bình thường.
Nhưng cảm thấy bình thường không có nghĩa là sẽ nhịn.
Dù sao hắn là tìm chết mà.
"Chiến tranh vệ quốc, là bắt đầu điều tra từ Dương gia."
"Thái bình vốn là tướng quân định, không hứa tướng quân thấy thái bình."
"Buồn cười, đáng xấu hổ!"
Ngụy Quân kiền cương độc đoán, trực tiếp đưa ra quyết định.
Sau đó, thân thể hắn rung lên.
Lại đột phá.
Ngụy Quân muốn mắng người.
Hạo Nhiên Chính Khí này là mù sao? Lão tử là giả bộ đó.
Vì sao mạnh lên lại dễ dàng như vậy? Trẫm quá khó khăn mà.
Ngụy Quân bắt tay vào từ Dương gia, bắt đầu điều tra chiến tranh vệ quốc.
Điều này làm cho Lục Nguyên Hạo rất bội phục.
Cũng làm cho chân Lục Nguyên Hạo hơi mềm nhũn ra.
"Ngụy đại nhân, Dương gia. . . không tra thể, người Dương gia đắc tội là bệ hạ." Lục Nguyên Hạo ám chỉ rất dùng sức.
Ngụy Quân trong lòng nói lão tử muốn chơi chính là Càn đế.
Dương gia không đắc tội Càn đế ta còn không bắt đầu tra từ Dương gia đâu.
Liếc mắt nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, Ngụy Quân nghiêm mặt nói: "Dương gia đắc tội bệ hạ, cho nên ta sẽ gạt bỏ đi công lao mà Dương đại soái lập ra. Vậy Giám sát ti đắc tội hơn phân nửa triều đình, thanh danh ở dân gian cũng ngày càng sa sút, ta cũng sẽ gạt bỏ đi công lao của Giám sát ti ở chiến tranh vệ quốc chứ? Lục đại nhân, những gì mình không muốn, chớ có đưa cho người."
Lục Nguyên Hạo bị Ngụy Quân nói mặt đỏ bừng, nhưng không hề phản bác.
Hắn vẫn biết thị phi đúng sai, chỉ là nhát gan.
Cắn chặt răng, Lục Nguyên Hạo nói: "Được thôi, Ngụy đại nhân, ta sẽ lớn mật một lần với ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chú ý đúng mực, Dương gia liên lụy rất nhiều đó."
Bạch Khuynh Tâm nói giúp Lục Nguyên Hạo một câu: "Lục đại nhân nói không sai, Dương gia liên lụy quả thật rất nhiều. Ngụy đại nhân, theo ta được biết, Dương gia sở dĩ bị biếm thành dân, sau lưng còn có nguyên nhân càng sâu hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.