Chương 30: Tình nhân
Tiểu Thứ Vị
18/08/2021
Edit: Nhọ
Beta: Kiều Mạch
Sau khi khóc, mặt nhìn có chút chật vật.
Thi Mẫn mượn toilet nhà Bạch Tiểu Ảnh rửa mặt. Anh nhìn chính mình trong gương, nắm chặt tay lại, hận không thể cho bản thân một quyền —— một tên nam tử hán mà lại khóc thành như thế này trước mặt vợ tương lai thì cũng quá mất mặt rồi. Nhưng mà nếu có thể làm Bạch Tiểu Ảnh mềm lòng, mất mặt thì cứ để mất mặt đi.
Rốt cuộc thì mặt mũi nào có quan trọng bằng vợ.
"Muốn tôi đi lấy hành lý với anh sao?"
Lúc Thi Mẫn rửa mặt xong đi ra, Bạch Tiểu Ảnh đang rửa rau. Nghe được động tĩnh, xuất phát từ lễ phép, cô hỏi một câu.
"Không cần. Anh đi một chút sẽ về. Em chờ một lát, đừng không mở cửa cho anh vào." Thi Mẫn đáng thương vô cùng nói.
"Làm sao có thể như vậy được. Anh đi đi." Bạch Tiểu Ảnh nghe vậy nhịn không được bật cười.
Trước nay cô chưa thấy qua một mặt yếu ớt, ấu trĩ như vậy của Thi Mẫn. Vừa rồi thế nhưng lại ôm lấy cô khóc lớn một hồi, còn đáng thương vô cùng nói mình không có tiền ở khách sạn tốt, đến nước tắm cũng lạnh. Trong lòng Bạch Tiểu Ảnh biết anh đang nói dối nhưng cũng không vạch trần. Trái tim cô thật ra rất quyến luyến Thi Mẫn, lúc trước dù bị hắt cho một thân đầy nước nhưng người này vẫn hoàn toàn không chê cô, còn ôm cô vào ngực, cái ôm ấm áp ấy đến bây giờ vẫn làm cô lưu luyến.
Chỉ là, cô hiểu rõ những điều ấy đều chỉ là tạm thời.
Nhưng mà nếu "vòng ôm ấm áp" đưa tới cửa, cô đương nhiên không ngại sà vào cọ. Dù sao cũng là miễn phí.
Hành lý Thi Mẫn không nhiều lắm. Anh tới đây vốn dĩ chỉ mang tâm lý ăn may. Nếu hôm nay anh không gặp Bạch Tiểu Ảnh, vốn dĩ kế hoạch của anh là ở đây năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba. Thi Mẫn quyết đoán lùi ngày về. Sau khi lấy hành lý còn thuận tiện qua siêu thị gần đó mua hai bình rượu vang đỏ xách về. Lúc trở lại phòng thuê Bạch Tiểu Ảnh đã làm xong bốn món mặn, một món canh. Trông vô cùng khả quan —— bún thịt, cá hương, cà tím, muối tiêu đại tôm, khoai tây ti* cùng canh hải sản.
Thi Mẫn kinh ngạc nói, "Đây đều là do em làm?"
"Cũng chỉ là chút cơm nhà. Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Bạch Tiểu Ảnh thấy anh mang theo rượu thì vội tìm từ trong ngăn tủ hai cốc chân cao. Trong nhà Bạch Tiểu Ảnh có cốc chân cao, lúc đêm khuya tĩnh lặng không ngủ được cô ngẫu nhiên cũng sẽ uống một cốc. Nhưng mà từ khi Chung Thiên vào ở cô liền không đụng đến rượu nữa. Lúc này cơn nghiện rượu lại bị đánh thức.
Qua ba tuần rượu, Bạch Tiểu Ảnh đã có chút say. Gương mặt hồng hồng, con ngươi ngập nước như đang câu người. Thi Mẫn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đang muốn thổ lộ một lần nữa thì di động Bạch Tiểu Ảnh không thức thời vang lên.
"Ngại quá, tôi muốn đi nhận điện thoại." Bạch Tiểu Ảnh đề phòng nhìn màn hình điện thoại sau đó ma xui quỷ khiến nhìn lại Thi Mẫn đang ngồi đối diện mới nhận điện thoại, "Alo... Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn. Anh ở nhà chơi với cô chú lâu một chút. Tôi đang có khách, mấy ngày nay anh ấy sẽ ở nhà tôi... Là anh ấy."
