Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chương 6: Mì Gói Không Quan Trọng, Tôi Phải Xem Cô Nào Mắt Mù
Nam Bắc Thập Tam
01/11/2024
Tần Nặc: “Đúng vậy…”
Lý Minh: …
"Anh… anh đã tìm được cô ấy rồi?”
Tần Nặc: “Đúng vậy…”
Lý Minh: “… Đã nói là sẽ cùng nhau độc thân, cùng làm anh em tốt cơ mà?”
Tần Nặc: “Xin lỗi anh em, chắc tôi phải chuyển đi trước rồi haha.”
Lý Minh: …
Trong đầu anh ta xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Cảm giác mình vừa bị đâm một phát đau điếng?
Bao năm nay, anh ta và Tần Nặc sống đối diện nhau.
Lúc rảnh rỗi, hai người còn cùng lên mạng chơi game.
Tần Nặc luôn nói rằng đang tìm người mình yêu, nhưng Lý Minh vẫn nghĩ anh sẽ chẳng tìm được.
Nhưng giờ…
Anh thực sự tìm thấy rồi?
Vậy là…
Chỉ còn mình anh ta cô đơn lẻ bóng?
“Chết tiệt!”
Lý Minh bỗng hét lên: “Anh đợi đó, để tôi giúp anh chuyển đồ!”
“Hả? Còn tô mì của anh?”
“Mì gói không quan trọng, tôi muốn xem cô nào mắt mù thế.”
Tần Nặc: …
Lý Minh nhanh chóng tiến lại, cùng Tần Nặc thu dọn đồ đạc.
Thậm chí còn mang một cái hộp lớn xuống lầu.
Tần Nặc chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Người này rõ ràng là muốn giúp anh chuyển nhà đây mà?
***
Trên đường đi.
Như chợt nhớ ra điều gì, Tần Nặc hỏi: “Anh Lý, anh lên mạng suốt, có biết ở Giang Ninh chỗ nào có nhà kho bỏ hoang không?”
Để sản xuất mỹ phẩm, anh cần một không gian, giờ lại không có vốn, đành phải tiết kiệm tối đa.
“Nhà kho à?” Lý Minh nhíu mày: “Để làm gì? Anh định dùng kho làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn làm chút kinh doanh nhỏ thôi.”
Lý Minh: “Anh không giao hàng nữa à?”
“Không.”
Lý Minh: “Chà, có vợ giàu đúng là sướng quá nhỉ?”
Công việc làm nhiều năm nói nghỉ là nghỉ luôn?
Tần Nặc: “Đúng vậy… Giờ tôi phải kiếm tiền để nuôi vợ chứ!”
Lý Minh lén liếc Tần Nặc một cái.
Chắc anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ, Tần Nặc hôm nay không bình thường!
“Tôi… tôi sẽ giúp anh tìm thử nhé?”
“Được! Cảm ơn anh Lý.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa bước ra ngoài…
Lúc này.
Một chiếc Rolls-Royce đen dừng lại trước cổng khu Á Tân Gia Viên.
Những người đang ngồi hóng mát trước cổng bỗng sững sờ:
“Đây… người giàu từ đâu tới vậy?”
Mọi người đang bàn tán thì bỗng thấy từ trên xe bước xuống ba bé con xinh xắn vô cùng.
Vừa xuống xe, ba đứa liền chạy tíu tít về phía này.
Hai bé gầy gầy chạy nhanh hơn.
Nhưng bé mập ôm khư khư gói khoai tây lại tụt lại phía sau, vừa chạy vừa gọi: “Noãn Noãn, Khả Khả, đợi Quả Quả với.”
Ba bé ban đầu rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao, vừa đến cổng đã mếu máo như sắp khóc.
Mũi hít hít trông vô cùng đáng thương.
Mấy người lớn ngồi hóng mát thấy thế không đành lòng.
“Mấy cháu làm sao thế? Đừng khóc, đừng khóc, muốn ăn kẹo không? Anh đây có kẹo này.”
