Chương 19: nỗi lòng
Mị như nhi
14/10/2024
Mặc Đình hung hăng hôn xuống môi Minh Triết, thô bạo mà điên cuồng chiếm lấy
Minh Triết mệt mỏi nằm yên bất động trên giường, đôi mắt mơ màng mờ mịt, nội tâm hoảng loạn khi vừa trải qua cảm giác của ranh giới giữa sự sống và cái chết
Ngay giây phút bị Mặc Đình bạo ngược kia, Minh Triết mới chợt nhận ra, hóa ra sinh mệnh con người lại mỏng mảnh đến thế
Chỉ cần một hành động của đối phương cũng có thể cướp lấy sinh mạng của bản thân bất cứ lúc nào
Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng đó khi sinh mệnh đang dần được tước đi, và cảm giác vui mừng hân hoan khi từ quỷ môn quan kéo về được một mạng
Thế nhưng những cảm giác đó lại liên tục được lập đi lập lại, khiến tâm trí Minh Triết ghi nhớ và khắc sâu tận xương tủy nỗi kinh hãi đó
Những hành động mà Mặc Đình đã gây ra cho Minh Triết, có lẽ sẽ ám ảnh Minh Triết cả đời này cũng sẽ chẳng thể nào quên được
Minh Triết quá mức mệt mỏi dưới sự dày vò của Mặc Đình, đôi mắt màu hổ phách từ từ khép lại mà ngất đi
Mặc Đình đang say mê hôn mút môi Minh Triết, lúc này mới phát hiện Minh Triết không có động tĩnh gì, đang nằm yên bất tỉnh trên giường
Mặc Đình xuống khỏi người Minh Triết, sau đó đứng dậy đi đến một chiếc tủ gần đó, lấy ra hộp sơ cứu rồi đi đến bên giường ngồi xuống
Mặc Đình đưa tay lên khám kiểm tra cho Minh Triết, sau đó thở phào một hơi
Mặc Đình nắm lấy bàn tay Minh Triết, cẩn thận xử lý vết thương bị bỏng thuốc lá do chính bản thân tạo ra trên cổ tay Minh Triết
Mặc Đình vừa thoa thuốc vừa nhìn vào vết thương ở cổ tay Minh Triết, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng
Mặc Đình đưa tay lên lại một lần nữa chạm vào gương mặt đang hôn mê của Minh Triết, mọi hành động và cử chỉ lúc này của Mặc Đình đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ của lúc bạo ngược ban nãy
Ánh mắt ôn nhu đầy sự triều mến nhìn Minh Triết đang bất tỉnh
Mặc Đình biết rất rõ bản thân hiện tại có những hành động tàn bạo như thế nào đối với Minh Triết, Mặc Đình không biết từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người lại trở nên như thế này
Có lẽ là từ khi Minh Triết nói lời chia tay và muốn rời khỏi Mặc Đình, nên mới khiến Mặc Đình ngày càng trở nên như thế này đối với Minh Triết
Mặc Đình vốn có tính chiếm hữu và thích kiểm soát người khác, đặc biệt là đối với Minh Triết
Mặc Đình là một kẻ yêu điên cuồng, ngay khi Minh Triết nói lời chia tay và tận mắt nhìn thấy Minh Triết cười nói vui vẻ với người khác, đối với một kẻ cuồng yêu và ghen tuông quá mức như Mặc Đình thật sự không thể nào chịu đựng và chấp nhận được
Nên mới khiến một Mặc Đình ôn nhu dịu dàng lại trở nên như thế này, Mặc Đình thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể giữ được Minh Triết bên cạnh, dù bản thân Mặc Đình biết rõ những hành động như thế này sẽ làm tổn thương Minh Triết, nhưng ngoài cách này ra Mặc Đình không nghĩ ra được cách nào khác ngoài cách này, chỉ cần có thể giữ Minh Triết bên cạnh thì dù có bị Minh Triết căm hận Mặc Đình cũng chấp nhận
...----------------...
