Nguyện Bên Nhau Cho Tới Bạc Đầu

Chương 5: Trịnh Kiền (Hai)

Kỳ Nhan Chước Chước

16/03/2022

Edit: Agehakun

Beta: Soo

Chúng tôi ở bên nhau, ngày nào tôi cũng chỉ muốn dính lấy anh mà thôi. Tôi muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn ở bên anh mãi mãi.

Sau đó, gần như cả trường đều biết chuyện của chúng tôi, anh ấy không tránh tị hiềm mà tôi cũng chẳng kiêng dè gì sất, nhưng bố mẹ tôi biết chuyện, gọi tôi trở về nhà.Tôi không muốn buông xuôi như vậy, cảm thấy chắc chắn sẽ có cách. Tôi đi cầu xin khắp nơi, tìm được cách nào có thể chữa bệnh là đều muốn thử xem, nghe nói thuốc nào dùng tốt thì sẽ mua về.Sơ Tuyết không tán thành cách làm của tôi, nhưng tôi đã nghĩ kỹ cả rồi, tôi muốn sống cùng anh đến hết đời, tôi yêu anh đến chết đi sống lại, tôi cảm thấy nếu không có anh thì có lẽ tôi sẽ không sống qua nổi một ngày.Công việc, mối quan hệ, tôi đều không cần. Tương lai mà anh ấy nhắc tới mỗi ngày giờ đây chỉ còn lại mình tôi mà thôi, anh ấy biết hết, và anh ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Bạn đang đọc truyện tại -- Т г u m T r u у e Л . V И --

Bố tôi tức đến mức cầm gậy golf lên quật tôi. Bố đánh tôi, bắt tôi quỳ xuống, nói tôi cặp kè với đàn ông là mất mặt xấu hổ, mắng tôi tâm lý biến thái, đầu óc có bệnh, không bằng súc vật.Ngày nào tôi cũng ôm anh, tựa như ôm một chiếc lông chim, chỉ hơi lơ đãng là nó sẽ bị gió thổi đi mất.Tôi thật muốn già đi trong một đêm, cùng anh thức dậy với mái tóc trắng xoá, tựa như đã trôi qua cả một đời.

Tôi cứng cổ, mặc bố đánh, nhưng dù thế nào cũng không chịu quỳ xuống, tôi cảm thấy tôi không sai.Bác sĩ nói tối đa chỉ còn ba tháng nữa, bảo tôi suy nghĩ thật kỹ.letthebutterflyfly.wordpress.comMạnh Sơ Tuyết rất tốt, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.

Mạnh Sơ Tuyết rất tốt, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.Tôi đành phải đi vay tiền, từ đó chọc phải phiền phức, cuộc sống của chúng tôi cũng càng thêm bất ổn.

Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bố cắt đứt nguồn tài chính của tôi, muốn ép tôi đi vào khuôn khổ.Tôi không vay được tiền thì sẽ quỳ xuống trước mặt họ. Tôi nói tôi phải chữa bệnh cho người yêu, bọn họ sợ mất mặt, sẽ cho tôi một chút tiền giống như bố thí vậy.

Nhưng mà vốn dĩ tôi cũng có chút thu nhập, vẫn có thể gánh được phí sinh hoạt, nên cũng dứt khoát cắt đứt liên lạc với bọn họ.Sau đó, gần như cả trường đều biết chuyện của chúng tôi, anh ấy không tránh tị hiềm mà tôi cũng chẳng kiêng dè gì sất, nhưng bố mẹ tôi biết chuyện, gọi tôi trở về nhà.Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đã sụp đổ, tôi hận không thể bị bệnh thay anh, anh đòi về đi làm, tôi cưỡng chế bắt anh nhập viện. Mỗi lần điều trị xong anh ấy đều nôn đến trời đất mịt mù, người cũng gầy đi từng ngày.Anh ấy nói tôi đã bôn ba đến mức nhìn người già đi nhiều, bảo tôi dừng lại nghỉ chút. Nhưng tôi trẻ thì cũng có ích gì đâu, quãng đời dài đằng đẵng của tôi giờ chỉ còn lại một mình tôi thôi.

Sơ Tuyết không tán thành cách làm của tôi, nhưng tôi đã nghĩ kỹ cả rồi, tôi muốn sống cùng anh đến hết đời, tôi yêu anh đến chết đi sống lại, tôi cảm thấy nếu không có anh thì có lẽ tôi sẽ không sống qua nổi một ngày.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đến trường cấp ba làm thầy dạy hoá, tôi tới ngân hàng làm viên chức, giàu nứt đố đổ vách thì hiển nhiên là không thể, nhưng mà cuộc sống vẫn rất đầy đủ. Chủ yếu chỉ cần mỗi ngày đều được ở bên anh thì tôi đã cảm thấy mình mãi luôn là một cậu sinh viên.

Nhưng vào một ngày nọ, anh đột nhiên ho khan kịch liệt, sau lại bắt đầu nôn ra máu. Chuyện này dọa tôi sợ, vội vàng đưa anh ấy tới bệnh viện kiểm tra, kết quả là ung thư phổi giai đoạn cuối.

Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đã sụp đổ, tôi hận không thể bị bệnh thay anh, anh đòi về đi làm, tôi cưỡng chế bắt anh nhập viện. Mỗi lần điều trị xong anh ấy đều nôn đến trời đất mịt mù, người cũng gầy đi từng ngày.Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bố cắt đứt nguồn tài chính của tôi, muốn ép tôi đi vào khuôn khổ.Ban ngày tôi ở bên anh, buổi tối tương tư bờ môi của anh, nhớ dáng vẻ khi anh cười.

Phí điều trị rất tốn kém, chưa đầy một tháng mà đã sắp hết sạch tiền dư rồi. Tôi thật sự rất muốn móc nội tạng của mình ra bán lấy tiền chữa bệnh cho anh, hoặc là đổi lá phổi của tôi cho anh cũng được.



Bác sĩ nói tối đa chỉ còn ba tháng nữa, bảo tôi suy nghĩ thật kỹ.

Tôi muốn chữa bệnh cho anh ấy, nhưng anh đã nhìn ra được chúng tôi không kham nổi tiền điều trị nữa, liền nói muốn xuất viện về nhà.

Anh vẫn đi làm như bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi không muốn buông xuôi như vậy, cảm thấy chắc chắn sẽ có cách. Tôi đi cầu xin khắp nơi, tìm được cách nào có thể chữa bệnh là đều muốn thử xem, nghe nói thuốc nào dùng tốt thì sẽ mua về.

Chỉ là quá túng thiếu, vì tiền, tôi đã thử mọi cách. Tôi đi tìm ông chủ để xin ứng trước tiền lương, lại đi tìm mấy đứa bạn để mượn tiền, mượn hết một lượt nhưng vẫn chưa trả được, nên không còn ai muốn đáp lại tôi nữa.

Tôi đành phải đi vay tiền, từ đó chọc phải phiền phức, cuộc sống của chúng tôi cũng càng thêm bất ổn.Nhưng tôi biết phải làm sao, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi chặt đầu cá, vá đầu tôm, mượn tiền nhà này trả tiền nhà kia, sau đó lại tiếp tục vay tiền.

Nhưng tôi biết phải làm sao, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi chặt đầu cá, vá đầu tôm, mượn tiền nhà này trả tiền nhà kia, sau đó lại tiếp tục vay tiền.

Tôi không vay được tiền thì sẽ quỳ xuống trước mặt họ. Tôi nói tôi phải chữa bệnh cho người yêu, bọn họ sợ mất mặt, sẽ cho tôi một chút tiền giống như bố thí vậy.

Nhưng rồi thuốc cũng vô dụng, toàn bộ số tiền đó đều dùng để mua thuốc giảm đau cho anh, anh ấy uống thuốc như uống nước, tôi nhìn mà còn thấy sợ.Nhưng rồi thuốc cũng vô dụng, toàn bộ số tiền đều dùng để mua thuốc giảm đau cho anh ấy, anh ấy uống thuốc như uống nước, tôi nhìn mà còn thấy sợ.

Ngày nào tôi cũng ôm anh, tựa như ôm một chiếc lông chim, chỉ hơi lơ đãng là nó sẽ bị gió thổi đi mất.

Công việc, mối quan hệ, tôi đều không cần. Tương lai mà anh ấy nhắc tới mỗi ngày giờ đây chỉ còn lại mình tôi mà thôi, anh ấy biết hết, và anh ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.

Ban ngày tôi ở bên anh, buổi tối tương tư bờ môi của anh, nhớ dáng vẻ khi anh cười.

Anh ấy nói tôi đã bôn ba đến mức nhìn người già đi nhiều, bảo tôi dừng lại nghỉ chút. Nhưng tôi trẻ thì cũng có ích gì đâu, quãng đời dài đằng đẵng của tôi giờ chỉ còn lại một mình tôi thôi.Anh vẫn đi làm như bình thường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi thật muốn già đi trong một đêm, cùng anh thức dậy với mái tóc trắng xoá, tựa như đã trôi qua cả một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyện Bên Nhau Cho Tới Bạc Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook