Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chương 30: Cô Nàng Khinh Nhan Này, Thật Là Dễ Thương Kiểu Khó Ưa
Nam Bắc Thập Tam
03/11/2024
“Bọn họ miệng mồm nhanh quá! Tôi không phải làm vì anh đâu, tôi sợ các bảo bối của mình bị đen da thôi mà!”
Tần Nặc nhìn thấy dòng tin nhắn này, không nhịn được cười.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, anh cũng có thể hình dung ra dáng vẻ ngạo kiều của Hạ Khinh Nhan.
Gì mà vì các bé cưng chứ, rõ ràng là nghe thấy mình nói muốn thuê cửa hàng, nên đi trước thuê giúp mình!
Có lẽ cảm thấy những lời mình nói chưa đủ sức thuyết phục, Tần Nặc lại nhận được tin nhắn thứ hai từ cô: “Hoặc anh cứ coi như tiền trả công là được!”
“Ha ha!”
Tần Nặc bật cười lớn.
Cô nàng Khinh Nhan này, thật là đáng yêu kiểu khó ưa.
Trong lòng anh, Hạ Quả Quả đang cố gắng vặn vẹo thân hình mũm mĩm của mình, nhìn chăm chú vào "ba ba!"
Chuyện gì thế này?
Ba ba có phải đã quên mình rồi không?
Mình có còn được ngồi xe xe nữa không?
Hạ Quả Quả tủi thân đến nỗi nước mắt gần như rơi xuống.
Muốn gọi ba ba, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ba ba cười vui đến vậy, cô bé lại không nỡ. Đành tự mình chịu đựng.
Cảm thấy mình sắp bị rớt xuống, cô bé phải cố giữ chặt lấy cánh tay của Tần Nặc.
Cuối cùng, là Hạ Khả Khả không thể chịu nổi mà kêu lên: “Ba ba, Quả Quả sắp rơi xuống đất rồi kìa!”
Lúc này, Tần Nặc mới giật mình tỉnh ngộ.
Anh vội vàng cất điện thoại đi: “Ôi chao, ba quên mất con rồi!”
“Nào nào, lên xe nào!”
Hạ Quả Quả lén nhìn ba ba một cái.
Vừa nãy ba ba thật sự đã quên cô bé rồi sao? Đáng thương quá đi mà.
Quả Quả đáng thương nhất trên đời này, hu hu~~
Nhưng may mà ngày hôm qua giúp ba mẹ, cô bé đã nhận được một cây kẹo mút, nhờ thế mà cô bé vui hơn một chút.
Hôm nay, Tần Nặc bán được hai trăm chai mặt nạ, kiếm lời hai vạn đồng.
Cộng thêm hai vạn tiền lời trước đó và số tiền còn lại sau khi trừ chi phí, hiện trong tay anh có sáu vạn đồng.
Tần Nặc mở một tài khoản ngân hàng mới, chuyển số tiền một vạn do Hạ Khinh Nhan gửi vào. Số tiền này, anh dự định tạm thời không đụng đến.
Số còn lại là năm vạn, ngoài vài trăm đồng đã tiêu ngày hôm qua, gần như chưa đụng đến.
Anh bắt đầu suy nghĩ việc gửi ít tiền cho Tần Nghĩa Thịnh. Cũng nên tranh thủ thời gian đi thăm ông nội Tần, chắc ông vẫn đang lo chuyện của chắt gái mình.
Buổi chiều, Tần Nặc trở về nhà, định bàn với Khinh Nhan về chuyện này.
Không ngờ vừa bước vào, đã thấy một bộ vest và cà vạt để trên sofa.
Hạ Khinh Nhan chỉ vào bộ đồ, nói: “Mặc thử xem, không vừa thì có thể sửa.”
Tần Nặc ngẩn người. “Cho anh sao?”
“Mai là buổi tiệc rượu, đừng làm mất mặt tôi!”
Hóa ra là vì chuyện này, Tần Nặc vốn còn định sáng mai đi mua một bộ vest cho ra dáng.
Khinh Nhan kiếp này vẫn chu đáo như kiếp trước, mọi thứ đều chuẩn bị chu toàn.
Tần Nặc cầm bộ vest lên, vừa nhìn là biết ngay bộ đồ này giá trị không hề nhỏ. Ít nhất trong hai đời, anh chưa từng thấy bộ đồ nào chất lượng như thế.
“Khinh Nhan, bộ đồ này chắc đắt lắm nhỉ? Sau này...”
