Chương 68
Mộc Qua Hoàng
09/02/2021
“Hội thi nhảy cho người cao tuổi thì đã sao,” Hạ Triều nói, “Thế là ngầu lắm rồi, người bình thường còn không có cơ hội như vậy đâu.”
Tạ Du nhìn hắn, từ tốn vén ống tay áo lên, bẻ khớp cổ tay mấy lần rồi mới nói: “Cậu chắc chắn mình muốn tiếp tục đề tài này chứ?”
Ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi, mẹ kiếp còn nói nữa thì tận mắt chứng kiến mình chết thế nào đi.
Hạ Triều tiếp tục hỏi: “Có phải lúc bọn cậu lên sân khấu cực kỳ chấn động không?”
“Được giải gì chứ hả?”
“…”
Đám Lưu Tồn Hạo đang xúm vào báo danh, đồng thời bàn bạc xem nên chọn tiết mục nào, còn chưa kịp bàn xong, đã nghe thấy đằng sau “RẦM” một tiếng.
Tiếng bàn ghế đổ ngã này thật quá quen thuộc.
“À,” Lưu Tồn Hạo nhìn ra phía sau, bình tĩnh nói, “Đừng để ý tới tụi nó, bọn mình nghĩ tiếp đi.”
La Văn Cường gãi gãi đầu, nói nhỏ: “Sao tôi cứ thấy sai sai, tại hình như hai đứa kia dạo này ít đánh nhau hẳn luôn á.”
Mà chỉ cần cả hai ở cạnh nhau, là như thể có một bức rào chắn vô hình nào đó ngăn cách bọn họ với tất cả những thanh âm ồn ào xung quanh.
Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng không thể nghĩ ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Tạ Du nói đánh là đánh thẳng tay, tuyệt đối không thương lượng, Hạ Triều ăn đòn mấy phát mới bắt lấy cổ tay cậu, lúc lùi về sau suýt nữa là giẫm phải cái ghế: “Cậu đánh thật đấy à!”
Sau đó hắn lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Bạn trai mà cũng đánh?”
Tạ Du cúi người dựng cái ghế nằm dưới mặt sàn lên, đẩy sang bên cạnh, tránh cho mình bị vướng víu chân tay: “Là chính cậu muốn ăn đòn.”
Đến giờ nghỉ trưa, Lão Đường tới trả bài, đồng thời mang theo tin tức về việc chuẩn bị tiết mục văn nghệ.
“Có một chuyện này, tháng sau là kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc hẳn Vạn Đạt đã nói qua với các em rồi,” Lão Đường nói tới đây thì cả lớp ở phía dưới phá ra cười, ông thầy tỏ vẻ khá bất đắc dĩ, dừng lại một lát mới nói, “Mỗi lớp đều góp một tiết mục, mọi người tích cực tham gia vào, cân nhắc xem chúng ra nên diễn tiểu phẩm hay còn gì khác nữa không… Từ Tĩnh, em phụ trách việc này nhé.”
Ủy viên văn nghệ được nhắc tên, giơ tay nói: “Vâng thưa thầy.”
Tạ Du chẳng hề hứng thú gì với hội diễn văn nghệ này, hơn thế nữa vụ lên sân khấu nhảy nhót đã từng lưu lại dấu tích nổi bật trong cuộc đời cậu, có thể nói là một trong những sự kiện đáng xấu hổ nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Lúc Lão Đường nói chuyện cậu đã gục xuống bàn ngủ vùi, không hề hay biết ủy viên văn nghệ đã quay ra nhìn chằm chằm cậu với Hạ Triều mãi một lúc lâu.
Từ Tĩnh thật lòng mong muốn có được hai người kia đứng đầu đội ngũ.
Dù gì cũng là gương mặt thương hiệu của lớp 3, nếu xuất hiện trên sân khấu thì hẳn toàn trường sẽ bùng nổ vì phấn khích cho xem.
Thêm vào đó lãnh đạo trường sẽ có mặt để chấm điểm từng lớp, một khi đã tham gia thì chắc chắn phải giành được giải quán quân mang về.
“Hạ Triều có đồng ý tham gia không ta?”
Chờ Lão Đường đi rồi, cả nhóm sáu bảy đứa tụm lại thành một vòng tròn, Từ Tĩnh hỏi xong, Lưu Tồn Hạo vỗ bàn cái bộp nói: “Đấy là chắc chắn rồi, cần gì phải hỏi. Bà nhìn Triều ca đi, hào quang vạn trượng, đất bằng dậy sóng, đâu mà chẳng là sân khấu của cha nội ấy.”
