Chương 14: Cố ý
Mị như nhi
14/10/2024
Cậu quay người rời đi để lại đôi uyên ương đang ôm ấp và mất bệnh hoang tưởng kia ở đó
Cậu trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đen cà vạt màu xanh đậm phối cùng với bộ âu phục trên người tôn lên khí chất cao quý và sang trọng, cậu sảy bước đi đến nơi có thân ảnh quen thuộc kia đang đứng, trên đường đi đến đó còn không quên cầm theo một ly rượu vang
Cậu vừa đi đến đã nhìn thấy một người đàn ông, có thái độ khinh thường và đang dùng những lời khó nghe sỉ nhục phó Thời Ân
Tên đó là ai? tại sao có thể ngang nhiên sỉ nhục khinh thường người Phó Gia ngay tại Phó Gia? những người ở Phó Gia thật sự không định ra mặt?
Cậu đứng nhìn cảnh tượng trước mặt một lúc không thấy người Phó Gia hay có động tĩnh gì, không nhịn được mà tiến lên một bước, tay cầm ly vô thức mà hắt vào người trước mặt
Hành động của cậu làm những người có mặt tại đây đều bất ngờ, họ biết rõ người trước mặt là ai nên không chen vào, họ chỉ đứng một bên chờ đợi xem những màn kịch hay tiếp theo
Người đàn ông trước mặt tức giận gân xanh nổi lên trán, định mở miệng chửi cậu thì đã bị dáng vẻ và lời nói của cậu làm cho im bặt
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi chỉ trượt tay nên... chắc anh không nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi đâu đúng không" Dáng vẻ yếu đuối mong manh đáng thương, cùng với gương mặt xinh đẹp vô hại như một thiên thần, khiến người khác nhìn vào không khỏi thương cảm, thật sự là một đóa bạch liên vô hại
Hắn bất ngờ trước hành động của cậu, và nhìn cậu trước mặt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác bênh vực và che chở, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp mà trước giờ chưa từng có
Bất quá hắn còn chưa kịp cảm thán đã bị những suy nghĩ của cậu làm cho ngượng ngùng, cố gắng kìm nén bản thân không cười thành tiếng
[Lão già mất nết, ta chính là cố ý hắt rượu vào người lão đó, dám bắt nạt chồng lão tử xem lão tử có chơi chết ông không]
Cậu lại một lần nữa cầm ly rượu lên đi đến trước mặt người đàn ông "tôi xin lỗi, ly rượu này tôi xin tự nhận lỗi với ngài"
Người đàn ông trước mặt bị dáng vẻ và gương mặt xinh đẹp động lòng người của cậu nhất thời làm cho mê hoặc
Bỗng một dòng chất lỏng trong ly lại một lần nữa đổ vào người đàn ông, lần này cậu lại giả vờ hơn "ngại quá tôi bị trượt tay, tôi sẽ bồi ngài ly khác"
Cậu quay người đi đến bàn bên cạnh cầm lấy ly rượu lên, vừa bước đến gần người đàn ông đột ngột cậu lại vấp ngã, thế là những chất lỏng trong ly lại một lần nữa đổ hết vào người đàn ông
"Tôi xin lỗi là tôi quá vụng về không cẩn thận tôi thật sự xin lỗi" cậu vừa nói vừa không quên rặng ra vài giọt nước mắt để trông thành thật hơn
Ở đây là Phó Gia mà lại có một người khinh thường vũ nhục người của phó Gia, mà những người trong Phó Gia có mặt tại đây lại im lặng không có động tĩnh gì, mặc kệ để người khác khinh thường Phó Thời Ân
Có lẽ là do hắn không được Phó Gia xem trọng và cả những lời đồn kia, nên mới bị người khác khinh thường vũ nhục ở ngay trong Phó Gia
Người đàn ông đen mặt tức giận nhìn gương mặt hòa nhã cùng với thái độ vô cùng hối lỗi của cậu, dù biết là cậu đang cố ý nhưng lại khiến người khác không thể nói được hay bắt bẻ
"Yến Tranh về thôi" hắn đi đến nhẹ giọng ánh mắt có chút ôn nhu nhìn cậu, hắn vốn cũng chẳng muốn đến đây nhưng vì hắn muốn nhìn thấy phản ứng của cậu nên mới đồng ý đến đây, nhưng hiện tại không cần nữa, nơi này đối với hắn quá mức nhàm chán
Cậu gật đầu cùng hắn quay người rời đi [Phó Gia đúng là chẳng khác gì Đường Gia, Phó Thời Ân anh ấy sống ở đây có vẻ còn khó khăn hơn mình khi ở Đường Gia]
Phó Thời Ân "...."
