Ngụy Trang Thâm Tình: Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ!

Chương 1: ﹝Khi Nắng Hạ Vụt Tắt﹞Hồ Yêu Diệp Cẩn Niên

Vệ Khúc Cửu Quân

16/01/2024

Ánh nắng ban mai buông xuống, nhàn nhạt ánh sáng của rạng động len lỏi qua những kẻ lá, rọi sáng xuống cánh rừng xanh mướt mát. Nơi này tách biệt hoàn toàn với thế giới nhân loại, dấu chân của con người không thể xuất hiện tại đây.

Lúc này, ở nơi xa, từng con thú nhỏ chưa triển khai linh trí, chúng nó nô đùa vờn vũ với nhau hợp thành một khung cảnh tươi vui không chút lo sợ bị con người rình mò.

An tĩnh hứng lấy, cùng nhau hưởng thụ ấm áp của ánh dương, dường như mang theo thứ chất gây nghiện. Kẻ có căn cơ nhìn qua rất có thể sẽ biết ngay về cảnh tượng kỳ quặc này, không khí dao động càng lúc càng nồng, bay tán mang theo rất nhiều luồng linh lực dày đặc.

Phía góc sâu trong rừng già, động vật có thể hình đặc biệt xinh đẹp, với bộ dạng to lớn lắm lông, mượt mà làm người muốn sờ thử. Trông thật đáng yêu, chúng nó không hẹn mà cùng tập hợp lại, giương mắt to tròn nhìn vào bên trong hang động.

Tựa hồ khác với bên ngoài sinh động hưởng thụ, bên trong này không khí an tĩnh hơn nhiều, chúng nó có linh trí cao, biết rõ sự việc đang diễn ra này có ý nghĩa gì.

Bởi vì.....

Đại yêu bảo hộ khu rừng của chúng nó, sắp rời đi.

Hốc hang bạc màu bám rong rêu nhiều vô số kể, giọt nước đọng lại cũng đã hình thành một khối những sự sống mới mẻ.

Không gian nổi lên một đám lông trắng, nó quét qua những nơi dưới mặt đất và bên trên động, mãnh liệt như là bị chịu kích thích.

Rõ ràng là đuôi của hồ ly.

Nhưng một thứ vốn dĩ phải mềm mại, giờ đây nó cứng đờ, thô ráp một cách cứng cáp, hôi hám, vừa ướt át lại vừa bẩn thỉu, màu trắng mướt trước kia được ân cần tỉa tót, được chủ nhân ưa thích bây giờ đại hồ ly cũng chẳng bận nhìn đến.

Nếu chủ nhân không còn, thì cậu chăm chuốt nó để làm gì?

Nếu cậu cũng sắp chết, thì quản nó để làm gì?

Diệp Cẩn Niên cau có nhăn mi, hơi nâng tay mình lên để ngắm nghía, cánh tay cậu như ngọc, trắng nõn xuất hiện vài vết rạn sáng, nó dần tan đi từ từ hòa vào hư không, cũng chính là luồng linh lực dao động bên ngoài kia. Cậu nhìn nó rất lâu, lâu đến nổi, nhịn không được phát ra tiếng thở dài, đại yêu hồ như phần nào chấp nhận, còn ẩn chứa sự vui sướng trong con ngươi trong suốt.

Bên cạnh Diệp Cẩn Niên vang lên giọng nói khẽ khàng, một cục lông trắng, nó là bạch hổ, hậu duệ cuối cùng của thần thú.

Xương Phong dụi đầu vào tay cậu, cố gắng tìm kiếm hơi ấm của đại yêu, đáng thương hỏi Diệp Cẩn Niên “ Người, thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Lựa chọn đó..... Đại yêu, sẽ bỏ rơi chúng con sao.....? ”

Cậu hồi thần, con ngươi mờ mịt vô định, mắt nhắm rồi lại mở ra một hồi mới có thể thấy rõ được nó.

Diệp Cẩn Niên vuốt nhẹ lên trán hổ con một đường, từng dòng linh lực thuần khiết nồng đậm chảy vào nó, cậu cười nhẹ mà đáp “ Ừ ” khẽ.

