Chương 12: Anh hùng cứu mỹ nhân
Tiểu Thứ Vị
18/08/2021
Edit: Nhọ
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Ảnh đến quán bar, thì ra lại sạch sẽ hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thi Mẫn gọi một đống rượu, màu sắc khác nhau. Bạch Tiểu Ảnh cầm lấy một ly Cocktail màu đỏ rượu nếm một ngụm, thật ngon quá.
"Thứ này còn dễ say hơn bia nhiều." Thi Mẫn nhắc nhở cô.
"Nếu đến uống rượu thì nên buông thả." Bạch Tiểu Ảnh vô cảm nói.
"Tại sao lại giống như là cậu thất tình vậy." Thi Mẫn vui đùa nói.
Chung Thiên ở một bên buồn không nói một câu mà uống rượu.
Ba người đều thất tình. Nhưng chỉ có Chung Thiên là có vẻ đáng thương nhất.
*
"Uống thêm một ly nữa! Nga nga nga! Chị dâu thật lợi hại."
Trong góc truyền đến âm thanh ồn ào. Có thể là một đám lưu manh, căn bản không biết khống chế thanh âm của mình, toàn bộ quán bar đều vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
"Chị dâu đi lên nhảy một điệu đi."
"Chị dâu đến múa thoát y đi."
Những người đó luôn mồm kêu chị dâu, lại căn bản không có chút ý tứ tôn trọng nào.
Một lát sau truyền đến tiếng tranh chấp. Là cô gái không muốn phối hợp, bị "đại ca" tát một cái.
"Kỹ nữ thúi. Đã cấp mặt mũi cho còn không cầb. Lão tử còn rất nhiều biện pháp trị cô. Còn dám gạt lão tử chuyển trường, còn đội nón xanh cho lão tử nữa chứ. Lão tử bây giờ liền lột quần áo cô, thao chết cô."
Bên kia càng ngày càng thô tục.
"Tôi không cần... Cứu mạng a!"
Cô gái không muốn phối hợp, bị mạnh mẽ lột quần áo. Cuối cùng vẫn không nhịn được cất tiếng kêu cứu.
Thi Mẫn cả người chấn động. Anh không thể tin tưởng mà nhìn về phía trong góc kia, thế nhưng lại là Vương Tình vừa bị mang đi.
Chung Thiên uống quá nhiều, đầu óc hôn hôn trầm trầm, căn bản không nghe được.
Thi Mẫn lập tức đứng lên, vọt vào trong đám người.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn Thi Mẫn giúp Vương Tình mặc quần áo xong. Động tác cực kỳ dịu dàng. Sau đó anh đánh nhau với tên "đại ca" kia. Một mình anh đánh một dám. Nhưng mà, Thi Mẫn đánh nhau cũng không tồi, bị nhiều người vây quanh ẩu đả như vậy vẫn có thể lôi Vương Tình ra được, sau đó anh kéo tay Vương Tình chạy ra khỏi quán bar.
Bạch Tiểu Ảnh cười lại rót một chén rượu nữa. Thì ra là thế. Không phải là cô nghĩ nhiều.
*
"Cậu bỏ lỡ... hức... cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân." Bạch Tiểu Ảnh say đến nấc cụt, đẩy đẩy Chung Thiên.
"Cậu say rồi?" Chung Thiên cũng uống không ít. Nhưng mà tửu lượng của hắn vẫn tốt hơn so với Bạch Tiểu Ảnh. Hắn tìm một vòng cũng không thấy Thi Mẫn, biết mình không thể uống nữa, nếu hắn say bất tỉnh nhân sự, Bạch Tiểu Ảnh sẽ nguy hiểm.
"Không có. Tửu lượng của tôi rất tốt." Bạch Tiểu Ảnh nói xong trực tiếp cầm chai uống lấy uống để.
Cô rõ ràng đã sớm tự nói với bản thân sẽ không si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được có chút khó chịu.
Cô có tư cách gì mà cảm thấy khó chịu?
Người mình thích có thể thích người ưu tú hơn, cô không phải hẳn nên là cảm thấy vui vẻ vì bọn họ sao?
*
"Đừng uống. Uống nhiều quá hại sức khoẻ." Chung Thiên ngăn cô lại.
"Ha hả... Cậu..." Bạch Tiểu Ảnh nhìn hắn, mặt Chung Thiên trong tầm mắt cô đã không còn rõ ràng nữa. Cô cười muốn hỏi một câu, cậu không ghét tôi sao? Nhưng mà chưa kịp hỏi xong đã say bất tỉnh.
Chung Thiên xoa xoa huyệt thái dương phát đau. Thi Mẫn hẳn sẽ không quay về đây nữa. Gia đình Bạch Tiểu Ảnh hắn cũng có biết một chút, đơn thân, tính tình mẹ lại không tốt. Nếu cứ như vậy đưa người về nhà, thì lại khiến cho nhiều người hiểu lầm, giải thích không được. Hắn bất đắc dĩ mà thuê một phòng ở khách sạn đối diện. Giờ này ba mẹ hắn cũng ở nhà cho nên không thể về nhà hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ editor nha~
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Ảnh đến quán bar, thì ra lại sạch sẽ hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Thi Mẫn gọi một đống rượu, màu sắc khác nhau. Bạch Tiểu Ảnh cầm lấy một ly Cocktail màu đỏ rượu nếm một ngụm, thật ngon quá.
