Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chương 17: Ba Ơi, Quả Quả Có Nên Đói Bụng Không?
Nam Bắc Thập Tam
02/11/2024
Tần Nặc thực sự không biết phải làm sao.
Có vẻ như muốn thay đổi thói quen của ba nhóc con này không phải chuyện dễ dàng.
Anh nhìn qua cái bụng tròn tròn của Hạ Quả Quả: “Quả Quả đói không?”
Hạ Quả Quả lắc đầu.
Rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Quả Quả, Quả Quả~~ Quả Quả có đói không, hu hu hu~~”
Hạ Quả Quả không biết trả lời thế nào.
Cô bé đang rối rắm muốn phát điên.
Rõ ràng trong bụng no căng mà~~
Nhưng mà nhưng mà~~
Quả Quả thật sự rất muốn ăn nữa~~
Nếu nói mình không đói~~
Thì ba sẽ không cho mình ăn nữa~~
Nếu nói mình đói~~
Thì lại là nói dối mất~~
Mẹ đã từng nói, trẻ con không được nói dối mà~~
Hai giọt nước mắt lăn trên má Hạ Quả Quả.
Tần Nặc nhìn thấy mà trái tim như muốn tan chảy.
Không trách Khinh Nhan không dạy bảo được các nhóc con này.
Ngay cả anh cũng suýt chút nữa không kìm được mà lấy hết đồ ăn trong nhà ra cho nhóc đáng yêu này.
Nhưng mà.
Quả Quả hơi tròn quá, còn Noãn Noãn thì lại hơi gầy.
Là một người ba, anh không thể chiều theo ý các con được.
Vì thế.
Tần Nặc dừng lại, nghiêm túc nói: “Quả Quả, nếu không đói thì mình không ăn nữa nhé?”
“Ba sẽ hát nhiều bài hát thiếu nhi hơn cho con sau này nhé.”
“Bữa sáng mai, ba sẽ làm món mà Quả Quả thích nhất.”
Vừa nghe nhắc đến bài hát thiếu nhi.
Hạ Quả Quả lập tức quên cả đói: “Được được được, Quả Quả muốn ăn trứng.”
Bài hát thiếu nhi của ba hát là hay nhất~~
“Được rồi, ngoéo tay nhé!”
“Ngoéo tay!”
Sau khi làm xong, Tần Nặc mỉm cười hài lòng.
Anh bước vào phòng tắm, lấy ra một cái chậu lớn, đổ đầy nước.
Sau đó ra hiệu cho ba nhóc con: “Đến đây nào, rửa chân thôi!”
Ba nhóc con vừa thấy chậu nước đã bắt đầu lùi lại: “Không không, Khả Khả không muốn rửa chân đâu.”
“Quả Quả cũng không muốn!”
Hạ Noãn Noãm thậm chí còn lấy quyển sổ vẽ của mình ra để che mặt.
Tần Nặc: …
Đúng là ba đứa nhóc nghịch ngợm.
Anh chỉ còn cách dùng chiêu: “Những đứa bé không ngoan tối nay sẽ không được nghe hát đâu nhé.”
Ngay lập tức, Hạ Khả Khả chạy tới: “Ba ơi~~”
Tần Nặc lại nhìn sang Hạ Quả Quả: “Những đứa bé không ngoan mai sẽ không được ăn cơm nhé~~”
Hạ Quả Quả lập tức bỏ lại cái bánh quy, nhảy tưng tưng tới: “Ba ơi, con rửa.”
Tiếp theo là đến lượt Hạ Noãn Noãn.
Tần Nặc cười: “Noãn Noãn, hai em đều rửa rồi, không rửa là sẽ có mùi đó.”
Hạ Noãn Noãn: …
Không được không được!
Tuyệt đối không thể có mùi được!
Cô bé cũng nhanh chóng chạy lại.
Tần Nặc hài lòng.
“Được rồi, ba nhóc ngồi thành hàng, ba sẽ rửa chân cho các con, chắc chắn sẽ rất thoải mái.”
“Nhưng mà ba~~”
Hạ Khả Khả đi tới, khóe mắt rơm rớm.
“Rửa chân không thoải mái đâu.”
Tần Nặc: “Đó là người khác, ba rửa chắc chắn sẽ thoải mái. Thử xem nào.”
“Vậy thì…”
Ba nhóc con do dự một chút, cuối cùng đồng ý: “Thôi được ạ…”
Cả ba ngồi xuống, thử nhẹ chân nhưng không dám đưa chân vào chậu.
Tần Nặc ngạc nhiên: “Sao thế?”
Ba nhóc ngước lên nhìn Tần Nặc đầy ấm ức: “Ba ơi, nóng quá.”
Lúc này, Tần Nặc mới hiểu lý do ba nhóc không muốn rửa chân.
Chắc là trước đây, mọi người sợ các nhóc bị lạnh nên lần nào cũng đổ nước nóng.
Trẻ con mà gặp phải một lần thì lần sau sẽ không dám thử lại nữa.
Trẻ con lúc nào cũng cảnh giác cao độ.
Chẳng hạn như Noãn Noãn ghét ăn cơm là thế.
Tần Nặc kiên nhẫn nói: “Không nóng đâu, nhìn này, ba thử nhé.”
Nói xong.
Anh đưa tay vào nước, thử vài lần, sợ ba nhóc vẫn chưa dám.
Anh cởi giày tất, dùng vòi sen rửa chân, rồi bước đến ngồi xuống, tự mình cho chân vào chậu.
“Các con xem, không nóng chút nào.”
Ba nhóc con tròn mắt nhìn Tần Nặc, ngạc nhiên:
“Không nóng thật kìa~~”
“Quả Quả, đến đây nào.”
“Noãn Noãn, con cũng đến luôn nhé~~”
Hạ Khả Khả là người đầu tiên, đặt đôi bàn chân nhỏ xíu vào.
Cô bé còn cố tình đặt chân lên chân của Tần Nặc, rồi ngẩng đầu lên cười ngố với anh.
Hạ Quả Quả thấy vậy, cũng vui vẻ đặt chân vào, đặt lên chân còn lại của Tần Nặc.
Hạ Noãn Noãn băn khoăn nhìn một lúc.
Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của ba người, cô bé cũng từ từ đưa chân nhỏ vào.
Nhưng cô bé không đặt lên chân Tần Nặc mà cố tình đặt ở bên cạnh.
Hành động nhỏ này bị Tần Nặc nhìn thấy.
Anh cảm thấy lòng mình thắt lại, rồi anh cố tình đưa chân ra chạm nhẹ vào chân của Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, như thể muốn từ chối.
Nhưng Tần Nặc đã lên tiếng trước: “Lại đây nào, Noãn Noãn.”
Hạ Noãn Noãn há miệng, nhưng chẳng nói được gì.
Là ba mà~~
Thế thì chắc không sao đâu nhỉ~
Nghĩ vậy, cô bé thử nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng đặt lên chân của Tần Nặc.
Sau khi hoàn thành động tác đó.
Cô bé ngẩng lên nhìn Tần Nặc và hai em, cười tươi.
Tần Nặc: “Được rồi, ba bắt đầu rửa chân cho các con nhé, không được nghịch ngợm!”
Nói xong, anh cúi người, bắt đầu rửa chân cho ba nhóc.
Kỹ năng mà hệ thống tặng khiến việc rửa chân của anh có thêm chút kỹ thuật mát xa.
Rất dễ chịu!
Ba nhóc vừa rửa chân vừa cười khanh khách:
“Ba ơi, ba ơi nhột quá~~”
“Haha, ba ơi, dừng lại, dừng lại đi~~”
Tần Nặc hứng thú, vui vẻ chơi đùa với các con.
Hạ Khinh Nhan bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Hôm nay dì Trương xin nghỉ phép, cô đang làm việc nửa chừng, chợt nhớ đến các con chưa ngủ.
Thế là cô định ra ngoài tắm cho các con.
Không ngờ Tần Nặc đã giúp các con tắm rồi.
Hơn nữa, anh còn chơi đùa với các con vui vẻ như thế.
Hạ Khinh Nhan đột nhiên cảm thấy, cảm giác này thật không tệ chút nào.
Sau khi đứng nhìn một lúc, cô quay lại phòng làm việc.
Rửa chân cho các nhóc xong, Tần Nặc lấy khăn lau, lần lượt lau chân cho từng nhóc.
Anh thay cho các nhóc đôi dép giống hệt nhau.
Rồi để các nhóc xếp hàng, tay đặt lên vai nhau, đi vào phòng ngủ.
Ba nhóc đi lắc lư như ba chú vịt con, rất đáng yêu.
Tần Nặc cảm thấy mình bắt đầu thích cuộc sống như thế này.
***
Sáng hôm sau.
Tần Nặc dậy sớm làm bữa sáng, cho vào hộp giữ nhiệt mà anh mua về hôm qua, rồi đưa cho Hạ Khinh Nhan.
Hạ Khinh Nhan sững người trong giây lát, rồi cũng nhận lấy hộp cơm: “Cảm ơn.”