Lập lòe con ngươi bắt đầu trong suốt, Diệp Cẩn Niên thở dài lần nữa, âm thanh có vẻ nghẹn ngào “ Dù sao thì, ta chờ rất lâu, rất lâu rồi.....đã, rất nhiều lần thử các cách khác nhau, ta cũng không còn cảm nhận được linh hồn chủ nhân nữa.....haha..... ”

“ Ta, vô dụng thật ”

“ Hoặc là, chủ nhân.....đã nói dối ”

“ Ha..... ” Diệp Cẩn Niên mấp máy môi “ Rõ ràng đã hứa.....đã hứa..... ”

Hổ con rưng rưng, nó gặm nhẹ lên trên ngón tay đang dừng trên trán nó của Diệp Cẩn Niên. Ấm ức gầm vài thanh, sau đó lại dụi vào bàn tay đang biến mất dần đi.

“ Đại nhân! Ngài rõ ràng có thể quên đi, thời gian dài đằng đẵng như vậy! Tại sao ngài cứ tự gượng ép bản thân mãi vậy ạ?! Nhân loại kia có cái gì tốt! Không hề! ”

Diệp Cẩn Niên lẳng lặng lắng nghe, không có vẻ gì là tức giận, ngược lại gật nhẹ như đồng ý vậy. Thực chất đã tai này lọt tai nọ, đau đớn từ thể phách áp lên, đại yêu khẽ quằn quại. Ở trước sự lo lắng của tiểu bằng hữu, Diệp Cẩn Niên nhẫn nhịn thật lâu, mới khó khăn bài trừ một nụ cười gượng, so với khóc còn khó coi.

Cậu che đi đôi mắt của hổ con “ Tiểu thủ vệ bé nhỏ, ta phải đi, có thể không bao giờ trở về. Ta chỉ có thể bảo hộ nơi này, đến đây thôi. Việc còn lại, sẽ không đáng, lo, xin lỗi, nhóc, phải.....nhớ kỹ, bảo vệ, rừng..... ”

Giọng nói vừa dứt, ánh sáng lóe lên đồng nghĩa với việc nguyên thần vỡ vụn, dần dần trở về với thiên địa.

Hổ con ngơ ngác, vội phản ứng lại, nhảy lên vồ lấy thứ ánh sáng cuối cùng trong vô vọng, nó gào lên thứ tiếng khô khóc, tuyệt vọng và thù hận.

Nó hận con người, hận vì sao lại cướp đi nơi ở, gia đình, và vị thần của nó.

Từng tiếng nức nở thê lương của con thú bị bỏ rơi, đau đến nghẹn ngào.

__



‘? ’

‘ Ý? ’

Diệp Cẩn Niên mơ hồ thức tỉnh, cậu cảm thấy toàn thân nửa nâng lên nửa chìm xuống, rộng lớn đại dương hòa hợp, dòng nước lạnh thấu xương chồng chất oán niệm, ôn nhu ôm trọn lấy hồn phách, cốt cách rách nát của cậu, nhấn chìm thần hồn xuống ngày một sâu hơn.

Bản năng vốn có của hồ ly, cùng miêu miêu không quá khác biệt, vô cùng sợ hãi nước non, Diệp Cẩn Niên ý thức rõ rành mạch những thứ ở xung quanh, đương lúc cố gắng gượng muốn vùng vẫy để không bị chìm xuống.

Bất chợp nhận ra.

‘ Ấy!? Mình không cần thở nè? ’

Hơn nữa, cả cơ thể đều không nghe theo sự điều khiển của cậu!!

......Q^Q.

Chợt ngớ cơ thể của mình cùng cát bụi quy phục thành lớp kết giới bao bọc cho rừng sâu, đại hồ ly ý thức được tình trạng lúc này có gì đó không đúng.

Mệt mỏi vô lực từ linh hồn, Diệp Cẩn Niên suy nghĩ không được bao nhiêu, nặng nề tưởng tượng, khá là tò mò, đến mức, làm bản thân táo bạo, cậu dùng thử lực để mở to đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng đáng giận ở chỗ cậu chẳng thể nào mở ra được!

Thời gian lâu, rất lâu sau, Diệp Cẩn Niên vẫn giữ vững được thần trí thanh tỉnh, điều đó khiến cậu sắp hỏng đến nơi rồi có được không ૮(ꈔꈊꈔ)ა.

Thời gian không có, ngày giờ không hay, dù có là hồ yêu linh trí vững chắc, nhưng cái nghẹn ứ này quá khủng hoảng!!

Graooo ~ Bảo bảo sợ hãi nha!!!!