“Không sao, anh cứ mặc đi, không cần tiết kiệm cho tôi.”
Dù sao hôm qua nhận được món quà bất ngờ, là thứ không tiền nào mua được.
Tần Nặc mỉm cười: “Thêm một thời gian nữa thôi, sau này ang sẽ mua cho em!”
Hạ Khinh Nhan cúi đầu, không nói gì, nhưng trong lòng có chút rung động.
Dường như cô cũng bắt đầu mong chờ rồi.
Ba bé con quây quanh cô, líu lo kể lại những trải nghiệm của hôm nay.
Chẳng mấy chốc, Tần Nặc đã thay đồ xong và bước xuống lầu.
Hạ Khả Khả là người đầu tiên nhìn thấy anh, vui vẻ reo lên: “Ba ba đẹp trai quá~~”
Câu này vừa dứt, Hạ Noãn Noãn và Hạ Quả Quả cũng quay lại nhìn.
“Wow, ba ba còn đẹp trai hơn cả các ngôi sao trên TV!”
“Đúng đúng!”
Hạ Noãn Noãn gật đầu liên tục.
Hạ Khinh Nhan cũng ngước lên nhìn, trong khoảnh khắc thấy Tần Nặc, cô sững sờ.
Dù đã gặp Tần Nặc rất nhiều lần, thậm chí sống chung dưới một mái nhà mấy hôm, cô biết anh rất đẹp trai, nhưng không ngờ lại đẹp trai đến mức này!
Bộ vest được thiết kế riêng, hoàn hảo tôn lên dáng người cao ráo của anh, hoàn toàn không còn nét ngổ ngáo thường ngày.
Nhìn từ xa, nụ cười của anh ấm áp, dễ chịu.
Hạ Khinh Nhan ngây ngốc nhìn anh.
Tần Nặc đã đi xuống đến bên cạnh cô, mà cô vẫn không nhận ra.
Anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Này, đồ ngốc!”
Hành động này khiến anh ngẩn người.
Anh còn nhớ kiếp trước, lúc hai người đi công viên chơi, anh cứ mãi nhìn ngắm các cô gái xinh đẹp.
Cô cũng bắt đầu nhìn ngắm các chàng trai đẹp!
Hai người vừa nhìn vừa bình phẩm.
Mỗi lần gặp người đẹp, Khinh Nhan lại chăm chú nhìn, ánh mắt ngẩn ngơ.
Khi ấy, anh thường vẫy tay trước mặt cô, bất đắc dĩ bảo: “Này, đồ ngốc!”
Không ngờ, kiếp này, người khiến cô ngẩn ngơ lại chính là anh.
Nghĩ lại, có lẽ lúc đó cô chỉ đang giận vì anh nhìn người khác mà thôi.
Hạ Khinh Nhan giật mình, cúi đầu nói nhỏ: “Ai ngốc chứ?”
Vừa dứt lời, Hạ Khả Khả đã vui vẻ la lên: “Mẹ ơi, tai mẹ đỏ rồi kìa!”
“Ba ba bảo, khi tai mẹ đỏ là mẹ đang xấu hổ đó~~”
“Mẹ lại xấu hổ nữa rồi hihi~~”
Hạ Khinh Nhan: …
Cô liếc nhìn Tần Nặc, người gì đâu mà cái gì cũng kể hết ra thế?
Tần Nặc bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, ôm lấy Hạ Khả Khả nghịch ngợm: “Khả Khả, đừng làm ồn nữa.”
“Mẹ xấu hổ thì không được nói lung tung đâu!”
Hạ Khả Khả tròn mắt nhìn anh: “Sao vậy, ba ba?”
Tần Nặc: “Vì con nói ra mẹ sẽ càng xấu hổ hơn đó~~”
Hạ Khả Khả suy nghĩ một chút, gật đầu như hiểu chuyện: “Vậy để mẹ xấu hổ trong lòng thôi nha~~”
Hạ Quả Quả reo lên: “Đúng đúng, để mẹ xấu hổ một mình nhé~~”
Hạ Noãn Noãn: “Ừ, ừ!”
Hạ Khinh Nhan: …
Sao có cảm giác gì đó sai sai nhỉ?
---
Thứ hai, Tần Nặc đi kiểm tra cửa hàng đã thuê, sau khi sắp xếp một số chi tiết, anh quay về để cùng Hạ Khinh Nhan chuẩn bị cho buổi tiệc tối.
Thời gian tổ chức buổi tiệc là năm giờ chiều.
Lúc này, hầu hết các tiểu thư quyền quý ở Giang Ninh đều đã chuẩn bị lên đường.
Hạ Khinh Nhan cũng không ngoại lệ. Cô thay một bộ đồ công sở, bước xuống lầu gọi Tần Nặc.
Ba đứa trẻ sẽ được giao cho dì Trương chăm sóc trong lúc này.
Tần Nặc nhìn thấy Hạ Khinh Nhan, hơi ngạc nhiên một chút.
“Khinh Nhan, em không định thay đồ à?”
Hạ Khinh Nhan giật mình: “Thay đồ gì cơ?”
Tần Nặc: “Thay một chiếc váy đi, hôm nay là buổi tiệc thượng lưu chứ không phải đi làm!”
Hạ Khinh Nhan cúi xuống nhìn bộ đồ công sở của mình, lắc đầu: “Không thay đâu, cứ vậy thôi! Tôi không thích mặc váy.”
Tần Nặc nhướn mày. Không thích mặc váy sao?
Anh nhớ rõ, kiếp trước cô gái cá tính như Khinh Nhan, dù ngày ngày ăn mặc như con trai, nhưng tủ quần áo của cô lúc nào cũng có đủ loại váy xinh đẹp.
Cô rõ ràng rất thích váy, nhưng vì bất tiện khi mặc, và cũng vì ngại ngùng nên không bao giờ dám mặc.
Hồi đó, khi Tần Nặc phát hiện ra bí mật này, còn ngây thơ trêu chọc cô: “Cậu bạn tốt à, cậu mà cũng cất giấu nhiều váy thế này sao?”
Khi ấy, Hạ Khinh Nhan vội vàng đóng tủ quần áo lại, tức tối nhìn anh: “Liên quan gì đến cậu, cút đi!”
Tần Nặc cười phá lên: “Đừng bảo với tôi là cậu thích ai đó rồi nhé?”
Hạ Khinh Nhan đỏ bừng mặt: “Cậu đi đi, biến ngay cho tôi!”
Tần Nặc cười ranh mãnh, trêu thêm một câu: “Để tôi đoán xem, người đó là ai nhỉ?”
Ngày ấy, anh bị Hạ Khinh Nhan đẩy ra khỏi phòng.
Mãi về sau anh mới biết, tất cả sở thích của cô, đều xoay quanh anh.
Tần Nặc nhìn Khinh Nhan của hiện tại, mỉm cười.
Anh bất giác muốn thấy cô mặc váy...
Tần Nặc nhìn thấy dòng tin nhắn này, không nhịn được cười.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, anh cũng có thể hình dung ra dáng vẻ ngạo kiều của Hạ Khinh Nhan.
Gì mà vì các bé cưng chứ, rõ ràng là nghe thấy mình nói muốn thuê cửa hàng, nên đi trước thuê giúp mình!
Có lẽ cảm thấy những lời mình nói chưa đủ sức thuyết phục, Tần Nặc lại nhận được tin nhắn thứ hai từ cô: “Hoặc anh cứ coi như tiền trả công là được!”
“Ha ha!”
Tần Nặc bật cười lớn.
Cô nàng Khinh Nhan này, thật là đáng yêu kiểu khó ưa.
Trong lòng anh, Hạ Quả Quả đang cố gắng vặn vẹo thân hình mũm mĩm của mình, nhìn chăm chú vào "ba ba!"
Chuyện gì thế này?
Ba ba có phải đã quên mình rồi không?
Mình có còn được ngồi xe xe nữa không?
Hạ Quả Quả tủi thân đến nỗi nước mắt gần như rơi xuống.
Muốn gọi ba ba, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ba ba cười vui đến vậy, cô bé lại không nỡ. Đành tự mình chịu đựng.
Cảm thấy mình sắp bị rớt xuống, cô bé phải cố giữ chặt lấy cánh tay của Tần Nặc.
Cuối cùng, là Hạ Khả Khả không thể chịu nổi mà kêu lên: “Ba ba, Quả Quả sắp rơi xuống đất rồi kìa!”
Lúc này, Tần Nặc mới giật mình tỉnh ngộ.
Anh vội vàng cất điện thoại đi: “Ôi chao, ba quên mất con rồi!”
“Nào nào, lên xe nào!”
Hạ Quả Quả lén nhìn ba ba một cái.
Vừa nãy ba ba thật sự đã quên cô bé rồi sao? Đáng thương quá đi mà.
Quả Quả đáng thương nhất trên đời này, hu hu~~
Nhưng may mà ngày hôm qua giúp ba mẹ, cô bé đã nhận được một cây kẹo mút, nhờ thế mà cô bé vui hơn một chút.
Hôm nay, Tần Nặc bán được hai trăm chai mặt nạ, kiếm lời hai vạn đồng.
Cộng thêm hai vạn tiền lời trước đó và số tiền còn lại sau khi trừ chi phí, hiện trong tay anh có sáu vạn đồng.
Tần Nặc mở một tài khoản ngân hàng mới, chuyển số tiền một vạn do Hạ Khinh Nhan gửi vào. Số tiền này, anh dự định tạm thời không đụng đến.
Số còn lại là năm vạn, ngoài vài trăm đồng đã tiêu ngày hôm qua, gần như chưa đụng đến.
Anh bắt đầu suy nghĩ việc gửi ít tiền cho Tần Nghĩa Thịnh. Cũng nên tranh thủ thời gian đi thăm ông nội Tần, chắc ông vẫn đang lo chuyện của chắt gái mình.
Buổi chiều, Tần Nặc trở về nhà, định bàn với Khinh Nhan về chuyện này.
Không ngờ vừa bước vào, đã thấy một bộ vest và cà vạt để trên sofa.
Hạ Khinh Nhan chỉ vào bộ đồ, nói: “Mặc thử xem, không vừa thì có thể sửa.”
Tần Nặc ngẩn người. “Cho anh sao?”
“Mai là buổi tiệc rượu, đừng làm mất mặt tôi!”
Hóa ra là vì chuyện này, Tần Nặc vốn còn định sáng mai đi mua một bộ vest cho ra dáng.
Khinh Nhan kiếp này vẫn chu đáo như kiếp trước, mọi thứ đều chuẩn bị chu toàn.
Tần Nặc cầm bộ vest lên, vừa nhìn là biết ngay bộ đồ này giá trị không hề nhỏ. Ít nhất trong hai đời, anh chưa từng thấy bộ đồ nào chất lượng như thế.
“Khinh Nhan, bộ đồ này chắc đắt lắm nhỉ? Sau này...”
“Không sao, anh cứ mặc đi, không cần tiết kiệm cho tôi.”
Dù sao hôm qua nhận được món quà bất ngờ, là thứ không tiền nào mua được.
Tần Nặc mỉm cười: “Thêm một thời gian nữa thôi, sau này ang sẽ mua cho em!”
Hạ Khinh Nhan cúi đầu, không nói gì, nhưng trong lòng có chút rung động.
Dường như cô cũng bắt đầu mong chờ rồi.
Ba bé con quây quanh cô, líu lo kể lại những trải nghiệm của hôm nay.
Chẳng mấy chốc, Tần Nặc đã thay đồ xong và bước xuống lầu.
Hạ Khả Khả là người đầu tiên nhìn thấy anh, vui vẻ reo lên: “Ba ba đẹp trai quá~~”
Câu này vừa dứt, Hạ Noãn Noãn và Hạ Quả Quả cũng quay lại nhìn.
“Wow, ba ba còn đẹp trai hơn cả các ngôi sao trên TV!”
“Đúng đúng!”
Hạ Noãn Noãn gật đầu liên tục.
Hạ Khinh Nhan cũng ngước lên nhìn, trong khoảnh khắc thấy Tần Nặc, cô sững sờ.
Dù đã gặp Tần Nặc rất nhiều lần, thậm chí sống chung dưới một mái nhà mấy hôm, cô biết anh rất đẹp trai, nhưng không ngờ lại đẹp trai đến mức này!
Bộ vest được thiết kế riêng, hoàn hảo tôn lên dáng người cao ráo của anh, hoàn toàn không còn nét ngổ ngáo thường ngày.
Nhìn từ xa, nụ cười của anh ấm áp, dễ chịu.
Hạ Khinh Nhan ngây ngốc nhìn anh.
Tần Nặc đã đi xuống đến bên cạnh cô, mà cô vẫn không nhận ra.
Anh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Này, đồ ngốc!”
Hành động này khiến anh ngẩn người.
Anh còn nhớ kiếp trước, lúc hai người đi công viên chơi, anh cứ mãi nhìn ngắm các cô gái xinh đẹp.
Cô cũng bắt đầu nhìn ngắm các chàng trai đẹp!
Hai người vừa nhìn vừa bình phẩm.
Mỗi lần gặp người đẹp, Khinh Nhan lại chăm chú nhìn, ánh mắt ngẩn ngơ.
Khi ấy, anh thường vẫy tay trước mặt cô, bất đắc dĩ bảo: “Này, đồ ngốc!”
Không ngờ, kiếp này, người khiến cô ngẩn ngơ lại chính là anh.
Nghĩ lại, có lẽ lúc đó cô chỉ đang giận vì anh nhìn người khác mà thôi.
Hạ Khinh Nhan giật mình, cúi đầu nói nhỏ: “Ai ngốc chứ?”
Vừa dứt lời, Hạ Khả Khả đã vui vẻ la lên: “Mẹ ơi, tai mẹ đỏ rồi kìa!”
“Ba ba bảo, khi tai mẹ đỏ là mẹ đang xấu hổ đó~~”
“Mẹ lại xấu hổ nữa rồi hihi~~”
Hạ Khinh Nhan: …
Cô liếc nhìn Tần Nặc, người gì đâu mà cái gì cũng kể hết ra thế?
Tần Nặc bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Khinh Nhan, ôm lấy Hạ Khả Khả nghịch ngợm: “Khả Khả, đừng làm ồn nữa.”
“Mẹ xấu hổ thì không được nói lung tung đâu!”
Hạ Khả Khả tròn mắt nhìn anh: “Sao vậy, ba ba?”
Tần Nặc: “Vì con nói ra mẹ sẽ càng xấu hổ hơn đó~~”
Hạ Khả Khả suy nghĩ một chút, gật đầu như hiểu chuyện: “Vậy để mẹ xấu hổ trong lòng thôi nha~~”
Hạ Quả Quả reo lên: “Đúng đúng, để mẹ xấu hổ một mình nhé~~”
Hạ Noãn Noãn: “Ừ, ừ!”
Hạ Khinh Nhan: …
Sao có cảm giác gì đó sai sai nhỉ?
---
Thứ hai, Tần Nặc đi kiểm tra cửa hàng đã thuê, sau khi sắp xếp một số chi tiết, anh quay về để cùng Hạ Khinh Nhan chuẩn bị cho buổi tiệc tối.
Thời gian tổ chức buổi tiệc là năm giờ chiều.
Lúc này, hầu hết các tiểu thư quyền quý ở Giang Ninh đều đã chuẩn bị lên đường.
Hạ Khinh Nhan cũng không ngoại lệ. Cô thay một bộ đồ công sở, bước xuống lầu gọi Tần Nặc.
Ba đứa trẻ sẽ được giao cho dì Trương chăm sóc trong lúc này.
Tần Nặc nhìn thấy Hạ Khinh Nhan, hơi ngạc nhiên một chút.
“Khinh Nhan, em không định thay đồ à?”
Hạ Khinh Nhan giật mình: “Thay đồ gì cơ?”
Tần Nặc: “Thay một chiếc váy đi, hôm nay là buổi tiệc thượng lưu chứ không phải đi làm!”
Hạ Khinh Nhan cúi xuống nhìn bộ đồ công sở của mình, lắc đầu: “Không thay đâu, cứ vậy thôi! Tôi không thích mặc váy.”
Tần Nặc nhướn mày. Không thích mặc váy sao?
Anh nhớ rõ, kiếp trước cô gái cá tính như Khinh Nhan, dù ngày ngày ăn mặc như con trai, nhưng tủ quần áo của cô lúc nào cũng có đủ loại váy xinh đẹp.
Cô rõ ràng rất thích váy, nhưng vì bất tiện khi mặc, và cũng vì ngại ngùng nên không bao giờ dám mặc.
Hồi đó, khi Tần Nặc phát hiện ra bí mật này, còn ngây thơ trêu chọc cô: “Cậu bạn tốt à, cậu mà cũng cất giấu nhiều váy thế này sao?”
Khi ấy, Hạ Khinh Nhan vội vàng đóng tủ quần áo lại, tức tối nhìn anh: “Liên quan gì đến cậu, cút đi!”
Tần Nặc cười phá lên: “Đừng bảo với tôi là cậu thích ai đó rồi nhé?”
Hạ Khinh Nhan đỏ bừng mặt: “Cậu đi đi, biến ngay cho tôi!”
Tần Nặc cười ranh mãnh, trêu thêm một câu: “Để tôi đoán xem, người đó là ai nhỉ?”
Ngày ấy, anh bị Hạ Khinh Nhan đẩy ra khỏi phòng.
Mãi về sau anh mới biết, tất cả sở thích của cô, đều xoay quanh anh.
Tần Nặc nhìn Khinh Nhan của hiện tại, mỉm cười.
Anh bất giác muốn thấy cô mặc váy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.