Nguyện Bên Nhau Cho Tới Bạc Đầu
Chương 1: Mạnh Sơ Tuyết (Một)
Kỳ Nhan Chước Chước
16/03/2022
Edit: Agehakun
Beta: Soo
Tôi trở về sau khi tan làm, mở cửa nhưng lại không được, suýt chút nữa chìa khóa sẽ bị gãy ở bên trong. Tôi duỗi tay đẩy một cái, sơn dính đầy ra tay, vất vả kiểm tra một hồi, hoá ra là trong mắt khóa bị người ta đổ đầy keo. Tôi có chút bất đắc dĩ, đành phải gọi điện cho thợ sửa khóa tới, lại phải rút ra một khoản chi tiêu không cần thiết rồi.
Động tác của thợ sửa khoá rất nhanh, trước khi đi, ông bác cứ nhìn cửa nhà tôi, có phần muốn nói lại thôi, đi một bước mà ngoái đầu lại ba lần. Tôi bèn chỉ tay vào trong:Tôi rất mệt, nên đáp lại em một cách qua loa. Tay tôi bị em nắm chặt trong lòng bàn tay, có hơi đổ mồ hôi.
“Bác có muốn vào uống chút nước không?”Tôi không hỏi em ấy đã tìm được việc chưa, cũng không hỏi em đã đi đâu, uống rượu với ai. Tôi không hỏi, em cũng sẽ không nói, chỉ là trước khi ngủ, em ôm lấy tôi, thủ thỉ: “Chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi”.Lương của tôi cũng không nhiều lắm, nhưng hai đứa vẫn miễn cưỡng đủ ăn, đương nhiên là trong trường hợp ăn uống tiết kiệm.
Thợ sửa khoá lắc đầu, đốm đồi mồi trên da mặt cũng nhúc nhích theo, giọng ông bác khàn khàn: “Nhóc à, cháu chọc phải thứ gì hả, sao cửa toàn là sơn đỏ vậy?”Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng còn chưa cười ra tiếng đã bị sặc một hơi, ho khan trước rồi. Tôi che lại ngực bước vào nhà, không dám cười nữa, đầu tiên là cất cặp công sở trước – bên trong là đống bài tập của học sinh, buổi tối tôi cần phải chữa lại.Tôi thì sao cũng được, nhưng gia cảnh trước kia của em ấy cũng không tệ lắm, tôi sợ em ấy không chịu khổ được, muốn cố gắng để em ấy được sống thoải mái một chút. Từ khi em ấy come out* với bố mẹ, gia đình từ mặt em ấy luôn rồi, em ấy chỉ còn mình tôi thôi, tôi không muốn em ấy phải sống trong nhọc nhằn khổ sở.
Tôi nhún vai, đáp: “Bạn trai cháu đi vay nặng lãi, trả không nổi.”Tôi đẩy em ấy nhưng không nổi, bèn vỗ vỗ lưng em: “Em đi tắm qua chút đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em.”
Ánh mắt của ông bác lập tức thay đổi, ông khẽ lắc đầu, không nhiều lời nữa mà lập tức xoay người đi xuống lầu.Chỉ là gần đây cứ hết xui xẻo này lại đến xui xẻo khác, ngày nào tôi cũng nghĩ, nếu em ấy không mắc nợ thì chắc chắn có thể sống như một con người hơn là hiện giờ.Em ấy khóc đến mức khiến lòng tôi buồn phiền, tôi đành phải nói: “Không sao, không sao mà.”
Lớp sơn trên nền đất trước cửa nhà tôi vẫn chưa khô, còn có thể thấy vết chân màu đỏ bên sâu bên nông của ông bác sửa khoá.Tôi nhún vai, đáp: “Bạn trai cháu đi vay nặng lãi, trả không nổi.”
Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng còn chưa cười ra tiếng đã bị sặc một hơi, ho khan trước rồi. Tôi che lại ngực bước vào nhà, không dám cười nữa, đầu tiên là cất cặp công sở trước – bên trong là đống bài tập của học sinh, buổi tối tôi cần phải chữa lại.Đợi nào em ấy khóc đủ rồi, em sẽ buông tôi ra và đi tắm. Em tắm rất nhanh, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ nước.
Tôi đi rửa tay, nhưng sơn rất khó rửa sạch, tôi thừa biết điều đó nên không xoắn xuýt quá nhiều đối với chuyện này, đeo găng tay rồi vào phòng bếp nấu cơm.Trịnh Kiền ôm tôi khóc nức nở, trong hai tháng qua cứ mỗi lần em ấy uống say là lại như vậy.
Tôi không biết khi nào Trịnh Kiền mới về, hôm nay em ấy chưa gửi một tin nào cho tôi, nhưng tôi cũng không hỏi. Tháng trước vì thiếu nợ mà em ấy bị người ta kéo tới công ty làm ầm làm ĩ, bị đuổi việc luôn. Gần đây em ấy còn ra ngoài nhậu nhẹt với người ta, chẳng biết có lại mắc thêm một đống nợ nào nữa hay không, ngày nào cũng nói là ra ngoài tìm việc, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.Trịnh Kiền đáp một tiếng “Vâng” rồi ngồi xuống đối diện tôi. Lúc ăn cơm, em ấy luôn muốn đút cho tôi vài miếng, mà mỗi lần như vậy tôi toàn phải bảo “Anh ăn no rồi”.Lớp sơn trên nền đất trước cửa nhà tôi vẫn chưa khô, còn có thể thấy vết chân màu đỏ bên sâu bên nông của ông bác sửa khoá.
Lương của tôi cũng không nhiều lắm, nhưng hai đứa vẫn miễn cưỡng đủ ăn, đương nhiên là trong trường hợp ăn uống tiết kiệm.Tôi trở về sau khi tan làm, mở cửa nhưng lại không được, suýt chút nữa chìa khóa sẽ bị gãy ở bên trong. Tôi duỗi tay đẩy một cái, sơn dính đầy ra tay, vất vả kiểm tra một hồi, hoá ra là trong mắt khóa bị người ta đổ đầy keo. Tôi có chút bất đắc dĩ, đành phải gọi điện cho thợ sửa khóa tới, lại phải rút ra một khoản chi tiêu không cần thiết rồi.
Tôi thì sao cũng được, nhưng gia cảnh trước kia của em ấy cũng không tệ lắm, tôi sợ em ấy không chịu khổ được, muốn cố gắng để em ấy được sống thoải mái một chút. Từ khi em ấy come out* với bố mẹ, gia đình từ mặt em ấy luôn rồi, em ấy chỉ còn mình tôi thôi, tôi không muốn em ấy phải sống trong nhọc nhằn khổ sở.
Hâm nóng đồ ăn cho em xong, tôi vẫn cứ ngồi ở bên cạnh chữa bài, tôi nói với em: “Mau ăn đi, anh cũng sắp chữa xong rồi.”*Công khai xu hướng tính dục*Công khai xu hướng tính dụcMặt Trịnh Kiền đỏ lửng, mê loạn mà ngắm tôi. Đột nhiên, em sáp tới ôm lấy tôi, suýt chút nữa là tôi quăng mông ngã ngồi xuống đất.
Chỉ là gần đây cứ hết xui xẻo này lại đến xui xẻo khác, ngày nào tôi cũng nghĩ, nếu em ấy không mắc nợ thì chắc chắn có thể sống như một con người hơn là hiện giờ.Trịnh Kiền “À” một tiếng, lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong em ấy còn rất tự giác đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp với bàn ăn.
Tôi tự ăn cơm trước, sau khi bọc chỗ đồ ăn còn lại xong, tôi ngồi trong phòng khách chữa bài cho đám học sinh. Cuối cùng, khi đã gần mười giờ tối thì tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân loạng choạng.
Chắc chắn là lại uống quá nhiều rồi. Tôi nghĩ vậy, đặt bút đỏ xuống đi qua đỡ em ấy, quả nhiên cả người toàn mùi rượu.
Tôi cởi áo khoác ra cho em, hỏi: “Sao lại uống nhiều như vậy, có khó chịu không?”Chắc chắn là lại uống quá nhiều rồi. Tôi nghĩ vậy, đặt bút đỏ xuống đi qua đỡ em ấy, quả nhiên cả người toàn mùi rượu.
Mặt Trịnh Kiền đỏ lửng, mê loạn mà ngắm tôi. Đột nhiên, em sáp tới ôm lấy tôi, suýt chút nữa là tôi quăng mông ngã ngồi xuống đất.
Tôi đẩy em ấy nhưng không nổi, bèn vỗ vỗ lưng em: “Em đi tắm qua chút đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em.”Tôi tự ăn cơm trước, sau khi bọc chỗ đồ ăn còn lại xong, tôi ngồi trong phòng khách chữa bài cho đám học sinh. Cuối cùng, khi đã gần mười giờ tối thì tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân loạng choạng.
Trịnh Kiền ôm tôi khóc nức nở, trong hai tháng qua cứ mỗi lần em ấy uống say là lại như vậy.Thợ sửa khoá lắc đầu, đốm đồi mồi trên da mặt cũng nhúc nhích theo, giọng ông bác khàn khàn: “Nhóc à, cháu chọc phải thứ gì hả, sao cửa toàn là sơn đỏ vậy?”
Em ấy khóc đến mức khiến lòng tôi buồn phiền, tôi đành phải nói: “Không sao, không sao mà.”
Đợi nào em ấy khóc đủ rồi, em sẽ buông tôi ra và đi tắm. Em tắm rất nhanh, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ nước.
Hâm nóng đồ ăn cho em xong, tôi vẫn cứ ngồi ở bên cạnh chữa bài, tôi nói với em: “Mau ăn đi, anh cũng sắp chữa xong rồi.”
Trịnh Kiền đáp một tiếng “Vâng” rồi ngồi xuống đối diện tôi. Lúc ăn cơm, em ấy luôn muốn đút cho tôi vài miếng, mà mỗi lần như vậy tôi toàn phải bảo “Anh ăn no rồi”.Tôi không biết khi nào Trịnh Kiền mới về, hôm nay em ấy chưa gửi một tin nào cho tôi, nhưng tôi cũng không hỏi. Tháng trước vì thiếu nợ mà em ấy bị người ta kéo tới công ty làm ầm làm ĩ, bị đuổi việc luôn. Gần đây em ấy còn ra ngoài nhậu nhẹt với người ta, chẳng biết có lại mắc thêm một đống nợ nào nữa hay không, ngày nào cũng nói là ra ngoài tìm việc, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Trịnh Kiền “À” một tiếng, lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong em ấy còn rất tự giác đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp với bàn ăn.
Tôi không hỏi em ấy đã tìm được việc chưa, cũng không hỏi em đã đi đâu, uống rượu với ai. Tôi không hỏi, em cũng sẽ không nói, chỉ là trước khi ngủ, em ôm lấy tôi, thủ thỉ: “Chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi”.
Tôi rất mệt, nên đáp lại em một cách qua loa. Tay tôi bị em nắm chặt trong lòng bàn tay, có hơi đổ mồ hôi.
Beta: Soo
Tôi trở về sau khi tan làm, mở cửa nhưng lại không được, suýt chút nữa chìa khóa sẽ bị gãy ở bên trong. Tôi duỗi tay đẩy một cái, sơn dính đầy ra tay, vất vả kiểm tra một hồi, hoá ra là trong mắt khóa bị người ta đổ đầy keo. Tôi có chút bất đắc dĩ, đành phải gọi điện cho thợ sửa khóa tới, lại phải rút ra một khoản chi tiêu không cần thiết rồi.
Động tác của thợ sửa khoá rất nhanh, trước khi đi, ông bác cứ nhìn cửa nhà tôi, có phần muốn nói lại thôi, đi một bước mà ngoái đầu lại ba lần. Tôi bèn chỉ tay vào trong:Tôi rất mệt, nên đáp lại em một cách qua loa. Tay tôi bị em nắm chặt trong lòng bàn tay, có hơi đổ mồ hôi.
“Bác có muốn vào uống chút nước không?”Tôi không hỏi em ấy đã tìm được việc chưa, cũng không hỏi em đã đi đâu, uống rượu với ai. Tôi không hỏi, em cũng sẽ không nói, chỉ là trước khi ngủ, em ôm lấy tôi, thủ thỉ: “Chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi”.Lương của tôi cũng không nhiều lắm, nhưng hai đứa vẫn miễn cưỡng đủ ăn, đương nhiên là trong trường hợp ăn uống tiết kiệm.
Thợ sửa khoá lắc đầu, đốm đồi mồi trên da mặt cũng nhúc nhích theo, giọng ông bác khàn khàn: “Nhóc à, cháu chọc phải thứ gì hả, sao cửa toàn là sơn đỏ vậy?”Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng còn chưa cười ra tiếng đã bị sặc một hơi, ho khan trước rồi. Tôi che lại ngực bước vào nhà, không dám cười nữa, đầu tiên là cất cặp công sở trước – bên trong là đống bài tập của học sinh, buổi tối tôi cần phải chữa lại.Tôi thì sao cũng được, nhưng gia cảnh trước kia của em ấy cũng không tệ lắm, tôi sợ em ấy không chịu khổ được, muốn cố gắng để em ấy được sống thoải mái một chút. Từ khi em ấy come out* với bố mẹ, gia đình từ mặt em ấy luôn rồi, em ấy chỉ còn mình tôi thôi, tôi không muốn em ấy phải sống trong nhọc nhằn khổ sở.
Tôi nhún vai, đáp: “Bạn trai cháu đi vay nặng lãi, trả không nổi.”Tôi đẩy em ấy nhưng không nổi, bèn vỗ vỗ lưng em: “Em đi tắm qua chút đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em.”
Ánh mắt của ông bác lập tức thay đổi, ông khẽ lắc đầu, không nhiều lời nữa mà lập tức xoay người đi xuống lầu.Chỉ là gần đây cứ hết xui xẻo này lại đến xui xẻo khác, ngày nào tôi cũng nghĩ, nếu em ấy không mắc nợ thì chắc chắn có thể sống như một con người hơn là hiện giờ.Em ấy khóc đến mức khiến lòng tôi buồn phiền, tôi đành phải nói: “Không sao, không sao mà.”
Lớp sơn trên nền đất trước cửa nhà tôi vẫn chưa khô, còn có thể thấy vết chân màu đỏ bên sâu bên nông của ông bác sửa khoá.Tôi nhún vai, đáp: “Bạn trai cháu đi vay nặng lãi, trả không nổi.”
Tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng còn chưa cười ra tiếng đã bị sặc một hơi, ho khan trước rồi. Tôi che lại ngực bước vào nhà, không dám cười nữa, đầu tiên là cất cặp công sở trước – bên trong là đống bài tập của học sinh, buổi tối tôi cần phải chữa lại.Đợi nào em ấy khóc đủ rồi, em sẽ buông tôi ra và đi tắm. Em tắm rất nhanh, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ nước.
Tôi đi rửa tay, nhưng sơn rất khó rửa sạch, tôi thừa biết điều đó nên không xoắn xuýt quá nhiều đối với chuyện này, đeo găng tay rồi vào phòng bếp nấu cơm.Trịnh Kiền ôm tôi khóc nức nở, trong hai tháng qua cứ mỗi lần em ấy uống say là lại như vậy.
Tôi không biết khi nào Trịnh Kiền mới về, hôm nay em ấy chưa gửi một tin nào cho tôi, nhưng tôi cũng không hỏi. Tháng trước vì thiếu nợ mà em ấy bị người ta kéo tới công ty làm ầm làm ĩ, bị đuổi việc luôn. Gần đây em ấy còn ra ngoài nhậu nhẹt với người ta, chẳng biết có lại mắc thêm một đống nợ nào nữa hay không, ngày nào cũng nói là ra ngoài tìm việc, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.Trịnh Kiền đáp một tiếng “Vâng” rồi ngồi xuống đối diện tôi. Lúc ăn cơm, em ấy luôn muốn đút cho tôi vài miếng, mà mỗi lần như vậy tôi toàn phải bảo “Anh ăn no rồi”.Lớp sơn trên nền đất trước cửa nhà tôi vẫn chưa khô, còn có thể thấy vết chân màu đỏ bên sâu bên nông của ông bác sửa khoá.
Lương của tôi cũng không nhiều lắm, nhưng hai đứa vẫn miễn cưỡng đủ ăn, đương nhiên là trong trường hợp ăn uống tiết kiệm.Tôi trở về sau khi tan làm, mở cửa nhưng lại không được, suýt chút nữa chìa khóa sẽ bị gãy ở bên trong. Tôi duỗi tay đẩy một cái, sơn dính đầy ra tay, vất vả kiểm tra một hồi, hoá ra là trong mắt khóa bị người ta đổ đầy keo. Tôi có chút bất đắc dĩ, đành phải gọi điện cho thợ sửa khóa tới, lại phải rút ra một khoản chi tiêu không cần thiết rồi.
Tôi thì sao cũng được, nhưng gia cảnh trước kia của em ấy cũng không tệ lắm, tôi sợ em ấy không chịu khổ được, muốn cố gắng để em ấy được sống thoải mái một chút. Từ khi em ấy come out* với bố mẹ, gia đình từ mặt em ấy luôn rồi, em ấy chỉ còn mình tôi thôi, tôi không muốn em ấy phải sống trong nhọc nhằn khổ sở.
Hâm nóng đồ ăn cho em xong, tôi vẫn cứ ngồi ở bên cạnh chữa bài, tôi nói với em: “Mau ăn đi, anh cũng sắp chữa xong rồi.”*Công khai xu hướng tính dục*Công khai xu hướng tính dụcMặt Trịnh Kiền đỏ lửng, mê loạn mà ngắm tôi. Đột nhiên, em sáp tới ôm lấy tôi, suýt chút nữa là tôi quăng mông ngã ngồi xuống đất.
Chỉ là gần đây cứ hết xui xẻo này lại đến xui xẻo khác, ngày nào tôi cũng nghĩ, nếu em ấy không mắc nợ thì chắc chắn có thể sống như một con người hơn là hiện giờ.Trịnh Kiền “À” một tiếng, lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong em ấy còn rất tự giác đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp với bàn ăn.
Tôi tự ăn cơm trước, sau khi bọc chỗ đồ ăn còn lại xong, tôi ngồi trong phòng khách chữa bài cho đám học sinh. Cuối cùng, khi đã gần mười giờ tối thì tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân loạng choạng.
Chắc chắn là lại uống quá nhiều rồi. Tôi nghĩ vậy, đặt bút đỏ xuống đi qua đỡ em ấy, quả nhiên cả người toàn mùi rượu.
Tôi cởi áo khoác ra cho em, hỏi: “Sao lại uống nhiều như vậy, có khó chịu không?”Chắc chắn là lại uống quá nhiều rồi. Tôi nghĩ vậy, đặt bút đỏ xuống đi qua đỡ em ấy, quả nhiên cả người toàn mùi rượu.
Mặt Trịnh Kiền đỏ lửng, mê loạn mà ngắm tôi. Đột nhiên, em sáp tới ôm lấy tôi, suýt chút nữa là tôi quăng mông ngã ngồi xuống đất.
Tôi đẩy em ấy nhưng không nổi, bèn vỗ vỗ lưng em: “Em đi tắm qua chút đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em.”Tôi tự ăn cơm trước, sau khi bọc chỗ đồ ăn còn lại xong, tôi ngồi trong phòng khách chữa bài cho đám học sinh. Cuối cùng, khi đã gần mười giờ tối thì tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân loạng choạng.
Trịnh Kiền ôm tôi khóc nức nở, trong hai tháng qua cứ mỗi lần em ấy uống say là lại như vậy.Thợ sửa khoá lắc đầu, đốm đồi mồi trên da mặt cũng nhúc nhích theo, giọng ông bác khàn khàn: “Nhóc à, cháu chọc phải thứ gì hả, sao cửa toàn là sơn đỏ vậy?”
Em ấy khóc đến mức khiến lòng tôi buồn phiền, tôi đành phải nói: “Không sao, không sao mà.”
Đợi nào em ấy khóc đủ rồi, em sẽ buông tôi ra và đi tắm. Em tắm rất nhanh, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ nước.
Hâm nóng đồ ăn cho em xong, tôi vẫn cứ ngồi ở bên cạnh chữa bài, tôi nói với em: “Mau ăn đi, anh cũng sắp chữa xong rồi.”
Trịnh Kiền đáp một tiếng “Vâng” rồi ngồi xuống đối diện tôi. Lúc ăn cơm, em ấy luôn muốn đút cho tôi vài miếng, mà mỗi lần như vậy tôi toàn phải bảo “Anh ăn no rồi”.Tôi không biết khi nào Trịnh Kiền mới về, hôm nay em ấy chưa gửi một tin nào cho tôi, nhưng tôi cũng không hỏi. Tháng trước vì thiếu nợ mà em ấy bị người ta kéo tới công ty làm ầm làm ĩ, bị đuổi việc luôn. Gần đây em ấy còn ra ngoài nhậu nhẹt với người ta, chẳng biết có lại mắc thêm một đống nợ nào nữa hay không, ngày nào cũng nói là ra ngoài tìm việc, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Trịnh Kiền “À” một tiếng, lại tiếp tục ăn cơm, ăn xong em ấy còn rất tự giác đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp với bàn ăn.
Tôi không hỏi em ấy đã tìm được việc chưa, cũng không hỏi em đã đi đâu, uống rượu với ai. Tôi không hỏi, em cũng sẽ không nói, chỉ là trước khi ngủ, em ôm lấy tôi, thủ thỉ: “Chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi”.
Tôi rất mệt, nên đáp lại em một cách qua loa. Tay tôi bị em nắm chặt trong lòng bàn tay, có hơi đổ mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.