Nghe vậy, bé mập nhỏ đã nuốt nước miếng.
Đang định đưa tay ra, thì bị hai bé còn lại kéo ra phía sau.
“Quả Quả, không được ăn.”
“Chị quên mẹ nói gì rồi à? Không được ăn đồ người lạ cho.”
Hạ Quả Quả lại nuốt nước miếng, lần này là khóc thật.
Hức hức hức~
Đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, sao lại không được ăn chứ?
Quả Quả thật đáng thương quá~
“Ôi, đừng khóc mà, đừng khóc.”
Chàng trai cầm cây kẹo vội vàng tiến lại: “Chú không phải người xấu đâu, mấy cháu làm sao vậy? Nói cho chú nghe, chú sẽ giúp các cháu nhé?”
Bé đáng yêu lanh lợi vừa nghe thấy thế, nước mắt rơi lã chã: “Chú ơi, bọn cháu đến tìm ba ạ.”
“Ba các cháu sao vậy?”
“Ba bọn cháu…”
Bé con càng nói càng buồn.
Mọi người cứ tưởng mình sắp nghe một câu chuyện cảm động, đầy bi thương, và đã định giúp đỡ các bé.
Nhưng rồi bé lại mếu máo nói: “Ba cháu đáng thương lắm ạ.”
“Cháu, cháu muốn mua cho ba một căn nhà lớn.”
Nói xong, bé còn nhìn đống rác trước cổng bằng ánh mắt chê bai.
Mọi người: …
Khu Á Tân Gia Viên không có quản lý, nên rác ở cổng chất đống mà không ai dọn dẹp.
Cánh cửa sắt lớn cũng rỉ sét loang lổ, hư hỏng nặng.
Đúng là nhìn rất tồi tàn.
Chỉ không ngờ, ba bé con này nhỏ xíu mà đã biết thương ba mình.
Điều này bao người lớn còn không có được.
Mọi người bất chợt thấy ngưỡng mộ ba của ba bé.
Chắc hẳn, anh ấy rất hạnh phúc, phải không?
Rốt cuộc là ai, lại may mắn có được ba cô con gái đáng yêu như thế?
“Ba các cháu là ai vậy?”
Mọi người tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy ánh mắt của bé sáng lên, chỉ về phía xa xa: “Kia chính là ba cháu đó!”
Hô xong, mấy bé vừa sải chân chạy vào trong, vừa hấp tấp lau nước mắt.
Hừ~
Không thể để ba nhìn thấy các bé khóc được~
Nếu không ba sẽ buồn mất thôi~
Mọi người cũng tò mò nhìn theo.
Khi thấy Tần Nặc, mọi người đều ngạc nhiên!
“Ai cơ?”
“Tần Nặc?”
“Chẳng phải cậu thanh niên giao hàng hằng ngày trong khu chúng ta sao?”
“Đúng vậy, chính là cậu ta!”
“Cậu ta có con rồi? Những ba đứa?”
“Có vẻ là vậy…”
“Nếu không nhầm, thì mấy đứa nhỏ còn rất giàu.”
“Chết tiệt, Tần Nặc được bao nuôi sao?”
Lúc này, Lý Minh cũng sững sờ với chiếc vali trên tay.
Anh ta đứng ngây tại chỗ, nhìn ba đứa bé, mặt đầy vẻ khó tin: “Khoan đã, đây… đây là con anh sao?”
Tần Nặc: “Ừ!”
Lý Minh nuốt khan: “Con anh mà đáng yêu thế á?”
Tần Nặc: “Ừ, mẹ bọn trẻ xinh mà.”
Lý Minh: ???
Chết mất thôi!
Nói chuyện với Tần Nặc thật không chịu nổi.
Quá đáng lắm rồi!
Lúc này.
Ba bé con đã nhảy lên bên cạnh Tần Nặc.
Hai bé lập tức lao đến ôm lấy chân Tần Nặc, không chịu buông.