Chủ nhân mau đến cứu tiểu sủng vật của ngài đi a!!

.......

Thời gian lâu vẫn không có ai đáp lại khẩn cầu, Diệp Cẩn Niên hóa thành một bảo bảo an tĩnh, cậu ngồi thiền và ngoan ngoãn hấp thụ dưỡng chất chữa trị linh hồn.

*Tí ~ tách ~ ~ *

*Tách ~ *

* Tách ~ *

‘.....cứ như vậy, mình điên mất ’

Diệp Cẩn Niên tuy buông bỏ sự gượng ép giẫy giụa, vẫn luôn có hàng vạn câu tục tĩu muốn chửi cái tiếng nước kia, nhưng rồi lại phải chấp nhận số phận, cắn chặt răng lắng nghe âm thanh bức bối ấy.

Hừm....... Giống như một giọt nước rơi xuống biển nguyên rộng lớn vậy.

Nghe kỹ cũng hay hay

‘ Hửm ~? ’ Cậu thấy bản thân tách biệt khỏi dòng nước, đã có thể dần dần cử động ngón tay, tiếp đó là nhấc được mí mắt nhìn xung quanh.

“ Mình còn sống.....kỳ tích thật đấy, chậc chậc ” Diệp Cẩn Niên không mau ngồi dậy, im lặng vài phút sau khi thích ứng với khung cảnh xung quanh này.

Lúc sau nữa mới chầm chậm ngồi dậy, mái tóc dài rũ phía sau lưng. Phía trước cũng vài lọng tóc rũ xuống, chạm đến mu bàn tay cậu.

Diệp Cẩn Niên khoanh chân ngồi, bực dọc ấn ấn giữa mắt, u uất từ việc bị nhốt đã để cho bản thân phần nào trầm tĩnh hơn, suy nghĩ và xem lại kí ức cưa cũ.

Cho đến khi nhận ra, Diệp Cẩn Niên phát hiện rằng, cậu còn chẳng nhớ được khuôn mặt của chủ nhân. Ngay cả.....tên của ngài ấy.

“ Hóa ra, thời gian không hẳn là vô nghĩa ” Diệp Cẩn Niên rầu rĩ lẩm nhẩm một mình, cậu muốn khóc, nhưng cũng chẳng có chút dao động nào, lắc lắc đầu “ Chấp nhận, chấp niệm, và buông bỏ..... ”

[ Kí chủ ~ ]

Một tiếng gọi thất thanh, vui vẻ mà sung sướng, cái thú sinh vật kia vụt chạy đến, thoải mái nhảy vọt vào lòng Diệp Cẩn Niên, rất tự nhiên thân cận bám vào trên người cậu.

“? ”



Diệp Cẩn Niên ngẩng ra trong chốc lát, có chút trì độn không hiểu ý của vật nhỏ này là gì, cũng chẳng có ấn tượng nó là ai, nhưng cậu đinh ninh đây chẳng phải là ý gì tốt đẹp, cho nên mặc kệ nó báu vài người cậu bằng móng vuốt, vô tình đẩy nó ra.

[!! ] Thấy không được như ý nguyện, tiểu miêu làm nũng xà nẹo xà nẹo cậu, càng bị vô tình hất đi, nó đành bày ra kế nước mắt cá sấu [ Kí chủ đừng bày ra biểu cảm ghét bỏ đó ah, hệ thống thương tâm nha QAQ! ] khóc......như diễn kịch, hừ, giả trân cực kỳ......

“ Khóc cái gì mà khóc, nhìn vào liền thấy giả trân!! ” Ồn ào tiếng khóc rống bên tai, Diệp Cẩn Niên nổi cáu lên, vạch trần nó thẳng thừng, còn dùng giọng điệu để uy hiếp chỉ thẳng nó '' Đừng để anh đánh mông! Nín! ''

Cục bông trắng béo kia ngơ ngác nín khóc ngay lập tức, nó hít hà mũi nhỏ, đúng là lúc nãy khóc ra nước mắt là giả. Nhưng vì một chút thói quen làm mũi nó ửng hồng.