Từ Tĩnh lại hỏi: “Thế còn Tạ Du thì sao?”
Lưu Tồn Hạo im bặt.
La Văn Cường dè dặt nói: “Thế thì… thế thì độ khó hơi cao rồi, nếu không bà đổi người khác đi được không, bà nhìn tôi thử xem, tứ chi cũng cân đối lắm này.”
Vạn Đạt: “Đâu chỉ là cao, đến lúc đó tính luôn sau khi chết được chôn ở nghĩa địa nào đi là vừa.”
Cả bọn bàn bạc mãi cho đến tận giờ vào học, lục tục xuống tầng tới sân thể dục xếp hàng, mà vẫn chưa ra được kết quả.
Giờ thể dục cho hoạt động tự do, đội bóng rổ không thèm chào đón Hạ Triều nữa, nói gãy lưỡi cũng không chịu cho hắn chơi cùng, tên này đành đi qua chỗ Hứa Tình Tình cướp hai cái vợt cầu lông về: “Lão Tạ, đánh cầu không?”
Tạ Du đưa tay cầm lấy một cái vợt, tự nhủ trong lòng chỉ là cầu lông mà thôi, chơi một lúc cũng được, Hạ Triều có phô diễn thế nào đi nữa thì dù sao vẫn chẳng xi nhê gì với cậu: “Vào sân thể dục à?”
“Xem còn chỗ nào không đã,” Hạ Triều nói, “Không thì đánh bên ngoài cũng được mà.”
Bên trong sân rất đông, cầu lông bay đầy trời, khu nghỉ ngơi hai bên cũng có rất nhiều người đang ngồi. Tạ Du cầm vợt cầu lông đi đến tận góc trong cùng mới tìm được một chỗ vắng vẻ.
Hai người đứng hai phía đối diện nhau.
Hạ Triều kéo khóa áo xuống, bắt đầu tỏ vẻ khoe khoang thực lực của mình.
Vừa khoác loác xong, Tạ Du đã tàn nhẫn phát một quả cầu quật thẳng tới trước mặt hắn: “Lảm nhảm ít thôi.”
Hứa Tình Tình không tìm được chỗ chơi bóng, bèn ngồi bên ngoài sân, bị ủy viên văn nghệ lôi kéo chọn bài hát.
Cả ba bài đều là thể loại nhạc rất sôi động, cảm giác vừa ra sân khấu sẽ có thể làm cả trường nổ tung.
“Bà nghe thử xem, có thích bài nào không,” Từ Tĩnh nói tiếp, “Tụi Vạn Đạt đều bảo thấy bài thứ hai khá được, tôi định chọn xong ca khúc trong hôm nay luôn. Ôi, thật muốn mời Tạ Du vào đội quá đi… Nhưng mà tôi không dám.”
Hứa Tình Tình không chọn được, chỉ lẩm bẩm trong miệng “Tôi thấy bài nào cũng hay hết, đều ok đó,” tự dưng loáng thoáng nghe thấy xung quanh có tiếng ồn ào, nhỏ rút tai nghe ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai đại ca đang đánh cầu ở một góc nọ.
Mặc dù chỗ bọn họ chẳng phải trung tâm, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua, cả hai vẫn là kẻ bắt mắt nhất trong đám người.
Hôm đi du lịch mùa thu lần trước, mấy đứa trong lớp còn đùa nhau rằng ai thì có thể bị lạc mất, chứ Triều ca với Du ca lớp mình thì tuyệt đối không thể lạc đi đâu được, chỉ nhìn bóng lưng đã có thể nhận ra ngay.
Xung quanh có không ít người cũng đang nhìn về hướng bên kia, che miệng khẽ hô: “Đẹp trai quá đi mất!”
Liên tiếp nhiều tiếng kêu “Đẹp trai quá” vang lên, lại có cô bé nào đó nói: “Nhưng sao hai cậu ấy đánh mạnh thế nhỉ.”
Tạ Du đánh cầu lông như thể đánh người, nhất là khi nhảy lên đón bóng, cảm giác ác liệt như thể xé gió lao thẳng tới.
Lúc đầu Hạ Triều chưa hề phòng bị, thiếu chút nữa là bị cậu đánh cho tan tác. May mà phản ứng kịp, phán đoán được điểm rơi của cầu, phải dựa vào bản năng gấp gáp lùi về phía sau mấy bước rồi mới tiếp bóng.
Hai người đánh tới lui, càng chơi càng hăng.
Nhất là Tạ Du, như kiểu muốn đánh đến chết thì thôi.
