Chương 23: Mất ngủ
Tiểu Thứ Vị
18/08/2021
Edit: Nhọ
Bạch Tiểu Ảnh nghe vậy duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ sườn mặt soái khí của Chung Thiên, gương mặt này đã từng xuất hiện trong giấc mơ cô vô số lần. Từ khi học trung học, Chung Thiên chính là vì sao cứu rỗi duy nhất của cô.
Bây giờ chủ nhân gương mặt này lại cực kỳ chân thành cùng thâm tình thổ lộ với cô, vì sao cô lại không thể nào vui vẻ lên được thế này?
Chung Thiên mà cô yêu ưu tú đến như vậy, Bạch Tiểu Ảnh làm sao có thể xứng đôi?
"Em thật đẹp."
Đã lâu lắm rồi không chạm đến xúc cảm mềm ấm này, Chung Thiên trân quý lướt dọc theo đường cong từ môi đến cằm Bạch Tiểu Ảnh, sau đó là xương quai xanh, chỉ cần nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng áo ngủ thôi là hắn sẽ thấy được bộ ngực sữa nửa lộ kia, mang theo một cảm giác dụ hoặc lại thuần khiết.
Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc.
Loại sự tình này không tính là xa lạ đối với cô, chỉ là mấy tháng không làm khiến cô nhất thời có chút thẹn thùng. Từng nụ hôn ướt dầm dề, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trần trụi cô có chút ngứa, tê tê, làm lòng cô rung động một lúc.
Thân mình đã nếm qua trái cấm bắt đầu không chịu nổi trêu chọc.
Bạch Tiểu Ảnh mơ mơ màng màng nghĩ: Trước khi Chung Thiên suy nghĩ kĩ lại thì làm bạn giường cũng không tồi.
Thân thể này không ai có thể quen thuộc hơn hắn được. Bởi vì đây là do một tay hắn khai phá ra. Chung Thiên biết rõ ràng từng điểm mẫn cảm trên người Bạch Tiểu Ảnh, biết cô không chịu được khi đầu lưỡi khẽ chạm lên vành tai, biết ngón tay cắm vào sâu bao nhiêu có thể làm cô vui sướng, biết côn th*t chọc đến đâu sẽ làm cô nhịn không được thét chói tai...
Đối với Chung Thiên mà nói, lần cuối cùng của hắn và Bạch Tiểu Ảnh chính là một hồi xuân sắc hôm say rượu kia. Mà đối với Bạch Tiểu Ảnh, ký ức sau khi cô say rượu kia hoàn toàn trống rỗng, lần cuối cùng cô làm với Chung Thiên là ở WC nam chật hẹp kia. Nam sinh không chút nào thương tiếc đè cô lên cánh cửa, thốt ra từng câu chữ ô uế tràn đầy chán ghét, rõ ràng hạ thân hưng phấn quấy đảo trong cơ thể cô như vậy, nhưng trong miệng lại toàn là chán ghét đối với cô.
Đàn ông có lẽ chính là một loại sinh vật tràn ngập thú tính như vậy.
Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, cảm giác tuyệt vọng ngày ấy ở WC chợt loé qua.
Ngày ấy sau khi xong việc trong WC nam nhìn thấy Thi Mẫn không phải cô không kinh hoảng cùng tuyệt vọng. Chỉ là cô không dám biểu hiện ra ngoài. Nghĩ ấy tình cảnh ngày ấy, Bạch Tiểu Ảnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt có cái gì đó nặng nề, thân thể theo bản năng run lên một cái, đôi tay đặt phía sau lưng Chung Thiên thoáng dùng sức, móng tay liền khảm vào trong da thịt.
"Tê..."
"Xin lỗi."
Tiếng hô đau của Chung Thiên kéo Bạch Tiểu Ảnh về lại hiện thực. Cô mở hai mắt, sau vài giây mê mang thì lý trí lại minh mẫn trở lại. Móng tay Bạch Tiểu Ảnh không ngắn, lúc nãy dùng sức như vậy liền làm cho lưng Chung Thiên đổ máu.
"Không thích bị anh chạm vào thì nói cho anh. Không cần miễn cưỡng bản thân."
Chung Thiên nhìn ra được cô đang thất thần, nghĩ đến lần xuân sắc cuối cùng của hai người ấy, người Bạch Tiểu Ảnh kêu lại là Thi Mẫn, hắn chỉ cảm thấy ngực chua xót không thôi.
