Chương 20: Yêu là tấm mộc
Tiểu Thứ Vị
18/08/2021
Edit: Nhọ
Ngày hôm sau Bạch Tiểu Ảnh còn muốn đi làm cho nên tự mình đi tắm rửa trước, tắm xong mới phát hiện người kia vẫn còn ở đây, thời gian cũng không còn sớm nữa, giờ này phòng chừng cả khách sạn cũng không tìm được chỗ nào mở cửa.
Cô vĩnh viễn không thể nhẫn tâm với người này được. Đương nhiên cũng không có khả năng thật sự để hắn một mình ngủ trên sô pha đơn.
Chung Thiên da mặt dày thành công được giữ lại, cũng chiếm được một nửa bên giường.
Bạch Tiểu Ảnh đưa lưng về phía Chung Thiên, nhắm mắt cưỡng bách mình ngủ.
Dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, hơn nữa giữa hai người còn có quan hệ thân thể với nhau gần một năm, nằm trên cùng một chiếc giường một lần nữa muốn nói là lòng không có ý gì mới là gạt người.
Chung Thiên cũng nghiêng thân mình, nhưng mà đối diện hắn là bóng dáng Bạch Tiểu Ảnh. Nhìn sau cổ cùng lỗ tai trắng nõn của cô gái nhỏ, hắn không khỏi nhớ đến những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia. Thân thể cô là do hắn từng chút một khai phá ra, mà vẻ đẹp vốn dĩ chỉ nên thuộc về mình hắn kia, lại bị một người khác nữa chiếm hữu.
Bạch Tiểu Ảnh bị hắn nhìn chằm chằm thật sự không ngủ được, cô không thể không xoay người, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Chung Thiên, cô mới bất đắc dĩ mà mở miệng, "Mau ngủ đu, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa."
"Bạch Tiểu Ảnh, làm bạn gái anh đi."
Chung Thiên đến gần người cô một chút rồi nói, sau đó duỗi tay kéo người vào trong lòng ngực.
Thân thể Bạch Tiểu Ảnh không thể không cứng đờ một lúc, từ chối nói, "Tôi thích Thi Mẫn."
"Em cũng thích anh." Nếu không em sẽ không cho phép anh ở lại. Chung Thiên rất rõ ràng.
"Điều này không công bằng với anh. Chung Thiên, chuyện này, sau này không nên nhắc lại nữa."
Cuối cùng Bạch Tiểu Ảnh vẫn không đồng ý.
Chung Thiên dù sao cũng tồn tại trong hồi ức cô giống như một nam thần, cô không chịu được việc làm đối phương uỷ khuất. Trái tim cô không chỉ thuộc về một người, thì cô cũng không nên làm chậm trễ hắn. Hắn nên có một cuộc sống tốt hơn.
"Không có gì là công bằng hay không công bằng cả. Bạch Tiểu Ảnh, với anh mà nói, việc em không cho anh một cơ hội để hẹn hò mới là thật sự không công bằng."
Chung Thiên nâng cằm người trong ngực lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, chân thành nói ra ý nghĩ của mình.
"Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Cô nghĩ, Chung Thiên chắc là đã chịu kích thích.
Chung Thiên gắt gao nhìm chằm chằm sau lưng cô, vẻ mặt có chút mất mát. Hắn cho rằng chỉ cần nói rõ tâm ý của mình là được, Bạch Tiểu Ảnh yêu hắn đến như vậy, nhất định sẽ đồng ý làm bạn gái mình. Nhưng mà, hắn đã quên, cô gái Bạch Tiểu Ảnh này là người tuyệt tình quyết đoán nhất.
Lúc trước khi đoạn tuyệt với hắn không phải cũng lưu loát sạch sẽ như thế này sao.
Là do hắn quá ảo tưởng, suy nghĩ quá đơn giản.
Bạch Tiểu Ảnh đã bắt đầu một cuộc sống mới, hắn lại đê tiện mà ép buộc cô trở lại vũng bùn trong quá khứ.
- ------------
5 giờ sáng ngày hôm sau Bạch Tiểu Ảnh liền rời giường, công việc ở cửa hàng kia của cô bán rất sớm, cho nên hôm nay ông chủ yêu cầu cô 6 giờ đến làm.
Chung Thiên tối hôm qua ngủ không ngon liền ôm lấy cô từ phía sau, ôm chặt chẽ cả đêm không chịu buông tay. Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gỡ bỏ hai cánh tay vòng trên bụng nhỏ cô, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Đến khi toilet truyền đến động tĩnh rất nhỏ đánh thức Chung Thiên, hắn vẫn còn mơ màng nhìn đồng hồ. Lên đại học thì thời gian học tập và nghỉ ngơi nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cấp ba, sau khi lên đại học lúc nào hắn cũng rời giường vào lúc 6 giờ rưỡi. Không nghĩ tới Bạch Tiểu Ảnh lại thức dậy sớm như vậy, công việc nhất định là rất vất vả. Chung Thiên nghĩ như vậy liền dụi dụi mắt cũng chuẩn bị rời giường.
"Tôi làm anh thức giấc sao. Hôm nay có tiết hả? Tôi phải đi đến tiệm ngay bây giờ, anh có thể ngủ tiếp một lát, lúc đi nhớ giúp tôi khoá cửa là được."
Bạch Tiểu Ảnh mới vừa rửa mặt xong, từ trong gương nhìn thấy Chung Thiên mơ màng vừa mới tỉnh ngủ, cô vẫn còn cảm giác không chân thật lắm. Người này cho dù tóc tai lộn xộn nhưng vẫn rất tuấn tú như cũ.
"Anh đưa em đi."
Chung Thiên ôm lấy cô từ phía sau, cằm để trên đỉnh đầu cô. Nhìn trong gương hai người như là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Bạch Tiểu Ảnh không rảnh nhìn nhiều, lấy ra một bộ đồ rửa mặt dùng một lần đưa cho hắn liền rời toilet đi thay quần áo.
Đến khi cả hai người đều đã sửa soạng tươm tất vẫn còn chưa đến 5 giờ rưỡi. Bạch Tiểu Ảnh bình thường sẽ đi quanh nhà dò xét chốc lát, chờ đến 5 giờ 35 mới xuất phát, đi mười phút là đã đến tiệm rồi, cũng vừa vặn đủ thời gian ăn sáng. Nhưng mà hôm nay còn có Chung Thiên, hai người liền cùng nhau ra ngoài sớm.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc, từng chút chiếu sáng lên con đường.
Khi nào trong lòng Bạch Tiểu Ảnh có sương khói mù mịt, buổi sáng nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, cô lại có thể duy trì tâm trạng tốt đẹp cả ngày.
Chung Thiên đi bên trái Bạch Tiểu Ảnh, tưởng tượng ra cuộc sống mỗi ngày của cô gái nhỏ sau khi rời đi.
Trời chưa sáng đã rời giường, sau đó đi bộ đến tiệm làm việc dưới tia nắng ban mai, đến khi trời đã tối mịt mới trở về chung cư, tắm rửa, nằm trên giường xem phim một lúc liền ngủ.
Đơn giản, ngày qua ngày, một cuộc sống không hề có phiền não.
"Mau trở về học tập cho tốt đi."
Bạch Tiểu Ảnh mời hắn ăn sáng, buổi sáng Chung Thiên còn phải đi học, Bạch Tiểu Ảnh để hắn đưa cô đến cửa tiệm, nhìn Chung Thiên lưu luyến không muốn rời đi, Bạch Tiểu Ảnh không chút chờ đợi liền xoay người tập trung vào công việc của mình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~
Ngày hôm sau Bạch Tiểu Ảnh còn muốn đi làm cho nên tự mình đi tắm rửa trước, tắm xong mới phát hiện người kia vẫn còn ở đây, thời gian cũng không còn sớm nữa, giờ này phòng chừng cả khách sạn cũng không tìm được chỗ nào mở cửa.
Cô vĩnh viễn không thể nhẫn tâm với người này được. Đương nhiên cũng không có khả năng thật sự để hắn một mình ngủ trên sô pha đơn.
Chung Thiên da mặt dày thành công được giữ lại, cũng chiếm được một nửa bên giường.
Bạch Tiểu Ảnh đưa lưng về phía Chung Thiên, nhắm mắt cưỡng bách mình ngủ.
Dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, hơn nữa giữa hai người còn có quan hệ thân thể với nhau gần một năm, nằm trên cùng một chiếc giường một lần nữa muốn nói là lòng không có ý gì mới là gạt người.
Chung Thiên cũng nghiêng thân mình, nhưng mà đối diện hắn là bóng dáng Bạch Tiểu Ảnh. Nhìn sau cổ cùng lỗ tai trắng nõn của cô gái nhỏ, hắn không khỏi nhớ đến những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia. Thân thể cô là do hắn từng chút một khai phá ra, mà vẻ đẹp vốn dĩ chỉ nên thuộc về mình hắn kia, lại bị một người khác nữa chiếm hữu.
Bạch Tiểu Ảnh bị hắn nhìn chằm chằm thật sự không ngủ được, cô không thể không xoay người, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Chung Thiên, cô mới bất đắc dĩ mà mở miệng, "Mau ngủ đu, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa."
"Bạch Tiểu Ảnh, làm bạn gái anh đi."
Chung Thiên đến gần người cô một chút rồi nói, sau đó duỗi tay kéo người vào trong lòng ngực.
Thân thể Bạch Tiểu Ảnh không thể không cứng đờ một lúc, từ chối nói, "Tôi thích Thi Mẫn."
"Em cũng thích anh." Nếu không em sẽ không cho phép anh ở lại. Chung Thiên rất rõ ràng.
"Điều này không công bằng với anh. Chung Thiên, chuyện này, sau này không nên nhắc lại nữa."
Cuối cùng Bạch Tiểu Ảnh vẫn không đồng ý.
