Chương 26: Ăn trộm
Tiểu Thứ Vị
18/08/2021
Edit: Nhọ
Người vây xem càng lúc càng nhiều.
Quần chúng không biết rõ sự việc giống như là đang xem được phim thần tượng chiếu trực tiếp. Thậm chí còn có một cô gái nhỏ giọng thốt lên "Lãng mạn quá", "Thật xứng đôi" linh tinh các loại.
Bạch Tiểu Ảnh sau khi phục hồi tinh thần lại nhịn không được cười khổ.
Đối với cô mà nói, Thi Mẫn hay Chung Thiên nói thích cô đều là những chuyện không thể hiểu được. Đại khái chắc là vì không chịu nổi đả kích khi Vương Tình ra nước ngoài, cho nên tình cảm ấy mới bị chuyển dời qua cô.
Không nghĩ đến Vương Tình vừa xuất ngoại, thì cô lại nhặt được hai món hời lớn như thế này. Bạch Tiểu Ảnh rất là tự giễu mà nghĩ, tầm mắt nhanh chóng che giấu sự trào phúng.
"Anh buông tôi ra trước đã."
Khoé môi Bạch Tiểu Ảnh đầy ý cười rất nhạt, cũng không đáp lại lời anh nói, chỉ là bất đắc dĩ mở miệng thôi.
Thi Mẫn không tình nguyện buông lỏng vòng ôm, ngược lại càng dùng sức bắt lấy tay cô, như là sợ chỉ một chút lơ đãng thì cô sẽ lại chạy trốn mất. Năm ngón tay tách ra đan vào tay cô, mười ngón tay dính chặt lại, cực kỳ thân mật.
Bạch Tiểu Ảnh: "..."
Vì không muốn gây thêm sự chú ý nữa nên Bạch Tiểu Ảnh liền để mặc cho Thi Mẫn nắm tay đưa đến một tiệm bánh ngọt gần đó. Cho đến khi ngồi xuống, Thi Mẫn mới buông lỏng tay ra.
Bạch Tiểu Ảnh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mặt Thi Mẫn. Sau khi lên đại học hình như anh gầy đi rất nhiều, thịt trên mặt như không hề có, nhìn có chút suy sút. Anh ngủ không nhiều lắm, cho nên hai tròng mắt vốn sáng đẹp thế nhưng cũng nhiễm đầy tơ máu.
Bạch Tiểu Ảnh không nghĩ đến khi gặp lại Thi Mẫn sẽ ở trong trạng thái chật vật như vậy, trong lòng cô có chút khổ sở, không khỏi mở miệng nói, "Anh gầy."
"Mỗi ngày đều nhớ đến em, có thể không gầy sao."
Thi Mẫn không chút nào che dấu ánh mắt của mình, như là muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đối diện, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh.
Bạch Tiểu Ảnh dừng một chút, cô thật ra lại tin tưởng lời Thi Mẫn nói. Thì ra đối phương vẫn rất quan tâm đến cô. Cô cứ không nói một tiếng nào mà rời đi như vậy, đích xác là có chút đả thương trái tim người khác, liền mở miệng nói, "Bây giờ tôi sống rất tốt."
Ý trong lời cô nói chính là muốn Thi Mẫn biết mình rất khoẻ mạnh, để đối phương không cần lo lắng cho mình quá nhiều.
Một đoạn thời gian làm bạn giường kia, Thi Mẫn vẫn luôn quan tâm đến việc học tập cùng cuộc sống của cô. Bây giờ kết thúc quan hệ thân thể, thì những quan hệ khác cũng không nên có nữa.
Bạch Tiểu Ảnh nói xong liền lấy từ trong ví ra ba tờ tiền đỏ đưa cho Thi Mẫn, "Trả cho anh."
Thi Mẫn ngốc lăng, nhìn bàn tay trắng nõn kia, không nhận lấy.
