Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chương 45: Ba Làm Chuyện "Bậy Bạ" Cũng Thấy Ngượng Ngùng
Nam Bắc Thập Tam
03/11/2024
Đổng Tường Hòa thấy Tần Nặc chuẩn bị đi thì vô cùng áy náy.
“Ôi, đều là lỗi của tôi, đều tại tôi cả, tôi làm quá chậm, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
Tần Nặc khoát tay: “Không sao, ông đừng tự trách mình.”
Lúc nói câu này, Tần Nặc cũng thấy có chút chột dạ.
Ba đứa nhỏ đứng phía sau xe nhìn ba mình, lén cười. Ba làm chuyện "bậy bạ" cũng thấy ngại ngùng rồi.
Nhưng Đổng Tường Hòa không hề chú ý đến phản ứng của bọn trẻ, vẫn chìm trong cảm giác áy náy.
Ông cụ nhận tiền lương cao của Tần Nặc, thực lòng có chút không yên tâm, đang nghĩ cách làm sao để nói chuyện nghỉ việc.
Bỗng ông cụ nghe Tần Nặc nói: “Ông Đổng, nếu không thì thế này nhé, ông theo cháu tới cửa hàng, giúp cháu dọn dẹp vệ sinh ở đó luôn được không?”
Đổng Tường Hòa chưa nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: “Được, được thôi.”
Tần Nặc mỉm cười, mở cửa xe cho ông cụ.
Đến cửa hàng.
Đổng Tường Hòa vốn định bắt tay vào làm việc, nhưng chẳng bao lâu cửa hàng đã bị một đám phụ nữ dẫn con đến mua hàng chiếm hết chỗ.
Ba đứa nhỏ đi theo mấy cô dì, tay xách giỏ nhỏ giúp đỡ.
Tần Nặc ngồi ở quầy thu ngân.
Ông Đổng hoàn toàn không thể giúp gì, đành đứng một bên, bối rối không biết làm gì.
Tần Nặc thấy vậy, đưa cho ông một cái ghế và một cốc trà: "Ông Đổng, ông ngồi nghỉ chút đi.”
“Nhưng tôi…”
“Cậu Tần, cậu tìm chút việc cho tôi làm đi!”
“Không sao đâu, chờ bán xong rồi sẽ có việc cho ông làm.”
Đổng Tường Hòa chỉ còn cách ngồi chờ, cũng không tiện rời đi.
Đến 5 giờ chiều.
Tần Nặc nhận được tin nhắn WeChat của Đổng Thành Lập: “Ca phẫu thuật rất thành công, tuyệt vời quá anh Tần, cảm ơn anh nhiều lắm, anh là ân nhân của tôi đó!”
Tần Nặc nhìn tin nhắn, môi khẽ cong lên: “Không có gì đâu.”
Anh suy nghĩ một chút, rồi nhắn thêm một câu: “Tôi xong việc rồi, sẽ dẫn ba đứa nhỏ đến thăm các anh, ông Đổng vẫn còn giúp tôi quét dọn nên không tới.”
Khi Đổng Thành Lập đọc tin nhắn này, biểu cảm trở nên phức tạp: “Ông ấy vẫn không muốn gặp tôi à?”
Tần Nặc: “Không phải đâu, chỉ là tôi nghĩ có những chuyện cần anh tự mình nói với ông ấy, nên vẫn chưa nói.”
Đổng Thành Lập: “Được rồi, cảm ơn anh Tần.”
Nhắn xong.
Tần Nặc gọi ba đứa nhỏ lại: “Quả Quả, Khả Khả, Noãn Noãn, hôm nay chúng ta không bán hàng nữa, đóng cửa thôi.”
“Vâng ạ, ba ơi!”
Ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy tới nói với các cô chú khách hàng.
Đổng Tường Hòa cũng đứng dậy, cầm cây chổi chuẩn bị quét dọn.
Tần Nặc bước tới, cầm lấy chổi từ tay ông: “Ông Đổng, đừng quét nữa, cháu đưa ông tới một nơi.”
Đổng Tường Hòa hơi ngạc nhiên: “Đi đâu vậy?”
Tần Nặc: “Ông sẽ biết khi đến đó.”
Đổng Tường Hòa tuy ngơ ngác nhưng trong lòng lại có cảm giác lạ lùng.
Ông theo Tần Nặc lên xe.
Ba đứa nhỏ ngồi cạnh ông, nô đùa vui vẻ.
Tới cổng bệnh viện, Đổng Tường Hòa mới sững lại: “Đây là…”
Tần Nặc không nói gì, dẫn ba đứa nhỏ lên lầu.
Đổng Tường Hòa vội vàng đi theo.
Lúc này, trong đầu ông cụ đã như mớ bòng bong.
Nhưng cũng dường như ông cụ đã đoán ra điều gì sắp xảy đến.
Quả nhiên, khi đến khu điều trị, ông cụ thấy Đổng Thành Lập đang đứng ở hành lang.
Đổng Tường Hòa bỗng nhớ lại chuyện Tần Nặc từng kể về bệnh viện, hình như chính là bệnh viện này.
Nhớ tới mọi việc diễn ra hôm nay, ông cụ không dám tin, nhìn theo bóng lưng Tần Nặc.
Chẳng lẽ…
Ông cụ còn đang suy nghĩ thì đã thấy Tần Nặc quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ông Đổng, ông đợi ở đây một lát nhé?”
Đổng Tường Hòa như cái máy gật đầu, nhìn Tần Nặc đi về phía Đổng Thành Lập.
Ông cụ đứng ở góc hành lang, cách Đổng Thành Lập không xa.
Ông cụ có thể nghe rõ giọng nói của Đổng Thành Lập và Tần Nặc.
Ông cụ thấy Đổng Thành Lập bước nhanh tới, nắm chặt tay Tần Nặc: “Anh Tần, cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, bác sĩ nói, mẹ tôi nửa tháng nữa là có thể xuất viện, nghỉ ngơi thêm một tháng là có thể đi lại như bình thường!”
“Thật tốt quá, chúc mừng anh Đổng.”
Đổng Thành Lập cười lớn hai tiếng, rồi xoa đầu ba đứa nhỏ đứng bên cạnh Tần Nặc.
Sau đó, anh ta thở dài một tiếng sâu: “Chỉ tiếc là bố tôi bên đó…”
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với ông ấy. Tôi vốn muốn, nếu ông chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ đón ông bà về chăm sóc, để làm tròn chữ hiếu.”
“Vài năm nữa, tôi cũng muốn sinh cho ông bà vài đứa cháu, để ông bà vui vầy lúc tuổi già.”
Đổng Tường Hòa nghe xong thì ngẩn người.
Bên cạnh có vài đứa cháu vui đùa, cảm giác đó ông cụ cũng muốn trải nghiệm.
Chỉ là, nếu ông cụ tới, e rằng Thành Lập khó lòng giữ được uy tín mình đã gây dựng bao lâu nay, lại sợ người đời chê cười.
Ngay lúc ấy, Tần Nặc như thể cố tình, cất tiếng hỏi: “Anh Đổng, thật ra, anh có bao giờ nghĩ, có lẽ ông Đổng không phải không muốn nhận anh, mà chỉ là ông ấy nghĩ mình và bà cụ đã già, sẽ trở thành gánh nặng cho anh?”
“Anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng không dễ dàng gì, bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng không muốn mang đến phiền phức cho con cái đâu!”
Đổng Thành Lập đầy nghi hoặc: “Phiền phức? Phiền gì cơ?”
Tần Nặc: “Chẳng hạn như vì xuất thân nghèo khó mà bị người ta coi thường ấy…”
Nghe vậy, Đổng Thành Lập lập tức lớn tiếng: “Tôi không thèm quan tâm người khác coi thường hay không coi thường! Tôi, Đổng Thành Lập này luôn thẳng thắn, chính trực!”
“Tôi chưa từng nghĩ xuất thân nghèo khó có gì đáng xấu hổ cả!”
“Ngược lại, đó là động lực để tôi phấn đấu. Còn về cái nhìn của người khác, tôi chẳng mảy may để ý. Ai giỏi thì cứ đến đánh bại tôi, không làm được thì tôi sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ trên thương trường!”
“Điều đó chẳng hề mâu thuẫn gì với việc tôi hiếu thuận với cha mẹ cả!”
Nói xong.
Đổng Thành Lập bỗng khựng lại: “Không đúng, chẳng lẽ bố tôi thật sự nghĩ vậy sao?”
Tần Nặc mỉm cười: “Anh đã nói chuyện thẳng thắn với ông ấy bao giờ chưa?”
Đổng Thành Lập: “Chưa, mỗi lần về là tôi nổi giận đùng đùng, tôi cũng nóng tính lắm, tôi…”
“Không được, không được, tôi phải đi tìm bố tôi nói chuyện!”
Mới đi được một nửa, Đổng Thành Lập quay lại: “Không được, tôi còn phải chăm sóc mẹ!”
“Anh Tần, anh có thể giúp tôi chăm sóc mẹ không, tôi… tôi quay lại ngay!”
Đổng Thành Lập vội vàng quay đi tìm cha để giải thích.
Thế nhưng.
Đúng lúc ấy, anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Lập…”
Đổng Thành Lập bỗng khựng lại.
Anh ta quay sang, nhìn thấy Đổng Tường Hòa, thân hình hơi còng, đang âu yếm nhìn mình.
Trong khoảnh khắc đó.
Đổng Thành Lập lại thấy cay sống mũi.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bỗng muốn khóc.
Anh ta mở miệng, tìm lại giọng nói sau một lúc lâu: “Cha!”
Sau khi gọi tiếng đó, anh ta không thể kiềm chế nữa, chạy nhanh tới: “Cha, cha nghe con nói, con thật sự không có ý coi thường cha!”
“Cha đừng nghĩ như thế, thật sự, những người đó, những kẻ coi thường cha chẳng là gì với con cả…”
“Trong mắt con, cha và mẹ là quan trọng nhất!”
“Cha, cha tin con đi, những lời con nói đều là thật, cha đừng bỏ con mà…”
“Ôi, đều là lỗi của tôi, đều tại tôi cả, tôi làm quá chậm, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
Tần Nặc khoát tay: “Không sao, ông đừng tự trách mình.”
Lúc nói câu này, Tần Nặc cũng thấy có chút chột dạ.
Ba đứa nhỏ đứng phía sau xe nhìn ba mình, lén cười. Ba làm chuyện "bậy bạ" cũng thấy ngại ngùng rồi.
Nhưng Đổng Tường Hòa không hề chú ý đến phản ứng của bọn trẻ, vẫn chìm trong cảm giác áy náy.
Ông cụ nhận tiền lương cao của Tần Nặc, thực lòng có chút không yên tâm, đang nghĩ cách làm sao để nói chuyện nghỉ việc.
Bỗng ông cụ nghe Tần Nặc nói: “Ông Đổng, nếu không thì thế này nhé, ông theo cháu tới cửa hàng, giúp cháu dọn dẹp vệ sinh ở đó luôn được không?”
Đổng Tường Hòa chưa nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: “Được, được thôi.”
Tần Nặc mỉm cười, mở cửa xe cho ông cụ.
Đến cửa hàng.
Đổng Tường Hòa vốn định bắt tay vào làm việc, nhưng chẳng bao lâu cửa hàng đã bị một đám phụ nữ dẫn con đến mua hàng chiếm hết chỗ.
Ba đứa nhỏ đi theo mấy cô dì, tay xách giỏ nhỏ giúp đỡ.
Tần Nặc ngồi ở quầy thu ngân.
Ông Đổng hoàn toàn không thể giúp gì, đành đứng một bên, bối rối không biết làm gì.
Tần Nặc thấy vậy, đưa cho ông một cái ghế và một cốc trà: "Ông Đổng, ông ngồi nghỉ chút đi.”
“Nhưng tôi…”
“Cậu Tần, cậu tìm chút việc cho tôi làm đi!”
“Không sao đâu, chờ bán xong rồi sẽ có việc cho ông làm.”
Đổng Tường Hòa chỉ còn cách ngồi chờ, cũng không tiện rời đi.
Đến 5 giờ chiều.
Tần Nặc nhận được tin nhắn WeChat của Đổng Thành Lập: “Ca phẫu thuật rất thành công, tuyệt vời quá anh Tần, cảm ơn anh nhiều lắm, anh là ân nhân của tôi đó!”
Tần Nặc nhìn tin nhắn, môi khẽ cong lên: “Không có gì đâu.”
Anh suy nghĩ một chút, rồi nhắn thêm một câu: “Tôi xong việc rồi, sẽ dẫn ba đứa nhỏ đến thăm các anh, ông Đổng vẫn còn giúp tôi quét dọn nên không tới.”
Khi Đổng Thành Lập đọc tin nhắn này, biểu cảm trở nên phức tạp: “Ông ấy vẫn không muốn gặp tôi à?”
Tần Nặc: “Không phải đâu, chỉ là tôi nghĩ có những chuyện cần anh tự mình nói với ông ấy, nên vẫn chưa nói.”
Đổng Thành Lập: “Được rồi, cảm ơn anh Tần.”
Nhắn xong.
Tần Nặc gọi ba đứa nhỏ lại: “Quả Quả, Khả Khả, Noãn Noãn, hôm nay chúng ta không bán hàng nữa, đóng cửa thôi.”
“Vâng ạ, ba ơi!”
Ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy tới nói với các cô chú khách hàng.
Đổng Tường Hòa cũng đứng dậy, cầm cây chổi chuẩn bị quét dọn.
Tần Nặc bước tới, cầm lấy chổi từ tay ông: “Ông Đổng, đừng quét nữa, cháu đưa ông tới một nơi.”
Đổng Tường Hòa hơi ngạc nhiên: “Đi đâu vậy?”
Tần Nặc: “Ông sẽ biết khi đến đó.”
Đổng Tường Hòa tuy ngơ ngác nhưng trong lòng lại có cảm giác lạ lùng.
Ông theo Tần Nặc lên xe.
Ba đứa nhỏ ngồi cạnh ông, nô đùa vui vẻ.
Tới cổng bệnh viện, Đổng Tường Hòa mới sững lại: “Đây là…”
Tần Nặc không nói gì, dẫn ba đứa nhỏ lên lầu.
Đổng Tường Hòa vội vàng đi theo.
Lúc này, trong đầu ông cụ đã như mớ bòng bong.
Nhưng cũng dường như ông cụ đã đoán ra điều gì sắp xảy đến.
Quả nhiên, khi đến khu điều trị, ông cụ thấy Đổng Thành Lập đang đứng ở hành lang.
Đổng Tường Hòa bỗng nhớ lại chuyện Tần Nặc từng kể về bệnh viện, hình như chính là bệnh viện này.
Nhớ tới mọi việc diễn ra hôm nay, ông cụ không dám tin, nhìn theo bóng lưng Tần Nặc.
Chẳng lẽ…
Ông cụ còn đang suy nghĩ thì đã thấy Tần Nặc quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ông Đổng, ông đợi ở đây một lát nhé?”
Đổng Tường Hòa như cái máy gật đầu, nhìn Tần Nặc đi về phía Đổng Thành Lập.
Ông cụ đứng ở góc hành lang, cách Đổng Thành Lập không xa.
Ông cụ có thể nghe rõ giọng nói của Đổng Thành Lập và Tần Nặc.
Ông cụ thấy Đổng Thành Lập bước nhanh tới, nắm chặt tay Tần Nặc: “Anh Tần, cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, bác sĩ nói, mẹ tôi nửa tháng nữa là có thể xuất viện, nghỉ ngơi thêm một tháng là có thể đi lại như bình thường!”
“Thật tốt quá, chúc mừng anh Đổng.”
Đổng Thành Lập cười lớn hai tiếng, rồi xoa đầu ba đứa nhỏ đứng bên cạnh Tần Nặc.