“Đậu má,” Hạ Triều bị cách đánh của Tạ Du ép cho nghiêm túc hẳn lên, dứt khoát cởi áo khoác ra, vứt xuống mặt đất, “Mạnh thật đấy, bạn nhỏ à.”
“Thường thôi.”
Không khí trong phòng lưu thông không tốt, Tạ Du cảm thấy hơi nóng nực, đưa tay kéo khóa áo đồng phục xuống, nói tiếp: “Cũng coi như mạnh hơn cậu một chút.”
Trước kia bọn Đại Lôi cũng không thể nào ngấm nổi kiểu chơi bóng của cậu, lần nào cũng kêu: “Mày đang chơi bóng hay đánh nhau đấy thằng kia, có biết phối hợp là gì không hả, tụi mình chung một đội đấy! Mẹ nó chứ lần sau còn rủ mày nữa thì tao làm chó!”
Nhưng chỉ ngủ qua một giấc là không còn nhớ đau thương, đến hôm sau lại hí hửng cầm bóng đi qua: “Đi thôi, đi chơi bóng đê, tao hẹn bọn Tiểu Hổ xóm bên rồi, hôm nay nhất định phải chơi khô máu với bọn nó!”
Đám trẻ con ở khu phố này đều có đội bóng cố định. Có lẽ quá lậm phim ảnh nên đứa nào cũng thích tự đặt cho mình một cái biệt danh vô cùng mất mặt.
Cái gì mà chiến đội Tiểu Hổ, lại còn chiến đội Trâu Đen.
Đánh được nửa ván, sau lưng Tạ Du bắt đầu thấm mồ hôi, cởi áo khoác xong, cậu lại nhân lúc Hạ Triều đi nhặt cầu mà hơi khom người, tay nắm lấy cổ áo phẩy phẩy gió.
Tạ Du mặc một cái áo len kiểu dáng rộng rãi bên trong, lúc đưa tay nhận bóng, lớp vải mỏng theo đó mà rũ xuống, mơ hồ phác họa đường nét phần eo của cậu.
Từ góc nhìn của Hạ Triều, có thể thấy xương quai xanh gầy gò của ai kia, dời mắt xuống phía dưới xương quai xanh…
Cậu vẫn đang chờ Hạ Triều ném cầu qua, thì lại thấy Hạ Triều nhặt xong rồi nói: “Không đánh nữa.”
Ngón tay Tạ Du vẫn còn đang nắm lấy cổ áo, không phản ứng kịp: “Hả?”
Hạ Triều nói: “Cậu phạm quy.”
Phạm quy cái rắm ấy.
Phạm quy chỗ nào?
Tạ Du không hiểu gì hết, Hạ Triều đã quay sang bảo Hứa Tình Tình vào thay sân: “Anh Tình, có chơi cầu không, lên đi.”
Hứa Tình Tình với Từ Tĩnh cầm vợt cầu lông cùng đi tới.
Từ Tĩnh còn đang nghĩ ngợi vụ biểu diễn, trông thấy Tạ Du, lấy hết can đảm mở miệng: “Cái đó… bạn học Tạ à, lớp chúng mình định tổ chức một tiết mục, hy vọng bạn có thể tham gia được không? Điều kiện gì cũng có thể thương lượng, C vị (1) không thành vấn đề…”
Tạ Du đang mặc áo, lúc này mới vừa khoác được cái áo lên người.
Cậu không có chút ấn tượng nào với nữ sinh trước mắt cả, thậm chí khai giảng đã lâu đến vậy, còn chẳng nhớ rõ người ta tên là gì.
Nhưng cô nàng ấy đang dùng một ánh mắt đầy chờ mong chăm chú nhìn cậu, là ánh mắt không hề mang theo tạp chất, trong suốt lại sáng ngời.
Dù có hơi khiếp đảm, nhưng vẫn đứng trước mặt cậu, cố hết sức để nói được một câu hoàn chỉnh.
Hứa Tình Tình đứng cạnh Hạ Triều, trông thấy Từ Tĩnh thế mà lại đi hỏi thật, ngạc nhiên nói: “Tính tình Du ca ai chẳng rõ, tàu ngầm dễ sợ luôn, nghĩ cũng biết không có khả năng rồi.”
Hạ Triều lại cười cười, nói: “Không chắc đâu.”
Hai người Tạ Du với Từ Tĩnh đã nói những gì, bọn họ đứng quá xa nên không nghe rõ, chỉ thấy Tạ Du nói xong thì kéo khóa áo lên, cầm vợt cầu lông đi về phía này.
Tạ Du ném vợt cầu lông vào trong lòng Hạ Triều: “Đi.”
Hạ Triều cầm lấy, phất phất tay với Hứa Tình Tình: “Đi nhé anh Tình.”
Hứa Tình Tình ngẩn người vẫy tay lại, đi lên phía trước, tựa vào cột lưới bên cạnh hỏi: “Sao rồi, Du ca bảo sao.”
Từ Tĩnh còn chưa hồi phục tinh thần, không trả lời, chỉ biết nói: “Bà… hay là bà nhéo tôi một cái đi?”
Nghe thế này chẳng lẽ là đã đồng ý?
Từ Tĩnh: “Coi như đồng ý rồi, mặc dù thái độ vẫn lãnh đạm lắm, cậu ấy chỉ nói với tôi là ‘Tùy cậu’ thôi.”
.
Danh sách tham gia tiết mục văn nghệ của lớp 3 nhanh chóng được nộp lên tay Lão Đường, Lão Đường sau đó cứ nhắc mãi là chỉ cần cố hết sức mà làm, giải gì cũng không quan trọng, sau đó cả bọn liền tranh thủ thời gian nghỉ giải lao giữa giờ bắt đầu hăng say luyện tập.
Đám người này có một bệnh chung, đó là dù nhảy chẳng ra thể thống gì, nhưng vô cùng tâm huyết, đứa nào cũng cảm thấy mình đẹp trai cool ngầu miễn bàn.
Huống chi có Hạ Triều cầm đầu, lớp học lập tức biến thành sân khấu.
Chỉ có Tạ Du vẫn ngồi tại chỗ, sau khi nhớ kỹ động tác thì nhất định không chịu nhúc nhích nữa, nhìn đám thần kinh này lên cơn.
Hạ Triều giỡn xong một hồi, quay về đứng cạnh Tạ Du.
Tạ Du cầm chai nước trong tay, tiện đó đưa chai vừa uống được một nửa cho hắn: “Ông hoàng sân khấu, sao lại không nhảy nữa rồi?”
Hạ Triều không ngại ngần dốc chai nước tu hết mấy ngụm, lấy tay lau khóe miệng nói: “Bọn nhóc này trưởng thành nhanh quá, mẹ nó đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”
Mới vừa rồi Tạ Du thấy ồn quá nên mới phải đeo tai nghe, bây giờ tháo xuống mới nhận ra mấy đứa này đã hoàn toàn kế thừa được y bát (2) của Hạ Triều, hoàn toàn coi nơi mình đang đứng là sân khấu biểu diễn.
Lưu Tồn Hạo: “Xin hãy gọi chúng tôi là nhóm nhạc đẹp giai vô địch toàn vũ trụ!”
Vạn Đạt: “Các bạn phía bên này, xin hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!”
La Văn Cường: “Chưa đủ! Hãy gào thét thật lớn tiếng nữa lên!”
“…”
Lão Ngô mang theo đồ dạy học đi vào, bị màn biểu diễn này làm cho giật cả mình, còn tưởng mình đi nhầm lớp, bèn dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, chắc chắn rằng tấm biển lớp treo trên cửa chính là 11-3: “Mấy cậu này làm cái gì đây, định xuất đạo (3) hả, lại còn nhóm nhạc đẹp trai vô địch toàn vũ trụ nữa cơ đấy.”
Đến giờ vào học, đám trong lớp mới chỉnh đốn lại tâm trạng, thành thành thật thật ngồi nghe giảng.
Lão Ngô giảng xong một mục nhỏ, lúc giao bài tập, không biết nghĩ đến cái gì lại cầm phấn viết: “Nội dung này có một đề mở rộng, tôi giảng cho các trò một chút vậy, dù có thể các trò sẽ không hiểu đâu, nghe không hiểu cũng không sao cả, đừng cố kiết quá, nắm lấy điểm số trong khả năng của mình là được.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn lên bảng, phát hiện ra đây là loại bài tập khá hóc búa có hơi khác một chút so với những bài còn lại, cách ra đề cũng rất mới lạ.
Đa số đám học sinh sau khi căng mắt nhìn một lát đều cúi đầu xuống, lập tức bỏ qua bài tập này.
Tạ Du đọc hết đề bài, đang định mở ghi chú trên điện thoại ra làm nháp thử xem, vô tình thế nào lại trông thấy Hạ Triều vốn ngồi chơi game cả tiết vậy mà cũng đang ngẩng đầu nhìn bảng đen.
Hạ Triều vẫn cầm điện thoại, cửa sổ trò chơi ngừng lại, nhân vật “Hạ soái” trên màn hình kia bị BOSS chém điên cuồng, rớt mất nguyên cả thanh máu.
Tạ Du nhìn hắn, từ tốn vén ống tay áo lên, bẻ khớp cổ tay mấy lần rồi mới nói: “Cậu chắc chắn mình muốn tiếp tục đề tài này chứ?”
Ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi, mẹ kiếp còn nói nữa thì tận mắt chứng kiến mình chết thế nào đi.
Hạ Triều tiếp tục hỏi: “Có phải lúc bọn cậu lên sân khấu cực kỳ chấn động không?”
“Được giải gì chứ hả?”
“…”
Đám Lưu Tồn Hạo đang xúm vào báo danh, đồng thời bàn bạc xem nên chọn tiết mục nào, còn chưa kịp bàn xong, đã nghe thấy đằng sau “RẦM” một tiếng.
Tiếng bàn ghế đổ ngã này thật quá quen thuộc.
“À,” Lưu Tồn Hạo nhìn ra phía sau, bình tĩnh nói, “Đừng để ý tới tụi nó, bọn mình nghĩ tiếp đi.”
La Văn Cường gãi gãi đầu, nói nhỏ: “Sao tôi cứ thấy sai sai, tại hình như hai đứa kia dạo này ít đánh nhau hẳn luôn á.”
Mà chỉ cần cả hai ở cạnh nhau, là như thể có một bức rào chắn vô hình nào đó ngăn cách bọn họ với tất cả những thanh âm ồn ào xung quanh.
Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng không thể nghĩ ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Tạ Du nói đánh là đánh thẳng tay, tuyệt đối không thương lượng, Hạ Triều ăn đòn mấy phát mới bắt lấy cổ tay cậu, lúc lùi về sau suýt nữa là giẫm phải cái ghế: “Cậu đánh thật đấy à!”
Sau đó hắn lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Bạn trai mà cũng đánh?”
Tạ Du cúi người dựng cái ghế nằm dưới mặt sàn lên, đẩy sang bên cạnh, tránh cho mình bị vướng víu chân tay: “Là chính cậu muốn ăn đòn.”
Đến giờ nghỉ trưa, Lão Đường tới trả bài, đồng thời mang theo tin tức về việc chuẩn bị tiết mục văn nghệ.
“Có một chuyện này, tháng sau là kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc hẳn Vạn Đạt đã nói qua với các em rồi,” Lão Đường nói tới đây thì cả lớp ở phía dưới phá ra cười, ông thầy tỏ vẻ khá bất đắc dĩ, dừng lại một lát mới nói, “Mỗi lớp đều góp một tiết mục, mọi người tích cực tham gia vào, cân nhắc xem chúng ra nên diễn tiểu phẩm hay còn gì khác nữa không… Từ Tĩnh, em phụ trách việc này nhé.”
Ủy viên văn nghệ được nhắc tên, giơ tay nói: “Vâng thưa thầy.”
Tạ Du chẳng hề hứng thú gì với hội diễn văn nghệ này, hơn thế nữa vụ lên sân khấu nhảy nhót đã từng lưu lại dấu tích nổi bật trong cuộc đời cậu, có thể nói là một trong những sự kiện đáng xấu hổ nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Lúc Lão Đường nói chuyện cậu đã gục xuống bàn ngủ vùi, không hề hay biết ủy viên văn nghệ đã quay ra nhìn chằm chằm cậu với Hạ Triều mãi một lúc lâu.
Từ Tĩnh thật lòng mong muốn có được hai người kia đứng đầu đội ngũ.
Dù gì cũng là gương mặt thương hiệu của lớp 3, nếu xuất hiện trên sân khấu thì hẳn toàn trường sẽ bùng nổ vì phấn khích cho xem.
Thêm vào đó lãnh đạo trường sẽ có mặt để chấm điểm từng lớp, một khi đã tham gia thì chắc chắn phải giành được giải quán quân mang về.
“Hạ Triều có đồng ý tham gia không ta?”
Chờ Lão Đường đi rồi, cả nhóm sáu bảy đứa tụm lại thành một vòng tròn, Từ Tĩnh hỏi xong, Lưu Tồn Hạo vỗ bàn cái bộp nói: “Đấy là chắc chắn rồi, cần gì phải hỏi. Bà nhìn Triều ca đi, hào quang vạn trượng, đất bằng dậy sóng, đâu mà chẳng là sân khấu của cha nội ấy.”
Từ Tĩnh lại hỏi: “Thế còn Tạ Du thì sao?”
Lưu Tồn Hạo im bặt.