“Ba, ba, ba…”
Bé con gầy gầy còn lại đứng cách đó không xa, muốn ôm nhưng lại ngại ngùng.
Lý Minh lại không nhịn được mà nuốt khan một lần nữa.
Ôi trời ơi!
Dễ thương quá dễ thương quá dễ thương quá!
Chết mất thôi, anh ta cũng muốn được ôm chân mà!
Có ai đến ôm chân anh ta không?
Nghĩ đến đây.
Anh ta ôm vali, bắt đầu nhích lại gần Tần Nặc.
“Này, mấy nhóc…”
Mấy bé quay đầu lại, nhìn anh ta một cái.
Rồi quay đi đầy chán ghét, sau đó lại vui vẻ nhìn Tần Nặc: “Ba ơi, bọn con nhớ ba lắm~~”
Lý Minh: ???
Anh ta bị ghét bỏ sao?
Tần Nặc như sắp bị ba bé con này làm tan chảy.
Anh nghiêm túc chỉ vào Lý Minh: “Đây là chú Lý Minh.”
Lúc này ba bé con mới vui vẻ quay lại, ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào chú Lý Minh ạ.”
Lý Minh cuối cùng cũng mỉm cười rạng rỡ: “Ừ ừ ừ, ngoan lắm ngoan lắm, ngoan quá đi…”
Anh ta gần như không kiềm chế được nụ cười của mình!
Ba bé con cũng cười tươi.
“Ba ơi, bọn con giúp ba chuyển đồ nhé?”
“Các con không khiêng nổi đâu, để ba làm là được.”
“Vậy… vậy để chú tài xế giúp ba nhé!”
Nói xong, ba bé quay người lại chạy về gọi tài xế.
Lý Minh nghi hoặc nhìn qua: “Tài xế?”
Khi thấy chiếc xe sang trọng, Lý Minh lại kinh ngạc!
“Chết tiệt, anh Tần! Chiếc xe đó…”
Chắc cũng phải trị giá vài trăm vạn nhỉ?
“Đó là xe của vợ tôi!”
Lý Minh: …
"Anh… anh đã tìm được cô ấy rồi?”
Tần Nặc: “Đúng vậy…”
Lý Minh: “… Đã nói là sẽ cùng nhau độc thân, cùng làm anh em tốt cơ mà?”
Tần Nặc: “Xin lỗi anh em, chắc tôi phải chuyển đi trước rồi haha.”
Lý Minh: …
Trong đầu anh ta xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Cảm giác mình vừa bị đâm một phát đau điếng?
Bao năm nay, anh ta và Tần Nặc sống đối diện nhau.
Lúc rảnh rỗi, hai người còn cùng lên mạng chơi game.
Tần Nặc luôn nói rằng đang tìm người mình yêu, nhưng Lý Minh vẫn nghĩ anh sẽ chẳng tìm được.
Nhưng giờ…
Anh thực sự tìm thấy rồi?
Vậy là…
Chỉ còn mình anh ta cô đơn lẻ bóng?
“Chết tiệt!”
Lý Minh bỗng hét lên: “Anh đợi đó, để tôi giúp anh chuyển đồ!”
“Hả? Còn tô mì của anh?”
“Mì gói không quan trọng, tôi muốn xem cô nào mắt mù thế.”
Tần Nặc: …
Lý Minh nhanh chóng tiến lại, cùng Tần Nặc thu dọn đồ đạc.
Thậm chí còn mang một cái hộp lớn xuống lầu.
Tần Nặc chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Người này rõ ràng là muốn giúp anh chuyển nhà đây mà?
***
Trên đường đi.
Như chợt nhớ ra điều gì, Tần Nặc hỏi: “Anh Lý, anh lên mạng suốt, có biết ở Giang Ninh chỗ nào có nhà kho bỏ hoang không?”
Để sản xuất mỹ phẩm, anh cần một không gian, giờ lại không có vốn, đành phải tiết kiệm tối đa.