Chung Thiên dù sao cũng tồn tại trong hồi ức cô giống như một nam thần, cô không chịu được việc làm đối phương uỷ khuất. Trái tim cô không chỉ thuộc về một người, thì cô cũng không nên làm chậm trễ hắn. Hắn nên có một cuộc sống tốt hơn.
"Không có gì là công bằng hay không công bằng cả. Bạch Tiểu Ảnh, với anh mà nói, việc em không cho anh một cơ hội để hẹn hò mới là thật sự không công bằng."
Chung Thiên nâng cằm người trong ngực lên, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, chân thành nói ra ý nghĩ của mình.
"Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Cô nghĩ, Chung Thiên chắc là đã chịu kích thích.
Chung Thiên gắt gao nhìm chằm chằm sau lưng cô, vẻ mặt có chút mất mát. Hắn cho rằng chỉ cần nói rõ tâm ý của mình là được, Bạch Tiểu Ảnh yêu hắn đến như vậy, nhất định sẽ đồng ý làm bạn gái mình. Nhưng mà, hắn đã quên, cô gái Bạch Tiểu Ảnh này là người tuyệt tình quyết đoán nhất.
Lúc trước khi đoạn tuyệt với hắn không phải cũng lưu loát sạch sẽ như thế này sao.
Là do hắn quá ảo tưởng, suy nghĩ quá đơn giản.
Bạch Tiểu Ảnh đã bắt đầu một cuộc sống mới, hắn lại đê tiện mà ép buộc cô trở lại vũng bùn trong quá khứ.
- ------------
5 giờ sáng ngày hôm sau Bạch Tiểu Ảnh liền rời giường, công việc ở cửa hàng kia của cô bán rất sớm, cho nên hôm nay ông chủ yêu cầu cô 6 giờ đến làm.
Chung Thiên tối hôm qua ngủ không ngon liền ôm lấy cô từ phía sau, ôm chặt chẽ cả đêm không chịu buông tay. Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng gỡ bỏ hai cánh tay vòng trên bụng nhỏ cô, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Đến khi toilet truyền đến động tĩnh rất nhỏ đánh thức Chung Thiên, hắn vẫn còn mơ màng nhìn đồng hồ. Lên đại học thì thời gian học tập và nghỉ ngơi nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cấp ba, sau khi lên đại học lúc nào hắn cũng rời giường vào lúc 6 giờ rưỡi. Không nghĩ tới Bạch Tiểu Ảnh lại thức dậy sớm như vậy, công việc nhất định là rất vất vả. Chung Thiên nghĩ như vậy liền dụi dụi mắt cũng chuẩn bị rời giường.
"Tôi làm anh thức giấc sao. Hôm nay có tiết hả? Tôi phải đi đến tiệm ngay bây giờ, anh có thể ngủ tiếp một lát, lúc đi nhớ giúp tôi khoá cửa là được."
Bạch Tiểu Ảnh mới vừa rửa mặt xong, từ trong gương nhìn thấy Chung Thiên mơ màng vừa mới tỉnh ngủ, cô vẫn còn cảm giác không chân thật lắm. Người này cho dù tóc tai lộn xộn nhưng vẫn rất tuấn tú như cũ.
"Anh đưa em đi."
Chung Thiên ôm lấy cô từ phía sau, cằm để trên đỉnh đầu cô. Nhìn trong gương hai người như là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Bạch Tiểu Ảnh không rảnh nhìn nhiều, lấy ra một bộ đồ rửa mặt dùng một lần đưa cho hắn liền rời toilet đi thay quần áo.
Đến khi cả hai người đều đã sửa soạng tươm tất vẫn còn chưa đến 5 giờ rưỡi. Bạch Tiểu Ảnh bình thường sẽ đi quanh nhà dò xét chốc lát, chờ đến 5 giờ 35 mới xuất phát, đi mười phút là đã đến tiệm rồi, cũng vừa vặn đủ thời gian ăn sáng. Nhưng mà hôm nay còn có Chung Thiên, hai người liền cùng nhau ra ngoài sớm.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc, từng chút chiếu sáng lên con đường.
Khi nào trong lòng Bạch Tiểu Ảnh có sương khói mù mịt, buổi sáng nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, cô lại có thể duy trì tâm trạng tốt đẹp cả ngày.
Chung Thiên đi bên trái Bạch Tiểu Ảnh, tưởng tượng ra cuộc sống mỗi ngày của cô gái nhỏ sau khi rời đi.
Trời chưa sáng đã rời giường, sau đó đi bộ đến tiệm làm việc dưới tia nắng ban mai, đến khi trời đã tối mịt mới trở về chung cư, tắm rửa, nằm trên giường xem phim một lúc liền ngủ.
Đơn giản, ngày qua ngày, một cuộc sống không hề có phiền não.
"Mau trở về học tập cho tốt đi."
Bạch Tiểu Ảnh mời hắn ăn sáng, buổi sáng Chung Thiên còn phải đi học, Bạch Tiểu Ảnh để hắn đưa cô đến cửa tiệm, nhìn Chung Thiên lưu luyến không muốn rời đi, Bạch Tiểu Ảnh không chút chờ đợi liền xoay người tập trung vào công việc của mình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.