La Văn Cường dè dặt nói: “Thế thì… thế thì độ khó hơi cao rồi, nếu không bà đổi người khác đi được không, bà nhìn tôi thử xem, tứ chi cũng cân đối lắm này.”
Vạn Đạt: “Đâu chỉ là cao, đến lúc đó tính luôn sau khi chết được chôn ở nghĩa địa nào đi là vừa.”
Cả bọn bàn bạc mãi cho đến tận giờ vào học, lục tục xuống tầng tới sân thể dục xếp hàng, mà vẫn chưa ra được kết quả.
Giờ thể dục cho hoạt động tự do, đội bóng rổ không thèm chào đón Hạ Triều nữa, nói gãy lưỡi cũng không chịu cho hắn chơi cùng, tên này đành đi qua chỗ Hứa Tình Tình cướp hai cái vợt cầu lông về: “Lão Tạ, đánh cầu không?”
Tạ Du đưa tay cầm lấy một cái vợt, tự nhủ trong lòng chỉ là cầu lông mà thôi, chơi một lúc cũng được, Hạ Triều có phô diễn thế nào đi nữa thì dù sao vẫn chẳng xi nhê gì với cậu: “Vào sân thể dục à?”
“Xem còn chỗ nào không đã,” Hạ Triều nói, “Không thì đánh bên ngoài cũng được mà.”
Bên trong sân rất đông, cầu lông bay đầy trời, khu nghỉ ngơi hai bên cũng có rất nhiều người đang ngồi. Tạ Du cầm vợt cầu lông đi đến tận góc trong cùng mới tìm được một chỗ vắng vẻ.
Hai người đứng hai phía đối diện nhau.
Hạ Triều kéo khóa áo xuống, bắt đầu tỏ vẻ khoe khoang thực lực của mình.
Vừa khoác loác xong, Tạ Du đã tàn nhẫn phát một quả cầu quật thẳng tới trước mặt hắn: “Lảm nhảm ít thôi.”
Hứa Tình Tình không tìm được chỗ chơi bóng, bèn ngồi bên ngoài sân, bị ủy viên văn nghệ lôi kéo chọn bài hát.
Cả ba bài đều là thể loại nhạc rất sôi động, cảm giác vừa ra sân khấu sẽ có thể làm cả trường nổ tung.
“Bà nghe thử xem, có thích bài nào không,” Từ Tĩnh nói tiếp, “Tụi Vạn Đạt đều bảo thấy bài thứ hai khá được, tôi định chọn xong ca khúc trong hôm nay luôn. Ôi, thật muốn mời Tạ Du vào đội quá đi… Nhưng mà tôi không dám.”
Hứa Tình Tình không chọn được, chỉ lẩm bẩm trong miệng “Tôi thấy bài nào cũng hay hết, đều ok đó,” tự dưng loáng thoáng nghe thấy xung quanh có tiếng ồn ào, nhỏ rút tai nghe ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai đại ca đang đánh cầu ở một góc nọ.
Mặc dù chỗ bọn họ chẳng phải trung tâm, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua, cả hai vẫn là kẻ bắt mắt nhất trong đám người.
Hôm đi du lịch mùa thu lần trước, mấy đứa trong lớp còn đùa nhau rằng ai thì có thể bị lạc mất, chứ Triều ca với Du ca lớp mình thì tuyệt đối không thể lạc đi đâu được, chỉ nhìn bóng lưng đã có thể nhận ra ngay.
Xung quanh có không ít người cũng đang nhìn về hướng bên kia, che miệng khẽ hô: “Đẹp trai quá đi mất!”
Liên tiếp nhiều tiếng kêu “Đẹp trai quá” vang lên, lại có cô bé nào đó nói: “Nhưng sao hai cậu ấy đánh mạnh thế nhỉ.”
Tạ Du đánh cầu lông như thể đánh người, nhất là khi nhảy lên đón bóng, cảm giác ác liệt như thể xé gió lao thẳng tới.
Lúc đầu Hạ Triều chưa hề phòng bị, thiếu chút nữa là bị cậu đánh cho tan tác. May mà phản ứng kịp, phán đoán được điểm rơi của cầu, phải dựa vào bản năng gấp gáp lùi về phía sau mấy bước rồi mới tiếp bóng.
Hai người đánh tới lui, càng chơi càng hăng.
Nhất là Tạ Du, như kiểu muốn đánh đến chết thì thôi.
“Đậu má,” Hạ Triều bị cách đánh của Tạ Du ép cho nghiêm túc hẳn lên, dứt khoát cởi áo khoác ra, vứt xuống mặt đất, “Mạnh thật đấy, bạn nhỏ à.”
“Thường thôi.”
Không khí trong phòng lưu thông không tốt, Tạ Du cảm thấy hơi nóng nực, đưa tay kéo khóa áo đồng phục xuống, nói tiếp: “Cũng coi như mạnh hơn cậu một chút.”
Trước kia bọn Đại Lôi cũng không thể nào ngấm nổi kiểu chơi bóng của cậu, lần nào cũng kêu: “Mày đang chơi bóng hay đánh nhau đấy thằng kia, có biết phối hợp là gì không hả, tụi mình chung một đội đấy! Mẹ nó chứ lần sau còn rủ mày nữa thì tao làm chó!”
Nhưng chỉ ngủ qua một giấc là không còn nhớ đau thương, đến hôm sau lại hí hửng cầm bóng đi qua: “Đi thôi, đi chơi bóng đê, tao hẹn bọn Tiểu Hổ xóm bên rồi, hôm nay nhất định phải chơi khô máu với bọn nó!”
Đám trẻ con ở khu phố này đều có đội bóng cố định. Có lẽ quá lậm phim ảnh nên đứa nào cũng thích tự đặt cho mình một cái biệt danh vô cùng mất mặt.
Cái gì mà chiến đội Tiểu Hổ, lại còn chiến đội Trâu Đen.
Đánh được nửa ván, sau lưng Tạ Du bắt đầu thấm mồ hôi, cởi áo khoác xong, cậu lại nhân lúc Hạ Triều đi nhặt cầu mà hơi khom người, tay nắm lấy cổ áo phẩy phẩy gió.
Tạ Du mặc một cái áo len kiểu dáng rộng rãi bên trong, lúc đưa tay nhận bóng, lớp vải mỏng theo đó mà rũ xuống, mơ hồ phác họa đường nét phần eo của cậu.
Từ góc nhìn của Hạ Triều, có thể thấy xương quai xanh gầy gò của ai kia, dời mắt xuống phía dưới xương quai xanh…
Cậu vẫn đang chờ Hạ Triều ném cầu qua, thì lại thấy Hạ Triều nhặt xong rồi nói: “Không đánh nữa.”
Ngón tay Tạ Du vẫn còn đang nắm lấy cổ áo, không phản ứng kịp: “Hả?”
Hạ Triều nói: “Cậu phạm quy.”
Phạm quy cái rắm ấy.
Phạm quy chỗ nào?
Tạ Du không hiểu gì hết, Hạ Triều đã quay sang bảo Hứa Tình Tình vào thay sân: “Anh Tình, có chơi cầu không, lên đi.”
Hứa Tình Tình với Từ Tĩnh cầm vợt cầu lông cùng đi tới.
Từ Tĩnh còn đang nghĩ ngợi vụ biểu diễn, trông thấy Tạ Du, lấy hết can đảm mở miệng: “Cái đó… bạn học Tạ à, lớp chúng mình định tổ chức một tiết mục, hy vọng bạn có thể tham gia được không? Điều kiện gì cũng có thể thương lượng, C vị (1) không thành vấn đề…”
Tạ Du đang mặc áo, lúc này mới vừa khoác được cái áo lên người.
Cậu không có chút ấn tượng nào với nữ sinh trước mắt cả, thậm chí khai giảng đã lâu đến vậy, còn chẳng nhớ rõ người ta tên là gì.
Nhưng cô nàng ấy đang dùng một ánh mắt đầy chờ mong chăm chú nhìn cậu, là ánh mắt không hề mang theo tạp chất, trong suốt lại sáng ngời.
Dù có hơi khiếp đảm, nhưng vẫn đứng trước mặt cậu, cố hết sức để nói được một câu hoàn chỉnh.
Hứa Tình Tình đứng cạnh Hạ Triều, trông thấy Từ Tĩnh thế mà lại đi hỏi thật, ngạc nhiên nói: “Tính tình Du ca ai chẳng rõ, tàu ngầm dễ sợ luôn, nghĩ cũng biết không có khả năng rồi.”
Hạ Triều lại cười cười, nói: “Không chắc đâu.”
Hai người Tạ Du với Từ Tĩnh đã nói những gì, bọn họ đứng quá xa nên không nghe rõ, chỉ thấy Tạ Du nói xong thì kéo khóa áo lên, cầm vợt cầu lông đi về phía này.
Tạ Du ném vợt cầu lông vào trong lòng Hạ Triều: “Đi.”
Hạ Triều cầm lấy, phất phất tay với Hứa Tình Tình: “Đi nhé anh Tình.”
Hứa Tình Tình ngẩn người vẫy tay lại, đi lên phía trước, tựa vào cột lưới bên cạnh hỏi: “Sao rồi, Du ca bảo sao.”
Từ Tĩnh còn chưa hồi phục tinh thần, không trả lời, chỉ biết nói: “Bà… hay là bà nhéo tôi một cái đi?”
Nghe thế này chẳng lẽ là đã đồng ý?
Từ Tĩnh: “Coi như đồng ý rồi, mặc dù thái độ vẫn lãnh đạm lắm, cậu ấy chỉ nói với tôi là ‘Tùy cậu’ thôi.”
.
Danh sách tham gia tiết mục văn nghệ của lớp 3 nhanh chóng được nộp lên tay Lão Đường, Lão Đường sau đó cứ nhắc mãi là chỉ cần cố hết sức mà làm, giải gì cũng không quan trọng, sau đó cả bọn liền tranh thủ thời gian nghỉ giải lao giữa giờ bắt đầu hăng say luyện tập.
Đám người này có một bệnh chung, đó là dù nhảy chẳng ra thể thống gì, nhưng vô cùng tâm huyết, đứa nào cũng cảm thấy mình đẹp trai cool ngầu miễn bàn.
Huống chi có Hạ Triều cầm đầu, lớp học lập tức biến thành sân khấu.
Chỉ có Tạ Du vẫn ngồi tại chỗ, sau khi nhớ kỹ động tác thì nhất định không chịu nhúc nhích nữa, nhìn đám thần kinh này lên cơn.
Hạ Triều giỡn xong một hồi, quay về đứng cạnh Tạ Du.
Tạ Du cầm chai nước trong tay, tiện đó đưa chai vừa uống được một nửa cho hắn: “Ông hoàng sân khấu, sao lại không nhảy nữa rồi?”
Hạ Triều không ngại ngần dốc chai nước tu hết mấy ngụm, lấy tay lau khóe miệng nói: “Bọn nhóc này trưởng thành nhanh quá, mẹ nó đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”
Mới vừa rồi Tạ Du thấy ồn quá nên mới phải đeo tai nghe, bây giờ tháo xuống mới nhận ra mấy đứa này đã hoàn toàn kế thừa được y bát (2) của Hạ Triều, hoàn toàn coi nơi mình đang đứng là sân khấu biểu diễn.
Lưu Tồn Hạo: “Xin hãy gọi chúng tôi là nhóm nhạc đẹp giai vô địch toàn vũ trụ!”
Vạn Đạt: “Các bạn phía bên này, xin hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!”
La Văn Cường: “Chưa đủ! Hãy gào thét thật lớn tiếng nữa lên!”
“…”
Lão Ngô mang theo đồ dạy học đi vào, bị màn biểu diễn này làm cho giật cả mình, còn tưởng mình đi nhầm lớp, bèn dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, chắc chắn rằng tấm biển lớp treo trên cửa chính là 11-3: “Mấy cậu này làm cái gì đây, định xuất đạo (3) hả, lại còn nhóm nhạc đẹp trai vô địch toàn vũ trụ nữa cơ đấy.”
Đến giờ vào học, đám trong lớp mới chỉnh đốn lại tâm trạng, thành thành thật thật ngồi nghe giảng.
Lão Ngô giảng xong một mục nhỏ, lúc giao bài tập, không biết nghĩ đến cái gì lại cầm phấn viết: “Nội dung này có một đề mở rộng, tôi giảng cho các trò một chút vậy, dù có thể các trò sẽ không hiểu đâu, nghe không hiểu cũng không sao cả, đừng cố kiết quá, nắm lấy điểm số trong khả năng của mình là được.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn lên bảng, phát hiện ra đây là loại bài tập khá hóc búa có hơi khác một chút so với những bài còn lại, cách ra đề cũng rất mới lạ.
Đa số đám học sinh sau khi căng mắt nhìn một lát đều cúi đầu xuống, lập tức bỏ qua bài tập này.
Tạ Du đọc hết đề bài, đang định mở ghi chú trên điện thoại ra làm nháp thử xem, vô tình thế nào lại trông thấy Hạ Triều vốn ngồi chơi game cả tiết vậy mà cũng đang ngẩng đầu nhìn bảng đen.
Hạ Triều vẫn cầm điện thoại, cửa sổ trò chơi ngừng lại, nhân vật “Hạ soái” trên màn hình kia bị BOSS chém điên cuồng, rớt mất nguyên cả thanh máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.