[Tảng băng ngàn năm à anh đừng buồn, tôi sau này sẽ yêu thương và đối xử tốt với anh] cậu như tự hứa với bản thân, và nhìn hắn với ánh mắt thương cảm
Hắn sững người trước những suy nghĩ từ cậu, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn đến như vậy, nhưng cảm giác này lại khiến hắn rất dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn
Những suy nghĩ của cậu đều được hắn nghe thấy, nhưng những suy nghĩ đó không hề giả dối, đều thật tâm thật lòng, không giống như những người khác vì cố tiếp cận hắn mà không ngừng tìm mọi cách không từ thủ đoạn
"Cậu biết người lúc nãy là ai không?" Phó Thời Ân nhìn cậu đang đi bên cạnh hỏi
Cậu nhìn Phó Thời Ân lắc đầu
"Người vừa nãy là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi"
Lời nói của Phó Thời Ân làm cậu bất ngờ kinh ngạc "thì ra là anh chồng" cậu vẻ mặt vô hại ngây ngô mỉm cười
Nhưng trong nội tâm lại dè bỉu khinh thường [hèn gì không thấy người Phó Gia đến cang ngăn, hóa ra là anh trai cùng cha khác mẹ với tảng băng ngàn năm, nhưng vậy thì thế nào? dám ức hiếp người của lão tử dù là ai lão tử cũng không bỏ qua]
Phó Thời Ân thật sự bất ngờ với những suy nghĩ của cậu, những suy nghĩ của cậu làm hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bất quá từ người của lão tử này đã làm lòng hắn như có một dòng nước ấm dịu êm, ấm áp chảy vào tim
Cậu trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đen cà vạt màu xanh đậm phối cùng với bộ âu phục trên người tôn lên khí chất cao quý và sang trọng, cậu sảy bước đi đến nơi có thân ảnh quen thuộc kia đang đứng, trên đường đi đến đó còn không quên cầm theo một ly rượu vang
Cậu vừa đi đến đã nhìn thấy một người đàn ông, có thái độ khinh thường và đang dùng những lời khó nghe sỉ nhục phó Thời Ân
Tên đó là ai? tại sao có thể ngang nhiên sỉ nhục khinh thường người Phó Gia ngay tại Phó Gia? những người ở Phó Gia thật sự không định ra mặt?
Cậu đứng nhìn cảnh tượng trước mặt một lúc không thấy người Phó Gia hay có động tĩnh gì, không nhịn được mà tiến lên một bước, tay cầm ly vô thức mà hắt vào người trước mặt
Hành động của cậu làm những người có mặt tại đây đều bất ngờ, họ biết rõ người trước mặt là ai nên không chen vào, họ chỉ đứng một bên chờ đợi xem những màn kịch hay tiếp theo
Người đàn ông trước mặt tức giận gân xanh nổi lên trán, định mở miệng chửi cậu thì đã bị dáng vẻ và lời nói của cậu làm cho im bặt
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi chỉ trượt tay nên... chắc anh không nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi đâu đúng không" Dáng vẻ yếu đuối mong manh đáng thương, cùng với gương mặt xinh đẹp vô hại như một thiên thần, khiến người khác nhìn vào không khỏi thương cảm, thật sự là một đóa bạch liên vô hại
Hắn bất ngờ trước hành động của cậu, và nhìn cậu trước mặt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác bênh vực và che chở, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp mà trước giờ chưa từng có
Bất quá hắn còn chưa kịp cảm thán đã bị những suy nghĩ của cậu làm cho ngượng ngùng, cố gắng kìm nén bản thân không cười thành tiếng
[Lão già mất nết, ta chính là cố ý hắt rượu vào người lão đó, dám bắt nạt chồng lão tử xem lão tử có chơi chết ông không]
Cậu lại một lần nữa cầm ly rượu lên đi đến trước mặt người đàn ông "tôi xin lỗi, ly rượu này tôi xin tự nhận lỗi với ngài"
Người đàn ông trước mặt bị dáng vẻ và gương mặt xinh đẹp động lòng người của cậu nhất thời làm cho mê hoặc
Bỗng một dòng chất lỏng trong ly lại một lần nữa đổ vào người đàn ông, lần này cậu lại giả vờ hơn "ngại quá tôi bị trượt tay, tôi sẽ bồi ngài ly khác"
Cậu quay người đi đến bàn bên cạnh cầm lấy ly rượu lên, vừa bước đến gần người đàn ông đột ngột cậu lại vấp ngã, thế là những chất lỏng trong ly lại một lần nữa đổ hết vào người đàn ông
"Tôi xin lỗi là tôi quá vụng về không cẩn thận tôi thật sự xin lỗi" cậu vừa nói vừa không quên rặng ra vài giọt nước mắt để trông thành thật hơn
Ở đây là Phó Gia mà lại có một người khinh thường vũ nhục người của phó Gia, mà những người trong Phó Gia có mặt tại đây lại im lặng không có động tĩnh gì, mặc kệ để người khác khinh thường Phó Thời Ân
Có lẽ là do hắn không được Phó Gia xem trọng và cả những lời đồn kia, nên mới bị người khác khinh thường vũ nhục ở ngay trong Phó Gia
Người đàn ông đen mặt tức giận nhìn gương mặt hòa nhã cùng với thái độ vô cùng hối lỗi của cậu, dù biết là cậu đang cố ý nhưng lại khiến người khác không thể nói được hay bắt bẻ
"Yến Tranh về thôi" hắn đi đến nhẹ giọng ánh mắt có chút ôn nhu nhìn cậu, hắn vốn cũng chẳng muốn đến đây nhưng vì hắn muốn nhìn thấy phản ứng của cậu nên mới đồng ý đến đây, nhưng hiện tại không cần nữa, nơi này đối với hắn quá mức nhàm chán
Cậu gật đầu cùng hắn quay người rời đi [Phó Gia đúng là chẳng khác gì Đường Gia, Phó Thời Ân anh ấy sống ở đây có vẻ còn khó khăn hơn mình khi ở Đường Gia]
Phó Thời Ân "...."
[Tảng băng ngàn năm à anh đừng buồn, tôi sau này sẽ yêu thương và đối xử tốt với anh] cậu như tự hứa với bản thân, và nhìn hắn với ánh mắt thương cảm
Hắn sững người trước những suy nghĩ từ cậu, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn đến như vậy, nhưng cảm giác này lại khiến hắn rất dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn
Những suy nghĩ của cậu đều được hắn nghe thấy, nhưng những suy nghĩ đó không hề giả dối, đều thật tâm thật lòng, không giống như những người khác vì cố tiếp cận hắn mà không ngừng tìm mọi cách không từ thủ đoạn
"Cậu biết người lúc nãy là ai không?" Phó Thời Ân nhìn cậu đang đi bên cạnh hỏi
Cậu nhìn Phó Thời Ân lắc đầu
"Người vừa nãy là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi"
Lời nói của Phó Thời Ân làm cậu bất ngờ kinh ngạc "thì ra là anh chồng" cậu vẻ mặt vô hại ngây ngô mỉm cười
Nhưng trong nội tâm lại dè bỉu khinh thường [hèn gì không thấy người Phó Gia đến cang ngăn, hóa ra là anh trai cùng cha khác mẹ với tảng băng ngàn năm, nhưng vậy thì thế nào? dám ức hiếp người của lão tử dù là ai lão tử cũng không bỏ qua]
Phó Thời Ân thật sự bất ngờ với những suy nghĩ của cậu, những suy nghĩ của cậu làm hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bất quá từ người của lão tử này đã làm lòng hắn như có một dòng nước ấm dịu êm, ấm áp chảy vào tim
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.