Chương 33: Đòi lại công bằng
Mị như nhi
03/11/2024
Phó Thời Ân từ đằng xa đã nhìn thấy cậu và Phó Thời Vũ đang lôi lôi kéo kéo trông rất thân mật, Phó Thời Ân sắc mặt trầm xuống bước nhanh đến chỗ câu
Cậu nhìn thấy dáng người quen thuộc đang đi đến thì lập tức hóa thân thành dáng vẻ bạch liên hoa yếu đuối "tôi lúc trước thật sự đã từng yêu cậu, nhưng tôi hiện tại đã kết hôn mong cậu tự trọng và đừng làm phiền tôi nữa"
Phó Thời Vũ bất ngờ trước dáng vẻ lúc này của cậu, mới giây trước còn hùng hồn đánh mắng người giây sau lại tỏ ra yếu đuối vô hại, bất quá trong mắt Phó Thời Vũ lúc này lại cảm thấy cậu rất giống một đóa bạch liên thuần khiết (1)
Lời nói của cậu làm Phó Thời Vũ càng thêm ảo tưởng, ra là cậu ta không phải không còn yêu mình nữa mà là không thể, vì bản thân đã kết hôn nên mới cố gắng né tránh và giữ khoảng cách, Phó Thời Vũ nghĩ đến đây từ dưới đất đứng dậy đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Tôi cho phép cậu thích tôi, và tôi cũng sẽ bảo vệ cậu" Phó Thời Vũ kiêu ngạo vừa nói vừa nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu trong lòng nảy sinh một ý niệm muốn bảo vệ và che chở
Cậu trố mắt ra nhìn chằm chằm xuống tay mình đang bị Phó Thời Vũ nắm chặt, và đứng hình mất vài giây sau lời nói của Phó Thời Vũ
"Buông tay" cậu vẻ mặt cau có khó chịu giả vờ bình tĩnh, tự dặn lòng không được đánh đối phương
Bỗng một thân ảnh quen thuộc lau đến chắn ngang giữa hai người
"Trà chanh của em đây" Phó Thời Ân đứng trước mặt cậu đưa ly trà chanh cùng chút đồ ngọt trong tay cho cậu
Cậu nhận lấy từ tay Phó Thời Ân, đưa ly trà chanh lên miệng uống một ngụm, dòng nước ấm chảy vào miệng có vị ngọt và chua nhẹ, khiến cậu cảm thấy ấm áp, nhưng vẻ mặt lại bất mãn không hài lòng nhìn người đang đứng trước mặt "không phải em nói muốn uống trà chanh lạnh? sao lại thành trà chanh nóng?"
"Trời đang vào đông không được uống đồ lạnh" hắn nhìn cậu biểu cảm trên gương mặt vẫn như mọi hôm, vẫn là biểu cảm đó vẫn lạnh lùng và khó gần, nhưng ánh mắt và lời nói của hắn có chút dịu dàng khi nhìn cậu
Hắn thật sự cưng chiều cậu trên cả mức cưng chiều, cậu muốn gì đều được hắn cho cậu tất cả mọi thứ, phải biết là trên đời này chưa từng có ai sai bảo được hắn, dù có là ai đi nữa, nhưng hôm nay cậu lại là người đầu tiên sai bảo được hắn khiến hắn phải hạ mình mà đi mua một ly nước nhỏ bé cho cậu
"Chú nhỏ, chú ly hôn với cậu ấy đi, hai người chỉ là kết hôn chính trị vốn không có tình yêu" Phó Thời Vũ nhìn hai người đang gần gũi trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng nói
Phó Thời Ân xoay người lại đang muốn trả lời thì đang bị suy nghĩ của cậu làm cho im bặt
[Tên thần kinh đó lại lên cơn nữa rồi, mình kết hôn hay ly hôn với ai liên quan gì tới tên tâm thần này, hơn nữa cái gì mà tôi cho phép cậu thích tôi, mắc bệnh ảo tưởng bá đạo tổng tài à]
Phó Thời Ân lúc nhìn thấy cậu với Phó Thời Vũ đang lôi lôi kéo kéo trông rất thân mật, hắn lúc đó không biết tại sao trong lòng rất khó chịu khi nhìn thấy hình ảnh đó, cứ nghĩ cậu và Phó Thời Vũ đang muốn nối lại tình cũ sau một thời gian giận dỗi, nhưng hiện tại nghe được suy nghĩ này của cậu, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn trong lòng cũng không còn khó chịu như lúc nãy
"Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền bảo tôi phải làm thế này thế kia?" Phó Thời Ân ánh mắt sắc lạnh ngữ khí kiêu ngạo nhìn chằm chằm Phó Thời Vũ
Chú nhỏ trước giờ luôn trầm tĩnh không quan tâm chuyện đồn thổi về bản thân ở giới thượng lưu, luôn ở ẩn trong biệt thự và không quan tâm chuyện thương trường kia, nên mới bị Phó Lão Gia âm thầm sắp đặt mối hôn sự giữa Phó gia và Đường gia ép Phó Thời Ân phải đồng ý mối hôn sự này
"Nhưng... lời nói của Phó Thời Vũ còn chưa kịp nói ra hết đã bị cậu cắt ngang
"Thời Ân cháu trai của anh hình như đầu óc không được bình thường, tôi đã nói rất rõ là tôi không còn yêu cậu ta nữa, cậu ta lại không tin còn nắm cổ tay tôi đỏ hết cả lên" cậu tỏ vẻ yếu đuối gương mặt ngây thơ giọng nói có chút nũng nịu xoa xoa cổ tay
[Anh nhất định phải đồi lại công bằng cho tôi, tôi bị cậu ta ám thật sự rất phiền]
Thời Ân, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên hắn, khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui khóe môi khẽ cong lên "Được đi thôi" Phó Thời Ân nắm lấy tay cậu nói