Sau đó, anh ta thở dài một tiếng sâu: “Chỉ tiếc là bố tôi bên đó…”
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với ông ấy. Tôi vốn muốn, nếu ông chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ đón ông bà về chăm sóc, để làm tròn chữ hiếu.”
“Vài năm nữa, tôi cũng muốn sinh cho ông bà vài đứa cháu, để ông bà vui vầy lúc tuổi già.”
Đổng Tường Hòa nghe xong thì ngẩn người.
Bên cạnh có vài đứa cháu vui đùa, cảm giác đó ông cụ cũng muốn trải nghiệm.
Chỉ là, nếu ông cụ tới, e rằng Thành Lập khó lòng giữ được uy tín mình đã gây dựng bao lâu nay, lại sợ người đời chê cười.
Ngay lúc ấy, Tần Nặc như thể cố tình, cất tiếng hỏi: “Anh Đổng, thật ra, anh có bao giờ nghĩ, có lẽ ông Đổng không phải không muốn nhận anh, mà chỉ là ông ấy nghĩ mình và bà cụ đã già, sẽ trở thành gánh nặng cho anh?”
“Anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng không dễ dàng gì, bất cứ người làm cha làm mẹ nào cũng không muốn mang đến phiền phức cho con cái đâu!”
Đổng Thành Lập đầy nghi hoặc: “Phiền phức? Phiền gì cơ?”
Tần Nặc: “Chẳng hạn như vì xuất thân nghèo khó mà bị người ta coi thường ấy…”
Nghe vậy, Đổng Thành Lập lập tức lớn tiếng: “Tôi không thèm quan tâm người khác coi thường hay không coi thường! Tôi, Đổng Thành Lập này luôn thẳng thắn, chính trực!”
“Tôi chưa từng nghĩ xuất thân nghèo khó có gì đáng xấu hổ cả!”
“Ngược lại, đó là động lực để tôi phấn đấu. Còn về cái nhìn của người khác, tôi chẳng mảy may để ý. Ai giỏi thì cứ đến đánh bại tôi, không làm được thì tôi sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ trên thương trường!”
“Điều đó chẳng hề mâu thuẫn gì với việc tôi hiếu thuận với cha mẹ cả!”
Nói xong.
Đổng Thành Lập bỗng khựng lại: “Không đúng, chẳng lẽ bố tôi thật sự nghĩ vậy sao?”
Tần Nặc mỉm cười: “Anh đã nói chuyện thẳng thắn với ông ấy bao giờ chưa?”
Đổng Thành Lập: “Chưa, mỗi lần về là tôi nổi giận đùng đùng, tôi cũng nóng tính lắm, tôi…”
“Không được, không được, tôi phải đi tìm bố tôi nói chuyện!”
Mới đi được một nửa, Đổng Thành Lập quay lại: “Không được, tôi còn phải chăm sóc mẹ!”
“Anh Tần, anh có thể giúp tôi chăm sóc mẹ không, tôi… tôi quay lại ngay!”
Đổng Thành Lập vội vàng quay đi tìm cha để giải thích.
Thế nhưng.
Đúng lúc ấy, anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Lập…”
Đổng Thành Lập bỗng khựng lại.
Anh ta quay sang, nhìn thấy Đổng Tường Hòa, thân hình hơi còng, đang âu yếm nhìn mình.
Trong khoảnh khắc đó.
Đổng Thành Lập lại thấy cay sống mũi.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bỗng muốn khóc.
Anh ta mở miệng, tìm lại giọng nói sau một lúc lâu: “Cha!”
Sau khi gọi tiếng đó, anh ta không thể kiềm chế nữa, chạy nhanh tới: “Cha, cha nghe con nói, con thật sự không có ý coi thường cha!”
“Cha đừng nghĩ như thế, thật sự, những người đó, những kẻ coi thường cha chẳng là gì với con cả…”
“Trong mắt con, cha và mẹ là quan trọng nhất!”
“Cha, cha tin con đi, những lời con nói đều là thật, cha đừng bỏ con mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.