Toàn bộ quá trình Thi Mẫn không nói tiếng nào, anh cảm giác giờ phút này mình giống như một kẻ tình nhân không thể để người khác biết, thấy Bạch Tiểu Ảnh cúp điện thoại mới ê ẩm mở miệng, "Chung Thiên gọi đến hả."
"Ừ." Bạch Tiểu Ảnh cũng không giấu diếm, "Hôm qua hắn về nhà."
"Trước giờ các người vẫn luôn ở chung?" Thi Mẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, chiếc cốc chân cao trong tay cũng sắp bị anh bóp nát.
"Sau khi nghỉ lễ hắn mới ở đây. Lúc trước chỉ là ngẫu nhiên ở lại." Bạch Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút, nói đúng sự thật.
Thi Mẫn nhìn vẻ mặt bình thản của cô cùng lời nói vô cùng tự nhiên không chút che giấu kia, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, mãi một lúc lâu sau anh uống cạn một hơi, cười khổ hỏi, "Bạch Tiểu Ảnh. Em rốt cuộc có trái tim hay không."
Cô gái nhỏ trước nay vẫn thành khẩn thẳng thắn như vậy. Đến một câu lừa anh cũng cảm thấy lãng phí tâm tư.
Thi Mẫn đột nhiên phát hiện Chung Thiên cũng chỉ là một tên đáng thương. Bạch Tiểu Ảnh đồng ý ở chung với hắn thì sao, gặp cô trước anh một bước thì sao?
Hắn cũng giống anh mà thôi, đều bị Bạch Tiểu Ảnh lừa quay vòng, trao cả trái tim kết quả nhận được cũng chỉ xứng làm "bạn giường" mà thôi.
Lời tác giả:
—— đối với nữ chủ thì hai nam chủ đều là gậy mát xa mà thôi.
—— cá nhân tôi cảm thấy nam nữ phát sinh quan hệ thân thể cũng không ai lợi hơn hay hại hơn cả (trừ bỏ cường bạo, mại dâm), đều là người trưởng thành, tự nguyện phát sinh quan hệ thì trước tiên cả hai đều phải cảm thấy thoải mái.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~
- --Nhọ đã trở lại rồi đây, thật sự xin lỗi rất nhiều vì đã để mọi người chờ đợi lâu như vậy!
Beta: Kiều Mạch
Sau khi khóc, mặt nhìn có chút chật vật.
Thi Mẫn mượn toilet nhà Bạch Tiểu Ảnh rửa mặt. Anh nhìn chính mình trong gương, nắm chặt tay lại, hận không thể cho bản thân một quyền —— một tên nam tử hán mà lại khóc thành như thế này trước mặt vợ tương lai thì cũng quá mất mặt rồi. Nhưng mà nếu có thể làm Bạch Tiểu Ảnh mềm lòng, mất mặt thì cứ để mất mặt đi.
Rốt cuộc thì mặt mũi nào có quan trọng bằng vợ.
"Muốn tôi đi lấy hành lý với anh sao?"
Lúc Thi Mẫn rửa mặt xong đi ra, Bạch Tiểu Ảnh đang rửa rau. Nghe được động tĩnh, xuất phát từ lễ phép, cô hỏi một câu.
"Không cần. Anh đi một chút sẽ về. Em chờ một lát, đừng không mở cửa cho anh vào." Thi Mẫn đáng thương vô cùng nói.
"Làm sao có thể như vậy được. Anh đi đi." Bạch Tiểu Ảnh nghe vậy nhịn không được bật cười.
Trước nay cô chưa thấy qua một mặt yếu ớt, ấu trĩ như vậy của Thi Mẫn. Vừa rồi thế nhưng lại ôm lấy cô khóc lớn một hồi, còn đáng thương vô cùng nói mình không có tiền ở khách sạn tốt, đến nước tắm cũng lạnh. Trong lòng Bạch Tiểu Ảnh biết anh đang nói dối nhưng cũng không vạch trần. Trái tim cô thật ra rất quyến luyến Thi Mẫn, lúc trước dù bị hắt cho một thân đầy nước nhưng người này vẫn hoàn toàn không chê cô, còn ôm cô vào ngực, cái ôm ấm áp ấy đến bây giờ vẫn làm cô lưu luyến.
Chỉ là, cô hiểu rõ những điều ấy đều chỉ là tạm thời.
Nhưng mà nếu "vòng ôm ấm áp" đưa tới cửa, cô đương nhiên không ngại sà vào cọ. Dù sao cũng là miễn phí.