Lại nghĩ đến Bạch Tiểu Ảnh nho nhỏ ngay từ lúc tiểu học đã vẫn luôn chú ý đến mình, cặp con ngươi kia đã từng chỉ có một thân ảnh là hắn, mà trong lòng cô cũng chỉ có mình hắn. Nhưng mà Thi Mẫn, anh ta dựa vào cái gì mà thừa dịp chiếm lấy trái tim cô gái nhỏ.
Rõ ràng là lúc ở quán bar, anh ta cũng vứt bỏ Bạch Tiểu Ảnh.
"Tôi giúp anh bôi thuốc."
Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu, không phải là thật sự chán ghét việc Chung Thiên đụng chạm, chỉ là ký ức phủ đầy bụi kia có chút không nghe lời.
Cô thật sự cho rằng mình không để bụng, lại không nghĩ rằng thì ra thân thể vẫn nhớ rõ, hiếm có làm kiêu một lần.
"Không cần, vết thương nhỏ thôi, ngày mai là tốt rồi, ngủ đi."
Chung Thiên xoay người lại một lần nữa nằm bên cạnh cô. Thân thể Bạch Tiểu Ảnh không còn hoan nghênh mình giống như trước nữa, giống như bây giờ Bạch Tiểu Ảnh cũng không còn thích hắn như trước kia.
Bạch Tiểu Ảnh cũng không kiên trì muốn bôi thuốc cho Chung Thiên nữa, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm liền rất nhanh đã ngủ rồi. Nếu đã quyết định muốn buông bỏ thì cô sẽ không cho phép mình suy nghĩ miên man nữa.
Nghe được tiếng hô hấp dần dần vững vàng bên tai, Chung Thiên lại không thể nào ngủ được.
Bạch Tiểu Ảnh là thực sự không để bụng hắn, sau khi gặp lại càng tiếp xúc với cô hắn càng rõ ràng chuyện này.
Một đêm này, Chung Thiên mất ngủ.
Lời tác giả:
___ sợ các bạn bỏ tôi mà đi, vốn dĩ muốn viết một phân cảnh khác nhưng mà lại nghĩ đến những chuyện lúc trước mà tên đại móng heo Chung Thiên làm, liền không muốn cứ như vậy để hắn dễ dàng ăn thịt được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Bạch Tiểu Ảnh nghe vậy duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ sườn mặt soái khí của Chung Thiên, gương mặt này đã từng xuất hiện trong giấc mơ cô vô số lần. Từ khi học trung học, Chung Thiên chính là vì sao cứu rỗi duy nhất của cô.
Bây giờ chủ nhân gương mặt này lại cực kỳ chân thành cùng thâm tình thổ lộ với cô, vì sao cô lại không thể nào vui vẻ lên được thế này?
Chung Thiên mà cô yêu ưu tú đến như vậy, Bạch Tiểu Ảnh làm sao có thể xứng đôi?
"Em thật đẹp."
Đã lâu lắm rồi không chạm đến xúc cảm mềm ấm này, Chung Thiên trân quý lướt dọc theo đường cong từ môi đến cằm Bạch Tiểu Ảnh, sau đó là xương quai xanh, chỉ cần nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng áo ngủ thôi là hắn sẽ thấy được bộ ngực sữa nửa lộ kia, mang theo một cảm giác dụ hoặc lại thuần khiết.
Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc.
Loại sự tình này không tính là xa lạ đối với cô, chỉ là mấy tháng không làm khiến cô nhất thời có chút thẹn thùng. Từng nụ hôn ướt dầm dề, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trần trụi cô có chút ngứa, tê tê, làm lòng cô rung động một lúc.
Thân mình đã nếm qua trái cấm bắt đầu không chịu nổi trêu chọc.
Bạch Tiểu Ảnh mơ mơ màng màng nghĩ: Trước khi Chung Thiên suy nghĩ kĩ lại thì làm bạn giường cũng không tồi.
Thân thể này không ai có thể quen thuộc hơn hắn được. Bởi vì đây là do một tay hắn khai phá ra. Chung Thiên biết rõ ràng từng điểm mẫn cảm trên người Bạch Tiểu Ảnh, biết cô không chịu được khi đầu lưỡi khẽ chạm lên vành tai, biết ngón tay cắm vào sâu bao nhiêu có thể làm cô vui sướng, biết côn th*t chọc đến đâu sẽ làm cô nhịn không được thét chói tai...
Đối với Chung Thiên mà nói, lần cuối cùng của hắn và Bạch Tiểu Ảnh chính là một hồi xuân sắc hôm say rượu kia. Mà đối với Bạch Tiểu Ảnh, ký ức sau khi cô say rượu kia hoàn toàn trống rỗng, lần cuối cùng cô làm với Chung Thiên là ở WC nam chật hẹp kia. Nam sinh không chút nào thương tiếc đè cô lên cánh cửa, thốt ra từng câu chữ ô uế tràn đầy chán ghét, rõ ràng hạ thân hưng phấn quấy đảo trong cơ thể cô như vậy, nhưng trong miệng lại toàn là chán ghét đối với cô.
Đàn ông có lẽ chính là một loại sinh vật tràn ngập thú tính như vậy.
Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, cảm giác tuyệt vọng ngày ấy ở WC chợt loé qua.
Ngày ấy sau khi xong việc trong WC nam nhìn thấy Thi Mẫn không phải cô không kinh hoảng cùng tuyệt vọng. Chỉ là cô không dám biểu hiện ra ngoài. Nghĩ ấy tình cảnh ngày ấy, Bạch Tiểu Ảnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt có cái gì đó nặng nề, thân thể theo bản năng run lên một cái, đôi tay đặt phía sau lưng Chung Thiên thoáng dùng sức, móng tay liền khảm vào trong da thịt.
"Tê..."
"Xin lỗi."
Tiếng hô đau của Chung Thiên kéo Bạch Tiểu Ảnh về lại hiện thực. Cô mở hai mắt, sau vài giây mê mang thì lý trí lại minh mẫn trở lại. Móng tay Bạch Tiểu Ảnh không ngắn, lúc nãy dùng sức như vậy liền làm cho lưng Chung Thiên đổ máu.
"Không thích bị anh chạm vào thì nói cho anh. Không cần miễn cưỡng bản thân."
Chung Thiên nhìn ra được cô đang thất thần, nghĩ đến lần xuân sắc cuối cùng của hai người ấy, người Bạch Tiểu Ảnh kêu lại là Thi Mẫn, hắn chỉ cảm thấy ngực chua xót không thôi.
Lại nghĩ đến Bạch Tiểu Ảnh nho nhỏ ngay từ lúc tiểu học đã vẫn luôn chú ý đến mình, cặp con ngươi kia đã từng chỉ có một thân ảnh là hắn, mà trong lòng cô cũng chỉ có mình hắn. Nhưng mà Thi Mẫn, anh ta dựa vào cái gì mà thừa dịp chiếm lấy trái tim cô gái nhỏ.
Rõ ràng là lúc ở quán bar, anh ta cũng vứt bỏ Bạch Tiểu Ảnh.
"Tôi giúp anh bôi thuốc."
Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu, không phải là thật sự chán ghét việc Chung Thiên đụng chạm, chỉ là ký ức phủ đầy bụi kia có chút không nghe lời.
Cô thật sự cho rằng mình không để bụng, lại không nghĩ rằng thì ra thân thể vẫn nhớ rõ, hiếm có làm kiêu một lần.
"Không cần, vết thương nhỏ thôi, ngày mai là tốt rồi, ngủ đi."
Chung Thiên xoay người lại một lần nữa nằm bên cạnh cô. Thân thể Bạch Tiểu Ảnh không còn hoan nghênh mình giống như trước nữa, giống như bây giờ Bạch Tiểu Ảnh cũng không còn thích hắn như trước kia.
Bạch Tiểu Ảnh cũng không kiên trì muốn bôi thuốc cho Chung Thiên nữa, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm liền rất nhanh đã ngủ rồi. Nếu đã quyết định muốn buông bỏ thì cô sẽ không cho phép mình suy nghĩ miên man nữa.
Nghe được tiếng hô hấp dần dần vững vàng bên tai, Chung Thiên lại không thể nào ngủ được.
Bạch Tiểu Ảnh là thực sự không để bụng hắn, sau khi gặp lại càng tiếp xúc với cô hắn càng rõ ràng chuyện này.
Một đêm này, Chung Thiên mất ngủ.
Lời tác giả:
___ sợ các bạn bỏ tôi mà đi, vốn dĩ muốn viết một phân cảnh khác nhưng mà lại nghĩ đến những chuyện lúc trước mà tên đại móng heo Chung Thiên làm, liền không muốn cứ như vậy để hắn dễ dàng ăn thịt được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.