“Nhà kho à?” Lý Minh nhíu mày: “Để làm gì? Anh định dùng kho làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn làm chút kinh doanh nhỏ thôi.”
Lý Minh: “Anh không giao hàng nữa à?”
“Không.”
Lý Minh: “Chà, có vợ giàu đúng là sướng quá nhỉ?”
Công việc làm nhiều năm nói nghỉ là nghỉ luôn?
Tần Nặc: “Đúng vậy… Giờ tôi phải kiếm tiền để nuôi vợ chứ!”
Lý Minh lén liếc Tần Nặc một cái.
Chắc anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ, Tần Nặc hôm nay không bình thường!
“Tôi… tôi sẽ giúp anh tìm thử nhé?”
“Được! Cảm ơn anh Lý.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa bước ra ngoài…
Lúc này.
Một chiếc Rolls-Royce đen dừng lại trước cổng khu Á Tân Gia Viên.
Những người đang ngồi hóng mát trước cổng bỗng sững sờ:
“Đây… người giàu từ đâu tới vậy?”
Mọi người đang bàn tán thì bỗng thấy từ trên xe bước xuống ba bé con xinh xắn vô cùng.
Vừa xuống xe, ba đứa liền chạy tíu tít về phía này.
Hai bé gầy gầy chạy nhanh hơn.
Nhưng bé mập ôm khư khư gói khoai tây lại tụt lại phía sau, vừa chạy vừa gọi: “Noãn Noãn, Khả Khả, đợi Quả Quả với.”
Ba bé ban đầu rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao, vừa đến cổng đã mếu máo như sắp khóc.
Mũi hít hít trông vô cùng đáng thương.
Mấy người lớn ngồi hóng mát thấy thế không đành lòng.
“Mấy cháu làm sao thế? Đừng khóc, đừng khóc, muốn ăn kẹo không? Anh đây có kẹo này.”
Nghe vậy, bé mập nhỏ đã nuốt nước miếng.
Đang định đưa tay ra, thì bị hai bé còn lại kéo ra phía sau.
“Quả Quả, không được ăn.”
“Chị quên mẹ nói gì rồi à? Không được ăn đồ người lạ cho.”
Hạ Quả Quả lại nuốt nước miếng, lần này là khóc thật.
Hức hức hức~
Đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, sao lại không được ăn chứ?
Quả Quả thật đáng thương quá~
“Ôi, đừng khóc mà, đừng khóc.”
Chàng trai cầm cây kẹo vội vàng tiến lại: “Chú không phải người xấu đâu, mấy cháu làm sao vậy? Nói cho chú nghe, chú sẽ giúp các cháu nhé?”
Bé đáng yêu lanh lợi vừa nghe thấy thế, nước mắt rơi lã chã: “Chú ơi, bọn cháu đến tìm ba ạ.”
“Ba các cháu sao vậy?”
“Ba bọn cháu…”
Bé con càng nói càng buồn.
Mọi người cứ tưởng mình sắp nghe một câu chuyện cảm động, đầy bi thương, và đã định giúp đỡ các bé.
Nhưng rồi bé lại mếu máo nói: “Ba cháu đáng thương lắm ạ.”
“Cháu, cháu muốn mua cho ba một căn nhà lớn.”
Nói xong, bé còn nhìn đống rác trước cổng bằng ánh mắt chê bai.
Mọi người: …
Khu Á Tân Gia Viên không có quản lý, nên rác ở cổng chất đống mà không ai dọn dẹp.
Cánh cửa sắt lớn cũng rỉ sét loang lổ, hư hỏng nặng.
Đúng là nhìn rất tồi tàn.
Chỉ không ngờ, ba bé con này nhỏ xíu mà đã biết thương ba mình.
Điều này bao người lớn còn không có được.
Mọi người bất chợt thấy ngưỡng mộ ba của ba bé.
Chắc hẳn, anh ấy rất hạnh phúc, phải không?