...Biệt thự...
Phó Thời Ân từ công ty mệt mỏi trở về, vừa bước vào nhà vừa đưa áo khoác cho quản gia, đột ngột lên tiếng hỏi đến cậu trong vô thức "cậu ta ngủ rồi?"
"Phu nhân ăn tối xong thì đã lên phòng từ sớm rồi ạ" quản gia hơi cúi người thái độ cung kính trả lời
Hắn bước lên phòng mở cửa ra sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại
Hắn đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ kèm theo khăn tắm bước vào nhà tắm
Một lúc sau hắn từ nhà tắm bước ra ngoài, trên tay còn đang cầm khăn lau tóc, mái tóc màu đen ướt đẫm đang nhỏ vài giọt nước còn đang đọng ở cổ
Đôi mắt đen huyền sâu thẳm và sóng mũi cao vút, gương mặt điển trai không góc cạnh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn trùm mờ nhạt, làm gương mặt của hắn càng trở nên ma mị mê người
Phó Thời Ân sau khi đã lau khô tóc, liền đi đến bên giường nằm xuống, hắn vừa nằm xuống nhắm mắt lại chưa được 10phút đã bị một người nào đó tay chân lại bất đầu gác lung tung, có khi còn đạp hắn
Hắn hiện tại đã dần quen với những thói xấu khi ngủ này của cậu nên không còn cảm thấy lạ lẫm, hắn chợt bất ngờ trước hành động lúc này của cậu
Cậu hiện tại đột ngột đang trút vào trong lòng hắn và ôm chặt, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào ngực hắn, cậu ôm chặt hắn cứ như cậu đang ôm gối ôm vậy, mặt thì dụi dụi vào ngực hắn như đang tìm kiếm nơi thoải mái
Hắn hiện tại thật sự muốn đẩy cậu ra nhưng lại không thể, hắn cũng không muốn đánh thức cậu vào lúc này, vì hắn biết hiện tại đã quá muộn, nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng, vấn đề là hắn sẽ chịu đựng đến bao giờ trong tình trạng hiện tại?
Minh Triết mệt mỏi nằm yên bất động trên giường, đôi mắt mơ màng mờ mịt, nội tâm hoảng loạn khi vừa trải qua cảm giác của ranh giới giữa sự sống và cái chết
Ngay giây phút bị Mặc Đình bạo ngược kia, Minh Triết mới chợt nhận ra, hóa ra sinh mệnh con người lại mỏng mảnh đến thế
Chỉ cần một hành động của đối phương cũng có thể cướp lấy sinh mạng của bản thân bất cứ lúc nào
Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng đó khi sinh mệnh đang dần được tước đi, và cảm giác vui mừng hân hoan khi từ quỷ môn quan kéo về được một mạng
Thế nhưng những cảm giác đó lại liên tục được lập đi lập lại, khiến tâm trí Minh Triết ghi nhớ và khắc sâu tận xương tủy nỗi kinh hãi đó
Những hành động mà Mặc Đình đã gây ra cho Minh Triết, có lẽ sẽ ám ảnh Minh Triết cả đời này cũng sẽ chẳng thể nào quên được
Minh Triết quá mức mệt mỏi dưới sự dày vò của Mặc Đình, đôi mắt màu hổ phách từ từ khép lại mà ngất đi
Mặc Đình đang say mê hôn mút môi Minh Triết, lúc này mới phát hiện Minh Triết không có động tĩnh gì, đang nằm yên bất tỉnh trên giường
Mặc Đình xuống khỏi người Minh Triết, sau đó đứng dậy đi đến một chiếc tủ gần đó, lấy ra hộp sơ cứu rồi đi đến bên giường ngồi xuống
Mặc Đình đưa tay lên khám kiểm tra cho Minh Triết, sau đó thở phào một hơi
Mặc Đình nắm lấy bàn tay Minh Triết, cẩn thận xử lý vết thương bị bỏng thuốc lá do chính bản thân tạo ra trên cổ tay Minh Triết
Mặc Đình vừa thoa thuốc vừa nhìn vào vết thương ở cổ tay Minh Triết, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng
Mặc Đình đưa tay lên lại một lần nữa chạm vào gương mặt đang hôn mê của Minh Triết, mọi hành động và cử chỉ lúc này của Mặc Đình đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ của lúc bạo ngược ban nãy
Ánh mắt ôn nhu đầy sự triều mến nhìn Minh Triết đang bất tỉnh
Mặc Đình biết rất rõ bản thân hiện tại có những hành động tàn bạo như thế nào đối với Minh Triết, Mặc Đình không biết từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người lại trở nên như thế này
Có lẽ là từ khi Minh Triết nói lời chia tay và muốn rời khỏi Mặc Đình, nên mới khiến Mặc Đình ngày càng trở nên như thế này đối với Minh Triết
Mặc Đình vốn có tính chiếm hữu và thích kiểm soát người khác, đặc biệt là đối với Minh Triết
Mặc Đình là một kẻ yêu điên cuồng, ngay khi Minh Triết nói lời chia tay và tận mắt nhìn thấy Minh Triết cười nói vui vẻ với người khác, đối với một kẻ cuồng yêu và ghen tuông quá mức như Mặc Đình thật sự không thể nào chịu đựng và chấp nhận được
Nên mới khiến một Mặc Đình ôn nhu dịu dàng lại trở nên như thế này, Mặc Đình thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể giữ được Minh Triết bên cạnh, dù bản thân Mặc Đình biết rõ những hành động như thế này sẽ làm tổn thương Minh Triết, nhưng ngoài cách này ra Mặc Đình không nghĩ ra được cách nào khác ngoài cách này, chỉ cần có thể giữ Minh Triết bên cạnh thì dù có bị Minh Triết căm hận Mặc Đình cũng chấp nhận
...----------------...
...Biệt thự...
Phó Thời Ân từ công ty mệt mỏi trở về, vừa bước vào nhà vừa đưa áo khoác cho quản gia, đột ngột lên tiếng hỏi đến cậu trong vô thức "cậu ta ngủ rồi?"
"Phu nhân ăn tối xong thì đã lên phòng từ sớm rồi ạ" quản gia hơi cúi người thái độ cung kính trả lời
Hắn bước lên phòng mở cửa ra sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại
Hắn đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ kèm theo khăn tắm bước vào nhà tắm
Một lúc sau hắn từ nhà tắm bước ra ngoài, trên tay còn đang cầm khăn lau tóc, mái tóc màu đen ướt đẫm đang nhỏ vài giọt nước còn đang đọng ở cổ
Đôi mắt đen huyền sâu thẳm và sóng mũi cao vút, gương mặt điển trai không góc cạnh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn trùm mờ nhạt, làm gương mặt của hắn càng trở nên ma mị mê người
Phó Thời Ân sau khi đã lau khô tóc, liền đi đến bên giường nằm xuống, hắn vừa nằm xuống nhắm mắt lại chưa được 10phút đã bị một người nào đó tay chân lại bất đầu gác lung tung, có khi còn đạp hắn
Hắn hiện tại đã dần quen với những thói xấu khi ngủ này của cậu nên không còn cảm thấy lạ lẫm, hắn chợt bất ngờ trước hành động lúc này của cậu
Cậu hiện tại đột ngột đang trút vào trong lòng hắn và ôm chặt, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào ngực hắn, cậu ôm chặt hắn cứ như cậu đang ôm gối ôm vậy, mặt thì dụi dụi vào ngực hắn như đang tìm kiếm nơi thoải mái
Hắn hiện tại thật sự muốn đẩy cậu ra nhưng lại không thể, hắn cũng không muốn đánh thức cậu vào lúc này, vì hắn biết hiện tại đã quá muộn, nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng, vấn đề là hắn sẽ chịu đựng đến bao giờ trong tình trạng hiện tại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.