Nguyện Bên Nhau Cho Tới Bạc Đầu
Chương 3: Mạnh Sơ Tuyết (Ba)
Kỳ Nhan Chước Chước
16/03/2022
Edit: Agehakun
Beta: Soo
Đồng nghiệp của tôi nói, như này thì tìm bạn trai cái nỗi gì, chẳng khác gì đang tìm một đứa con trai vậy, ngày nào cũng phải chạy theo chùi mông cho em ấy.
Tôi không đồng ý, tôi nói, cậu không biết đâu, em ấy tốt lắm.Em ấy không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt có chút mông lung, em nói: “Chúng ta đổi sang nhà mới rồi.”
Đây không phải lời trái với lương tâm, tôi rất yêu em ấy, bởi vì em ấy là một người yêu tuyệt vời.Hiện giờ tôi rất mệt, mí mắt có phần nặng trĩu, tôi nằm gọn trong lòng em, suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước Lý Tinh Tinh còn hỏi anh một câu hoá khó, nhưng giờ anh nghĩ không ra, em xem giúp anh nhé, không giải ra thì… thì lên mạng tra cứu cũng được, rồi dạy lại cho con bé.”Em ấy không nói “Vậy à” nữa, mà chỉ bảo “Được”.
Chỉ là dạo này Trịnh Kiền có hơi mít ướt, trước kia em ấy không như vậy, thành tích của em ở trường rất tốt, tính cách cũng tuyệt nữa, năng lực làm việc sau khi ra trường cũng mạnh, đáng ra em ấy nên được sống một cuộc sống tốt hơn.Em ấy lại nói: “Vậy sao.”Em ấy cũng nhìn tôi, chỉ đáp: “Vậy à.”Tôi bảo: “Em về nhà đi, về nhà, nhận sai với họ, bố mẹ vẫn sẽ sẵn sàng giúp em.”
Tôi nhìn vào quyển lịch được học sinh tặng cho vào ngày Nhà giáo trên bàn, mỗi tháng là một tờ, tôi lật tới tờ thứ ba, ngón tay di theo từng con số. Tôi thầm nghĩ, có lẽ em ấy sẽ được trở lại cuộc sống bình thường sớm thôi.Tôi nói: “Đừng lượn lờ khắp nơi nữa, nghiêm túc đi tìm việc, cũng đừng gặp lại đám bạn kia, bọn họ cũng không đáng tin cậy đâu.”Trịnh Kiền còn chưa tới ba mươi, nhưng mấy tháng này đã có tóc bạc luôn rồi. Ánh mắt khi em nhìn tôi cũng rất già nua, lòng tôi khó chịu, sờ lên mặt em, hỏi tối nay em muốn ăn cái gì.
Khi quyển lịch được lật sang tờ thứ hai, chúng tôi đã dọn tới nhà mới.Đồng nghiệp của tôi nói, như này thì tìm bạn trai cái nỗi gì, chẳng khác gì đang tìm một đứa con trai vậy, ngày nào cũng phải chạy theo chùi mông cho em ấy.
Ban đầu chủ nhà nói sẽ trả lại tiền thuê, nhưng cửa bị tạt sơn đỏ nhiều lần, còn bị người ta phá hoại nữa. Chúng tôi cũng không khôi phục chúng nó về lại như cũ được, vậy nên tôi thấy hơi xấu hổ khi tìm chủ nhà đòi lại tiền, do dự thật lâu cuối cùng cũng chỉ trả chìa khóa, không nhắc lại chuyện này nữa.Em ấy áp trán mình vào trán tôi, lại nói: “Anh trồng hoa cùng với em đi, không chỉ hoa hướng dương mà có thể trồng thêm nhiều loại hoa khác nữa. Em không giỏi chuyện này lắm, cần anh tưới nước cho chúng nó, anh mà không tưới cho chúng nó, chúng nó sẽ héo đấy…”Khi quyển lịch được lật sang tờ thứ hai, chúng tôi đã dọn tới nhà mới.
Đợi sau khi chúng tôi dọn dẹp nhà mới xong xuôi, tôi mở WeChat ra mới phát hiện chủ nhà đã chuyển khoản lại cho tôi, bác ấy chuyển toàn bộ chỗ tiền thuê thừa không thiếu một đồng nào. Tôi thấy rất ngại, trả lời WeChat của bác, nói không cần nữa.Tôi nhìn em, nói tiếp: “Đừng đi tìm người ta để vay tiền nữa, anh không thể tiếp tục đi làm nữa rồi, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm thôi thì em sắp không có cơm mà ăn rồi đấy.”Tôi đáp: “Ừ, đổi nhà mới rồi.”
Cháu gái của chủ nhà cũng đã học đại học rồi, bác ấy là một ông lão rất khỏe mạnh, gửi cho tôi một đoạn thoại dài 48 giây, giọng nói cũng tràn đầy sức sống, nói chung là kêu tôi nhận số tiền đó.
Tôi cảm ơn bác rối rít, xong mới quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục thu dọn mấy thứ lặt vặt.Tôi cảm ơn bác rối rít, xong mới quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục thu dọn mấy thứ lặt vặt.
Trịnh Kiền đột nhiên bế tôi lên, tôi bị doạ sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã bị em ấy đặt lên sô pha, tôi vẫn còn ôm cổ em ấy, nở nụ cười nói: “Bao lâu rồi em không ôm anh như vậy nhỉ.”Đợi sau khi chúng tôi dọn dẹp nhà mới xong xuôi, tôi mở WeChat ra mới phát hiện chủ nhà đã chuyển khoản lại cho tôi, bác ấy chuyển toàn bộ chỗ tiền thuê thừa không thiếu một đồng nào. Tôi thấy rất ngại, trả lời WeChat của bác, nói không cần nữa.
Trịnh Kiền còn chưa tới ba mươi, nhưng mấy tháng này đã có tóc bạc luôn rồi. Ánh mắt khi em nhìn tôi cũng rất già nua, lòng tôi khó chịu, sờ lên mặt em, hỏi tối nay em muốn ăn cái gì.Cháu gái của chủ nhà cũng đã học đại học rồi, bác ấy là một ông lão rất khỏe mạnh, gửi cho tôi một đoạn thoại dài 48 giây, giọng nói cũng tràn đầy sức sống, nói chung là kêu tôi nhận số tiền đó.
Em ấy không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt có chút mông lung, em nói: “Chúng ta đổi sang nhà mới rồi.”
Tôi đáp: “Ừ, đổi nhà mới rồi.”
Em ấy áp trán mình vào trán tôi, lại nói: “Anh trồng hoa cùng với em đi, không chỉ hoa hướng dương mà có thể trồng thêm nhiều loại hoa khác nữa. Em không giỏi chuyện này lắm, cần anh tưới nước cho chúng nó, anh mà không tưới cho chúng nó, chúng nó sẽ héo đấy…”Tôi cảm nhận được sự ỷ lại của em, áp sát vào mặt em và nói: “Đều có thể học mà, héo rồi nhưng vẫn sẽ mọc ra mầm mới, em có thể làm tốt mọi thứ.”
Tôi cảm nhận được sự ỷ lại của em, áp sát vào mặt em và nói: “Đều có thể học mà, héo rồi nhưng vẫn sẽ mọc ra mầm mới, em có thể làm tốt mọi thứ.”
Tôi nhìn em, nói tiếp: “Đừng đi tìm người ta để vay tiền nữa, anh không thể tiếp tục đi làm nữa rồi, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm thôi thì em sắp không có cơm mà ăn rồi đấy.”
Em ấy cũng nhìn tôi, chỉ đáp: “Vậy à.”
Tôi bảo: “Em về nhà đi, về nhà, nhận sai với họ, bố mẹ vẫn sẽ sẵn sàng giúp em.”
Em ấy lại nói: “Vậy sao.”Đây không phải lời trái với lương tâm, tôi rất yêu em ấy, bởi vì em ấy là một người yêu tuyệt vời.
Tôi nói: “Đừng lượn lờ khắp nơi nữa, nghiêm túc đi tìm việc, cũng đừng gặp lại đám bạn kia, bọn họ cũng không đáng tin cậy đâu.”
Giọng của em có hơi khàn, nhưng vẫn bảo: “Vậy à.”Giọng của em có hơi khàn, nhưng vẫn bảo: “Vậy à.”Chỉ là dạo này Trịnh Kiền có hơi mít ướt, trước kia em ấy không như vậy, thành tích của em ở trường rất tốt, tính cách cũng tuyệt nữa, năng lực làm việc sau khi ra trường cũng mạnh, đáng ra em ấy nên được sống một cuộc sống tốt hơn.
Hiện giờ tôi rất mệt, mí mắt có phần nặng trĩu, tôi nằm gọn trong lòng em, suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước Lý Tinh Tinh còn hỏi anh một câu hoá khó, nhưng giờ anh nghĩ không ra, em xem giúp anh nhé, không giải ra thì… thì lên mạng tra cứu cũng được, rồi dạy lại cho con bé.”
Em ấy không nói “Vậy à” nữa, mà chỉ bảo “Được”.
Beta: Soo
Đồng nghiệp của tôi nói, như này thì tìm bạn trai cái nỗi gì, chẳng khác gì đang tìm một đứa con trai vậy, ngày nào cũng phải chạy theo chùi mông cho em ấy.
Tôi không đồng ý, tôi nói, cậu không biết đâu, em ấy tốt lắm.Em ấy không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt có chút mông lung, em nói: “Chúng ta đổi sang nhà mới rồi.”
Đây không phải lời trái với lương tâm, tôi rất yêu em ấy, bởi vì em ấy là một người yêu tuyệt vời.Hiện giờ tôi rất mệt, mí mắt có phần nặng trĩu, tôi nằm gọn trong lòng em, suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước Lý Tinh Tinh còn hỏi anh một câu hoá khó, nhưng giờ anh nghĩ không ra, em xem giúp anh nhé, không giải ra thì… thì lên mạng tra cứu cũng được, rồi dạy lại cho con bé.”Em ấy không nói “Vậy à” nữa, mà chỉ bảo “Được”.
Chỉ là dạo này Trịnh Kiền có hơi mít ướt, trước kia em ấy không như vậy, thành tích của em ở trường rất tốt, tính cách cũng tuyệt nữa, năng lực làm việc sau khi ra trường cũng mạnh, đáng ra em ấy nên được sống một cuộc sống tốt hơn.Em ấy lại nói: “Vậy sao.”Em ấy cũng nhìn tôi, chỉ đáp: “Vậy à.”Tôi bảo: “Em về nhà đi, về nhà, nhận sai với họ, bố mẹ vẫn sẽ sẵn sàng giúp em.”
Tôi nhìn vào quyển lịch được học sinh tặng cho vào ngày Nhà giáo trên bàn, mỗi tháng là một tờ, tôi lật tới tờ thứ ba, ngón tay di theo từng con số. Tôi thầm nghĩ, có lẽ em ấy sẽ được trở lại cuộc sống bình thường sớm thôi.Tôi nói: “Đừng lượn lờ khắp nơi nữa, nghiêm túc đi tìm việc, cũng đừng gặp lại đám bạn kia, bọn họ cũng không đáng tin cậy đâu.”Trịnh Kiền còn chưa tới ba mươi, nhưng mấy tháng này đã có tóc bạc luôn rồi. Ánh mắt khi em nhìn tôi cũng rất già nua, lòng tôi khó chịu, sờ lên mặt em, hỏi tối nay em muốn ăn cái gì.
Khi quyển lịch được lật sang tờ thứ hai, chúng tôi đã dọn tới nhà mới.Đồng nghiệp của tôi nói, như này thì tìm bạn trai cái nỗi gì, chẳng khác gì đang tìm một đứa con trai vậy, ngày nào cũng phải chạy theo chùi mông cho em ấy.
Ban đầu chủ nhà nói sẽ trả lại tiền thuê, nhưng cửa bị tạt sơn đỏ nhiều lần, còn bị người ta phá hoại nữa. Chúng tôi cũng không khôi phục chúng nó về lại như cũ được, vậy nên tôi thấy hơi xấu hổ khi tìm chủ nhà đòi lại tiền, do dự thật lâu cuối cùng cũng chỉ trả chìa khóa, không nhắc lại chuyện này nữa.Em ấy áp trán mình vào trán tôi, lại nói: “Anh trồng hoa cùng với em đi, không chỉ hoa hướng dương mà có thể trồng thêm nhiều loại hoa khác nữa. Em không giỏi chuyện này lắm, cần anh tưới nước cho chúng nó, anh mà không tưới cho chúng nó, chúng nó sẽ héo đấy…”Khi quyển lịch được lật sang tờ thứ hai, chúng tôi đã dọn tới nhà mới.
Đợi sau khi chúng tôi dọn dẹp nhà mới xong xuôi, tôi mở WeChat ra mới phát hiện chủ nhà đã chuyển khoản lại cho tôi, bác ấy chuyển toàn bộ chỗ tiền thuê thừa không thiếu một đồng nào. Tôi thấy rất ngại, trả lời WeChat của bác, nói không cần nữa.Tôi nhìn em, nói tiếp: “Đừng đi tìm người ta để vay tiền nữa, anh không thể tiếp tục đi làm nữa rồi, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm thôi thì em sắp không có cơm mà ăn rồi đấy.”Tôi đáp: “Ừ, đổi nhà mới rồi.”
Cháu gái của chủ nhà cũng đã học đại học rồi, bác ấy là một ông lão rất khỏe mạnh, gửi cho tôi một đoạn thoại dài 48 giây, giọng nói cũng tràn đầy sức sống, nói chung là kêu tôi nhận số tiền đó.
Tôi cảm ơn bác rối rít, xong mới quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục thu dọn mấy thứ lặt vặt.Tôi cảm ơn bác rối rít, xong mới quay đầu lại chuẩn bị tiếp tục thu dọn mấy thứ lặt vặt.
Trịnh Kiền đột nhiên bế tôi lên, tôi bị doạ sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã bị em ấy đặt lên sô pha, tôi vẫn còn ôm cổ em ấy, nở nụ cười nói: “Bao lâu rồi em không ôm anh như vậy nhỉ.”Đợi sau khi chúng tôi dọn dẹp nhà mới xong xuôi, tôi mở WeChat ra mới phát hiện chủ nhà đã chuyển khoản lại cho tôi, bác ấy chuyển toàn bộ chỗ tiền thuê thừa không thiếu một đồng nào. Tôi thấy rất ngại, trả lời WeChat của bác, nói không cần nữa.
Trịnh Kiền còn chưa tới ba mươi, nhưng mấy tháng này đã có tóc bạc luôn rồi. Ánh mắt khi em nhìn tôi cũng rất già nua, lòng tôi khó chịu, sờ lên mặt em, hỏi tối nay em muốn ăn cái gì.Cháu gái của chủ nhà cũng đã học đại học rồi, bác ấy là một ông lão rất khỏe mạnh, gửi cho tôi một đoạn thoại dài 48 giây, giọng nói cũng tràn đầy sức sống, nói chung là kêu tôi nhận số tiền đó.
Em ấy không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt có chút mông lung, em nói: “Chúng ta đổi sang nhà mới rồi.”
Tôi đáp: “Ừ, đổi nhà mới rồi.”
Em ấy áp trán mình vào trán tôi, lại nói: “Anh trồng hoa cùng với em đi, không chỉ hoa hướng dương mà có thể trồng thêm nhiều loại hoa khác nữa. Em không giỏi chuyện này lắm, cần anh tưới nước cho chúng nó, anh mà không tưới cho chúng nó, chúng nó sẽ héo đấy…”Tôi cảm nhận được sự ỷ lại của em, áp sát vào mặt em và nói: “Đều có thể học mà, héo rồi nhưng vẫn sẽ mọc ra mầm mới, em có thể làm tốt mọi thứ.”
Tôi cảm nhận được sự ỷ lại của em, áp sát vào mặt em và nói: “Đều có thể học mà, héo rồi nhưng vẫn sẽ mọc ra mầm mới, em có thể làm tốt mọi thứ.”
Tôi nhìn em, nói tiếp: “Đừng đi tìm người ta để vay tiền nữa, anh không thể tiếp tục đi làm nữa rồi, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm thôi thì em sắp không có cơm mà ăn rồi đấy.”
Em ấy cũng nhìn tôi, chỉ đáp: “Vậy à.”
Tôi bảo: “Em về nhà đi, về nhà, nhận sai với họ, bố mẹ vẫn sẽ sẵn sàng giúp em.”
Em ấy lại nói: “Vậy sao.”Đây không phải lời trái với lương tâm, tôi rất yêu em ấy, bởi vì em ấy là một người yêu tuyệt vời.
Tôi nói: “Đừng lượn lờ khắp nơi nữa, nghiêm túc đi tìm việc, cũng đừng gặp lại đám bạn kia, bọn họ cũng không đáng tin cậy đâu.”
Giọng của em có hơi khàn, nhưng vẫn bảo: “Vậy à.”Giọng của em có hơi khàn, nhưng vẫn bảo: “Vậy à.”Chỉ là dạo này Trịnh Kiền có hơi mít ướt, trước kia em ấy không như vậy, thành tích của em ở trường rất tốt, tính cách cũng tuyệt nữa, năng lực làm việc sau khi ra trường cũng mạnh, đáng ra em ấy nên được sống một cuộc sống tốt hơn.
Hiện giờ tôi rất mệt, mí mắt có phần nặng trĩu, tôi nằm gọn trong lòng em, suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước Lý Tinh Tinh còn hỏi anh một câu hoá khó, nhưng giờ anh nghĩ không ra, em xem giúp anh nhé, không giải ra thì… thì lên mạng tra cứu cũng được, rồi dạy lại cho con bé.”
Em ấy không nói “Vậy à” nữa, mà chỉ bảo “Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.