Bạch Tiểu Ảnh đã thay đổi rồi, không chỉ là vẻ ngoài. Lúc đối diện với ánh mắt của người khác cô cũng không né tránh, cô không hề sợ hãi ánh mắt của những người xa lạ nữa. Quan trọng nhất là, ánh mắt lúc cô nhìn anh lại cực kỳ bình lặng, thật giống như anh chỉ là một bạn học cũ bình thường. Thật giống như quan hệ thân thể giữa hai người cùng tình cảm yêu mến khó nói thành lời kia đều chỉ là ảo giác của một mình anh.
Anh thương nhớ ngày đêm suốt nửa năm, lúc gặp lại, đối phương lại xoá bỏ sạch sẽ những tình cảm ấy đối với anh. Điều này khiến anh làm sao có thể can tâm?
Thi mẫn dùng sức nắm chặt tay mới có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của mình. Anh sợ mình sẽ không nhịn nổi đứng lên chất vấn Bạch Tiểu Ảnh, chẳng lẽ mấy tháng da thịt thân cận kia, những ái muội như có như không ấy đều là giả sao?
Dựa vào cái gì mà cô kéo anh vào vòng xoáy tình cảm rồi lại giống như không có việc gì xảy ra mà vứt bỏ anh.
"Bạch Tiểu Ảnh. Em gặp lại Chung Thiên rồi đúng không." Thi Mẫn hơi rũ mắt xuống, che giấu tâm ý phiền loạn của mình.
"Phải." Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, không có phủ nhận. Thấy Thi Mẫn không chịu nhận lại tiền liền đặt ở trên bàn đẩy đến trước mặt đối phương, "Nhận lấy đi."
"Em tha thứ cho hắn sao?"
Thi Mẫn nghe vậy càng thêm kích động. Anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh, phảng phất như nếu Bạch Tiểu Ảnh dám trả lời là đúng, anh lập tức sẽ bùng nổ.
"Giữa tôi với anh ấy chưa bao giờ nói đến tha thứ. Trước nay đều là anh tình tôi nguyện." Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu, bình thản nói.
Mãi một lúc sau, Thi Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói, "Bạch Tiểu Ảnh, em là tên ăn trộm."
Nói xong câu đó cảm xúc anh liền không thể kìm nén được nữa, anh nhanh chóng lấy tay che lại đôi mắt đỏ bừng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Người vây xem càng lúc càng nhiều.
Quần chúng không biết rõ sự việc giống như là đang xem được phim thần tượng chiếu trực tiếp. Thậm chí còn có một cô gái nhỏ giọng thốt lên "Lãng mạn quá", "Thật xứng đôi" linh tinh các loại.
Bạch Tiểu Ảnh sau khi phục hồi tinh thần lại nhịn không được cười khổ.
Đối với cô mà nói, Thi Mẫn hay Chung Thiên nói thích cô đều là những chuyện không thể hiểu được. Đại khái chắc là vì không chịu nổi đả kích khi Vương Tình ra nước ngoài, cho nên tình cảm ấy mới bị chuyển dời qua cô.
Không nghĩ đến Vương Tình vừa xuất ngoại, thì cô lại nhặt được hai món hời lớn như thế này. Bạch Tiểu Ảnh rất là tự giễu mà nghĩ, tầm mắt nhanh chóng che giấu sự trào phúng.
"Anh buông tôi ra trước đã."
Khoé môi Bạch Tiểu Ảnh đầy ý cười rất nhạt, cũng không đáp lại lời anh nói, chỉ là bất đắc dĩ mở miệng thôi.
Thi Mẫn không tình nguyện buông lỏng vòng ôm, ngược lại càng dùng sức bắt lấy tay cô, như là sợ chỉ một chút lơ đãng thì cô sẽ lại chạy trốn mất. Năm ngón tay tách ra đan vào tay cô, mười ngón tay dính chặt lại, cực kỳ thân mật.
Bạch Tiểu Ảnh: "..."
Vì không muốn gây thêm sự chú ý nữa nên Bạch Tiểu Ảnh liền để mặc cho Thi Mẫn nắm tay đưa đến một tiệm bánh ngọt gần đó. Cho đến khi ngồi xuống, Thi Mẫn mới buông lỏng tay ra.
Bạch Tiểu Ảnh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mặt Thi Mẫn. Sau khi lên đại học hình như anh gầy đi rất nhiều, thịt trên mặt như không hề có, nhìn có chút suy sút. Anh ngủ không nhiều lắm, cho nên hai tròng mắt vốn sáng đẹp thế nhưng cũng nhiễm đầy tơ máu.
Bạch Tiểu Ảnh không nghĩ đến khi gặp lại Thi Mẫn sẽ ở trong trạng thái chật vật như vậy, trong lòng cô có chút khổ sở, không khỏi mở miệng nói, "Anh gầy."
"Mỗi ngày đều nhớ đến em, có thể không gầy sao."
Thi Mẫn không chút nào che dấu ánh mắt của mình, như là muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đối diện, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh.
Bạch Tiểu Ảnh dừng một chút, cô thật ra lại tin tưởng lời Thi Mẫn nói. Thì ra đối phương vẫn rất quan tâm đến cô. Cô cứ không nói một tiếng nào mà rời đi như vậy, đích xác là có chút đả thương trái tim người khác, liền mở miệng nói, "Bây giờ tôi sống rất tốt."
Ý trong lời cô nói chính là muốn Thi Mẫn biết mình rất khoẻ mạnh, để đối phương không cần lo lắng cho mình quá nhiều.
Một đoạn thời gian làm bạn giường kia, Thi Mẫn vẫn luôn quan tâm đến việc học tập cùng cuộc sống của cô. Bây giờ kết thúc quan hệ thân thể, thì những quan hệ khác cũng không nên có nữa.
Bạch Tiểu Ảnh nói xong liền lấy từ trong ví ra ba tờ tiền đỏ đưa cho Thi Mẫn, "Trả cho anh."
Thi Mẫn ngốc lăng, nhìn bàn tay trắng nõn kia, không nhận lấy.
Bạch Tiểu Ảnh đã thay đổi rồi, không chỉ là vẻ ngoài. Lúc đối diện với ánh mắt của người khác cô cũng không né tránh, cô không hề sợ hãi ánh mắt của những người xa lạ nữa. Quan trọng nhất là, ánh mắt lúc cô nhìn anh lại cực kỳ bình lặng, thật giống như anh chỉ là một bạn học cũ bình thường. Thật giống như quan hệ thân thể giữa hai người cùng tình cảm yêu mến khó nói thành lời kia đều chỉ là ảo giác của một mình anh.
Anh thương nhớ ngày đêm suốt nửa năm, lúc gặp lại, đối phương lại xoá bỏ sạch sẽ những tình cảm ấy đối với anh. Điều này khiến anh làm sao có thể can tâm?
Thi mẫn dùng sức nắm chặt tay mới có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của mình. Anh sợ mình sẽ không nhịn nổi đứng lên chất vấn Bạch Tiểu Ảnh, chẳng lẽ mấy tháng da thịt thân cận kia, những ái muội như có như không ấy đều là giả sao?
Dựa vào cái gì mà cô kéo anh vào vòng xoáy tình cảm rồi lại giống như không có việc gì xảy ra mà vứt bỏ anh.
"Bạch Tiểu Ảnh. Em gặp lại Chung Thiên rồi đúng không." Thi Mẫn hơi rũ mắt xuống, che giấu tâm ý phiền loạn của mình.
"Phải." Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, không có phủ nhận. Thấy Thi Mẫn không chịu nhận lại tiền liền đặt ở trên bàn đẩy đến trước mặt đối phương, "Nhận lấy đi."
"Em tha thứ cho hắn sao?"
Thi Mẫn nghe vậy càng thêm kích động. Anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh, phảng phất như nếu Bạch Tiểu Ảnh dám trả lời là đúng, anh lập tức sẽ bùng nổ.
"Giữa tôi với anh ấy chưa bao giờ nói đến tha thứ. Trước nay đều là anh tình tôi nguyện." Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu, bình thản nói.
Mãi một lúc sau, Thi Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói, "Bạch Tiểu Ảnh, em là tên ăn trộm."
Nói xong câu đó cảm xúc anh liền không thể kìm nén được nữa, anh nhanh chóng lấy tay che lại đôi mắt đỏ bừng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.