Tần Nặc cười: “Không cần cảm ơn, gọi một tiếng chồng yêu là được rồi.”
Có vẻ như muốn thay đổi thói quen của ba nhóc con này không phải chuyện dễ dàng.
Anh nhìn qua cái bụng tròn tròn của Hạ Quả Quả: “Quả Quả đói không?”
Hạ Quả Quả lắc đầu.
Rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Quả Quả, Quả Quả~~ Quả Quả có đói không, hu hu hu~~”
Hạ Quả Quả không biết trả lời thế nào.
Cô bé đang rối rắm muốn phát điên.
Rõ ràng trong bụng no căng mà~~
Nhưng mà nhưng mà~~
Quả Quả thật sự rất muốn ăn nữa~~
Nếu nói mình không đói~~
Thì ba sẽ không cho mình ăn nữa~~
Nếu nói mình đói~~
Thì lại là nói dối mất~~
Mẹ đã từng nói, trẻ con không được nói dối mà~~
Hai giọt nước mắt lăn trên má Hạ Quả Quả.
Tần Nặc nhìn thấy mà trái tim như muốn tan chảy.
Không trách Khinh Nhan không dạy bảo được các nhóc con này.
Ngay cả anh cũng suýt chút nữa không kìm được mà lấy hết đồ ăn trong nhà ra cho nhóc đáng yêu này.
Nhưng mà.
Quả Quả hơi tròn quá, còn Noãn Noãn thì lại hơi gầy.
Là một người ba, anh không thể chiều theo ý các con được.
Vì thế.
Tần Nặc dừng lại, nghiêm túc nói: “Quả Quả, nếu không đói thì mình không ăn nữa nhé?”
“Ba sẽ hát nhiều bài hát thiếu nhi hơn cho con sau này nhé.”
“Bữa sáng mai, ba sẽ làm món mà Quả Quả thích nhất.”
Vừa nghe nhắc đến bài hát thiếu nhi.
Hạ Quả Quả lập tức quên cả đói: “Được được được, Quả Quả muốn ăn trứng.”
Bài hát thiếu nhi của ba hát là hay nhất~~
“Được rồi, ngoéo tay nhé!”
“Ngoéo tay!”
Sau khi làm xong, Tần Nặc mỉm cười hài lòng.
Anh bước vào phòng tắm, lấy ra một cái chậu lớn, đổ đầy nước.
Sau đó ra hiệu cho ba nhóc con: “Đến đây nào, rửa chân thôi!”
Ba nhóc con vừa thấy chậu nước đã bắt đầu lùi lại: “Không không, Khả Khả không muốn rửa chân đâu.”
“Quả Quả cũng không muốn!”
Hạ Noãn Noãm thậm chí còn lấy quyển sổ vẽ của mình ra để che mặt.
Tần Nặc: …
Đúng là ba đứa nhóc nghịch ngợm.
Anh chỉ còn cách dùng chiêu: “Những đứa bé không ngoan tối nay sẽ không được nghe hát đâu nhé.”
Ngay lập tức, Hạ Khả Khả chạy tới: “Ba ơi~~”
Tần Nặc lại nhìn sang Hạ Quả Quả: “Những đứa bé không ngoan mai sẽ không được ăn cơm nhé~~”
Hạ Quả Quả lập tức bỏ lại cái bánh quy, nhảy tưng tưng tới: “Ba ơi, con rửa.”
Tiếp theo là đến lượt Hạ Noãn Noãn.
Tần Nặc cười: “Noãn Noãn, hai em đều rửa rồi, không rửa là sẽ có mùi đó.”
Hạ Noãn Noãn: …
Không được không được!
Tuyệt đối không thể có mùi được!
Cô bé cũng nhanh chóng chạy lại.
Tần Nặc hài lòng.
“Được rồi, ba nhóc ngồi thành hàng, ba sẽ rửa chân cho các con, chắc chắn sẽ rất thoải mái.”
“Nhưng mà ba~~”
Hạ Khả Khả đi tới, khóe mắt rơm rớm.
“Rửa chân không thoải mái đâu.”
Tần Nặc: “Đó là người khác, ba rửa chắc chắn sẽ thoải mái. Thử xem nào.”
“Vậy thì…”
Ba nhóc con do dự một chút, cuối cùng đồng ý: “Thôi được ạ…”
Cả ba ngồi xuống, thử nhẹ chân nhưng không dám đưa chân vào chậu.
Tần Nặc ngạc nhiên: “Sao thế?”
Ba nhóc ngước lên nhìn Tần Nặc đầy ấm ức: “Ba ơi, nóng quá.”
Lúc này, Tần Nặc mới hiểu lý do ba nhóc không muốn rửa chân.
Chắc là trước đây, mọi người sợ các nhóc bị lạnh nên lần nào cũng đổ nước nóng.
Trẻ con mà gặp phải một lần thì lần sau sẽ không dám thử lại nữa.
Trẻ con lúc nào cũng cảnh giác cao độ.
Chẳng hạn như Noãn Noãn ghét ăn cơm là thế.
Tần Nặc kiên nhẫn nói: “Không nóng đâu, nhìn này, ba thử nhé.”
Nói xong.
Anh đưa tay vào nước, thử vài lần, sợ ba nhóc vẫn chưa dám.
Anh cởi giày tất, dùng vòi sen rửa chân, rồi bước đến ngồi xuống, tự mình cho chân vào chậu.
“Các con xem, không nóng chút nào.”
Ba nhóc con tròn mắt nhìn Tần Nặc, ngạc nhiên:
“Không nóng thật kìa~~”
“Quả Quả, đến đây nào.”
“Noãn Noãn, con cũng đến luôn nhé~~”
Hạ Khả Khả là người đầu tiên, đặt đôi bàn chân nhỏ xíu vào.
Cô bé còn cố tình đặt chân lên chân của Tần Nặc, rồi ngẩng đầu lên cười ngố với anh.
Hạ Quả Quả thấy vậy, cũng vui vẻ đặt chân vào, đặt lên chân còn lại của Tần Nặc.
Hạ Noãn Noãn băn khoăn nhìn một lúc.
Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của ba người, cô bé cũng từ từ đưa chân nhỏ vào.
Nhưng cô bé không đặt lên chân Tần Nặc mà cố tình đặt ở bên cạnh.
Hành động nhỏ này bị Tần Nặc nhìn thấy.
Anh cảm thấy lòng mình thắt lại, rồi anh cố tình đưa chân ra chạm nhẹ vào chân của Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, như thể muốn từ chối.
Nhưng Tần Nặc đã lên tiếng trước: “Lại đây nào, Noãn Noãn.”
Hạ Noãn Noãn há miệng, nhưng chẳng nói được gì.
Là ba mà~~
Thế thì chắc không sao đâu nhỉ~
Nghĩ vậy, cô bé thử nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng đặt lên chân của Tần Nặc.
Sau khi hoàn thành động tác đó.
Cô bé ngẩng lên nhìn Tần Nặc và hai em, cười tươi.
Tần Nặc: “Được rồi, ba bắt đầu rửa chân cho các con nhé, không được nghịch ngợm!”
Nói xong, anh cúi người, bắt đầu rửa chân cho ba nhóc.
Kỹ năng mà hệ thống tặng khiến việc rửa chân của anh có thêm chút kỹ thuật mát xa.
Rất dễ chịu!
Ba nhóc vừa rửa chân vừa cười khanh khách:
“Ba ơi, ba ơi nhột quá~~”
“Haha, ba ơi, dừng lại, dừng lại đi~~”
Tần Nặc hứng thú, vui vẻ chơi đùa với các con.
Hạ Khinh Nhan bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Hôm nay dì Trương xin nghỉ phép, cô đang làm việc nửa chừng, chợt nhớ đến các con chưa ngủ.
Thế là cô định ra ngoài tắm cho các con.
Không ngờ Tần Nặc đã giúp các con tắm rồi.
Hơn nữa, anh còn chơi đùa với các con vui vẻ như thế.
Hạ Khinh Nhan đột nhiên cảm thấy, cảm giác này thật không tệ chút nào.
Sau khi đứng nhìn một lúc, cô quay lại phòng làm việc.
Rửa chân cho các nhóc xong, Tần Nặc lấy khăn lau, lần lượt lau chân cho từng nhóc.
Anh thay cho các nhóc đôi dép giống hệt nhau.
Rồi để các nhóc xếp hàng, tay đặt lên vai nhau, đi vào phòng ngủ.
Ba nhóc đi lắc lư như ba chú vịt con, rất đáng yêu.
Tần Nặc cảm thấy mình bắt đầu thích cuộc sống như thế này.
***
Sáng hôm sau.
Tần Nặc dậy sớm làm bữa sáng, cho vào hộp giữ nhiệt mà anh mua về hôm qua, rồi đưa cho Hạ Khinh Nhan.
Hạ Khinh Nhan sững người trong giây lát, rồi cũng nhận lấy hộp cơm: “Cảm ơn.”
Tần Nặc cười: “Không cần cảm ơn, gọi một tiếng chồng yêu là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.