Cậu nhìn thấy dáng người quen thuộc đang đi đến thì lập tức hóa thân thành dáng vẻ bạch liên hoa yếu đuối "tôi lúc trước thật sự đã từng yêu cậu, nhưng tôi hiện tại đã kết hôn mong cậu tự trọng và đừng làm phiền tôi nữa"
Phó Thời Vũ bất ngờ trước dáng vẻ lúc này của cậu, mới giây trước còn hùng hồn đánh mắng người giây sau lại tỏ ra yếu đuối vô hại, bất quá trong mắt Phó Thời Vũ lúc này lại cảm thấy cậu rất giống một đóa bạch liên thuần khiết (1)
Lời nói của cậu làm Phó Thời Vũ càng thêm ảo tưởng, ra là cậu ta không phải không còn yêu mình nữa mà là không thể, vì bản thân đã kết hôn nên mới cố gắng né tránh và giữ khoảng cách, Phó Thời Vũ nghĩ đến đây từ dưới đất đứng dậy đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Tôi cho phép cậu thích tôi, và tôi cũng sẽ bảo vệ cậu" Phó Thời Vũ kiêu ngạo vừa nói vừa nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu trong lòng nảy sinh một ý niệm muốn bảo vệ và che chở
Cậu trố mắt ra nhìn chằm chằm xuống tay mình đang bị Phó Thời Vũ nắm chặt, và đứng hình mất vài giây sau lời nói của Phó Thời Vũ
"Buông tay" cậu vẻ mặt cau có khó chịu giả vờ bình tĩnh, tự dặn lòng không được đánh đối phương
Bỗng một thân ảnh quen thuộc lau đến chắn ngang giữa hai người
"Trà chanh của em đây" Phó Thời Ân đứng trước mặt cậu đưa ly trà chanh cùng chút đồ ngọt trong tay cho cậu
Cậu nhận lấy từ tay Phó Thời Ân, đưa ly trà chanh lên miệng uống một ngụm, dòng nước ấm chảy vào miệng có vị ngọt và chua nhẹ, khiến cậu cảm thấy ấm áp, nhưng vẻ mặt lại bất mãn không hài lòng nhìn người đang đứng trước mặt "không phải em nói muốn uống trà chanh lạnh? sao lại thành trà chanh nóng?"
"Trời đang vào đông không được uống đồ lạnh" hắn nhìn cậu biểu cảm trên gương mặt vẫn như mọi hôm, vẫn là biểu cảm đó vẫn lạnh lùng và khó gần, nhưng ánh mắt và lời nói của hắn có chút dịu dàng khi nhìn cậu
Hắn thật sự cưng chiều cậu trên cả mức cưng chiều, cậu muốn gì đều được hắn cho cậu tất cả mọi thứ, phải biết là trên đời này chưa từng có ai sai bảo được hắn, dù có là ai đi nữa, nhưng hôm nay cậu lại là người đầu tiên sai bảo được hắn khiến hắn phải hạ mình mà đi mua một ly nước nhỏ bé cho cậu
"Chú nhỏ, chú ly hôn với cậu ấy đi, hai người chỉ là kết hôn chính trị vốn không có tình yêu" Phó Thời Vũ nhìn hai người đang gần gũi trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng nói
Phó Thời Ân xoay người lại đang muốn trả lời thì đang bị suy nghĩ của cậu làm cho im bặt
[Tên thần kinh đó lại lên cơn nữa rồi, mình kết hôn hay ly hôn với ai liên quan gì tới tên tâm thần này, hơn nữa cái gì mà tôi cho phép cậu thích tôi, mắc bệnh ảo tưởng bá đạo tổng tài à]
Phó Thời Ân lúc nhìn thấy cậu với Phó Thời Vũ đang lôi lôi kéo kéo trông rất thân mật, hắn lúc đó không biết tại sao trong lòng rất khó chịu khi nhìn thấy hình ảnh đó, cứ nghĩ cậu và Phó Thời Vũ đang muốn nối lại tình cũ sau một thời gian giận dỗi, nhưng hiện tại nghe được suy nghĩ này của cậu, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn trong lòng cũng không còn khó chịu như lúc nãy
"Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền bảo tôi phải làm thế này thế kia?" Phó Thời Ân ánh mắt sắc lạnh ngữ khí kiêu ngạo nhìn chằm chằm Phó Thời Vũ
Chú nhỏ trước giờ luôn trầm tĩnh không quan tâm chuyện đồn thổi về bản thân ở giới thượng lưu, luôn ở ẩn trong biệt thự và không quan tâm chuyện thương trường kia, nên mới bị Phó Lão Gia âm thầm sắp đặt mối hôn sự giữa Phó gia và Đường gia ép Phó Thời Ân phải đồng ý mối hôn sự này
"Nhưng... lời nói của Phó Thời Vũ còn chưa kịp nói ra hết đã bị cậu cắt ngang
"Thời Ân cháu trai của anh hình như đầu óc không được bình thường, tôi đã nói rất rõ là tôi không còn yêu cậu ta nữa, cậu ta lại không tin còn nắm cổ tay tôi đỏ hết cả lên" cậu tỏ vẻ yếu đuối gương mặt ngây thơ giọng nói có chút nũng nịu xoa xoa cổ tay
[Anh nhất định phải đồi lại công bằng cho tôi, tôi bị cậu ta ám thật sự rất phiền]
Thời Ân, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên hắn, khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui khóe môi khẽ cong lên "Được đi thôi" Phó Thời Ân nắm lấy tay cậu nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.