Hành lý Thi Mẫn không nhiều lắm. Anh tới đây vốn dĩ chỉ mang tâm lý ăn may. Nếu hôm nay anh không gặp Bạch Tiểu Ảnh, vốn dĩ kế hoạch của anh là ở đây năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba. Thi Mẫn quyết đoán lùi ngày về. Sau khi lấy hành lý còn thuận tiện qua siêu thị gần đó mua hai bình rượu vang đỏ xách về. Lúc trở lại phòng thuê Bạch Tiểu Ảnh đã làm xong bốn món mặn, một món canh. Trông vô cùng khả quan —— bún thịt, cá hương, cà tím, muối tiêu đại tôm, khoai tây ti* cùng canh hải sản.
Thi Mẫn kinh ngạc nói, "Đây đều là do em làm?"
"Cũng chỉ là chút cơm nhà. Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Bạch Tiểu Ảnh thấy anh mang theo rượu thì vội tìm từ trong ngăn tủ hai cốc chân cao. Trong nhà Bạch Tiểu Ảnh có cốc chân cao, lúc đêm khuya tĩnh lặng không ngủ được cô ngẫu nhiên cũng sẽ uống một cốc. Nhưng mà từ khi Chung Thiên vào ở cô liền không đụng đến rượu nữa. Lúc này cơn nghiện rượu lại bị đánh thức.
Qua ba tuần rượu, Bạch Tiểu Ảnh đã có chút say. Gương mặt hồng hồng, con ngươi ngập nước như đang câu người. Thi Mẫn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đang muốn thổ lộ một lần nữa thì di động Bạch Tiểu Ảnh không thức thời vang lên.
"Ngại quá, tôi muốn đi nhận điện thoại." Bạch Tiểu Ảnh đề phòng nhìn màn hình điện thoại sau đó ma xui quỷ khiến nhìn lại Thi Mẫn đang ngồi đối diện mới nhận điện thoại, "Alo... Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn. Anh ở nhà chơi với cô chú lâu một chút. Tôi đang có khách, mấy ngày nay anh ấy sẽ ở nhà tôi... Là anh ấy."
Toàn bộ quá trình Thi Mẫn không nói tiếng nào, anh cảm giác giờ phút này mình giống như một kẻ tình nhân không thể để người khác biết, thấy Bạch Tiểu Ảnh cúp điện thoại mới ê ẩm mở miệng, "Chung Thiên gọi đến hả."
"Ừ." Bạch Tiểu Ảnh cũng không giấu diếm, "Hôm qua hắn về nhà."
"Trước giờ các người vẫn luôn ở chung?" Thi Mẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, chiếc cốc chân cao trong tay cũng sắp bị anh bóp nát.
"Sau khi nghỉ lễ hắn mới ở đây. Lúc trước chỉ là ngẫu nhiên ở lại." Bạch Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút, nói đúng sự thật.
Thi Mẫn nhìn vẻ mặt bình thản của cô cùng lời nói vô cùng tự nhiên không chút che giấu kia, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, mãi một lúc lâu sau anh uống cạn một hơi, cười khổ hỏi, "Bạch Tiểu Ảnh. Em rốt cuộc có trái tim hay không."
Cô gái nhỏ trước nay vẫn thành khẩn thẳng thắn như vậy. Đến một câu lừa anh cũng cảm thấy lãng phí tâm tư.
Thi Mẫn đột nhiên phát hiện Chung Thiên cũng chỉ là một tên đáng thương. Bạch Tiểu Ảnh đồng ý ở chung với hắn thì sao, gặp cô trước anh một bước thì sao?
Hắn cũng giống anh mà thôi, đều bị Bạch Tiểu Ảnh lừa quay vòng, trao cả trái tim kết quả nhận được cũng chỉ xứng làm "bạn giường" mà thôi.
Lời tác giả:
—— đối với nữ chủ thì hai nam chủ đều là gậy mát xa mà thôi.
—— cá nhân tôi cảm thấy nam nữ phát sinh quan hệ thân thể cũng không ai lợi hơn hay hại hơn cả (trừ bỏ cường bạo, mại dâm), đều là người trưởng thành, tự nguyện phát sinh quan hệ thì trước tiên cả hai đều phải cảm thấy thoải mái.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~
- --Nhọ đã trở lại rồi đây, thật sự xin lỗi rất nhiều vì đã để mọi người chờ đợi lâu như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.