"Thứ này còn dễ say hơn bia nhiều." Thi Mẫn nhắc nhở cô.
"Nếu đến uống rượu thì nên buông thả." Bạch Tiểu Ảnh vô cảm nói.
"Tại sao lại giống như là cậu thất tình vậy." Thi Mẫn vui đùa nói.
Chung Thiên ở một bên buồn không nói một câu mà uống rượu.
Ba người đều thất tình. Nhưng chỉ có Chung Thiên là có vẻ đáng thương nhất.
*
"Uống thêm một ly nữa! Nga nga nga! Chị dâu thật lợi hại."
Trong góc truyền đến âm thanh ồn ào. Có thể là một đám lưu manh, căn bản không biết khống chế thanh âm của mình, toàn bộ quán bar đều vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
"Chị dâu đi lên nhảy một điệu đi."
"Chị dâu đến múa thoát y đi."
Những người đó luôn mồm kêu chị dâu, lại căn bản không có chút ý tứ tôn trọng nào.
Một lát sau truyền đến tiếng tranh chấp. Là cô gái không muốn phối hợp, bị "đại ca" tát một cái.
"Kỹ nữ thúi. Đã cấp mặt mũi cho còn không cầb. Lão tử còn rất nhiều biện pháp trị cô. Còn dám gạt lão tử chuyển trường, còn đội nón xanh cho lão tử nữa chứ. Lão tử bây giờ liền lột quần áo cô, thao chết cô."
Bên kia càng ngày càng thô tục.
"Tôi không cần... Cứu mạng a!"
Cô gái không muốn phối hợp, bị mạnh mẽ lột quần áo. Cuối cùng vẫn không nhịn được cất tiếng kêu cứu.
Thi Mẫn cả người chấn động. Anh không thể tin tưởng mà nhìn về phía trong góc kia, thế nhưng lại là Vương Tình vừa bị mang đi.
Chung Thiên uống quá nhiều, đầu óc hôn hôn trầm trầm, căn bản không nghe được.
Thi Mẫn lập tức đứng lên, vọt vào trong đám người.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn Thi Mẫn giúp Vương Tình mặc quần áo xong. Động tác cực kỳ dịu dàng. Sau đó anh đánh nhau với tên "đại ca" kia. Một mình anh đánh một dám. Nhưng mà, Thi Mẫn đánh nhau cũng không tồi, bị nhiều người vây quanh ẩu đả như vậy vẫn có thể lôi Vương Tình ra được, sau đó anh kéo tay Vương Tình chạy ra khỏi quán bar.
Bạch Tiểu Ảnh cười lại rót một chén rượu nữa. Thì ra là thế. Không phải là cô nghĩ nhiều.
*
"Cậu bỏ lỡ... hức... cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân." Bạch Tiểu Ảnh say đến nấc cụt, đẩy đẩy Chung Thiên.
"Cậu say rồi?" Chung Thiên cũng uống không ít. Nhưng mà tửu lượng của hắn vẫn tốt hơn so với Bạch Tiểu Ảnh. Hắn tìm một vòng cũng không thấy Thi Mẫn, biết mình không thể uống nữa, nếu hắn say bất tỉnh nhân sự, Bạch Tiểu Ảnh sẽ nguy hiểm.
"Không có. Tửu lượng của tôi rất tốt." Bạch Tiểu Ảnh nói xong trực tiếp cầm chai uống lấy uống để.
Cô rõ ràng đã sớm tự nói với bản thân sẽ không si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được có chút khó chịu.
Cô có tư cách gì mà cảm thấy khó chịu?
Người mình thích có thể thích người ưu tú hơn, cô không phải hẳn nên là cảm thấy vui vẻ vì bọn họ sao?
*
"Đừng uống. Uống nhiều quá hại sức khoẻ." Chung Thiên ngăn cô lại.
"Ha hả... Cậu..." Bạch Tiểu Ảnh nhìn hắn, mặt Chung Thiên trong tầm mắt cô đã không còn rõ ràng nữa. Cô cười muốn hỏi một câu, cậu không ghét tôi sao? Nhưng mà chưa kịp hỏi xong đã say bất tỉnh.
Chung Thiên xoa xoa huyệt thái dương phát đau. Thi Mẫn hẳn sẽ không quay về đây nữa. Gia đình Bạch Tiểu Ảnh hắn cũng có biết một chút, đơn thân, tính tình mẹ lại không tốt. Nếu cứ như vậy đưa người về nhà, thì lại khiến cho nhiều người hiểu lầm, giải thích không được. Hắn bất đắc dĩ mà thuê một phòng ở khách sạn đối diện. Giờ này ba mẹ hắn cũng ở nhà cho nên không thể về nhà hắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ editor nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.