Rốt cuộc là ai, lại may mắn có được ba cô con gái đáng yêu như thế?
“Ba các cháu là ai vậy?”
Mọi người tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy ánh mắt của bé sáng lên, chỉ về phía xa xa: “Kia chính là ba cháu đó!”
Hô xong, mấy bé vừa sải chân chạy vào trong, vừa hấp tấp lau nước mắt.
Hừ~
Không thể để ba nhìn thấy các bé khóc được~
Nếu không ba sẽ buồn mất thôi~
Mọi người cũng tò mò nhìn theo.
Khi thấy Tần Nặc, mọi người đều ngạc nhiên!
“Ai cơ?”
“Tần Nặc?”
“Chẳng phải cậu thanh niên giao hàng hằng ngày trong khu chúng ta sao?”
“Đúng vậy, chính là cậu ta!”
“Cậu ta có con rồi? Những ba đứa?”
“Có vẻ là vậy…”
“Nếu không nhầm, thì mấy đứa nhỏ còn rất giàu.”
“Chết tiệt, Tần Nặc được bao nuôi sao?”
Lúc này, Lý Minh cũng sững sờ với chiếc vali trên tay.
Anh ta đứng ngây tại chỗ, nhìn ba đứa bé, mặt đầy vẻ khó tin: “Khoan đã, đây… đây là con anh sao?”
Tần Nặc: “Ừ!”
Lý Minh nuốt khan: “Con anh mà đáng yêu thế á?”
Tần Nặc: “Ừ, mẹ bọn trẻ xinh mà.”
Lý Minh: ???
Chết mất thôi!
Nói chuyện với Tần Nặc thật không chịu nổi.
Quá đáng lắm rồi!
Lúc này.
Ba bé con đã nhảy lên bên cạnh Tần Nặc.
Hai bé lập tức lao đến ôm lấy chân Tần Nặc, không chịu buông.
“Ba, ba, ba…”
Bé con gầy gầy còn lại đứng cách đó không xa, muốn ôm nhưng lại ngại ngùng.
Lý Minh lại không nhịn được mà nuốt khan một lần nữa.
Ôi trời ơi!
Dễ thương quá dễ thương quá dễ thương quá!
Chết mất thôi, anh ta cũng muốn được ôm chân mà!
Có ai đến ôm chân anh ta không?
Nghĩ đến đây.
Anh ta ôm vali, bắt đầu nhích lại gần Tần Nặc.
“Này, mấy nhóc…”
Mấy bé quay đầu lại, nhìn anh ta một cái.
Rồi quay đi đầy chán ghét, sau đó lại vui vẻ nhìn Tần Nặc: “Ba ơi, bọn con nhớ ba lắm~~”
Lý Minh: ???
Anh ta bị ghét bỏ sao?
Tần Nặc như sắp bị ba bé con này làm tan chảy.
Anh nghiêm túc chỉ vào Lý Minh: “Đây là chú Lý Minh.”
Lúc này ba bé con mới vui vẻ quay lại, ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào chú Lý Minh ạ.”
Lý Minh cuối cùng cũng mỉm cười rạng rỡ: “Ừ ừ ừ, ngoan lắm ngoan lắm, ngoan quá đi…”
Anh ta gần như không kiềm chế được nụ cười của mình!
Ba bé con cũng cười tươi.
“Ba ơi, bọn con giúp ba chuyển đồ nhé?”
“Các con không khiêng nổi đâu, để ba làm là được.”
“Vậy… vậy để chú tài xế giúp ba nhé!”
Nói xong, ba bé quay người lại chạy về gọi tài xế.
Lý Minh nghi hoặc nhìn qua: “Tài xế?”
Khi thấy chiếc xe sang trọng, Lý Minh lại kinh ngạc!
“Chết tiệt, anh Tần! Chiếc xe đó…”
Chắc cũng phải trị giá vài trăm vạn nhỉ?
“Đó là xe của vợ tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.