Tự xưng hệ thống, cục bông trắng khẽ cười, đôi miêu nị giảo hoạt cong lên, đánh giá Diệp Cẩn Niên. Kiềm không được liền thốt lên trầm trồ khen ngợi [ Oa a, kí chủ của Vãn Ca thật đẹp!! Kí chủ, vậy anh là hồ yêu, hay là hồ tiên nha? ]

Diệp Cẩn Niên ngâm nga nghĩ, cũng hoài nghi mà khẽ chớp mắt, có chút không hiểu hỏi ngược lại nó “ Hồ ly bộ còn có phân chia yêu - tiên nữa à? ”

[ Hả? ] Quân Vãn Ca nhìn cậu vài giây, nó khẽ cào cào tay, tưởng bản thân nghe lầm, to tròn con ngươi chăm chú quan sát biểu cảm của cậu [ Kí chủ thật sự, không biết? ]

Diệp Cẩn Niên thành thật gật đầu, cậu thật sự không có định nghĩa về yêu - tiên.

Đơn giản vì trước khi chết, bản thể của cậu có thể nói là độc nhất vô nhị, một mình một chủng loại hồ ly, không có đồng tộc. Ở trăm triệu năm trước, cậu xuất hiện bất thường ở những năm cổ đại linh khí ngập trời đến khi hiện đại ô nhiễm.

Một mình một chủng loại có linh trí như nhân loại từ khi chưa hóa hình, kể cả lúc chủ nhân lịch kiếp ở hiện đại thì vẫn như cũ đơn độc.

Mèo con tự xưng 22412, nó báo số liệu liền không nói tiếp, mà lâm vào suy nghĩ.

Diệp Cẩn Niên không có ý phiền đến nó, nhìn xung quanh bản thân trong giây lát, không gian là một mảnh linh tuyền xanh đen, giọt nước cậu nghe mỗi ngày chính là từ phía trên cao kia nhỏ xuống. Không hề có điểm dừng, chậm rãi, cùng với mặt nước trải dài đến vô tận.

Quân Vãn Ca hừ một tiếng, duỗi mông cong eo, chậm chạp nằm trên đùi của Diệp Cẩn Niên.

“.....? ”

Nó chỉnh giọng, dễ nghe thanh âm nghiêm túc nói [ E hèm! Để em giới thiệu lại ha. Em là hệ thống vai phụ toàn năng, số hiệu 22412, và..... ]

Diệp Cẩn Niên chăm chú nhìn nó tự nhiên như thế liền ngứa ngáy, toát ra mong muốn hóa nguyên hình cào cấu nó một hồi mới chịu được.

Quân Vãn Ca nhận thấy sát ý nồng đậm, nó vung vẩy đuôi tròn, nhe răng đe dọa [ Kí chủ mau mau thu hồi ý tưởng kỳ quái! Anh bây giờ là con nợ của tổng bộ, chủ nợ cũng có nghĩa là em! Còn muốn phạm thượng là em cộng dồn nợ đấy! ]

Cậu mê mang nhìn nó, con nợ? Chủ nợ?

Nghe cái này rất quen nha.

Diệp Cẩn Niên ngộ ra, vỗ tay một cái như đã hiểu rõ.

Đuôi mềm mại mướt mát vung lên xuống hứng thú, tay thuần thục xoa đầu Quân Vãn Ca '' Hảo nha đồng loại, anh thích ăn cá nướng, khoai hấp và cháo hàu!! ''

'' Nhớ nuôi anh tốt hơn nhe:33 ''

......!?

━━━━━━━━━━━━━━━

【Hãy xem kỹ chú ý:

- 1. Tác phẩm là chậm xuyên - chap nhiều nhưng ý ít, đôi khi sẽ lạc đề gì đó, do tác giả không giỏi viết văn, không viết trước đại cương, các chương tùy tâm tùy hứng, và các hướng đi luôn là tùy tâm trạng.

- 2. Diệp Cẩn Niên là công, tác phẩm là chủ công, ưa thích làm nũng, dính người và nghịch ngợm ngốc hồ ly công, không cần nhầm lẫn.

- 3. Hệ thống 22412 ( tiểu bạch hay Quân Vãn Ca), nó không xấu, nhiệm vụ yêu cầu cho nên không thể ghét nó ở mai sau.

- 4. Đây là tháng ngày trưởng thành của hồ ly ngốc, vì vậy những chap đầu sẽ dài dòng hơn, đương nhiên, tui chỉ viết chơi, không hề giỏi giang và không chăm chỉ gì hết.

- Và, cảm ơn đã đọc, nếu có thể, like cho tui nhé ~】

━━━━━━━━━━━━━━━

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngụy Trang Thâm Tình: Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook