Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chương 33: Đương Nhiên Rồi, Đó Là Anh Tần Của Tôi!
Nam Bắc Thập Tam
03/11/2024
Đổng Thành Lập thấy phản ứng của mọi người thì đầy tự hào: “Đúng rồi đấy, đó là anh Tần của tôi mà!”
“Hạ tổng là chị dâu tương lai của tôi, mọi người đang nghĩ gì vậy?”
“Tránh ra, tránh ra nào!”
Mọi người: ???
Câu nói đã rõ ràng như thế, đám đông chỉ biết lùi ra để nhường đường.
Thẩm Duyệt tròn mắt ngơ ngác.
Hóa ra bạn trai của Hạ tổng không phải người bình thường, ngay cả Đổng tổng cũng là đàn em của anh.
Không lạ gì khi Hạ tổng nhanh chóng bị thu phục như vậy.
Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ:
“Hóa ra người đàn ông đứng cạnh Hạ tổng là anh em của Đổng tổng!”
“Chúng ta lo lắng vô ích rồi haha, nào nào, bắt đầu ship cặp đôi này thôi.”
Chẳng mấy chốc, mọi người đều cười vui vẻ nhìn họ.
Dù sao ai mà chẳng thích ngắm cặp đôi trai xinh gái đẹp như thế này.
Buổi tiệc vừa bắt đầu, là lúc mọi người cùng nhau chào hỏi và tâng bốc lẫn nhau.
Vì Hạ Khinh Nhan vốn không thích những buổi tiệc kiểu này, mỗi lần đến tham gia cô cũng chỉ có mặt qua loa rồi rời đi.
Nhờ thế mà cô và Tần Nặc có chút không gian riêng tư.
Đổng Thành Lập sau khi chào hỏi họ xong thì tự thấy mình ở đây thật thừa thãi, liền kiếm chỗ ngồi uống rượu.
Anh ta vừa uống vừa không quên khoe khoang:
“Anh Tần của tôi là người rất tài giỏi, sau này gặp anh ấy mọi người phải tôn trọng một chút, nghe chưa?”
“Nếu không, không chỉ tôi, mà ngay cả Hạ tổng cũng sẽ không tha cho các người đâu.”
Vài người nghe thấy thế liền dấy lên lòng hiếu kỳ:
“Hai người họ thân thiết đến vậy sao? Tôi nhớ Hạ tổng không hề để ý đến bất kỳ người đàn ông nào mà?”
“Là vì cô ấy chưa gặp được anh Tần của tôi thôi. Đám đàn ông tầm thường kia thì làm sao sánh được! Bây giờ có anh Tần của tôi rồi, Hạ tổng đương nhiên biến thành cô vợ nhỏ thôi.”
Cô “vợ nhỏ” Hạ Khinh Nhan: …
Người này đang nói mấy lời vớ vẩn gì thế không biết!
Cô liếc nhìn về phía Đổng Thành Lập, ý định ra hiệu cho anh ta dừng lại.
Nhưng Đổng Thành Lập dường như hoàn toàn không nhận ra tín hiệu của cô, ngược lại còn tưởng cô đang khen ngợi mình.
Thế là…
Đổng Thành Lập càng hăng hái hơn: “Mọi người không biết chứ, hễ có anh Tần ở bên, Hạ tổng liền trở nên dịu dàng hẳn.”
Hạ Khinh Nhan vốn bị cho là “dịu dàng” giờ đang ngồi nghe: …
Đổng Thành Lập tiếp tục: “Nếu không phải là món anh Tần gắp, Hạ tổng sẽ chẳng chịu ăn đâu!”
Hạ Khinh Nhan bị coi là “không chịu ăn”: …
Thôi thôi, không nghe nổi nữa.
Nghe thêm chút nữa cô sẽ không nhịn được mà đấm Đổng Thành Lập mất.
Cô đứng dậy đi về phía góc khuất.
Tần Nặc từ nãy ngồi cạnh, nghe thấy những lời đó, lòng cũng cảm thấy hứng khởi.
Thấy Hạ Khinh Nhan vẫn giữ vẻ bình thản đứng dậy, anh tò mò đi theo.
Anh cố ý hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Khinh Nhan: “Không có gì.”
Tần Nặc bước lên, đưa tay chạm nhẹ lên trán cô: “Không phải bị sốt đấy chứ?”
Hạ Khinh Nhan vội lùi ra sau một bước: “Không có!”
Lúc này.
Những người đứng cạnh Đổng Thành Lập thấy cảnh tượng đó thì sửng sốt:
“Trời ơi, thật vậy sao! Đổng tổng, tôi thấy Hạ tổng đỏ mặt rồi kìa, đúng là kỳ tích!”
“Ha ha ha, tôi quyết định ship cặp đôi này rồi!”
Đổng Thành Lập: “Thấy chưa, thấy chưa? Tôi nói thật đấy, hôm nọ tôi đi ăn cùng họ mà bị bỏ rơi không thương tiếc luôn…”
Đổng Thành Lập bắt đầu kể lể hàng loạt những câu chuyện dài dòng.
Dù sao anh ta cũng không muốn một mình bị “ngược”, phải kéo theo mọi người chịu chung cảm giác này mới được.
Đang nói thì anh ta lại nghe thấy tiếng kêu lên của người bên cạnh:
“Trời ơi, đúng là thế thật! Hạ tổng không thể tự rót đồ uống sao?”
“Mau nhìn đi, anh Tần đang rót nước cho Hạ tổng kìa!”
“Hạ tổng từ trước đến nay không cho ai động vào ly của mình cả!”
“Trời ạ, đột nhiên tôi muốn nghe chuyện tình của anh Tần và Hạ tổng quá. Đổng tổng, sau này nhớ mời họ thêm vài lần nữa nhé, rồi kể cho chúng tôi nghe!”
Đổng Thành Lập: “Ha ha ha, dĩ nhiên rồi…”
Hạ Khinh Nhan hoàn toàn không biết trong mắt người khác, cô và Tần Nặc đã trở thành cặp đôi yêu đương ngọt ngào.
Cô uống xong một ly nước, cảm thấy không muốn uống nữa, liền để ly sang một bên.
Chỉ một lúc sau, Tần Nặc đã rót đầy ly nước cho cô.
Hạ Khinh Nhan bất đắc dĩ: “Cảm ơn.”
Tần Nặc: “Ơ? Sao lại cảm ơn? Đã nói rồi, đây là việc của bạn trai…”
Anh chưa kịp nói hết câu thì thấy Hạ Khinh Nhan vội vàng cầm ly lên uống một ngụm: “Rồi, tôi không nói nữa!”
Tần Nặc bật cười.
Mọi người đang nói chuyện thì có người thông báo, vũ hội sắp bắt đầu.
Lập tức, đám đông lại dấy lên lo lắng:
“Đổng tổng, bạn trai của Hạ tổng biết khiêu vũ chứ?”
“Hạ tổng từ trước đến nay chưa từng khiêu vũ, đám nhiều chuyện kia mà nói lại khó nghe chết mất!”
“Lần này Hạ tổng mà khiêu vũ được, thì đám tiểu thư giả kia sẽ không dám nói gì nữa!”
Đổng Thành Lập cũng có chút băn khoăn.
Dù Tần Nặc từng bảo biết khiêu vũ, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.
“Không sao, người nào dám nói linh tinh, tôi sẽ xé rách miệng bọn họ!”
Khi mọi người đang bàn luận, tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên.
Mọi người còn chưa kịp bước lên sàn, thì thấy anh Tần bên cạnh Hạ tổng đã đứng dậy.
Sau đó, với một cử chỉ mời vô cùng chuẩn mực, anh đưa tay về phía Hạ Khinh Nhan: “Khinh Nhan, nhảy một điệu cùng anh nhé?”
Lần này.
Không chỉ đám đông sững sờ.
Ngay cả Hạ Khinh Nhan cũng ngạc nhiên: “Anh… anh chắc chắn sẽ nhảy chứ?”
Điệu nhảy mở màn của buổi vũ hội thường thu hút sự chú ý nhất.
Những người sau đó sẽ lấy đó làm tiêu chuẩn để so sánh.
Vì vậy, ai dám lên đầu tiên thường là những người rất giỏi khiêu vũ.
Hạ Khinh Nhan vốn không định nhảy, nếu thật sự không thể từ chối, cô chỉ định kéo Tần Nặc đi cho có hình thức.
Dù sao, trong tài liệu điều tra của cô về Tần Nặc.
Tần Nặc hoàn toàn không biết khiêu vũ.
Cô không ngại nếu bản thân nhảy vụng về, vì là tổng tài nên sẽ chẳng ai dám nói gì.
Nhưng Tần Nặc thì không giống vậy.
Cô có chút lo lắng…
“Hạ tổng là chị dâu tương lai của tôi, mọi người đang nghĩ gì vậy?”
“Tránh ra, tránh ra nào!”
Mọi người: ???
Câu nói đã rõ ràng như thế, đám đông chỉ biết lùi ra để nhường đường.
Thẩm Duyệt tròn mắt ngơ ngác.
Hóa ra bạn trai của Hạ tổng không phải người bình thường, ngay cả Đổng tổng cũng là đàn em của anh.
Không lạ gì khi Hạ tổng nhanh chóng bị thu phục như vậy.
Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ:
“Hóa ra người đàn ông đứng cạnh Hạ tổng là anh em của Đổng tổng!”
“Chúng ta lo lắng vô ích rồi haha, nào nào, bắt đầu ship cặp đôi này thôi.”
Chẳng mấy chốc, mọi người đều cười vui vẻ nhìn họ.
Dù sao ai mà chẳng thích ngắm cặp đôi trai xinh gái đẹp như thế này.
Buổi tiệc vừa bắt đầu, là lúc mọi người cùng nhau chào hỏi và tâng bốc lẫn nhau.
Vì Hạ Khinh Nhan vốn không thích những buổi tiệc kiểu này, mỗi lần đến tham gia cô cũng chỉ có mặt qua loa rồi rời đi.
Nhờ thế mà cô và Tần Nặc có chút không gian riêng tư.
Đổng Thành Lập sau khi chào hỏi họ xong thì tự thấy mình ở đây thật thừa thãi, liền kiếm chỗ ngồi uống rượu.
Anh ta vừa uống vừa không quên khoe khoang:
“Anh Tần của tôi là người rất tài giỏi, sau này gặp anh ấy mọi người phải tôn trọng một chút, nghe chưa?”
“Nếu không, không chỉ tôi, mà ngay cả Hạ tổng cũng sẽ không tha cho các người đâu.”
Vài người nghe thấy thế liền dấy lên lòng hiếu kỳ:
“Hai người họ thân thiết đến vậy sao? Tôi nhớ Hạ tổng không hề để ý đến bất kỳ người đàn ông nào mà?”
“Là vì cô ấy chưa gặp được anh Tần của tôi thôi. Đám đàn ông tầm thường kia thì làm sao sánh được! Bây giờ có anh Tần của tôi rồi, Hạ tổng đương nhiên biến thành cô vợ nhỏ thôi.”
Cô “vợ nhỏ” Hạ Khinh Nhan: …
Người này đang nói mấy lời vớ vẩn gì thế không biết!
Cô liếc nhìn về phía Đổng Thành Lập, ý định ra hiệu cho anh ta dừng lại.
Nhưng Đổng Thành Lập dường như hoàn toàn không nhận ra tín hiệu của cô, ngược lại còn tưởng cô đang khen ngợi mình.
Thế là…
Đổng Thành Lập càng hăng hái hơn: “Mọi người không biết chứ, hễ có anh Tần ở bên, Hạ tổng liền trở nên dịu dàng hẳn.”
Hạ Khinh Nhan vốn bị cho là “dịu dàng” giờ đang ngồi nghe: …
Đổng Thành Lập tiếp tục: “Nếu không phải là món anh Tần gắp, Hạ tổng sẽ chẳng chịu ăn đâu!”
Hạ Khinh Nhan bị coi là “không chịu ăn”: …
Thôi thôi, không nghe nổi nữa.
Nghe thêm chút nữa cô sẽ không nhịn được mà đấm Đổng Thành Lập mất.
Cô đứng dậy đi về phía góc khuất.
Tần Nặc từ nãy ngồi cạnh, nghe thấy những lời đó, lòng cũng cảm thấy hứng khởi.
Thấy Hạ Khinh Nhan vẫn giữ vẻ bình thản đứng dậy, anh tò mò đi theo.
Anh cố ý hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Khinh Nhan: “Không có gì.”
Tần Nặc bước lên, đưa tay chạm nhẹ lên trán cô: “Không phải bị sốt đấy chứ?”
Hạ Khinh Nhan vội lùi ra sau một bước: “Không có!”
Lúc này.
Những người đứng cạnh Đổng Thành Lập thấy cảnh tượng đó thì sửng sốt:
“Trời ơi, thật vậy sao! Đổng tổng, tôi thấy Hạ tổng đỏ mặt rồi kìa, đúng là kỳ tích!”
“Ha ha ha, tôi quyết định ship cặp đôi này rồi!”
Đổng Thành Lập: “Thấy chưa, thấy chưa? Tôi nói thật đấy, hôm nọ tôi đi ăn cùng họ mà bị bỏ rơi không thương tiếc luôn…”
Đổng Thành Lập bắt đầu kể lể hàng loạt những câu chuyện dài dòng.
Dù sao anh ta cũng không muốn một mình bị “ngược”, phải kéo theo mọi người chịu chung cảm giác này mới được.
Đang nói thì anh ta lại nghe thấy tiếng kêu lên của người bên cạnh:
“Trời ơi, đúng là thế thật! Hạ tổng không thể tự rót đồ uống sao?”
“Mau nhìn đi, anh Tần đang rót nước cho Hạ tổng kìa!”
“Hạ tổng từ trước đến nay không cho ai động vào ly của mình cả!”
“Trời ạ, đột nhiên tôi muốn nghe chuyện tình của anh Tần và Hạ tổng quá. Đổng tổng, sau này nhớ mời họ thêm vài lần nữa nhé, rồi kể cho chúng tôi nghe!”
Đổng Thành Lập: “Ha ha ha, dĩ nhiên rồi…”
Hạ Khinh Nhan hoàn toàn không biết trong mắt người khác, cô và Tần Nặc đã trở thành cặp đôi yêu đương ngọt ngào.
Cô uống xong một ly nước, cảm thấy không muốn uống nữa, liền để ly sang một bên.
Chỉ một lúc sau, Tần Nặc đã rót đầy ly nước cho cô.
Hạ Khinh Nhan bất đắc dĩ: “Cảm ơn.”
Tần Nặc: “Ơ? Sao lại cảm ơn? Đã nói rồi, đây là việc của bạn trai…”
Anh chưa kịp nói hết câu thì thấy Hạ Khinh Nhan vội vàng cầm ly lên uống một ngụm: “Rồi, tôi không nói nữa!”
Tần Nặc bật cười.
Mọi người đang nói chuyện thì có người thông báo, vũ hội sắp bắt đầu.
Lập tức, đám đông lại dấy lên lo lắng:
“Đổng tổng, bạn trai của Hạ tổng biết khiêu vũ chứ?”
“Hạ tổng từ trước đến nay chưa từng khiêu vũ, đám nhiều chuyện kia mà nói lại khó nghe chết mất!”
“Lần này Hạ tổng mà khiêu vũ được, thì đám tiểu thư giả kia sẽ không dám nói gì nữa!”
Đổng Thành Lập cũng có chút băn khoăn.
Dù Tần Nặc từng bảo biết khiêu vũ, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.
“Không sao, người nào dám nói linh tinh, tôi sẽ xé rách miệng bọn họ!”
Khi mọi người đang bàn luận, tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên.
Mọi người còn chưa kịp bước lên sàn, thì thấy anh Tần bên cạnh Hạ tổng đã đứng dậy.
Sau đó, với một cử chỉ mời vô cùng chuẩn mực, anh đưa tay về phía Hạ Khinh Nhan: “Khinh Nhan, nhảy một điệu cùng anh nhé?”
Lần này.
Không chỉ đám đông sững sờ.
Ngay cả Hạ Khinh Nhan cũng ngạc nhiên: “Anh… anh chắc chắn sẽ nhảy chứ?”
Điệu nhảy mở màn của buổi vũ hội thường thu hút sự chú ý nhất.
Những người sau đó sẽ lấy đó làm tiêu chuẩn để so sánh.
Vì vậy, ai dám lên đầu tiên thường là những người rất giỏi khiêu vũ.
Hạ Khinh Nhan vốn không định nhảy, nếu thật sự không thể từ chối, cô chỉ định kéo Tần Nặc đi cho có hình thức.
Dù sao, trong tài liệu điều tra của cô về Tần Nặc.
Tần Nặc hoàn toàn không biết khiêu vũ.
Cô không ngại nếu bản thân nhảy vụng về, vì là tổng tài nên sẽ chẳng ai dám nói gì.
Nhưng Tần Nặc thì không giống vậy.
Cô có chút lo lắng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.